Mân Côi
-
Chương 74
Chuyện mở tiệm, Lâm Mân Côi cũng nói với Phương Nhược Cuồng.
Phương Nhược Cuồng từ chỗ Đường Tiêu cũng biết việc hắn và Thẩm Tường ly hôn, anh làm bạn của Đường Tiêu, quả thực thờ ơ nhìn Đường Tiêu trác táng, đương nhiên cũng thấy dáng vẻ buồn bã, bi thương sau khi ly hôn của hắn.
Nhưng vẫn câu nói kia, làm người phải tự chịu trách nhiệm với việc mình làm. Đã biết có ngày hôm nay, vậy ban đầu khi ở bên ngoài phong lưu trăng hoa, có nghĩ đến hậu quả bây giờ không?
An ủi bạn bè, cũng chỉ an ủi.
Lâm Mân Côi là người nhà Phương Nhược Cuồng nhận định, nếu Lâm Mân Côi đã nhận định Thẩm Tường, thì Phương Nhược Cuồng đành phụ xướng phu tùy thôi.
Chẳng qua, anh cũng là một người đàn ông có tính gia trưởng tương đối mạnh, anh cảm thấy với điều kiện vật chất phong phú của mình, Lâm Mân Côi có thể sống an ổn đến hết kiếp sau, tại sao còn phải ra ngoài vất vả đi làm chứ?
Anh có chút không vui, nhưng Lâm Mân Côi lại kiên trì.
Cô mới hai mươi bốn tuổi, cuộc đời mới bắt đầu, cô không muốn lãng phí thời gian vào chuyện tình cảm. Thông qua cuộc hôn nhân thất bại của cô, còn có sự dạy dỗ của Thẩm Tường, cô cũng nhận định một quan điểm.
Đàn ông có thể là đàn ông của cô, nhưng nhất định phải giữ gìn bản thân, việc này càng quan trọng hơn.
Lâm Mân Côi quyết định tìm ít chuyện để làm, dù cho tương lai không thể đi tới bước cuối cùng với Phương Nhược Cuồng, nhưng lúc đó trên tay cô cũng nắm được một thứ. Không đến mức thua hoàn toàn.
Hơn nữa, chuyện quan trọng nhất là từ khi Thẩm Tường và Đường Tiêu ly hôn, Phương Nhược Cuồng lại cố ý hoặc vô tình đề cập chuyện con cái với cô.
Anh đã ba mươi lăm rồi, Lâm Mân Côi biết chứ. Tuy bề ngoài anh nói trẻ con rất nghịch ngợm, đôi khi còn rất bướng bỉnh, nhưng Lâm Mân Côi hiểu, người đàn ông này muốn một gia đình, muốn một đứa con.
Có điều, Lâm Mân Côi vẫn chưa chuẩn bị xong. Do đó, lúc này côtìm chút chuyện khác phân tán sự chú ý cũng tốt.
Một tháng sau, trải qua sự nỗ lực của Thẩm Tường và Lâm Mân Côi, quán cà phê của họ khai trương. Điểm đặc sắc của quán là một vài bánh ngọt ngon miệng.
Mấy năm nay Ngư Ngư mở một cửa tiệm trên mạng, vì chỉ làm cho vui, mỗi ngày đều số lượng có hạn nên danh tiếng không tồi. Nghe tin muốn mở tiệm thật, vì tiếng tăm mà người tới không ít.
Tháng đầu tiên, Tường Vi và Mân Côi nếm được đau khổ lẫn ngon ngọt lúc làm ăn.
Tất cả đều tốt đẹp.
Thẩm Tường tính toán khoản thu nhập cuối cùng, có chút ao ước nói, "Cứ cái đà này, chỉ nửa năm thôi là chúng ta có thể chính thức có lợi nhuận..."
Lâm Mân Côi thoáng kích động, đây là lần đầu tiên cô làm chuyện thành công thế. Mặc dù mệt thật, nhưng đáng giá.
Chẳng qua, thùng vàng đầu tiên của hai cô gái còn chưa sờ được, đã té lộn mèo một cái.
Sự việc phải nhắc tới lúc Ngư Ngư ngã bệnh.
Ban đầu, mỗi ngày Ngư Ngư chỉ giới hạn vài cái bánh ngọt và bánh quy, nhưng không ngăn được buôn bán quá tốt. Mấy người học việc mời tới cũng không phải nói lên tay là lên tay ngay, nhanh chóng nhiều khách vậy Ngư Ngư cũng quên mất giao ước, bắt đầu cố gắng với hai cô gái trẻ, bận bịu đến tận chín giờ tối mịt.
Thời điểm này chẳng trễ gì với người đi làm thông thường, nhưng Ngư Ngư quen sống an nhàn sung sướng thì không phải thời gian sớm gì.
Chưa tới một tháng, Ngư Ngư ngã bệnh. Dù sao cũng có tuổi rồi, mấy năm nay bà lại được hai người đàn ông dưỡng rất tốt, giống như lâu lắm chưa từng mệt tới thế.
Bà vừa mệt liền ngã bệnh, sau đó được Quân Chi Lan dẫn thẳng về nhà.
Mà hiệu ứng bươm bướm[1]...
[1]Hiệu ứng cánh bướm (tiếng Anh: Butterfly effect) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc. Một cái đập cánh của con bướm nhỏ bé có thể gây ra sự thay đổi (dù rất nhỏ) trong điều kiện gốc của hệ vật lý, dẫn đến kết quả là những thay đổi lớn về thời tiết như cơn lốc tại một địa điểm cách nơi con bướm đập cách hàng vạn km. Hiện nay thường dùng để chỉ quan hệ nhân quả.
Việc làm ăn của tiệm cà phê tụt dốc không phanh.
Mắt thấy tiền kiếm được lại nhanh chóng thâm hụt, Lâm Mân Côi cảm thấy không sao cả.
Đời người gặp trắc trở có thể làm lại.
Nhưng tâm trạng Thẩm Tường gần như suy sụp. Cuộc hôn nhân của cô đã đủ thất bại rồi, cô chẳng chịu nổi sự nghiệp cũng thất bại nữa.
Nhưng cô càng nghĩ vậy, vận rủi càng kéo tới.
Ròng rã một tháng đó, việc làm ăn của họ càng thêm khó khăn, một khoảng thời gian rất dài, trong tiệm của họ mỗi ngày chỉ có vài người đến.
Tiệm cà phê không tiếp tục mở được, thân thể vốn gầy yếu của Thẩm Tường càng ngày càng gầy gò.
Lâm Mân Côi quả thực không đành lòng, đề nghị Thẩm Tường về nghỉ ngơi, nói cách khác trực tiếp đóng cửa tiệm một thời gian.
Nhưng, Thẩm Tường lại quật cường lắc đầu. Cô nắm cánh tay Lâm Mân Côi, đau đớn khóc thành tiếng, "Mình không tin chuyện gì mình cũng thất bại, mình phải làm lại... mình chắc chắn phải làm lại một lần nữa..."
Lâm Mân Côi không khuyên được Thẩm Tường, bản thân cô cũng thấy lo âu vô cùng. Có chuyện trong lòng nên ngay cả lúc lên giường cô cũng mang theo tâm sự.
Dáng vẻ cô buồn bã, ỉu xìu làm Phương Nhược Cuồng còn cho rằng mình già rồi, không thể thỏa mãn cô. Nghĩ đến đây, anh có chút phiền muộn.
"Sao vậy..." Nắm cái cằm đã trở nên thon nhọn của cô, Phương Nhược Cuồng dừng động tác lại, "Khó chịu sao?"
Lâm Mân Côi hơi mệt, ban ngày phải lo lắng chuyện cửa tiệm, buổi tối còn bị tên đàn ông cầm thú này nghiền ép. Rõ ràng đã tới một lần, còn muốn thong dong giày vò cô tới khi nào...
"Em mệt quá à..." Cô khẽ nũng nịu, muốn xoay người lại bị người đàn ông ôm vòng eo thon thả.
Nhờ công việc bận rộn ban tặng, rốt cuộc cái eo nhỏ của Lâm Mân Côi chỉ cần một cánh tay đã có thể ôm được, nhưng Phương Nhược Cuồng lại thấy không thỏa mãn.
"Em gầy quá..."
"Vâng..." Lâm Mân Côi khẽ mở mắt ra, hình như mệt mỏi vô cùng, nhẹ nhàng đáp một tiếng lại nhắm hai mắt lại.
Dáng vẻ mơ hồ của cô khiến Phương Nhược Cuồng vừa thương vừa đau lòng, nhất thời cảm thấy tiệm cà phê đó thực sự không bằng không mở nữa.
Phương Nhược Cuồng thở dài, cuối cùng không tùy tiện làm tiếp, từ từ rời khỏi người Lâm Mân Côi, ôm cơ thể hơi lỏng tay kia, sau đó dần dần thiếp đi.
Lâm Mân Côi hiếm khi ngủ một giấc ngon lành.
Lúc tỉnh lại, sắc trời đã sáng trưng.
Cô lại nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh, đã mười giờ rồi.
Nhất thời cô bật dậy khỏi giường, còn đẩy người đàn ông bên người, "Sao muộn như vậy? Tiệm cà phê cũng mở rồi, tại sao anh không gọi em dậy..."
Hình như người đàn ông đã dậy từ lâu, anh nắm tay Lâm Mân Côi, "Anh nghe nói việc làm ăn của tiệm cà phê khá tệ, thực ra vị trí đó của em làm tiệm cà phê không tốt lắm, em còn muốn làm sao?"
"Anh không nói sớm, giờ bọn em thu tay không phải mất hết vốn liếng ư?" Lâm Mân Côi trừng người nào đó, đẩy móng vuốt heo của anh ra, "Không nói nữa, em phải đi mở tiệm."
Phương Nhược Cuồng lưu luyến theo rời giường, "Anh nói thật... nếu thực sự muốn kiếm tiền, không bằng thử xung quanh trường học xem..."
Song Lâm Mân Côi đâu nghe lọt tai, thoáng cái mặc quần áo xong đi ra cửa.
Phương Nhược Cuồng ở sau lưng nghiến răng nghiến lợi một hồi, cuối cùng không thể nhịn nổi gọi điện thoại cho Đường Tiêu.
Khi Lâm Mân Côi tới tiệm, Thẩm Tường đã đến từ sớm. Giống như trước đây, cô ở nhà bếp nghiên cứu những bánh ngọt tinh xảo kia.
Cô là một người rất nghiêm tục học tập, cũng rất dụng tâm. Dựa theo công thức của Ngư Ngư để lại, nghiêm túc làm từng cái bánh ngọt, nhưng chẳng biết tại sao mùi vị luôn luôn thiếu chút gì đó.
Có một sản phẩm thất bại ra lò.
Thẩm Tường tức giận đá lăn cái bánh ngọt xinh đẹp kia, một đám người học việc đều bị Thẩm Tường đuổi ra ngoài.
Khi Lâm Mân Côi tới, các chàng trai cô gái giống như trông thấy cứu tinh vậy, vội vàng tiến lên nghênh đón, "Chị Mân Côi, Tường Vi chị ấy ở bên trong..."
Ầm ầm ầm ——
Nhà bếp phía sau truyền đến âm thanh bạo lực khiến Lâm Mân Côi lập tức hiểu ngay, phất tay bảo những người học việc lui ra ngoài.
"Hôm nay chị cho các em nghỉ một ngày, các em về nhà trước đi."
Xem ra, Thẩm Tường còn hỏng bét hơn cô dự liệu rất nhiều.
"Tường Vi."
Trong chiến trường hỗn loạn, Lâm Mân Côi dễ dàng tìm được cô gái chán chường kia.
"Tại sao không được... rõ ràng mình dựa cho công thức dì ấy để lại mà... Tại sao không có cách nào?"
"Tường Vi..." Cẩn thận lướt qua cái bánh ngọt nát bét này, Lâm Mân Côi dè dặt đến bên người Thẩm Tường.
Im lặng một hồi, bỗng nhiên cô nói, "Tường Vi, tinh thần của cậu rất kém, có cần nghỉ ngơi một chút không?"
"Nhưng..." Thẩm Tường không cam lòng ôm đầu, cuối cùng đứng dậy, bỗng nhiên đi mấy bước, lại lui trở về.
"Mình không cam lòng! Mình thực sự không cam lòng! Tại sao mình làm chuyện gì cũng không xong? Mình không cam lòng! Thực sự không cam lòng mà!"
Từ vẻ mặt dữ tợn của Tường Vi và tất cả những chuyện này, khiến Lâm Mân Côi rốt cuộc hiểu ra, cuộc tình trước đó đã làm Thẩm Tường tai ương ngập đầu thế nào.
"Tường Vi, cậu bình tĩnh lại đi. Nếu lần này không được thì chúng ta có thể tiếp tục, hoặc đi con đường khác, sẽ không treo cổ trên một thân cây đâu."
"Nhưng..." Giọng nói Thẩm Tường đã nghẹn ngào, cuối cùng con người sụp đổ òa khóc.
"Mình luôn tự nói với mình, đời người chỉ cần một lần nữa là có thể thành công. Vô số lần mình tự nói với bản thân, mình nhất định có thể. Nhưng thất bại hết lần này tới lần khác, mình chịu đủ rồi! Mình thực sự chịu đủ rồi!"
Thẩm Tường nước mắt ràn rụa, "Mình chính là một đứa thất bại, thất bại từ đầu chí cuối."
"Tường Vi..."
Giờ phút này Lâm Mân Côi cũng ý thức được tình huống của Thẩm Tường đã đến mức độ không thể khống chế nổi, cô vươn tay muốn kéo Thẩm Tường lại, nhưng đối phương đã đi trước một bước chạy ra ngoài.
Lâm Mân Côi thấy vậy, không chút nghĩ ngợi muốn ngăn cản Thẩm Tường. Lúc chạy ra cửa mới phát hiện trong cửa tiệm còn người học việc tiểu Đình chưa có đi, còn vội vàng chạy vào.
"Chị Tường Vi, tin tốt nè. Có một công ty mở tiệc tối, muốn đặt hai trăm cái bánh ngọt ở chỗ chúng ta."
"Hai trăm cái?" Hai má của Thẩm Tường vẫn còn treo nước mắt, nghe tiểu Đình nói thế, nhất thời không quên lau cả nước mắt.
"Em nói thật ư? Thực sự có người đặt bánh ở chỗ chúng ta sao?"
"Sao có thể giả được?" Tiểu Đình trình đơn đặt hàng ra, "Chị Tường Vi, chị xem đi, có đúng không?"
Thẩm Tường kích động không thôi, cả người đều run rẩy, xoay người ôm Lâm Mân Côi hung hăng hôn một cái.
"Mân Côi! Chúng ta có thể xoay chuyển rồi!"
Phương Nhược Cuồng từ chỗ Đường Tiêu cũng biết việc hắn và Thẩm Tường ly hôn, anh làm bạn của Đường Tiêu, quả thực thờ ơ nhìn Đường Tiêu trác táng, đương nhiên cũng thấy dáng vẻ buồn bã, bi thương sau khi ly hôn của hắn.
Nhưng vẫn câu nói kia, làm người phải tự chịu trách nhiệm với việc mình làm. Đã biết có ngày hôm nay, vậy ban đầu khi ở bên ngoài phong lưu trăng hoa, có nghĩ đến hậu quả bây giờ không?
An ủi bạn bè, cũng chỉ an ủi.
Lâm Mân Côi là người nhà Phương Nhược Cuồng nhận định, nếu Lâm Mân Côi đã nhận định Thẩm Tường, thì Phương Nhược Cuồng đành phụ xướng phu tùy thôi.
Chẳng qua, anh cũng là một người đàn ông có tính gia trưởng tương đối mạnh, anh cảm thấy với điều kiện vật chất phong phú của mình, Lâm Mân Côi có thể sống an ổn đến hết kiếp sau, tại sao còn phải ra ngoài vất vả đi làm chứ?
Anh có chút không vui, nhưng Lâm Mân Côi lại kiên trì.
Cô mới hai mươi bốn tuổi, cuộc đời mới bắt đầu, cô không muốn lãng phí thời gian vào chuyện tình cảm. Thông qua cuộc hôn nhân thất bại của cô, còn có sự dạy dỗ của Thẩm Tường, cô cũng nhận định một quan điểm.
Đàn ông có thể là đàn ông của cô, nhưng nhất định phải giữ gìn bản thân, việc này càng quan trọng hơn.
Lâm Mân Côi quyết định tìm ít chuyện để làm, dù cho tương lai không thể đi tới bước cuối cùng với Phương Nhược Cuồng, nhưng lúc đó trên tay cô cũng nắm được một thứ. Không đến mức thua hoàn toàn.
Hơn nữa, chuyện quan trọng nhất là từ khi Thẩm Tường và Đường Tiêu ly hôn, Phương Nhược Cuồng lại cố ý hoặc vô tình đề cập chuyện con cái với cô.
Anh đã ba mươi lăm rồi, Lâm Mân Côi biết chứ. Tuy bề ngoài anh nói trẻ con rất nghịch ngợm, đôi khi còn rất bướng bỉnh, nhưng Lâm Mân Côi hiểu, người đàn ông này muốn một gia đình, muốn một đứa con.
Có điều, Lâm Mân Côi vẫn chưa chuẩn bị xong. Do đó, lúc này côtìm chút chuyện khác phân tán sự chú ý cũng tốt.
Một tháng sau, trải qua sự nỗ lực của Thẩm Tường và Lâm Mân Côi, quán cà phê của họ khai trương. Điểm đặc sắc của quán là một vài bánh ngọt ngon miệng.
Mấy năm nay Ngư Ngư mở một cửa tiệm trên mạng, vì chỉ làm cho vui, mỗi ngày đều số lượng có hạn nên danh tiếng không tồi. Nghe tin muốn mở tiệm thật, vì tiếng tăm mà người tới không ít.
Tháng đầu tiên, Tường Vi và Mân Côi nếm được đau khổ lẫn ngon ngọt lúc làm ăn.
Tất cả đều tốt đẹp.
Thẩm Tường tính toán khoản thu nhập cuối cùng, có chút ao ước nói, "Cứ cái đà này, chỉ nửa năm thôi là chúng ta có thể chính thức có lợi nhuận..."
Lâm Mân Côi thoáng kích động, đây là lần đầu tiên cô làm chuyện thành công thế. Mặc dù mệt thật, nhưng đáng giá.
Chẳng qua, thùng vàng đầu tiên của hai cô gái còn chưa sờ được, đã té lộn mèo một cái.
Sự việc phải nhắc tới lúc Ngư Ngư ngã bệnh.
Ban đầu, mỗi ngày Ngư Ngư chỉ giới hạn vài cái bánh ngọt và bánh quy, nhưng không ngăn được buôn bán quá tốt. Mấy người học việc mời tới cũng không phải nói lên tay là lên tay ngay, nhanh chóng nhiều khách vậy Ngư Ngư cũng quên mất giao ước, bắt đầu cố gắng với hai cô gái trẻ, bận bịu đến tận chín giờ tối mịt.
Thời điểm này chẳng trễ gì với người đi làm thông thường, nhưng Ngư Ngư quen sống an nhàn sung sướng thì không phải thời gian sớm gì.
Chưa tới một tháng, Ngư Ngư ngã bệnh. Dù sao cũng có tuổi rồi, mấy năm nay bà lại được hai người đàn ông dưỡng rất tốt, giống như lâu lắm chưa từng mệt tới thế.
Bà vừa mệt liền ngã bệnh, sau đó được Quân Chi Lan dẫn thẳng về nhà.
Mà hiệu ứng bươm bướm[1]...
[1]Hiệu ứng cánh bướm (tiếng Anh: Butterfly effect) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc. Một cái đập cánh của con bướm nhỏ bé có thể gây ra sự thay đổi (dù rất nhỏ) trong điều kiện gốc của hệ vật lý, dẫn đến kết quả là những thay đổi lớn về thời tiết như cơn lốc tại một địa điểm cách nơi con bướm đập cách hàng vạn km. Hiện nay thường dùng để chỉ quan hệ nhân quả.
Việc làm ăn của tiệm cà phê tụt dốc không phanh.
Mắt thấy tiền kiếm được lại nhanh chóng thâm hụt, Lâm Mân Côi cảm thấy không sao cả.
Đời người gặp trắc trở có thể làm lại.
Nhưng tâm trạng Thẩm Tường gần như suy sụp. Cuộc hôn nhân của cô đã đủ thất bại rồi, cô chẳng chịu nổi sự nghiệp cũng thất bại nữa.
Nhưng cô càng nghĩ vậy, vận rủi càng kéo tới.
Ròng rã một tháng đó, việc làm ăn của họ càng thêm khó khăn, một khoảng thời gian rất dài, trong tiệm của họ mỗi ngày chỉ có vài người đến.
Tiệm cà phê không tiếp tục mở được, thân thể vốn gầy yếu của Thẩm Tường càng ngày càng gầy gò.
Lâm Mân Côi quả thực không đành lòng, đề nghị Thẩm Tường về nghỉ ngơi, nói cách khác trực tiếp đóng cửa tiệm một thời gian.
Nhưng, Thẩm Tường lại quật cường lắc đầu. Cô nắm cánh tay Lâm Mân Côi, đau đớn khóc thành tiếng, "Mình không tin chuyện gì mình cũng thất bại, mình phải làm lại... mình chắc chắn phải làm lại một lần nữa..."
Lâm Mân Côi không khuyên được Thẩm Tường, bản thân cô cũng thấy lo âu vô cùng. Có chuyện trong lòng nên ngay cả lúc lên giường cô cũng mang theo tâm sự.
Dáng vẻ cô buồn bã, ỉu xìu làm Phương Nhược Cuồng còn cho rằng mình già rồi, không thể thỏa mãn cô. Nghĩ đến đây, anh có chút phiền muộn.
"Sao vậy..." Nắm cái cằm đã trở nên thon nhọn của cô, Phương Nhược Cuồng dừng động tác lại, "Khó chịu sao?"
Lâm Mân Côi hơi mệt, ban ngày phải lo lắng chuyện cửa tiệm, buổi tối còn bị tên đàn ông cầm thú này nghiền ép. Rõ ràng đã tới một lần, còn muốn thong dong giày vò cô tới khi nào...
"Em mệt quá à..." Cô khẽ nũng nịu, muốn xoay người lại bị người đàn ông ôm vòng eo thon thả.
Nhờ công việc bận rộn ban tặng, rốt cuộc cái eo nhỏ của Lâm Mân Côi chỉ cần một cánh tay đã có thể ôm được, nhưng Phương Nhược Cuồng lại thấy không thỏa mãn.
"Em gầy quá..."
"Vâng..." Lâm Mân Côi khẽ mở mắt ra, hình như mệt mỏi vô cùng, nhẹ nhàng đáp một tiếng lại nhắm hai mắt lại.
Dáng vẻ mơ hồ của cô khiến Phương Nhược Cuồng vừa thương vừa đau lòng, nhất thời cảm thấy tiệm cà phê đó thực sự không bằng không mở nữa.
Phương Nhược Cuồng thở dài, cuối cùng không tùy tiện làm tiếp, từ từ rời khỏi người Lâm Mân Côi, ôm cơ thể hơi lỏng tay kia, sau đó dần dần thiếp đi.
Lâm Mân Côi hiếm khi ngủ một giấc ngon lành.
Lúc tỉnh lại, sắc trời đã sáng trưng.
Cô lại nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh, đã mười giờ rồi.
Nhất thời cô bật dậy khỏi giường, còn đẩy người đàn ông bên người, "Sao muộn như vậy? Tiệm cà phê cũng mở rồi, tại sao anh không gọi em dậy..."
Hình như người đàn ông đã dậy từ lâu, anh nắm tay Lâm Mân Côi, "Anh nghe nói việc làm ăn của tiệm cà phê khá tệ, thực ra vị trí đó của em làm tiệm cà phê không tốt lắm, em còn muốn làm sao?"
"Anh không nói sớm, giờ bọn em thu tay không phải mất hết vốn liếng ư?" Lâm Mân Côi trừng người nào đó, đẩy móng vuốt heo của anh ra, "Không nói nữa, em phải đi mở tiệm."
Phương Nhược Cuồng lưu luyến theo rời giường, "Anh nói thật... nếu thực sự muốn kiếm tiền, không bằng thử xung quanh trường học xem..."
Song Lâm Mân Côi đâu nghe lọt tai, thoáng cái mặc quần áo xong đi ra cửa.
Phương Nhược Cuồng ở sau lưng nghiến răng nghiến lợi một hồi, cuối cùng không thể nhịn nổi gọi điện thoại cho Đường Tiêu.
Khi Lâm Mân Côi tới tiệm, Thẩm Tường đã đến từ sớm. Giống như trước đây, cô ở nhà bếp nghiên cứu những bánh ngọt tinh xảo kia.
Cô là một người rất nghiêm tục học tập, cũng rất dụng tâm. Dựa theo công thức của Ngư Ngư để lại, nghiêm túc làm từng cái bánh ngọt, nhưng chẳng biết tại sao mùi vị luôn luôn thiếu chút gì đó.
Có một sản phẩm thất bại ra lò.
Thẩm Tường tức giận đá lăn cái bánh ngọt xinh đẹp kia, một đám người học việc đều bị Thẩm Tường đuổi ra ngoài.
Khi Lâm Mân Côi tới, các chàng trai cô gái giống như trông thấy cứu tinh vậy, vội vàng tiến lên nghênh đón, "Chị Mân Côi, Tường Vi chị ấy ở bên trong..."
Ầm ầm ầm ——
Nhà bếp phía sau truyền đến âm thanh bạo lực khiến Lâm Mân Côi lập tức hiểu ngay, phất tay bảo những người học việc lui ra ngoài.
"Hôm nay chị cho các em nghỉ một ngày, các em về nhà trước đi."
Xem ra, Thẩm Tường còn hỏng bét hơn cô dự liệu rất nhiều.
"Tường Vi."
Trong chiến trường hỗn loạn, Lâm Mân Côi dễ dàng tìm được cô gái chán chường kia.
"Tại sao không được... rõ ràng mình dựa cho công thức dì ấy để lại mà... Tại sao không có cách nào?"
"Tường Vi..." Cẩn thận lướt qua cái bánh ngọt nát bét này, Lâm Mân Côi dè dặt đến bên người Thẩm Tường.
Im lặng một hồi, bỗng nhiên cô nói, "Tường Vi, tinh thần của cậu rất kém, có cần nghỉ ngơi một chút không?"
"Nhưng..." Thẩm Tường không cam lòng ôm đầu, cuối cùng đứng dậy, bỗng nhiên đi mấy bước, lại lui trở về.
"Mình không cam lòng! Mình thực sự không cam lòng! Tại sao mình làm chuyện gì cũng không xong? Mình không cam lòng! Thực sự không cam lòng mà!"
Từ vẻ mặt dữ tợn của Tường Vi và tất cả những chuyện này, khiến Lâm Mân Côi rốt cuộc hiểu ra, cuộc tình trước đó đã làm Thẩm Tường tai ương ngập đầu thế nào.
"Tường Vi, cậu bình tĩnh lại đi. Nếu lần này không được thì chúng ta có thể tiếp tục, hoặc đi con đường khác, sẽ không treo cổ trên một thân cây đâu."
"Nhưng..." Giọng nói Thẩm Tường đã nghẹn ngào, cuối cùng con người sụp đổ òa khóc.
"Mình luôn tự nói với mình, đời người chỉ cần một lần nữa là có thể thành công. Vô số lần mình tự nói với bản thân, mình nhất định có thể. Nhưng thất bại hết lần này tới lần khác, mình chịu đủ rồi! Mình thực sự chịu đủ rồi!"
Thẩm Tường nước mắt ràn rụa, "Mình chính là một đứa thất bại, thất bại từ đầu chí cuối."
"Tường Vi..."
Giờ phút này Lâm Mân Côi cũng ý thức được tình huống của Thẩm Tường đã đến mức độ không thể khống chế nổi, cô vươn tay muốn kéo Thẩm Tường lại, nhưng đối phương đã đi trước một bước chạy ra ngoài.
Lâm Mân Côi thấy vậy, không chút nghĩ ngợi muốn ngăn cản Thẩm Tường. Lúc chạy ra cửa mới phát hiện trong cửa tiệm còn người học việc tiểu Đình chưa có đi, còn vội vàng chạy vào.
"Chị Tường Vi, tin tốt nè. Có một công ty mở tiệc tối, muốn đặt hai trăm cái bánh ngọt ở chỗ chúng ta."
"Hai trăm cái?" Hai má của Thẩm Tường vẫn còn treo nước mắt, nghe tiểu Đình nói thế, nhất thời không quên lau cả nước mắt.
"Em nói thật ư? Thực sự có người đặt bánh ở chỗ chúng ta sao?"
"Sao có thể giả được?" Tiểu Đình trình đơn đặt hàng ra, "Chị Tường Vi, chị xem đi, có đúng không?"
Thẩm Tường kích động không thôi, cả người đều run rẩy, xoay người ôm Lâm Mân Côi hung hăng hôn một cái.
"Mân Côi! Chúng ta có thể xoay chuyển rồi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook