Mân Côi
Chương 102

Nhưng tên ngốc không dễ theo đuổi chút nào. Như con thỏ nhỏ đáng thương vậy, Thẩm Tường còn chưa đến gần, anh đã chạy trốn nhanh như chớp.

Thẩm Tường đợi anh mấy lần, cũng không vồ được. Cuối cùng cô quyết định.

Không thanh công thì thành nhân.

Hôm nay Thẩm Tường lại đi gõ cửa nhà hàng xóm tốt bụng cách vách.

Cô rất kiên nhẫn gõ 300 lần, rốt cuộc tên ngốc ấy hình như không chịu nổi cuộc sống tràn đấy ác ý, anh dè dựt mở cửa.

Thẩm Tường chống nạnh đứng trước cửa, lộ ra hàm răng trắng.

"Dây điện nhà tôi cháy mất rồi, anh đến xem thử xem."

Hình như tên ngốc rất có hứng thú với việc sửa TV, sửa dây điện, nghe Thẩm Tường nói vậy, lập tức cảm thấy hứng thú gật đầu.

Đương nhiên lúc ra cửa còn dè dặt nhìn Thẩm Tường, rất sợ cô sẽ làm ra chuyện gì quá đáng.

Thẩm Tường nhìn hành động của tên ngốc, trong lòng càng cười lạnh.

Tên ngốc thối, không thu phục được anh, cô không phải là nữ vương đại nhân nữa.

Fu**!

Phải gọi cô là nữ vương đại nhân đấy nhé!

Tên ngốc thấy Thẩm Tường không có hành động gì, quả nhiên yên tâm đi giúp Thẩm Tường xem mạch điện.

Đúng là một tên ngây thơ mà!

Dưới sự cố gắng của tên ngốc, dây điện nhà Thẩm Tường được sửa xong, không chỉ thế, dây điện cũ trong bức tường đều được đổi mới hoàn toàn, tai họa ngầm cũng loại bỏ.

Tất nhiên Thẩm Tường cực kỳ cảm kích, đưa mojt ly trà sữa cho tên ngốc.

"Ngon không?"

"Ngon." Tên ngốc liếm liếm môi, cực kỳ đáng yêu gật đầu.

Thẩm Tường cười híp mắt tới gần, "Tôi làm bạn gái anh được không?"

"..." Tên ngốc chớp chớp mắt, hinh như vẫn chưa phản ứng kịp.

Trong nháy mắt như vậy, cô gái dịu dàng trước đó đã trở mặt.

"Anh vào phòng tôi, uống sữa của tôi, thậm chí người tôi tôi anh cũng vào, anh còn cái gì muốn nói?"

"..."

Dường như tên ngốc sợ thế lực hung ác của nữ vương đại nhân, anh cực kỳ uất ức đồng ý.

Ban đầu, Thẩm Tường còn tưởng tên ngốc bị ép làm bạn trai, thái độ dành cho cô phải có chút bực bội va phản kháng. Nhưng dần dà, Thẩm Tường phát hiện tên ngốc này căn bản là một người tuyệt vọng.

Rõ ràng anh có thể phản kháng trước sự ép buộc của cô, song sau khi cô tự cho mình là bạn gái anh, mặc dù anh vẫn rất xấu hổ, có điều mỗi lần đều làm món ngon cho cô.

Trước đây cô không quen ăn sáng.

Môn số học cấp 3 của bọn họ có tiết tự học sáng sớm, không biết đầu óc những người này thế nào.

Lớn tiếng đọc đề số học... tương đương với một chuyện kỳ lạ đó.

Bởi vì dậy quá sớm, nên Thẩm Tường luôn có thói quen uống sữa tươi ăn bánh mì.

Nhưng rõ ràng tên ngốc là giáo viên vật lý, rõ ràng giờ dậy học thường tập trung vao buổi chiều và tối, song buổi sáng anh lại dậy cực sớm, giúp cô quét tước phòng ở, giặt quần áo, thậm chí làm cả bữa sáng.

Nếu không phải giới tính tên ngốc thực ra là do nàng tiên ốc biến hóa đấy.

Sau khi yêu đương với tên ngốc, cuộc sống của Thẩm Tường hết sức thoải mái. Đồng thời, vì khiêm tốn, bọn họ chọn cách yêu lén lút.

Bình thường ở trường, hai người đứng xa xa nhìn đối phương, tính tính tên ngốc vừa ngây thơ vừa xấu hổ, Thẩm Tường như lang sói nhào tới, trái lại anh sợ đến nỗi sớm chạy trối chết.

Bất quá thế cũng tốt, buổi tối phần lớn thời gian của hai người hoặc ở phòng Thẩm Tường, hoặc ở phòng tên ngốc.

Tên ngốc quả thực có năng khiếu nấu ăn.

Thực ra ở chung lâu nhày, Thẩm Tườngcàng phát hiện tên ngốc không ngốc chút nào, thậm chí còn thông minh nữa.

Công thức số học khô khan vậy, anh căn bản chỉ nhìn một lần là có thể nhớ kỹ. Một số công thức nấu ăn anh cũng chỉ xem một lần, lập tức có thể làm ra thức ăn giống y đúc trên sách.

Đôi khi Thẩm Tường còn nghi ngờ, đừng nói tên này là nhân tài IQ nổi tiếng nhé!

Chẳng qua, chỉ số IQ có tác dụng chó gì, EQ của tên ngốc thấp đến đòi mạng.

Da dẻ tên ngốc rất đẹp, thỉnh thoảng lúc cô trêu anh, mặt anh sẽ đỏ bừng, cực kỳ đáng yêu.

Đôi khi Thẩm Tường còn chủ động hôn anh, nhưng lần nào anh cũng như cô vợ nhỏ bị chà đạp, luôn không nhúc nhích, thậm chí lông mi còn run run.

Dó đó Thẩm Tường phát hiện, cái gì tên ngốc cũng tốt cả, nhưng không có tính công kích gì.

Phụ nữ luôn thích đàn ông cường thế bá đạo, mà rõ ràng tên ngốc không phải. Bất quá Thẩm Tường càng lúc càng thích tên ngốc hơn.

Có trời mới biết, trên đời này muốn tìm được một người đàn ông ngoan ngoãn phục tùng bạn, còn dịu dàng ân cần thông minh là việc khó khăn cỡ nào.

Thậm chí vì quá để ý tên ngốc, nên Thẩm Tường cũng từ từ quên đi Đường Tiêu, quên kẻ đã mang đến cho cô tai ương ngập đầu.

Tuy nhiên, Thẩm Tường quên Đường Tiêu rồi, nhưng Đường Tiêu không chắc buông tha cho Thẩm Tường.

Ngày ấy, tên ngốc tham gia một hội nghị nghiên cứu học thuật, cả tuần đó không ở nhà.

Thẩm Tường hơi buồn chán, tên ngốc nay lúc họp cũng học biết đọc điện thoại, cô gửi một tin nhắn, anh cứ phải đợi họp xong mới trả lời.

Đúng là ngốc.

Song không có tên ngốc, cuộc sống vưa trống vắng vừa tẻ nhạt. Thẩm Tường gần như đếm từng ngày đợi tên ngốc trở về.

Có điều, cô còn chưa đợi được tên ngốc về, lại đợi được một vị khách không mời mà đến.

Thị trấn này của bọn họ cũng không phát triển như tưởng tượng, khi Đường Tiêu lái chiếc Porsche phô trương đặc trưng kia lẫm liệt đậu trước cổng trường, Thẩm Tường chỉ biết có một số việc không thể trốn tránh.

Tất nhiên Thẩm Tường là một người quật cường, người quá mức quật cường luôn luôn nói một đằng làm một nẻo.

Thẩm Tường hận Đường Tiêu. Vốn dĩ cho rằng cô đã có thể thản nhiên đối mặt, nhưng lúc Đường Tiêu vô liêm sỉ xuất hiện trước mặt cô, cô vẫn có loại kích động muốn giáng một tát chào hỏi.

Cô tự cho phép mình làm người qua đường lập tức tránh đi, khỏi phải gặp họa sát thân. Song Đường Tiêu nhất định phải chắn trước mặt cô.

"Tường Vi... chúng ta nói chuyện một chút nhé."

"Tôi cảm thấy chúng ta không có gì để nói." Thẩm Tường không chút nghĩ ngợi từ chối ngay.

"Tường Vi... đừng vậy mà! Cho dù em có dỗi cũng dỗi đủ rồi, chúng ta nói chuyện chút đi."

Ai quan tâm!

Thẩm Tường chuẩn bị đi.

Bất quá tên Đường Tiêu này không biết xấu hổ, chẳng biết hỏi thăm ở đau ký túc xá của cô, theo cô di thẳng tới ký túc xá.

Trong trường trung học của thị trấn nhỏ này, bất kỳ chuyện gì hoặc biến động nhỏ nào đều có thể trở thành ngọn nguồn tám chuyện.

Vất vả lắm Thẩm Tường mới bắt đầu cuộc sống mới của mình ở đây, cô không muốn có chút ngoài ý muốn gì.

"Đừng nói chuyện ở đây, chúng ta tới một quán trà an tĩnh đi."

Xung quanh trường học, Thẩm Tường tìm một quán trà cũ kỹ.

Sau khi ngồi xuống, cô gần như không chút lưỡng lự, lạnh lùng nói: "Anh có việc gì không? Không có thì tôi bận nhiều việc lắm."

"Tường Vi..." Lúc này Đường Tiêu bày tở hắn rất hối hận.

Song có một số việc lễ nào nói xin lỗi là có thể tan thành mây khói? Thẩm Tường không làm được.

Bất quá cô cũng hiểu Đường Tiêu. Hắn là một người đàn ông kiêu ngạo, thậm chí có chút coi thường cô, nếu giờ hắn chịu hạ mình xin lỗi, thực ra đã biểu hiện thành ý của hắn rồi.

Nhưng đàn ông như thế, không còn là người Thẩm Tường cần nữa.

"Anh biết anh có lỗi với em. Nhưng... Tường Vi, hãy cho anh một cơ hội... anh sẽ tốt với em... Ngoan... anh hứa về sau anh sẽ ngoan ngoãn, em bảo anh đứng anh tuyệt đối không ngồi... Tin tưởng anh, anh nhất định sẽ nghe lời..."

Như mong muốn của cô, làm một người chồng tốt, một người cha tốt.

Thậm chí Đường Tiêu thậm tình chân thành cầm tay cô, nói hắn yêu cô. Sau khi cô rời đi, hắn không muốn mất cô nữa. Tuy hối hận rôi, nhưng vẫn chưa muộn, đúng không?

Đường Tiêu tự nhận không ai có thể chen vao tình cảm của bọn họ, vì giữa bọn họ đã xảy ra rất nhiều rất nhiều, cũng trải qua rất nhiều rất nhiều.

Nhiều năm yêu say đắm, sao có thể trong một buổi đều biến mất gần như không còn!

Khi Đường Tiêu hồi tưởng lại, nghĩ cách vãn hồi Thẩm Tường, cô cũng nhìn người đàn ông trước mặt.

Lúc trước, cô luôn cảm thấy tình cảm của mình như một tuồng kịch, còn ngược luyến.

Cô va Đường tiêu quen biết nhau lúc còn rất trẻ, thầm mến nhau nhưng không ở bên nhau. Về sau trưởng thành, bởi vì tình cờ mà hai người gặp lại. Đồng thời cũng trở thành oan gia, rốt cuộc kết lương duyên là chuyện trong dự liệu.

Tựa như một phim truyền hình máu chó, cuối cùng kết thúc vui vẻ, đây là câu chuyện phát triển theo hướng bình thường.

Song Thẩm Tường phát hiện, cuộc sống không diễn ra như trên phim, bạn vĩnh viễn không đoán được kết cuộc, thậm chí bạn chẳng thể đoán trước giây kế tiếp chuyện gì sẽ xảy ra.

Mặc dù sự việc trôi qua rất nhiều năm rồi, nhưng Thẩm Tường vẫn muốn hỏi.

"Năm đó anh thích tôi ở điểm nào?"

Hình như không ngờ cô hỏi thế, Đường Tiêu hơi sửng sốt, ngay sau đó dỗ ngon dỗ ngọt hạ bút thành văn.

"Em rất đáng yêu, rất đơn thuần, còn rất hiền lành."

Đường Tiêu nói một cách thâm tình chân thành, giống như trước kia Thẩm Tường là người tốt nhất.

Phụ nữ khi yêu chỉ số thông minh luôn thấp, cô cũng không ngoại lệ. Mặc kệ là thật hay giả, chỉ cần Đường Tiêu nói, cô chắc chắn sẽ tin.

Nhưng bây giờ Thẩm Tường phát hiện lòng cô đã không còn chút rung động nào. Cô chỉ sửng sốt nhìn người đàn ông trước mặt, chậm rãi nói: "Anh có biết khí đó tôi thích anh ở điểm nào không?"

Khi đó hắn chẳng có điểm gì đáng chú ý cả, thành tích kém, mặt mũi toàn mụn, nhìn sao cũng không tính là một chàng trai thu hút.

Thẩm Tường cười cười, "Tôi thích đôi mắt của anh... Anh còn nhớ có một lần sau khi tự học buổi tối kết thúc, tôi tìm anh mượn sách, anh xoay đầu lại nhìn tôi."

Rõ ràng dung mạo tầm thường, nhưng lại có ánh mắt lấp lánh.

Thẩm Tường cảm thấy mình bị hấp dẫn. Tư đó về sau, cô bắt đầu quan tâm chàng trai ấy.

Lúc hắn trốn học, lúc hắn đánh nhau, thực ra cô vừa tức vừa tuyệt vọng.

Trên người chàng trai này, cô nhìn không thấy hi vọng của mình.

Thích hắn giống như một sự kiện rất tuyệt vọng vậy.

"Sau khi gặp lại, tôi luôn rất tò mò, rốt cuộc tôi thích anh điểm gì, sao chúng ta có thể phát triển. Giờ nghĩ lại... có lẽ vì anh trở thành người đàn ông tôi hi vọng nhỉ? Mạnh mẽ, chín chắn, nhiều tiền..."

Thẩm Tường gảy lá trà trôi trên mặt nước, khẽ cười cười.

"Thực ra, tôi còn lâu mới đơn thuần như anh nghĩ.. Sau khi gặp lại, tôi yêu anh chỉ vò tôi muốn mình hoàn thành một giấc mộng thôi." Hít sâu một hơi, cô nhìn người đàn ông đang sững sờ trước mắt, nghĩ có mấy lời vẫn nên nói nặng chút tốt hơn.

"Hoặc nói thế này, nếu anh không phải tổng giám đốc tập đoan Trung Đằng, thậm chí không phong độ ngời ngời như hiện giờ, nếu anh chỉ la một tên du côn trên đường, đến nỗi mặt đầy mụn, sống cuộc sống bụng ăn không no, thì dù tôi với anh gặp lại, có lẽ cũng không có khả năng bắt đầu."

Đường Tiêu không phải tên ngốc. Thẩm Tường vừa nói vậy, hắn lập tức hiểu ngay.

Đây coi như uyển chuyển từ chối, thực ra là từ chối thẳng thừng.

Thẩm Tường là một cô gái thông minh, cô am hiểu ăn nói. Song lẽ nào hắn không phải sao?

Hắn nắm tay Thẩm Tường, vẫn không lùi bước, ngược lại tiến thêm một bước.

"Anh mặc kệ quá khứ. Vốn dĩ trong tình yêu đều lẫn lộn rất nhiều thứ, anh rất vui vì hiện giờ anh biến thành bộ dạng này, cũng rất vui vì bộ dạng này của anh có thể được em yêu thích. Như em nói, em có thể thích nhiều thứ trên người anh, chẳng hặn như vẻ bề ngoài, tiền tài, hi vọng... Nhưng anh phải nói rằng, Tường Vi à, cho dù là thế thì những thứ em yêu đều thuộc một phần của anh... Em yêu anh, người em luôn yêu đều la anh..."

Tên này khó chơi quá, thậm chí Thẩm Tường cũng không biết nên nói sao.

Có lẽ Đường Tiêu nói đúng, tiền là điều kiện phụ, cũng là một phần của hắn, một phần lý do cô yêu.

Song có một chuyện hắn sai rồi.

"Tôi đã có bạn trai."

Thẩm Tường thở dai, "Giống như anh có Phương Tử Dao, tôi cũng có bạn trai mới. Đường Tiêu, nói vậy... anh hiểu không?"

Cuộc sống của chúng ta đã là hai đường thẳng song song, ma nên kết thúc cũng kết thúc từ lâu.

Đường Tiêu có lễ vẫn còn quá non, hoặc là một người có lòng tự trọng cực cao, khiến hắn không thể tiếp tục chống đỡ nổi.

"Anh không tin... sao em có thể có..."

Biết ngay Đường Tiêu không tin, chẳng qua không sao hết.

Thẩm Tường lấy hình mình chụp với tên ngốc trong ví ra.

"Anh ấy tên Đinh Thục, là bạn trai tôi." Trầm mặc một giây, Thẩm Tường còn nói thêm, "Tôi và anh ấy lên giường rồi."

Rầm__.

Đợi đến khi Thẩm Tường phản ứng kịp, Đường Tiêu đã hất ngược bàn tra trên bàn.

Đàn ông luôn như vậy, hắn có thể khoan nhược cho sự phản bội của mình, nhưng không thể chấp nhận đối phương phản bội.

Trong tình yêu và hôn nhân, chính hắn có thể thản nhiên tiếp nhận Phương Tử Dao và những cô gái khác, song lại không cách nào dễ dàng tha thứ cho việc Thẩm Tường ở bên người đàn ông khác.

Rõ là, lòng tự trọng nực cười của đàn ông, Thẩm Tường cảm thấy rất may mắn, rốt cuộc mình đã có thể đi thẳng con đường đời rồi.

Về phần đường vòng cô từng đi, ắt hẳn bị cô vứt ra sau ót từ lâu.

Ngày đó Đường Tiêu gần như gầm thét rời đi, hoàn toàn giống như một đứa trẻ không chịu thua.

Thẩm Tường ở sau lưng thở dài.

Trong tình yêu đâu có thắng thua chứ, chỉ có vụt mất và không vụt mất thôi.

Đối với cô, cô và Đường Tiêu đã sớm bở lỡ nhau.

Lúc trở về, không hiểu sao Thẩm Tường hơi cảm thán, có thể cì sau khi gặp Đường Tiêu nên cô đa cảm, cũng vô cùng muôn gặp tên ngốc.

Có lẽ là tâm linh tương thông, nhắc tới tên ngốc, tên ngốc uất hiện ngay.

Thấy người đàn ông có vẻ ngây ngô ngốc nghếch xách một con cá trắm vở to trước mặt ký túc xá, không hiểu sau Thẩm Tường cảm thấy ấm áp.

Cô bước nhanh tiến lên nghênh đón.

"Tại sao anh trở về? Không phải mai ư?"

Đinh Thục với cặp kính đen to đùng ngăn lại mọi cảm xúc, anh chỉ bước lên một bước nắm ngón tay Thẩm Tường, chậm rãi ngắm một tí, sau đó từ từ nắm chặt.

Thẩm Tường cũng hơi lấy làm lạ. Tên ngốc hiếm khi chủ động làm những động tác này lắm, bất quá cô không suy nghĩ nhiều.

Cô cho rằng tên ngốc mệt mỏi quá, vất vả gấp gáp trở về, nhất định mệt như chó ấy.

"Được rồi, mau vào thôi... Nhìn bụi bặm khắp người anh kia, à mà tại sao anh trở về? Đúng rồi, anh mua cá trắm cỏ ở đâu thế, tối nay chúng ta làm cá ăn nhé..."

Thẩm Tường thao thao rất nhiều, tên ngốc đều chẳng nói gì, chỉ theo chân Thẩm Tường ngoan ngoãn vao cửa.

Thanh thật mà nói, Thẩm Tường cũng không phải người đơn giản đến mức không phát hiện ra sự khác thường của tên ngốc.

Nhất là từ sau khi Đường Tiêu tới, tên ngốc có chút thay đổi, trở nên chủ động hơn, nói nhiều hơn, tuy tổng thể anh vẫn là người rất im lìm.

Có điều tương đối mà nói, anh thực sự thay đổi không ít. Thậm chí Thẩm Tường thoáng nghi ngờ: Có phải tên ngốc phát hiện ra cái gì không? Hoặc lúc cô đi gặp Đường Tiêu, anh trông thấy ư?

Chẳng qua lần nào Thẩm Tường vô tinh hay cố ý nhắc tới đề tài này, tên ngốc đều lộ vẻ ngây ngô ngốc nghếch, dường như muốn nói "em đang nói gì đấy"...

Dần dà, Thẩm Tường cũng yên lòng.

Anh vốn la một tên ngốc mà, cô và anh chơi tâm cơ cái gi.

Hơn nữa ban đầu cô không yên tâm vê Đương Tiêu. Trong lòng cô, Đường Tiêu thực ra là một người đàn ông có lòng tự trọng khá cao, có lẽ hắn có thể tiếp thu chuyện hắn vứt bỏ người khác, nhưng người khác vứt bỏ hắn có thể hơi khó chấp nhận.

Nhất là nghĩ đến thủ đoạn trong kinh doanh của Đương Tiêu, Thẩm Tường thoáng bận tâm.

Đường Tiêu sẽ không làm chuyện gì với tên ngốc chứ?

Sự thực chứng minh, có lẽ Thẩm Tường lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Đường Tiêu không hề hèn hạ như Thẩm Tường nghĩ.

Một khoảng thời gian rất dài, Đường Tiêu không tới. Chẳng những không tới, cô còn nhanh chóng nghe được tin tức bên Nghi Châu: Phương Tử Dao mang thai.

Lúc nhận được tin này, tên ngốc đang giúp cô giặt áo sofa.

Thẩm Tường nói không quan tâm, nhưng không thể không nói, tin tức này vẫn khiến táng đá trong lòng cô buông xuống.

Cô có chút tâm thần không yên, nên tên ngốc tiến vào lúc nào cô cũng chẳng biết.

Đợi đến khi cô phản ứng kịp, không biết từ lúc nào tên ngốc đã ôm cô lên giường.

Đây là lần thứ hai của cô và tên ngốc.

Trái ngược với lần trước say rượu mất lý trí mơ mơ hồ hồ, giờ phút này cô rất tỉnh táo.

Tên ngốc hôn cô, vuốt ve cô, khi tiến vào người cô, cô cũng tỉnh táo rõ ràng.

Nghĩ tới người từng thân mật như thế hiện đi đến cuối cùng, Thẩm Tường chỉ còn lại sự tiếc nuối nhàn nhạt, sau đó cũng bày tỏ có thể tiếp nhận.

Dù sao cuộc sống phải tiếp tục mà, cần gì vì tên khốn không liên quan ảnh hưởng đến cuộc sống của cô chứ!

Lần này, Thẩm Tường và tên ngốc coi như nước chảy thành sông.

Không thể không nói, tên ngốc quả thực uổng phí món đồ chơi thô to kia, chẳng có chút kỹ xảo nào.

Trong quá trình, Thẩm Tường phải tiến hành hướng dẫn thô bỉ.

"Ngoan... hôn em..."

"Ngoan... xoa chỗ đó... rất thoải mái..."

"Đúng... chính là chỗ đó... anh tiến vào thêm một chút..."

Đôi khi cô cảm thấy mình thực sự thô bỉ. Nhưng ai bảo người đàn ông của cô là gà tơ! Chẳng những là gà tơ, mà còn không ham học gì hết.

Bình thường trong máy tính của trạch nam người ta, phần lớn tuyệt đối có sự hiện diện của đủ loại phim giáo dục Nhật Bản, song trong máy tính của Đinh Thục hoàn toàn không có.

Thứ trong máy tính anh, cô xem không hiểu. Điều duy nhất cô hiểu là Đinh Thục cũng chơi cổ phiếu, đôi khi anh ra ngoài đi công tác, quà tặng đều có giá trị không nhỏ. Gấp n lần tiền lương của bọn họ, có lẽ do chơi cổ phiếu kiếm được.

Đàn ông có thể kiếm tiền, tất nhiên phụ nữ rất hài lòng.

Hơn nữa từ sau lần đó, tên ngốc giống như có hứng thú, hoặc tìm được mục tiêu mới trong cuộc sống, cứ quấn quýt Thẩm Tường làm mãi.

Rõ ràng kỹ thuật không tốt, còn thích quấn quýt cô chạm lung tung.

Việc này cũng thôi, lần nào thời gian của anh đều khá dài, Thẩm Tường mệt như chó ấy, anh còn hưng phấn thở dốc trên người cô.

Nói thật, Thẩm Tường chịu không nổi.

Rõ ràng chuyện đó hai bên đều cảm thấy hưng phấn sung sướng, sao có thể để một mình Đinh Thục sung sướng thôi.

Việc này cho thấy cuộc sống chăn gối không hài hòa, được chưa!

Đường nhiên làm một cô bạn gái tiêu chuẩn, Thẩm Tường sẽ không chủ động nói với tên ngố, fu**, kỹ thuật của anh kém còn kéo dài nữa, có thể bù đắp à?

Cô là một cô gái rất biết ăn nói, cho nên mấy ngày nay cô lấy những bộ phim kia cho anh xem, mang tiếng là để anh học tập chút nhưng cuối cùng cô phát hiện tên ngốc chẳng xem cái gì.

Thẩm Tường nghĩ, lẽ nào tên ngốc cảm thấy mình biểu hiện rất tốt?

Rốt cục có một ngày, Thẩm Tường và tên ngốc bùng nổ, cãi vã một trận lớn. Thực ra cũng chỉ có một mình Thẩm Tường tranh cãi còn tên ngốc kia thì ở bên kia bình tĩnh xem TV.

Cô gái điên cuồng lên, chung quy cũng muốn kéo đàn ông điên cuồng theo.

Hơn nữa một mình cô ở chỗ này tan nát cõi lòng có tác dụng gì, tên đó còn bình tĩnh xem TV kìa.

Thẩm Tường phẫn nộ.

Sau khi phẫn nộ, cô bắt đầu nói không biết lựa lời.

Cô nói tên ngốc chẳng có chút lãng mạn, chưa từng dẫn cô đi xem pháo hoa, ngay cả phim cũng chỉ biết xem phim phóng sự.

Tên ngốc lơ đễnh, thậm chí còn bắt đầu cắn hạt dưa.

Thẩm Tường phẫn nộ hoàn toàn.

Tên ngốc này đúng là thiếu dạy dỗ!

Xin lỗi, cách tốt nhất tổn thương một người đàn ông là gì?

Đáp án có ba chữ... anh không được.

"Anh không được."

"..."

Tên ngốc chớp chớp mắt, hình như có chút không hiểu, vẫn dáng vẻ ngoan ngoãn hiền lành.

Bỗng nhiên Thẩm Tường không còn sức tức giận nữa, bởi tức giận với anh hoàn toàn tự chịu tội.

Cô không còn giận, hai người bèn nhanh chóng vui vẻ như lúc đầu.

Có điều khiến cô có chút không ngờ là, tên ngốc ở trên giường chợt hung ác hẳn.

Mặc dù hung ác, nhưng cực kỳ có kỹ thuật.

Rất nhiều lần Thẩm Tường bị làm a a a a đến mức chỉ biết cầu xin, song tên ngốc căn bản không để ý, tóm lấy tiếp tục làm vô số lần.

Rốt cuộc Thẩm Tường bị cọ đến đổ máu, tên ngốc mới dừng lại, đồng thời nhướn mày cười lạnh, "Được?"

Thẩm Tường thoi thóp run lên.

Cứu mạng... tên ngốc này là tên ngốc kia à?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương