Dean Robillard bước vào câu lạc bộ như một ngôi sao điện ảnh, chiếc áo khoác thể thao bằng vải lanh vắt trên vai, đôi hoa tai kim cương lấp lánh trên tai và cặp kính Oakleys che kín đôi mắt màu xanh Malibu. Với làn da màu đồng rám nắng, mái tóc rối bù lởm chởm vẻ ngang tàng được vuốt keo bóng loáng, anh chàng là quà tặng của Los Angeles dành cho thành phố Chicago. Heath ngoác miệng cười, vui vì trò giải trí. Anh chàng này rất có phong cách, và Thành phố Lộng gió[3] đã bỏ sót mất anh ta.

[3] Chicago

“Anh biết Dean phải không?” Cô nàng tóc vàng cố rướn người qua cánh tay phải của Heath để quan sát trong lúc Robillard phơi bày trước đám đông nụ cười trên thảm đỏ của mình. Cô nàng phải cao giọng lên để át tiếng nhạc ầm ĩ phát ra từ phía sàn nhảy Vòi Phun Nước, địa điểm tổ chức bữa tiệc riêng tư tối nay. Mặc dù đội Bít Tất đang chơi ở Cleveland và đội Kim Ngưu vẫn chưa trở về, các đội khác của thành phố đều có mặt tại bữa tiệc, chủ yếu là các cầu thủ của đội Ngôi Sao và đội Gấu, nhưng cũng có cả hầu hết các cầu thủ sân ngoài của đội Thú Non, hai người đội Chim Ưng Đen và thủ môn đội Ngọn Lửa Chicago. Thêm vào tập hợp đó là vài chàng diễn viên, một ngôi sao nhạc rock và cánh phụ nữ, hàng chục người, người sau xinh đẹp hơn người trước, đối tượng chiếm đoạt tình dục của những kẻ giàu có và nổi tiếng.

“Chắc chắn anh ấy biết Dean chứ.” Cô nàng tóc nâu ngồi bên này ném cho cô tóc vàng cái nhìn coi thường. “Heath biết tất cả các cầu thủ bóng bầu dục trong thành phố, phải không, anh yêu?” Trong lúc nói, cô nàng lén lút trượt bàn tay quanh phía đùi trong của anh, nhưng Heath lờ tịt sự hào hứng của thằng nhỏ, giống hệt như anh đã lờ tịt tất tật những lần hào hứng của thằng nhỏ, giống hệt như anh đã lờ tịt tất tật những lần hào hứng kể từ khi tham gia khóa học tiền hôn nhân.

Tham gia khóa học tiền hôn nhân đúng là địa ngục.

Anh nhắc nhở bản thân rằng anh đạt được vị trí ngày hôm nay nhờ việc tuân thủ chặt chẽ theo kế hoạch và kết hôn trước khi ba lăm tuổi là bước kế tiếp trong kế hoạch đó. Vợ anh sẽ là biểu tượng tối thượng cho những thành tựu của anh, bằng chứng cốt tử cho thấy anh đã vĩnh viễn bỏ lại phía sau Khu Công viên Xe kéo Beau Vista.

“Tôi biết anh chàng,” anh nói. Không thêm vào rằng anh hy vọng biết anh ta nhiều hơn.

Khi Robillard tiến sâu hơn vào trong phòng, đám đông ở Vòi Phun Nước tách ra, mở lối cho cựu cầu thủ đội Nam Cali, nhân vật đã được đội Ngôi Sao đặt hàng cho vị trí tiền vệ hàng đầu khi Kevin Tucker kết thúc sự nghiệp vào cuối mùa bóng tới. Bao quanh lai lại gia đình Dean Robillard là một tấm màn bí ẩn, và mỗi khi có người tìm cách xía mũi vào, anh chàng tiền vệ lại đưa ra những câu trả lời mơ hồ điển hình. Heath đã tự mình tìm hiểu đôi chút và phát hiện ra vài tin đồn thú vị, nhưng anh giữ riêng cho mình. Anh em nhà Zagorski, đang thèm nhỏ rãi hai em da nâu phía cuối quầy bar, cuối cùng cũng nhận thấy chuyện gì đang diễn ra và bắt đầu chú ý. Chỉ vài giây sau, họ đã cuống cuồng trên hai đôi giày lười Prada hòng cố gắng được là kẻ đầu tiên tiếp cận anh chàng.

Heath nhấp một ngụm bia nữa và mặc kệ bọn họ. Mối quan tâm của anh em nhà Zagorski đối với Robillard không khiến anh ngạc nhiên. Năm ngày trước,đại diện của anh chàng tiền vệ này vừa chết trong tai nạn leo núi, bỏ anh chàng lại bơ vơ, một điều mà cả anh em Zagorski lẫn các nhà đại diện khác trên khắp cả nước đều mong được chỉnh sửa lại. Anh em nhà Zagorski điều hành Z-Group, tập đoàn quản lý thể thao duy nhất ở Chicago là đối thủ của công ty Heath. Anh ghét cay ghét đắng hai anh em này, chủ yếu vì nguyên tắc xử thế của họ, nhưng cũng bởi năm năm trước đây họ đã đánh cắp của anh một cầu thủ hàng đầu đúng lúc anh đang cần bản hợp đồng ấy nhất. Anh trả đũa bằng cách giành Rocco Jefferson từ tay họ, một việc không quá khó khăn. Nhà Zagorski rất giỏi hứa hẹn với khách hàng nhưng lại không hề giỏi thực hiện lời hứa.

Heath không ảo tưởng về nghề nghiệp của mình. Mười năm trở lại đây, công việc đại diện thể thao trở nên nát hơn tương. Ở trong hầu hếtểu bang, giấy phép chỉ là trò đùa. Bất kỳ kẻ tầm tầm nào cũng có thể in danh thiếp, tự gọi mình là người đại diện thể thao và săn lùng các cầu thủ sinh viên cả tin, đặc biệt là những anh chàng lập nghiệp từ hai bàn tay trắng. Những kẻ đê tiện này đút tiền đút bạc, hứa hẹn ô tô và đồ trang sức, thuê gái điếm, và trả tiền “thưởng” cho bất kỳ ai có thể khiến một vận động viên tài năng đặt bút ký vào bản hợp đồng quản lý. Một vài đại diện đáng kính đã bỏ nghề vì không thể tin mình có thể vừa trung thực vừa cạnh tranh, nhưng Heath không bị gạt ra ngoài lề. Bất chấp yếu tố dơ bẩn đó, anh vẫn yêu những gì mình làm. Anh yêu cuộc chạy đua đầy kích thích để ký hợp đồng với khách hàng và tiến hành thương lượng. Anh thích chứng kiến mình có thể đẩy luật lệ đi xa đến đâu. Đó chính là những gì anh làm tốt nhất. Anh đẩy các điều luật... nhưng không phá vỡ chúng. Anh chưa bao giờ lừa dối khách hàng.

Anh nhìn Robillard nghiêng đầu nghe anh em nhà Zagorski. Heath không lo lắng. Robillazd có thể là anh chàng L.A quyến rũ, nhưng anh ta không ngốc. Anh ta biết tất cả đại diện thể thao cả nước đang chạy theo mình và sẽ không đưa ra bất kỳ quyết định nào trong buổi tối nay.

Cô nàng bốc lửa mà Heath từng qua đêm một đôi lần hồi trước khi tham gia khóa học sáp vào anh, tóc đung đưa, nụ hoa đội lên dưới chiếc áo bó sát giống như trái anh đào chín mọng. “Em đang thực hiện một cuộc thăm dò ý kiến. Nếu anh chỉ có thể có một loại tình dục trong suốt phần đời còn lại của mình, nó sẽ là gì? Cho đến thời điểm này, tỷ lệ phiếu bầu đang là ba trên một thiên về tình dục qua đường miệng.”

“Nếu tôi chỉ bỏ phiếu cho tình dục khác giới thì sao.”

Cả ba cô nàng đều cười sằng sặc, như thể chưa bao giờ được nghe điều gì buồn cười hơn thế. Anh là ông vua kể chuyện cười, đúng vậy.

Bữa tiệc bắt đầu nóng lên, vài cô nàng trên sàn nhảy bắt đầu chạy qua những vòi nước đã mang lại cho khu vực này cái tên Vòi Phun Nước. Quần áo tan vào cơ thể họ, phác ra tất cả những đường cong và chỗ trũng. Lần đầu tiên đặt chân đến thành phố, anh từng thích quang cảnh của câu lạc bộ, âm nhạc, những bữa tiệc rượu túy lúy, phụ nữ đẹp và tình cho không biếu không, nhưng khi chạm đến ngưỡng ba mươi tuổi, dù nhảm nhí hay không, là một phần quan trọng trong công việc và anh không thể nhớ được lần cuối cùng anh ở trên giường một mình vào giờ đúng đắn là khi nào nữa.

“Heath, của tôi.”

Anh cười toe khi Sean Palmer tiến lại. Lính mới của đội Gấu Chicago là một anh chàng đẹp mã, cao ráo, cơ bắp với khuôn hàm vuông và cặp mắt nâu láu lỉnh. Hai người thực hiện một trong một tá kiểu bắt tay tréo ngoe mà Heath đã thành thạo qua nhiều năm.

“Mãng Xà tối nay thế nào?” Sean hỏi.

“Không có gì để phàn nàn.” Heath đã rất vất vả mới chiêu mộ được anh chàng hậu vệ của trường Ohio State và khi Sean được xếp thứ chín trong danh sách tuyển mộ vòng đầu của đội Gấu tháng Tư vừa rồi, đó là một trong những khoảnh khắc hoàn hảo chấm dứt tất cả những chuyện vớ vẩn. Sean làm việc chăm chỉ và xuất thân trong một gia đình tuyệt vời. Heath dự định sẽ làm hết khả năng để giữ anh chàng tránh xa rắc rối.

Anh ra hiệu cho các cô nàng rằng anh muốn một chút riêng tư và Sean có vẻ chỉ thất vọng trong chốc lát khi mấy cô nàng đi chỗ khác. Giống như tất cả những người khác trong câu lạc bộ, anh chàng muốn nói về Robillard. “Tại sao anh không làm như tất cả những người khác là qua chỗ đó hôn con lừa da trắng Dean đi?”

“Tôi làm việc đó một cách kín đáo.”

“Robillard là anh chàng thông minh. Cậu ta sẽ dành thời gian để tìm một người đại diện mới.”

“Không thể trách cậu ta được. Cậu ta có một tương lai xán lạn mà.”

“Anh có muốn tôi nói một tiếng với anh chàng không?”

“Chắc chắn rồi.” Heath cười thầm trong bụng. Robillard sẽ chẳng thèm quan tâm đến lời giới thiệu của anh chàng tân binh.Ý kiến duy nhất mà Dean Robillard có thể để tâm là của Kevin Tucker, nhưng thậm chí điều đó cũng chưa chắc. Dean hết thần tượng lại bực bội Kevin vì mùa bóng trước Kevin vẫn khỏe mạnh, khiến Dean phải ngồi trên ghế dự bị thêm một năm nữa.

“Vậy tin đồn anh từ bỏ phụ nữ là thế nào vậy? Đêm nay, tất cả các cô nàng đều đang bàn tán về chuyện đó. Họ cảm thấy bị bỏ bê, anh biết tôi muốn nói gì rồi đấy?

Chẳng ích gì khi cố giải thích với gã trai hai mươi hai tuổi với những tờ một trăm đô la mới toanh chật căng trong túi rằng kẻ săn đuổi đã già rồi. “Tôi bận.”

“Quá bận để vui vẻ với các cô nàng ư?”

Sean trông ngạc nhiên một cách thành thật đến nỗi Heath phá lên cười. Và, nhìn nhận một cách thẳng thắn, anh chàng có lý. Đưa mắt đến đâu, Heath cũng thấy những cặp vú căng mọng chực tràn ra từ những cổ áo khoét sâu và váy siêu ngắn che những cặp mông ngọt ngào, mềm mại. Nhưng cái anh muốn không chỉ là tình dục. Anh muốn một giải thưởng tối thượng. Một ai đó tinh tế, xinh đẹp và ngọt ngào. Anh hình dung cô vợ trâm anh, yểu điệu và đáng yêu, sự bình yên trong tâm bão của anh. Cô sẽ luôn ở phía sau anh, xoa dịu những bực bội của anh. Cô chính là người phụ nữ khiến anh cảm thấy như cuối cùng mình cũng đã đạt được mọi thứ mình mơ ước. Ngoại trừ việc chơi cho đội Những Chàng Cao Bồi Dallas.

Anh mỉm cười trước hình ảnh tưởng tượng thời thơ ấu. Anh đã phải quên nó đi cùng với kế hoạch thời thiếu niên mỗi đêm ngủ với một ngôi sao phim cấp ba. Anh vào trường đại học Illinois nhờ học bổng thể thao và chơi trong đội một của trường suốt bốn năm. Nhưng đến năm học cuối, anh chấp nhận sự thật rằng anh không bao giờ đủ giỏi để đảm nhận vai trò nào đó quan trọng hơn là một cầu thủ hạng ba cho đội nhà nghề. Ngay từ hồi đó, anh đã biết mình chỉ có thể cống hiến cuộc đời mình cho mục đích trở thành người giỏi nhất, vì thế anh chuyển giấc mơ của mình theo hướng khác. Anh đứng đầu trong kỳ thi vào trường luật, và một cựu sinh viên có thế lực của trường Đại học Illinois đã lôi kéo anh vào học Harvard. Heath đã học cách tận dụng bộ óc, sự khôn ngoan đường phố và khả năng ngụy trang để có thể hòa hợp với bất kỳ nơi nào: nhà ở, phòng thay đồ hay trên sàn của một chiếc du thuyền.

Mặc dù chẳng giấu giếm gì về nguồn gốc nhà quê của mình – thậm chí còn khoe khoang khi cần – nhưng anh không để bất kỳ ai biết tận chân tơ kẽ tóc. Anh mặc quần áo xịn nhất, lái xe đẹp nhất, sống tại khu phố tốt nhất. Anh hiểu biết về rượu, mặc dù hiếm khi uống; hiểu mỹ thuật, nếu không phải về mặt thẩm mỹ thì cũng là về lý thuyết; và không cần đến sách tham khảo để xác định đâu là dĩa dùng để ăn cá.

“Tôi biết vấn đề của anh là gì rồi,” Sean nói tinh quái. “Các em xinh đẹp ở đây không đủ tầm cho Ngài Ivy League[4]. Những anh chàng giàu có như anh thích các quý cô xăm mông bằng những chữ lồng bay bướm to tướng.

[4] Ivy League là từ thường được dùng để chỉ nhóm những trường đại học hàng đầu của Mỹ

“Phải rồi, để phù hợp với chữ H - Harvard bay bướm to tướng tôi xăm trên mình.”

Sean phá lên cười khiến các cô nàng phải lượn lờ lại gần để xem có chuyện gì buồn cười đến vậy. Vài năm trước, Heath hẳn thích thú chuyện chung chạ có mục đích của các cô nàng. Từ khi còn bé, anh đã hấp dẫn phụ nữ. Mười ba tuổi, anh bị một trong những người bạn gái của bố mình tấn công. Giờ anh biết đó là lạm dụng tình dục, nhưng hồi đó anh không hiểu, anh quá sợ hãi, hoang mang và cảm thấy tội lỗi đến mức nôn ọe vì sợ bố phát hiện. Thêm một giai đoạn nhớp nhúa trong thời thơ ấu toàn những giai đoạn nhớp nhúa.

Anh bỏ lại phía sau hầu hết các dấu vết của thời thơ ấu và phần còn lại sẽ biến mất khi anh tìm thấy người phụ nữ thích hợp. Hoặc khi Portia Powers tìm được nàng cho anh. Sau khi dành trọn năm ngoái để tự mình tìm kiếm, anh nhận ra người phụ nữ trong mơ của mình sẽ không lượn lờ ở các câu lạc bộ hay các quán bar thể thao nơi anh tiêu tốn cái gọi là thời gian rảnh rỗi của mình. Tuy nhiên, anh sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc thuê bà mối nếu không đọc được bài báo sinh động về Powers trên tạp chí Chicago. Những mối quan hệ ấn tượng và thành tích ghê gớm của cô trong quá khứ chính là những gì anh cần.

Trái lại, Annabelle Granger thì không. Là tay cứng nhắc chuyên nghiệp, anh thường không dễ để mình bị lừa gạt, nhưng sự tha thiết tuyệt vọng ấy khiến anh mủi lòng. Anh nhớ lại bộ vest màu vàng khủng khiếp, đôi mắt to màu mật ong, cặp má tròn ửng hồng và mái tóc đỏ rối bù. Cô ta trông như thể vừa bất thình lình rơi ra khỏi chiếc túi của Ông già tuyết sau chuyến xe trượt tồi tệ.

Lẽ ra anh không nên nói với Kevin về việc anh đang tìm vợ nhưng làm sao anh biết được vợ khách hàng số một của anh, Molly, lại có người bạn làm bà mối? Ngay khi Heath xong xuôi vụ giới thiệu mà anh đã hứa hẹn, Annabelle Granger và công ty gàn dở của cô ta sẽ trở thành quá khứ.

Hơn một giờ sáng, cuối cùng Dean Robillard cũng tới gần Heath. Bất chấp ánh sáng mờ mờ của câu lạc bộ, anh chàng vẫn đeo cặp kính Oakleys, nhưng đã bỏ áo khoác thể thao, và chiếc áo phông lụa trắng không tay khoe bờ vai bóng bầu dục ấn tượng – to lớn, mạnh mẽ và không chút dấu vết nh phẫu thuật nội soi. Dean nhếch một bên mông lên chiếc ghế trống cạnh Heath. Lúc duỗi chân để lấy thăng bằng, anh chàng làm lộ chiếc giày da cao cổ màu nâu nhạt mà Heath đã nghe một trong những cô nàng nói hiệu Dolce & Gabbana.

“Được rồi, Champion, đến lượt anh nịnh nọt rồi đấy.”

Heath chống khuỷu tay lên quầy bar. “Chia buồn với cậu, McGruder là người đại diện tốt.”

“Ông ấy ghét anh tận xương tận tủy.”

“Tôi cũng ghét ông ấy tận xương tận tủy, nhưng ông ấy vẫn là người đại diện tốt và chẳng còn lại nhiều người như thế đâu.” Anh nghiên cứu anh chàng tiền vệ kỹ hơn. “Chết tiệt, cậu vừa nhuộm tóc đấy à?”

“Highlight. Anh thích không?”

“Nếu cậu xinh đẹp hơn, tôi sẽ muốn hẹn hò với cậu đấy.”

Robillard cười nhăn nhở. “Anh phải xếp hàng thôi.”

Cả hai người đều biết họ không nói về chuyện hẹn hò.

“Tôi mến anh, Champion,” Robbilard nói, “Vì thế tôi sẽ nói thẳng. Anh bị loại khỏi cuộc chơi. Tôi có ngốc mới ký hợp đồng với người đại diện nằm ở hàng đầu tiên trong danh sách đen của Phoebe Calebow.”

“Lý do duy nhất khiến tôi ở trong danh sách ấy là vì sự kém cỏi của Phoebe.” Chuyện không hẳn là vậy, nhưng đây không phải là lúc đi sâu vào sự phức tạp trong mối quan hệ của anh với chủ nhân đội Ngôi sao Chicago. “Phoebe không thích việc tôi không ngã lăn ra và giả bộ chết vì cô ta như tất cả những người khác. Tại sao cậu không hỏi Kevin xem liệu anh ta có bất kỳ lời phàn nàn nào không?”

“Chà, thật tình cờ Kevin cưới em gái của Phoebe còn tôi thì không, vì thế tình huống không hoàn toàn giống nhau. Thực ra, thậm chí chưa làm gì tôi cũng đã khiến bà Calebow tức giận rồi và tôi sẽ không làm cho việc đó trở nên tồi tệ hơn bằng cách thuê

Thêm một lần nữa, mối quan hệ không suôn sẻ của Heath với Phoebe Calebow lại đi vào đường hướng anh không mong muốn. Dù anh có cố gắng hàn gắn mối quan hệ với cô đến thế nào đi chăng nữa, những lỗi lầm trước đây tiếp tục quay trở lại cắn trộm anh. Anh chưa bao giờ thể hiện sức ép mà chỉ nhún vai. “Cậu chỉ cần làm những gì phải làm thôi.”

“Tất cả các anh đều là kẻ bóc lột,” Dean cay đắng nói. “Anh đòi hai, ba phần trăm, và cho cái gì hả? Cho việc đẩy vòng vòng vài tờ giấy. Một vụ làm ăn lớn chết tiệt. Anh thì vất vả tập bóng được mấy lần hả?”

“Không vất vả bằng cậu, chắc chắn thế rồi. Tôi quá bận giành điểm A trong các lớp học về luật hợp đồng.”

Robillard mỉm cười.

Heath cười đáp lại. “Và vì chúng ta thẳng thắn với nhau... Trong những thương vụ lớn giành được cho khách hàng của mình, tôi thường lấy nhiều hơn ba phần trăm nhiều.”

Robillard không chớp mắt. “Nhà Zagorski bảo đảm với tôi về Nike. Anh có thể làm thế không?”

“Tôi không bao giờ đảm bảo những gì tôi không có sẵn trong túi.” Anh nhấp một ngụm bia. “Tôi không hứa hão với khách hàng, ít nhất là về bất cứ điều gì quan trọng. Tôi cũng không ăn cắp, nói dối, hay coi thường họ sau lưng. Không người đại diện nào trong giới làm việc chăm chỉ hơn tôi. Không một ai. Và đó là tất cả những gì tôi có để hứa hẹn.” Anh đứng dậy, lôi xấp tiền ra và đặt tờ một trăm đô lên quầy bar. “Nếu muốn nói về chuyện đó, cậu biết tìm tôi ở đâu rồi đấy.”

Tối hôm đó khi Heath về tới nhà, anh lôi tấm thiệp mời nhòe nhoẹt từ trong ngăn kéo tủ quần áo ra. Anh giữ nó bên mình như lời nhắc nhở về nỗi đau tinh thần anh đã cảm thấy khi lần đầu tiên mở nó ra. Lúc đó anh mới hai mươi ba tuổi.

Chân thành mời bạn tới dự lễ cưới của

JULIE AMES SHELT



HEATH D.CAMPIONE

Đám cưới bạc của

VICTORIA VÀ DOUGLAS SHELTON III



Đám cưới vàng của

MILDRED VÀ DOUGLAS PIERCE SHELTON II

Ngày Lễ Tình nhân

6:00 tối.

Trang viên

Đông Hampton, New York

Người tổ chức đám cưới đã gửi nhầm thiệp mời cho anh, không nhận ra anh chính là chú rể, điều này tự nó đã nói lên tất cả. Lần đầu tiên anh phát hiện ra đám cưới của mình với Julie chỉ là một phần nhỏ bé trong tác phẩm gia đình ấn tượng. Mọi sự yên ổn của anh đều sụp đổ. Anh vốn đã biết chuyện đó quá tốt để thành sự thật, Julie Shelton phải lòng anh chàng đang khó nhọc hoàn thành con đường học tập trong trường luật bằng cách rũ sạch những dấu vết nhơ bẩn.

“Em không hiểu tại sao anh lại quá khó chịu về chuyện này như thế,” Julie nói khi anh chất vấn cô. “Các ngày kỷ niệm vẫn được tổ chức như thế mà. Anh nên vui mừng vì chúng ta vẫn tuân theo truyền thống. Tổ chức đám cưới vào Ngày Lễ Tình nhân là điềm may trong gia đình em.”

“Đây không chỉ một Lễ Tình nhân bất kỳ,” anh cự lại. “Đám cưới vàng, đám cưới bạc... Em sẽ làm gì đối với người chồng nếu anh không thuận theo chứ?”

“Nhưng anh đã chấp nhận, vì thế em chẳng thấy có vấn đề gì.”>

Anh cầu xin cô thay đổi ngày cưới, nhưng cô từ chối. “Nếu yêu em, anh sẽ làm điều này theo cách của em,” cô nói.

Anh yêu cô, nhưng sau một tuần không ngủ, anh nhận ra cô chỉ yêu anh giống như yêu một món đồ.

Đám cưới vẫn tiếp tục với một trong số những người bạn thời thơ ấu của Julie góp mặt trong vai trò chú rể Ngày Lễ Tình nhân thế hệ thứ ba. Heath mất hàng tháng trời để hồi phục tinh thần. Hai năm sau, cặp đôi ly hôn, kết thúc vĩnh viễn truyền thống gia đình nhà Shelton, nhưng anh không cảm thấy hài lòng.

Julie không phải người đầu tiên anh dâng tặng trái tim. Khi anh còn bé, anh đã trao trái tim cho tất cả mọi người, bắt đầu với ông bố say xỉn và tiếp tục với một chuỗi bất tận những người phụ nữ thoáng qua mà bố anh đưa về nhà. Cứ người nào bước vào chiếc xe moóc tồi tàn, Heath lại cầu nguyện người ấy sẽ thay thế được người mẹ đã mất của anh.

Khi những người phụ nữ không làm được – và họ cũng chẳng bao giờ có ý định làm điều đó – anh dành tình yêu của mình cho những con chó lạc bị cán chết trên con đường cao tốc gần đó, rồi cho bà già ở trong chiếc xe moóc kế bên, người thường hét vào mặt anh nếu quả bóng của anh rơi xuống gần khu vườn ở đầu chiếc xe kéo của bà, rồi dành cho các giáo viên của anh, những người đã có con và không muốn một đứa nào khác nữa. Nhưng phải đến tận những trải nghiệm của anh cùng Julie, cuối cùng anh mới học được bài học mà anh không bao giờ cho phép mình được quên. Cảm xúc của anh tồn tại phụ thuộc vào việc không yêu ai.

Anh hy vọng một ngày nào đó điều này sẽ thay đổi. Anh sẽ yêu những đứa con của mình, điều đó là chắc chắn. Anh sẽ không bao giờ để chúng lớn lên như anh ngày xưa. Cũng như đối với vợ anh... Có thể sẽ mất một thời gian. Nhưng một khi biết chắc cô sẽ gắn bó, anh có thể cố gắng. Hiện tại, anh định đối xử với cuộc tìm kiếm người phụ nữ ấy giống như với bất kỳ phần việc nào khác của mình, đó là lý do anh thuê bà mối giỏi nhất thành phố. Và tại sao anh phải thoát khỏi Annabelle Granger...

Chưa đầy hai mươi tư tiếng đồng hồ sau, Heath bước vào Sienna, nhà hàng ưa thích của anh, để hoàn thành công việc. Annabelle mác phá hoại khắp người và đây là một sự lãng phí không cần thiết quá nhiều thời gian của anh. Trong lúc tiến về phía chiếc bàn quen thuộc ở góc xa của quầy bar được chiếu sáng rõ, anh lớn tiếng chào Carlo, chủ nhà hàng bằng tiếng Ý. Heath đã học ngolf ngữ này ở trường đại học chứ không phải từ ông bố người Ý vốn chỉ nói hai từ Say Xỉn. Bố anh chết vì bệnh tràn khí phổi và xơ gan khi Heath hai mươi tuổi. Tuy nhiên, anh cũng đã rơi lệ.

Anh tranh thủ gọi điện thoại cho Caleb Crenshaw, hậu về của đội Ngôi Sao và gọi một cuộc nữa cho Phil Typree ở New Orleans. Chiếc đồng hồ đeo tay đổ chuông ngay khi anh hoàn thành cuộc gọi. Chín giờ. Anh ngước nhìn lên và quả vậy, Annabelle Granger đang tiến về phía anh. Nhưng chính cú nốc ao tóc vàng đi bên cạnh mới là người thu hút sự chú ý của anh. Chà... Cô nàng này từ đâu ra vậy? Mái tóc ngắn, thẳng hợp mốt rủ xuống tới hàm. Cô nàng có các đường nét cân đối một cách hoàn hảo và cặp chân dài thon thả. Vậy đấy, bà mối Tinker Bell không chỉ được cái nói suông.

Bà mối của anh thấp hơn người phụ nữ cô đưa đến nửa cái đầu. Mái tóc rối màu đỏ đồng lấp lánh bao quanh chiếc đầu nhỏ. Áo khoác ngắn màu trắng mặc cùng váy mùa hè màu xanh xốn là sự cải thiện đáng kể so với ấn tượng ngày hôm qua, nhưng trông cô ta vẫn giống như nàng tiên đãng trí. Anh đứng dậy lúc cô ta giới thiệu hai người với nhau.

“Gwen, tôi hân hạnh được giới thiệu Heath Champion. Heath, đây là Gwen Phelps.”

Gwen Phelps nhìn anh bằng đôi mắt nâu thông minh hình lá liễu đầy cuốn hút. “Rất hân hạnh,” cô nói bằng giọng nhẹ và trầm. “Annabelle đã kể với tôi tất cả về anh.”

“Tôi rất mừng khi nghe vậy. Nghĩa là chúng ta có thể nói về cô, một việc mà tôi có thể thấy ngay rằng sẽ hấp dẫn hơn nhiều.” Một câu cũ rích và anh nghĩ anh nghe thấy tiếng khịt mũi nhưng khi liếc Annabelle, anh chỉ thấy trên mặt cô ta toát lên nỗi háo hức mong được làm người khác hài lòng.

“Không hiểu sao tôi nghi ngờ điều đó đấy.” Gwen duyên dáng ngồi xuống chiếc ghế anh kéo ra cho cô. Ở cô toát lên sự tao nhã. Annabelle ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhưng nó vướng vào chân bàn. Giấu sự khó chịu, anh vươn người để giải phóng chiếc ghế. Cô ta là một thảm họa biết đi và anh hối hận vì đã yêu cầu cô ta ngồi cùng, nhưng khi ấy điều đó có vẻ như là ý kiến hay. Lúc quyết định thuê bà mối, anh cũng đã hứa sẽ hợp tác để việc mai mối có hiệu quả. Anh đã gặp hai người mà Mai Mối Power giới thiệu. Thậm chí khi đồ uống còn chưa được mang tới, anh đã biết không ai trong số đó phù hợp. Anh phải lãng phí hai giờ đồng hồ mới thoát khỏi họ. Tuy nhiên, lần này cho thấy một sự hứa hẹn rõ ràng.

Ramon từ quầy bar đi tới để nhận yêu cầu. Gwen gọi nước soda, Annabelle gọi thứ gì đó rất khủng khiếp tên là bóng ma xanh. Cô ta nhìn anh bằng vẻ mặt quá háo hức, quá rạng rỡ của người chủ đang đợi con chó hết sẩy của mình trình diễn những mánh lới của nó. Có vẻ là kỳ vọng hơi quá khi mong cô ta đảm nhiệm vai trò dẫn dắt cuộc trò chuyện. “Cô là người Chicago đúng không, Gwen?” anh hỏi.

“Tôi lớn lên ở Rockford, nhưng sống ở thành phố này nhiều năm rồi, Bucktown.”

Bucktown là khu vực gần phía Bắc được giới trẻ rất yêu thích. Chính anh cũng từng sống ở đó một thời gian và họ trao đổi chung chung về Bucktown, đúng kiểu trò chuyện nhảm nhí chẳng đi tới đâu mà anh muốn tránh. Anh liếc nhìn Bà Mối. Cô ta không ngốc và đã nắm bắt được tín hiệu của anh.

“Anh sẽ thấy thú vị khi biết Gwen là nhà tâm lý học. Cô ấy là một trong những chuyên gia uy tín nhất cả nước trong lĩnh vực thay thế tình dục.”

Điều này khiến anh chú ý. Anh kìm lại những lời bình luận khiếm nhã bất chợt xuất hiện trong đầu. “Một lĩnh vực nghiên cứu đặc biệt.”

“Thay thế tình dục rất hay bị hiểu lầm,” nhà tâm lý học xinh đẹp đáp lại. “Nếu được sử dụng phù hợp, nó có thể là công cụ chữa bệnh tuyệt vời. Nhiệm vụ của tôi là giúp công chúng hiểu đúng hơn về lĩnh vực này.”

Cô bắt đầu cho anh cái nhìn khái quát về công việc của mình. Cô rất hài hước, thông minh và gợi cảm. Chúa ơi, cô ấy thật gợi cảm. Anh đã đánh giá quá thấp kỹ năng mai mối của Annabelle Granger. Tuy nhiên, đúng lúc anh bắt đầu cảm thấy có thể trò chuyện thoải mái, Annabelle liếc nhìn đồng hồ và đứng dậy. “Thời gian đã hết,” cô ta tuyên bố bằng giọng vui vẻ khiến anh nghiến răng.

Nhà tâm lý học gợi cảm mỉm cười, đứng dậy theo. “Heath, thật vui khi được làm quen với anh.”

“Rất hân hạnh.” Vì là người đưa ra giới hạn thời gian, nên anh đành cố giấu sự bực mình. Anh chưa từng hy vọng một người như Annabelle lại có thể giới thiệu một cô nàng cực kỳ hấp dẫn như thế này ngay từ lần đầu tiên. Gwen ôm nhanh Annabelle, mỉm cười với anh lần nữa rồi rời khỏi nhà hàng. Annabelle lại ngồi vào ghế, uống một ngụm bóng ma xanh rồi thò tay vào trong chiếc túi xách màu lam ngọc được trang trí với những cây cọ bằng chất dẻo. Mấy giây sau, anh nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng y hệt như bản cô ta để lại trên bàn làm việc của anh.

“Tôi đảm bảo giới thiệu ít nhất hai người một tháng.” Một lọn tóc đỏ bồng bềnh rơi xuống trán cô ta. “Tôi tính mười nghìn đô la cho sáu tháng.” Anh không để lỡ tất cả tật nói lắp lẫn màu hồng đang đậm dần trên đôi má sóc chuột ấy. Tinker Bell đang rất khoái trá. “Thường thì, mức phí bao gồm một buổi gặp với cố vấn hình ảnh, nhưng...” Cô ta nhìn chằm chằm mái tóc của anh, được chăm sóc hai tuần một lần với giá tám mươi đô, áo sơ mi hiệu Versace màu đen và quần màu xám nhạt hiệu Joseph Abboud. “Hừmm, tôi nghĩ chúng ta có thể miễn trừ khoản đó.”

Quả đúng là họ có thể làm thế. Heath có khiếu thẩm mỹ rất tồi về quần áo, nhưng trong nghề của anh hình ảnh là tất cả và chỉ bởi anh không quan tâm thêm chút nào đến việc ăn mặc không có nghĩa khách hàng của anh cũng cảm thấy y như vậy. Một nhà tư vấn phục trang vô cùng vui vẻ và sáng suốt chịu trách nhiệm mua sắm toàn bộ trang phục cho Heath và cấm Heath kết hợp bất kỳ chiếc áo sơ mi, quần hay cà vạt nào trái với bản đồ phối hợp treo trong tủ quần áo.

“Mười ngàn đô là cái giá quá đáng cho một người chưa có tên tuổi gì,” anh nói.

“Giống như anh, tôi thích mặc cả cho những gì tôi xứng đáng.” Mặt cô ta vênh lên.

Anh cố nén cười. Tinker Bell cần luyện tập nhiều mới mong có được bộ mặt lạnh như tiền. “Tôi đã phải trả cái giá quá đắt cho bản hợp đồng với Portia Powers rồi.”

Cánh cung thần tình yêu ở giữa môi trên của cô ta nhợt đi một chút, nhưng cô ta đã phản pháo ngay. “Và cô ấy đã giới thiệu cho anh bao nhiêu phụ nữ giống như Gwen?”

Về điểm đó thì cô ta đã thắng được anh và lần này anh không giấu nụ cười nữa. Thay vào đó, anh cầm bản hợp đồng lên và bắt đầu đọc. Mười ngàn đô là trò lừa bịp, không hơn gì sự mơ mộng viển vông của cô ta. Tuy nhiên, Gwen Phelps đó. Anh xem lướt qua hai trang. Anh có thể hạ thấp cái giá cô ta đưa ra, nhưng anh muốn đi xa đến chừng nào? Nghệ thuật thương thảo đòi hỏi tất cả mọi người đều có cảm giác như mình là người thắng cuộc. Nếu không, sự oán hận sẽ xuất hiện trong quá trình thực hiện.

Anh lôi chiếc bút hiệu Montblanc ra và bắt đầu sửa đổi, gạch xóa một mệnh đề ở chỗ này chỗ kia, sửa một điều khoản, thêm vào một ý kiến khác. Cuối cùng, anh đẩy nhẹ bản hợp đồng lại cho cô ta. “Trả trước năm ngàn. Tôi chỉ trả phần còn lại nếu cô tìm được người thích hợp.”

Hai đốm sáng màu vàng trong cặp mắt nâu của cô ta sáng lên giống như ánh sáng lấp lánh trong thứ đồ chơi yo-yo của trẻ con. “Điều đó không thể chấp nhận được. Rõ là anh đang yêu cầu tôi làm việc không công.”

“Năm ngàn đô không phải là nhỏ. Cô chẳng có thành tích gì đối với một người như tôi.”.

“Nhưng tôi đã giới thiệu Gwen cho anh.”

“Làm sao tôi biết cô ấy có phải tất cả những gì cô có hay không? Giữa nói và làm khác nhau nhiều lắm.” Anh búng ngón tay cái về phía bản hợp đồng. “Quyết định là ở cô.”

Cô ta chộp lấy bản hợp đồng và trừng trừng soi mắt vào những thay đổi mà anh đã làm, nhưng cuối cùng cô ta cũng ký, đúng như anh đã chắc mẩm. Anh cũng ký rồi ngả người trên ghế quan sát cô ta. “Đưa cho tôi số điện thoại của Gwen Phelps. Tôi sẽ tự mình sắp xếp cuộc hẹn tiếp theo.”

Cô ta kéo môi dưới, hé lộ hàm răng trắng nhỏ nhắn. “Tôi phải xem xem cô ấy nghĩ thế nào đã. Đó là thỏa thuận của tôi với tất cả những phụ nữ tôi giới thiệu.”

“Rất khôn ngoan. Nhưng tôi không quá lo đâu.”

Khi cô ta với tay lấy chiếc di động, anh liếc nhìn đồng hồ. Anh mệt mỏi. Anh đã dành cả ngày ở Cleveland và vẫn cần ghé qua Vòi Phun Nước để xem liệu có thể nhặt nhạnh được bất cứ tin tức mới nào về Dean Robillard hay không. Ngày mai lịch của anh kín đặc từ bữa sáng cho tới nửa đêm. Ngày thứ Sáu, anh có chuyến bay vào lúc sáng sớm tới Phoenix và tuần kế tiếp là các chuyến đi tới Tampa và Baltimore. Nếu anh có một cô vợ, valy dành cho các uyến đi sẽ được sắp xếp và sau chuyến bay đêm anh có thể tìm thấy trong tủ lạnh thứ gì khác ngoài bia. Anh cũng sẽ có ai đó để trò chuyện hàng ngày, có cơ hội giảm bớt sự đề phòng của anh mà không phải lo về dấu vết nhà quê lẻn vào câu nói khi anh mệt mỏi hay chuyện tình cờ để một khuỷu tay lên bàn trong khi đang ăn sandwich, hoặc bất kỳ thứ chết tiệt khác nào mà anh luôn phải ý thức. Hơn tất cả, anh sẽ có một ai đó để gắn bó.

“Gwen, Annabelle đây. Một lần nữa, cảm ơn vì đã đồng ý gặp Heath trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy.” Cô ta ném cho anh cái nhìn châm chọc. Tinker Bell đang trừng phạt anh. “Anh ấy hỏi xin số điện thoại của cô. Tôi tình cờ biết được anh ấy định mời cô ăn tối tại” – một cái nhìn châm chọc khác lại được ném về phía anh – “nhà hàng Charlie Trotter.”

Anh muốn cười phá lên nhưng lại vờ như không có chuyện gì để cô ta khỏi tự mãn.

Cô ta chờ đợi, lắng nghe và gật đầu. Anh lôi điện thoại ra và kiểm tra danh sách các cuộc gọi anh đã nhận được trong lúc nói chuyện với Gwen. Chưa đến chín giờ ở Denver. Anh vẫn còn thời gian thăm hỏi Jamal hỏi xem cái chân què của anh ta thế nào rồi.

“Vâng,” cô nói. “Vâng, tôi sẽ nói lại. Cảm ơn cô.” Cô ta búng tay tắt điện thoại, thả nó vào trong túi xách, sau đó nhìn anh chằm chằm qua bàn. “Gwen thích anh. Nhưng chỉ như một người bạn thôi.”

Một trong những lần hiếm hoi trong đời, anh chết sững không nói lên lời.

“Tôi đã e rằng điều đó có thể xảy ra,” giọng cô mạnh mẽ. “Khoảng thời gian hai mươi phút không hẳn có thể cho anh cơ hội để tạo ấn tượng tốt nhất được.”

Anh nhìn cô ta chằm chằm, không tin vào tai mình.

“Gwen nhờ tôi nhắn lại chúc anh những gì tốt đẹp nhất. Cô ấy nghĩ anh rất đẹp trai, và cô ấy dám chắc anh sẽ không gặp bất kỳ vấn đề gì trong việc tìm một người phù hợp hơn.”

Gwen Phelps vừa từ chối anh?

“Chúng ta có thể...” Annabelle trầm ngâm, “... cần bắt đầu hạ tiêu chuẩn tìm kiếm một chút.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương