Mại Thái Lang
Chương 49

“Ta… ta đi ra ngoài một chút.”

Tiểu Yên cảm thấy mặt mình nóng như lửa, nếu còn tiếp tục ở lại hắn xấu hổ vô cùng, đành tìm lý do chạy ra.

Thương Đông Nghêu có chút sững sờ, nhìn tiểu Yên đỏ mặt phóng ra ngoài, Thương Đông Nghêu thế nhưng cảm thấy có chút ghen tị với kẻ gọi Thương kia.

Ghen tị?

Thương Đông Nghêu ngây ngẩn cả người, hắn ghen tị, hơn nữa còn rất… mãnh liệt.

Thương Đông Nghêu không nói gì, ngoài cửa sổ, gió thổi qua khe.

Tiểu Yên chạy đến bờ sông mới ngừng lại, dùng nước sông mát lạnh đánh liên tục vào hai má, muốn giảm bớt sức nóng, âm thầm mắng chính mình như thế nào lại vậy, chỉ giúp nam nhân kia nhu ngực, mà đã nghĩ đến…

Tiểu Yên nhìn bóng ảnh trong nước, hai gò má hồng nhuận, tiểu Yên không khỏi cười cười, chính mình trước đây không bao nhiêu huyết sắc, được thế này cùng nhờ người kia ban tặng.

Trong lúc tiểu Yên còn đắm chìm trong suy nghĩ, không biết nguy cơ đang hướng tới gần.

Một người vô thanh vô tức tiếp cận tiểu Yên, đem tiểu Yên đẩy mạnh, tiểu Yên không đề phòng, liền như thế ngã xuống sông.

“A, cứu… cứu mạng…” Tiểu Yên ở giữa sông hết chìm rồi nổi, tùy thời đều có thể mất mạng.

Tuy rằng tiểu Yên quen thuộc con sông, nhưng không hề cảnh giác liền bị đẩy xuống, khiến hắn luống cuống, chỉ có thể sống chết đừng để mình bị chìm.

“Xứng đáng, ai kêu ngươi không biết xấu hổ cùng ta thưởng nam nhân.” Đứng bên bờ, Mạnh Lãng lạnh lùng cười, trong mắt ánh tia tàn nhẫn.

Mạnh Lãng từ trên cao nhìn tiểu Yên giãy giụa, thờ ơ ngoảnh mặt, trông bộ dáng chật vật của tiểu Yên, lòng hắn phát lên khoái cảm trả thù, chính là khoái cảm đó không duy trì bao lâu.

“Ba!”

Thanh âm thanh thúy cắt qua phía chân trời.

Tay Mạnh Lãng dán chặt lên bên má nóng đỏ, cả người ngây ngốc, quả thực không thể tin những gì trước mắt chứng kiến.

Thương Đông Nghêu bay nhanh xuống sông ôm lấy tiểu Yên đã hôn mê, gương mặt Mạnh Lãng hiện lên chút tức giận, trông rõ một Thương Đông Nghêu có điểm xa lạ như vậy, khiến Mạnh Lãng bỗng có chút sợ hãi.

“Ngươi ở đây làm gì?” Thanh âm cực kỳ phẫn nộ từ Thương Đông Nghêu phát ra.

Trời biết khi hắn đuổi theo Vân Yên, nhìn đến Vân Yên rơi xuống nước, ở giữa sông mà giãy giụa, tâm hắn siết đau đến thế nào, trông thấy ái nhân mình thản nhiên mặc hắn kêu cứu, lại không một chút nguyện ý ra tay giúp đỡ, lòng Thương Đông Nghêu bỗng dâng lên một cỗ tức giận, không chút nghĩ ngợi liền cấp Mạnh Lãng một cái tát.

Trong lòng hắn hiểu được, nếu không phải Mạnh Lãng là ái nhân hắn, Mạnh Lãng hiện chắc chắn phải chết, đối với sự khác thường này của mình, Thương Đông Nghêu cũng không biết làm sao.

“Đông Nghêu, ta theo ngươi lâu như vậy, ngươi là lần đầu tiên đánh ta, hơn thế nữa là vì một kẻ bộ dáng yếu ớt thoạt nhìn như hấp hối sắp vào quan tài này đánh ta.” Mạnh Lãng như không chịu nổi kinh hãi liền rống lên.

“Đánh ngươi là vì ngươi tàn nhẫn, nhìn hắn rơi xuống nước, vì sao không cứu hắn?”

“Cứu hắn? Thương Đông Nghêu ngươi từ lúc nào biến thành nhân từ như vậy? Hắn năm trước, Thiên thành máu chảy thành sông, cũng chưa từng thấy ngươi không đành lòng như vậy, mắt chớp cũng không thèm chớp đã biến hết thảy thành một tòa huyết thành, hiện tại ngươi thế nào vì một kẻ bệnh sắp chết bảo ta tàn nhẫn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương