Mân Côi
-
Chương 11
Đối lập với Lâm Mân Côi bữa cơm ăn đến đứng ngồi yên, Phương Nhược Cuồng lại chẳng có cảm giác gì, cả quá trình đều lịch tao nhã. Thỉnh thoảng dẫn đề tài đến đồ ăn ngon, cảnh đẹp thích, Lâm Mân Côi cũng có hứng thú vài phần.
Chẳng qua mỗi khi chuyện, đều có thể nhìn thấy vẻ mặt dò xét của ông chủ xinh đẹp lão Nha đứng phía sau. Ăn cơm thế này sao nuốt nổi, may mà Lâm Mân Côi giảm béo nên chỉ ăn vài miếng là đặt đũa xuống.
Phương Nhược Cuồng dường như có chút đồng ý, nhưng Lâm Mân Côi lau miệng xong cười bảo no rồi, Phương Nhược Cuồng trầm mặc lát, cũng gì thêm.
Ăn cơm xong, Lâm Mân Côi vốn muốn tạm biệt Phương Nhược Cuồng, tự mình trung tâm thể dục, nhưng ngờ Phương Nhược Cuồng lại tiện đường đề nghị đưa qua đó.
Lâm Mân Côi phải kẻ ngốc, nếu đây là lần đầu tiên thôi, nếu có cả ánh mắt khác thường của những người khác nữa cũng thôi nốt, Lâm Mân Côi cho rằng đây là xã giao bình thường, nhưng khi nhìn nét mặt kinh ngạc của lão Nha, đáy lòng cũng lờ mờ hiểu ra.
Chẳng qua, khiến vô cùng hiểu là, tại sao người đàn ông như Phương Nhược Cuồng lại coi trọng chứ?
"Đến rồi."
Khi Lâm Mân Côi cắn môi, trong lòng lo sợ bất an, giọng trầm thấp của Phương Nhược Cuồng vang lên nhắc nhở.
Lúc ở cùng, dường như thời gian trôi qua cực kỳ nhanh. Lâm Mân Côi vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc xảy ra chuyện gì đến trung tâm thể dục Hân Hân rồi.
Cho rằng Phương Nhược Cuồng muốn đưa vào, định từ chối, liền thấy Phương Nhược Cuồng mở cửa xe giúp lại: "Tôi còn chút việc, đưa em vào được." Tiến lùi có chừng mực, lịch tao nhã thế làm Lâm
Mân Côi thoáng hiểu, chẳng lẽ do suy nghĩ nhiều?
Người ta căn bản có ý này, tại tự mình đa tình ư?
Bất quá nghĩ cũng đúng thôi, bà mập như, còn kết hôn rồi, người ta là kim cương Vương lão ngũ[1], sao coi trọng được?
[1] Kim cương Vương lão ngũ thường chỉ những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt
Vừa nghĩ vậy, Lâm Mân Côi cảm thấy toàn thân khoan khoái hẳn, tạm biệt Phương Nhược Cuồng vào thẳng trung tâm thể dục Hân Hân.
Trong lúc Lâm Mân Côi tiếp nhận huấn luyện ma quỷ của Phương Hân Hỉ, chiếc xe của Phương Nhược Cuồng đổ ngay đường Tân Giang. Ngón tay vô thức nhịp vô lăng, chẳng biết nhịp bao lâu bỗng nhiên ngừng lại.
Ngoài cửa sổ, mảng đèn đóm sáng trưng, đèn xe đường nhấp nháy, giữa ánh đèn sáng rực kia nghĩ đến khuôn mặt của bé, yếu ớt như chú cún đáng thương, song thỉnh thoảng lại xù lông giống như mèo con vậy, hơi cảnh giác nhìn đến gần.
Phương Nhược Cuồng cười cười, rút khăn giấy xe lau mồ hôi ở lòng bàn tay, bé tim phổi ấy, lại giống như thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, khẩn trương đến mức lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi.
Bất quá, nhìn dáng vẻ tối nay, chắc chỗ lão Nha dọa sợ rồi. cũng còn trẻ nữa, chơi nổi mấy trò cướp người về làm vợ như người trẻ tuổi.
Người muốn, đương nhiên cũng muốn người đó cũng muốn. Chẳng qua nghĩ đến thân phận của bé ấy, không ngờ lại kết hôn. Có điều sao cả, kết hôn hay chưa, đối với đều quan trọng.
Suy nghĩ, tiếng còi xe thúc giục phía sau làm Phương Nhược Cuồng phục hồi tinh thần. Nhìn ánh đèn xa xa, cười cười, dịu dàng lại chấp nhất. Cô bé, đừng ngại, chúng ta còn nhiều thời gian mà.
Lúc lượn quanh Tân Giang hai vòng, Đường Tiêu gọi điện thoại đến.
"Thế nào? Chuyện tôi bảo cậu điều tra sao rồi?"
Đầu dây bên kia Đường Tiêu hơi khó tin, bản thân theo Phương Nhược Cuồng gần mười năm, đối xử với mọi người luôn ôn hòa, nghĩa khí với bạn bè, còn hiếu thảo với người nhà. Mặc kệ ở mặt nào đều là người đàn ông không thể bắt bẻ, ngoại trừ việc có hứng thú với phụ nữ. Đường Tiêu vốn hơi nghi ngờ khuynh hướng tình dục của người bạn này giống bình thường, nhưng nghe nhìn trúng. Nghe ngóng thôi, sau khi nghe ngóng quả muốn chọc mù mắt chó.
Chẳng những là em béo, mà còn kết hôn nữa chứ. Thêm vào đó, ràng muốn cướp người ta về làm vợ, lại còn tỏ ra ôn tồn lịch, chậm rãi dụ dỗ em béo kia vào tròng.
"Cậu đúng, gã Phương Tử Quân – chồng của Lâm Mân Côi xác thực phải thứ tốt đẹp gì. Trong thời gian này, hắn ta công tác tại thành phố Tô luôn ở cùng với người tên Lâm Thanh Thiển... Hơn nữa, tôi tra ra ả Lâm Thanh Thiển này còn là bạn thân chơi từ với Lâm Mân Côi."
Chẳng có gì bất ngờ, Phương Nhược Cuồng mím môi, con ngươi thoáng vẻ dữ tợn.
Đầu dây bên kia, Đường Tiêu nghe được giọng của Phương Nhược Cuồng, đành thử dò xét câu: "Có cần...?"
Phương Nhược Cuồng lắc đầu: " Cần... nếu bé biết, tôi tôn trọng ý của cô ấy..."
"Cô ấy có thể có ý gì..."
Đường Tiêu lầm bầm tiếng lại bị Phương Nhược Cuồng chặn lại: "Cậu dựa theo bên đó, tìm thời điểm dạy dỗ ta chút."
Tuy rằng không biết trong lòng Lâm Mân Côi rốt cuộc đang nghĩ thế nào, nhưng anh cũng không quen nhìn người khác bát nạt cô bé kia.
"Được! Cậu nói sao thì làm vậy... Bên này tôi còn có chuyện... Cúp máy trước."
Sau khi Đường Tiêu cúp điện thoại, Phương Nhược Cuồng ghìm vô lăng, không hiểu sao cảm thấy hơi cô quạnh.
Xem ra, anh phải đẩy nhanh tốc độ thôi!
Bên này, Lâm Mân Côi chẳng biết gì, còn không biết cô sắp trở thành món ăn trên bàn của người khác. Cô nghĩ rất đơn giản, cho dù có ly hôn với Phương Tử Quân. Trước hết phải lấy lại căn phòng, vả lại phải thật xinh đẹp, khiến Phương Tử Quân ôm cô ả Lâm Thanh Thiển khô quắt kia khóc đến chết đi sống lại. Vừa nghĩ thế, cho dù quá trình giảm béo của Phương Hân Hỉ dứt khoát giống huấn luyện ma quỷ vậy, cô cũng cố gắng nhịn.
Mấy ngày kế tiếp đều sóng yên biển lặng, Phương Tử Quân đi công tác ở thành phố Tô xa xôi, nhưng mỗi ngày đều theo thói quen gọi vài cuộc cho Lâm Mân Côi, Lâm Mân Côi cũng tình chàng ý thiếp trả lại.
Bất quá, sau khi cúp máy, trong lòng cô rét run từng trận.
Lâm Mân Côi gần như có thể khẳng định, suốt một năm qua gã đàn ông này không có chút tình cảm nào với cô, hắn đã quen biến sự dịu dàng thành một loại thủ đoạn chinh phục cô. May mà, cô tỉnh ngộ không tính là quá trễ.
Bị kích thích Lâm Mân Côi càng cố gắng vận động ở trung tâm thể dục. Không biết có phải do bài huấn luyện ma quỷ Phương Hân Hỉ có hiệu quả không, một tuần sau, Lâm Mân Côi sụt 2,5 kg. Tuy rằng, so với cân nặng hiện tại của cô không thấm bao nhiêu, nhưng người trong văn phòng Lâm Mân Côi đều khen gần đây cô gầy đi một chút. Điều này đã khích lệ Lâm Mân Côi, quả nhiên đắt còn có tác dụng của nó.
Trong lúc cô chuẩn bị giới thiệu trung tâm thể dục Hân Hân cho Thẩm Tường, chủ nhiệm lại báo cho cô biết tối nay tham dự bữa tiệc. Buổi tối, Lâm Mân Côi còn muốn tập luyện nên có chút không muốn đi, uyển chuyển nói với chủ nhiệm, lại bì ông ta từ chối thẳng thừng.
"Bí thư chỉ đích danh cô nhất định phải đi. Nghe nói ăn cơm với pht lần trước. Chẳng phải cô rất thân với anh ta sao?"
Lâm Mân Côi kêu khổ không ngớt, cô có chỗ nào thân với Phương Nhược Cuồng chứ?
Chỉ từng ăn cơm với anh ta hai lần thôi.
Đang đau khổ định từ chối, chủ nhiệm bèn ném thêm câu tiếp theo: "Tối nay, 6 giờ tại Thiên Hương Viên."
Sau đó phơi phới trở về phòng làm việc, tiếp tục đọc báo.
Không còn cách nào khác, đơn vị làm việc của Lâm Mân Côi phải có quan hệ tốt với lãnh đạo. Nếu hắn đã gợi ý nhiều lần vậy, Lâm Mân Côi từ chối nữa cũng không phải phép lắm.
Buổi tối, Lâm Mân Côi theo chủ nhiệm đi Thiên Hương Viên. Cô đã hạ quyết tâm sẽ không uống rượu, nhưng lần này bí thư quá xảo quyệt, bọn họ uống rượu vang đỏ, còn khuyên Lâm Mân Côi rượu vang đỏ đẹp da, uống một ít không sao cả.
Lâm Mân Côi lại muốn từ chối, bí thư đã bưng một ly khác tới. "Tiểu Lâm, rượu mơ và rượu vang đỏ, cô chọn đi."
Ai cũng biết tuy rượu mơ hương vị ngọt ngào nhưng dễ say, nên không thèm nghĩ ngợi gì, Lâm Mân Côi chọn rượu vang đỏ. Bất qua, cô uống ly thứ nhất, lập tức có ly thứ 2, ly thứ 3...
Đều nói cô gái trẻ tự mang ba phần say, sau khi Lâm Mân Côi uống năm ly, trước mặt cũng hơi mê man.
Hôm nay cùng ăn cơm với bọn họ còn có Trương cục trưởng của Ủy ban phát triển và cải cách, là một lão háo sắc nổi tiếng xa gần trong giới. Ngồi bên trái cô là Phương Nhược Cuồng, còn bên phải là Trương cục trưởng. Phương Nhược Cuồng tất nhiên không làm khó cô, nhưng Trương cục trưởng lại một câu Tiểu Lâm, hai câu Tiểu Lâm khen da cô đẹp, chẳng những rót rượu cho cô, còn thỉnh thoảng kề sát người cô khẽ nói chuyện. Có trời mới biết, cái miệng đầy mùi rượu kia hun bên tai cô, Lâm Mân Côi muốn nôn.
Khi Trương cục trưởng giơ chai rượu lên rót đầy cho Lâm Mân Côi lần nữa, bên cạnh xuất hiện một bàn tay đè ly rượu của cô.
"Cô bé say rồi. Trương cục trưởng thủ hạ lưu tình."
Giọng Phương Nhược Cuồng vẫn ôn hòa lịch sự như trước, song trong mắt ngập tràn sự lạnh lùng, hoàn toàn không vui vẻ.
Trương cục trưởng là một lão già đời, tuy ông ta thích chấm mút, nhưng chấm mút người của hổ, ông ta không có lá gan đó.
"Phương tổng thương hương tiếc ngọc nhé... Tiểu Lâm, cô đúng là có phúc lớn."
Đầu óc Lâm Mân Côi vốn mê man một mảng, bị Trương cục trưởng nói thế, đầu óc cô càng mê man, ngay cả mình trả lời cái gì cô cũng không biết.
Có điều, đây chit là khúc nhạc dạo ngắn của bọn họ. Thói quen trên bàn rượu của người Trung Quốc chính là gặp nhau nở nụ cười quên hết thù oán, chút không vui này nhanh chóng được ly rượu quét sạch, không ai chú ý tay mơ của ủy ban nữa.
Khi Lâm Mân Côi chân chính lấy lại tinh thần, cô đã ngồi trên xe Phương Nhược Cuồng.
Có lẽ do tác dụng của rượu, lá gan của Lâm Mân Côi lớn hơn bình thường. Cô dựa vào ghế tài xế, cụng trộm nhìn Phương Nhược Cuồng.
Người đàn ông này lạ lắm đó, nói anh không có ý gì với cô, cô thật sự không tin đâu. Thế giới này, làm gì có người đàn ông nào vô duyên vô cớ tốt với một người phụ nữ xa lạ chứ?
Lâm Mân Côi suy nghĩ một hồi quyết định, thừa dịp tối nay giải quyết luôn. Cô lục lọi trong túi xách đen nửa ngày, lấy ra một chiếc nhẫn bạc nhỏ đeo vào ngón áp út của mình, phẩy phẩy tay với Phương Nhược Cuồng: "Đẹp không?"
Phương Nhược Cuồng nghiêng đầu nhìn cô một cái, thành thành thật thật trả lời: "Khó coi."
Lâm Mân Côi cười hihi: "Đúng là khó coi. Hắn ta không cần tôi, ngay cả nhẫn cũng mua cho có lệ... Chẳng qua, những điều này không quan trọng, quan trọng là tôi kết hôn rồi."
Cô tin nếu cô nói thẳng như vậy, Phương Nhược Cuồng lăn lộn trong xã hội này lâu hơn cô, ăn muối cũng nhiều hơn cô ăn cơm, chắc sẽ hiểu rõ.
Phương Nhược Cuồng nhìn cô, cười như không cười, đánh tay lái xe vào gara dưới hầm của tòa nhà gần đó. Xe ngừng hẳn, anh cũng không vội mở miệng, chỉ ngồi xổm xuống tìm gì đó tại chỗ ngồi.
Lâm Mân Côi sửng sốt, không hiểu ý Phương Nhược Cuồng, đang chuẩn bị ngồi xổm giúp anh tìm.
Chẳng ngờ mắt cá chân lộ ra chợt ấm áp, có cái gì đó ấm nóng phủ lên.
Chẳng qua mỗi khi chuyện, đều có thể nhìn thấy vẻ mặt dò xét của ông chủ xinh đẹp lão Nha đứng phía sau. Ăn cơm thế này sao nuốt nổi, may mà Lâm Mân Côi giảm béo nên chỉ ăn vài miếng là đặt đũa xuống.
Phương Nhược Cuồng dường như có chút đồng ý, nhưng Lâm Mân Côi lau miệng xong cười bảo no rồi, Phương Nhược Cuồng trầm mặc lát, cũng gì thêm.
Ăn cơm xong, Lâm Mân Côi vốn muốn tạm biệt Phương Nhược Cuồng, tự mình trung tâm thể dục, nhưng ngờ Phương Nhược Cuồng lại tiện đường đề nghị đưa qua đó.
Lâm Mân Côi phải kẻ ngốc, nếu đây là lần đầu tiên thôi, nếu có cả ánh mắt khác thường của những người khác nữa cũng thôi nốt, Lâm Mân Côi cho rằng đây là xã giao bình thường, nhưng khi nhìn nét mặt kinh ngạc của lão Nha, đáy lòng cũng lờ mờ hiểu ra.
Chẳng qua, khiến vô cùng hiểu là, tại sao người đàn ông như Phương Nhược Cuồng lại coi trọng chứ?
"Đến rồi."
Khi Lâm Mân Côi cắn môi, trong lòng lo sợ bất an, giọng trầm thấp của Phương Nhược Cuồng vang lên nhắc nhở.
Lúc ở cùng, dường như thời gian trôi qua cực kỳ nhanh. Lâm Mân Côi vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc xảy ra chuyện gì đến trung tâm thể dục Hân Hân rồi.
Cho rằng Phương Nhược Cuồng muốn đưa vào, định từ chối, liền thấy Phương Nhược Cuồng mở cửa xe giúp lại: "Tôi còn chút việc, đưa em vào được." Tiến lùi có chừng mực, lịch tao nhã thế làm Lâm
Mân Côi thoáng hiểu, chẳng lẽ do suy nghĩ nhiều?
Người ta căn bản có ý này, tại tự mình đa tình ư?
Bất quá nghĩ cũng đúng thôi, bà mập như, còn kết hôn rồi, người ta là kim cương Vương lão ngũ[1], sao coi trọng được?
[1] Kim cương Vương lão ngũ thường chỉ những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt
Vừa nghĩ vậy, Lâm Mân Côi cảm thấy toàn thân khoan khoái hẳn, tạm biệt Phương Nhược Cuồng vào thẳng trung tâm thể dục Hân Hân.
Trong lúc Lâm Mân Côi tiếp nhận huấn luyện ma quỷ của Phương Hân Hỉ, chiếc xe của Phương Nhược Cuồng đổ ngay đường Tân Giang. Ngón tay vô thức nhịp vô lăng, chẳng biết nhịp bao lâu bỗng nhiên ngừng lại.
Ngoài cửa sổ, mảng đèn đóm sáng trưng, đèn xe đường nhấp nháy, giữa ánh đèn sáng rực kia nghĩ đến khuôn mặt của bé, yếu ớt như chú cún đáng thương, song thỉnh thoảng lại xù lông giống như mèo con vậy, hơi cảnh giác nhìn đến gần.
Phương Nhược Cuồng cười cười, rút khăn giấy xe lau mồ hôi ở lòng bàn tay, bé tim phổi ấy, lại giống như thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, khẩn trương đến mức lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi.
Bất quá, nhìn dáng vẻ tối nay, chắc chỗ lão Nha dọa sợ rồi. cũng còn trẻ nữa, chơi nổi mấy trò cướp người về làm vợ như người trẻ tuổi.
Người muốn, đương nhiên cũng muốn người đó cũng muốn. Chẳng qua nghĩ đến thân phận của bé ấy, không ngờ lại kết hôn. Có điều sao cả, kết hôn hay chưa, đối với đều quan trọng.
Suy nghĩ, tiếng còi xe thúc giục phía sau làm Phương Nhược Cuồng phục hồi tinh thần. Nhìn ánh đèn xa xa, cười cười, dịu dàng lại chấp nhất. Cô bé, đừng ngại, chúng ta còn nhiều thời gian mà.
Lúc lượn quanh Tân Giang hai vòng, Đường Tiêu gọi điện thoại đến.
"Thế nào? Chuyện tôi bảo cậu điều tra sao rồi?"
Đầu dây bên kia Đường Tiêu hơi khó tin, bản thân theo Phương Nhược Cuồng gần mười năm, đối xử với mọi người luôn ôn hòa, nghĩa khí với bạn bè, còn hiếu thảo với người nhà. Mặc kệ ở mặt nào đều là người đàn ông không thể bắt bẻ, ngoại trừ việc có hứng thú với phụ nữ. Đường Tiêu vốn hơi nghi ngờ khuynh hướng tình dục của người bạn này giống bình thường, nhưng nghe nhìn trúng. Nghe ngóng thôi, sau khi nghe ngóng quả muốn chọc mù mắt chó.
Chẳng những là em béo, mà còn kết hôn nữa chứ. Thêm vào đó, ràng muốn cướp người ta về làm vợ, lại còn tỏ ra ôn tồn lịch, chậm rãi dụ dỗ em béo kia vào tròng.
"Cậu đúng, gã Phương Tử Quân – chồng của Lâm Mân Côi xác thực phải thứ tốt đẹp gì. Trong thời gian này, hắn ta công tác tại thành phố Tô luôn ở cùng với người tên Lâm Thanh Thiển... Hơn nữa, tôi tra ra ả Lâm Thanh Thiển này còn là bạn thân chơi từ với Lâm Mân Côi."
Chẳng có gì bất ngờ, Phương Nhược Cuồng mím môi, con ngươi thoáng vẻ dữ tợn.
Đầu dây bên kia, Đường Tiêu nghe được giọng của Phương Nhược Cuồng, đành thử dò xét câu: "Có cần...?"
Phương Nhược Cuồng lắc đầu: " Cần... nếu bé biết, tôi tôn trọng ý của cô ấy..."
"Cô ấy có thể có ý gì..."
Đường Tiêu lầm bầm tiếng lại bị Phương Nhược Cuồng chặn lại: "Cậu dựa theo bên đó, tìm thời điểm dạy dỗ ta chút."
Tuy rằng không biết trong lòng Lâm Mân Côi rốt cuộc đang nghĩ thế nào, nhưng anh cũng không quen nhìn người khác bát nạt cô bé kia.
"Được! Cậu nói sao thì làm vậy... Bên này tôi còn có chuyện... Cúp máy trước."
Sau khi Đường Tiêu cúp điện thoại, Phương Nhược Cuồng ghìm vô lăng, không hiểu sao cảm thấy hơi cô quạnh.
Xem ra, anh phải đẩy nhanh tốc độ thôi!
Bên này, Lâm Mân Côi chẳng biết gì, còn không biết cô sắp trở thành món ăn trên bàn của người khác. Cô nghĩ rất đơn giản, cho dù có ly hôn với Phương Tử Quân. Trước hết phải lấy lại căn phòng, vả lại phải thật xinh đẹp, khiến Phương Tử Quân ôm cô ả Lâm Thanh Thiển khô quắt kia khóc đến chết đi sống lại. Vừa nghĩ thế, cho dù quá trình giảm béo của Phương Hân Hỉ dứt khoát giống huấn luyện ma quỷ vậy, cô cũng cố gắng nhịn.
Mấy ngày kế tiếp đều sóng yên biển lặng, Phương Tử Quân đi công tác ở thành phố Tô xa xôi, nhưng mỗi ngày đều theo thói quen gọi vài cuộc cho Lâm Mân Côi, Lâm Mân Côi cũng tình chàng ý thiếp trả lại.
Bất quá, sau khi cúp máy, trong lòng cô rét run từng trận.
Lâm Mân Côi gần như có thể khẳng định, suốt một năm qua gã đàn ông này không có chút tình cảm nào với cô, hắn đã quen biến sự dịu dàng thành một loại thủ đoạn chinh phục cô. May mà, cô tỉnh ngộ không tính là quá trễ.
Bị kích thích Lâm Mân Côi càng cố gắng vận động ở trung tâm thể dục. Không biết có phải do bài huấn luyện ma quỷ Phương Hân Hỉ có hiệu quả không, một tuần sau, Lâm Mân Côi sụt 2,5 kg. Tuy rằng, so với cân nặng hiện tại của cô không thấm bao nhiêu, nhưng người trong văn phòng Lâm Mân Côi đều khen gần đây cô gầy đi một chút. Điều này đã khích lệ Lâm Mân Côi, quả nhiên đắt còn có tác dụng của nó.
Trong lúc cô chuẩn bị giới thiệu trung tâm thể dục Hân Hân cho Thẩm Tường, chủ nhiệm lại báo cho cô biết tối nay tham dự bữa tiệc. Buổi tối, Lâm Mân Côi còn muốn tập luyện nên có chút không muốn đi, uyển chuyển nói với chủ nhiệm, lại bì ông ta từ chối thẳng thừng.
"Bí thư chỉ đích danh cô nhất định phải đi. Nghe nói ăn cơm với pht lần trước. Chẳng phải cô rất thân với anh ta sao?"
Lâm Mân Côi kêu khổ không ngớt, cô có chỗ nào thân với Phương Nhược Cuồng chứ?
Chỉ từng ăn cơm với anh ta hai lần thôi.
Đang đau khổ định từ chối, chủ nhiệm bèn ném thêm câu tiếp theo: "Tối nay, 6 giờ tại Thiên Hương Viên."
Sau đó phơi phới trở về phòng làm việc, tiếp tục đọc báo.
Không còn cách nào khác, đơn vị làm việc của Lâm Mân Côi phải có quan hệ tốt với lãnh đạo. Nếu hắn đã gợi ý nhiều lần vậy, Lâm Mân Côi từ chối nữa cũng không phải phép lắm.
Buổi tối, Lâm Mân Côi theo chủ nhiệm đi Thiên Hương Viên. Cô đã hạ quyết tâm sẽ không uống rượu, nhưng lần này bí thư quá xảo quyệt, bọn họ uống rượu vang đỏ, còn khuyên Lâm Mân Côi rượu vang đỏ đẹp da, uống một ít không sao cả.
Lâm Mân Côi lại muốn từ chối, bí thư đã bưng một ly khác tới. "Tiểu Lâm, rượu mơ và rượu vang đỏ, cô chọn đi."
Ai cũng biết tuy rượu mơ hương vị ngọt ngào nhưng dễ say, nên không thèm nghĩ ngợi gì, Lâm Mân Côi chọn rượu vang đỏ. Bất qua, cô uống ly thứ nhất, lập tức có ly thứ 2, ly thứ 3...
Đều nói cô gái trẻ tự mang ba phần say, sau khi Lâm Mân Côi uống năm ly, trước mặt cũng hơi mê man.
Hôm nay cùng ăn cơm với bọn họ còn có Trương cục trưởng của Ủy ban phát triển và cải cách, là một lão háo sắc nổi tiếng xa gần trong giới. Ngồi bên trái cô là Phương Nhược Cuồng, còn bên phải là Trương cục trưởng. Phương Nhược Cuồng tất nhiên không làm khó cô, nhưng Trương cục trưởng lại một câu Tiểu Lâm, hai câu Tiểu Lâm khen da cô đẹp, chẳng những rót rượu cho cô, còn thỉnh thoảng kề sát người cô khẽ nói chuyện. Có trời mới biết, cái miệng đầy mùi rượu kia hun bên tai cô, Lâm Mân Côi muốn nôn.
Khi Trương cục trưởng giơ chai rượu lên rót đầy cho Lâm Mân Côi lần nữa, bên cạnh xuất hiện một bàn tay đè ly rượu của cô.
"Cô bé say rồi. Trương cục trưởng thủ hạ lưu tình."
Giọng Phương Nhược Cuồng vẫn ôn hòa lịch sự như trước, song trong mắt ngập tràn sự lạnh lùng, hoàn toàn không vui vẻ.
Trương cục trưởng là một lão già đời, tuy ông ta thích chấm mút, nhưng chấm mút người của hổ, ông ta không có lá gan đó.
"Phương tổng thương hương tiếc ngọc nhé... Tiểu Lâm, cô đúng là có phúc lớn."
Đầu óc Lâm Mân Côi vốn mê man một mảng, bị Trương cục trưởng nói thế, đầu óc cô càng mê man, ngay cả mình trả lời cái gì cô cũng không biết.
Có điều, đây chit là khúc nhạc dạo ngắn của bọn họ. Thói quen trên bàn rượu của người Trung Quốc chính là gặp nhau nở nụ cười quên hết thù oán, chút không vui này nhanh chóng được ly rượu quét sạch, không ai chú ý tay mơ của ủy ban nữa.
Khi Lâm Mân Côi chân chính lấy lại tinh thần, cô đã ngồi trên xe Phương Nhược Cuồng.
Có lẽ do tác dụng của rượu, lá gan của Lâm Mân Côi lớn hơn bình thường. Cô dựa vào ghế tài xế, cụng trộm nhìn Phương Nhược Cuồng.
Người đàn ông này lạ lắm đó, nói anh không có ý gì với cô, cô thật sự không tin đâu. Thế giới này, làm gì có người đàn ông nào vô duyên vô cớ tốt với một người phụ nữ xa lạ chứ?
Lâm Mân Côi suy nghĩ một hồi quyết định, thừa dịp tối nay giải quyết luôn. Cô lục lọi trong túi xách đen nửa ngày, lấy ra một chiếc nhẫn bạc nhỏ đeo vào ngón áp út của mình, phẩy phẩy tay với Phương Nhược Cuồng: "Đẹp không?"
Phương Nhược Cuồng nghiêng đầu nhìn cô một cái, thành thành thật thật trả lời: "Khó coi."
Lâm Mân Côi cười hihi: "Đúng là khó coi. Hắn ta không cần tôi, ngay cả nhẫn cũng mua cho có lệ... Chẳng qua, những điều này không quan trọng, quan trọng là tôi kết hôn rồi."
Cô tin nếu cô nói thẳng như vậy, Phương Nhược Cuồng lăn lộn trong xã hội này lâu hơn cô, ăn muối cũng nhiều hơn cô ăn cơm, chắc sẽ hiểu rõ.
Phương Nhược Cuồng nhìn cô, cười như không cười, đánh tay lái xe vào gara dưới hầm của tòa nhà gần đó. Xe ngừng hẳn, anh cũng không vội mở miệng, chỉ ngồi xổm xuống tìm gì đó tại chỗ ngồi.
Lâm Mân Côi sửng sốt, không hiểu ý Phương Nhược Cuồng, đang chuẩn bị ngồi xổm giúp anh tìm.
Chẳng ngờ mắt cá chân lộ ra chợt ấm áp, có cái gì đó ấm nóng phủ lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook