Mãi Mãi Yêu Nàng Vương Phi Của Ta
-
Chương 20: Trêu đùa
Như Yên đi ra khỏi Thư phòng
_Đúng là kiếm cớ làm khó mình mà...phòng bếp...phòng bếp...ở đâu ta?
Như Yên đi loanh quanh một lát thì gặp Lý Ngạo thuộc hạ thân cận của Tứ vương gia liền vui mừng kêu to
_Lý Ngạo huynh...ở đây...ở đây
Lý Ngạo thấy có người kêu mình thì quay qua bắt gặp một gương mặt quen thuộc là NHư Yên
_Ủa...Liễu tiểu thư -Lý Ngạo đi tới_Không phải tiểu thư đang ở cùng Vương gia sao...sao lại ở đây?
_À...có xíu chuyện lát kể với huynh sau...huynh dẫn ta đến phòng bếp với
_Lối này
.....
_À thì ra là như vậy
_Như vậy là sao...ta là đang bị Vương gia của các người ức hiếp đó
_Đây là phòng bếp-Lý Ngạo chỉ tay về phía căn phòng lớn
Như Yên đẩy cửa bước vào
_Ủa sao lại không có một bóng người như vậy...đang là trưa, đáng lí ra thì mọi người phải đang nấu bữa trưa chứ?
_Vương gia nói lát nữa có người đến nấu nên cho mọi người nghỉ ngơi sớm rồi
"Đúng là chơi mình mà...vậy thì..."
_Đươc rồi muội hiểu rồi...huynh ra ngoài đi...à phải, sau này huynh gọi muội là Như Yên đi nghe vậy thân quen hơn...chứ một tiếng tiểu thư hai tiếng cũng là tiểu thư nghe nhàm quá
_Nhưng mà...
_Vậy đi ha...tạm biệt-Như Yên đóng cửa lại
_Bắt tay vào làm thôi
...............
THƯ PHÒNG
Như Yên đẩy cửa bước vào
_Ta về rồi đây
_Tứ vương gia ngươi đón xem ta nấu món gì đây?
_Gà hấp-Vương gia cừa đọc sách vừa nói
_Sai
_Gà sào
_Sai...ten ten-Như Yên mở nắp_Là bánh bao chay,cơm trắng và rau muống xào...món ăn dân dã cho buổi trưa
Vương gia bỏ quyển sách xuống đi lại phía bàn ăn mà Như Yên đã chuẩn bị nhìn thử
_Không nghĩ tài nghệ của Liễu tiểu thư chỉ tới đây thôi
_Đúng vậy ta dở nhất là nấu ăn đó cho nên có dở ngài cũng đừng chê nha
_Trông cũng đẹp mắt đó nhưng không biết ăn vào có chết người không
"Không có chết người nhưng mà..."
_Ta có chín cái mạng cũng không dám giết ngài đâu
Tứ vương gia nhìn Như Yên rồi lại nhìn bàn thức ăn, cầm đôi đũa lên và ăn thử
_Mùi cũng không tệ
_Thấy chưa ta nói rồi mà
Như Yên với tay lấy hai cái bánh bao vừa ăn vừa sắp xếp sách
_Cô không ngồi ăn à
_Phải tranh thủ làm cho xong từ sáng tới giờ chỉ sắp xếp được gần một nửa nếu không làm nhanh e rằng có người không cho về-Như Yên liếc xéo Tứ vương gia nhưng Tứ vương gia vẫn ra vẻ như không nghe thấy bình thản mà ăn
Như Yên vừa ăn vừa sắp xếp bê hết chống sách này đến chồng sách kia, thỉnh thoảng lại chạy lại bàn rót cốc nước để uống
Còn Tứ vương gia vẫn cứ bình thản mà ăn, ăn xong cho người vào dọn xuống rồi lại tiếp tục đọc sách
BUỔI CHIỀU
_Cái này...ở đây...cái này...sao cao thế-Như Yên loay hoay kiếm cách thì bỗng nhìn đến cái ghế liền đi đến kéo lại, bê chồng sách cao cất lên vừa cất xong chân đứng không vững xíu nữa là ngã khỏi ghế cũng may là giữ kịp nhưng...một chồng sách tốn công xếp lên giờ lại rơi xuống
_A a a a...đừng rơi mà...hây ta hận mi hận luôn cả chủ của mi
Tứ vương gia nghe thấy cũng chỉ mỉm cười cảm giác bây giờ rất hả dạ
BUỔI TỐI
_Cuối...cùng...cũng xong-Như Yên kéo dãn cơ bằng cách vươn người
Như Yên tiến lại gần bàn Của Vương gia
_Tứ vương gia à ngài xem ta đã làm xong rồi có thể cho ta về chưa
Vương gia ngước mắt lên nhìn Như Yên rồi đứng dậy tiến lại gần kệ sách nhìn xem thấy tất cả mọi thứ đều được xếp rất gọn gàng
_Không ngờ cái tài quét dọn này Liễu tiểu thư lại cực siêu như vậy
_Quá khen quá khen-Như Yên cảm thấy ngại khi có người khen như vậy nên cuối đầu xuống nghịch nghịch tóc nhưng nghĩ kĩ thì
_Ủa đây mà là lời khen sao?...Tô Tấn Bằng ngươi
_Rất hoan nghênh lần sau cô nợ ta một ân tình nữa đấy
_Có chết ta cũng không thèm...hứ-Như Yên dậm chân bước ra khỏi phòng nhưng chợt nhớ ra một chuyện liền thò đầu vào phòng
_Này ta nói ngươi nghe một chuyện nhé?
_Nói đi
_Ngươi là người sai thuộc hạ đưa ta tới phủ phải không?
_Phải
_Vậy...có phải ngươi nên kêu người đưa ta về không?
Vương gia nghe vậy bỏ công văn đang coi xuống đảo mắt nhìn xung quanh
_Cũng phải ha...lỡ có bọn bắt cóc bắt cô rồi giết đi thì ta lấy đâu ra một Như Yên thứ hai mà trả cho cha cô chứ nhỉ
Như Yên đứng ngoài cửa cảm động gật đầu liên tục, bỗng Tứ vương gia kêu lớn
_LIỄU NHƯ YÊN CÓ KẺ BẮT CÓC ĐỨNG SAU LƯNG CÔ KÌA
Như Yên giật mình liền nhảy vào trong Thư phòng đóng cửa lại
_Đừng bắt ta có bắt thì bắt Tứ vương gia kìa bán được nhiều tiền hơn...hu hu-Như Yên ngồi xuống bịt mắt lại
Tứ vương gia tiến lại gần chọt chọt Như Yên
_Đừng...đừng mà
_Ha ha ha...đùa cô thôi, cô nhìn cô xem có đáng đồng nào để bắt đâu chứ mặt thì lại chẳng có chút xinh đẹp gì cả không ai bắt cô đâu khỏi lo đi ha ha ha
_Ngươi...ngươi...được lắm cứ chờ đó-Lần này vì thẹn quá hóa giận Như Yên đùng đùng bước đi để lại đằng sau là Tứ vương gia đang nhìn bóng lưng tức giận kia mà cười cho một trận
_Đúng là kiếm cớ làm khó mình mà...phòng bếp...phòng bếp...ở đâu ta?
Như Yên đi loanh quanh một lát thì gặp Lý Ngạo thuộc hạ thân cận của Tứ vương gia liền vui mừng kêu to
_Lý Ngạo huynh...ở đây...ở đây
Lý Ngạo thấy có người kêu mình thì quay qua bắt gặp một gương mặt quen thuộc là NHư Yên
_Ủa...Liễu tiểu thư -Lý Ngạo đi tới_Không phải tiểu thư đang ở cùng Vương gia sao...sao lại ở đây?
_À...có xíu chuyện lát kể với huynh sau...huynh dẫn ta đến phòng bếp với
_Lối này
.....
_À thì ra là như vậy
_Như vậy là sao...ta là đang bị Vương gia của các người ức hiếp đó
_Đây là phòng bếp-Lý Ngạo chỉ tay về phía căn phòng lớn
Như Yên đẩy cửa bước vào
_Ủa sao lại không có một bóng người như vậy...đang là trưa, đáng lí ra thì mọi người phải đang nấu bữa trưa chứ?
_Vương gia nói lát nữa có người đến nấu nên cho mọi người nghỉ ngơi sớm rồi
"Đúng là chơi mình mà...vậy thì..."
_Đươc rồi muội hiểu rồi...huynh ra ngoài đi...à phải, sau này huynh gọi muội là Như Yên đi nghe vậy thân quen hơn...chứ một tiếng tiểu thư hai tiếng cũng là tiểu thư nghe nhàm quá
_Nhưng mà...
_Vậy đi ha...tạm biệt-Như Yên đóng cửa lại
_Bắt tay vào làm thôi
...............
THƯ PHÒNG
Như Yên đẩy cửa bước vào
_Ta về rồi đây
_Tứ vương gia ngươi đón xem ta nấu món gì đây?
_Gà hấp-Vương gia cừa đọc sách vừa nói
_Sai
_Gà sào
_Sai...ten ten-Như Yên mở nắp_Là bánh bao chay,cơm trắng và rau muống xào...món ăn dân dã cho buổi trưa
Vương gia bỏ quyển sách xuống đi lại phía bàn ăn mà Như Yên đã chuẩn bị nhìn thử
_Không nghĩ tài nghệ của Liễu tiểu thư chỉ tới đây thôi
_Đúng vậy ta dở nhất là nấu ăn đó cho nên có dở ngài cũng đừng chê nha
_Trông cũng đẹp mắt đó nhưng không biết ăn vào có chết người không
"Không có chết người nhưng mà..."
_Ta có chín cái mạng cũng không dám giết ngài đâu
Tứ vương gia nhìn Như Yên rồi lại nhìn bàn thức ăn, cầm đôi đũa lên và ăn thử
_Mùi cũng không tệ
_Thấy chưa ta nói rồi mà
Như Yên với tay lấy hai cái bánh bao vừa ăn vừa sắp xếp sách
_Cô không ngồi ăn à
_Phải tranh thủ làm cho xong từ sáng tới giờ chỉ sắp xếp được gần một nửa nếu không làm nhanh e rằng có người không cho về-Như Yên liếc xéo Tứ vương gia nhưng Tứ vương gia vẫn ra vẻ như không nghe thấy bình thản mà ăn
Như Yên vừa ăn vừa sắp xếp bê hết chống sách này đến chồng sách kia, thỉnh thoảng lại chạy lại bàn rót cốc nước để uống
Còn Tứ vương gia vẫn cứ bình thản mà ăn, ăn xong cho người vào dọn xuống rồi lại tiếp tục đọc sách
BUỔI CHIỀU
_Cái này...ở đây...cái này...sao cao thế-Như Yên loay hoay kiếm cách thì bỗng nhìn đến cái ghế liền đi đến kéo lại, bê chồng sách cao cất lên vừa cất xong chân đứng không vững xíu nữa là ngã khỏi ghế cũng may là giữ kịp nhưng...một chồng sách tốn công xếp lên giờ lại rơi xuống
_A a a a...đừng rơi mà...hây ta hận mi hận luôn cả chủ của mi
Tứ vương gia nghe thấy cũng chỉ mỉm cười cảm giác bây giờ rất hả dạ
BUỔI TỐI
_Cuối...cùng...cũng xong-Như Yên kéo dãn cơ bằng cách vươn người
Như Yên tiến lại gần bàn Của Vương gia
_Tứ vương gia à ngài xem ta đã làm xong rồi có thể cho ta về chưa
Vương gia ngước mắt lên nhìn Như Yên rồi đứng dậy tiến lại gần kệ sách nhìn xem thấy tất cả mọi thứ đều được xếp rất gọn gàng
_Không ngờ cái tài quét dọn này Liễu tiểu thư lại cực siêu như vậy
_Quá khen quá khen-Như Yên cảm thấy ngại khi có người khen như vậy nên cuối đầu xuống nghịch nghịch tóc nhưng nghĩ kĩ thì
_Ủa đây mà là lời khen sao?...Tô Tấn Bằng ngươi
_Rất hoan nghênh lần sau cô nợ ta một ân tình nữa đấy
_Có chết ta cũng không thèm...hứ-Như Yên dậm chân bước ra khỏi phòng nhưng chợt nhớ ra một chuyện liền thò đầu vào phòng
_Này ta nói ngươi nghe một chuyện nhé?
_Nói đi
_Ngươi là người sai thuộc hạ đưa ta tới phủ phải không?
_Phải
_Vậy...có phải ngươi nên kêu người đưa ta về không?
Vương gia nghe vậy bỏ công văn đang coi xuống đảo mắt nhìn xung quanh
_Cũng phải ha...lỡ có bọn bắt cóc bắt cô rồi giết đi thì ta lấy đâu ra một Như Yên thứ hai mà trả cho cha cô chứ nhỉ
Như Yên đứng ngoài cửa cảm động gật đầu liên tục, bỗng Tứ vương gia kêu lớn
_LIỄU NHƯ YÊN CÓ KẺ BẮT CÓC ĐỨNG SAU LƯNG CÔ KÌA
Như Yên giật mình liền nhảy vào trong Thư phòng đóng cửa lại
_Đừng bắt ta có bắt thì bắt Tứ vương gia kìa bán được nhiều tiền hơn...hu hu-Như Yên ngồi xuống bịt mắt lại
Tứ vương gia tiến lại gần chọt chọt Như Yên
_Đừng...đừng mà
_Ha ha ha...đùa cô thôi, cô nhìn cô xem có đáng đồng nào để bắt đâu chứ mặt thì lại chẳng có chút xinh đẹp gì cả không ai bắt cô đâu khỏi lo đi ha ha ha
_Ngươi...ngươi...được lắm cứ chờ đó-Lần này vì thẹn quá hóa giận Như Yên đùng đùng bước đi để lại đằng sau là Tứ vương gia đang nhìn bóng lưng tức giận kia mà cười cho một trận
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook