Mãi Yêu Em
-
Chương 10
Lại thêm một năm nữa Dạ Thiên Lăng mới cầu hôn Lạc Uyển Đình rồi hai người quyết định đi đến kết hôn. Anh đi theo cô chọn váy cưới rồi đến mua nhẫn và trang trí khách sạn. Tất cả đều tỉ mỉ chuẩn bị, Dạ Thiên Lăng cho người trang trí theo ý của Lạc Uyển Đình. Đám cưới lần này còn đẹp và lớn hơn lúc đó. Anh hận không thể nói với cả thế giới rằng cô là vợ của anh. Đám cưới xong, anh vội vàng đến phòng tân hôn thì thấy Lạc Uyển Đình đã thay ra một bộ đồ ngủ.
- Anh về rồi!-cô cười tươi nhìn anh
Dạ Thiên Lăng bước đến hôn cô, hai người quấn quýt nhau không rời. Khi cơ thể cả hai hoà làm một, anh cố gắng không di chuyển để cô có thể kịp thích nghi. Lúc trước vì anh say rượu mà đã làm cô có một kí ức tồi tệ. Anh sẽ trân trọng lần đầu của cô. Đêm ấy Dạ Thiên Lăng đã rất dịu dàng với Lạc Uyển Đình, mang lại cho cô những khoái cảm lớn.
Sáng hôm sau anh tỉnh dậy trước cô, tay càng thêm ôm chặt người phụ nữ mình yêu. Một lúc sau Lạc Uyển Đình tỉnh dậy thấy ánh mắt như sói đói của Dạ Thiên Lăng liền giật mình, giả vờ nhắm mắt
- Đã dậy rồi còn nhắm mắt làm gì, bà xã?-Anh buồn cười nhìn hành động của cô
- Nếu còn giả vờ anh liền...-nói rồi Dạ Thiên Lăng đè lên người Lạc Uyển Đình
- Em tỉnh rồi!-cô hốt hoảng
- Mau gọi anh là ông xã rồi anh sẽ tha cho em!-anh cười nham hiểm híp mắt nhìn cô
- Ông...ông xã! Tha cho em đi! Em mới tỉnh dậy mà!
- Muộn rồi!-tay bắt đầu mân mê khắp cơ thể cô
Hai người lại bắt đầu một vòng triền miên mới không biết mệt.
Buổi trưa Lạc Uyển Đình làm cơm hộp gửi đến công ti Dạ Thiên Lăng. Nhìn hộp cơm trên bàn, anh liền cảm thấy xúc động. Lúc trước vì anh quá ngu ngốc nên đã không có cơ hội được ăn đồ cô nấu. Anh rốt cuộc đã bỏ qua những gì chứ? Nhớ đến sau khi cô đưa tài liệu cho anh liền không bao giờ gửi hộp cơm nào nữa. Dạ Thiên Lăng chợt nhớ ra lúc ấy hình như anh vứt hộp cơm của cô vào thùng rác. Chắc có lẽ cô đã thấy được. Dạ Thiên Lăng cầm đôi đũa lên ăn hết đồ cô làm rất nhanh. Thật ngon! Vậy mà anh lại không thèm động đũa đến một lần.
Buổi tối Dạ Thiên Lăng về nhà thì thấy chỗ nào cũng được lau chùi sạch sẽ, quét dọn gọn gàng không có một hạt bụi.
- Anh về rồi sao? Đúng lúc em vừa mới dọn đồ ăn ra. Chắc hẳn anh đói rồi phải không? Vào ăn đi.-Lạc Uyển Đình từ trong bếp đi ra thấy Dạ Thiên Lăng đang ngỡ ngàng
Anh bước đến ôm cô
- Bà xã, vất vả cho em rồi!
- Mấy việc này có là gì đâu mà, mau vào ăn đi, thức ăn nguội không còn ngon nữa đâu-Lạc Uyển Đình cười, anh thật giống một đứa trẻ to xác
- Tuân lệnh bà xã!-Dạ Thiên Lăng mặt nghiêm túc đến buồn cười
Ăn xong không để cô kịp làm gì anh đã tự giác đi rửa bát, bảo cô ngồi xem tivi. Sau đó Dạ Thiên Lăng lại gọt hoa quả đút cô ăn.
- Có một ông chồng tốt như anh em không cần gì hơn.-Lạc Uyển Đình ôm lấy anh
- Anh nguyện ý tốt với em suốt đời!
- Anh về rồi!-cô cười tươi nhìn anh
Dạ Thiên Lăng bước đến hôn cô, hai người quấn quýt nhau không rời. Khi cơ thể cả hai hoà làm một, anh cố gắng không di chuyển để cô có thể kịp thích nghi. Lúc trước vì anh say rượu mà đã làm cô có một kí ức tồi tệ. Anh sẽ trân trọng lần đầu của cô. Đêm ấy Dạ Thiên Lăng đã rất dịu dàng với Lạc Uyển Đình, mang lại cho cô những khoái cảm lớn.
Sáng hôm sau anh tỉnh dậy trước cô, tay càng thêm ôm chặt người phụ nữ mình yêu. Một lúc sau Lạc Uyển Đình tỉnh dậy thấy ánh mắt như sói đói của Dạ Thiên Lăng liền giật mình, giả vờ nhắm mắt
- Đã dậy rồi còn nhắm mắt làm gì, bà xã?-Anh buồn cười nhìn hành động của cô
- Nếu còn giả vờ anh liền...-nói rồi Dạ Thiên Lăng đè lên người Lạc Uyển Đình
- Em tỉnh rồi!-cô hốt hoảng
- Mau gọi anh là ông xã rồi anh sẽ tha cho em!-anh cười nham hiểm híp mắt nhìn cô
- Ông...ông xã! Tha cho em đi! Em mới tỉnh dậy mà!
- Muộn rồi!-tay bắt đầu mân mê khắp cơ thể cô
Hai người lại bắt đầu một vòng triền miên mới không biết mệt.
Buổi trưa Lạc Uyển Đình làm cơm hộp gửi đến công ti Dạ Thiên Lăng. Nhìn hộp cơm trên bàn, anh liền cảm thấy xúc động. Lúc trước vì anh quá ngu ngốc nên đã không có cơ hội được ăn đồ cô nấu. Anh rốt cuộc đã bỏ qua những gì chứ? Nhớ đến sau khi cô đưa tài liệu cho anh liền không bao giờ gửi hộp cơm nào nữa. Dạ Thiên Lăng chợt nhớ ra lúc ấy hình như anh vứt hộp cơm của cô vào thùng rác. Chắc có lẽ cô đã thấy được. Dạ Thiên Lăng cầm đôi đũa lên ăn hết đồ cô làm rất nhanh. Thật ngon! Vậy mà anh lại không thèm động đũa đến một lần.
Buổi tối Dạ Thiên Lăng về nhà thì thấy chỗ nào cũng được lau chùi sạch sẽ, quét dọn gọn gàng không có một hạt bụi.
- Anh về rồi sao? Đúng lúc em vừa mới dọn đồ ăn ra. Chắc hẳn anh đói rồi phải không? Vào ăn đi.-Lạc Uyển Đình từ trong bếp đi ra thấy Dạ Thiên Lăng đang ngỡ ngàng
Anh bước đến ôm cô
- Bà xã, vất vả cho em rồi!
- Mấy việc này có là gì đâu mà, mau vào ăn đi, thức ăn nguội không còn ngon nữa đâu-Lạc Uyển Đình cười, anh thật giống một đứa trẻ to xác
- Tuân lệnh bà xã!-Dạ Thiên Lăng mặt nghiêm túc đến buồn cười
Ăn xong không để cô kịp làm gì anh đã tự giác đi rửa bát, bảo cô ngồi xem tivi. Sau đó Dạ Thiên Lăng lại gọt hoa quả đút cô ăn.
- Có một ông chồng tốt như anh em không cần gì hơn.-Lạc Uyển Đình ôm lấy anh
- Anh nguyện ý tốt với em suốt đời!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook