Màn Đêm Cuồng Loạn
Chương 11: Cuộc trò chuyện của những nữ sĩ mạnh mẽ

Và ngày hôm sau ở khoa phụ sản của bênh viện trung ương Mục thị diễn ra một cuộc hội đàm vĩ đại của hai nữ sĩ mạnh mẽ. Đại bác sĩ Kha Nhã quyết bảo vệ tiểu đệ đệ bé nhỏ của mình, dù ai cũng không được tổn thương cậu cùng đám nhỏ. Và trước mắt cô có một mối họa tiềm tàng cần loại bỏ.

_ Tôi muốn biết Tu thiếu gia bốn năm nay sống ra sao??? – Nhã Linh thẳng mặt hỏi, dù gì thì cô cũng muốn biết cậu ra sao

_ Rất tốt không cô lo, cái gì mà Tu thiếu gia, thằng bé căn bản không cần cái gọi thiếu gia, cô liên quan gì đến cha của Minh Nguyệt Minh Nhật – đại bác sĩ không hổ danh là la sát của khoa phụ sản một phát phản công.

_ Cha??? Minh Nguyệt? Minh Nhật? – là tên hai bảo bảo đi bên Tu thiếu gia sao?? Tên thật hay

Người phụ nữ trước mặt chìm im lặng, thời gian trôi qua hồi lâu, không tiếng động khiến phòng của trưởng khoa sản phụ nổi lên một không khí kì dị. Đến khi tính nóng nảy của đại bác sĩ Kha Nhã nổi lên, bàn tay đanh thép đậm xuống bàn khiến cái bàn vỡ đôi ( Xích: ngự tỷ bình tĩnh* vỗ vai* giữ sức đi đại tỷ sau này  còn thanh toán với hai người nữa) cơn giông bão gần nhau bùng lên thì Kha Nhã nghe được tiếng của người phụ nữ kia:

_ Hai bảo bảo kia kì thực rất giống nhị vị thiếu gia của chúng tôi, chúng như phiên bản thu nhỏ của họ, nhưng tôi cũng không hiểu tại sao chúng là ở cạnh Tu thiếu gia???

_ Đương nhiên là đứa ngốc kia đẻ chúng chưa chả lẽ chúng từ trên trời rơi xuống chắc

Đẻ đương nhiên đẻ thì mới có hai bảo bảo nhưng Tu thiếu gia là con trai mà sao có thể. Đôi mắt Nhã Linh mở to như muốn biết câu trả lời từ vị bác sĩ bạo lực kia. Kha Nhã cũng mệt rồi, cô biết người phụ nữ trước mặt đến không có ý xấu nên đem truyện của Minh Tu ra nói. Nhã Linh chỉ có thể mở to đôi mắt ra, cái miệng không thể khép vào nổi. Cô không ngờ Tu thiếu gia là một tạo vật thần kì như vậy ( từ này do đại bác sĩ nhét vào đầu cô hầu gái, Nhã Linh tỷ không trẻ đâu, nhưng tôn trọng nên gọi tỷ ấy là cô hầu gái vì khi tỷ ấy 4 tuổi thì Hàn Triệt cùng Hàn Tịch ra đời, mẹ hai người vì băng huyết mà qua đời). Cô giờ đây chẳng biết nên làm gì, nên nói cho Hàn Triệt Hàn Tịch thiếu gia về Tu thiếu gia cùng hai bảo bảo không, quá đột ngột để hai vị thiếu gia chen chân vào gia đình ba người đó. Đối với hai bảo bảo mà nói Tu thiếu gia vừa là cha cũng vừa là mẹ giờ đột nhiên thêm hai người cha nữa…. Chính là khó xử a. Thôi thì để mặc tự nhiên đi.

Người ta nói Định Mệnh là điều không bao giờ có thể tránh khỏi. Trên đời này không có sự ngẫu nhiên chỉ có sự đương nhiên mà thôi

Định mệnh là cái ngày Hàn Triệt bị đối thủ thương trường gây thương tích, cố ý dàn xếp thành một tài nạn nhỏ và nó gần với bện viện Mục thị, bảo tiêu đưa thiếu gia đến đó. Đúng lúc một y tá tên Tiểu Mẫn vừa đi đón cặp song sinh Minh Nhật Minh Nguyệt từ nhà trẻ về. Tiểu Mẫn luôn cầu mong sau này cô có chồng phải sinh ra con giống Tiểu Minh Nhật Tiểu Minh Nguyệt, trên đường đi thì một chiếc xe sang trọng lao nhanh qua suýt thì đâm vào hai bảo bối của bệnh viện. Chiếc xe cũng đã kịp thời phanh lại ở một khoảng cách nguy hiểm, Tiểu Mẫn nhanh chóng đẩy hai tiểu bảo bối ra đằng sau che cho chúng.

Bước xuống xe là một người đàn ông mặc đồ đen, vẻ mặt hốt hoảng hỏi gần đây có bệnh viện nào không??? Anh ta bảo trên xe đang có người bị thương nặng, nên Tiểu Mẫn tạm thời tha thứ vụ suýt va chạm vì bệnh nhân quan trọng hơn, cô đề nghị dẫn đường rồi đưa hai tiểu bảo bối lên xe trong ánh mắt như nhìn thấy quỷ của người đàn ông mặc đồ đen. Anh ta sững sờ rồi còn tự tát một cái vào mặt, thấy đau liền cười cười đưa cô y tá và hai tiểu hài tử lền xe, anh ta để chúng phía sau xe rồi để cô ý tá ngồi chỗ bên cạnh mình…

Hai hài từ ngơ ngác nhìn chiếc xe sang trọng rồi giật mình nhìn thấy một chú rất đẹp trai ngồi dựa vào ghế, tay chú ấy chảy máu a~~

Tiểu Minh Nguyệt ban đầu hoảng sợ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay đưa vào chỗ cố giữ cho máu không chảy ra nhưng máu chảy thật nhiều mà mặt chú đẹp trai thì tái nhợt rất khó coi. Tiểu Minh Nhật cũng đem khăn tay ra như chị gái cố cầm máu cho chú đẹp trai nha. Hai hài tử lúi húi cầm máu bị Hàn Triệt nhìn thấy, anh sững sờ bị ai đó tát thẳng vào mặt, sao anh lại thấy hai hài tử giống mình đang cầm máu cho anh. Bề ngoài của chúng rất giống anh, chẳng lẽ anh có con rơi lúc nào không biết, hoặc là Tịch, con của Tịch cũng không chừng. Anh chợt nhớ đến khoảng thời gian người kia biến mất. Tịch uống rượu, sa đọa vào những vũng lầy khổ đau, lên giường với đàn ông lẫn đàn bà vô số cho đến khi Doãn Vân cầu hôn em trai anh tạm đưa nó khỏi tình trạng thống khổ sau khi chủ nhân trái tim của hai anh em họ biến mất khỏi đây.

Rất nhanh đến bệnh viện, bác sĩ cấp cứu và các y tá kéo tới một chiếc xe đẩy người đàn ông mặc áo đen vội mở cửa ra cho bác sĩ y tá giúp đỡ, bác sĩ  Lam sững sờ khi thấy bệnh nhân. Ánh mắt anh ta nhìn sang Tiểu Minh Nhật Tiểu Minh Nguyệt khó hiểu nhưng vì bệnh nhân cần cấp cứu nên anh ta không thể trì hoãn mà đưa ngay bệnh nhân vào phòng cấp cứu. Hàn Triệt bị thương do đối thủ tập kích xả súng vào xe, những viên đạn to hơn bình thường bắn thẳng vào xe có lắp kính chống đạn. Rõ ràng đã chuẩn bị trước cố dồn Hàn Triệt vào đường chết. Sau hơn 3 tiếng vất vả, bác sĩ Lam kéo chiếc khẩu trang xuống để lộ vẻ mặt khó hiệu thậm chí có thể nói là khá khó coi. Mọi người đoán đúng đó, vị này đang có ý định theo đuổi người đàn ông độc thân đẹp mà ôn nhu có hai con Minh Tu. Từ hai năm trước khi chuyển đến bệnh viện này, anh ta đã phải lòng người đàn ông ôn nhu đó, anh ta vốn nghĩ mình thẳng nhưng đó là cho đến khi gặp Minh Tu, anh ta đã biết mình chẳng thể thẳng được nữa, người ta vẫn có câu trước khi khi đàn ông biết mình là Gay thì ai cũng nghĩ mình thẳng ca:v ( Xích: vâng, Tu à con là nam châm hút đàn ông, nhanh về với hai thằng con chết tiệt kia của ta đi cho đỡ hại dân hại nước)

Bác sĩ Lam không hề ngại hai hài tử đáng yêu của người nọ, à mà thực ra thì cũng có chút ngại nhưng thời gian sẽ xóa nhòa sự ngại ngùng này. Vị bác sĩ vẫn cố theo đuổi người đàn ông ôn nhu kia nhưng chính là người nào đó khá chậm hiểu nên vẫn chỉ dậm chân tại chỗ như ngày đầu gặp mặt. Đến hôm nay, bác sĩ Lam bỗng cảm thấy vô vọng khi gặp một người đàn ông có dung mạo giống hệt với hai hài tử của Minh Tu, không ba người họ chính là ba giọt nước khó phân biệt nổi…

Bản thân hai hài tử Tiểu Minh Nguyệt và Tiểu Minh Nhật của chúng ta vẫn nói với nhau:

_ Thúc kia thật đẹp na – Tiểu Minh Nguyệt không hổ là một thục nữ, bé thẹn thùng nói với em trai

_ Nhưng em thấy thúc ấy quen quen mà không nhớ đã gặp ở đâu na – Tiểu Minh Nhật thắc mắc gãi đầu cố nhớ đã gặp vị thúc thúc kia nơi đâu

Hai hài tử ngồi trước phòng cấp cứu thì thầm nói qua lại cho đến khi ba ba của chúng đến na. Minh Tu nhìn hai hài tử đang ngồi trước phòng cấp cứu thấy lạ, bình thường chúng sẽ chờ cậu ở phòng nghỉ các y tá mà. Nếu không phải Tiểu Mẫn chỉ cho cậu là bọn trẻ ở đây thì cậu cũng chả biết thế nào. Hai hài tử này không biết giống ai nữa rất thích chạy loạn mà chúng lại vô cùng tò mò với tất cả những thứ lần đầu chúng gặp. Bản thân cậu cũng lo đến phát điên khi hai hài tử lúc ba tuổi lần đầu đến bệnh viện này đã cùng nhau chạy loạn lên khiến cho cậu vất vả tìm chúng còn các y tá thì tranh nhau ôm lấy hai hài tử đáng yêu như thiên thần rồi dẫn chúng tham quan khắp nơi, từ sau đó chỉ cần chúng đến bệnh viện thì lập tức thành bảo bối của tất cả nhân viên nơi đây.

Cậu đi đến bên hai đứa con, nhẹ xoa đầu cắt ngang câu chuyện của hai chị em. Hai hài tử thấy ba ba liền chạy đến ôm ba ba, cả ngày chúng mới được gặp ba ba a, chúng rất nhớ ba ba. Nhìn thấy bên cánh tay áo của hai con dính máu làm cậu hoảng hốt kêu lên, cậu hỏi hai con bị thương ở đâu sao lại có máu. Con trai Minh Nhật liền trấn an cậu nói trên đường đi học về chúng gặp 1 bệnh nhân bị thương, chúng thấy thúc ấy chảy nhiều máu nên mới đem khăn tay cầm máu cho thúc ấy chẳng biết có phải máu dây sang vì lúc đó mà có hay không nữa. Đến đây cậu chợt nhẹ nhõm, cậu cười hiền với hai hài tử. Chính là cậu chỉ chuyên tâm đến con mình mà không phát hiện từ xa Hàn Tịch đi đến, phía sau là người đàn ông áo đen đang hoảng hốt nhìn hai hài tử giống nhị vị thiếu gia thân mật gọi một người đàn ông là ba ba. Đáng nhẽ phải là một người phụ nữ chứ, ý nghĩ đầu tiên hiện lên đầu của vị bảo tiêu là hai bảo bảo này chắc chắn là con của một trong hai vị thiếu gia mà anh thì muốn nhìn thấy “ mẹ của hài tử “ mà sao giờ biến thành một vị ba ba nào đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương