Mân Côi
-
Chương 6
Lâm Mân Côi lần đầu đại thắng, rất nhanh chìm sâu vào giấc ngủ. Chờ đến lúc tỉnh dậy, chuông báo thức của di động vang lên nhắc nhở 10 giờ 30.
Đó là chuông báo thức trước kia của cô thi công chức đã đặt, sau lại không để ý, 10 giờ 30 trực tiếp trở thành thời gian ngủ cố định của cô.
Bình thường vào giờ này, Lâm Mân Côi đã sớm tắm rửa một cái, nhưng hôm nay cô lại mê mang tỉnh lại trên chiếc giường xa lạ.
Trong lòng Lâm Mân Côi hoảng sợ, cuống quít từ trên giường bò dậy, thân thể kéo theo cơn đau nhức xa lạ khiến cô ngẩn người, rốt cuộc hoàn toàn tỉnh táo.
Bên cạnh đã không thấy bóng dáng gã phò mã kia đâu, chắc là phục vụ xong rồi liền đi ra ngoài.
Lâm Mân Côi xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, cũng không tính lưu lại lâu hơn, mặc quần áo xong vội vàng ra khỏi Sweet cat.
Cô gần như chạy như điên về nhà, cho đến khi về tới cửa mới bình ổn được cảm xúc hỗn loạn. Hít sâu một hơi, Lâm Mân Côi điều chỉnh hô hấp, chậm rãi bước vào cửa.
Thời điểm về tới nhà, Trương Ngọc đã ngủ, trái lại Phương Tử Quân chưa ngủ, đang ngồi trên sô pha, thấy cô trở về lập tức tiến lên đón, nét mặt còn tràn ngập sự lo lắng.
"Mân Côi, em đi đâu vậy? Làm anh lo muốn chết? Lại không nghe điện thoại nữa..."
Lúc này Mân Côi lấy điện thoại ra xem mới thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ, ngoại trừ hai cuộc của Lâm Thanh Thiển, còn lại đều là của Phương Tử Quân.
Nhưng Lâm Mân Côi thấy mặt Phương Tử Quân lại bất chợt nhớ đến dáng vẻ hắn lúc nằm giữa hai chân Lâm Thanh Thiển, cảm giác ấm áp vừa rồi dần dần trở nên lạnh lẽo.
"Em đi xem phim, mê quá, nên không nghe thấy"
Thản nhiên trả lời xem như giải thích.
Dứt lời, Lâm Mân Côi về phòng ngủ. "Mân Côi..."
Phương Tử Quân nhìn người phụ nữ bước vào phòng ngủ kia, hồi lâu sau không thấy bóng dáng cô nữa, mới hung hăng giơ một nắm đấm lên.
"Lâm Mân Côi! Đừng khinh người quá đáng!"
Ngoài miệng thì hung hăng mắng thế, nhưng Phương Tử Quân không đuổi theo tranh cãi với cô, chỉ quay lại sô pha ngồi, cầm ly nước lạnh trên bàn uống mấy hớp mới ngừng. Cuối cùng, ánh mắt chợt lóe lên, mang theo lửa giận ẩn nhẫn, đuổi theo Lâm Mân Côi vào phòng ngủ. Lâm Mân Côi thay quần áo tắm rửa, lúc bước ra thấy nét mặt bất thiện của Phương Tử Quân, trong lòng cũng có chút sợ hãi.
Không biết người đàn ông này ngoại trừ thích vụng trộm, còn có sở thích bạo lực gia đình hay không.
Lâm Mân Côi do dự bước qua, thử dò xét một câu
"Tử Quân?"
Phương Tử Quân liếc một cái, hắn vẫn biết Lâm Mân Côi không phải người đẹp gì, phụ nữ béo thành dạng này, có thể đẹp sao? Huống chi, hắn ghét nhất phụ nữ béo.
Nhưng hôm nay Lâm Mân Côi hơi khác biệt, chắc cô vừa tắm xong, lại đứng ở vị trí gần hắn, hắn mơ hồ có thể ngửi được hương hoa hồng thoang thoảng trên cơ thể cô, ngay cả khuôn mặt bình thường hắn vẫn chán ghét, vào giờ phút này trong hỏi nước mông lung cũng lộ vẻ mê người vài phần.
Đàn ông từ trước đến giờ đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, Phương Tử Quân nhanh chóng quên mất cảm giác khó chịu trước đó, ngược lại kéo tay Lâm Mân Côi, nhẹ nhàng cọ cọ: "Mân Côi, hôm nay người em sạch sẽ chưa?"
"Hả..." Mất một giây Lâm Mân Côi mới phản ứng kịp, lập tức hiểu ý Phương Tử Quân.
Tên khốn này, nhìn hai mắt hắn lóe lên tia sáng xanh, chẳng lẽ hắn muốn động phòng? Lâm Mân Côi vừa nghĩ vậy, trong lòng liền dâng lên nỗi sợ hãi. Trời ạ, cô vừa phá thân trước đó hai tiếng, vừa tắm xong, bên dưới còn rát, cô không tin một kẻ thân kinh bách chiến [1] như Tử Quân, lại không nhận ra sự khác thường của cô.
[1] thân kinh bách chiến: thân trải qua trăm trận đánh.
Lâm Mân Côi khẩn trương đến nỗi cả người run lên, ngay cả tư cũng chậm nửa nhịp.
Mà Phương Tử Quân đã kéo dây lưng áo choàng tắm của cô, bắt đầu hôn.
Lâm Mân Côi sợ hết hồn, gần như không chút nghĩ ngợi đẩy Phương Tử Quân ra, vội vàng nói: "Không được..."
Có lẽ do giọng cô quá khẩn thiết, làm Phương Tử Quân kinh ngạc. Lâm Mân Côi hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười nói: "Cái kia...lần này chắc tại mệt nhọc quá, nên còn chưa sạch sẽ nữa."
Nói xong, giống như sợ Phương Tử Quân không tin, cô cởi cả quần lót bên dưới áo choàng tắm: "Em vẫn còn lót băng nè."
Vốn dĩ sau khi phá thân, máu ra nhiều lắm, nhất thời tắm rửa còn chảy ra ngoài, nên Lâm Mân Côi đành phải lót băng, không ngờ lại trở thành một phương tiện đánh lừa Phương Tử Quân. Phương Tử Quân cũng thật sự lấy tay sờ thử, hơi thất vọng rút tay về.
Từ nhỏ hắn sống ở nông thôn, thuở nhỏ, cha hắn đã nói cái thư mỗi tháng của phụ nữ rất dơ bẩn, không sạch sẽ, thậm chí dính vào người sẽ gặp vận xui. Phương Tử Quân ngẫm nghĩ, hắn vốn chán ngán người phụ nữ này đến tận cổ, nếu nhiễm vận xui lên người, sao hắn chịu nổi.
Nghĩ thế, chút dục vọng của Phương Tử Quân cũng chậm rãi biến mất, "Vậy được rồi, ngài mai còn phải đi làm, chúng ta nghỉ ngơi sớm chút đi."
Hắn quả thực rất sợ dính phải thứ kia của phụ nữ, tắm rửa xong thấy một đống thịt mỡ trên giường, đành miễn cưỡng cười một cái.
"Anh chợt nhớ một hạng mục chưa viết phương án, ngày mai phải giao rồi. Không bằng... đêm nay anh đến phòng khách ngủ."
Lâm Mân Côi chỉ mong có thế, nhưng lại phải bày dáng vẻ lưu luyến không nỡ.
"Vậy anh lấy thêm cái chăn đi, kẻo bị cảm lạnh."
"Được rồi. Em nghỉ ngơi sớm đi."
Một đôi vợ chồng mới cưới, thông cảm cho nhau, quan tâm nhau, song bằng mặt không bằng lòng.
Ngày hôm sau, lúc đi làm, Lâm Mân Côi mới phát hiện trong ví tiền cô có thêm một cái khuy áo, trông rất tinh xảo.
Phương Tử Quân mặc áo sơ- mi, nhưng khuy áo này sang trọng lắm, Lâm Mân Côi nghĩ chắc không phải của Phương Tử Quân.
Cuối cùng, suy nghĩ một lúc, Lâm Mân Côi cho rằng chỉ có thế của gã phò mã kia.
Bất qua, phóng túng một lần cũng đủ khiến cô hối hận rồi, về sau cô không bao giờ đi Sweet cat nữa.
Lâm Mân Côi vốn muốn ném khuy áo này đi, nhưng nó rất đẹp nên cô có chút không nỡ.
Quên đi, giữ lại, coi như kỉ niệm cô mất đi lần đầu tiên vậy.
Lâm Mân Côi làm ở ủy ban xây dựng, bình thường cũng không nhiều việc, buổi trưa cô nhận được điện thoại của cô bạn thân Thẩm Tường, hẹn cô ra ngoài ăn cơm.
Thẩm Tường là bạn học thời đại học của Lâm Mân Côi, sau khi ra trường liền tìm việc khắp nơi, một năm nay đã đổi bảy tám công việc, bình thường hai người liên lạc coi như thường xuyên nhưng cơ hội gặp nhau thật sự thì rất ít.
Dựa theo kinh nghiệm của Lâm Mân Côi, mỗi lần hai cô gặp mặt đều là thời điểm Thẩm Tường thay đổi công việc, lần này xem ra là đoạn mở đầu của đổi công việc. Chẳng qua, Lâm Mân Côi cũng muốn trao đổi với cô ấy cách đối phó đôi tiện nhân kia. Vào lúc 11 giờ 30 cô báo một tiếng với văn phòng, liền ra ngoài.
Thẩm Tường giống như Lâm Mân Côi, đều là những cô gái nhỏ nhắn. Bất quá, Thẩm Tường quả thực nhỏ nhắn, cô cao 1m55, nặng 40kg, lại còn có khuôn mặt trẻ con, trông như một học sinh trung học.
Có điều, hôm nay cô nữ sinh trung học này mặc váy đen tới đầu gối, phía trên còn khoác thêm áo vest, khiến Lâm Mân Côi vừa nhìn dáng vẻ kia liền biết cô ấy lại đi phỏng vấn.
"Sao vậy? Cậu lại thay đổi công việc?"
Hai người hẹn nhau tại Dicos [2], cả hai đều rất thích ăn bánh dứa ở đây. Hiển nhiên, hôm nay tâm tình Thẩm Tường không tốt, nhắc tới công việc bèn bắt đầu hóa thân thành rồng mẹ phun lửa.
[2] Dicos là tên chuỗi của hàng thức ăn nhanh kiểu Tây của Trung Quốc, bán các mặt hàng như KFC.
"Cậu đừng nói nữa! Mình đúng là xui tận mạng!" Hung hăng hút một ngụm coca lạnh, Thẩm Tường vỗ bàn nói: "Công việc kia mình thực sự làm không tiếp nổi. Lương thấp, đã thế, mỗi ngày còn nghe người ta mắng tới mắng lui! Bà đây chịu không được từ chức rồi. Vất vả lắm mới tìm được một công ty bất động sản, hôm nay đi phỏng vấn... Kết quả cậu đoán xem?""
Lâm Mân Côi cầm bánh dứa và ly coca của mình, dè dặt cách xa rồng mẹ phun lửa: "Cậu thất bại?"
Rầm rầm rầm.
Rồng mẹ tiếp tục rít gào, "Nếu thất bại cũng còn may! Mẹ nó! Cậu không biết đâu, mình đã gặp một tên ti tiện! Hắn lại cười nhạo chiều cao của mình. Bà đây lùn thì sao? Lùn quý phái mà! Đúng là một tên ngu xuẩn! Cao 1m8 thì sao? Đầu óc ngu si..."
"Này..." Nhìn bạn tốt lửa giận ngút trời, Lâm Mân Côi lại đoán: "Xam ra công ty này chẳng ra sao nhỉ? Lại tiến hành công kích trước mặt thí sinh?"
"Vậy... vậy cũng không phải không tốt..." Thẩm Tường dừng rít gào, cắn ống hút: "Công ty đó thực ra không tồi. Tuy là một công ty xây dựng, nhưng có lai lịch không nhỏ, nghe nói là công ty xây dựng lớn nhất thành phố Nghi Châu. Cậu có nhớ Lệ Lệ của khoa kinh tế học không? Cô ấy cũng đang làm ở công ty này, tiền lương một tháng tính bằng vạn đấy..."
Tiền lương, đối với bọn họ có mức lương trung bình hai ba nghìn ở thành phố mà nói, quả là có sức hấp dẫn mê người. Khó trách, Thẩm Tường muốn đổi nơi công tác.
"Thế cậu hẳn vào được rồi..." Lâm Mân Côi nhớ không sai, Thẩm Tường là trạng nguyên toàn diện của thành phố Nghi Châu bọn họ năm đó. Hơn nữa, năm nay đổi bảy tám công việc, chắc hẳn mặt phỏng vấn là hạng nhất. Năm đó cô phỏng vấn thi công chức có tìm Thẩm Tường làm giáo viên phụ đạo.
"Hứ!" Lâm Mân Côi không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc Thẩm Tường lại ầm ĩ: "Trước đó hai vòng phỏng vấn của mình đều đứng nhất, kết quả đến vòng cuối cùng gặp tổng giám đốc, cậu đoán xem tên đó là ai? Là cái tên ngồi cùng bàn với mình hồi trung học! Tên kém cỏi đó! Cặn bã! Trước kia mặt nổi đầy mụn còn cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga theo đuổi mình, bây giờ ra dáng rồi còn ghê tởm hơn! Công kích chiều cao của mình, còn nói, công ty bọn họ không cần lao động trẻ em chưa phát phục hoàn toàn! Khốn kiếp! Hắn từng thấy trẻ em dậy thì vượt mức quy định như vậy chưa!" Thẩm Tường nói xong, kiêu ngạo ưỡn bộ ngực cúp D của mình với Lâm Mân Côi.
Không biết vì sao, nhìn thấy Thẩm Tường nóng nảy thế này, Lâm Mân Côi rất không phúc hậu cười cười.
"Cậu cười cái con khỉ..." Thẩm Tường cắn ống hút liếc một cái, "Được rồi, không nói mình nữa, cậu thì sao... Tên Phương Tử Quân kia có tốt với cậu không? Thôi... chuyện này cũng không quan trọng... hắn trên giường thế nào? Cậu thỏa mãn chứ?"
Mặt Lâm Mân Côi thoáng ửng đỏ, gật đầu: "Mình thỏa mãn." Trong ánh mắt hứng thú của Thẩm Tường, cô sâu kín bỏ thêm một câu: "Nhưng không phải do Phương Tử Quân."
Thừa dịp Thẩm Tường sửng sốt, Lâm Mân Côi tiếp tục thả bom.
"MÌnh ngoại tình rồi, đi quán bar tìm một tên trai bao."
Đó là chuông báo thức trước kia của cô thi công chức đã đặt, sau lại không để ý, 10 giờ 30 trực tiếp trở thành thời gian ngủ cố định của cô.
Bình thường vào giờ này, Lâm Mân Côi đã sớm tắm rửa một cái, nhưng hôm nay cô lại mê mang tỉnh lại trên chiếc giường xa lạ.
Trong lòng Lâm Mân Côi hoảng sợ, cuống quít từ trên giường bò dậy, thân thể kéo theo cơn đau nhức xa lạ khiến cô ngẩn người, rốt cuộc hoàn toàn tỉnh táo.
Bên cạnh đã không thấy bóng dáng gã phò mã kia đâu, chắc là phục vụ xong rồi liền đi ra ngoài.
Lâm Mân Côi xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, cũng không tính lưu lại lâu hơn, mặc quần áo xong vội vàng ra khỏi Sweet cat.
Cô gần như chạy như điên về nhà, cho đến khi về tới cửa mới bình ổn được cảm xúc hỗn loạn. Hít sâu một hơi, Lâm Mân Côi điều chỉnh hô hấp, chậm rãi bước vào cửa.
Thời điểm về tới nhà, Trương Ngọc đã ngủ, trái lại Phương Tử Quân chưa ngủ, đang ngồi trên sô pha, thấy cô trở về lập tức tiến lên đón, nét mặt còn tràn ngập sự lo lắng.
"Mân Côi, em đi đâu vậy? Làm anh lo muốn chết? Lại không nghe điện thoại nữa..."
Lúc này Mân Côi lấy điện thoại ra xem mới thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ, ngoại trừ hai cuộc của Lâm Thanh Thiển, còn lại đều là của Phương Tử Quân.
Nhưng Lâm Mân Côi thấy mặt Phương Tử Quân lại bất chợt nhớ đến dáng vẻ hắn lúc nằm giữa hai chân Lâm Thanh Thiển, cảm giác ấm áp vừa rồi dần dần trở nên lạnh lẽo.
"Em đi xem phim, mê quá, nên không nghe thấy"
Thản nhiên trả lời xem như giải thích.
Dứt lời, Lâm Mân Côi về phòng ngủ. "Mân Côi..."
Phương Tử Quân nhìn người phụ nữ bước vào phòng ngủ kia, hồi lâu sau không thấy bóng dáng cô nữa, mới hung hăng giơ một nắm đấm lên.
"Lâm Mân Côi! Đừng khinh người quá đáng!"
Ngoài miệng thì hung hăng mắng thế, nhưng Phương Tử Quân không đuổi theo tranh cãi với cô, chỉ quay lại sô pha ngồi, cầm ly nước lạnh trên bàn uống mấy hớp mới ngừng. Cuối cùng, ánh mắt chợt lóe lên, mang theo lửa giận ẩn nhẫn, đuổi theo Lâm Mân Côi vào phòng ngủ. Lâm Mân Côi thay quần áo tắm rửa, lúc bước ra thấy nét mặt bất thiện của Phương Tử Quân, trong lòng cũng có chút sợ hãi.
Không biết người đàn ông này ngoại trừ thích vụng trộm, còn có sở thích bạo lực gia đình hay không.
Lâm Mân Côi do dự bước qua, thử dò xét một câu
"Tử Quân?"
Phương Tử Quân liếc một cái, hắn vẫn biết Lâm Mân Côi không phải người đẹp gì, phụ nữ béo thành dạng này, có thể đẹp sao? Huống chi, hắn ghét nhất phụ nữ béo.
Nhưng hôm nay Lâm Mân Côi hơi khác biệt, chắc cô vừa tắm xong, lại đứng ở vị trí gần hắn, hắn mơ hồ có thể ngửi được hương hoa hồng thoang thoảng trên cơ thể cô, ngay cả khuôn mặt bình thường hắn vẫn chán ghét, vào giờ phút này trong hỏi nước mông lung cũng lộ vẻ mê người vài phần.
Đàn ông từ trước đến giờ đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, Phương Tử Quân nhanh chóng quên mất cảm giác khó chịu trước đó, ngược lại kéo tay Lâm Mân Côi, nhẹ nhàng cọ cọ: "Mân Côi, hôm nay người em sạch sẽ chưa?"
"Hả..." Mất một giây Lâm Mân Côi mới phản ứng kịp, lập tức hiểu ý Phương Tử Quân.
Tên khốn này, nhìn hai mắt hắn lóe lên tia sáng xanh, chẳng lẽ hắn muốn động phòng? Lâm Mân Côi vừa nghĩ vậy, trong lòng liền dâng lên nỗi sợ hãi. Trời ạ, cô vừa phá thân trước đó hai tiếng, vừa tắm xong, bên dưới còn rát, cô không tin một kẻ thân kinh bách chiến [1] như Tử Quân, lại không nhận ra sự khác thường của cô.
[1] thân kinh bách chiến: thân trải qua trăm trận đánh.
Lâm Mân Côi khẩn trương đến nỗi cả người run lên, ngay cả tư cũng chậm nửa nhịp.
Mà Phương Tử Quân đã kéo dây lưng áo choàng tắm của cô, bắt đầu hôn.
Lâm Mân Côi sợ hết hồn, gần như không chút nghĩ ngợi đẩy Phương Tử Quân ra, vội vàng nói: "Không được..."
Có lẽ do giọng cô quá khẩn thiết, làm Phương Tử Quân kinh ngạc. Lâm Mân Côi hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười nói: "Cái kia...lần này chắc tại mệt nhọc quá, nên còn chưa sạch sẽ nữa."
Nói xong, giống như sợ Phương Tử Quân không tin, cô cởi cả quần lót bên dưới áo choàng tắm: "Em vẫn còn lót băng nè."
Vốn dĩ sau khi phá thân, máu ra nhiều lắm, nhất thời tắm rửa còn chảy ra ngoài, nên Lâm Mân Côi đành phải lót băng, không ngờ lại trở thành một phương tiện đánh lừa Phương Tử Quân. Phương Tử Quân cũng thật sự lấy tay sờ thử, hơi thất vọng rút tay về.
Từ nhỏ hắn sống ở nông thôn, thuở nhỏ, cha hắn đã nói cái thư mỗi tháng của phụ nữ rất dơ bẩn, không sạch sẽ, thậm chí dính vào người sẽ gặp vận xui. Phương Tử Quân ngẫm nghĩ, hắn vốn chán ngán người phụ nữ này đến tận cổ, nếu nhiễm vận xui lên người, sao hắn chịu nổi.
Nghĩ thế, chút dục vọng của Phương Tử Quân cũng chậm rãi biến mất, "Vậy được rồi, ngài mai còn phải đi làm, chúng ta nghỉ ngơi sớm chút đi."
Hắn quả thực rất sợ dính phải thứ kia của phụ nữ, tắm rửa xong thấy một đống thịt mỡ trên giường, đành miễn cưỡng cười một cái.
"Anh chợt nhớ một hạng mục chưa viết phương án, ngày mai phải giao rồi. Không bằng... đêm nay anh đến phòng khách ngủ."
Lâm Mân Côi chỉ mong có thế, nhưng lại phải bày dáng vẻ lưu luyến không nỡ.
"Vậy anh lấy thêm cái chăn đi, kẻo bị cảm lạnh."
"Được rồi. Em nghỉ ngơi sớm đi."
Một đôi vợ chồng mới cưới, thông cảm cho nhau, quan tâm nhau, song bằng mặt không bằng lòng.
Ngày hôm sau, lúc đi làm, Lâm Mân Côi mới phát hiện trong ví tiền cô có thêm một cái khuy áo, trông rất tinh xảo.
Phương Tử Quân mặc áo sơ- mi, nhưng khuy áo này sang trọng lắm, Lâm Mân Côi nghĩ chắc không phải của Phương Tử Quân.
Cuối cùng, suy nghĩ một lúc, Lâm Mân Côi cho rằng chỉ có thế của gã phò mã kia.
Bất qua, phóng túng một lần cũng đủ khiến cô hối hận rồi, về sau cô không bao giờ đi Sweet cat nữa.
Lâm Mân Côi vốn muốn ném khuy áo này đi, nhưng nó rất đẹp nên cô có chút không nỡ.
Quên đi, giữ lại, coi như kỉ niệm cô mất đi lần đầu tiên vậy.
Lâm Mân Côi làm ở ủy ban xây dựng, bình thường cũng không nhiều việc, buổi trưa cô nhận được điện thoại của cô bạn thân Thẩm Tường, hẹn cô ra ngoài ăn cơm.
Thẩm Tường là bạn học thời đại học của Lâm Mân Côi, sau khi ra trường liền tìm việc khắp nơi, một năm nay đã đổi bảy tám công việc, bình thường hai người liên lạc coi như thường xuyên nhưng cơ hội gặp nhau thật sự thì rất ít.
Dựa theo kinh nghiệm của Lâm Mân Côi, mỗi lần hai cô gặp mặt đều là thời điểm Thẩm Tường thay đổi công việc, lần này xem ra là đoạn mở đầu của đổi công việc. Chẳng qua, Lâm Mân Côi cũng muốn trao đổi với cô ấy cách đối phó đôi tiện nhân kia. Vào lúc 11 giờ 30 cô báo một tiếng với văn phòng, liền ra ngoài.
Thẩm Tường giống như Lâm Mân Côi, đều là những cô gái nhỏ nhắn. Bất quá, Thẩm Tường quả thực nhỏ nhắn, cô cao 1m55, nặng 40kg, lại còn có khuôn mặt trẻ con, trông như một học sinh trung học.
Có điều, hôm nay cô nữ sinh trung học này mặc váy đen tới đầu gối, phía trên còn khoác thêm áo vest, khiến Lâm Mân Côi vừa nhìn dáng vẻ kia liền biết cô ấy lại đi phỏng vấn.
"Sao vậy? Cậu lại thay đổi công việc?"
Hai người hẹn nhau tại Dicos [2], cả hai đều rất thích ăn bánh dứa ở đây. Hiển nhiên, hôm nay tâm tình Thẩm Tường không tốt, nhắc tới công việc bèn bắt đầu hóa thân thành rồng mẹ phun lửa.
[2] Dicos là tên chuỗi của hàng thức ăn nhanh kiểu Tây của Trung Quốc, bán các mặt hàng như KFC.
"Cậu đừng nói nữa! Mình đúng là xui tận mạng!" Hung hăng hút một ngụm coca lạnh, Thẩm Tường vỗ bàn nói: "Công việc kia mình thực sự làm không tiếp nổi. Lương thấp, đã thế, mỗi ngày còn nghe người ta mắng tới mắng lui! Bà đây chịu không được từ chức rồi. Vất vả lắm mới tìm được một công ty bất động sản, hôm nay đi phỏng vấn... Kết quả cậu đoán xem?""
Lâm Mân Côi cầm bánh dứa và ly coca của mình, dè dặt cách xa rồng mẹ phun lửa: "Cậu thất bại?"
Rầm rầm rầm.
Rồng mẹ tiếp tục rít gào, "Nếu thất bại cũng còn may! Mẹ nó! Cậu không biết đâu, mình đã gặp một tên ti tiện! Hắn lại cười nhạo chiều cao của mình. Bà đây lùn thì sao? Lùn quý phái mà! Đúng là một tên ngu xuẩn! Cao 1m8 thì sao? Đầu óc ngu si..."
"Này..." Nhìn bạn tốt lửa giận ngút trời, Lâm Mân Côi lại đoán: "Xam ra công ty này chẳng ra sao nhỉ? Lại tiến hành công kích trước mặt thí sinh?"
"Vậy... vậy cũng không phải không tốt..." Thẩm Tường dừng rít gào, cắn ống hút: "Công ty đó thực ra không tồi. Tuy là một công ty xây dựng, nhưng có lai lịch không nhỏ, nghe nói là công ty xây dựng lớn nhất thành phố Nghi Châu. Cậu có nhớ Lệ Lệ của khoa kinh tế học không? Cô ấy cũng đang làm ở công ty này, tiền lương một tháng tính bằng vạn đấy..."
Tiền lương, đối với bọn họ có mức lương trung bình hai ba nghìn ở thành phố mà nói, quả là có sức hấp dẫn mê người. Khó trách, Thẩm Tường muốn đổi nơi công tác.
"Thế cậu hẳn vào được rồi..." Lâm Mân Côi nhớ không sai, Thẩm Tường là trạng nguyên toàn diện của thành phố Nghi Châu bọn họ năm đó. Hơn nữa, năm nay đổi bảy tám công việc, chắc hẳn mặt phỏng vấn là hạng nhất. Năm đó cô phỏng vấn thi công chức có tìm Thẩm Tường làm giáo viên phụ đạo.
"Hứ!" Lâm Mân Côi không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc Thẩm Tường lại ầm ĩ: "Trước đó hai vòng phỏng vấn của mình đều đứng nhất, kết quả đến vòng cuối cùng gặp tổng giám đốc, cậu đoán xem tên đó là ai? Là cái tên ngồi cùng bàn với mình hồi trung học! Tên kém cỏi đó! Cặn bã! Trước kia mặt nổi đầy mụn còn cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga theo đuổi mình, bây giờ ra dáng rồi còn ghê tởm hơn! Công kích chiều cao của mình, còn nói, công ty bọn họ không cần lao động trẻ em chưa phát phục hoàn toàn! Khốn kiếp! Hắn từng thấy trẻ em dậy thì vượt mức quy định như vậy chưa!" Thẩm Tường nói xong, kiêu ngạo ưỡn bộ ngực cúp D của mình với Lâm Mân Côi.
Không biết vì sao, nhìn thấy Thẩm Tường nóng nảy thế này, Lâm Mân Côi rất không phúc hậu cười cười.
"Cậu cười cái con khỉ..." Thẩm Tường cắn ống hút liếc một cái, "Được rồi, không nói mình nữa, cậu thì sao... Tên Phương Tử Quân kia có tốt với cậu không? Thôi... chuyện này cũng không quan trọng... hắn trên giường thế nào? Cậu thỏa mãn chứ?"
Mặt Lâm Mân Côi thoáng ửng đỏ, gật đầu: "Mình thỏa mãn." Trong ánh mắt hứng thú của Thẩm Tường, cô sâu kín bỏ thêm một câu: "Nhưng không phải do Phương Tử Quân."
Thừa dịp Thẩm Tường sửng sốt, Lâm Mân Côi tiếp tục thả bom.
"MÌnh ngoại tình rồi, đi quán bar tìm một tên trai bao."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook