Mân Côi
-
Chương 89
Phương Tử Dao ở bên ngoài chần chừ, cô biết hắn lại ở trong phòng xem hình người phụ nữ kia.
Căn phòng đó là khu cấm của cô, cô từng lặng lẽ thoáng nhìn. Toàn bộ bên trong đều là những thứ khi hắn và người phụ nữ kia còn ở bên nhau.
Tuy sau khi bọn họ ly hôn, người phụ nữ ấy mang đi rất nhiều thứ, song vật để lại kể cả chậu cây xương rồng đã chết cũng được Đường Tiêu mang về.
Hắn đặt một sợi tơ hồng giữa hắn và cô. Kẻ vượt qua, sẽ chết.
Cửa phòng sách mở, Phương Tử Dao nghe được giọng nói thờ ơ của hắn.
Đúng, hắn đối với tất cả mọi người đều hờ hững, kể cả cô. Thỉnh thoảng, cô nghe được hắn và một số người phụ nữ khác trêu đùa, bất quá cô chưa bao giờ quản, cũng không xen vào.
Cô chỉ muốn ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn. Thậm chí, cô còn nghĩ, nếu trước đây giữa bọn họ không có bắt đầu như thế, thì có phải sẽ có một chút cơ hội không?
Trong mắt hắn, cũng sẽ nhìn thấy cô.
Cửa mở, Đường Tiêu chẳng them nhìn Phương Tử Dao một cái, đi thẳng ra cửa. Lúc nào cũng vậy, hắn luôn như vậy.
Căn phòng này hắn không quan tâm cô có tiến vào hay không, hắn chỉ xem cô như một người dưng.
Cô thương hắn, nhân nhượng hắn. Song, ngay cả một câu hắn cũng keo kiệt với cô.
Rốt cuộc phòng tuyến cuối cùng của Phương Tử Dao bị ép sụp đổ.
"Đường Tiêu, anh định phớt lờ em tới khi nào, hiện tại em có cục cưng rồi, anh cũng không nhìn em một cái sao?"
Đường Tiêu chẳng thèm xoay đầu, chỉ đi tới cái tủ nhỏ bắt đầu lấy chìa khóa.
Phương Tử Dao giàn giụa nước mắt, cuối cùng nhịn không được nhào qua.
"Em biết ban đầu em sai rồi, nhưng cô ta sắp kết hôn, lẽ nào anh vẫn không bỏ xuống được? Cô ta không còn là của anh nữa... Chẳng lẽ anh tính kiếp này cứ sống như thế?"
Phương Tử Dao thực sự rất hận. Đường Tiêu đáp lại cô, cũng vì Thẩm Tường.
Lần trước cô bất cẩn nhắc tới Thẩm Tường ở trước mặt hắn, chỉ mới nói tên thôi đã khiến Đường Tiêu bạo lực suýt nữa bóp chết cô.
Tại sao? Người phụ nữ đó rõ ràng là một kẻ thất bại từ đầu chí cuối, ít nhất trong lúc bọn họ yêu nhau say đắm chuẩn bịu kết hôn, cô coi như kẻ thắng cuộc. Tại sao giờ người lưu luyến không quên lại là hắn chứ?
Phương Tử Dao không hiểu.
Nhưng Đường Tiêu đã xoay đầu lại, đồng thời vẻ mặt hung ác nham hiểm đi về phía cô.
"Cô nói cái gì?"
Phương Tử Dao thấy vẻ mặt Đường Tiêu âm trầm, thân thể không kiềm chế được run rẩy.
Cô mang thai sắp sáu tháng rồi, thậm chí cô có thể cảm giác được động tĩnh của đứa con, đứa bé này là lợi thế duy nhất của cô, cô không thể mất đi.
Cô cảnh giác lui về sau một bước. Có điều Đường Tiêu lại chẳng quan tâm, lạnh lùng bước tới.
"Cô mới nói cái gì?"
"Em không có... em không nói gì hết..."
"Không có?" Đường Tiêu lại nở nụ cười, "Rõ ràng cô có nói, cô lặp lại lần nữa coi!"
Có lẽ trong lòng dâng trào sự không cam lòng, bỗng dưng Phương Tử Dao ngẩng đầu, "Đúng, em nói đó! Thẩm Tường sắp kết hôn rồi! Trái tim cô ta đã không còn anh! Cô ta không còn là của anh nữa!"
Tỉnh lại đi, mau chóng tỉnh lại đi, nhìn người bên cạnh đi.
Cô có thể dự liệu được sự phẫn nộ của Đường Tiêu, vì trong mắt Đường Tiêu cuồn cuộn lửa giận.
Phương Tử Dao cảnh giác lùi về sau một bước, Đường Tiêu thế này rất đáng sợ.
Cô rất sợ.
Bốp –
Một cái tát vung qua.
Người đàn ông nở nụ cười, thấy cô hai mắt đẫm lệ lại khẽ mỉm cười.
Hắn cười như một đứa trẻ, nhưng chẳng giống với hành động bạo ngược của hắn chút nào. Hắn xách cô lên như xách rác rưởi vô dụng vậy.
"Tôi nói rồi, cấm cái miệng bẩn thỉu của cô nhắc tới tên cô ấy! Lẽ nào cô không nghe?"
Nghe... nghe được.
Chẳng qua... chẳng qua cô cũng có con của hắn.
Cô cho rằng,,, cho rằng hắn sẽ cho cô chút thương hại.
Bụng cô đang đau.
Đau quá.
Phương Tử Dao rơi từng giọt nước mắt to to, đau quá.
Cô thực sự rất đau.
"Con... con của em... đau quá... đau quá..."
Nhưng động tác của người đàn ông không chút buông lỏng, nghe giọng nói cô, ánh mắt hắn quét bụng cô, trong mắt lóe lên tia sáng chán ghét, tuy nhiên người lại nở nụ cười.
"Thực ra cô đã nhắc nhở tôi, cô phải chăm sóc cẩn thận đứa nghiệt chủng này... bằng không..." Người đàn ông cười lạnh một tiếng, ném cô đi như ném rác.
Dưới thân có dòng nhiệt chảy ra. Phương Tử Dao đau đến mức cả người run rẩy, cô khẩn cầu, đưa tay ra vọng tưởng tóm lấy chân người đàn ông.
"Hãy cứu em... hãy cứu con em..."
Người đàn ông từ trên cao nhìn cô, cười khẩy.
"Lúc đó... cô ấy cũng nói vậy... Kết quả, cô đối xử với cô ấy như thế nào?"
Người đàn ông cười to rời đi.
Mà dưới thân Phương Tử Dao, máu bắt đầu tràn ra.
Có lẽ, đúng là quả báo.
Trong lúc đau đớn, Phương Tử Dao nghĩ tới Thẩm Tường lúc đó. Cô ta đau đớn ngã trong vũng máu, mà cô không vươn tay giúp đỡ.
Lúc đó cô ta cũng có nói.
Đừng...
Đừng tổn thương con tôi...
Cùng cảnh ngộ, nên càng đau đớn hơn.
Giờ phút này, Phương Tử Dao biết sẽ không có người tới cứu cô. Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Sớm biết có ngày hôm nay, cô tuyệt đối sẽ không đi con đường ấy, vậy sẽ không gặp phải Đường Tiêu, tên ác ma cô yêu.
Nhưng mạng của Phương Tử Dao tốt hơn Thẩm Tường. Giây phút cuối cùng, bà Đường dẫn cô đi bệnh viện.
Bác sĩ dùng toàn lực mới cứu được đứa bé, lúc Phương Tử Dao tỉnh lại đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của bà Đường.
"Cô bao lớn rồi? Biết rõ mình có mang sao còn làm xằng làm bậy hả?"
Phương Tử Dao cảm thấy rất uất ức, cực kỳ uất ức. Rõ ràng Đường Tiêu đẩy cô xuống đất, nhưng cô lại chẳng dám nói một câu.
Cô uất ức rơi nước mắt, vọng tưởng lấy được chút thương tiếc của bà Đường, nhưng đối phương lại cười lạnh, "Khóc lóc cái gì! Nếu đứa cháu vàng của tôi có bề gì, thì coi chừng tôi không khách sáo với cô..."
Phương Tử Dao tuyệt vọng muốn khóc, song lại không dám rơi nước mắt.
Không phải như vậy, trước đây thực sự không phải như vậy.
Trước đây, cho dù Đường Tiêu không muốn gặp cô, nhưng bà Đường cũng coi như người phụ nữ tốt hiền lành.
Có điều, bây giờ không giống. Từ lúc nào đã bắt đầu không giống chứ?
Đúng rồi, từ sau khi bà Đường thu dọn phòng cho cô, phát hiện thẻ căn cước thực sự của cô.
"Dao Dao, con còn trẻ thế đã tốt nghiệp đại học rồi à?"
"Con...con đi học sớm ạ..." Cô cười gượng.
Lúc đó bà Đường không nói gì thêm, nhưng về sau lại cố ý hay vô tình hỏi bằng tốt nghiệp và chuyên ngành của cô.
Cuối cùng, cô biết giấy không thể gói được lửa.
Có một ngày, bà Đường tức giận chạy về, không nói hai lời tát cô một bạt tay.
"Tiện nhân! Sao cô gạt tôi?"
Cô bị đánh đến bối rối, một lát sau mới phản ứng kịp, ôm má sưng đỏ, khóc thút thít.
"Sao vậy dì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ạ?"
"Xảy ra chuyện gì? Cô căn bản không phải sinh viên tốt nghiệp đại học, anh cô còn là một tên tội phạm cưỡng hiếp! Mẹ cô bị bệnh tâm thần! Gia đình như thế muốn trèo cao, bước vào nhà họ Đường chúng tôi sao? Cô nằm mơ đi!"
Ngày đó câu nói ác độc nhất rơi xuống người cô. Cô muốn cãi lại, muốn nói đều do Lâm Mân Côi hại!
Nhưng cô không nói nên lời, thậm trí ở trước mặt bà Đường cô cũng không dám tranh luận.
Từ lần đó trở đi, tất cả mộng đẹp của cô giống như choàng tỉnh sau một đêm.
Cô có con, Đường Tiêu cười khẩy, bà Đường nhìn cô như nhìn thứ bẩn thỉu.
Bọn họ không thích cô.
Bọn họ đều hành hạ cô.
Nhưng, có thể thế nào...
Có thể thế nào chứ...
Phương Tử Dao không có người nhà.
Mẹ chết, anh trai cũng đã lâu không gặp. Hiện tại cô chỉ có một mình.
Nằm trên giường, Phương Tử Dao rốt cục khóc to. Chẳng biết cô khóc bao lâu, cuối cùng kinh động tới bác sĩ, bác sĩ tới, nhìn cô nói, "Cô Phương, tình huống của đứa bé không tốt lắm, hi vọng cô chú ý tâm trạng một chút."
Con của cô không tốt?
Sao con của cô có thể không tốt?
Phương Tử Dao kiềm nén nước mắt, ôm bụng. Cô rất muốn khóc, song lại không dám khóc.
Nghe được tiếng khóc trong phòng bệnh, bà Đường tức không có chỗ phát tiết.
Sớm biết điều kiện gia đình Phương Tử Dao kém thế, chắc chắn bà ta sẽ không để một đứa lường gạt trèo lên giường Đường Tiêu.
Người như vậy, lạc hồng lúc đó là thật hay giả còn chưa biết.
Một đứa lừa gạt còn muốn vọng tưởng con trai bà ta, quả thật là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Bà Đường căm phẫn nhìn cửa phòng, cuối cùng hung hung hổ hổ bỏ đi.
Người đàn bà đó tốt nhất có thể sinh đứa con ra, sinh xong thì cút nhanh, đúng là càng nhìn càng chướng mắt.
Bà Đường phẫn nộ, chợt phóng đi vượt mức quy định, nhưng không ngờ đụng phải một người.
"Trời ạ..."
"Không có mắt hả?"
Bà Đường rít gào, ngước mắt lên nhìn mới phát hiện đối phương rất quen.
Gần đây sức khỏe mẹ Thẩm Tường không tốt, Thẩm Tường sợ bà có vấn đề gì, quyết định thừa dịp lần này đi gặp Lâm Mân Côi, tiện thể dẫ mẹ Thẩm đi kiểm tra sức khỏe.
Rốt cuộc, kiểm tra không có vấn đề gì, lúc này hơi tuột huyết áp thôi.
Mẹ Thẩm thở phào nhẹ nhõm, đang định về nhà, ai ngờ gặp phải người quen.
Nhìn dáng vẻ phách lối kiêu căng kia, không phải bà thông gia vô duyên đó, thì là ai?
Mẹ Thẩm cũng không có thiện cảm với người bắt nạt con gái bà, nhất là bà Đường, khi ấy không ưa bọn họ xuất thân từ huyện thành nhỏ, trong tối nói con gái bà không xứng với con trai bà ta.
Giờ khỏe rồi, con gái bà lấy một người đàn ông còn dịu dàng gấp trăm lần con trai bà ta. Thấy bà Đường uất ức đầy mặt, chẳng biết mẹ Thẩm nghĩ tới điều gì, thoáng nở nụ cười.
"Ôi chao, đây không phải bà Đường sao? Lâu ngày không gặp rồi."
Người bà Đường hận nhất là Thẩm Tường. Nếu không phải vì người đàn bà không biết xấu hổ này, thì con trai bà ta sẽ không biến thành cái dạng bây gờ.
Bà ta ghét Thẩm Tường, ngay cả người nhà của Thẩm Tường cũng có ấn tượng không tốt.
Vứt bỏ mặt mũi, bà Đường hừ lạnh một tiếng muốn đi.
Mẹ Thẩm ở sau lưng cười, sau đó vui sướng ném một quả bom hẹn gờ.
"Đúng rồi, coi như quen biết nhau, thiệp cưới này gửi cho bà. Vi Vi nhà chúng ta sắp kết hôn đó, đối phương tuy không phải con nhà giàu có gì, nhưng có nhân phẩm tốt... Hazzz đầu năm nay, muốn tìm người có nhân phẩm tốt thực sự quá khó.
Rõ ràng ngầm chê bai, sao bà Đường không biết chứ!
Nhìn hai chữ thiệp cưới vàng óng ánh, bà ta lại nói không nên lời. Chỉ có thể phẫn hận nghĩ, người đàn bà đó có thể lấy kẻ tốt đẹp gì!
Căn phòng đó là khu cấm của cô, cô từng lặng lẽ thoáng nhìn. Toàn bộ bên trong đều là những thứ khi hắn và người phụ nữ kia còn ở bên nhau.
Tuy sau khi bọn họ ly hôn, người phụ nữ ấy mang đi rất nhiều thứ, song vật để lại kể cả chậu cây xương rồng đã chết cũng được Đường Tiêu mang về.
Hắn đặt một sợi tơ hồng giữa hắn và cô. Kẻ vượt qua, sẽ chết.
Cửa phòng sách mở, Phương Tử Dao nghe được giọng nói thờ ơ của hắn.
Đúng, hắn đối với tất cả mọi người đều hờ hững, kể cả cô. Thỉnh thoảng, cô nghe được hắn và một số người phụ nữ khác trêu đùa, bất quá cô chưa bao giờ quản, cũng không xen vào.
Cô chỉ muốn ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn. Thậm chí, cô còn nghĩ, nếu trước đây giữa bọn họ không có bắt đầu như thế, thì có phải sẽ có một chút cơ hội không?
Trong mắt hắn, cũng sẽ nhìn thấy cô.
Cửa mở, Đường Tiêu chẳng them nhìn Phương Tử Dao một cái, đi thẳng ra cửa. Lúc nào cũng vậy, hắn luôn như vậy.
Căn phòng này hắn không quan tâm cô có tiến vào hay không, hắn chỉ xem cô như một người dưng.
Cô thương hắn, nhân nhượng hắn. Song, ngay cả một câu hắn cũng keo kiệt với cô.
Rốt cuộc phòng tuyến cuối cùng của Phương Tử Dao bị ép sụp đổ.
"Đường Tiêu, anh định phớt lờ em tới khi nào, hiện tại em có cục cưng rồi, anh cũng không nhìn em một cái sao?"
Đường Tiêu chẳng thèm xoay đầu, chỉ đi tới cái tủ nhỏ bắt đầu lấy chìa khóa.
Phương Tử Dao giàn giụa nước mắt, cuối cùng nhịn không được nhào qua.
"Em biết ban đầu em sai rồi, nhưng cô ta sắp kết hôn, lẽ nào anh vẫn không bỏ xuống được? Cô ta không còn là của anh nữa... Chẳng lẽ anh tính kiếp này cứ sống như thế?"
Phương Tử Dao thực sự rất hận. Đường Tiêu đáp lại cô, cũng vì Thẩm Tường.
Lần trước cô bất cẩn nhắc tới Thẩm Tường ở trước mặt hắn, chỉ mới nói tên thôi đã khiến Đường Tiêu bạo lực suýt nữa bóp chết cô.
Tại sao? Người phụ nữ đó rõ ràng là một kẻ thất bại từ đầu chí cuối, ít nhất trong lúc bọn họ yêu nhau say đắm chuẩn bịu kết hôn, cô coi như kẻ thắng cuộc. Tại sao giờ người lưu luyến không quên lại là hắn chứ?
Phương Tử Dao không hiểu.
Nhưng Đường Tiêu đã xoay đầu lại, đồng thời vẻ mặt hung ác nham hiểm đi về phía cô.
"Cô nói cái gì?"
Phương Tử Dao thấy vẻ mặt Đường Tiêu âm trầm, thân thể không kiềm chế được run rẩy.
Cô mang thai sắp sáu tháng rồi, thậm chí cô có thể cảm giác được động tĩnh của đứa con, đứa bé này là lợi thế duy nhất của cô, cô không thể mất đi.
Cô cảnh giác lui về sau một bước. Có điều Đường Tiêu lại chẳng quan tâm, lạnh lùng bước tới.
"Cô mới nói cái gì?"
"Em không có... em không nói gì hết..."
"Không có?" Đường Tiêu lại nở nụ cười, "Rõ ràng cô có nói, cô lặp lại lần nữa coi!"
Có lẽ trong lòng dâng trào sự không cam lòng, bỗng dưng Phương Tử Dao ngẩng đầu, "Đúng, em nói đó! Thẩm Tường sắp kết hôn rồi! Trái tim cô ta đã không còn anh! Cô ta không còn là của anh nữa!"
Tỉnh lại đi, mau chóng tỉnh lại đi, nhìn người bên cạnh đi.
Cô có thể dự liệu được sự phẫn nộ của Đường Tiêu, vì trong mắt Đường Tiêu cuồn cuộn lửa giận.
Phương Tử Dao cảnh giác lùi về sau một bước, Đường Tiêu thế này rất đáng sợ.
Cô rất sợ.
Bốp –
Một cái tát vung qua.
Người đàn ông nở nụ cười, thấy cô hai mắt đẫm lệ lại khẽ mỉm cười.
Hắn cười như một đứa trẻ, nhưng chẳng giống với hành động bạo ngược của hắn chút nào. Hắn xách cô lên như xách rác rưởi vô dụng vậy.
"Tôi nói rồi, cấm cái miệng bẩn thỉu của cô nhắc tới tên cô ấy! Lẽ nào cô không nghe?"
Nghe... nghe được.
Chẳng qua... chẳng qua cô cũng có con của hắn.
Cô cho rằng,,, cho rằng hắn sẽ cho cô chút thương hại.
Bụng cô đang đau.
Đau quá.
Phương Tử Dao rơi từng giọt nước mắt to to, đau quá.
Cô thực sự rất đau.
"Con... con của em... đau quá... đau quá..."
Nhưng động tác của người đàn ông không chút buông lỏng, nghe giọng nói cô, ánh mắt hắn quét bụng cô, trong mắt lóe lên tia sáng chán ghét, tuy nhiên người lại nở nụ cười.
"Thực ra cô đã nhắc nhở tôi, cô phải chăm sóc cẩn thận đứa nghiệt chủng này... bằng không..." Người đàn ông cười lạnh một tiếng, ném cô đi như ném rác.
Dưới thân có dòng nhiệt chảy ra. Phương Tử Dao đau đến mức cả người run rẩy, cô khẩn cầu, đưa tay ra vọng tưởng tóm lấy chân người đàn ông.
"Hãy cứu em... hãy cứu con em..."
Người đàn ông từ trên cao nhìn cô, cười khẩy.
"Lúc đó... cô ấy cũng nói vậy... Kết quả, cô đối xử với cô ấy như thế nào?"
Người đàn ông cười to rời đi.
Mà dưới thân Phương Tử Dao, máu bắt đầu tràn ra.
Có lẽ, đúng là quả báo.
Trong lúc đau đớn, Phương Tử Dao nghĩ tới Thẩm Tường lúc đó. Cô ta đau đớn ngã trong vũng máu, mà cô không vươn tay giúp đỡ.
Lúc đó cô ta cũng có nói.
Đừng...
Đừng tổn thương con tôi...
Cùng cảnh ngộ, nên càng đau đớn hơn.
Giờ phút này, Phương Tử Dao biết sẽ không có người tới cứu cô. Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Sớm biết có ngày hôm nay, cô tuyệt đối sẽ không đi con đường ấy, vậy sẽ không gặp phải Đường Tiêu, tên ác ma cô yêu.
Nhưng mạng của Phương Tử Dao tốt hơn Thẩm Tường. Giây phút cuối cùng, bà Đường dẫn cô đi bệnh viện.
Bác sĩ dùng toàn lực mới cứu được đứa bé, lúc Phương Tử Dao tỉnh lại đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của bà Đường.
"Cô bao lớn rồi? Biết rõ mình có mang sao còn làm xằng làm bậy hả?"
Phương Tử Dao cảm thấy rất uất ức, cực kỳ uất ức. Rõ ràng Đường Tiêu đẩy cô xuống đất, nhưng cô lại chẳng dám nói một câu.
Cô uất ức rơi nước mắt, vọng tưởng lấy được chút thương tiếc của bà Đường, nhưng đối phương lại cười lạnh, "Khóc lóc cái gì! Nếu đứa cháu vàng của tôi có bề gì, thì coi chừng tôi không khách sáo với cô..."
Phương Tử Dao tuyệt vọng muốn khóc, song lại không dám rơi nước mắt.
Không phải như vậy, trước đây thực sự không phải như vậy.
Trước đây, cho dù Đường Tiêu không muốn gặp cô, nhưng bà Đường cũng coi như người phụ nữ tốt hiền lành.
Có điều, bây giờ không giống. Từ lúc nào đã bắt đầu không giống chứ?
Đúng rồi, từ sau khi bà Đường thu dọn phòng cho cô, phát hiện thẻ căn cước thực sự của cô.
"Dao Dao, con còn trẻ thế đã tốt nghiệp đại học rồi à?"
"Con...con đi học sớm ạ..." Cô cười gượng.
Lúc đó bà Đường không nói gì thêm, nhưng về sau lại cố ý hay vô tình hỏi bằng tốt nghiệp và chuyên ngành của cô.
Cuối cùng, cô biết giấy không thể gói được lửa.
Có một ngày, bà Đường tức giận chạy về, không nói hai lời tát cô một bạt tay.
"Tiện nhân! Sao cô gạt tôi?"
Cô bị đánh đến bối rối, một lát sau mới phản ứng kịp, ôm má sưng đỏ, khóc thút thít.
"Sao vậy dì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ạ?"
"Xảy ra chuyện gì? Cô căn bản không phải sinh viên tốt nghiệp đại học, anh cô còn là một tên tội phạm cưỡng hiếp! Mẹ cô bị bệnh tâm thần! Gia đình như thế muốn trèo cao, bước vào nhà họ Đường chúng tôi sao? Cô nằm mơ đi!"
Ngày đó câu nói ác độc nhất rơi xuống người cô. Cô muốn cãi lại, muốn nói đều do Lâm Mân Côi hại!
Nhưng cô không nói nên lời, thậm trí ở trước mặt bà Đường cô cũng không dám tranh luận.
Từ lần đó trở đi, tất cả mộng đẹp của cô giống như choàng tỉnh sau một đêm.
Cô có con, Đường Tiêu cười khẩy, bà Đường nhìn cô như nhìn thứ bẩn thỉu.
Bọn họ không thích cô.
Bọn họ đều hành hạ cô.
Nhưng, có thể thế nào...
Có thể thế nào chứ...
Phương Tử Dao không có người nhà.
Mẹ chết, anh trai cũng đã lâu không gặp. Hiện tại cô chỉ có một mình.
Nằm trên giường, Phương Tử Dao rốt cục khóc to. Chẳng biết cô khóc bao lâu, cuối cùng kinh động tới bác sĩ, bác sĩ tới, nhìn cô nói, "Cô Phương, tình huống của đứa bé không tốt lắm, hi vọng cô chú ý tâm trạng một chút."
Con của cô không tốt?
Sao con của cô có thể không tốt?
Phương Tử Dao kiềm nén nước mắt, ôm bụng. Cô rất muốn khóc, song lại không dám khóc.
Nghe được tiếng khóc trong phòng bệnh, bà Đường tức không có chỗ phát tiết.
Sớm biết điều kiện gia đình Phương Tử Dao kém thế, chắc chắn bà ta sẽ không để một đứa lường gạt trèo lên giường Đường Tiêu.
Người như vậy, lạc hồng lúc đó là thật hay giả còn chưa biết.
Một đứa lừa gạt còn muốn vọng tưởng con trai bà ta, quả thật là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Bà Đường căm phẫn nhìn cửa phòng, cuối cùng hung hung hổ hổ bỏ đi.
Người đàn bà đó tốt nhất có thể sinh đứa con ra, sinh xong thì cút nhanh, đúng là càng nhìn càng chướng mắt.
Bà Đường phẫn nộ, chợt phóng đi vượt mức quy định, nhưng không ngờ đụng phải một người.
"Trời ạ..."
"Không có mắt hả?"
Bà Đường rít gào, ngước mắt lên nhìn mới phát hiện đối phương rất quen.
Gần đây sức khỏe mẹ Thẩm Tường không tốt, Thẩm Tường sợ bà có vấn đề gì, quyết định thừa dịp lần này đi gặp Lâm Mân Côi, tiện thể dẫ mẹ Thẩm đi kiểm tra sức khỏe.
Rốt cuộc, kiểm tra không có vấn đề gì, lúc này hơi tuột huyết áp thôi.
Mẹ Thẩm thở phào nhẹ nhõm, đang định về nhà, ai ngờ gặp phải người quen.
Nhìn dáng vẻ phách lối kiêu căng kia, không phải bà thông gia vô duyên đó, thì là ai?
Mẹ Thẩm cũng không có thiện cảm với người bắt nạt con gái bà, nhất là bà Đường, khi ấy không ưa bọn họ xuất thân từ huyện thành nhỏ, trong tối nói con gái bà không xứng với con trai bà ta.
Giờ khỏe rồi, con gái bà lấy một người đàn ông còn dịu dàng gấp trăm lần con trai bà ta. Thấy bà Đường uất ức đầy mặt, chẳng biết mẹ Thẩm nghĩ tới điều gì, thoáng nở nụ cười.
"Ôi chao, đây không phải bà Đường sao? Lâu ngày không gặp rồi."
Người bà Đường hận nhất là Thẩm Tường. Nếu không phải vì người đàn bà không biết xấu hổ này, thì con trai bà ta sẽ không biến thành cái dạng bây gờ.
Bà ta ghét Thẩm Tường, ngay cả người nhà của Thẩm Tường cũng có ấn tượng không tốt.
Vứt bỏ mặt mũi, bà Đường hừ lạnh một tiếng muốn đi.
Mẹ Thẩm ở sau lưng cười, sau đó vui sướng ném một quả bom hẹn gờ.
"Đúng rồi, coi như quen biết nhau, thiệp cưới này gửi cho bà. Vi Vi nhà chúng ta sắp kết hôn đó, đối phương tuy không phải con nhà giàu có gì, nhưng có nhân phẩm tốt... Hazzz đầu năm nay, muốn tìm người có nhân phẩm tốt thực sự quá khó.
Rõ ràng ngầm chê bai, sao bà Đường không biết chứ!
Nhìn hai chữ thiệp cưới vàng óng ánh, bà ta lại nói không nên lời. Chỉ có thể phẫn hận nghĩ, người đàn bà đó có thể lấy kẻ tốt đẹp gì!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook