Mãi Mãi Cưng Chiều Em
-
Chương 17: 6 năm sau
Trong căn phòng học S2 ở tầng ba của học viện Thánh Ân, phía dãy bàn cuối lớp là hai thiếu nữ xinh đẹp tuyệt mỹ đang ngồi với nhau. Thật ra là một người nói, còn một người lại chăm chú đọc sách, đó không ai khác chính là Nam Cung Mẫn Nguyệt và Vũ Điềm Điềm. Mẫn Nguyệt trải qua 6 năm đã trở thành một thiếu nữ thực thụ, cả thân thể đều phát dục hoàn toàn, đã cao tới 1m55, khi đứng cùng các bạn khác thì Mẫn Nguyệt có phần cao hơn một chút. Làn da trắng nõn như phát quang dưới tia nắng mặt trời, đôi môi đỏ mọng ướt át, chỉ có ánh mắt kia là không thay đổi, luôn long lanh và tinh khiết như thế. Dung mạo hoàn mỹ không tì vết, khí chất cao quý trời sinh khiến người khác phải khuất phục lại cộng thêm việc liên tiếp nhiều năm là người có điểm số đứng đầu trường, chính vì vậy mà Mẫn Nguyệt đã lập tức trở thành nữ thần trong lòng toàn bộ học sinh của Thánh Ân. Mà Vũ Điềm Điềm ngồi bên cạnh cũng không kém, sự kết hợp của vẻ đẹp phương Đông và phương Tây là khuôn mặt baby đáng yêu, mái tóc vàng óng ánh được cố định bằng một cái nơ đen huyền.
“Nguyệt Nguyệt à, cậu có nghe tớ nói không vậy?” Đôi mắt màu xanh xinh đẹp đảo quanh, cuối cùng dừng lại ở cô gái trước mặt đang ngồi đọc sách chăm chú.
“Đang nghe đây.” Mẫn Nguyệt trả lời cho có lệ, ánh mắt vẫn dán chặt vào cuốn sách không thay đổi. Lúc này Vũ Điềm Điềm liếc nhìn cuốn sách kia một cái, đó là chương trình toán cấp cao của đại học, Vũ Điềm Điềm cũng không có gì bất ngờ. Thật ra Mẫn Nguyệt đã học xong chương trình cấp ba từ lâu rồi thậm chí còn làm bài thi đầu vào của đại học Cambridge tại Anh, nhưng cô vẫn tiếp tục học trung học như bao học sinh khác. Thấy cô bạn thân nãy giờ không hề để ý mình Vũ Điềm Điềm có chút giận dỗi, lập tức vươn tay đoạt lấy cuốn sách mà Mẫn Nguyệt đang đọc. Mẫn Nguyệt bất đắc dĩ ngước mặt lên, nhìn khuôn mặt phồng lên vì tức giận của Vũ Điềm Điềm, Mẫn Nguyệt thấy rất đáng yêu, thật muốn sờ một cái. Nghĩ là làm Mẫn Nguyệt liền đưa tay ra nhéo mặt Vũ Điềm Điềm, xúc cảm thật tốt, vừa nhéo vừa nói.
“Điềm Điềm dễ thương, đừng giận nữa mà!” Vũ Điềm Điềm gỡ bỏ móng vuốt đang làm loạn trên mặt mình ra, sau đó lại giả bộ như không quan tâm Mẫn Nguyệt.”Ai bảo cậu không chịu để ý mình, hứ!!!”
Mẫn Nguyệt giả bộ đáng thương, rồi nhào qua ôm chầm Vũ Điềm Điềm. “Mình sai rồi, cậu tha thứ cho mình lần này đi!” Nhìn vào đôi mắt cún con kia, Vũ Điềm Điềm thật sự không thể làm mặt dỗi được nữa.
“Được rồi, mình đại nhân đại lượng tha thứ cho cậu lần này nhưng lần sau thì không được như vậy nữa.” Mẫn Nguyệt cười đắc ý, cô biết Điềm Điềm nhất định sẽ không chịu nổi bộ dạng như vậy mà, cô nàng lại tiếp tục quay qua dày vò khuôn mặt Vũ Điềm Điềm.
“Cậu tốt nhất!”
“Á...cậu mau bỏ tớ ra...như vậy sẽ bị xệ xuống đó....”
“Sẽ không đâu.”
“Ây nha...Cậu mau dừng lại đi mà.... Nguyệt Nguyệt...”
An Triết Hàn ngồi gần đó, ngước nhìn hai cô gái kia, khóe môi cong lên một chút. An Triết Hàn bây giờ cũng đã trưởng thành hơn trước, cũng đẹp trai rất nhiều, nhưng chỉ có sự vô cảm trên gương mặt là không thay đổi. Cậu ta cùng với Mẫn Nguyệt và Vũ Điềm Điềm chưa bao giờ rớt xuống ba vị trí đứng đầu trường, trở thành truyền kỳ của Thánh Ân. Trong đó cậu ta đứng thứ hai mà Vũ Điềm Điềm lại đứng thứ ba, cho nên hai người này tuyệt đối là oan gia, cứ gặp mặt là cãi nhau.
Nhìn cảnh tượng hai nữ sinh đang đùa giỡn kia, học sinh trong lớp S2 cũng không thấy lạ gì, dù sao nhìn cũng quen rồi. Từ sau sự kiện Mẫn Nguyệt giúp Vũ Điềm Điềm sáu năm trước thì hai người họ trực tiếp trở thành bạn thân, đi đâu cũng dính lấy nhau. Nhưng khung cảnh tốt đẹp như vậy, cố tình lại có người muốn phá rối.
“Nam Cung Mẫn Nguyệt, cô lập tức đi ra đây cho tôi!” Lúc này trước cửa lớp, có một cô gái xinh đẹp đang đứng, trên khuôn mặt cực kỳ đẹp đẽ đó tràn ngập lửa giận. Người đó chính là Diệp Gia Lệ, cô ta học ở lớp “Quý tộc”, theo sau cô ta còn có một số nữ sinh mặt mày hung dữ. Xung quanh lớp S2, người vây xem không ngừng, chủ yếu là muốn xem kịch vui. Mẫn Nguyệt ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng, trực tiếp coi Diệp Gia Lệ là không khí, tiếp tục vui đùa cùng Vũ Điềm Điềm. Thấy Mẫn Nguyệt không hề để ý tới cô ta, Diệp Gia Lệ sắc mặt vẫn vẹo, bắt đầu mắng chửi Mẫn Nguyệt.
“Nam Cung Mẫn Nguyệt, sao vậy, không dám ra sao? Nếu cô còn không ra đây tôi sẽ khiến cô phải rời khỏi Thánh Ân.”
“Nam Cung Mẫn Nguyệt, cô đừng có mà không biết điều như vậy, gia đình của cô nghèo còn không có địa vị còn dám chống đối với tôi!”
“Đã nghèo rồi mà còn không có giáo dục, chắc chắn ba mẹ của cô không có dạy dỗ cô đúng không?”
“Rầm!” Mẫn Nguyệt đập mạnh bàn, lạnh lùng bước từng bước tới chỗ Diệp Gia Lệ. Nam Cung Mẫn Nguyệt cô trước giờ ghét nhất là bị uy hiếp và bị sỉ nhục về người nhà của mình, thật tốt, không ngờ cô ta đã làm cả hai! Nghe tiếng động lớn kia khiến Diệp Gia Lệ giật mình, chủ động ngậm miệng. Lại thấy Mẫn Nguyệt đang bước lại gần mình, cô ta không có đắc ý như trong tưởng tượng mà lại bị khí chất quanh người của Mẫn Nguyệt dọa cho sợ hãi, có cảm giác hít thở không thông. Nhưng Diệp Gia Lệ thầm nhủ trong lòng, cô ta là tiểu thư được sinh ra trong gia đình giàu có, cần gì phải sợ con nhỏ nhà nghèo này, nghĩ vậy Diệp Gia Lệ càng ưỡn ngực tự tin nhìn Mẫn Nguyệt. Toàn bộ học sinh lớp S2 lúc này thầm cầu nguyện cho Diệp Gia Lệ, chọc ai không chọc, mà lại đi chọc vào tiểu ác ma kia! Trước giờ Mẫn Nguyệt chưa hề để lộ thân phận mình, nhưng chưa hề có ai dám bắt nạt cô, đơn giản vì cô gái này quá đáng sợ. Kể sơ lịch sử là như vầy: Năm đầu tiên khi Mẫn Nguyệt vừa vào trường, đám con gái đã dám bỏ chuột chết trong ngăn bàn của cô. Đến khi Mẫn Nguyệt phát hiện ra cũng không la lên ầm ĩ như tưởng tượng của họ, mà cô bình tình lấy đồ bọc con chuột chết đó lại, vứt vào thùng rác, rồi quay lại chỗ ngồi tiếp tục học. Ngày hôm sau toàn bộ nữ sinh đã làm việc đó với Mẫn Nguyệt trong ngăn bàn của họ chứa đầy chuột chết mà còn có một số loại côn trùng khác, máu chảy đầm đìa. Những nữ sinh đó hét toáng lên, Mẫn Nguyệt còn đứng bên cạnh ngây thơ hỏi “Các cậu bị làm sao vậy?”
Đến năm thứ ba, có người giấu đồng phục thể dục của Mẫn Nguyệt. Lúc đó cô cũng chỉ ra sân thể dục báo với thầy rằng đồ bị mất rồi được cho nghỉ nhưng cũng không khóc lóc hay nói gì. Nhưng đến tuần sau, cũng đến tiết thể dục đó, tên thủ phạm đột nhiên khi đang nhảy cao lại bị rách quần thể dục, bị mọi người xung quanh chê cười, còn xin nghỉ học một tuần. Những năm tiếp theo, rồi tiếp theo đó, những người dám trêu chọc vào cô bé kia đều không có kết cục yên ổn, nếu không phải đột nhiên bị ngứa khắp người thì ra đường cũng bị chó đuổi theo không ngừng,... Thực chất cô bé đó là một tiểu ác ma, đừng nhìn vào bộ mặt thiên sứ kia mà bị lừa, nếu ai dám đụng đến cô thì kết cục chỉ có một, thê thảm! Lớp S2 đã cảm nhận sâu sắc được điều này, nên tuyệt đối không ai dám làm điều ngu xuẩn đó, nhưng hiện giờ lại có người não tàn muốn làm vậy! Vũ Điềm Điềm vốn muốn đi theo Mẫn Nguyệt nhưng lại bị cô ngăn lại “Mình không sao đâu, cậu đừng lo!” Dù lo lắng nhưng Vũ Điềm Điềm biết một khi Mẫn Nguyệt đã quyết định thì không thể thay đổi chỉ đành ngồi chờ tại chỗ, hơn nữa Mẫn Nguyệt cũng không dễ ức hiếp như vậy. Mẫn Nguyệt dựa vào cánh cửa phòng học, tựa tiếu phi tiếu nhìn Diệp Gia Lệ.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi muốn chúng ta 'nâng cao tình bạn' mà để được như vậy thì cần thân thiết một chút. Nơi này không được, chúng ta đi nơi khác nói chuyện.” Không để ý Mẫn Nguyệt có đồng ý hay không, Diệp Gia Lệ liền cao ngạo dẫn người đi. Mẫn Nguyệt nhếch mép, nụ cười trên mặt càng sâu, những người trong lớp S2 thấy nụ cười này thì thầm than “Thôi xong rồi!” Bởi vì khi Mẫn Nguyệt cười như vậy có nghĩa là bản chất ác ma bên trong đã trỗi dậy mạnh mẽ.
Diệp Gia Lệ đưa Mẫn Nguyệt tới khu đất phía sau trường, nơi đây trước giờ tương đối vắng vẻ, rất thuận lợi để làm nhiều việc không muốn để cho người ta thấy. Diệp Gia Lệ ánh mắt oán độc quay lại nhìn Mẫn Nguyệt.
“Nam Cung Mẫn Nguyệt, hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ!”
Mẫn Nguyệt vẫn điềm nhiên đứng đó, không hề sợ hãi, con ngươi lạnh nhạt lướt qua từng người trước mặt, sau đó cười khinh thường.
“Mang nhiều người đến như vậy là vì sợ không đánh lại tôi sao? Chậc chậc, Diệp Gia Lệ, từ bao giờ mà cô trở nên nhát gan như vậy?”
Diệp Gia Lệ nghe Mẫn Nguyệt châm chọc thì tức nổ phổi, hận ý trong lòng cô ta với Nam Cung Mẫn Nguyệt lại tăng thêm một phần. Thật ra lý do Diệp Gia Lệ ghét Mẫn Nguyệt đến như vậy rất đơn giản, trước giờ cô ta luôn coi mình là trung tâm của vũ trụ, đi tới đâu thì được hoan nghênh đến đó, luôn đứng đầu trong mọi việc. Nhưng kể từ khi cô ta gặp Nam Cung Mẫn Nguyệt thì toàn bộ đều thay đổi, cô ta hoàn toàn thua Mẫn Nguyệt, cả trong học tập lẫn danh hiệu hoa khôi trong trường. Dựa vào đâu chứ? Cô ta chỉ là một đứa nghèo khó, lại dám cướp đi hào quang của Diệp Gia Lệ cô. Khuôn mặt xinh đẹp đó mà là nữ thần, là kỹ nữ mê hoặc đàn ông thì có! Diệp Gia Lệ phất tay cho đám nữ sinh đi theo cô ta lui ra sau “Các người lùi lại đi, một mình tôi đối phó với cô ta là đủ rồi.” Đám nữ sinh tuy không cam lòng nhưng vẫn nghe lời lùi lại đằng sau. Diệp Gia Lệ liền bước lên trước muốn tát Mẫn Nguyệt, nhưng tay chưa kịp đánh xuống đã bị Mẫn Nguyệt cản lại.
“Muốn chết!”
“Bốp! Bốp!” Hai bạt tai mạnh mẽ rơi xuống gương mặt mịn màng của Diệp Gia Lệ. Ngay lúc Diệp Gia Lệ còn chưa phản ứng lại thêm một cú đá ngay bụng cô ta khiến Diệp Gia Lệ phải lăn ra xa vài mét. Vùng bụng đau nhói như bị đảo lộn cả lục phủ ngũ tạng làm cho Diệp Gia Lệ ho khan liên tục. Đám nữ sinh đằng sau còn đang bàng hoàng thì đã bị Mẫn Nguyệt đánh tới tấp, tuy có chút chật vật nhưng cuối cùng cũng hạ được đám người đó. Cũng may trong mấy năm nay cô từ chỗ của Điềm Điềm đã học được một chút võ công, nhưng Thần ca ca lại không cho cô tiếp tục học sâu thêm, sợ cô cực khổ. Nhưng một chút võ này đủ giải quyết đám tiểu thư thường ngày được cưng chiều này. Lúc nãy là cô cố tình làm bọn họ bị chia rẽ như vậy có thể lợi dụng sơ hở mà đánh tới, nếu như bọn họ cùng nhau hợp lại đánh cô, có lẽ cô cũng khó có thể thắng.
“Khụ...khụ... Nam Cung Mẫn Nguyệt, cô dám làm vậy với tôi! Hôm nay tôi sẽ cho cô chết!” Từ đằng sau Diệp Gia Lệ ôm ngực bò dậy, tóc tai có phần tán loạn, hai má sưng đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói. Mẫn Nguyệt cười càng vui vẻ: Chưa bị hạ sao? Rất tốt, tôi còn chưa chơi đủ đó!
“Ai chết còn chưa biết đâu!”
Bác Trương vừa nghe xong điện thoại từ trường gọi tới liền khẩn trương chạy lên thư phòng lầu hai nơi Nam Cung Âu Thần làm việc. Lúc nhìn thấy bóng người đang xử lý công việc kia, bác Trương nuốt nước miếng, có chút chần chờ nói “Thiếu gia, Mẫn Nguyệt, con bé....đánh nhau ở trường.” Bàn tay đang cầm văn kiện chợt cứng lại, sau đó lập tức bỏ văn kiện xuống bàn, thuận tay lấy áo khoác, sải bước ra ngoài, vừa đi vừa nói, “Chuẩn bị xe!”
“Nguyệt Nguyệt à, cậu có nghe tớ nói không vậy?” Đôi mắt màu xanh xinh đẹp đảo quanh, cuối cùng dừng lại ở cô gái trước mặt đang ngồi đọc sách chăm chú.
“Đang nghe đây.” Mẫn Nguyệt trả lời cho có lệ, ánh mắt vẫn dán chặt vào cuốn sách không thay đổi. Lúc này Vũ Điềm Điềm liếc nhìn cuốn sách kia một cái, đó là chương trình toán cấp cao của đại học, Vũ Điềm Điềm cũng không có gì bất ngờ. Thật ra Mẫn Nguyệt đã học xong chương trình cấp ba từ lâu rồi thậm chí còn làm bài thi đầu vào của đại học Cambridge tại Anh, nhưng cô vẫn tiếp tục học trung học như bao học sinh khác. Thấy cô bạn thân nãy giờ không hề để ý mình Vũ Điềm Điềm có chút giận dỗi, lập tức vươn tay đoạt lấy cuốn sách mà Mẫn Nguyệt đang đọc. Mẫn Nguyệt bất đắc dĩ ngước mặt lên, nhìn khuôn mặt phồng lên vì tức giận của Vũ Điềm Điềm, Mẫn Nguyệt thấy rất đáng yêu, thật muốn sờ một cái. Nghĩ là làm Mẫn Nguyệt liền đưa tay ra nhéo mặt Vũ Điềm Điềm, xúc cảm thật tốt, vừa nhéo vừa nói.
“Điềm Điềm dễ thương, đừng giận nữa mà!” Vũ Điềm Điềm gỡ bỏ móng vuốt đang làm loạn trên mặt mình ra, sau đó lại giả bộ như không quan tâm Mẫn Nguyệt.”Ai bảo cậu không chịu để ý mình, hứ!!!”
Mẫn Nguyệt giả bộ đáng thương, rồi nhào qua ôm chầm Vũ Điềm Điềm. “Mình sai rồi, cậu tha thứ cho mình lần này đi!” Nhìn vào đôi mắt cún con kia, Vũ Điềm Điềm thật sự không thể làm mặt dỗi được nữa.
“Được rồi, mình đại nhân đại lượng tha thứ cho cậu lần này nhưng lần sau thì không được như vậy nữa.” Mẫn Nguyệt cười đắc ý, cô biết Điềm Điềm nhất định sẽ không chịu nổi bộ dạng như vậy mà, cô nàng lại tiếp tục quay qua dày vò khuôn mặt Vũ Điềm Điềm.
“Cậu tốt nhất!”
“Á...cậu mau bỏ tớ ra...như vậy sẽ bị xệ xuống đó....”
“Sẽ không đâu.”
“Ây nha...Cậu mau dừng lại đi mà.... Nguyệt Nguyệt...”
An Triết Hàn ngồi gần đó, ngước nhìn hai cô gái kia, khóe môi cong lên một chút. An Triết Hàn bây giờ cũng đã trưởng thành hơn trước, cũng đẹp trai rất nhiều, nhưng chỉ có sự vô cảm trên gương mặt là không thay đổi. Cậu ta cùng với Mẫn Nguyệt và Vũ Điềm Điềm chưa bao giờ rớt xuống ba vị trí đứng đầu trường, trở thành truyền kỳ của Thánh Ân. Trong đó cậu ta đứng thứ hai mà Vũ Điềm Điềm lại đứng thứ ba, cho nên hai người này tuyệt đối là oan gia, cứ gặp mặt là cãi nhau.
Nhìn cảnh tượng hai nữ sinh đang đùa giỡn kia, học sinh trong lớp S2 cũng không thấy lạ gì, dù sao nhìn cũng quen rồi. Từ sau sự kiện Mẫn Nguyệt giúp Vũ Điềm Điềm sáu năm trước thì hai người họ trực tiếp trở thành bạn thân, đi đâu cũng dính lấy nhau. Nhưng khung cảnh tốt đẹp như vậy, cố tình lại có người muốn phá rối.
“Nam Cung Mẫn Nguyệt, cô lập tức đi ra đây cho tôi!” Lúc này trước cửa lớp, có một cô gái xinh đẹp đang đứng, trên khuôn mặt cực kỳ đẹp đẽ đó tràn ngập lửa giận. Người đó chính là Diệp Gia Lệ, cô ta học ở lớp “Quý tộc”, theo sau cô ta còn có một số nữ sinh mặt mày hung dữ. Xung quanh lớp S2, người vây xem không ngừng, chủ yếu là muốn xem kịch vui. Mẫn Nguyệt ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng, trực tiếp coi Diệp Gia Lệ là không khí, tiếp tục vui đùa cùng Vũ Điềm Điềm. Thấy Mẫn Nguyệt không hề để ý tới cô ta, Diệp Gia Lệ sắc mặt vẫn vẹo, bắt đầu mắng chửi Mẫn Nguyệt.
“Nam Cung Mẫn Nguyệt, sao vậy, không dám ra sao? Nếu cô còn không ra đây tôi sẽ khiến cô phải rời khỏi Thánh Ân.”
“Nam Cung Mẫn Nguyệt, cô đừng có mà không biết điều như vậy, gia đình của cô nghèo còn không có địa vị còn dám chống đối với tôi!”
“Đã nghèo rồi mà còn không có giáo dục, chắc chắn ba mẹ của cô không có dạy dỗ cô đúng không?”
“Rầm!” Mẫn Nguyệt đập mạnh bàn, lạnh lùng bước từng bước tới chỗ Diệp Gia Lệ. Nam Cung Mẫn Nguyệt cô trước giờ ghét nhất là bị uy hiếp và bị sỉ nhục về người nhà của mình, thật tốt, không ngờ cô ta đã làm cả hai! Nghe tiếng động lớn kia khiến Diệp Gia Lệ giật mình, chủ động ngậm miệng. Lại thấy Mẫn Nguyệt đang bước lại gần mình, cô ta không có đắc ý như trong tưởng tượng mà lại bị khí chất quanh người của Mẫn Nguyệt dọa cho sợ hãi, có cảm giác hít thở không thông. Nhưng Diệp Gia Lệ thầm nhủ trong lòng, cô ta là tiểu thư được sinh ra trong gia đình giàu có, cần gì phải sợ con nhỏ nhà nghèo này, nghĩ vậy Diệp Gia Lệ càng ưỡn ngực tự tin nhìn Mẫn Nguyệt. Toàn bộ học sinh lớp S2 lúc này thầm cầu nguyện cho Diệp Gia Lệ, chọc ai không chọc, mà lại đi chọc vào tiểu ác ma kia! Trước giờ Mẫn Nguyệt chưa hề để lộ thân phận mình, nhưng chưa hề có ai dám bắt nạt cô, đơn giản vì cô gái này quá đáng sợ. Kể sơ lịch sử là như vầy: Năm đầu tiên khi Mẫn Nguyệt vừa vào trường, đám con gái đã dám bỏ chuột chết trong ngăn bàn của cô. Đến khi Mẫn Nguyệt phát hiện ra cũng không la lên ầm ĩ như tưởng tượng của họ, mà cô bình tình lấy đồ bọc con chuột chết đó lại, vứt vào thùng rác, rồi quay lại chỗ ngồi tiếp tục học. Ngày hôm sau toàn bộ nữ sinh đã làm việc đó với Mẫn Nguyệt trong ngăn bàn của họ chứa đầy chuột chết mà còn có một số loại côn trùng khác, máu chảy đầm đìa. Những nữ sinh đó hét toáng lên, Mẫn Nguyệt còn đứng bên cạnh ngây thơ hỏi “Các cậu bị làm sao vậy?”
Đến năm thứ ba, có người giấu đồng phục thể dục của Mẫn Nguyệt. Lúc đó cô cũng chỉ ra sân thể dục báo với thầy rằng đồ bị mất rồi được cho nghỉ nhưng cũng không khóc lóc hay nói gì. Nhưng đến tuần sau, cũng đến tiết thể dục đó, tên thủ phạm đột nhiên khi đang nhảy cao lại bị rách quần thể dục, bị mọi người xung quanh chê cười, còn xin nghỉ học một tuần. Những năm tiếp theo, rồi tiếp theo đó, những người dám trêu chọc vào cô bé kia đều không có kết cục yên ổn, nếu không phải đột nhiên bị ngứa khắp người thì ra đường cũng bị chó đuổi theo không ngừng,... Thực chất cô bé đó là một tiểu ác ma, đừng nhìn vào bộ mặt thiên sứ kia mà bị lừa, nếu ai dám đụng đến cô thì kết cục chỉ có một, thê thảm! Lớp S2 đã cảm nhận sâu sắc được điều này, nên tuyệt đối không ai dám làm điều ngu xuẩn đó, nhưng hiện giờ lại có người não tàn muốn làm vậy! Vũ Điềm Điềm vốn muốn đi theo Mẫn Nguyệt nhưng lại bị cô ngăn lại “Mình không sao đâu, cậu đừng lo!” Dù lo lắng nhưng Vũ Điềm Điềm biết một khi Mẫn Nguyệt đã quyết định thì không thể thay đổi chỉ đành ngồi chờ tại chỗ, hơn nữa Mẫn Nguyệt cũng không dễ ức hiếp như vậy. Mẫn Nguyệt dựa vào cánh cửa phòng học, tựa tiếu phi tiếu nhìn Diệp Gia Lệ.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi muốn chúng ta 'nâng cao tình bạn' mà để được như vậy thì cần thân thiết một chút. Nơi này không được, chúng ta đi nơi khác nói chuyện.” Không để ý Mẫn Nguyệt có đồng ý hay không, Diệp Gia Lệ liền cao ngạo dẫn người đi. Mẫn Nguyệt nhếch mép, nụ cười trên mặt càng sâu, những người trong lớp S2 thấy nụ cười này thì thầm than “Thôi xong rồi!” Bởi vì khi Mẫn Nguyệt cười như vậy có nghĩa là bản chất ác ma bên trong đã trỗi dậy mạnh mẽ.
Diệp Gia Lệ đưa Mẫn Nguyệt tới khu đất phía sau trường, nơi đây trước giờ tương đối vắng vẻ, rất thuận lợi để làm nhiều việc không muốn để cho người ta thấy. Diệp Gia Lệ ánh mắt oán độc quay lại nhìn Mẫn Nguyệt.
“Nam Cung Mẫn Nguyệt, hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ!”
Mẫn Nguyệt vẫn điềm nhiên đứng đó, không hề sợ hãi, con ngươi lạnh nhạt lướt qua từng người trước mặt, sau đó cười khinh thường.
“Mang nhiều người đến như vậy là vì sợ không đánh lại tôi sao? Chậc chậc, Diệp Gia Lệ, từ bao giờ mà cô trở nên nhát gan như vậy?”
Diệp Gia Lệ nghe Mẫn Nguyệt châm chọc thì tức nổ phổi, hận ý trong lòng cô ta với Nam Cung Mẫn Nguyệt lại tăng thêm một phần. Thật ra lý do Diệp Gia Lệ ghét Mẫn Nguyệt đến như vậy rất đơn giản, trước giờ cô ta luôn coi mình là trung tâm của vũ trụ, đi tới đâu thì được hoan nghênh đến đó, luôn đứng đầu trong mọi việc. Nhưng kể từ khi cô ta gặp Nam Cung Mẫn Nguyệt thì toàn bộ đều thay đổi, cô ta hoàn toàn thua Mẫn Nguyệt, cả trong học tập lẫn danh hiệu hoa khôi trong trường. Dựa vào đâu chứ? Cô ta chỉ là một đứa nghèo khó, lại dám cướp đi hào quang của Diệp Gia Lệ cô. Khuôn mặt xinh đẹp đó mà là nữ thần, là kỹ nữ mê hoặc đàn ông thì có! Diệp Gia Lệ phất tay cho đám nữ sinh đi theo cô ta lui ra sau “Các người lùi lại đi, một mình tôi đối phó với cô ta là đủ rồi.” Đám nữ sinh tuy không cam lòng nhưng vẫn nghe lời lùi lại đằng sau. Diệp Gia Lệ liền bước lên trước muốn tát Mẫn Nguyệt, nhưng tay chưa kịp đánh xuống đã bị Mẫn Nguyệt cản lại.
“Muốn chết!”
“Bốp! Bốp!” Hai bạt tai mạnh mẽ rơi xuống gương mặt mịn màng của Diệp Gia Lệ. Ngay lúc Diệp Gia Lệ còn chưa phản ứng lại thêm một cú đá ngay bụng cô ta khiến Diệp Gia Lệ phải lăn ra xa vài mét. Vùng bụng đau nhói như bị đảo lộn cả lục phủ ngũ tạng làm cho Diệp Gia Lệ ho khan liên tục. Đám nữ sinh đằng sau còn đang bàng hoàng thì đã bị Mẫn Nguyệt đánh tới tấp, tuy có chút chật vật nhưng cuối cùng cũng hạ được đám người đó. Cũng may trong mấy năm nay cô từ chỗ của Điềm Điềm đã học được một chút võ công, nhưng Thần ca ca lại không cho cô tiếp tục học sâu thêm, sợ cô cực khổ. Nhưng một chút võ này đủ giải quyết đám tiểu thư thường ngày được cưng chiều này. Lúc nãy là cô cố tình làm bọn họ bị chia rẽ như vậy có thể lợi dụng sơ hở mà đánh tới, nếu như bọn họ cùng nhau hợp lại đánh cô, có lẽ cô cũng khó có thể thắng.
“Khụ...khụ... Nam Cung Mẫn Nguyệt, cô dám làm vậy với tôi! Hôm nay tôi sẽ cho cô chết!” Từ đằng sau Diệp Gia Lệ ôm ngực bò dậy, tóc tai có phần tán loạn, hai má sưng đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói. Mẫn Nguyệt cười càng vui vẻ: Chưa bị hạ sao? Rất tốt, tôi còn chưa chơi đủ đó!
“Ai chết còn chưa biết đâu!”
Bác Trương vừa nghe xong điện thoại từ trường gọi tới liền khẩn trương chạy lên thư phòng lầu hai nơi Nam Cung Âu Thần làm việc. Lúc nhìn thấy bóng người đang xử lý công việc kia, bác Trương nuốt nước miếng, có chút chần chờ nói “Thiếu gia, Mẫn Nguyệt, con bé....đánh nhau ở trường.” Bàn tay đang cầm văn kiện chợt cứng lại, sau đó lập tức bỏ văn kiện xuống bàn, thuận tay lấy áo khoác, sải bước ra ngoài, vừa đi vừa nói, “Chuẩn bị xe!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook