Mân Côi
-
Chương 94
Phải nói rằng tin tức hot nhất gần đây của thành phố Nghi Châu là sự kiện một ngôi sao cố ý đả thương người khác.
Sự việc xảy ra tại phố xá sầm uất, vì đằng trước là ngã tư, hơn nữa còn có vô số người chứng kiến, nên đã xác nhận Lâm Thanh Thiển - ngọc nữ đang nổi tiếng ẩu đả với một phụ nữ có thai, cũng phát điên đẩy người phụ nữ có thai kia xuống đường, đến nỗi hai mẹ con đối phương tử vong tại chỗ.
Tin tức sau đó là Lâm Thanh Thiển bị cơ quan công an dẫn đi.
Sau khi Lâm Mân Côi vận động xong bước ra nhìn thấy tin tức như vậy.
Trước đây vì quá ghét Lâm Thanh Thiển, nên những tin tức nào liên quan tới cô ta, cô đều không xem.
Nhưng lần này lại là một sự kiện cực kỳ hung ác.
Lâm Mân Côi hơi ngạc nhiên. Khi biết người chết là Phương Tử Dao, trong lúc hoảng hốt hình như cô hiểu ra điều gì.
Phương Nhược Cuồng đang ngồi trên ghế salon chơi game, Lâm Mân Côi chạy vội tới nhào vào lòng anh, nắm chặt anh không buông.
"Lâm Thanh Thiển đụng chết Phương Tử Dao... là chuyện gì thế?"
Tại sao có thể trùng hợp như vậy, trực giác mách bảo Lâm Mân Côi việc này là một âm mưu.
Trên thực tế, Lâm Mân Côi đoán đúng.
Từ khi Đường Tiêu quyết định cưới Lâm Thanh Thiển, đã biết có kết quả này, chẳng qua kết quả nhanh hơn bọn họ nghĩ.
Đó cũng không phải chuyện tốt gì, nhất là trong bụng Phương Tử Dao có một đứa bé.
Nhưng đối với Lâm Mân Côi, cô không thánh mẫu thế. Năm đó, Phương Tử Dao làm sao giết chết con Thẩm Tường, hiện tại đây là quả báo mà.
Cô cảm thấy có lỗi với đứa bé vô tội kia nhưng con của Thẩm Tường thì sao... cô ấy đáng đời à?
Cho nên sau khi biết tin này, phản ứng đầu tiên của Lâm Mân Côi là báo cho Thẩm Tường biết. Trái lại Thẩm Tường bình tĩnh hơn cô nghĩ.
"Nhà bọn họ rất thảm."
Có lẽ Thẩm Tường quên hết mọi chuyện rồi, đồng thời dưới ảnh hưởng của Đinh Thục, cô ấy từ từ học được cách tha thứ cho người khác, buông tha bản thân.
Trải qua sự nhắc nhở của Thẩm Tường, Lâm Mân Côi cũng phát hiện, nhà họ Phương thực sự không có kết cục tốt.
Trương Ngọc nhảy lầu tự sát.
Phương Tử Dao bị xe đụng chết, hơn nữa còn đang mang thai.
Mà bây giờ Phương Tử Quân còn sống, không biết ở trong ngục nhặt bao nhiêu khối xà phòng rồi.
Thấy Lâm Mân Côi có chút thương cảm, Phương Nhược Cuồng bỏ trò chơi xuống, qua nắm tay cô.
"Coi như quả báo đi. Không phải em nói, đời người thiện ác cuối cùng cũng có báo sao? Nếu năm đó Lâm Thanh Thiển không có mưu đồ với em và Thẩm Tường, nếu Phương Tử Dao kịp thời biết sai lầm của mình, thì có lẽ về sau hết thảy đều sẽ khác biệt."
Anh không có bất kỳ cảm tình gì với hai người phụ nữ kia, anh luôn luôn là một người có cừu tất báo. Chẳng qua lần này vì người bị hại lớn nhất là Thẩm Tường, nên do Đường Tiêu xử lý tốt hơn thôi.
Song, việc này anh nghĩ không cần nói cho Lâm Mân Côi biết.
Dù sao, trong lòng người đang hạnh phúc không thể chứa nổi vết dơ.
Khi Lâm Mân Côi đang thương cảm, chuyện của Lâm Thanh Thiển càng lúc càng ồn ào sốt dẻo, liên tục lên trang đầu weibo, mấy tuần liền.
Rất nhiều người buồn bã, rất nhiều người phẫn nộ, cũng có rất nhiều người bỏ đá xuống giếng.
Không ít người đào bới chuyện Lâm Thanh Thiển làm gà lúc còn đi học, thậm chí đào ra chuyện năm ấy quan to của thành phố Nghi Châu ngã ngựa, trong đó có công lao của Lâm Thanh Thiển.
Tất nhiên chuyện của Phương Tử Quân và cô ta cũng bị moi ra chửi mắng một trận, nhắn tới Phương Tử Quân, Lâm Mân Côi ắt không tránh được nằm cũng trúng đạn.
Bất quá bài viết ấy cũng nhanh chóng biến mất, Lâm Mân Côi hỏi Phương Nhược Cuồng, anh không e dè thừa nhận là anh tìm người làm, vì không muốn ảnh hưởng cuộc sống của cô.
Đương nhiên Lâm Mân Côi không muốn nằm cũng trúng đạn, song thấy tình hình hiện tại của Lâm Thanh Thiển, sau khi vui sướng một lúc, cô lại cười không nổi.
Dù gì cũng cũng nhau lớn lên, không ngờ sẽ đi tới kết quả hôm nay.
Chuyện của Lâm Thanh Thiển phát triển ngày càng ác liệt, trong một đêm, cô ta từ ngôi sao ngọc nữ cao cao tại thượng biến thành người nổi tiếng mang tội giết người.
Xét thấy sức ảnh hưởng của nhân vật công chúng, ước chừng cô ta sẽ bị phạt nặng. Giết người đền mạng, cho dù cô ta có tìm luật sư tốt nhất, có lẽ nửa đời sau cũng chỉ có thể sống trong tù.
Tất cả đều trở thành bụi trần lắng đọng.
Tuy nhiên sau khi mỗi ngày xem trên mạng cứ oanh oanh liệt liệt vây công Lâm Thanh Thiển, Lâm Mân Côi cũng cảm thấy vô vị, đổi sang xem tin tức.
Nhưng trở ngại trong lòng cô đã biến mất, cuối cùng là cảm giác buông bỏ hết thảy.
Nhưng, vẫn còn một chuyện, có thể nói là một người.
Gần đây Lâm Kiến Quốc không cờ bạc, vì chẳng có sòng bạc nào dám chứa ông ta.
Phương Nhược Cuồng đã đánh tiếng, sòng bạc nào dám nhận Lâm Kiến Quốc thì đối tượng trọng điểm quyết sòng bạc đen tiếp theo chính là hắn.
Một số sòng bạc tội gì vì một ông già vô dụng mà chọc tai họa chứ, nên vừa thấy Lâm Kiến Quốc tới, không nói hai lời lập tức đánh đuổi ông ta ra ngay.
Lâm Kiến Quốc xương già rồi, cũng không đánh được mấy lần.
Đúng, ông ta không đánh bạc nữa, nhưng ông ta không hề từ bỏ, mà dính vào thói xấu say rượu.
Lâm Xảo sắp sinh.
Nhắc tới mới nói, đứa con trong bụng bà ta coi như kiên cường. Trải qua trận đánh đập của Lâm Kiến Quốc, còn có chuyện Lâm Thanh Thiển bị bở từ, Lâm Xảo chỉ ôm bụng kêu đau mấy tiếng, kết quả đứa bé vẫn vững vàng trong bụng.
Song, ngay cả như vậy, mâu thuẫn giữa Lâm Kiến Quốc và Lâm Xảo cũng không ít.
Ông ta thường xuyên say rượu, uống rượu vào là ầm ĩ với Lâm Xảo. Bà ta mất hết hi vọng với gã đàn ông này, nên dứt khoát dọn ra ngoài ở.
Lúc tỉnh táo Lâm Kiến Quốc biết mình sai, bèn đi tìm Lâm Xảo, nhưng tìm về rồi thì sao, tiếp tục uống rượu, sau đó tiếp tục đánh người.
Nhiều lần như thế, Lâm Xảo dứt khoát trốn không gặp.
Cứ như vậy, ngay cả người cuối cùng chăm sóc Lâm Kiến Quốc cũng chẳng còn. Rất nhiều lần ông ta uống say quên luôn nhà của mình, buộc lòng phải lưu lạc đầu đường.
Khi Lâm Mân Côi nhận được điện thoại chạy tới bệnh viện, đúng lúc đụng phải chú cảnh sát hảo tâm đưa Lâm Kiến Quốc tới bệnh viện.
"Cô là con gái ông ta hả? Ba cô ngộ độc rượu hôn mê, suýt mất mạng, cô làm con gái kiểu gì thể?"
Trước mặt chú cảnh sát uy nghiêm, Lâm Mân Côi không nói được một câu phản bác.
Mặc kệ có ân oán gì, từ đầu chí cuối Lâm Kiến Quốc vẫn là ba ruột cô. Ở mức độ nào đó mà nói, Lâm Kiến Quốc không phải một người cha tốt, cô cũng không phải một đứa con gái tốt.
Lúc Lâm Kiến Quốc tỉnh lại, cô đang ngồi bên giường bệnh gọt táo cho ông ta. Thấy ba đã tỉnh, Lâm Mân Côi dừng động tác, thản nhiên nhìn ông ta: "Ba tỉnh rồi?"
Dường như Lâm Kiến Quốc không ngờ lúc này người xuất hiện bên cạnh mình lại là Lâm Mân Côi, nhất thời trong lòng có rất nhiều cảm xúc.
"Mân Côi... con tới rồi..."
Thấy dáng vẻ e dè của ba, trong lòng cô bỗng nhiên nổi cơn thịnh nộ làm sao cũng không đè nén được.
"Rốt cuộc ba còn muốn sống không? Con đã nói với ba rồi, ba cũng già đầu chứ đâu còn nhở nữa, Bảo ba sống thật tốt, ba nhìn ba đi, không cờ bạc thì uống rượu! Con thực sự nhịn đủ rồi, lần nào cũng thế, ba uống chết luôn đi..."
Có lẽ bị Lâm Mân Côi dạy dỗ một trận như thế, ông ta cũng hơi mất mặt.
Bất quá khác với trước đây giận tím mặt, lần này Lâm Kiến Quốc xoay mặt sang chỗ khác.
"Mân Côi, ba khó chịu..."
"Khó chịu?" Lâm Mân Côi cảm thấy mình càng khó chịu hơn, cô chống nạnh, thuận khí một chút mới lên tiếng: "Ba, từ nhỏ ba đã dạy con, bản thân mình phải chịu trách nhiệm trước việc mình đã làm. Giờ ba biết khó chịu rồi sao? Vậy trước đây khi ba và Lâm Xảo léng phéng với nhau, ba và Lâm Thanh Thiển cùng nhau làm việc xấu, ba phản bội mẹ, phản bội gia đình chúng ta, sao ba không nghĩ tới hậu quả...."
Trong mắt Lâm Mân Côi, Lâm Kiến Quốc vừa đáng thương vừa đáng ghét.
Nếu biết có ngày hôm nay, thì sao lúc trước còn làm thế.
"Mân Côi..."
Khóe miệng Lâm Kiến Quốc run run bị Lâm Mân Côi quở trách cũng không nói được một câu.
Cố nhìn dáng vẻ bất lực của ông ta, trong lòng càng thêm tức giận.
"Con nói lần cuối cùng, trở về sống cho tốt! Về sau con không hi vọng cảnh sát lại gọi điện cho con..."
Nói xong, Lâm Mân Côi ném quả táo, xách túi đi thẳng ra cửa.
Sau lưng, Lâm Kiến Quốc co quắp khóe miệng, nhưng không nói được lời nào, chẳng qua trong đôi mắt vẩn đục từ từ trượt vài giọt nước mắt.
Đúng vậy, sớm biết có ngày hôm nay, thì sao lúc trước còn làm thế.
Sau khi Lâm Mân Côi rời khỏi bệnh viện liền khóc to một hồi. Cô không phải một đứa con gái tuyệt tình, thấy bộ dạng hiện giờ của ba, trong lòng cô rất khó chịu. Nhưng cô không biết phải đối đãi với ba thế nào mới chính xác.
Rõ ràng bây giờ ông ta đang nhận quả báo, rõ ràng ông ta sống không tốt, nhưng lần nào khi Lâm Mân Côi tự nhủ đừng tính toán nữa, chung đụng thật tốt, thì hình ảnh triền miên của ông ta và Lâm Thanh Thiển, còn có Lâm Xảo lập tức xuất hiện trong đầu cô.
Cô không hòa nhã nổi, không làm được cô con gái ngoan trước kia.
Có điều, sau khi khóc xong, Lâm Mân Côi vẫn âm thầm nhờ Phương Nhược Cuồng để ý Lâm Kiến Quốc, nếu ngày nào đó ông ta thực sự chết cóng ở đầu đường, thì cô nhất định không chịu được.
Có lẽ do Phương Nhược Cuồng giám thị mạnh mẽ, về sau một khoảng thời gian, Lâm Kiến Quốc quả thực uống rất ít rượu.
Chẳng những không uống rượu, còn thỉnh thoảng gọi điện cho Lâm Mân Côi.
Tuy giọng điệu của cô còn cứng nhắc, nhưng ông ta vẫn kiên trì.
Ông ta chưa từng xin lỗi, song cô biết, thực ra ông ta đang xin lỗi đấy, chỉ đang dùng cách của ông ta thôi.
Tuy nhiên có câu nói, nếu xin lỗi có thể có ích, thì cần cảnh sát làm gì.
Lâm Mân Côi vẫn chưa chuẩn bị tha thứ cho Lâm Kiến Quốc, trong lòng cô, Lâm Kiến Quốc chắc chắn cùng một loại người với Đường Tiêu, cặn bã vô cùng. Cô cũng không phải thánh mẫu, ông ta chỉ cần nhỏ vài giọt nước là cô tha thứ ngay.
Sự việc xảy ra tại phố xá sầm uất, vì đằng trước là ngã tư, hơn nữa còn có vô số người chứng kiến, nên đã xác nhận Lâm Thanh Thiển - ngọc nữ đang nổi tiếng ẩu đả với một phụ nữ có thai, cũng phát điên đẩy người phụ nữ có thai kia xuống đường, đến nỗi hai mẹ con đối phương tử vong tại chỗ.
Tin tức sau đó là Lâm Thanh Thiển bị cơ quan công an dẫn đi.
Sau khi Lâm Mân Côi vận động xong bước ra nhìn thấy tin tức như vậy.
Trước đây vì quá ghét Lâm Thanh Thiển, nên những tin tức nào liên quan tới cô ta, cô đều không xem.
Nhưng lần này lại là một sự kiện cực kỳ hung ác.
Lâm Mân Côi hơi ngạc nhiên. Khi biết người chết là Phương Tử Dao, trong lúc hoảng hốt hình như cô hiểu ra điều gì.
Phương Nhược Cuồng đang ngồi trên ghế salon chơi game, Lâm Mân Côi chạy vội tới nhào vào lòng anh, nắm chặt anh không buông.
"Lâm Thanh Thiển đụng chết Phương Tử Dao... là chuyện gì thế?"
Tại sao có thể trùng hợp như vậy, trực giác mách bảo Lâm Mân Côi việc này là một âm mưu.
Trên thực tế, Lâm Mân Côi đoán đúng.
Từ khi Đường Tiêu quyết định cưới Lâm Thanh Thiển, đã biết có kết quả này, chẳng qua kết quả nhanh hơn bọn họ nghĩ.
Đó cũng không phải chuyện tốt gì, nhất là trong bụng Phương Tử Dao có một đứa bé.
Nhưng đối với Lâm Mân Côi, cô không thánh mẫu thế. Năm đó, Phương Tử Dao làm sao giết chết con Thẩm Tường, hiện tại đây là quả báo mà.
Cô cảm thấy có lỗi với đứa bé vô tội kia nhưng con của Thẩm Tường thì sao... cô ấy đáng đời à?
Cho nên sau khi biết tin này, phản ứng đầu tiên của Lâm Mân Côi là báo cho Thẩm Tường biết. Trái lại Thẩm Tường bình tĩnh hơn cô nghĩ.
"Nhà bọn họ rất thảm."
Có lẽ Thẩm Tường quên hết mọi chuyện rồi, đồng thời dưới ảnh hưởng của Đinh Thục, cô ấy từ từ học được cách tha thứ cho người khác, buông tha bản thân.
Trải qua sự nhắc nhở của Thẩm Tường, Lâm Mân Côi cũng phát hiện, nhà họ Phương thực sự không có kết cục tốt.
Trương Ngọc nhảy lầu tự sát.
Phương Tử Dao bị xe đụng chết, hơn nữa còn đang mang thai.
Mà bây giờ Phương Tử Quân còn sống, không biết ở trong ngục nhặt bao nhiêu khối xà phòng rồi.
Thấy Lâm Mân Côi có chút thương cảm, Phương Nhược Cuồng bỏ trò chơi xuống, qua nắm tay cô.
"Coi như quả báo đi. Không phải em nói, đời người thiện ác cuối cùng cũng có báo sao? Nếu năm đó Lâm Thanh Thiển không có mưu đồ với em và Thẩm Tường, nếu Phương Tử Dao kịp thời biết sai lầm của mình, thì có lẽ về sau hết thảy đều sẽ khác biệt."
Anh không có bất kỳ cảm tình gì với hai người phụ nữ kia, anh luôn luôn là một người có cừu tất báo. Chẳng qua lần này vì người bị hại lớn nhất là Thẩm Tường, nên do Đường Tiêu xử lý tốt hơn thôi.
Song, việc này anh nghĩ không cần nói cho Lâm Mân Côi biết.
Dù sao, trong lòng người đang hạnh phúc không thể chứa nổi vết dơ.
Khi Lâm Mân Côi đang thương cảm, chuyện của Lâm Thanh Thiển càng lúc càng ồn ào sốt dẻo, liên tục lên trang đầu weibo, mấy tuần liền.
Rất nhiều người buồn bã, rất nhiều người phẫn nộ, cũng có rất nhiều người bỏ đá xuống giếng.
Không ít người đào bới chuyện Lâm Thanh Thiển làm gà lúc còn đi học, thậm chí đào ra chuyện năm ấy quan to của thành phố Nghi Châu ngã ngựa, trong đó có công lao của Lâm Thanh Thiển.
Tất nhiên chuyện của Phương Tử Quân và cô ta cũng bị moi ra chửi mắng một trận, nhắn tới Phương Tử Quân, Lâm Mân Côi ắt không tránh được nằm cũng trúng đạn.
Bất quá bài viết ấy cũng nhanh chóng biến mất, Lâm Mân Côi hỏi Phương Nhược Cuồng, anh không e dè thừa nhận là anh tìm người làm, vì không muốn ảnh hưởng cuộc sống của cô.
Đương nhiên Lâm Mân Côi không muốn nằm cũng trúng đạn, song thấy tình hình hiện tại của Lâm Thanh Thiển, sau khi vui sướng một lúc, cô lại cười không nổi.
Dù gì cũng cũng nhau lớn lên, không ngờ sẽ đi tới kết quả hôm nay.
Chuyện của Lâm Thanh Thiển phát triển ngày càng ác liệt, trong một đêm, cô ta từ ngôi sao ngọc nữ cao cao tại thượng biến thành người nổi tiếng mang tội giết người.
Xét thấy sức ảnh hưởng của nhân vật công chúng, ước chừng cô ta sẽ bị phạt nặng. Giết người đền mạng, cho dù cô ta có tìm luật sư tốt nhất, có lẽ nửa đời sau cũng chỉ có thể sống trong tù.
Tất cả đều trở thành bụi trần lắng đọng.
Tuy nhiên sau khi mỗi ngày xem trên mạng cứ oanh oanh liệt liệt vây công Lâm Thanh Thiển, Lâm Mân Côi cũng cảm thấy vô vị, đổi sang xem tin tức.
Nhưng trở ngại trong lòng cô đã biến mất, cuối cùng là cảm giác buông bỏ hết thảy.
Nhưng, vẫn còn một chuyện, có thể nói là một người.
Gần đây Lâm Kiến Quốc không cờ bạc, vì chẳng có sòng bạc nào dám chứa ông ta.
Phương Nhược Cuồng đã đánh tiếng, sòng bạc nào dám nhận Lâm Kiến Quốc thì đối tượng trọng điểm quyết sòng bạc đen tiếp theo chính là hắn.
Một số sòng bạc tội gì vì một ông già vô dụng mà chọc tai họa chứ, nên vừa thấy Lâm Kiến Quốc tới, không nói hai lời lập tức đánh đuổi ông ta ra ngay.
Lâm Kiến Quốc xương già rồi, cũng không đánh được mấy lần.
Đúng, ông ta không đánh bạc nữa, nhưng ông ta không hề từ bỏ, mà dính vào thói xấu say rượu.
Lâm Xảo sắp sinh.
Nhắc tới mới nói, đứa con trong bụng bà ta coi như kiên cường. Trải qua trận đánh đập của Lâm Kiến Quốc, còn có chuyện Lâm Thanh Thiển bị bở từ, Lâm Xảo chỉ ôm bụng kêu đau mấy tiếng, kết quả đứa bé vẫn vững vàng trong bụng.
Song, ngay cả như vậy, mâu thuẫn giữa Lâm Kiến Quốc và Lâm Xảo cũng không ít.
Ông ta thường xuyên say rượu, uống rượu vào là ầm ĩ với Lâm Xảo. Bà ta mất hết hi vọng với gã đàn ông này, nên dứt khoát dọn ra ngoài ở.
Lúc tỉnh táo Lâm Kiến Quốc biết mình sai, bèn đi tìm Lâm Xảo, nhưng tìm về rồi thì sao, tiếp tục uống rượu, sau đó tiếp tục đánh người.
Nhiều lần như thế, Lâm Xảo dứt khoát trốn không gặp.
Cứ như vậy, ngay cả người cuối cùng chăm sóc Lâm Kiến Quốc cũng chẳng còn. Rất nhiều lần ông ta uống say quên luôn nhà của mình, buộc lòng phải lưu lạc đầu đường.
Khi Lâm Mân Côi nhận được điện thoại chạy tới bệnh viện, đúng lúc đụng phải chú cảnh sát hảo tâm đưa Lâm Kiến Quốc tới bệnh viện.
"Cô là con gái ông ta hả? Ba cô ngộ độc rượu hôn mê, suýt mất mạng, cô làm con gái kiểu gì thể?"
Trước mặt chú cảnh sát uy nghiêm, Lâm Mân Côi không nói được một câu phản bác.
Mặc kệ có ân oán gì, từ đầu chí cuối Lâm Kiến Quốc vẫn là ba ruột cô. Ở mức độ nào đó mà nói, Lâm Kiến Quốc không phải một người cha tốt, cô cũng không phải một đứa con gái tốt.
Lúc Lâm Kiến Quốc tỉnh lại, cô đang ngồi bên giường bệnh gọt táo cho ông ta. Thấy ba đã tỉnh, Lâm Mân Côi dừng động tác, thản nhiên nhìn ông ta: "Ba tỉnh rồi?"
Dường như Lâm Kiến Quốc không ngờ lúc này người xuất hiện bên cạnh mình lại là Lâm Mân Côi, nhất thời trong lòng có rất nhiều cảm xúc.
"Mân Côi... con tới rồi..."
Thấy dáng vẻ e dè của ba, trong lòng cô bỗng nhiên nổi cơn thịnh nộ làm sao cũng không đè nén được.
"Rốt cuộc ba còn muốn sống không? Con đã nói với ba rồi, ba cũng già đầu chứ đâu còn nhở nữa, Bảo ba sống thật tốt, ba nhìn ba đi, không cờ bạc thì uống rượu! Con thực sự nhịn đủ rồi, lần nào cũng thế, ba uống chết luôn đi..."
Có lẽ bị Lâm Mân Côi dạy dỗ một trận như thế, ông ta cũng hơi mất mặt.
Bất quá khác với trước đây giận tím mặt, lần này Lâm Kiến Quốc xoay mặt sang chỗ khác.
"Mân Côi, ba khó chịu..."
"Khó chịu?" Lâm Mân Côi cảm thấy mình càng khó chịu hơn, cô chống nạnh, thuận khí một chút mới lên tiếng: "Ba, từ nhỏ ba đã dạy con, bản thân mình phải chịu trách nhiệm trước việc mình đã làm. Giờ ba biết khó chịu rồi sao? Vậy trước đây khi ba và Lâm Xảo léng phéng với nhau, ba và Lâm Thanh Thiển cùng nhau làm việc xấu, ba phản bội mẹ, phản bội gia đình chúng ta, sao ba không nghĩ tới hậu quả...."
Trong mắt Lâm Mân Côi, Lâm Kiến Quốc vừa đáng thương vừa đáng ghét.
Nếu biết có ngày hôm nay, thì sao lúc trước còn làm thế.
"Mân Côi..."
Khóe miệng Lâm Kiến Quốc run run bị Lâm Mân Côi quở trách cũng không nói được một câu.
Cố nhìn dáng vẻ bất lực của ông ta, trong lòng càng thêm tức giận.
"Con nói lần cuối cùng, trở về sống cho tốt! Về sau con không hi vọng cảnh sát lại gọi điện cho con..."
Nói xong, Lâm Mân Côi ném quả táo, xách túi đi thẳng ra cửa.
Sau lưng, Lâm Kiến Quốc co quắp khóe miệng, nhưng không nói được lời nào, chẳng qua trong đôi mắt vẩn đục từ từ trượt vài giọt nước mắt.
Đúng vậy, sớm biết có ngày hôm nay, thì sao lúc trước còn làm thế.
Sau khi Lâm Mân Côi rời khỏi bệnh viện liền khóc to một hồi. Cô không phải một đứa con gái tuyệt tình, thấy bộ dạng hiện giờ của ba, trong lòng cô rất khó chịu. Nhưng cô không biết phải đối đãi với ba thế nào mới chính xác.
Rõ ràng bây giờ ông ta đang nhận quả báo, rõ ràng ông ta sống không tốt, nhưng lần nào khi Lâm Mân Côi tự nhủ đừng tính toán nữa, chung đụng thật tốt, thì hình ảnh triền miên của ông ta và Lâm Thanh Thiển, còn có Lâm Xảo lập tức xuất hiện trong đầu cô.
Cô không hòa nhã nổi, không làm được cô con gái ngoan trước kia.
Có điều, sau khi khóc xong, Lâm Mân Côi vẫn âm thầm nhờ Phương Nhược Cuồng để ý Lâm Kiến Quốc, nếu ngày nào đó ông ta thực sự chết cóng ở đầu đường, thì cô nhất định không chịu được.
Có lẽ do Phương Nhược Cuồng giám thị mạnh mẽ, về sau một khoảng thời gian, Lâm Kiến Quốc quả thực uống rất ít rượu.
Chẳng những không uống rượu, còn thỉnh thoảng gọi điện cho Lâm Mân Côi.
Tuy giọng điệu của cô còn cứng nhắc, nhưng ông ta vẫn kiên trì.
Ông ta chưa từng xin lỗi, song cô biết, thực ra ông ta đang xin lỗi đấy, chỉ đang dùng cách của ông ta thôi.
Tuy nhiên có câu nói, nếu xin lỗi có thể có ích, thì cần cảnh sát làm gì.
Lâm Mân Côi vẫn chưa chuẩn bị tha thứ cho Lâm Kiến Quốc, trong lòng cô, Lâm Kiến Quốc chắc chắn cùng một loại người với Đường Tiêu, cặn bã vô cùng. Cô cũng không phải thánh mẫu, ông ta chỉ cần nhỏ vài giọt nước là cô tha thứ ngay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook