Màn Đêm Cuồng Loạn
-
Chương 5: Bắt đầu bá đạo
Xung quanh chỉ là một màu đen tối, không rõ ngày hay đêm, tất cả chìm trong tĩnh lặng. Cậu cố cựa quậy nhưng thân thể ngay lập tức phản kháng. Thân mình đau đớn như không còn là của cậu. Cậu không biết đây là đâu? Và tại sao cậu lại ở đây?
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, một chút ánh sáng từ bên ngoài yếu ớt chiếu vào căn phòng huyền bí cậu đang nằm một giọng nữ trong trẻo cất lên:
_Đã tỉnh?- tiếp đó cả căn phòng bừng sáng lên, có chút bất ngờ nên cậu bị chói mắt, lấy tay che bớt ánh sáng
Chỉ một lúc cậu đã thích ứng với ánh sáng, hình anh đầu tiên cậu thấy là một cô gái rất xinh xắn, khóe miệng luôn đọng lại một nụ nụ cười sâu. Cô đi đến ngồi vào cái ghế nhỏ bên cạnh giường. Đặt trên bàn đèn ngủ một cốc cacao đang bốc khói. Cô gái kì lạ cứ nhìn chằm chằm cậu như thể cậu là động vật quý hiếm trong vườn thú. Nhìn cho đã ngắm cho đủ rồi cô mới bắt đầu hỏi:
_ Cậu tên gì?
Cậu hỏi có phải tầm thường quá không? Không đây là lời mở đầu tốt nhất hiện giờ
_ Tôi tên Tu, Minh Tu. Tại sao…..- thanh âm của Tu khản đặc nhưng không quá khó nghe, nghe sao lại thấy hay hay.
Cô gái kia liền rít một tiếng rồi chạy ra khỏi phòng, bỏ Tu lại trong căn phòng ngốc tại chỗ. Sao phải chạy? Tên cậu có gì không ổn, cậu còn chưa hỏi xong mà.
Bên ngoài một đám hầu gái cười tà, cô gái không ngừng kể về cậu. Rồi đám hầu gái cũng hít một hơi lạnh rồi hét ầm lên. Trong phòng, Tu chợt thấy lạnh gáy, da gà da vịt không lý do chạy đến điểm danh bất ngờ.
Ước chừng rất lâu, một hầu gái khác vào đưa cậu cốc cacao khác thay cho cốc cacao bị cô gái bỏ quên kia. Cậu không bỏ lỡ cơ hội níu lấy cổ tay của cô hầu gái, hỏi ngay nhưng bị cô gái gạt tay ra làm cậu hoang mang. Cô hầu chắc cũng hiểu cậu muốn hỏi gì, bèn nối một tràng dài:
_ Cậu đang ở biệt thự của Hàn gia, nhị vị thiếu gia đưa cậu về từ hôm kia, cậu đã ngủ một ngày rồi – giọng nói khó khăn lắm mới nghiêm túc được bị một tiếng ho nhẹ cắt ngang, khi quay đầu cô hầu gái thấy nhị thiếu ở ngoài bèn cầm cái khay và cốc cacao kia ra.
Tu đang mải nghĩ, thất thần mãi nhưng không nhớ ra hôm đó xảy ra chuyện gì, vì cái gì mà cậu được nhị vị thiếu gia kia đem về đây mà không để ý tới có người đi đến ngồi bên mép giường. Khi đệm lún xuống thì cậu mới nhận ra có người ngồi bên. Khi cậu ngẩng đầu lên. A, là một người trong cặp song sinh hôm trước. Nhìn kĩ mới thấy người này thật đẹp, mắt phượng quyến rũ. Sống mũi cao cao. Uy càng nhìn gần càng thấy đẹp nga. Nhất là đôi môi mỏng có chút khinh bạc, bên khóe môi là một vết thương nhàn nhạt làm bờ môi càng liêu nhân thêm. Bên tai nghe thấy tiếng cười nhẹ khiến cậu nhận ra cậu đang nhìn người ta một cách thất thố. Oang. Gương mặt cậu đỏ dậy, cái đầu bé nhỏ vì bối rối mà cúi gầm xuống. Tay cậu với lấy cốc cacao nóng trên bàn. Khi cầm cốc lên tay cậu chạm vào một cái gì man mát. Nhìn kĩ là tay người kia, một giọng nói thanh lạnh vang lên:
_Đã khỏe hơn chưa? Còn thấy đau không?- chất giọng thanh lạnh càng thêm cám dỗ hơn khi Hàn Tịch hạ thấp giọng xuống, ngữ điệu đầy quan tâm hướng tới tiểu miêu dụ nhân kia
_A…vẫn còn đau- người kia hỏi han cậu chu đáo đến vậy, làm cậu ngượng không dám hỏi tại sao cậu lại bị đau ở chỗ tư mật kia
Không biết từ đâu, Hàn Tịch xuất ra một típ thuốc, anh không nhanh không chậm lật chăn của Tu lên. Tu lúc này chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu lam nhạt rộng thùng thình làm thân hình cậu thêm dễ vỡ hơn. Hàn Tịch thở ra một hơi lạnh, anh cởi quần cậu ra. Cậu bị hành động kia của anh dọa trắng mặt, người kia sao lại cởi quần cậu làm gì a. Cậu cuống quít kéo quần lên không cho người kia cởi quần cậu nhưng tiếc một chỗ cậu không có khí lực lớn như Hàn Tịch nên chiếc quần trong quá trình giành co đã không may hi sinh anh dũng. Ngay lập tức, mặt cậu đỏ lựng lên, gò má nhiễm màu hồng hồng đáng yêu không thể tả. Cậu liền run rẩy không rõ tại sao người kia lại xé mất quần cậu, cậu lùi về phía sau giường nhưng bị thành giường chặn lại. Hàn Tịch bị hành động của cậu làm muốn phì cười một cái, cố gắng tách cặp chân trắng trẻo của cậu ra, Hàn Tịch cảm thấy máu bắt đầu nóng lên. Hàn Tịch thấy mình thật cầm thú, chính anh với người anh trai song sinh hôm trước như bị biến thành loài dã thú động dục mà ăn cậu không thừa lại một mẩu xương. Nhớ tối hôm đó, sau khi bị cậu câu dẫn, hai anh em Hàn Tịch đã không làm dưới tám lần làm cậu ngất lên ngất xuống không biết bao lần. Nhưng vẻ mặt bây giờ cho thấy hình như cậu cái gì cũng không nhớ thì phải bằng không đã giận dữ chửi mắng anh. Thôi thì bây giờ quan trọng nhất là thoa dược vào chỗ bị làm đến sưng không thành dạng kia. Minh Tu lùi về phía sau làm vết thương nhói lên, cậu nhăn mặt kêu đau.
_ Ngồi im- giọng Hàn Tịch khàn khàn, tay kia cố giữ chân của Tu lại để cậu không ngọ ngậy
_ Không,… làm ơn…dừng tay- thanh âm thập phần mềm yếu, ấp úng phát ra từ bờ môi đang run rẩy của cậu- làm ơn….buông tay…………
Hàn Tịch không chần chừ nữa mà tiến tới tách chân cậu ra. Trên đôi chân trần còn lưu lại không ít những dấu hôn đậm có nhạt cũng có, càng gần đùi trong càng đậm làm cậu thấy xong liền vội khép chân lại. Cậu không muốn người khác nhìn vào dù sao cậu cũng không rõ sao lắm vết muỗi cắn đến vậy( vâng thưa các mĩ nhân, Tu Tu nhà ta nghĩ đó là dấu hôn đó là vết muỗi cắn:v). Hàn Tịch nhìn thấy đống dấu hôn đó mặt nghiêm lại. Tay không vì thế mà dừng, anh nhanh chóng mở típ thuốc, bóp ra một chút thuốc trong suốt đưa đến miệng vết thương. Tu thấy thế mắt mắt lại. Nhưng không có gì xảy ra, ngoài việc cậu cảm thấy chỗ kia man mát, cơn đau do di chuyển vừa rồi cũng dần lắng xuống. Nhưng ngón tay của người kia ngoáy loạn một phen bên trong chỗ tư mật kia làm mặt cậu đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu ngay được. Cậu đưa tay lên che đi gương mặt đỏ dừ của mình, thoáng nghe thấy tiếng nức nở. Cậu muốn bật khóc vì bên trong có cảm giác ngưa ngứa, hư không. Chính cậu cũng không biết làm gì khi cảm thấy tay người kia đâm đâm vào sâu bên trong. Đột nhiên cậu rên lên một tiếng, rồi ngay lập tức bịp miệng lại. Thanh âm của cậu bây giờ chả khác gì móng mèo cào cào lên tâm của Hàn Tịch, tiếng nức nở thêm cả thanh âm mê người kia làm anh không kiềm chế gia tăng thêm ngón tay ấn ấn vào nội bích mẫn cảm kia. Cậu liền vặn vẹo thân mình, hai tay nắm lấy gối miệng rên rĩ những thanh âm chọc Hàn Tịch muốn nhảy bổ vào người cậu ăn cậu thêm lần nữa.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, một chút ánh sáng từ bên ngoài yếu ớt chiếu vào căn phòng huyền bí cậu đang nằm một giọng nữ trong trẻo cất lên:
_Đã tỉnh?- tiếp đó cả căn phòng bừng sáng lên, có chút bất ngờ nên cậu bị chói mắt, lấy tay che bớt ánh sáng
Chỉ một lúc cậu đã thích ứng với ánh sáng, hình anh đầu tiên cậu thấy là một cô gái rất xinh xắn, khóe miệng luôn đọng lại một nụ nụ cười sâu. Cô đi đến ngồi vào cái ghế nhỏ bên cạnh giường. Đặt trên bàn đèn ngủ một cốc cacao đang bốc khói. Cô gái kì lạ cứ nhìn chằm chằm cậu như thể cậu là động vật quý hiếm trong vườn thú. Nhìn cho đã ngắm cho đủ rồi cô mới bắt đầu hỏi:
_ Cậu tên gì?
Cậu hỏi có phải tầm thường quá không? Không đây là lời mở đầu tốt nhất hiện giờ
_ Tôi tên Tu, Minh Tu. Tại sao…..- thanh âm của Tu khản đặc nhưng không quá khó nghe, nghe sao lại thấy hay hay.
Cô gái kia liền rít một tiếng rồi chạy ra khỏi phòng, bỏ Tu lại trong căn phòng ngốc tại chỗ. Sao phải chạy? Tên cậu có gì không ổn, cậu còn chưa hỏi xong mà.
Bên ngoài một đám hầu gái cười tà, cô gái không ngừng kể về cậu. Rồi đám hầu gái cũng hít một hơi lạnh rồi hét ầm lên. Trong phòng, Tu chợt thấy lạnh gáy, da gà da vịt không lý do chạy đến điểm danh bất ngờ.
Ước chừng rất lâu, một hầu gái khác vào đưa cậu cốc cacao khác thay cho cốc cacao bị cô gái bỏ quên kia. Cậu không bỏ lỡ cơ hội níu lấy cổ tay của cô hầu gái, hỏi ngay nhưng bị cô gái gạt tay ra làm cậu hoang mang. Cô hầu chắc cũng hiểu cậu muốn hỏi gì, bèn nối một tràng dài:
_ Cậu đang ở biệt thự của Hàn gia, nhị vị thiếu gia đưa cậu về từ hôm kia, cậu đã ngủ một ngày rồi – giọng nói khó khăn lắm mới nghiêm túc được bị một tiếng ho nhẹ cắt ngang, khi quay đầu cô hầu gái thấy nhị thiếu ở ngoài bèn cầm cái khay và cốc cacao kia ra.
Tu đang mải nghĩ, thất thần mãi nhưng không nhớ ra hôm đó xảy ra chuyện gì, vì cái gì mà cậu được nhị vị thiếu gia kia đem về đây mà không để ý tới có người đi đến ngồi bên mép giường. Khi đệm lún xuống thì cậu mới nhận ra có người ngồi bên. Khi cậu ngẩng đầu lên. A, là một người trong cặp song sinh hôm trước. Nhìn kĩ mới thấy người này thật đẹp, mắt phượng quyến rũ. Sống mũi cao cao. Uy càng nhìn gần càng thấy đẹp nga. Nhất là đôi môi mỏng có chút khinh bạc, bên khóe môi là một vết thương nhàn nhạt làm bờ môi càng liêu nhân thêm. Bên tai nghe thấy tiếng cười nhẹ khiến cậu nhận ra cậu đang nhìn người ta một cách thất thố. Oang. Gương mặt cậu đỏ dậy, cái đầu bé nhỏ vì bối rối mà cúi gầm xuống. Tay cậu với lấy cốc cacao nóng trên bàn. Khi cầm cốc lên tay cậu chạm vào một cái gì man mát. Nhìn kĩ là tay người kia, một giọng nói thanh lạnh vang lên:
_Đã khỏe hơn chưa? Còn thấy đau không?- chất giọng thanh lạnh càng thêm cám dỗ hơn khi Hàn Tịch hạ thấp giọng xuống, ngữ điệu đầy quan tâm hướng tới tiểu miêu dụ nhân kia
_A…vẫn còn đau- người kia hỏi han cậu chu đáo đến vậy, làm cậu ngượng không dám hỏi tại sao cậu lại bị đau ở chỗ tư mật kia
Không biết từ đâu, Hàn Tịch xuất ra một típ thuốc, anh không nhanh không chậm lật chăn của Tu lên. Tu lúc này chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu lam nhạt rộng thùng thình làm thân hình cậu thêm dễ vỡ hơn. Hàn Tịch thở ra một hơi lạnh, anh cởi quần cậu ra. Cậu bị hành động kia của anh dọa trắng mặt, người kia sao lại cởi quần cậu làm gì a. Cậu cuống quít kéo quần lên không cho người kia cởi quần cậu nhưng tiếc một chỗ cậu không có khí lực lớn như Hàn Tịch nên chiếc quần trong quá trình giành co đã không may hi sinh anh dũng. Ngay lập tức, mặt cậu đỏ lựng lên, gò má nhiễm màu hồng hồng đáng yêu không thể tả. Cậu liền run rẩy không rõ tại sao người kia lại xé mất quần cậu, cậu lùi về phía sau giường nhưng bị thành giường chặn lại. Hàn Tịch bị hành động của cậu làm muốn phì cười một cái, cố gắng tách cặp chân trắng trẻo của cậu ra, Hàn Tịch cảm thấy máu bắt đầu nóng lên. Hàn Tịch thấy mình thật cầm thú, chính anh với người anh trai song sinh hôm trước như bị biến thành loài dã thú động dục mà ăn cậu không thừa lại một mẩu xương. Nhớ tối hôm đó, sau khi bị cậu câu dẫn, hai anh em Hàn Tịch đã không làm dưới tám lần làm cậu ngất lên ngất xuống không biết bao lần. Nhưng vẻ mặt bây giờ cho thấy hình như cậu cái gì cũng không nhớ thì phải bằng không đã giận dữ chửi mắng anh. Thôi thì bây giờ quan trọng nhất là thoa dược vào chỗ bị làm đến sưng không thành dạng kia. Minh Tu lùi về phía sau làm vết thương nhói lên, cậu nhăn mặt kêu đau.
_ Ngồi im- giọng Hàn Tịch khàn khàn, tay kia cố giữ chân của Tu lại để cậu không ngọ ngậy
_ Không,… làm ơn…dừng tay- thanh âm thập phần mềm yếu, ấp úng phát ra từ bờ môi đang run rẩy của cậu- làm ơn….buông tay…………
Hàn Tịch không chần chừ nữa mà tiến tới tách chân cậu ra. Trên đôi chân trần còn lưu lại không ít những dấu hôn đậm có nhạt cũng có, càng gần đùi trong càng đậm làm cậu thấy xong liền vội khép chân lại. Cậu không muốn người khác nhìn vào dù sao cậu cũng không rõ sao lắm vết muỗi cắn đến vậy( vâng thưa các mĩ nhân, Tu Tu nhà ta nghĩ đó là dấu hôn đó là vết muỗi cắn:v). Hàn Tịch nhìn thấy đống dấu hôn đó mặt nghiêm lại. Tay không vì thế mà dừng, anh nhanh chóng mở típ thuốc, bóp ra một chút thuốc trong suốt đưa đến miệng vết thương. Tu thấy thế mắt mắt lại. Nhưng không có gì xảy ra, ngoài việc cậu cảm thấy chỗ kia man mát, cơn đau do di chuyển vừa rồi cũng dần lắng xuống. Nhưng ngón tay của người kia ngoáy loạn một phen bên trong chỗ tư mật kia làm mặt cậu đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu ngay được. Cậu đưa tay lên che đi gương mặt đỏ dừ của mình, thoáng nghe thấy tiếng nức nở. Cậu muốn bật khóc vì bên trong có cảm giác ngưa ngứa, hư không. Chính cậu cũng không biết làm gì khi cảm thấy tay người kia đâm đâm vào sâu bên trong. Đột nhiên cậu rên lên một tiếng, rồi ngay lập tức bịp miệng lại. Thanh âm của cậu bây giờ chả khác gì móng mèo cào cào lên tâm của Hàn Tịch, tiếng nức nở thêm cả thanh âm mê người kia làm anh không kiềm chế gia tăng thêm ngón tay ấn ấn vào nội bích mẫn cảm kia. Cậu liền vặn vẹo thân mình, hai tay nắm lấy gối miệng rên rĩ những thanh âm chọc Hàn Tịch muốn nhảy bổ vào người cậu ăn cậu thêm lần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook