Mân Côi
-
Chương 29
Trong lúc mê man, Lâm Mân Côi cảm thấy bên dưới nóng lên. Cô mở mắt nhìn, lại thấy Phương Nhược Cuồng ghé vào giữa hai chân cô, đang hôn nơi hầu hạ lúc nãy.
Động tác vừa dâm đãng vừa khó nhịn ấy làm Lâm Mân Côi bỗng dưng nóng bừng, kiềm lòng không đậu lại tiết ít dịch thể xấu hổ. Sau khi được Phương Nhược Cuồng nếm, mặt mũi của Lâm Mân Côi cũng không nhịn nổi, chống nửa người đứng dậy đẩy người đàn ông càn rỡ kia.
"Anh... làm gì thế?"
Phương Nhược Cuồng ngẩng đầu, mặt không đỏ tim không đập nhanh nghiêm trang nói, "Em bị thương, anh hôn nhẹ cho em."
"..." Lâm Mân Côi giống như cây đuốc sắp cháy rụi. Người này tưởng là lúc còn bé mình bị thương được mẹ hôn nhẹ sao? Hơn nữa có hôn chỗ đó đâu...
Lâm Mân Côi rụt chân, mặt đỏ bừng nhìn Phương Nhược Cuồng.
May mà, sau khi Phương Nhược Cuồng lui ra sau, không còn làm càn nữa. Trái lại vào phòng tắm vắt một khăn lông nóng, nhẹ nhàng lau người cho cô, đương nhiên chỗ bên dưới hơi sưng đỏ ấy cũng không tha.
Nhìn ra được, anh có chút tự trách, có lẽ vì sự lỗ mãng của mình. Vừa hôn môi cô, vừa xin lỗi, "Xin lỗi, cô bé của anh, hôm nay anh có chút không khống chế được..."
Lâm Mân Côi mếu máo, ra vẻ uất ức, nhưng trong lòng lại ngọt lịm.
Ở mặt nào đó mà nói, chẳng phải phụ nữ thích đàn ông phát cuồng vì mình à!
Cô thầm nghĩ: Em lại thích dáng vẻ anh không khống chế được ấy.
Bất quá, ngoài miệng Lâm Mân Côi chỉ lầm bầm hai tiếng, tỏ ý tha thứ.
Trên phương diện nam nữ, Phương Nhược Cuồng khá đơn thuần giống như Lâm Mân Côi. Từ mức độ nào đó mà nói, còn không bằng Lâm Mân Côi có chút tâm cơ, nghe Lâm Mân Côi khoan khoái hừ hừ, sức tay càng dịu dàng hơn.
Dưới sự dịu dàng như thế, Lâm Mân Côi được Phương Nhược Cuồng lau sạch sẽ, thuận tiện còn ôm trở về giường.
Đợi sau khi Lâm Mân Côi đỏ mặt thiếp đi, Phương Nhược Cuồng cũng hưng phấn đến mức khó mà ngủ được. Sau khi hôn đôi môi đang ngủ say sưa kia, anh vẫn không cam lòng, trèo qua tiếp tục hôn.
Hôn môi cô bé này hình như có thể bị nghiện, "ông chú" Phương Nhược Cuồng ôm cô giống như ôm con búp bê vải yêu thích, hôn cô hết lần này tới lần khác mất nửa tiếng.
Rất lâu rất lâu sau, cảm thấy môi hơi tê tê, Phương Nhược Cuồng mới lưu luyến rời đi, trong lòng nói thầm còn nhiều thời gian còn nhiều thời gian, cuối cùng cũng cam tâm tình nguyện ngủ.
Lúc Lâm Mân Côi thức dậy, tứ chi bị quấn lấy chặt chẽ. Hai chân cô được bao giữa hai bắp đùi rắn chắc, trên lưng cũng bị một cánh tay ôm chặt vào lòng.
Lâm Mân Côi ngủ khá kính cẩn, đâu như Phương Nhược Cuồng tràn ngập dục vọng độc chiếm đến thế.
Lâm Mân Côi bị ôm chặt thoáng nghẹn thở, vừa khéo đẩy Phương Nhược Cuồng ra, lại phát hiện đối phương ôm cô đổi tư thế khác, nhưng vẫn không có ý buông cô.
Anh khoả thân, Lâm Mân Côi có thể cảm giác được trống ngực thong thả mà mạnh mẽ dưới tay, dưới da thịt. Đây là một loại cảm giác hết sức an toàn, đáng lẽ Lâm Mân Côi bị ôm có chút khó chịu, song lúc này cảm thấy kỳ thực cũng không tệ lắm.
Nhìn lại, dưới mắt Phương Nhược Cuồng có quầng thâm, có lẽ khi đó không biết đã tìm cô bao lâu, còn nghĩ trễ vậy, vừa không có điện thoại, mà anh vẫn tìm được cô, cô có thể cũng chẳng biết mình lượn rất sâu.
Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Mân Côi bỗng nhiên ngọt ngào, càng nhìn càng thấy "ông chú" này đáng yêu cực, nhịn không được cúi người hôn môi anh một cái.
Lâm Mân Côi vừa chạm, Phương Nhược Cuồng tỉnh ngay. Bất quá anh có thói quen lúc ngủ, không chỉ tư thế khoa trương, dục vọng độc chiếm mạnh, mà còn có nỗi bực bội nghiêm trọng lúc rời giường.
Tối qua anh kích động cả đêm vất vả lắm hừng đông mới ôm Lâm Mân Côi thoải mái thiếp đi, không ngờ còn chưa nhắm mắt bao lâu đã bị người ta đánh thức.
Đương nhiên Phương Nhược Cuồng khó chịu, song mắt thấy gương mặt đong đầy yêu thương của Lâm Mân Côi, còn hôn môi anh, Phương Nhược Cuồng chỉ cảm thấy vui vẻ trong lòng, nỗi bực bội lúc rời giường gì đó...
Được rồi, anh hoàn toàn không biết nó là cái gì.
Có điều, khi Lâm Mân Côi hôn anh chỉ đơn thuần cảm thấy thích, nên bày tỏ cảm giác thích của mình.
Nhưng cô đâu ngờ, đàn ông vào thời điểm sáng sớm đặc biệt dễ kích động, bất quá đợi Lâm Mân Côi hoàn hồn, chân dài của cô đã bị bị tách ra, kẹp ngay hông người đàn ông, bị người đàn ông ưỡn thắt lưng dùng sức va chạm trước sau.
Cảm giác vật đó cọ sát cô không tồi, cảm giác thân thể dính nhau kiểu này Lâm Mân Côi cũng thích.
Vốn dĩ vẫn còn có một chút ý nghĩa "Ôi chao, sáng sớm em chua đáng răng, có thể rất bẩn rất mất vệ sinh", nhưng cô nhanh chóng không còn ý nghĩ này.
Bị người đàn ông hôn đến mất phương hướng, toàn thân và trái tim đều tâm phục khẩu phục dưới quần tây anh, trong đầu chỉ có sự thâm nhập không ngừng của vật đó vào cơ thể cô, còn những thứ khác, cô đâu nghĩ nổi.
Hai người coi như mới nếm mùi tình dục, nhất là Phương Nhược Cuồng, trước đây chưa từng dính qua tình dục còn có thể nhẫn nhịn, nhưng một khi nếm được tư vị ngọt ngào đẹp đẽ này, anh đâu thể nhịn được.
Sáng sớm hai người lại làm hai lần, ở mặt này Phương Nhược Cuồng bỏ không ít công phu. Có lẽ lần đầu tiền bắn ngay lập tức khiến anh cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nên lén đi tìm Đường Tiêu khổ luyện một tháng, làm sao để giữ gìn tinh hoa, làm sao để người phụ nữ thoải mái, rất nhiều rất nhiều nữa...
Không thể không nói, mặc dù gã Đường Tiêu này là cặn bã, nhưng quả thực có bản lĩnh khiến phụ nữ một lòng hiến thân.
Phương Nhược Cuồng là một đệ tử tốt, học để ứng dụng thực tế, còn có thể học một biết mười.
Nhưng Lâm Mân Côi thì không được, dần dần cả người tê dại, thân thể vừa nhũn vừa tê, nhanh chóng ôm người đàn ông thành một khối, đầu hàng.
Phương Nhược Cuồng dỗ dành cô nói chỉ làm hai lần, kết quả từ liên tục từ liên tục làm đến đứt quãng, rồi làm đến sắp tới buổi trưa.
Lâm Mân Côi thực sự không chịu nổi nữa, tay miệng cùng sử dụng, rốt cuộc mới khiến đại lão gia hài lòng chịu buông tha cô.
Khi ấy, Lâm Mân Côi chỉ còn lại nửa phần sức.
Sau khi Lâm Mân Côi được Phương Nhược Cuồng thả ra gần như thiếp đi ngay lập tức. Trong lúc mơ mơ màng màng có người giúp cô rửa sạch thân thể, Lâm Mân Côi vốn muốn mở mắt nhìn một cái, song thực sự quá mệt mỏi, chẳng còn tý sức nào để nhấc mí mắt lên, chỉ có thể mặc cho Phương Nhược Cuồng giày vò.
Lần nữa tỉnh lại, Lâm Mân Côi là bị đói tỉnh.
Trong phòng không thấy bóng dáng Phương Nhược Cuồng đâu, Lâm Mân Côi thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng không muốn chết trên giường.
Lúc tìm được quần áo mặc vào, Phương Nhược Cuồng lại đẩy cửa vô. Dựa vào lỗ mũi không tệ của Lâm Mân Côi, lập tức ngửi được thứ Phương Nhược Cuồng mang tới chính là thịt thỏ kho cô thích ăn nhất. Bụng Lâm Mân Côi đói cồn cào, cũng không so đo với Phương Nhược Cuồng, bắt đầu động đũa.
Suốt quá trình ấy, Phương Nhược Cuồng chỉ nâng má, ở một bên ngắm cô ăn.
Lâm Mân Côi bị nhìn lén đến mức hoảng sợ, "Anh... anh nhìn em làm chi?"
"Không có chi hết, chỉ muốn nhìn thôi."
Chắc đàn ông được ăn no sẽ có tâm trạng rất tốt, giống như Phương Nhược Cuồng hiện tại.
Lâm Mân Côi vốn bị ánh mắt càn rỡ nhìn tới nỗi toàn thân nóng lên từng trận, nhưng cảm giác có nhiều hơn nữa cũng không chống được cơn đói cồn cào, nên mặc kệ anh có nhìn hay không, dù sao Lâm Mân Côi đói bụng, muốn ăn gì đó.
Vì vậy, mặc xác Phương Nhược Cuồng, Lâm Mân Côi cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Cô làm vận động nhiều, sáng sớm lại chưa ăn cơm, nên ăn liên tục hai chén cơm mới dừng lại.
Mà Phương Nhược Cuồng, vẫn nhìn cô, khóe miệng ngậm lấy nụ cười, nụ cười ấy cũng khiến Lâm Mân Côi hơi sợ hãi.
"Anh, anh có thể đừng nhìn em như thế không?"
"Được." Phương Nhược Cuồng đồng ý, nhưng ánh mắt lại không dời đi.
Nhất thời Lâm Mân Côi thoáng thẹn quá hóa giận, "Chẳng phải anh đồng ý không nhìn em nữa sao?"
Phương Nhược Cuồng trả lời nghiêm trang, còn rất có lý.
"Anh đồng ý rồi, cơ mà nó giống bên dưới của anh, đối mặt với em, cuối cùng anh không nhịn được!"
"..."
Một bữa cơm ăn dài đằng đẳng lại gian nan, nhưng rốt cuộc cũng ăn xong.
Lúc này, Lâm Mân Côi mới có thời gian ra khỏi khách sạn suối nước nóng. Vì mới vào thu, nên khí trời mát mẻ, còn có chút lắng gắt, nên thời tiết hơi oi bức.
Song ở đây lại khá mát mẻ.
Lâm Mân Côi mặc áo tay ngắn cảm thấy hơi lạnh.
Trên người chợt ấm áp, Phương Nhược Cuồng khoác một tấm chăn cho cô, thấy cô kinh ngạc, anh từ phía sau chen tới, ôm lấy cô, cầm đặt bên cổ cô, khẽ cười, dịu dàng nói: "Trong núi hơi lạnh, cẩn thận cảm lạnh đó."
Nhiệt độ trên núi quả thực thấp hơn nội thành, thảo nào rất nhiều người tới đây nghỉ hè.
Lâm Mân Côi cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tệ lắm, khách sạn này rất lớn, xung quanh một mảng xanh um tươi tốt, tỉ mỉ nghe còn có tiếng chim kêu.
Nơi này có lẽ phải thêm mấy năm mới bằng thành thị.
Tầng trệt khách sạn này cũng chẳng cao, hành lang dài bao bọc tường rào xám mang phong cách cổ xưa, chỗ Lâm Mân Côi ở là lầu ba – tầng bao quát nhất, đứng từ xa nhìn, cửa chính đậu không ít xe, có vài người bước ra, nhưng lại có rất nhiều người tiến vào.
Xem ra, làm ăn không tồi.
Ở chỗ này thực sự có thể thả lòng tâm tình, bất quá nghĩ đến cục diện rối rắm trong nội thành, Lâm Mân Côi khó tránh khỏi uất ức.
Lại nghĩ tới cô chuẩn bị nhiều thế, vậy mà không chỉnh được Phương Tử Quân, nhịn không được có chút nản lòng.
"Sao vậy?"
Lâm Mân Côi hít sâu một hơi lắc đầu: "Đúng rồi, tối hôm đó vừa khéo thế, sao có người gọi điện cho ba em, có phải là anh giở trò không?"
"Cô bé của anh quả nhiên thông minh." Phương Nhược Cuồng cười hơi gian xảo, tiện thể còn liếm tay Lâm Mân Côi một cái, nói, "Ăn hiếp người của anh, đương nhiên phải dạy dỗ một chút."
"Có điều..." Lâm Mân Côi hơi buồn bã, "Ba em không đồng ý cho em và hắn ly hôn, còn đánh em một bạt tay..."
Trong lúc Lâm Mân Côi thuật lại chuyện cũ đau lòng lúc đó, không nhìn thấy ánh mắt Phương Nhược Cuồng lóe lên ý lạnh khi nghe Lâm Kiến Quốc đánh cô một bạt tay.
"Có phải em rất vô dụng không? Chắc ba em bị hắn nắm nhược điểm, nền giờ em còn chưa thể ly hôn với hắn."
Dù sao Lâm Mân Côi chỉ mới hai mươi ba tuổi, đường đời trôi chảy, thành thật mà nói Phương Tử Quân coi như vấp ngã lớn nhất suốt nhiều năm qua của cô, tuổi trẻ ngông cuồng, lúc gặp chướng ngại khó tránh khỏi có chút ấm ức. Trái lại, Phương Nhược Cuồng cười như định liệu trước.
"Ngoan, đừng sợ... muốn làm gì, thì cứ làm... anh sẽ ở phía sau giúp em..."
Phương Nhược Cuồng hôn cần cổ trắng nõn của cô bé, dần dần thân thể nóng lên, vừa liếm hôn cổ, vừa cắn lỗ tai xinh xắn đáng yêu, giọng anh từ từ trở nên cấp thiết, nhưng lời nói hơi lạnh lùng.
"Huống chi, cứ buông tha hắn như thế, em thực sự cam lòng sao?"
Động tác vừa dâm đãng vừa khó nhịn ấy làm Lâm Mân Côi bỗng dưng nóng bừng, kiềm lòng không đậu lại tiết ít dịch thể xấu hổ. Sau khi được Phương Nhược Cuồng nếm, mặt mũi của Lâm Mân Côi cũng không nhịn nổi, chống nửa người đứng dậy đẩy người đàn ông càn rỡ kia.
"Anh... làm gì thế?"
Phương Nhược Cuồng ngẩng đầu, mặt không đỏ tim không đập nhanh nghiêm trang nói, "Em bị thương, anh hôn nhẹ cho em."
"..." Lâm Mân Côi giống như cây đuốc sắp cháy rụi. Người này tưởng là lúc còn bé mình bị thương được mẹ hôn nhẹ sao? Hơn nữa có hôn chỗ đó đâu...
Lâm Mân Côi rụt chân, mặt đỏ bừng nhìn Phương Nhược Cuồng.
May mà, sau khi Phương Nhược Cuồng lui ra sau, không còn làm càn nữa. Trái lại vào phòng tắm vắt một khăn lông nóng, nhẹ nhàng lau người cho cô, đương nhiên chỗ bên dưới hơi sưng đỏ ấy cũng không tha.
Nhìn ra được, anh có chút tự trách, có lẽ vì sự lỗ mãng của mình. Vừa hôn môi cô, vừa xin lỗi, "Xin lỗi, cô bé của anh, hôm nay anh có chút không khống chế được..."
Lâm Mân Côi mếu máo, ra vẻ uất ức, nhưng trong lòng lại ngọt lịm.
Ở mặt nào đó mà nói, chẳng phải phụ nữ thích đàn ông phát cuồng vì mình à!
Cô thầm nghĩ: Em lại thích dáng vẻ anh không khống chế được ấy.
Bất quá, ngoài miệng Lâm Mân Côi chỉ lầm bầm hai tiếng, tỏ ý tha thứ.
Trên phương diện nam nữ, Phương Nhược Cuồng khá đơn thuần giống như Lâm Mân Côi. Từ mức độ nào đó mà nói, còn không bằng Lâm Mân Côi có chút tâm cơ, nghe Lâm Mân Côi khoan khoái hừ hừ, sức tay càng dịu dàng hơn.
Dưới sự dịu dàng như thế, Lâm Mân Côi được Phương Nhược Cuồng lau sạch sẽ, thuận tiện còn ôm trở về giường.
Đợi sau khi Lâm Mân Côi đỏ mặt thiếp đi, Phương Nhược Cuồng cũng hưng phấn đến mức khó mà ngủ được. Sau khi hôn đôi môi đang ngủ say sưa kia, anh vẫn không cam lòng, trèo qua tiếp tục hôn.
Hôn môi cô bé này hình như có thể bị nghiện, "ông chú" Phương Nhược Cuồng ôm cô giống như ôm con búp bê vải yêu thích, hôn cô hết lần này tới lần khác mất nửa tiếng.
Rất lâu rất lâu sau, cảm thấy môi hơi tê tê, Phương Nhược Cuồng mới lưu luyến rời đi, trong lòng nói thầm còn nhiều thời gian còn nhiều thời gian, cuối cùng cũng cam tâm tình nguyện ngủ.
Lúc Lâm Mân Côi thức dậy, tứ chi bị quấn lấy chặt chẽ. Hai chân cô được bao giữa hai bắp đùi rắn chắc, trên lưng cũng bị một cánh tay ôm chặt vào lòng.
Lâm Mân Côi ngủ khá kính cẩn, đâu như Phương Nhược Cuồng tràn ngập dục vọng độc chiếm đến thế.
Lâm Mân Côi bị ôm chặt thoáng nghẹn thở, vừa khéo đẩy Phương Nhược Cuồng ra, lại phát hiện đối phương ôm cô đổi tư thế khác, nhưng vẫn không có ý buông cô.
Anh khoả thân, Lâm Mân Côi có thể cảm giác được trống ngực thong thả mà mạnh mẽ dưới tay, dưới da thịt. Đây là một loại cảm giác hết sức an toàn, đáng lẽ Lâm Mân Côi bị ôm có chút khó chịu, song lúc này cảm thấy kỳ thực cũng không tệ lắm.
Nhìn lại, dưới mắt Phương Nhược Cuồng có quầng thâm, có lẽ khi đó không biết đã tìm cô bao lâu, còn nghĩ trễ vậy, vừa không có điện thoại, mà anh vẫn tìm được cô, cô có thể cũng chẳng biết mình lượn rất sâu.
Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Mân Côi bỗng nhiên ngọt ngào, càng nhìn càng thấy "ông chú" này đáng yêu cực, nhịn không được cúi người hôn môi anh một cái.
Lâm Mân Côi vừa chạm, Phương Nhược Cuồng tỉnh ngay. Bất quá anh có thói quen lúc ngủ, không chỉ tư thế khoa trương, dục vọng độc chiếm mạnh, mà còn có nỗi bực bội nghiêm trọng lúc rời giường.
Tối qua anh kích động cả đêm vất vả lắm hừng đông mới ôm Lâm Mân Côi thoải mái thiếp đi, không ngờ còn chưa nhắm mắt bao lâu đã bị người ta đánh thức.
Đương nhiên Phương Nhược Cuồng khó chịu, song mắt thấy gương mặt đong đầy yêu thương của Lâm Mân Côi, còn hôn môi anh, Phương Nhược Cuồng chỉ cảm thấy vui vẻ trong lòng, nỗi bực bội lúc rời giường gì đó...
Được rồi, anh hoàn toàn không biết nó là cái gì.
Có điều, khi Lâm Mân Côi hôn anh chỉ đơn thuần cảm thấy thích, nên bày tỏ cảm giác thích của mình.
Nhưng cô đâu ngờ, đàn ông vào thời điểm sáng sớm đặc biệt dễ kích động, bất quá đợi Lâm Mân Côi hoàn hồn, chân dài của cô đã bị bị tách ra, kẹp ngay hông người đàn ông, bị người đàn ông ưỡn thắt lưng dùng sức va chạm trước sau.
Cảm giác vật đó cọ sát cô không tồi, cảm giác thân thể dính nhau kiểu này Lâm Mân Côi cũng thích.
Vốn dĩ vẫn còn có một chút ý nghĩa "Ôi chao, sáng sớm em chua đáng răng, có thể rất bẩn rất mất vệ sinh", nhưng cô nhanh chóng không còn ý nghĩ này.
Bị người đàn ông hôn đến mất phương hướng, toàn thân và trái tim đều tâm phục khẩu phục dưới quần tây anh, trong đầu chỉ có sự thâm nhập không ngừng của vật đó vào cơ thể cô, còn những thứ khác, cô đâu nghĩ nổi.
Hai người coi như mới nếm mùi tình dục, nhất là Phương Nhược Cuồng, trước đây chưa từng dính qua tình dục còn có thể nhẫn nhịn, nhưng một khi nếm được tư vị ngọt ngào đẹp đẽ này, anh đâu thể nhịn được.
Sáng sớm hai người lại làm hai lần, ở mặt này Phương Nhược Cuồng bỏ không ít công phu. Có lẽ lần đầu tiền bắn ngay lập tức khiến anh cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nên lén đi tìm Đường Tiêu khổ luyện một tháng, làm sao để giữ gìn tinh hoa, làm sao để người phụ nữ thoải mái, rất nhiều rất nhiều nữa...
Không thể không nói, mặc dù gã Đường Tiêu này là cặn bã, nhưng quả thực có bản lĩnh khiến phụ nữ một lòng hiến thân.
Phương Nhược Cuồng là một đệ tử tốt, học để ứng dụng thực tế, còn có thể học một biết mười.
Nhưng Lâm Mân Côi thì không được, dần dần cả người tê dại, thân thể vừa nhũn vừa tê, nhanh chóng ôm người đàn ông thành một khối, đầu hàng.
Phương Nhược Cuồng dỗ dành cô nói chỉ làm hai lần, kết quả từ liên tục từ liên tục làm đến đứt quãng, rồi làm đến sắp tới buổi trưa.
Lâm Mân Côi thực sự không chịu nổi nữa, tay miệng cùng sử dụng, rốt cuộc mới khiến đại lão gia hài lòng chịu buông tha cô.
Khi ấy, Lâm Mân Côi chỉ còn lại nửa phần sức.
Sau khi Lâm Mân Côi được Phương Nhược Cuồng thả ra gần như thiếp đi ngay lập tức. Trong lúc mơ mơ màng màng có người giúp cô rửa sạch thân thể, Lâm Mân Côi vốn muốn mở mắt nhìn một cái, song thực sự quá mệt mỏi, chẳng còn tý sức nào để nhấc mí mắt lên, chỉ có thể mặc cho Phương Nhược Cuồng giày vò.
Lần nữa tỉnh lại, Lâm Mân Côi là bị đói tỉnh.
Trong phòng không thấy bóng dáng Phương Nhược Cuồng đâu, Lâm Mân Côi thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng không muốn chết trên giường.
Lúc tìm được quần áo mặc vào, Phương Nhược Cuồng lại đẩy cửa vô. Dựa vào lỗ mũi không tệ của Lâm Mân Côi, lập tức ngửi được thứ Phương Nhược Cuồng mang tới chính là thịt thỏ kho cô thích ăn nhất. Bụng Lâm Mân Côi đói cồn cào, cũng không so đo với Phương Nhược Cuồng, bắt đầu động đũa.
Suốt quá trình ấy, Phương Nhược Cuồng chỉ nâng má, ở một bên ngắm cô ăn.
Lâm Mân Côi bị nhìn lén đến mức hoảng sợ, "Anh... anh nhìn em làm chi?"
"Không có chi hết, chỉ muốn nhìn thôi."
Chắc đàn ông được ăn no sẽ có tâm trạng rất tốt, giống như Phương Nhược Cuồng hiện tại.
Lâm Mân Côi vốn bị ánh mắt càn rỡ nhìn tới nỗi toàn thân nóng lên từng trận, nhưng cảm giác có nhiều hơn nữa cũng không chống được cơn đói cồn cào, nên mặc kệ anh có nhìn hay không, dù sao Lâm Mân Côi đói bụng, muốn ăn gì đó.
Vì vậy, mặc xác Phương Nhược Cuồng, Lâm Mân Côi cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Cô làm vận động nhiều, sáng sớm lại chưa ăn cơm, nên ăn liên tục hai chén cơm mới dừng lại.
Mà Phương Nhược Cuồng, vẫn nhìn cô, khóe miệng ngậm lấy nụ cười, nụ cười ấy cũng khiến Lâm Mân Côi hơi sợ hãi.
"Anh, anh có thể đừng nhìn em như thế không?"
"Được." Phương Nhược Cuồng đồng ý, nhưng ánh mắt lại không dời đi.
Nhất thời Lâm Mân Côi thoáng thẹn quá hóa giận, "Chẳng phải anh đồng ý không nhìn em nữa sao?"
Phương Nhược Cuồng trả lời nghiêm trang, còn rất có lý.
"Anh đồng ý rồi, cơ mà nó giống bên dưới của anh, đối mặt với em, cuối cùng anh không nhịn được!"
"..."
Một bữa cơm ăn dài đằng đẳng lại gian nan, nhưng rốt cuộc cũng ăn xong.
Lúc này, Lâm Mân Côi mới có thời gian ra khỏi khách sạn suối nước nóng. Vì mới vào thu, nên khí trời mát mẻ, còn có chút lắng gắt, nên thời tiết hơi oi bức.
Song ở đây lại khá mát mẻ.
Lâm Mân Côi mặc áo tay ngắn cảm thấy hơi lạnh.
Trên người chợt ấm áp, Phương Nhược Cuồng khoác một tấm chăn cho cô, thấy cô kinh ngạc, anh từ phía sau chen tới, ôm lấy cô, cầm đặt bên cổ cô, khẽ cười, dịu dàng nói: "Trong núi hơi lạnh, cẩn thận cảm lạnh đó."
Nhiệt độ trên núi quả thực thấp hơn nội thành, thảo nào rất nhiều người tới đây nghỉ hè.
Lâm Mân Côi cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tệ lắm, khách sạn này rất lớn, xung quanh một mảng xanh um tươi tốt, tỉ mỉ nghe còn có tiếng chim kêu.
Nơi này có lẽ phải thêm mấy năm mới bằng thành thị.
Tầng trệt khách sạn này cũng chẳng cao, hành lang dài bao bọc tường rào xám mang phong cách cổ xưa, chỗ Lâm Mân Côi ở là lầu ba – tầng bao quát nhất, đứng từ xa nhìn, cửa chính đậu không ít xe, có vài người bước ra, nhưng lại có rất nhiều người tiến vào.
Xem ra, làm ăn không tồi.
Ở chỗ này thực sự có thể thả lòng tâm tình, bất quá nghĩ đến cục diện rối rắm trong nội thành, Lâm Mân Côi khó tránh khỏi uất ức.
Lại nghĩ tới cô chuẩn bị nhiều thế, vậy mà không chỉnh được Phương Tử Quân, nhịn không được có chút nản lòng.
"Sao vậy?"
Lâm Mân Côi hít sâu một hơi lắc đầu: "Đúng rồi, tối hôm đó vừa khéo thế, sao có người gọi điện cho ba em, có phải là anh giở trò không?"
"Cô bé của anh quả nhiên thông minh." Phương Nhược Cuồng cười hơi gian xảo, tiện thể còn liếm tay Lâm Mân Côi một cái, nói, "Ăn hiếp người của anh, đương nhiên phải dạy dỗ một chút."
"Có điều..." Lâm Mân Côi hơi buồn bã, "Ba em không đồng ý cho em và hắn ly hôn, còn đánh em một bạt tay..."
Trong lúc Lâm Mân Côi thuật lại chuyện cũ đau lòng lúc đó, không nhìn thấy ánh mắt Phương Nhược Cuồng lóe lên ý lạnh khi nghe Lâm Kiến Quốc đánh cô một bạt tay.
"Có phải em rất vô dụng không? Chắc ba em bị hắn nắm nhược điểm, nền giờ em còn chưa thể ly hôn với hắn."
Dù sao Lâm Mân Côi chỉ mới hai mươi ba tuổi, đường đời trôi chảy, thành thật mà nói Phương Tử Quân coi như vấp ngã lớn nhất suốt nhiều năm qua của cô, tuổi trẻ ngông cuồng, lúc gặp chướng ngại khó tránh khỏi có chút ấm ức. Trái lại, Phương Nhược Cuồng cười như định liệu trước.
"Ngoan, đừng sợ... muốn làm gì, thì cứ làm... anh sẽ ở phía sau giúp em..."
Phương Nhược Cuồng hôn cần cổ trắng nõn của cô bé, dần dần thân thể nóng lên, vừa liếm hôn cổ, vừa cắn lỗ tai xinh xắn đáng yêu, giọng anh từ từ trở nên cấp thiết, nhưng lời nói hơi lạnh lùng.
"Huống chi, cứ buông tha hắn như thế, em thực sự cam lòng sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook