Mân Côi
-
Chương 80
Bên này sự xuất hiện của Lâm Mân Côi đã làm nhà họ Phương nổi sóng to gió lớn, song song đó trong nhà cô cũng xảy một trận tranh chấp không lớn không nhỏ.
Chuyện là như vậy, lúc Lâm Mân Côi hồn như trên mây trở về, phản ứng đầu tiên của Kim Phân Phương là con gái mình bị bắt nạt.
Bà vội vàng tiến lên hỏi han: "Bé ngoan, ai bắt nạt con đó?"
Lâm Mân Côi phản ứng kịp, lập tức lắc đầu, chỉ sợ Kim Phân Phương có ấn tượng không tốt với Phương Nhược Cuồng.
"Không phải... chỉ là..." Trầm mặc một giây, Lâm Mân Côi quyết định học hỏi kinh nghiệm từ mẹ: "Lúc ăn cơm con gặp được mẹ Phương Nhược Cuồng."
Bà thông gia à? Kim Phân Phương cũng có chút kích động nho nhỏ.
"Thế nào, dễ chung đụng chứ? Bà ấy có mời con đến nhà chơi không?" Lúc này Kim Phân Phương quên mất mình xem như quen biết mẹ Phương đã lâu.
Lâm Mân Côi lau vạch đen trên trán: "Mẹ, giờ con rất hồi hộp đó." Cho nên đừng khiến cô càng khẩn trương hơn được không?
"Cắt..." Kim Phân Phương kinh bỉ nhìn con gái mình: "Con chả có tương lai gì cả. Có cái gì phải khẩn trương chứ! Con xem thằng nhóc nhà họ Phương kia ba mươi mấy tuổi rồi vẫn chưa có đối tượng, hừ, cả nhà họ còn muốn cung phụng con thành phật sống ấy. Con sợ cái gì?"
Lâm Mân Côi bị Kim Phân Phương giày vò nhiều lần khiến tâm lực cũng hơi mệt mỏi.
"Chẳng phải mẹ nói con là hàng đã xài rồi, sẽ bị coi thường sao?"
"Con đúng là không có tương lai! Dù có là hàng đã xìa thì cũng là con gái của Kim Phân Phương! Nó dám không cần con, bà cắt chim nhỏ của nó..."
"..."
Bất quá, bị Kim Phân Phương ầm ĩ như vậy, Lâm Mân Côi thả lỏng tâm tình.
Trên thế giới này, chỉ có mẹ là tốt nhất.
"Có điều, mẹt ừng tiếp xúc với bà ấy, tuy không nhiều lắm, nhưng người này hẳn rất dễ chung đụng. Mẹ lo lắng nhất không phải bà ấy mà là ba chồng tương lai của con. Nghe nói là một người đàn ông ngoan cố không thay đổi, khó chung đụng..."
"..." Thực ra Phương Nhược Cuồng cũng nói y như thế.
Lâm Mân Côi hơi sợ hãi, song Kim Phân Phương đã vỗ vỗ ngực đảm bảo: "Yên tâm, nhà họ Phương sợ vợ điển hình, chỉ cần con thu phục được mẹ Phương Nhược Cuồng, thì mọi chuyện đều không thành vấn đề. Hazz, mẹ,ới là đáng lo nè, không biết nên mặc cái gì đi gặp bà thông gia đây."
"..."
Kim Phân Phương đông một câu tây một câu, lại có thể trấn an trái tim nhảy loạn của Lâm Mân Côi.
Chẳng qua thấy mẹ khoa tay múa chân thử đồ trước gương, Lâm Mân Côi chợt nghĩ tới Lâm Kiến Quốc, còn có Lâm Xảo đang mang thai kia.
"Còn còn gặp... ba... và người đàn bà đó."
Lâm Mân Côi thoáng khó chịu: "Bụng của người đàn bà đó rất to."
Tay Kim Phân Phương hơi dừng lại, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Đó là chuyện của người ta, đã không còn liên quan tới mẹ từ lâu rồi."
Nói xong không lâu, hình như nghĩ tới chuyện gì, lại nói: "Đôi gian phu kia bắt nạt con hả? Nói ra mới nhớ dạo này lão già Lâm Kiến Quốc không tìm mẹ đòi tiền... phát tài rồi sao?"
Kim Phân Phương vừa nói vậy, Lâm Mân Côi cũng lấy làm lạ.
Thật sự lần này nhìn thấy Lâm Kiến Quốc, cô cảm thấy ông ôn hòa hơn trước rất nhiều, ngay cả Lâm Xảo cũng mặc đẹp hơn trước. Chẳng qua, giữa hai hàng lông mày có luồng khí tích tụ che đậy.
"Mẹ thấy không phải chuyện tốt..." Kim Phân Phương vứt quần áo: "Nói chung, bé ngoan nè, chuyện của ông ta, con đừng quan tâm. Chẳng biết tại sao, lần nào con nhắc đến ông ta, mí mắt mẹ đều giật giật. Tóm lại chả có gì tốt lành."
Kim Phân Phương dặn dò thế. Lâm Mân Côi cũng biết về sau nên hạn chết liên lạc với bên kia.
Tuy nhiên không biết là cô xui xẻo hay sao nữa! Gần đây cô luôn gặp phải người không muốn gặp.
Buổi chiều hôm sau, cô đi Trung Đằng vốn đón Phương Nhược Cuồng đi ăn trưa, nhưng không ngờ lại chạm mặt Lâm Xảo ngay cửa siêu thị. Đúng rồi, người phụ nữ đeo kính mắt bên cạnh cũng là người quen.
Hiện tại là ca sĩ ngọc nữ trẻ tuổi đang nổi tiếng ở một góc trời, bạn cũ của Lâm Mân Côi – Lâm Thanh Thiển.
Lâm Mân Côi nhìn thấy hai người này lập tức sản sinh tâm lý chán ghét, không chút nghĩ ngợi xoay đầu đi luôn.
Nhưng hai người kia nhanh chóng phát hiện ra Lâm Mân Côi, Lâm Xảo không nói gì, có điều Lâm Thanh Thiển lại gọi cô.
"Mân Côi, đã lâu không gặp."
Tránh né như vậy trái lại lộ vẻ mình sợ hãi.
Lâm Mân Côi ưỡn ngực, nhìn Lâm Thanh Thiển.
Số mệnh đúng là đối xử tử tế với Lâm Thanh Thiển. Dáng dấp cô ta vốn không tệ, hiện tại có điều kiện chăm chút hơn lại càng có khuôn có dạng.
Nhưng, Lâm Mân Côi thấy dnags vẻ này của Lâm thanh Thiển, cô cực kuf không vui, sắc mặt cũng trầm xuống.
"Cô muốn làm gì?"
Giọng điệu cứng nhắc, Lâm Thanh Thiển thông minh thế sao có thể dễ dàng buông tha chứ.
Cách đả kích đối thủ tốt nhất là để họ nhìn thấy mình sống rất tốt, hơn nữa hiệu quả còn tốt hơn một nghìn, một vạn lần cô ta hy vọng. Tốt nhất còn phải mỗi giờ mỗi khắc sinh hoạt xung quanh Lâm Mân Côi, nhắc nhở cô Lâm Thanh Thiển này sống rất tốt, liên tục đâm dao vào đối phương.
Lâm Thanh Thiển muốn làm vậy đấy.
Cô ta cười cười, tháo kính mắt xuống: "Lâm Mân Côi, đừng thế mà. Chuyện trước kia coi như quên đi, về sau chúng ta vẫn là chị em tốt."
"Ai là chị em tốt với cô!" Lâm Mân Côi không chút nghĩ ngợi hất tay Lâm Thanh Thiển ra.
Lâm Thanh Thiển cũng không tức giận, chỉ cười, tầm mắt nhìn cái bụng gồ lên của Lâm Xảo, nói: "Nhưng... mẹ em đang mang đứa con của ba chị. Chẳng phải chúng ta đã sớm thành người một nhà rồi sao?"
Lâm Thanh Thiển không đề cập. Lâm Mân Côi còn tính quên chuyện này. Song không ngờ cô ta lại không biết xấu hổ, ở trước mặt mọi người nhất định phải đá cái chân đau của cô.
Hít sâu một hơi, Lâm Mân Côi nghĩ cần gì phải tức giận với kẻ mình không ưa chứ, chẳng những không tổn hại đến đối phương, mà còn tổn hại đến mình.
Lâm Mân Côi xoay người rời đi.
Một quyền này của Lâm Thanh Thiển như đánh vào cây đinh mềm, sắc mặt cô ta lập tức biến đổi, chiêu này đã không thành thì chơi chiêu khác.
"Đúng rồi, Mân côi, chị muốn đến Trung Đằng ư? Đợi em với, em cũng đi... Em đi ký hợp đồng với Phương tổng, làm người phát ngôn cho bọn họ."
Nghe vậy, rốt cuộc Lâm mân Côi dừng bước, cứng nhắc xoay đầu lại, gần như gằn từng chữ hỏi: "Cô nói cái gì?"
Mà Lâm thanh Thiển cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, ngọt ngào lặp lại một lần nữa.
Tập đoàn Trung Đằng
Lâm Mân côi nổi giận đùng đùng vọt vào phòng làm việc, nhưng cô vẫn còn chút lý trí nên có thể khẽ mỉm cười với Lục Tư dẫn đường.
Chẳng qua sau khi đóng cửa lại, tất cả lý trí của cô đều bay sạch.
"Anh để Lâm Thanh Thiển quảng cáo cho công ty hả?"
Phương Nhược Cuồng thoáng sửng sốt, lập tức nghĩ đến bản kế hoạch sáng nay Lục Tư trình lên, anh gật đầu: "Em đang nói bất động sản Đường Tiêu làm sao? Anh nhớ hình như có chuyện này."
Được! Tốt lắm! Lại là Đường Tiêu.
Trong lòng Lâm Mân Côi bốc hỏa hừng hực.
Cô tưc giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, lại không phát hiện tay mình đã bị tay ai kia khẽ nắm lấy, "Hoa nhỏ tới đón anh tan tầm sao?"
Giờ Lâm Mân Côi như con rồng phun lửa, đâu có hứng thú thân thiết với anh, không chút nghĩ ngợi hất cái móng heo của Phương Nhược Cuồng ra.
"Anh bớt giỡn đi! Đường Tiêu ăn phân à? Sao anh ta có thể tìm Lâm Thanh Thiển chụp quảng cáo chứ! Chẳng nhẽ không biết bọn em có thù oán sao?"
Sau khi Phương Nhược Cuồng bị hất tay ra, lại kiên nhẫn quấn lấy.
"Có lẽ Đường Tiêu ăn phân đó..." Phương Nhược Cuồng không hề nể tình bán đứng người an hem vô dụng kia, anh cắn gò má phồng lên của Lâm Mân Côi: "Ngoan, đừng tức giận. Chẳng phải em nói với anh đừng tức giận với những người không liên quan ư!"
Lâm Mân Côi giống như quả bong bóng, một giây trước còn tức giận, chỉ vài cái đã bị Phương Nhược cuồng chọc thủng, nhưng sau khi cả người mềm nhũn, cô vẫn có chút không cam lòng.
Thoáng nhìn phương Nhược Cuồng, trong lòng cô khó tránh khỏi hơi hoán hận.
"Đây là bản tính của đám kinh doanh các anh à? Chỉ quan tâm đến lợi ích, ngay cả chút nhân tính cũng chẳng có?" Sao có thể tìm con trà xanh biểu[1] Lâm Thanh thiển kia làm người phát ngôn được?
[1] Trà xanh biểu (Green tea bitch): Là từ mạng mới của TQ năm 2013, ám chỉ mấy cô gái trẻ có vẻ ngoài thanh thuần thoát tục, lúc nào cũng tóc dài phất phới, ở trước mặt người khác đều giả vờ điềm đạm đáng yêu, hiền lành, theo năm tháng càng bệnh càng thảm họa, đa tình đa cảm, ở sau lưng giỏi tâm kế, dã tâm hơn ai hết, đùa bỡn tình cảm của người khác (theo Baike)
Lâm Mân Côi vô cùng không hiểu. Người đẹp trong giới giải trí nhiều mà, cần gì phải lăng xê người như Lâm Thanh Thiển.
Chẳng lẽ cô ta có hậu thuẫn sau lưng?
Đây là điều duy nhất Lâm Mân Côi có thể nghĩ ra.
Thấy vẻ mặt hết sức nghi hoặc của cô, đầu óc chẳng biết đi tới đâu rồi, Phương Nhược Cuồng ngồi xuống, kéo cô vào lòng mình.
"Những chuyện này em mặc kệ đi! Anh nói em biết một việc, em nghe xong đừng tức giận nhé!"
"Có chuyện gì?"
Phương Nhược cuồng như đầu trộm đuôi cướp dán lại gần tai cô, nhưng anh đâu nói gì, vốn dĩ nói chuyện bí mật chỉ để ngụy trang, mượn cơ hội thả dê thôi.
"Bọn anh tìm được Phương Tử Dao rồi."
Tốt lắm, kẻ thù đều cùng nhau xuất hiện.
Lâm mân côi nghiến răng nghiến lợi, "Không định băm thây cô ta thành trăm mảnh sao, còn tính làm gì?"
"Suỵt suỵt suỵt... Ngoan, đừng kích động, hãy nghe anh nói."
Vì thế, Phương Nhược Cuồng thuật lại chuyện Phương Tử Dao làm sao trở thành hàng xóm của Đường Tiêu, làm sao lừa mẹ Đường Tiêu tin tưởng.
Phương Tử Dao tưởng chiêu này của mình rất thông minh, ai cũng biết mặc dù Đường Tiêu đào hoa lăng nhăng nhưng nổi tiếng là hiếu tử.
Bắt giặc phải bắt vua trước, xem ra cô gái đó rất am hiểu đạo lý này.
Bất quá, Đường Tiêu cũng không phải đồ ngốc.
Dưới sự dỗ ngon dỗ ngọt, tương kế tựu kế, hắn không chỉ dụ được Phương Tử Dao xoay quanh mình, mà còn đào ra người ở sau lưng nghĩ kế lúc đó là Lâm Thanh Thiển.
Lâm Mân côi không ngờ ân oán của mình và Lâm Thanh Thiển lại liên lụy đến Thẩm Tường.
Nghĩ đến Thẩm Tường mất đi một cuộc hôn nhân, còn mất đi đứa con, trong lòng Lâm Mân Côi áy náy vô cùng.
"Em... Hóa ra là do em..."
"Đừng lo lắng..." Phương Nhược Cuồng nắm tay cô, dường như biết cảm nhận của cô, anh an ủi: "Chuyện này cứ xem như ruồi chẳng chích trứng không lỗ[2]. Phải biết rằng Đường Tiêu và Thẩm Tưởng đi đến nông nỗi này. Đường Tiêu phải chịu trách nhiệm toàn bộ."
[2] Ruồi chẳng chích trứng không lỗ: Mang ý nghĩa nếu việc làm của mình không có lỗi, không có lỗ hổng nào thì chả ai làm gì được mình.
Phương Nhược Cuồng không chút nể tình trút hết tất cả sai lầm lên đầu tra nam Đường Tiêu, còn tiếp tục an ủi Lâm Mân Côi: "Em yên tâm đi, thằng nhóc Đường Tiêu đó, tuy vô liêm sỉ, nhưng mắt chưa mù. Lâm Thanh Thiển hại vợ hắn đên mức ấy, em nghĩ hắn có dễ dàng bỏ qua cho cô ta không?"
Đường Tiêu nghĩ rất đơn giản, hắn muốn cô ta leo càng cao, rơi càng đau.
Lúc trước, Thẩm Tường đau cỡ nào, hắn sẽ làm Lâm Thanh Thiển và Phương Tử Dao đau cỡ đó.
Thậm chí đau gấp vạn lần.
Chuyện là như vậy, lúc Lâm Mân Côi hồn như trên mây trở về, phản ứng đầu tiên của Kim Phân Phương là con gái mình bị bắt nạt.
Bà vội vàng tiến lên hỏi han: "Bé ngoan, ai bắt nạt con đó?"
Lâm Mân Côi phản ứng kịp, lập tức lắc đầu, chỉ sợ Kim Phân Phương có ấn tượng không tốt với Phương Nhược Cuồng.
"Không phải... chỉ là..." Trầm mặc một giây, Lâm Mân Côi quyết định học hỏi kinh nghiệm từ mẹ: "Lúc ăn cơm con gặp được mẹ Phương Nhược Cuồng."
Bà thông gia à? Kim Phân Phương cũng có chút kích động nho nhỏ.
"Thế nào, dễ chung đụng chứ? Bà ấy có mời con đến nhà chơi không?" Lúc này Kim Phân Phương quên mất mình xem như quen biết mẹ Phương đã lâu.
Lâm Mân Côi lau vạch đen trên trán: "Mẹ, giờ con rất hồi hộp đó." Cho nên đừng khiến cô càng khẩn trương hơn được không?
"Cắt..." Kim Phân Phương kinh bỉ nhìn con gái mình: "Con chả có tương lai gì cả. Có cái gì phải khẩn trương chứ! Con xem thằng nhóc nhà họ Phương kia ba mươi mấy tuổi rồi vẫn chưa có đối tượng, hừ, cả nhà họ còn muốn cung phụng con thành phật sống ấy. Con sợ cái gì?"
Lâm Mân Côi bị Kim Phân Phương giày vò nhiều lần khiến tâm lực cũng hơi mệt mỏi.
"Chẳng phải mẹ nói con là hàng đã xài rồi, sẽ bị coi thường sao?"
"Con đúng là không có tương lai! Dù có là hàng đã xìa thì cũng là con gái của Kim Phân Phương! Nó dám không cần con, bà cắt chim nhỏ của nó..."
"..."
Bất quá, bị Kim Phân Phương ầm ĩ như vậy, Lâm Mân Côi thả lỏng tâm tình.
Trên thế giới này, chỉ có mẹ là tốt nhất.
"Có điều, mẹt ừng tiếp xúc với bà ấy, tuy không nhiều lắm, nhưng người này hẳn rất dễ chung đụng. Mẹ lo lắng nhất không phải bà ấy mà là ba chồng tương lai của con. Nghe nói là một người đàn ông ngoan cố không thay đổi, khó chung đụng..."
"..." Thực ra Phương Nhược Cuồng cũng nói y như thế.
Lâm Mân Côi hơi sợ hãi, song Kim Phân Phương đã vỗ vỗ ngực đảm bảo: "Yên tâm, nhà họ Phương sợ vợ điển hình, chỉ cần con thu phục được mẹ Phương Nhược Cuồng, thì mọi chuyện đều không thành vấn đề. Hazz, mẹ,ới là đáng lo nè, không biết nên mặc cái gì đi gặp bà thông gia đây."
"..."
Kim Phân Phương đông một câu tây một câu, lại có thể trấn an trái tim nhảy loạn của Lâm Mân Côi.
Chẳng qua thấy mẹ khoa tay múa chân thử đồ trước gương, Lâm Mân Côi chợt nghĩ tới Lâm Kiến Quốc, còn có Lâm Xảo đang mang thai kia.
"Còn còn gặp... ba... và người đàn bà đó."
Lâm Mân Côi thoáng khó chịu: "Bụng của người đàn bà đó rất to."
Tay Kim Phân Phương hơi dừng lại, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Đó là chuyện của người ta, đã không còn liên quan tới mẹ từ lâu rồi."
Nói xong không lâu, hình như nghĩ tới chuyện gì, lại nói: "Đôi gian phu kia bắt nạt con hả? Nói ra mới nhớ dạo này lão già Lâm Kiến Quốc không tìm mẹ đòi tiền... phát tài rồi sao?"
Kim Phân Phương vừa nói vậy, Lâm Mân Côi cũng lấy làm lạ.
Thật sự lần này nhìn thấy Lâm Kiến Quốc, cô cảm thấy ông ôn hòa hơn trước rất nhiều, ngay cả Lâm Xảo cũng mặc đẹp hơn trước. Chẳng qua, giữa hai hàng lông mày có luồng khí tích tụ che đậy.
"Mẹ thấy không phải chuyện tốt..." Kim Phân Phương vứt quần áo: "Nói chung, bé ngoan nè, chuyện của ông ta, con đừng quan tâm. Chẳng biết tại sao, lần nào con nhắc đến ông ta, mí mắt mẹ đều giật giật. Tóm lại chả có gì tốt lành."
Kim Phân Phương dặn dò thế. Lâm Mân Côi cũng biết về sau nên hạn chết liên lạc với bên kia.
Tuy nhiên không biết là cô xui xẻo hay sao nữa! Gần đây cô luôn gặp phải người không muốn gặp.
Buổi chiều hôm sau, cô đi Trung Đằng vốn đón Phương Nhược Cuồng đi ăn trưa, nhưng không ngờ lại chạm mặt Lâm Xảo ngay cửa siêu thị. Đúng rồi, người phụ nữ đeo kính mắt bên cạnh cũng là người quen.
Hiện tại là ca sĩ ngọc nữ trẻ tuổi đang nổi tiếng ở một góc trời, bạn cũ của Lâm Mân Côi – Lâm Thanh Thiển.
Lâm Mân Côi nhìn thấy hai người này lập tức sản sinh tâm lý chán ghét, không chút nghĩ ngợi xoay đầu đi luôn.
Nhưng hai người kia nhanh chóng phát hiện ra Lâm Mân Côi, Lâm Xảo không nói gì, có điều Lâm Thanh Thiển lại gọi cô.
"Mân Côi, đã lâu không gặp."
Tránh né như vậy trái lại lộ vẻ mình sợ hãi.
Lâm Mân Côi ưỡn ngực, nhìn Lâm Thanh Thiển.
Số mệnh đúng là đối xử tử tế với Lâm Thanh Thiển. Dáng dấp cô ta vốn không tệ, hiện tại có điều kiện chăm chút hơn lại càng có khuôn có dạng.
Nhưng, Lâm Mân Côi thấy dnags vẻ này của Lâm thanh Thiển, cô cực kuf không vui, sắc mặt cũng trầm xuống.
"Cô muốn làm gì?"
Giọng điệu cứng nhắc, Lâm Thanh Thiển thông minh thế sao có thể dễ dàng buông tha chứ.
Cách đả kích đối thủ tốt nhất là để họ nhìn thấy mình sống rất tốt, hơn nữa hiệu quả còn tốt hơn một nghìn, một vạn lần cô ta hy vọng. Tốt nhất còn phải mỗi giờ mỗi khắc sinh hoạt xung quanh Lâm Mân Côi, nhắc nhở cô Lâm Thanh Thiển này sống rất tốt, liên tục đâm dao vào đối phương.
Lâm Thanh Thiển muốn làm vậy đấy.
Cô ta cười cười, tháo kính mắt xuống: "Lâm Mân Côi, đừng thế mà. Chuyện trước kia coi như quên đi, về sau chúng ta vẫn là chị em tốt."
"Ai là chị em tốt với cô!" Lâm Mân Côi không chút nghĩ ngợi hất tay Lâm Thanh Thiển ra.
Lâm Thanh Thiển cũng không tức giận, chỉ cười, tầm mắt nhìn cái bụng gồ lên của Lâm Xảo, nói: "Nhưng... mẹ em đang mang đứa con của ba chị. Chẳng phải chúng ta đã sớm thành người một nhà rồi sao?"
Lâm Thanh Thiển không đề cập. Lâm Mân Côi còn tính quên chuyện này. Song không ngờ cô ta lại không biết xấu hổ, ở trước mặt mọi người nhất định phải đá cái chân đau của cô.
Hít sâu một hơi, Lâm Mân Côi nghĩ cần gì phải tức giận với kẻ mình không ưa chứ, chẳng những không tổn hại đến đối phương, mà còn tổn hại đến mình.
Lâm Mân Côi xoay người rời đi.
Một quyền này của Lâm Thanh Thiển như đánh vào cây đinh mềm, sắc mặt cô ta lập tức biến đổi, chiêu này đã không thành thì chơi chiêu khác.
"Đúng rồi, Mân côi, chị muốn đến Trung Đằng ư? Đợi em với, em cũng đi... Em đi ký hợp đồng với Phương tổng, làm người phát ngôn cho bọn họ."
Nghe vậy, rốt cuộc Lâm mân Côi dừng bước, cứng nhắc xoay đầu lại, gần như gằn từng chữ hỏi: "Cô nói cái gì?"
Mà Lâm thanh Thiển cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, ngọt ngào lặp lại một lần nữa.
Tập đoàn Trung Đằng
Lâm Mân côi nổi giận đùng đùng vọt vào phòng làm việc, nhưng cô vẫn còn chút lý trí nên có thể khẽ mỉm cười với Lục Tư dẫn đường.
Chẳng qua sau khi đóng cửa lại, tất cả lý trí của cô đều bay sạch.
"Anh để Lâm Thanh Thiển quảng cáo cho công ty hả?"
Phương Nhược Cuồng thoáng sửng sốt, lập tức nghĩ đến bản kế hoạch sáng nay Lục Tư trình lên, anh gật đầu: "Em đang nói bất động sản Đường Tiêu làm sao? Anh nhớ hình như có chuyện này."
Được! Tốt lắm! Lại là Đường Tiêu.
Trong lòng Lâm Mân Côi bốc hỏa hừng hực.
Cô tưc giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, lại không phát hiện tay mình đã bị tay ai kia khẽ nắm lấy, "Hoa nhỏ tới đón anh tan tầm sao?"
Giờ Lâm Mân Côi như con rồng phun lửa, đâu có hứng thú thân thiết với anh, không chút nghĩ ngợi hất cái móng heo của Phương Nhược Cuồng ra.
"Anh bớt giỡn đi! Đường Tiêu ăn phân à? Sao anh ta có thể tìm Lâm Thanh Thiển chụp quảng cáo chứ! Chẳng nhẽ không biết bọn em có thù oán sao?"
Sau khi Phương Nhược Cuồng bị hất tay ra, lại kiên nhẫn quấn lấy.
"Có lẽ Đường Tiêu ăn phân đó..." Phương Nhược Cuồng không hề nể tình bán đứng người an hem vô dụng kia, anh cắn gò má phồng lên của Lâm Mân Côi: "Ngoan, đừng tức giận. Chẳng phải em nói với anh đừng tức giận với những người không liên quan ư!"
Lâm Mân Côi giống như quả bong bóng, một giây trước còn tức giận, chỉ vài cái đã bị Phương Nhược cuồng chọc thủng, nhưng sau khi cả người mềm nhũn, cô vẫn có chút không cam lòng.
Thoáng nhìn phương Nhược Cuồng, trong lòng cô khó tránh khỏi hơi hoán hận.
"Đây là bản tính của đám kinh doanh các anh à? Chỉ quan tâm đến lợi ích, ngay cả chút nhân tính cũng chẳng có?" Sao có thể tìm con trà xanh biểu[1] Lâm Thanh thiển kia làm người phát ngôn được?
[1] Trà xanh biểu (Green tea bitch): Là từ mạng mới của TQ năm 2013, ám chỉ mấy cô gái trẻ có vẻ ngoài thanh thuần thoát tục, lúc nào cũng tóc dài phất phới, ở trước mặt người khác đều giả vờ điềm đạm đáng yêu, hiền lành, theo năm tháng càng bệnh càng thảm họa, đa tình đa cảm, ở sau lưng giỏi tâm kế, dã tâm hơn ai hết, đùa bỡn tình cảm của người khác (theo Baike)
Lâm Mân Côi vô cùng không hiểu. Người đẹp trong giới giải trí nhiều mà, cần gì phải lăng xê người như Lâm Thanh Thiển.
Chẳng lẽ cô ta có hậu thuẫn sau lưng?
Đây là điều duy nhất Lâm Mân Côi có thể nghĩ ra.
Thấy vẻ mặt hết sức nghi hoặc của cô, đầu óc chẳng biết đi tới đâu rồi, Phương Nhược Cuồng ngồi xuống, kéo cô vào lòng mình.
"Những chuyện này em mặc kệ đi! Anh nói em biết một việc, em nghe xong đừng tức giận nhé!"
"Có chuyện gì?"
Phương Nhược cuồng như đầu trộm đuôi cướp dán lại gần tai cô, nhưng anh đâu nói gì, vốn dĩ nói chuyện bí mật chỉ để ngụy trang, mượn cơ hội thả dê thôi.
"Bọn anh tìm được Phương Tử Dao rồi."
Tốt lắm, kẻ thù đều cùng nhau xuất hiện.
Lâm mân côi nghiến răng nghiến lợi, "Không định băm thây cô ta thành trăm mảnh sao, còn tính làm gì?"
"Suỵt suỵt suỵt... Ngoan, đừng kích động, hãy nghe anh nói."
Vì thế, Phương Nhược Cuồng thuật lại chuyện Phương Tử Dao làm sao trở thành hàng xóm của Đường Tiêu, làm sao lừa mẹ Đường Tiêu tin tưởng.
Phương Tử Dao tưởng chiêu này của mình rất thông minh, ai cũng biết mặc dù Đường Tiêu đào hoa lăng nhăng nhưng nổi tiếng là hiếu tử.
Bắt giặc phải bắt vua trước, xem ra cô gái đó rất am hiểu đạo lý này.
Bất quá, Đường Tiêu cũng không phải đồ ngốc.
Dưới sự dỗ ngon dỗ ngọt, tương kế tựu kế, hắn không chỉ dụ được Phương Tử Dao xoay quanh mình, mà còn đào ra người ở sau lưng nghĩ kế lúc đó là Lâm Thanh Thiển.
Lâm Mân côi không ngờ ân oán của mình và Lâm Thanh Thiển lại liên lụy đến Thẩm Tường.
Nghĩ đến Thẩm Tường mất đi một cuộc hôn nhân, còn mất đi đứa con, trong lòng Lâm Mân Côi áy náy vô cùng.
"Em... Hóa ra là do em..."
"Đừng lo lắng..." Phương Nhược Cuồng nắm tay cô, dường như biết cảm nhận của cô, anh an ủi: "Chuyện này cứ xem như ruồi chẳng chích trứng không lỗ[2]. Phải biết rằng Đường Tiêu và Thẩm Tưởng đi đến nông nỗi này. Đường Tiêu phải chịu trách nhiệm toàn bộ."
[2] Ruồi chẳng chích trứng không lỗ: Mang ý nghĩa nếu việc làm của mình không có lỗi, không có lỗ hổng nào thì chả ai làm gì được mình.
Phương Nhược Cuồng không chút nể tình trút hết tất cả sai lầm lên đầu tra nam Đường Tiêu, còn tiếp tục an ủi Lâm Mân Côi: "Em yên tâm đi, thằng nhóc Đường Tiêu đó, tuy vô liêm sỉ, nhưng mắt chưa mù. Lâm Thanh Thiển hại vợ hắn đên mức ấy, em nghĩ hắn có dễ dàng bỏ qua cho cô ta không?"
Đường Tiêu nghĩ rất đơn giản, hắn muốn cô ta leo càng cao, rơi càng đau.
Lúc trước, Thẩm Tường đau cỡ nào, hắn sẽ làm Lâm Thanh Thiển và Phương Tử Dao đau cỡ đó.
Thậm chí đau gấp vạn lần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook