Mân Côi
-
Chương 44
Quả nhiên đời người không có loại vô sỉ nhất, chỉ có loại vô sỉ hơn.
Đối với Phương Tử Quân mà nói, hắn cho rằng thời điểm hắn mất mặt nhất là lúc bác trai quanh năm đi làm công bên ngoài bắt gặp hắn đang lăn lộn trên giường với bác gái, thấy sắc mặt chán ghét cùng với nắm đấm như nồi đất của ông ta, hắn nghĩ cuộc đời mình sẽ không có lần mất mặt thứ hai.
Nhưng, hắn không ngờ, hắn đã cưới một cô béo Lâm Mân Côi.
Không chỉ vậy, còn xảy ra một loạt sự việc.
Chẳng hạn như bị Lâm Kiến Quốc nhục mạ ở trước mặt mọi người, bị Hoàng Oanh tát một cái, bị đàn ông chơi...
Hiện tại...
Trước mặt đám đông, bị Lâm Mân Côi hắt một ly cà phê lên người.
Lâm Mân Côi tức giận, Phương Tử Quân có hơn gì. Hắn rất muốn tát cô một bạt tay, nhưng tay vừa giơ được phân nửa, giọng nói non nớt của một đứa trẻ bên cạnh vang lên.
"Mẹ, mẹ... mau nhìn kìa! Chú kia muốn đánh dì đó."
Phương Tử Quân thật sự rất ghét trẻ con, nhất là những đứa ngu ngốc kiểu này. Hắn nhìn đứa nhỏ và ba mẹ nó bằng ánh mắt ghét bỏ, mấy người dạy con cái như vậy à?
Một ánh mắt khinh bỉ lẫn chán ghét nhìn về phía đứa nhỏ và mẹ nó. Không ngờ, người mẹ lại lấy di động ra, còn tràn đầy phấn khởi nói: "Đợi chút, chụp lại đã, chúng ta nhất định nổi tiếng trên mạng... lượng truy cập siêu cao luôn đúng không..."
"..."
Phương Tử Quân hít sâu một hơi, bỏ tay xuống. Giờ bản thân hắn sắp rơi vào đường cùng, nếu video đánh vợ bị tung lên mạng, chẳng phải tìm đường chết sao?
Mà Lâm Mân Côi cười lạnh một tiếng, vẻ mặt càng đặc biệt khinh miệt hơn.
"Xem ra, chúng ta phải gặp ở trên toà rồi."
Phương Tử Quân còn tính nói gì, nhưng Lâm Mân Côi đã xách túi xách đi trước.
Đúng là nhà dột còn gặp mưa. Hiện tại, Phương Tử Quân không có ai bên cạnh, cũng chẳng có tiền, định vơ vét một mớ ở chỗ Lâm Mân Côi, lại không ngờ đối phương cương quyết thế.
Phương Tử Quân không cam lòng, không cam lòng toàn bộ đều như vậy.
Nhưng còn có biện pháp nào.
Hắn ngoại trừ suốt đêm uống rượu, cũng không thể làm chuyện gì khác.
Từng tự xưng là người đàn ông phong lưu phóng khoáng, giờ đây hình như đã đi tới bước đường cùng.
Hi vọng cuối cùng của Phương Tử Quân chỉ còn căn nhà của Trương Ngọc.
Ít nhất coi như tốt đẹp, Hoàng Oanh đã chạy, tối thiểu vẫn còn một căn nhà.
Hôm nay Phương Tử Quân chuẩn bị gọi điện cho Trương Ngọc. Kết quả, còn chưa bấm số điện thoại, Trương Ngọc đã khóc sướt mướt gọi tới.
"Tử Quân... xảy ra chuyện rồi... Con mau quay về đi... thật sự có chuyện rồi..."
Trong lòng Phương Tử Quân giật thót một cái, hình như vận may của con người đã dùng hết, mọi chuyện xui xẻo bao giờ cũng thi nhau kéo đến.
Vội vàng chạy về nhà, lại phát hiện Trương Ngọc đang ngồi xổm trước cửa khóc lóc, bên cạnh còn có hai gã đàn ông trông như hung thần ác sát.
"Mấy người làm gì vậy? Định bắt nạt người già à?"
Nghe Phương Tử Quân nói thế, một người đàn ông có râu quai nón trong số đó bước ra, khinh miệt nhìn Phương Tử Quân nói: "Mày là con trai bà ta? Tốt rồi... Mày đến đúng lúc lắm. Mẹ mày học cái gì không học lại học theo người ta chơi cổ phiếu. Lúc trước, mượn công ty bọn tao một triệu... giờ thua đến mức chẳng còn phân tiền nào... Một câu thôi, nếu bọn mày không có tiền, thì dựa theo trình tự, căn nhà này sẽ thuộc về bọn tao..."
Nghe gã có râu quai nón nói xong, Phương Tử Quân tức giận suýt đánh mất lý trí. Hắn xoay đầu lại, Trương Ngọc vẫn còn khóc, Phương Tử Quân càng nhìn càng bực bội, kéo Trương Ngọc một cái.
"Mẹ! Mẹ nói đi, chuyện này rốt cuộc là sao?"
Thấy sắc mặt con trai không tốt, Trương Ngọc dường như cảm thấy chỗ dựa cuối cùng cũng mất. Rốt cuộc bà ta không nhịn được, oa một tiếng òa khóc, thuận tiện thuật lại sự việc.
Hóa ra, nhắc tới chuyện này, phải nói đến một người nữa.
Đó là ông lão điển trai Trương Ngọc quen ở bệnh viện, ông ta tên Giang Sơn, nghe nói là một giáo sư đại học đã về hưu.
Từ khi ba Phương Tử Quân mất đến nay, Trương Ngọc vẫn không tìm đối tượng. Không phải không muốn tìm, chỉ vì bà ta là hoa tàn ít bướm, lại không có bản lãnh gì, còn dẫn theo hai đứa trẻ, sao có người để ý được.
Nhưng, Trương Ngọc có già hơn nữa cũng có một trái tim thiếu nữ. Đặc biệt Trương Ngọc ngu xuẩn thế.
Giang Sơn chỉ ngon ngọt mấy câu với bà ta, bà ta đã lâng lâng, cái gì cũng nghe theo ông ta, kể cả căn nhà này.
Vừa khéo lúc còn ở đại học, Giang Sơn dạy bộ môn đánh giá hạng mục đầu tư, cái tên vừa nghe đã biết cao sang. Lúc đầu, Trương Ngọc còn có đầu óc, không tin Giang Sơn.
Nhưng, Giang Sơn dẫn bà ta đi xem mấy căn nhà, đều nói do ông ta chơi chứng khoán kiếm được.
Còn nói theo ông ta, tính mạo hiểm rất ít.
Đời này Trương Ngọc sợ nghèo, người thì già, chỉ muốn kiếm chút tiền phòng thân.
Vì thế liền nghe theo Giang Sơn, bắt đầu chơi chứng khoán kiếm tiền.
Nhưng không có tiền vốn, ban đầu, Giang Sơn cho bà ta mượn năm mươi ngàn, bà ta nhanh chóng lời gấp đôi. Nếm được chút ngon ngọt, ắt phải câu cá lớn hơn, nhưng không có tiền vốn, đúng lúc đó Giang Sơn liền đề nghị thế chấp căn nhà.
Trương Ngọc khẽ cắn môi, nghĩ đến con người Giang Sơn quả thực không tệ, bèn đồng ý.
Phương Tử Quân nghe Trương Ngọc kể như vậy, mắt tối sầm lại, vất vả lắm mới vịn tường đứng vững.
"Chuyện lớn thế này sao mẹ không nói một tiếng với con?" Phương Tử Quân thực sự tức giận, một triệu đó, một căn nhà đó... Lại có thể tiêu hết như vầy.
Trong khoảng thời gian hắn không có ở đây, người đàn bà ngu xuẩn này rốt cuộc đã làm một vài chuyện.
Thấy dáng vẻ con trai như hung thần ác sát, Trương Ngọc sợ tới mức ngừng khóc.
"Con à... Mẹ thật sự không biết... Giang Sơn rõ ràng từng nói... rõ ràng từng nói..."
Phương Tử Quân căm hận... nghiến răng nghiến lợi căm hận... Không chỉ hận Trương Ngọc ngu xuẩn, còn hận bà ta tầm tuổi này rồi lại muốn đàn ông.
Phương Tử Quân tức giận, đẩy Trương Ngọc đang quấn lấy mình ra.
"Giang Sơn, Giang Sơn! Bà chỉ nhớ rõ Giang Sơn! Vậy bà đi tìm ông ta đi!"
Nói xong, Phương Tử Quân dốc sức hất Trương Ngọc ra, muốn bỏ đi.
Trương Ngọc vừa nghe chỗ dựa cuối cùng đã mất, nước mắt rơi ào ào, lại cố tình không dám khóc. Chỉ có thể từ dưới đất bò dậy, vài bước đuổi theo Phương Tử Quân.
"Con ơi... giờ mẹ chẳng còn gì cả... Con ơi! Con đừng bỏ lại mẹ..."
Phương Tử Quân chán ghét muốn chết, lúc này đang giận dữ làm gì muốn để ý tới Trương Ngọc.
Bà mẹ khóc sướt mướt trên hành lang, quả thật muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu.
Gã râu quai nón lại không có tính nhẫn nại, "Tao mặc kệ rốt cuộc mày muốn sống hay chết... Dù sao căn nhà này bọn tao thu lại... Thừa dịp tâm trạng bọn tao tốt... cho bọn mày một ngày dọn đi... Nói cách khác..."
Gã râu quai nón giơ nắm đấm lên với Phương Tử Quân, "Cẩn thận tao không khách sáo với bọn mày!"
Dưới cường quyền, Trương Ngọc và Phương Tử Quân hoàn toàn biến thành quần thể yếu ớt. Nhưng sự việc đã đến nước này, cho dù tức giận nhưng có thể làm gì?
Phương Tử Quân tức giận một hồi, cũng tỉnh táo lại.
Mặc dù biết xác suất ấy rất nhỏ, song hắn vẫn muốn cố gắng một phen.
"Mẹ có số điện thoại của Giang Sơn không?"
Trương Ngọc khóc tới mức mắt mũi đều đỏ ửng, thấy vẻ mặt âm trầm của Phương Tử Quân, bà ta yếu ớt nói: "Mẹ đã gọi điện... không nghe máy..."
Chính là kẻ lừa đảo mà.
Phương Tử Quân nghiến răng nghiến lợi, "Thế bất động sản của ông ta thì sao... Hòa thượng chạy rồi thì vẫn còn miếu!"
Cách nghĩ của Phương Tử Quân rất đơn giản. Điện thoại của Giang Sơn không gọi được chẳng sao cả, nhà của ông ta chung quy không biết chạy.
Dựa vào trí nhớ của Trương Ngọc, hai người tới mấy căn nhà kia, nhưng cuối cùng chỉ nhận được kết quả khiến hai người thất vọng.
Những căn nhà ấy căn bản không phải của Giang Sơn, mà của một chủ hộ mới chuyển đến. Chủ nhà trước đó cũng không phải Giang Sơn.
Lần này, Trương Ngọc hoàn toàn mờ mịt.
"Không đúng... ông ấy từng cho tôi xem giấy tờ nhà..."
Hai vợ chồng ở một bên nhìn không nổi, liếc giấy tờ nhà một cái thản nhiên nói: "Giờ khoa học kỹ thuật phát triển vô cùng, đừng nói giấy tờ này..."
Trương Ngọc hoàn toàn mờ mịt, Phương Tử Quân cũng không khá bao nhiêu.
Hai người cấp tốc đi báo cảnh sát, nhưng cảnh sát bày tỏ đây là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, lại đến trường đại học của Giang Sơn điều tra, căn bản không hề có người này.
Hiện tại liên lạc không được, toàn bộ thông tin Trương Ngọc biết đều là giả, cảnh sát không phải vạn năng, chỉ nói sẽ cố hết sức lưu ý trường hợp của Phương Tử Quân.
Nhưng Phương Tử Quân ở quan trường quá hiểu ý lời này chỉ nói cho có lệ. Căn bản không phá được án, tại sao họ phải phí sức làm những chuyện vô ích vậy.
Lúc rời khỏi cục cảnh sát, Trương Ngọc vừa mệt vừa đói, cả ngày nay bà ta chưa ăn cơm, bụng kêu ục ục, tuy bi thương, nhưng bụng vẫn phải lấp đầy.
"Con trai... mẹ..." Bụng kêu ác liệt, Trương Ngọc cũng không dám nói mình rất đói bụng.
Hiện giờ Phương Tử Quân không muốn để ý tới Trương Ngọc, trực tiếp phủi tay muốn đi.
Trương Ngọc xấu hổ tới nỗi gương mặt già nua đỏ bừng, lúc này chẳng biết tính sao, bèn tiến lên một bước kéo tay Phương Tử Quân, "Chúng ta tính sao đây..."
Phương Tử Quân nhìn bà mẹ vô dụng của mình, cười lạnh một tiếng nói: "Chẳng phải bà muốn kiếm tiền à? Chẳng phải bà rất có ích sao? Tự bà nghĩ cách đi... đừng tới làm phiền tôi..."
Nói xong, hất tay Trương Ngọc ra.
Trương Ngọc muốn đuổi theo, nhưng Phương Tử Quân đã nhanh chóng gọi một chiếc taxi rời đi.
Trương Ngọc bắt hụt, khóe mắt chua xót, nước mắt lại rơi ào ào.
Không còn nhà để về, con trai ruột cũng không nhận bà ta.
Bà ta thật sự muốn thê thảm cỡ nào thì thê thảm cỡ nấy.
Nói đến Lâm Mân Côi, không biết là may mắn hay xui xẻo.
Tối nay khi rời khỏi trung tâm thể dục Hân Hỉ đã 9h rồi, lúc cô băng qua quảng trường phố thương mại, chợt thấy một đám người đang vây xem.
Lâm Mân Côi không lòng đồng tình gì, nhưng chỉ tùy tiện thoáng nhìn như thế, lại phát hiện người té xỉu giống Trương Ngọc vậy.
Lâm Mân Côi cảm thấy Trương Ngọc đáng ghét, nhưng thấy chết không cứu cô không làm được.
Đẩy đám đông ra, người đang nằm hấp hối trên mặt đất không phải Trương Ngọc thì là ai? Bất quá, gương mặt bà ta đầy vệt nước mắt, cả người dơ bẩn. Khoảng thời gian trước chẳng phải còn rất tốt, còn có thể đánh nhau với cô sao? Sao giờ biến thành bộ dáng này rồi?
Có điều... Mặc kệ nói thế nào, trước tiên đưa bà ta đến bệnh viện đã.
Lâm Mân Côi nghĩ, coi như lương tâm mình trỗi dậy, làm một chuyện tốt đi.
Nhưng đưa Trương Ngọc đến bệnh viện xong, sau khi tiếp nhận kiểm tra, nhận được kết quả lại khiến Lâm Mân Côi giật nảy người.
Đối với Phương Tử Quân mà nói, hắn cho rằng thời điểm hắn mất mặt nhất là lúc bác trai quanh năm đi làm công bên ngoài bắt gặp hắn đang lăn lộn trên giường với bác gái, thấy sắc mặt chán ghét cùng với nắm đấm như nồi đất của ông ta, hắn nghĩ cuộc đời mình sẽ không có lần mất mặt thứ hai.
Nhưng, hắn không ngờ, hắn đã cưới một cô béo Lâm Mân Côi.
Không chỉ vậy, còn xảy ra một loạt sự việc.
Chẳng hạn như bị Lâm Kiến Quốc nhục mạ ở trước mặt mọi người, bị Hoàng Oanh tát một cái, bị đàn ông chơi...
Hiện tại...
Trước mặt đám đông, bị Lâm Mân Côi hắt một ly cà phê lên người.
Lâm Mân Côi tức giận, Phương Tử Quân có hơn gì. Hắn rất muốn tát cô một bạt tay, nhưng tay vừa giơ được phân nửa, giọng nói non nớt của một đứa trẻ bên cạnh vang lên.
"Mẹ, mẹ... mau nhìn kìa! Chú kia muốn đánh dì đó."
Phương Tử Quân thật sự rất ghét trẻ con, nhất là những đứa ngu ngốc kiểu này. Hắn nhìn đứa nhỏ và ba mẹ nó bằng ánh mắt ghét bỏ, mấy người dạy con cái như vậy à?
Một ánh mắt khinh bỉ lẫn chán ghét nhìn về phía đứa nhỏ và mẹ nó. Không ngờ, người mẹ lại lấy di động ra, còn tràn đầy phấn khởi nói: "Đợi chút, chụp lại đã, chúng ta nhất định nổi tiếng trên mạng... lượng truy cập siêu cao luôn đúng không..."
"..."
Phương Tử Quân hít sâu một hơi, bỏ tay xuống. Giờ bản thân hắn sắp rơi vào đường cùng, nếu video đánh vợ bị tung lên mạng, chẳng phải tìm đường chết sao?
Mà Lâm Mân Côi cười lạnh một tiếng, vẻ mặt càng đặc biệt khinh miệt hơn.
"Xem ra, chúng ta phải gặp ở trên toà rồi."
Phương Tử Quân còn tính nói gì, nhưng Lâm Mân Côi đã xách túi xách đi trước.
Đúng là nhà dột còn gặp mưa. Hiện tại, Phương Tử Quân không có ai bên cạnh, cũng chẳng có tiền, định vơ vét một mớ ở chỗ Lâm Mân Côi, lại không ngờ đối phương cương quyết thế.
Phương Tử Quân không cam lòng, không cam lòng toàn bộ đều như vậy.
Nhưng còn có biện pháp nào.
Hắn ngoại trừ suốt đêm uống rượu, cũng không thể làm chuyện gì khác.
Từng tự xưng là người đàn ông phong lưu phóng khoáng, giờ đây hình như đã đi tới bước đường cùng.
Hi vọng cuối cùng của Phương Tử Quân chỉ còn căn nhà của Trương Ngọc.
Ít nhất coi như tốt đẹp, Hoàng Oanh đã chạy, tối thiểu vẫn còn một căn nhà.
Hôm nay Phương Tử Quân chuẩn bị gọi điện cho Trương Ngọc. Kết quả, còn chưa bấm số điện thoại, Trương Ngọc đã khóc sướt mướt gọi tới.
"Tử Quân... xảy ra chuyện rồi... Con mau quay về đi... thật sự có chuyện rồi..."
Trong lòng Phương Tử Quân giật thót một cái, hình như vận may của con người đã dùng hết, mọi chuyện xui xẻo bao giờ cũng thi nhau kéo đến.
Vội vàng chạy về nhà, lại phát hiện Trương Ngọc đang ngồi xổm trước cửa khóc lóc, bên cạnh còn có hai gã đàn ông trông như hung thần ác sát.
"Mấy người làm gì vậy? Định bắt nạt người già à?"
Nghe Phương Tử Quân nói thế, một người đàn ông có râu quai nón trong số đó bước ra, khinh miệt nhìn Phương Tử Quân nói: "Mày là con trai bà ta? Tốt rồi... Mày đến đúng lúc lắm. Mẹ mày học cái gì không học lại học theo người ta chơi cổ phiếu. Lúc trước, mượn công ty bọn tao một triệu... giờ thua đến mức chẳng còn phân tiền nào... Một câu thôi, nếu bọn mày không có tiền, thì dựa theo trình tự, căn nhà này sẽ thuộc về bọn tao..."
Nghe gã có râu quai nón nói xong, Phương Tử Quân tức giận suýt đánh mất lý trí. Hắn xoay đầu lại, Trương Ngọc vẫn còn khóc, Phương Tử Quân càng nhìn càng bực bội, kéo Trương Ngọc một cái.
"Mẹ! Mẹ nói đi, chuyện này rốt cuộc là sao?"
Thấy sắc mặt con trai không tốt, Trương Ngọc dường như cảm thấy chỗ dựa cuối cùng cũng mất. Rốt cuộc bà ta không nhịn được, oa một tiếng òa khóc, thuận tiện thuật lại sự việc.
Hóa ra, nhắc tới chuyện này, phải nói đến một người nữa.
Đó là ông lão điển trai Trương Ngọc quen ở bệnh viện, ông ta tên Giang Sơn, nghe nói là một giáo sư đại học đã về hưu.
Từ khi ba Phương Tử Quân mất đến nay, Trương Ngọc vẫn không tìm đối tượng. Không phải không muốn tìm, chỉ vì bà ta là hoa tàn ít bướm, lại không có bản lãnh gì, còn dẫn theo hai đứa trẻ, sao có người để ý được.
Nhưng, Trương Ngọc có già hơn nữa cũng có một trái tim thiếu nữ. Đặc biệt Trương Ngọc ngu xuẩn thế.
Giang Sơn chỉ ngon ngọt mấy câu với bà ta, bà ta đã lâng lâng, cái gì cũng nghe theo ông ta, kể cả căn nhà này.
Vừa khéo lúc còn ở đại học, Giang Sơn dạy bộ môn đánh giá hạng mục đầu tư, cái tên vừa nghe đã biết cao sang. Lúc đầu, Trương Ngọc còn có đầu óc, không tin Giang Sơn.
Nhưng, Giang Sơn dẫn bà ta đi xem mấy căn nhà, đều nói do ông ta chơi chứng khoán kiếm được.
Còn nói theo ông ta, tính mạo hiểm rất ít.
Đời này Trương Ngọc sợ nghèo, người thì già, chỉ muốn kiếm chút tiền phòng thân.
Vì thế liền nghe theo Giang Sơn, bắt đầu chơi chứng khoán kiếm tiền.
Nhưng không có tiền vốn, ban đầu, Giang Sơn cho bà ta mượn năm mươi ngàn, bà ta nhanh chóng lời gấp đôi. Nếm được chút ngon ngọt, ắt phải câu cá lớn hơn, nhưng không có tiền vốn, đúng lúc đó Giang Sơn liền đề nghị thế chấp căn nhà.
Trương Ngọc khẽ cắn môi, nghĩ đến con người Giang Sơn quả thực không tệ, bèn đồng ý.
Phương Tử Quân nghe Trương Ngọc kể như vậy, mắt tối sầm lại, vất vả lắm mới vịn tường đứng vững.
"Chuyện lớn thế này sao mẹ không nói một tiếng với con?" Phương Tử Quân thực sự tức giận, một triệu đó, một căn nhà đó... Lại có thể tiêu hết như vầy.
Trong khoảng thời gian hắn không có ở đây, người đàn bà ngu xuẩn này rốt cuộc đã làm một vài chuyện.
Thấy dáng vẻ con trai như hung thần ác sát, Trương Ngọc sợ tới mức ngừng khóc.
"Con à... Mẹ thật sự không biết... Giang Sơn rõ ràng từng nói... rõ ràng từng nói..."
Phương Tử Quân căm hận... nghiến răng nghiến lợi căm hận... Không chỉ hận Trương Ngọc ngu xuẩn, còn hận bà ta tầm tuổi này rồi lại muốn đàn ông.
Phương Tử Quân tức giận, đẩy Trương Ngọc đang quấn lấy mình ra.
"Giang Sơn, Giang Sơn! Bà chỉ nhớ rõ Giang Sơn! Vậy bà đi tìm ông ta đi!"
Nói xong, Phương Tử Quân dốc sức hất Trương Ngọc ra, muốn bỏ đi.
Trương Ngọc vừa nghe chỗ dựa cuối cùng đã mất, nước mắt rơi ào ào, lại cố tình không dám khóc. Chỉ có thể từ dưới đất bò dậy, vài bước đuổi theo Phương Tử Quân.
"Con ơi... giờ mẹ chẳng còn gì cả... Con ơi! Con đừng bỏ lại mẹ..."
Phương Tử Quân chán ghét muốn chết, lúc này đang giận dữ làm gì muốn để ý tới Trương Ngọc.
Bà mẹ khóc sướt mướt trên hành lang, quả thật muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu.
Gã râu quai nón lại không có tính nhẫn nại, "Tao mặc kệ rốt cuộc mày muốn sống hay chết... Dù sao căn nhà này bọn tao thu lại... Thừa dịp tâm trạng bọn tao tốt... cho bọn mày một ngày dọn đi... Nói cách khác..."
Gã râu quai nón giơ nắm đấm lên với Phương Tử Quân, "Cẩn thận tao không khách sáo với bọn mày!"
Dưới cường quyền, Trương Ngọc và Phương Tử Quân hoàn toàn biến thành quần thể yếu ớt. Nhưng sự việc đã đến nước này, cho dù tức giận nhưng có thể làm gì?
Phương Tử Quân tức giận một hồi, cũng tỉnh táo lại.
Mặc dù biết xác suất ấy rất nhỏ, song hắn vẫn muốn cố gắng một phen.
"Mẹ có số điện thoại của Giang Sơn không?"
Trương Ngọc khóc tới mức mắt mũi đều đỏ ửng, thấy vẻ mặt âm trầm của Phương Tử Quân, bà ta yếu ớt nói: "Mẹ đã gọi điện... không nghe máy..."
Chính là kẻ lừa đảo mà.
Phương Tử Quân nghiến răng nghiến lợi, "Thế bất động sản của ông ta thì sao... Hòa thượng chạy rồi thì vẫn còn miếu!"
Cách nghĩ của Phương Tử Quân rất đơn giản. Điện thoại của Giang Sơn không gọi được chẳng sao cả, nhà của ông ta chung quy không biết chạy.
Dựa vào trí nhớ của Trương Ngọc, hai người tới mấy căn nhà kia, nhưng cuối cùng chỉ nhận được kết quả khiến hai người thất vọng.
Những căn nhà ấy căn bản không phải của Giang Sơn, mà của một chủ hộ mới chuyển đến. Chủ nhà trước đó cũng không phải Giang Sơn.
Lần này, Trương Ngọc hoàn toàn mờ mịt.
"Không đúng... ông ấy từng cho tôi xem giấy tờ nhà..."
Hai vợ chồng ở một bên nhìn không nổi, liếc giấy tờ nhà một cái thản nhiên nói: "Giờ khoa học kỹ thuật phát triển vô cùng, đừng nói giấy tờ này..."
Trương Ngọc hoàn toàn mờ mịt, Phương Tử Quân cũng không khá bao nhiêu.
Hai người cấp tốc đi báo cảnh sát, nhưng cảnh sát bày tỏ đây là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, lại đến trường đại học của Giang Sơn điều tra, căn bản không hề có người này.
Hiện tại liên lạc không được, toàn bộ thông tin Trương Ngọc biết đều là giả, cảnh sát không phải vạn năng, chỉ nói sẽ cố hết sức lưu ý trường hợp của Phương Tử Quân.
Nhưng Phương Tử Quân ở quan trường quá hiểu ý lời này chỉ nói cho có lệ. Căn bản không phá được án, tại sao họ phải phí sức làm những chuyện vô ích vậy.
Lúc rời khỏi cục cảnh sát, Trương Ngọc vừa mệt vừa đói, cả ngày nay bà ta chưa ăn cơm, bụng kêu ục ục, tuy bi thương, nhưng bụng vẫn phải lấp đầy.
"Con trai... mẹ..." Bụng kêu ác liệt, Trương Ngọc cũng không dám nói mình rất đói bụng.
Hiện giờ Phương Tử Quân không muốn để ý tới Trương Ngọc, trực tiếp phủi tay muốn đi.
Trương Ngọc xấu hổ tới nỗi gương mặt già nua đỏ bừng, lúc này chẳng biết tính sao, bèn tiến lên một bước kéo tay Phương Tử Quân, "Chúng ta tính sao đây..."
Phương Tử Quân nhìn bà mẹ vô dụng của mình, cười lạnh một tiếng nói: "Chẳng phải bà muốn kiếm tiền à? Chẳng phải bà rất có ích sao? Tự bà nghĩ cách đi... đừng tới làm phiền tôi..."
Nói xong, hất tay Trương Ngọc ra.
Trương Ngọc muốn đuổi theo, nhưng Phương Tử Quân đã nhanh chóng gọi một chiếc taxi rời đi.
Trương Ngọc bắt hụt, khóe mắt chua xót, nước mắt lại rơi ào ào.
Không còn nhà để về, con trai ruột cũng không nhận bà ta.
Bà ta thật sự muốn thê thảm cỡ nào thì thê thảm cỡ nấy.
Nói đến Lâm Mân Côi, không biết là may mắn hay xui xẻo.
Tối nay khi rời khỏi trung tâm thể dục Hân Hỉ đã 9h rồi, lúc cô băng qua quảng trường phố thương mại, chợt thấy một đám người đang vây xem.
Lâm Mân Côi không lòng đồng tình gì, nhưng chỉ tùy tiện thoáng nhìn như thế, lại phát hiện người té xỉu giống Trương Ngọc vậy.
Lâm Mân Côi cảm thấy Trương Ngọc đáng ghét, nhưng thấy chết không cứu cô không làm được.
Đẩy đám đông ra, người đang nằm hấp hối trên mặt đất không phải Trương Ngọc thì là ai? Bất quá, gương mặt bà ta đầy vệt nước mắt, cả người dơ bẩn. Khoảng thời gian trước chẳng phải còn rất tốt, còn có thể đánh nhau với cô sao? Sao giờ biến thành bộ dáng này rồi?
Có điều... Mặc kệ nói thế nào, trước tiên đưa bà ta đến bệnh viện đã.
Lâm Mân Côi nghĩ, coi như lương tâm mình trỗi dậy, làm một chuyện tốt đi.
Nhưng đưa Trương Ngọc đến bệnh viện xong, sau khi tiếp nhận kiểm tra, nhận được kết quả lại khiến Lâm Mân Côi giật nảy người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook