Mạn Đà La Dữ Anh Túc
Chương 7: Sao băng (5)

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn anh, trán, sống mũi, hàm dưới, lông mi rũ xuống, chăm chú, cẩn thân lau, mùi hương đặc biệt thơm mát của anh vây quanh tâm trí hắn.

Nhẹ nhàng vòng qua eo anh, như dò xét, càng giống như tỏ bày, tăng thêm lực, đem mặt vùi vào hông anh, hung hăng siết chặt cơ thể trước mắt, Triển Chiêu, Triển Chiêu, Triển Chiêu…

Chương 7

Tiệc rượu kết thúc, Bạch Ngọc Đường âm thầm lưu lại sau chót, lặng lẽ đối diện cùng Đinh Nguyệt Hoa. Ngọc Đường đi trước đem xe lái đến cổng ra vào ngoài vườn hoa, hô hấp, cây cối rậm rạp che khuất ánh trăng, đem chiếc Ferrari màu bạc nuốt vào bóng tối.

Khách khứa từ từ rời đi, cho đến lúc lưa thưa bóng, Đinh Nguyệt Hoa mới chậm rãi từ trong phòng khách đi ra, xa xa có chiếc Bentley màu xanh ngọc hệt như một con chim ưng ưu nhã, chậm rãi dừng ở cửa chính. Từ xa nhìn tới, giống như có một người đàn ông, quay người mở cửa chờ Đinh Nguyệt Hoa lên xe.

Bạch Ngọc Đường trong lòng cuồng loạn, vội vàng muốn xác nhận suy nghĩ của mình, nhất thời lại nhớ đến lời của Đinh Nguyệt Hoa, không dám hành động bừa bãi, ngay lúc này, lúc ra cửa Đinh Nguyệt Hoa đột nhiên vấp một cái, mất trọng tâm té ngồi ngay trên đất, người trong xe vội vàng đi xuống, đỡ giai nhân.

Giống như có chất dịch nóng bỏng nào đó nổ tung trong lồng ngực, Bạch Ngọc Đường sống chết bấu chặt vô lăng, vì dùng lực quá nhiều mà không ngưng run rẩy, mặc dù cách nhau khá xa, mặc dù người nọ đã đổi trang phục, mặc dù năm tháng đã xóa đi gần hết Triển Chiêu trong ký ức hắn, nhưng chỉ cần nhìn một cái bóng lưng của người đang đi tới ấy, hắn liền có thể xác định.

Người nọ, đích thị là Triển Chiêu!

Đinh Nguyệt Hoa cố ý quay đầu về phía hắn, sau đó được Triển Chiêu đỡ lên xe.

Bentley màu xanh ngọc mạnh mẽ khởi động, rất lâu, Bạch Ngọc Đường mới đạp ga đi theo từ xa.

“Không sao chứ?” Triển Chiêu một tay cầm vô lăng, một tay ân cần đưa khăn giấy cho Đinh Nguyệt Hoa.

“Không sao.” Nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên giày, Đinh Nguyệt Hoa xoay xoay cổ chân, lại cười với anh một cái.

“Thế nào rồi?” Cảm giác thấy ánh mắt Đinh Nguyệt Hoa đang chăm chăm nhìn mình, Triển Chiêu có chút kỳ quái, đây không phải ánh mắt đầy tình cảm nồng nhiệt như lúc đầu, mà là một loại bi thương cũng bất đắc dĩ không thể tả được, mà loại bi thương đó dường như cũng không phải vì bản thân cô ấy.

“A – đúng rồi, tổng tài Lục thị bên Singapire cũng đến, mới đối phó với hắn vài câu, cũng có được chút đầu mối.” Vừa bị Triển Chiêu hỏi, Đinh Nguyệt Hoa vội vàng dùng công việc đánh lạc hướng.

“Nói thế nào?” Triển Chiêu khẽ nhíu mày, tiếp thu tin tức của Đinh Nguyệt Hoa. Chuyển đầu xe ra đại lộ.

“Hắn muốn lôi kéo chúng ta, hay ít nhất là muốn lôi kéo tôi, nhưng bị từ chối.” Nhìn bộ dạng nghiêm túc nặng nề của Triển Chiêu, Đinh Nguyệt Hoa không khỏi tò mò, cô làm sao biết, nguy hiểm đang đến gần.

“Sau đó còn tìm cô nữa không?” Chuyển trái né phải, xe từ bên sông, dần tiến vào khu vực thành phố phồn hoa.

“Không có, có lẽ là nhờ lần đầu tôi rất kiên quyết. Phải rồi, tôi ở tiệc rượu tìm được không ít tư liệu…” Nghe báo cáo của Đinh Nguyệt Hoa, chân mày Triển Chiêu nhăn càng lúc càng sâu, lai lịch Lục thị anh đã biết rõ từ 10 năm trước, là con rối doanh nghiệp được hắc bang chống lưng, mà vụ kiểm nghiệm thực phẩm rúng động thế giới lần này, không có lý do gì để bọn chúng có thể hời hợt bỏ qua cho Tinh Huy. Cho dù có dựa vào Đinh gia ở Wall Street cũng khó mà chống lại một băng đảng tội phạm tàn ác như vậy. Vụ kiện này đáng lẽ anh không nên chiều ý Nguyệt Hoa, để cô xử lý, mà tự mình xử lý mới phải.

Một đường phân tích tin tức trên tay, vừa chạy qua khu vực trung tâm thành phố đông đúc nhất, xe của Triển Chiêu đột ngột tăng thêm tốc độ.

“Anh Triển—“ Phát hiện thay đổi đột ngột, Đinh Nguyệt Hoa cẩn thận xoay người nhìn về phía sau xe.

Cùng lúc đó, Bạch Ngọc Đường cũng phát hiện, 4 chiếc Mercedes sau lưng như sớm đã chuẩn bị, nhanh chóng vượt qua xe anh cùng vài chiếc xe đàng trước, bao vây tấn công, mơ hổ cảm nhận được, mục tiêu của chúng chính là chiếc xe Bentley màu xanh ngọc của Triển Chiêu, hiển nhiên Triển Chiêu cũng đã phát hiện, không ngừng tăng tốc, dùng phương pháp cực kỳ nguy hiểm, lách qua từng chiếc xe một, muốn cắt hết mấy cái “đuôi”.

Kỹ thuật của 4 chiếc xe đen kia cũng có thể xem là chuyên nghiệp, hai chiếc bọc hậu, hai chiếc khác lợi dụng thời cơ mấy lần chặn đường chiếc Bentley, Triển Chiêu mấy lần muốn quẹo trái cũng bị chặn đầu.

“Nguyệt Hoa, bám chắc!!” Nhìn rõ 4 chiếc xe này cố tình ép mình chạy ra phía ngoại ô, góc quẹo cuối cùng cũng đã bỏ lỡ, mà Nguyệt Hoa lại đang ở trên xe, không thể chọn những biện pháp cứng rắn, Triển Chiêu khẽ cắn răng, chỉ có thể chọn cách tăng tốc. Trong đêm chạy lên đường cao tốc, xe Bentley màu xanh ngọc vẫy đuôi, cố gắng thoát ra, chạy thẳng đến ngoại ô.

Bốn chiếc Mercedes cùng lúc đuổi theo, Bạch Ngọc Đường đạp mạnh ga về hướng đó, lách khỏi một hai chiếc đang chắn đường mình, theo sát đàng sau.

Sáu chiếc xe dùng tốc độ cao chạy băng băng trên đường, Bạch Ngọc Đường không khỏi nhăn mày, từ tính năng của xe mình có thể nhìn ra, 4 chiếc Mercedes trước mặt đều đã qua chỉnh sửa, nhìn một cái đã biết, Bentley của Triển Chiêu bị đuổi kịp chỉ còn là vấn đề thời gian.

Bốn chiếc Mercedes hiển nhiên cũng đã phát hiện ra chiếc Ferrari ở đàng sau, lập tức phân ra, hai chiếc dựa vào kỹ thuật tốc độ áp đảo, chặn hết đường đi, hai chiếc còn lại đuổi sát Triển Chiêu ở trước mặt.

Ba xe trên một đường, F430 Spider của Bạch Ngọc Đường nhờ tốc độ của bản thân mà trở thành quái vật, cứ xem như kỹ thuật của đối phương có cao hơn nữa cũng chỉ có thể miễn cưỡng hòa nhau, bị ép cả một đoạn, chờ đúng thời cơ nấp ba tránh hai, Bạch Ngọc Đường liền đánh lừa một chiếc Mercedes màu đen, ép mạnh đầu vào một đường, chiếc còn lại thấy tình hình không ổn, vậy mà bất cứ giá nào, có phải hi sinh xe mình cũng muốn chặn Bạch Ngọc Đường lại.

Bóp thắng phải trong nháy mắt, tránh được đòn “tự sát” của chiếc xe kia, Bạch Ngọc Đường không thể không giảm tốc độ, dù sao xe cũng chỉ có một chiếc, nếu như bị phá hủy trên đường thì không thể đuổi kịp Triển Chiêu trước mặt nữa.

Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Đã tiến vào ngoại ô, Triển Chiêu ngược lại buông lỏng chân mày, chuyện tới thì không thể tránh, chẳng qua…. Liếc mắt nhìn Nguyệt Hoa đang ngồi bên ghế phụ …. Bất kể chuyện gì cũng phải bảo vệ cô ấy bình an.

Hai chiếc Mercedes đàng sau đột nhiên bấm còi, xa xa có một chiếc Lincoln đang đậu vắt ngang trên đường lộ (đậu ngang đường không sơ xe tải tông hả ba…) , sắc trời dần tối, đường ngoại ô hoang vắng không người qua lại. Triển Chiêu thắng xe, bình tĩnh quan sát 4 phía.

Khu vực hoang vắng, ven đường còn tòa nhà bỏ hoang, quả nhiên là khu vực rất thuận tiện “làm việc”.

Dặn Đinh Nguyệt Hoa ngồi yên trên xe, Triển Chiêu một mình mở cửa bước xuống, từ trên xe Lincoln cũng đi xuống 5, 6 người mặc áo đen cùng đám người áo đen trên xe Mercedes cùng đi về hướng Triển Chiêu.

Đứng trước chiếc Bentley, Triển Chiêu tháo kính, dưới trăng sáng, chính là tuấn lãng anh đĩnh đến bắt mắt (俊朗英挺– đẹp trai nói chung thôi =))) chẳng qua chỉ thêm chút chín chắn cùng khiêm tốn của tuổi 30.

“Đại luật sư Triển? À không phải! Giám đốc Triển! Thật không ngờ ngài còn tự thân chinh đi đón người đẹp đấy?” Người vừa nói không phải người đứng bên cạnh, mà đích thị là người đã sớm rời khỏi tiệc rượu – tổng tài Lục thị ở Singapore, vốn dĩ mục tiêu của chúng hôm nay là Đinh Nguyệt Hoa, mục đích là để dằn mặt Triển Chiêu một lần, lại không ngờ rằng hôm này lại đụng trúng chính chủ, dù gì bối cảnh của Triển Chiêu cũng làm chúng kiêng kỵ. Bởi lẽ lai lịch quá mức trong sạch tuyệt đối là do sắp xếp, một người có lý lịch không chút tỳ vết làm sao trong 4 năm ngắn ngủi lại có thể xây dựng được Tinh Huy. Vì thế dù có chút bận tâm thật, nhưng người “đã lỡ” chặn  giống như cung đã lên dây, không bắn không được.

“Nói hay lắm, giám đốc Lục, không biết vị này là —-“ Trong ánh mắt thăm dò cũng không chút hoảng sợ, thậm chí không có chút kiến thức rằng mình đang gặp nguy hiểm, sự trấn định của Triển Chiêu làm Lục Hoàng Kiệt lại thêm khó chịu, từ lúc có được hồ sơ của người này, hắn thật tìm không ra nửa điểm sơ hở của Triển Hùng Phi, chứ đừng nói đến lai lịch thật sự của anh.

“Giám đốc Triển, anh cũng thật cao tay, chỉ cần thả Lục thị chúng tôi, nhất định có hậu tạ.” Mặc dù đã nghe nói giám đốc của Tinh Huy mềm rắn đều không ăn, nhưng Lục Hoành Kiệt vẫn muốn thử một lần, nhất là dưới tình huống này, muốn uống rượu mời hay rượu phạt, toàn bộ để hắn tự mình chọn lấy.

Triển Chiêu cũng không trả lời, cẩn thận quét qua số người trước mắt, toàn bộ có 16, 17 người, chỉ nhắm vào một cô gái như Nguyệt Hoa, súng ống cũng không thấy có, xem ra mình còn bị dồn ép vào đường cùng, trong tay chúng chỉ cầm mấy cây gậy ngắn. Quan trọng nhất là phải bảo vệ an toàn cho Nguyệt Hoa.

“Giám đốc Lục, đều là người quen, ngài hẳn cũng rõ, Tinh Huy lúc nào cũng rất dễ nói chuyện, thứ lỗi cho Triển mỗ chỉ có thể làm việc một cách công bằng.” Một lời chặn chết đối phương, làm Lục Hoành Kiệt lộ ra chút hung ác.

“Giám đốc Triển, chân trần không sợ mang giày, ngài không phải luôn nhận những vụ kiện tài chính của các công ty lớn đa quốc gia sao, chùa nhỏ, ít thầy tu của chúng tôi, ngài thật sự không thể buông tha ư?” Ánh mắt thâm trầm dán chặt vào Triển Chiêu, Lục Hoành Kiệt vần còn cố giãy giụa lần cuối. Thấy Triển Chiêu trước mặt chậm rãi nhưng kiên quyết lắc đầu, hắn mới lộ ra ngoan độc.

“Anh Thụy, phiền anh!” Xoay người vỗ vai nam tử phía sau, Lục Hoành Kiệt âm thầm đưa ra chỉ thị, dù sao chúng cũng không tìm ra bất kỳ chỗ dựa nào sau lưng Tinh Huy, coi như không dễ dàng động vào hai người này, ít nhiều gì cũng phải khiến hai chủ lực của Tinh Huy không cách nào đến được tòa án.

“An tâm! Kết nghĩa anh em lâu như  vậy, cũng phải làm được một chuyện minh bạch tấm lòng!” Chu Thụy Hâm chống Baton bước về phía trước, có thể nói gần 10 năm cố thủ trong thành phố Hoán, có được sự trợ giúp của Lục Hoành Kiệt, còn tưởng lần này có thể làm một vố lớn, không ngờ còn nhảy ra một vụ kiện. Những chuyện bắt cóc như vậy, hắn không phải chưa từng làm. Ra lệnh ba người tiến lại bắt Triển Chiêu.

Ba thuộc hạ sao có thể là đối thủ của anh, một chọi một coi như ra tay tàn nhẫn anh cũng có thể đối phó, nhưng nếu 10 mấy người cùng lúc động thủ, mình còn phải chiếu cố Nguyệt Hoa, trên tay cũng không có vũ khí, phần thắng quá nhỏ, cẩn thận xem xét vị “Đại ca” vừa lùn vừa mập trước mặt, Triển Chiêu nhăn lại mày kiếm, Chu Thụy Hâm, là Phân đà chủ năm đó phạm vào bang quy Ngũ Ấp, tính tình hẹp hòi, không nói đạo nghĩa, bị phế đi chân trái đuổi khỏi thành phố Dịch. Người kia dĩ nhiên không biết anh, mà năm nó, anh nhớ rất rõ ràng, đa nghi, nhát gan là nhược điểm trí mạng của hắn.

Triển Chiêu nhanh chóng suy nghĩ biện pháp đối phó, thấy ba tên đã đến trước mặt, nhìn Triển Chiêu một bộ tư văn, một tên đã  kéo tay trái của anh, không ngờ trong nháy mắt, hai cánh tay của mình bị khóa ngược lại, khớp xương lật một cái, hai tay đều trật khớp. Hai người thấy đồng bọn bị tấn công, không dám khinh thường, đồng loạt xông lên, định lấy nhiều thắng ít, nhưng qua hai ba trận cũng đã bị xử lý nằm bẹp trên mặt đất.

Chu Thụy Hâm thấy tình thế không ổn, khoát tay, trừ hai hộ vệ thân cận, toàn bộ thuộc hạ còn lại cùng đều xông tới.

“Chu Thụy Hâm, chân kia của ngươi —- còn nhớ do ai đánh gãy chứ? Thanh đao đường của Lí Ngũ xem ra cũng đủ nhanh nhẹn đi?” Lời của Triển Chiêu còn chưa dứt, Chu Hâm quả nhiên lọt tròng, hồ nghi ngăn cản thuộc hạ, tự mình bước lên phía trước.

“Ngươi là ai?” – Một đôi mắt quái liếc nhìn Triển Chiêu, người không không còn che dấu phong mang sắc bén như dao, loại khí thế này làm Chu Thụy Hâm giật mình. Hắn còn nhớ như in buổi hành quyết mình hôm ấy, lần đầu tiên thấy Bạch Ngọc Đường, cũng là một loại khí thế như vậy, không, so với cái này còn tàn nhẫn, còn sắc bén hơn. Mà người đàn ông trước mắt còn không tra được lai lịch — Không! Không thể!! Hắn không thể có bất cứ dính líu gì với Bạch Ngọc Đường được!

Con mẹ nó! Làm gì mà lại nhớ tới Bạch Ngọc Đường chứ? Ngũ Ấp giờ đã tẩy trắng, hiện giờ nước sông không phạm nước giếng, mình còn sợ cái rắm gì nha! Chu Thụy Hâm không khỏi chửi thầm suy nghĩ lung tung của mình.

“Anh Thụy, đừng nói nhảm với hắn nữa, 15% cổ phần của anh —-“ Lục Hoành Kiệt nhìn ra đầu mối, không nhịn được mở miệng khích, Chu Thụy Hâm mặc dù nhát gan, đa nghi, nhưng nếu không đem chữ lợi để trên đầu, thì không phải hắn, khoát tay, trừ hai tên cùng theo hắn ra đường, 10 tên còn lại cầm vũ khí bao vây Triển Chiêu, vừa định ra tay, lại nghe tiếng gào thét của động cơ tiến đến gần, chỉ trong chớp mắt, một chiếc Ferrari gần như bị cào nát sườn phóng vọt đến. Đám thuộc hạ canh cửa không kịp né, bị đụng văng ra ngoài tới mấy thước liền.

Cửa xe bật ra, một nam nhân áo trắng bước xuống, mượn ánh trăng rực rỡ, Chu Thụy Hâm liếc mắt nhìn kẻ phá hoại, rồi lại vội vã rút về, bị dọa tới mức suýt chút nữa không kiềm chế được. Nhắc tào tháo tào tháo tới, người, người đó, còn không phải Bạch Ngọc Đường sao?

“Ta còn tưởng là ai?” Thuận tay từ cốp sau rút ra cây côn sắt, ánh trăng màu trắng càng làm hắn trở nên cao quý hơn, Bạch Ngọc Đường cũng không nhìn Triển Chiêu, chỉ thong dong bước từng bước đến gần Chu Thụy Hâm

“Ngũ… Ngũ gia…” Theo thói quen, hắn bị uy hiếp, cho dù đã 10 năm, nhưng tâm phách lạnh lẽo đến khiếp người ấy vĩnh viễn khắc sâu trong lòng hắn. Ngày đó, hắn buôn lậu ma túy, bị phế không chỉ có một cái chân, mà còn phá luôn lá gan của hắn, về sau lẫn lộn, lá gan bị phá vĩnh viễn không lớn nổi, mà xuất hiện trước mặt hắn lúc này, chính là khắc tinh năm ấy.

Gậy Baton không tự chủ được mà lui về sau, hai chân lại dính chặt vào một chỗ, một bước cũng không nhấc nổi. Lục Hoành Kiệt đứng sau cảm thấy tình hình không tốt, nháy mắt để hai tên hộ vệ lao thẳng về phía Bạch Ngọc Đường.

Tay trái vung lên gạt đi gậy gỗ vừa hạ xuống, một cước đạp đối phương văng ra xa, Bạch Ngọc Đường ra chiêu vừa ngoan vừa nhanh, tên còn lại chưa kịp phản ứng đã bị một quyền nện ngay bụng.

“Chặn hắn lại — Thưởng 10 vạn!!” Chu Thụy Hâm thấy tình thế vô vọng, muốn kéo Lục Hoành Kiệt chạy trước, buộc lòng đưa ra tiền thưởng bắt thuộc hạ liều mạng ngăn chặn Bạch Ngọc Đường.

Bọn thuộc hạ đang bao vậy Triển Chiêu, nghe lão đại cam kết trọng thưởng, cũng điên cuồng cầm vũ khí đỏ mắt quay về, Triển Chiêu cũng bám sát.

Hai bóng người một trắng một xám bị vây chính giữa, gậy gộc giao ca, quyền cước ngang dọc, lấy thân thủ của Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, 10 tên này cũng không thành vấn đề, chẳng qua chúng cầm vũ khí, tốn không ít thời gian.

Vật ngã tên thuộc hạ cuối cùng, Bạch Ngọc Đường im lặng đứng dưới trăng, không dám quay đầu, thì ra Bạch Ngũ gia gan lớn như trời cũng có lúc sợ hãi, thậm chí sợ đến phát run, hắn sợ khi mình quay lại, người nọ lại chẳng phải Triển Chiêu, hay là Triển Chiêu đến bây giờ cũng chưa từng tồn tại.

Không biết đã qua bao lâu, bọn thuộc hạ trọng thương trên đất cũng đỡ nhau chạy hết, sau lưng đột nhiên lại vang lên tiếng động cơ xe khởi động, Bạch Ngọc Đường hoảng sợ xoay người —–

Chiếc Bentley màu xanh ngọc chậm rãi khởi động, chạy đến bên người Triển Chiêu, Đinh Nguyệt Hoa từ trong xe ném cho Triển Chiêu một cái chìa khóa cùng ví, thấp giọng nói, “Muốn bỏ tôi, cũng phải cho bản thân một câu trả lời.”

Cầm chìa khóa, Triển Chiêu siết chặt hai tay, cắn răng xoay người đi tới, đối diện Bạch Ngọc Đường. Số phận sao? Chỉ vừa dính vào Ngũ Ấp năm đó, lại gặp Bạch Ngọc Đường. Nếu như đây đã là số mệnh, thì anh tình nguyện đối mặt, năm đó Bạch Ngọc Đường thay mình chịu đựng, bây giờ, số mệnh lại luân hồi.

Kéo anh lên xe, khởi động chiếc Ferrari trầy trụa khắp thân, Triển Chiêu lái chiếc xe đã bị hủy đi một nửa về thành phố, dọc đường, Bạch Ngọc Đường chưa hề mở miệng, chẳng qua chỉ chăm chú nhìn anh, không dám chớp. Giống như chỉ cần chớp mắt một cái, anh sẽ biến mất không còn lại gì.

Biệt thự Bảo lai, nhà hai tầng, rộng rãi sáng sủa, nội thất đơn giản, thanh lịch tinh tế. Đưa cho Bạch Ngọc Đường một bộ vệ sinh cá nhân mới, Triển Chiêu cầm bộ của mình, bước vào phòng tắm bên trong phòng ngủ, rửa sạch mồ hôi cùng mùi bùn đất hòa máu tanh trên cơ thể. Cũng để cả hai có thời gian bình tâm lại. Đêm còn rất dài, chuyện bọn họ cần nói với nhau có lẽ rất nhiều, cũng có thể chỉ có một vài chuyện mà thôi.

Trong suy nghĩ hỗn loạn, rất nhanh đã tắm xong, Triển Chiêu mặc áo sơ mi đơn giản cùng quần dài, bước ra khỏi phòng tắm. Tại phòng khách, Bạch Ngọc Đường đang ngồi trên ghế salon, áo choàng tắm thật dài che đi đôi chân thon dài hữu lực, nửa ngực trần vẫn còn dính những giọt nước, một tay cầm khăn tắm nhẹ nhàng lau tóc, đôi lúc khăn tắm lại trượt khỏi tay, cũng chỉ gắp lại tiếp tục. Xem ra tay trái hắn bị thương.

Bất quá nhìn hắn cửa tái diễn cảnh nhặt khăn tắm trên người, Triển Chiêu đi đến bên cạnh, đứng trước mặt hắn, nhận khăn, giúp hắn lau từng chút từng chút một, hoàn toàn không nhận ra bọt nước trên tóc mình đã thấm ướt đôi vai.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn anh, trán, sống mũi, hàm dưới, lông mi rũ xuống, chăm chú, cẩn thân lau, mùi hương đặc biệt thơm mát của anh vây quanh tâm trí hắn.

Nhẹ nhàng vòng qua eo anh, như dò xét, càng giống như tỏ bày, tăng thêm lực, đem mặt vùi vào hông anh, hung hăng siết chặt cơ thể trước mắt, Triển Chiêu, Triển Chiêu, Triển Chiêu…

Đem gò má cọ sát áo sơ mi mang mùi vị của anh, Bạch Ngọc Đường phát ra tiếng nấc giận dữ, đã từng tự tay táng xuống tro cốt của “người nọ”, tưởng rằng đã tê dại, sống là kiên cường, cái chết cũng không còn đáng sợ, lại không nghĩ rằng còn cảm thấy đau, cũng có thể từ sáu năm đằng đẵng bắt đầu, hắn đã sớm quên cái gọi là khổ, nhưng lúc này, bây giờ, lại đau đến mức hắn không thể nào chôn giấu. Như lưỡi dao sắc bén khuấy đảo lồng ngực, chạm vào nơi gần đây hắn không dám đụng tới, giống như đài cao trên không, một khi sụp đổ, ngàn kiếp bất phục.

Bạch Ngọc Đường mất khống chế siết đau anh, Triển Chiêu không nói tiếng nào đỡ đầu của hắn, cho đến khi hắn tỉnh lại, thả lỏng —-

“Chiêu, tôi thật đau—–“

Hắn đau, vết thương tạo thành trong sáu năm, chưa từng lành lặn, vậy mà 4 năm trước lại chồng thêm một đao. Chẳng qua chỉ không ngờ sẽ kiên trì giữ vững, lại cứ như vậy nói ra, Bạch Ngọc Đường bị lời nói của mình làm sợ, mà trong một giây Triển Chiêu đột nhiên lại dùng sức như muốn đẩy ngã hắn, nhìn bóng lưng kia vội vã rời đi, đau lòng không thể mở miệng.

Phải rồi, hắn thế nào quên mất, Triển Chiêu, đối mặt với tình cảm vẫn luôn có khiết phích, đến Lô Trân còn nhớ hỏi hắn: “Chú sẽ thả chú ấy? Hay là giết chú ấy?”  chứ không bao giờ nói đến chuyện “ở cùng nhau”. Năm đó, hắn phá hủy bản thân, cũng là phá hủy cơ hội “ở cùng nhau” của cả hai người, một khắc lựa chọn trời định là buông tay.

Ngón tay dài che đi cái trán, không chịu được cười nhạo mình, Bạch Ngọc Đường, mày vì sao còn tham lam như vậy? Cậu ấy còn sống, sống đẹp đẽ thẳng lưng, thấy một Triển Chiêu như thế không phải mày nên hài lòng rồi sao? Vì cái gì còn ôm hi vọng xa vời, cho dù ôm một cái, hôn một cái? Quá mức tham lam.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương