Mẫn Như Trở Lại
-
Chương 3: Mẹ con
Đến thế giới này được 1 tuần, Mẫn Như hy vọng những kế hoạch mà cô vạch ra đều thu có kết quả tốt. Mẫn Như đã bán được một chiếc xe với giá trung bình. Xe đẹp còn bắt mắt lúc mua giá cao ngất ngưỡng. Người ta bảo xe này đã lâu, cũng bị hư không ít, họ nhìn sơ qua là biết. Cô không rành những gì họ nói, chiếc xe còn lại nhìn còn sang trọng, xa xỉ hơn. Cầu mong là nó đủ giá để mua 1 căn hộ cho ba người ở.
Cô cầm túi xách bước vào trong, nghe nói chỗ này quen biết với hai gia đình lớn kia. Chắc cũng có quen biết cô không ít. Nhìn thấy cô bước vào, nhân viên đã chạy đến cung kính tiếp đãi
-Ngô tiểu thư vinh hạnh cho cửa hàng chúng tôi, không biết cô đến là lựa loại xe như thế nào!
Bọn họ hôm nay được một phen ngạc nhiên, từ khi nào vị tiểu thư kiêu kỳ này ăn mặc vô cùng giản dị, trang nhã như thế. Quần jean, áo thun, đôi giày bata và mái tóc được cột cao đơn giản.
-À không, tôi đến đây để bán chiếc xe hơi này! Làm phiền cho tôi gặp quản lý.
Bà tiểu thư này khi nào đến đây cũng tìm quản lý. Chắc là muốn có cơ hội để tiếp cận quản lý nhà bọn họ. Đáng tiếc, những suy nghĩ của bọn nhân viên chỉ là ảo tưởng. Mẫn Như là ai, cô đã không còn như trước kia thì làm sao có vụ tìm trai, mê mẩn quản lý của bọn họ
-Chào tiểu thư! Nhân viên của cửa hàng báo cô muốn tìm tôi!
Một chàng trai dung mạo điển trai, thân hình cao ráo bứt phá chìa tay ra bắt. Nhưng Mẫn Như đâu còn như trước kia mà dễ dàng bắt tay một người đàn ông. Cô chỉ gật đầu, cúi người. Hành động này làm chàng quản lý ngạc nhiên, cô ta chuyên tới đây mua xe rồi lợi dụng cơ hội tìm kiếm anh. Hôm nay không có mà nhìn anh khách sáo, coi như người xa lạ
-Tôi đến đây nhờ anh định giá chiếc xe này! Tôi đang có ý định bán nó!
Chàng quản lý và toàn bộ nhân viên trong cửa hàng dùng cặp mắt kinh ngạc đánh giá cô. Tiểu thư kiêu kỳ của hôm qua đi đâu mất mà thay vào đó là một cô gái trẻ nhìn đầy năng lượng, sức sống. Cô gái này có vẻ đẹp làm người đối diện trở nên dễ chịu mà không nồng nặc mùi nước hoa, khi cô ngày trước bước vào.
-Anh ơi! Tôi đang có ý định bán chiếc xe này, phiền anh xem qua một chút.
Cô nghĩ bán ở những cửa hàng kia cô đã bị lừa, thà quay lại cửa hàng quen biết hay của gia đình bán bị soi mói nhưng không mắc lừa. Tiếng nói trong trẻo đánh tan dòng suy nghĩ của chàng quản lý, anh ta ho nhẹ lên tiếng với tất cả nhân viên, giọng cười nhỏ
-Hóa ra tiểu thư tới đây để bán chiếc xe này! Đây là một trong ba chiếc xe đắt tiền nhất của thị trường xe hơi hiện nay. Cô đã suy nghĩ kĩ khi bán nó chưa.
Mẫn Như đã suy nghĩ rất lâu rồi, một tuần chứ không ít. Vì bảo toàn tương lai, tính mạng của cả ba cô đành nhắm mắt gật đầu bán chiếc xe này đi.
Thủ tục bán xe thật là phiền phức, lòng vòng một hồi mất hết 3 tiếng. Đúng là nơi quen biết có khác, nhét số tiền lớn vào giỏ, cô tươi cười rời khỏi cửa hàng. Mọi người trong đây chao đảo một phen, tiểu thư này hôm nay cô ta có vẻ kì quái.
Gửi tiền vào ngân hàng tạo một tài khoản riêng cho bản thân, không hề liên quan đến một chút nào về gia đình họ Tiêu, họ Ngô cô mới an tâm.
-Hai bảo bối mẹ đã về rồi đây!!!
Nghe tiếng cô từ ngoài vườn vọng vào, hai anh em song sinh liền chạy trốn. Mẹ họ về điều kinh khủng lại xảy ra.
-Các con mẹ trở về nhà rồi
Cô mở cửa bỏ giày vào một nơi gọn gàng, trong nhà mọi thứ đều sạch sẽ. Thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên vẹn. Tâm trạng đang hài lòng của cô, tự nhiên vì điều này gợn sóng không ít
-Các con à! Mau ra đây đi nào đừng trốn mẹ nữa nào.
Tiếng động phá tan sự im lặng nảy giờ của phòng khách. Cô đi chậm lại phát hiện trong góc phát ra tiếng động này là một cục bông đang co vo khoanh người lại, không ngừng run rẩy. Cô tiến lại ôm cục bông nhỏ này, thì bị hất ra, cậu bé hét toáng lên
- Ôi, không đừng bắt con. Mẹ đừng mang con ra đánh, con rất sợ.
Tiếng run rẩy kèm theo như là tiếng nấc sắp khóc của cậu bé. Cơ thể của Mẫn Như nhũn ra, đau lòng nhìn cậu bé. Cậu bé Lạc Lạc trời sinh đã có bản tính yếu ớt khi ở bên cạnh em gái còn điềm tĩnh một chút, khi gặp mẹ mình thì xanh lè, tè ra cả quần. Mẫn Như trước kia vô cùng chán ghét điều này ở cậu thành thử cô ta luôn kiếm cơ hội đánh mắng cậu.
-Không! Không con trai mẹ sẽ không bao giờ đánh các con nữa! Đừng sợ mẹ như thế. Mẹ chỉ vô tình phát hiện con trốn chỗ này mà thôi. Lạc Lạc của mẹ.
Cô chậm rãi ôm cậu bé phía sau, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé. Miệng thì thầm vào lỗ tai của Lạc Lạc. Để cậu ngồi trên đùi, tay vững vỗ nhẹ nhàng giống như một lời hứa cho cậu. Lạc Lạc tinh thần đã ổn hơn khi nảy, mắt vẫn còn ngấn lệ nhìn mẹ mình.
Đây là lần đầu tiên sau khi biết nhận thức cậu được mẹ ôm vào lòng với sự dịu dàng, che chở. Cậu hy vọng đây không phải là mơ mà có mơ thì nó mãi như thế này, ấm áp và dịu dàng, miệng cậu bỗng nhiên thốt ra
-Con đang mơ phải không mẹ! Mẹ đang ôm con
Mẫn Như nghe Lạc Lạc nói thế tay ngưng chậm lại. Cô cứng đờ vì câu nói này đã bao lâu rồi cậu bé này không được mẹ mình ôm vào lòng sao
-Con đang tỉnh, hiện tại là trưa và không có giấc mơ nào khi bụng của con đang réo lên kia kìa
Cô mỉm cười lấy tay búng trán Lạc Lạc rồi nói đùa với cậu. Nếu như trước đây hai đứa trẻ này chưa có tình mẹ dành cho thì bây giờ cô đã ở thể xác này và là mẹ của bọn họ, cô sẽ dành tất cả tình thương của mình dành cho chúng.
Lạc Lạc đang mê mẩn trong vòng tay của Mẫn Như. Nghe Mẫn Như nói thế thì cậu mới phát hiện bụng của cậu đang ầm ĩ biểu tình. Ban đầu, Bối Bối và Lạc Lạc sợ thức ăn có tẩm thuốc nên bọn họ nhất quyết không ăn.
Nhưng khi nhìn ánh mắt của mẹ cậu không nỡ và ngoan ngoãn chạy ra bàn chuẩn bị ăn thì bị mẹ chặn lại. Cậu dùng ánh mắt nghi vấn nhìn Mẫn Như, chả lẽ lại đánh cậu và Bối Bối
-Nè! Trốn chỗ đó vi khuẩn từ tay rồi truyện vào miệng đến ruột dễ có bệnh, con còn không đi rửa tay. Tiện sẵn bảo Bối Bối ra luôn con bé trốn chỗ nào rồi, giỏi thật mẹ kiếm không ra. Nhớ nói em nó rửa tay luôn rồi ăn đi. Mẹ sẽ hâm lại, yên tâm không có tẩm thuốc như mấy bộ phim hai đứa hay coi đâu.
Ánh mắt nghi vấn chuyển sang ngạc nhiên. Mẹ bảo cậu đi rửa, dặn dò rồi còn biết suy nghĩ của hai người. Lạc Lạc ngẩn người ra một chút, đảo mắt nhìn Mẫn Như bưng 2 đĩa thức ăn đi hâm lại.
Bối Bối trốn sau cây đàn dương cầm nghe được hết lời thoại mà anh trai và mẹ nói. Cô bé trong lòng mềm nhũn nhưng vẫn còn mang hương vị cảnh giác. Chỉ mới 5 tuổi nhưng suy nghĩ của cô bé có phần già hơn những đứa trẻ khác.
Cô cầm túi xách bước vào trong, nghe nói chỗ này quen biết với hai gia đình lớn kia. Chắc cũng có quen biết cô không ít. Nhìn thấy cô bước vào, nhân viên đã chạy đến cung kính tiếp đãi
-Ngô tiểu thư vinh hạnh cho cửa hàng chúng tôi, không biết cô đến là lựa loại xe như thế nào!
Bọn họ hôm nay được một phen ngạc nhiên, từ khi nào vị tiểu thư kiêu kỳ này ăn mặc vô cùng giản dị, trang nhã như thế. Quần jean, áo thun, đôi giày bata và mái tóc được cột cao đơn giản.
-À không, tôi đến đây để bán chiếc xe hơi này! Làm phiền cho tôi gặp quản lý.
Bà tiểu thư này khi nào đến đây cũng tìm quản lý. Chắc là muốn có cơ hội để tiếp cận quản lý nhà bọn họ. Đáng tiếc, những suy nghĩ của bọn nhân viên chỉ là ảo tưởng. Mẫn Như là ai, cô đã không còn như trước kia thì làm sao có vụ tìm trai, mê mẩn quản lý của bọn họ
-Chào tiểu thư! Nhân viên của cửa hàng báo cô muốn tìm tôi!
Một chàng trai dung mạo điển trai, thân hình cao ráo bứt phá chìa tay ra bắt. Nhưng Mẫn Như đâu còn như trước kia mà dễ dàng bắt tay một người đàn ông. Cô chỉ gật đầu, cúi người. Hành động này làm chàng quản lý ngạc nhiên, cô ta chuyên tới đây mua xe rồi lợi dụng cơ hội tìm kiếm anh. Hôm nay không có mà nhìn anh khách sáo, coi như người xa lạ
-Tôi đến đây nhờ anh định giá chiếc xe này! Tôi đang có ý định bán nó!
Chàng quản lý và toàn bộ nhân viên trong cửa hàng dùng cặp mắt kinh ngạc đánh giá cô. Tiểu thư kiêu kỳ của hôm qua đi đâu mất mà thay vào đó là một cô gái trẻ nhìn đầy năng lượng, sức sống. Cô gái này có vẻ đẹp làm người đối diện trở nên dễ chịu mà không nồng nặc mùi nước hoa, khi cô ngày trước bước vào.
-Anh ơi! Tôi đang có ý định bán chiếc xe này, phiền anh xem qua một chút.
Cô nghĩ bán ở những cửa hàng kia cô đã bị lừa, thà quay lại cửa hàng quen biết hay của gia đình bán bị soi mói nhưng không mắc lừa. Tiếng nói trong trẻo đánh tan dòng suy nghĩ của chàng quản lý, anh ta ho nhẹ lên tiếng với tất cả nhân viên, giọng cười nhỏ
-Hóa ra tiểu thư tới đây để bán chiếc xe này! Đây là một trong ba chiếc xe đắt tiền nhất của thị trường xe hơi hiện nay. Cô đã suy nghĩ kĩ khi bán nó chưa.
Mẫn Như đã suy nghĩ rất lâu rồi, một tuần chứ không ít. Vì bảo toàn tương lai, tính mạng của cả ba cô đành nhắm mắt gật đầu bán chiếc xe này đi.
Thủ tục bán xe thật là phiền phức, lòng vòng một hồi mất hết 3 tiếng. Đúng là nơi quen biết có khác, nhét số tiền lớn vào giỏ, cô tươi cười rời khỏi cửa hàng. Mọi người trong đây chao đảo một phen, tiểu thư này hôm nay cô ta có vẻ kì quái.
Gửi tiền vào ngân hàng tạo một tài khoản riêng cho bản thân, không hề liên quan đến một chút nào về gia đình họ Tiêu, họ Ngô cô mới an tâm.
-Hai bảo bối mẹ đã về rồi đây!!!
Nghe tiếng cô từ ngoài vườn vọng vào, hai anh em song sinh liền chạy trốn. Mẹ họ về điều kinh khủng lại xảy ra.
-Các con mẹ trở về nhà rồi
Cô mở cửa bỏ giày vào một nơi gọn gàng, trong nhà mọi thứ đều sạch sẽ. Thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên vẹn. Tâm trạng đang hài lòng của cô, tự nhiên vì điều này gợn sóng không ít
-Các con à! Mau ra đây đi nào đừng trốn mẹ nữa nào.
Tiếng động phá tan sự im lặng nảy giờ của phòng khách. Cô đi chậm lại phát hiện trong góc phát ra tiếng động này là một cục bông đang co vo khoanh người lại, không ngừng run rẩy. Cô tiến lại ôm cục bông nhỏ này, thì bị hất ra, cậu bé hét toáng lên
- Ôi, không đừng bắt con. Mẹ đừng mang con ra đánh, con rất sợ.
Tiếng run rẩy kèm theo như là tiếng nấc sắp khóc của cậu bé. Cơ thể của Mẫn Như nhũn ra, đau lòng nhìn cậu bé. Cậu bé Lạc Lạc trời sinh đã có bản tính yếu ớt khi ở bên cạnh em gái còn điềm tĩnh một chút, khi gặp mẹ mình thì xanh lè, tè ra cả quần. Mẫn Như trước kia vô cùng chán ghét điều này ở cậu thành thử cô ta luôn kiếm cơ hội đánh mắng cậu.
-Không! Không con trai mẹ sẽ không bao giờ đánh các con nữa! Đừng sợ mẹ như thế. Mẹ chỉ vô tình phát hiện con trốn chỗ này mà thôi. Lạc Lạc của mẹ.
Cô chậm rãi ôm cậu bé phía sau, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé. Miệng thì thầm vào lỗ tai của Lạc Lạc. Để cậu ngồi trên đùi, tay vững vỗ nhẹ nhàng giống như một lời hứa cho cậu. Lạc Lạc tinh thần đã ổn hơn khi nảy, mắt vẫn còn ngấn lệ nhìn mẹ mình.
Đây là lần đầu tiên sau khi biết nhận thức cậu được mẹ ôm vào lòng với sự dịu dàng, che chở. Cậu hy vọng đây không phải là mơ mà có mơ thì nó mãi như thế này, ấm áp và dịu dàng, miệng cậu bỗng nhiên thốt ra
-Con đang mơ phải không mẹ! Mẹ đang ôm con
Mẫn Như nghe Lạc Lạc nói thế tay ngưng chậm lại. Cô cứng đờ vì câu nói này đã bao lâu rồi cậu bé này không được mẹ mình ôm vào lòng sao
-Con đang tỉnh, hiện tại là trưa và không có giấc mơ nào khi bụng của con đang réo lên kia kìa
Cô mỉm cười lấy tay búng trán Lạc Lạc rồi nói đùa với cậu. Nếu như trước đây hai đứa trẻ này chưa có tình mẹ dành cho thì bây giờ cô đã ở thể xác này và là mẹ của bọn họ, cô sẽ dành tất cả tình thương của mình dành cho chúng.
Lạc Lạc đang mê mẩn trong vòng tay của Mẫn Như. Nghe Mẫn Như nói thế thì cậu mới phát hiện bụng của cậu đang ầm ĩ biểu tình. Ban đầu, Bối Bối và Lạc Lạc sợ thức ăn có tẩm thuốc nên bọn họ nhất quyết không ăn.
Nhưng khi nhìn ánh mắt của mẹ cậu không nỡ và ngoan ngoãn chạy ra bàn chuẩn bị ăn thì bị mẹ chặn lại. Cậu dùng ánh mắt nghi vấn nhìn Mẫn Như, chả lẽ lại đánh cậu và Bối Bối
-Nè! Trốn chỗ đó vi khuẩn từ tay rồi truyện vào miệng đến ruột dễ có bệnh, con còn không đi rửa tay. Tiện sẵn bảo Bối Bối ra luôn con bé trốn chỗ nào rồi, giỏi thật mẹ kiếm không ra. Nhớ nói em nó rửa tay luôn rồi ăn đi. Mẹ sẽ hâm lại, yên tâm không có tẩm thuốc như mấy bộ phim hai đứa hay coi đâu.
Ánh mắt nghi vấn chuyển sang ngạc nhiên. Mẹ bảo cậu đi rửa, dặn dò rồi còn biết suy nghĩ của hai người. Lạc Lạc ngẩn người ra một chút, đảo mắt nhìn Mẫn Như bưng 2 đĩa thức ăn đi hâm lại.
Bối Bối trốn sau cây đàn dương cầm nghe được hết lời thoại mà anh trai và mẹ nói. Cô bé trong lòng mềm nhũn nhưng vẫn còn mang hương vị cảnh giác. Chỉ mới 5 tuổi nhưng suy nghĩ của cô bé có phần già hơn những đứa trẻ khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook