Mân Côi
Chương 47

Sau khi Phương Tử Quân đuổi tới, đúng lúc trông thấy Lâm Mân Côi lên một chiếc xe riêng, vì khoảng cách không tính là gần nên Phương Tử Quân không thấy rõ biển số xe và hãng xe. Tuy nhiên dựa vào sự am hiểu xe của hắn, hắn cảm thấy dòng xe đó lướt rất êm, vừa nhìn đã biết không phải hàng giá rẻ.

Phương Tử Quân là người đa nghi, trong đầu lập tức hiện ra vô số nghi vấn.

Sao Lâm Mân Côi có thể lái chiếc xe sang kia? Là của bạn bè? Hay chính cô ta mua?

Nếu tự mua thì cũng dễ hiểu, Lâm Mân Côi và Lâm Kiến Quốc đều là nhân viên nhà nước, không có nhiều tiền gì, mặc dù nhà bọn họ hiện sống rất dư dả, đấy là do Kim Phân Phương làm lụng vất vả bên ngoài kiếm về.

Dựa theo mức độ yêu thương của Kim Phân Phương dành cho con gái,mua xe sang cho cô ta cũng là chuyện cực kỳ bình thường.

Phương Tử Quân cảm thấy giải thích này rất hợp tình hợp lý.

Nhưng đi được mấy bước, bỗng nhiên hắn nhớ ra một chuyện.

Lâm Mân Côi không có bằng lái, cô ta luôn nói mình nhát gan, không thích hợp cầm lái, cho nên không thi lấy bằng lái. Đâu phải Kim Phân Phương không biết cô ta như vậy, thế sao có thể mua xe cho cô ta?

Nhất thời, Phương Tử Quân hơi cảnh giác.

Rốt cuộc chuyện này là sao?

Nhưng cho dù Phương Tử Quân dự định truy đến cùng, Phương Tử Dao đã lao ra khỏi bệnh viện, gương mặt đẫm nước mắt.

"Mẹ tỉnh rồi, giờ cứ khóc mãi, chắc mẹ nghe được chúng ta nói chuyện..."

Phương Tử Quân hơi sửng sốt, nhất thời bị Trương Ngọc làm phân tâm. Nghĩ đến bà ta ầm ĩ muốn lật trời trong phòng bệnh, hắn khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn theo chân Phương Tử Dao đi vào.

Bên này, Lâm Mân Côi chưa biết suýt nữa cô bị Phương Tử Quân tóm được.

Hôm nay, Phương Nhược Cuồng không đến công ty, nghe nói vừa đi công tác về. Do đó mới rảnh rỗi, sáng sớm đến bệnh viện đón cô.

Lâm Mân Côi khóc xong, tâm trạng khá hơn nhiều. Nhưng, trong lòng cô vẫn có chút buồn bực.

Nguyên nhân cô không khống chế được cảm xúc quả nhiên do bà dì cả vạn ác.

Lâm Mân Côi không bị đau bụng kinh. Mỗi lần chứng kiến bạn cùng phòng hoặc bạn thân của mình đau đến chết đi sống lại, tới khi xong xuôi giống như được tái sinh, cô chẳng hiểu nổi.

Nhưng lần này có lẽ vì quá mệt mỏi, Lâm Mân Côi gặp phải cơn đau bụng kinh hiếm hoi.

Từ bệnh viện trở về, cô phát hiện bụng bắt đầu đau, chỉ ăn được ít cháo làm thế nào cũng không ăn tiếp nổi.

Sau đó vào nhà vệ sinh mới phát hiện dì cả tới.

Mà bi kịch là lần này cô có sớm một tuần nên không kịp chuẩn bị băng vệ sinh.

Lâm Mân Côi cầm ví định ra ngoài mua nhu yếu phẩm, lại gặp phải Phương Nhược Cuồng. Thấy sắc mặt cô trắng bệch, anh đưa tay vô cùng thân thiết vuốt trán cô, thấy cô ủ rũ như hoa tàn, anh cực kỳ lo lắng.

"Hoa nhỏ, em sao vậy?"

Lâm Mân Côi vừa vào phòng vệ sinh chỉ tìm được một xấp giấy vệ sinh miễn cưỡng lót. Lúc này bụng dưới đau như bị kim đâm, còn chưa mở miệng đã cảm thấy có dòng nhiệt từ giữa hai chân chảy ra.

Phương Nhược Cuồng không có thói quen giao tiếp với phái nữ, nhưng dù sao cũng có một bà chị Phương Hân Hỉ trong nhà.

Nhất thời, trong lòng khẽ động, anh nắm tay Lâm Mân Côi, chần chừ một giây mới lên tiếng: "Kinh nguyệt của em tới à?"

Lâm Mân Côi hơi xấu hổ, nhưng bụng đau quá, cô không kiên nhẫn nói lời vô ích với Phương Nhược Cuồng, chỉ khẽ cắn môi gật đầu.

"Em ra ngoài mua ít đồ."

Lướt qua Phương Nhược Cuồng, Lâm Mân Côi đang định ra ngoài, đã thấy Phương Nhược Cuồng cầm áo khoác lên, đẩy cô trở về phòng.

"Sắc mặt em khó coi quá. Đi nghỉ trước đi, anh đi là được."

Trong lúc Lâm Mân Côi chần chừ, không biết để một người đàn ông bỏ tiền ra mua mấy thứ này có tốt không, hay anh có biết mua không, Phương Nhược Cuồng đã đi mất lại quay trở lại, nghiêm túc hỏi: "Phải ròi, em ra nhiều không, để anh mua cho em loại lớn?"

"..." Nhất thời Lâm Mân Côi nghĩ những điều cô lo lắng đều dư thừa.

Người này tập mãi thành quen, đâu cần cô lo chứ.

Thiệt thòi cho Lâm Mân Côi lo lắng nãy giờ.

Phương gia có một Phương Hân Hỉ khí phách ầm ầm, có cô ấy còn sợ Phương Nhược Cuồng không hiểu mấy chuyện này ư?

Từ nhỏ Phương Hân Hỉ đã là một cô nàng đàn ông, nhưng sau khi nhảy nhót tưng bừng lúc nào cũng đau bụng kinh, mà lần nào đều không đều, điều tiết vô số lần, dù dùng cách nào cũng không thay đổi được.

Mỗi lần tới kỳ, bản thân Phương Hân Hỉ đều không biết. Cho tới lúc bị đau mới phát hiện kinh nguyệt tới.

Cô ấy đau đến hấp hối,không có cách nào bước ra khỏi cửa, đành dựa vào người em trai Phương Nhược Cuồng này.

Do đó, từ nhỏ Phương Nhược Cuồng đã biết cách chọn băng vệ sinh, thậm chí ngay cả phụ nữ làm sao chăm sóc bụng dưới anh cũng biết.

Lâm Mân Côi đau đến mức răng cũng muốn nhũn ra. Chẳng biết qua bao lâu, rốt cuộc nghe được tiếng mở cửa.

Cô đang tính đi xem thử, Phương Nhược Cuồng đã mang về một túi lớn. Thấy cô tới, anh tiến lên vài bước đón, "Sao rồi, có thấy đỡ hơn không?"

"Không ạ." Lâm Mân Côi đáng thương than thở một tiếng.

"Nào, cầm lấy đi thay đi. Anh nấu chút nước đường đỏ cho em."

Dù sao giấy vệ sinh không bền như băng vệ sinh, Lâm Mân Côi tiếp nhận túi rồi chui vào phòng tắm.

Phương Nhược Cuồng rất tri kỷ, dùng cho ban ngày, ban đêm đều không thiếu, còn mua cả quần lót sinh lý thấm hút tốt.

Ngoài ra trong túi có ít kẹo que đường đỏ, chắc để giảm bớt đau bụng.

Tuy bình thường Lâm Mân Côi có ăn kẹo đường đỏ, nhưng hôm nay thực sự không có khẩu vị. Thay băng xong cô mới có cảm giác an toàn, trong người cũng thoải mái hơn, cơn đau cũng giảm đi nhiều.

Sau khi ra ngoài, lại phát hiện Phương Nhược Cuồng một tay cầm điện thoại, một tay cầm muỗng khuấy gì đó trong nồi nhỏ.

"Làm gì đấy?"

"Dạ... Mẹ, con biết rồi... dạ... con biết... con sẽ... về sau sẽ có cơ hội... Cứ như vậy đi... Con cúp đây..."

"..."

Lâm Mân Côi nghe được Phương Nhược Cuồng đang điện thoại vớ mẹ anh, nhất thời thè lưỡi, ánh mắt ra hiệu cô không gây thêm phiền phức chứ.

Phương Nhược Cuồng đã cúp máy, lấy cái chén bên cạnh đang đựng thứ đã nấu xong cho Lâm Mân Côi.

Lâm Mân Côi chợt nhìn, hóa ra là trà gừng đường đỏ.

Hơn nữa không phải loại đóng hộp bán bên ngoài, mà là đường nâu tự nấu.

"Không lẽ anh gọi điện hỏi mẹ cái này..."

"Rất mất mặt sao?"

Trong lòng Lâm Mân Côi ngọt ngào, nước đường đỏ hơi nóng. Cô cẩn thận uống từng chút một mới lên tiếng. "Ngọt quá... Phải rồi... Mẹ anh không hỏi gì à?"

Phương Nhược Cuồng cười, đậy nắp nồi nhỏ lại, thoáng nhìn Lâm Mân Côi, nói: "Nếu anh nói mẹ không hỏi gì, em có tin không?"

Lâm Mân Côi quả quyết lắc đầu.

"Mẹ à... hỏi anh có phải định giấu em cả đời không... Nếu không thẳng thắn để được khoan hồng, chắc mẹ sẽ nghiêm trị..."

"..."

"Cảm giác có chút...." Lâm Mân Côi chần chừ một giây, không biết nói gì.

Phương Nhược Cuồng đã nắm tay cô trở về phòng ngủ, "Em thấy mẹ anh đáng sợ hửm?" Anh để cô ngồi trên giường, bưng một chậu nước nóng vào, hình như nghĩ tới điều gì, lại ra ngoài lấy cái nồi nhỏ còn ít trà gừng đường đỏ kia đổ vào chậu nước nóng. Sau đó xách cái ghế đến trước mặt Lâm Mân Côi, anh cởi tất của cô để chân cô ngâm trong nước nóng.

Lâm Mân Côi đang nghĩ tới chuyện mẹ Phương, bị cảm giác nóng tập kích mới giật mình tỉnh táo.

"A..."

"Nóng lắm hả?" Phương Nhược Cuồng căng thẳng nhìn cô, nhúng tay vào chậu thử dộ ấm, "Không tồi... phải nóng một chút mới tốt..."

Vừa nói, anh vừa ấn mấy huyệt đạo trên đùi cô, chậm rãi giúp cô bấm huyệt.

Hơi đau, Lâm Mân Côi chỉ muốn vặn vẹo, đừng thấy bình thường Phương Nhược Cuồng là người xin gì được nấy, nhất là với Lâm Mân Côi.

Nhưng lúc này lại khác, mỗi khi Lâm Mân Côi lách mình né tránh, Phương Nhược Cuồng đều cưỡng chế bắt cô về.

"Em bị nghẽn huyệt đạo mới bị đau bụng kinh... Được rồi được rồi.... một cái nữa..."

Phương Nhược Cuồng giống như dỗ một đứa trẻ, Lâm Mân Côi sợ nhột, bị chọc cho cười ha hả, ngay cả cơn đau ban đầu, giờ khắc này dường như cũng không còn.

"Đúng rồi, mẹ anh là người như thế nào ạ?"

Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm.

Nghe được câu hỏi này, người đàn ông đang ấn chân cho Lâm Mân Côi ngừng lại một chút, nhưng rất nhanh lại tiếp tục động tác trên tay.

"Mẹ hửm... Hân Hỉ rất giống mẹ... tính cách cũng hơi giống..."

Tính cách giống Phương Hân Hỉ? Vậy không phải là người vui vẻ, cởi mở sao?

Lâm Mân Côi lập tức không khẩn trương nữa, dù sao Phương Hân Hỉ là người dễ chung đụng.

"Được rồi, vào trong chăn nằm đi. Nghỉ ngơi một chút, tối qua em không ngủ cả đêm."

Bị Phương Nhược Cuồng ấn đến mức vô cùng thoải mái, Lâm Mân Côi lập tức chui vào ổ chăn, anh vừa nói thế, đúng là rất mệt mỏi.

Có điều không biết có phải cơn đau chỉ tạm qua đi không, bình tĩnh nằm xuống lại ngốc đầu trở lại.

Lâm Mân Côi ôm bụng, khẽ cắn răng.

Sao đau nữa rồi?

Cô nhanh chóng cảm giác được chiếc giường lớn vốn mềm xốp bỗng nhiên chùn xuống. Cô chợt căng thẳng, từ đằng sau có một đôi tay đưa qua, phủ lên cái bụng lạnh lẽo của cô.

"Còn đau phải không?"

Lâm Mân Côi lắc đầu, không biết vì sao giờ phút này cô không thấy đau nữa.

Co nắm tay anh, rúc mình vào cái ôm ấm áp như bếp lò kia, "Ấm quá... cũng hết đau luôn..."

Người đàn ông phía sau không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay ôm cô.

Dùng nhiệt độ cơ thể nóng hổi của mình, từ từ đưa cô thoát khỏi thế giới lạnh lẽo.

Trong cơn mê man, Lâm Mân Côi hẳn nên buồn ngủ.

Nhưng lúc này, dù trong đầu không còn tỉnh táo, nhưng cô không chút nào muốn ngủ.

Nắm tay anh, cô hỏi: "Anh ngủ chưa?"

Trả lời cô là tiếng ngáy nhè nhẹ của người đàn ông.

Anh nói cô mệt.

Nhưng anh mới là người mệt kìa.

Vừa rồi cô phát hiện vé máy bay của anh ở đầu giường, hóa ra anh mới ngồi máy bay trở về vào sáng sớm, cả đêm không ngủ thật ra mới là anh.

Thở dài một cái, cô nắm chặt bàn tay to dày rộng, ấm áp kia, rất lâu, rất lâu mới lẩm bẩm một câu.

"Em sẽ ly hôn. Rất nhanh thôi, anh hãy tin em. Lần này, em sẽ sạch sẽ, đường đường chính chính đứng bên cạnh anh."

Giống như anh đã bảo vệ em.

Em cũng sẽ bảo vệ anh.

Yêu anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương