Mãi Mãi Cưng Chiều Em
-
Chương 141: Âu Dương Linh phản công
Buổi sáng Mẫn Nguyệt bị một trận ồn ào làm thức dậy, cô mở mắt nhìn sang bên cạnh quả nhiên là Âu Thần đã đi rồi.
Cô xoa hai mắt ngồi dậy, lắng nghe âm thanh bên ngoài truyền tới.
Thì ra là giọng nói của Lục Hà đang làm ầm ĩ với Âu Dương Đạt ở phía dưới.
"Ông còn chuẩn bị phòng ngủ cho nó tốt như vậy, Âu Dương Đạt, có phải ông đã quên Linh Linh vì nó mà hiện giờ đang nằm trong bệnh viện không?"
"Vậy thì bà còn muốn tôi phải làm sao? Bên ngoài còn có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn Âu Dương gia chằm chằm kìa."
"Hừ, cho nó ở đây cũng được, vậy thì lúc trước nó ở phòng nào thì bây giờ cho nó ở phòng đó đi, chỉ là một đồ xui xẻo mà thôi, ai quan tâm chứ." Ý của bà ta chính là muốn Âu Dương Ly tiếp tục ở cái nhà kho dơ bẩn của lúc trước.
Ở căn phòng đẹp như vậy, cô ta không xứng!
Lúc Mẫn Nguyệt đi ra vừa lúc nghe thấy câu nói này của Lục Hà. Cô đứng dựa vào cầu thang, khoanh tay cười lạnh.
"Xem ra dì không hoan nghênh tôi trở về lắm. Nhưng mà nếu đại tiểu thư Âu Dương gia vừa từ cõi chết trở về mà lại bị bắt ở trong nhà kho thì không biết người bên ngoài sẽ nghĩ thế nào đây?"
Không có người ngoài ở đây, dù Âu Dương Đạt đứng đó thì Lục Hà cũng hoàn toàn không nể mặt Âu Dương Ly.
"Còn có thể nghĩ thế nào, mày chỉ là một đứa xui xẻo, mày cho rằng người khác còn để ý đến mày sao?!"
Mẫn Nguyệt vịn cầu thang từ từ đi xuống, cười như không cười.
"Thật vậy sao?"
Ánh mắt cô liếc sang bên cạnh, thẳng tắp đối diện với Âu Dương Đạt, cười trào phúng.
Âu Dương Đạt bỗng nghĩ tới chuyện gì đó, gương mặt cứng đờ, thấy Lục Hà lại muốn phát tác vội vàng kéo tay bà ta.
"Bà làm loạn đủ chưa?! Lúc trước bà đối xử với nó như thế nào tưởng tôi không biết sao, tiểu Linh lại làm ra chuyện kia với nó, hiện tại chỉ là một căn phòng, có vấn đề gì chứ!"
Mẫn Nguyệt nhếch môi, ông ta đúng là biết, nhưng chưa bao giờ quan tâm đến.
Lục Hà lần đầu tiên thấy Âu Dương Đạt quát mình, giận đến run người.
"Ông! Bây giờ có phải ông thấy nó có chỗ tốt nên quan tâm nó phải không? Ông không để ý đến Linh Linh sao, bây giờ con bé còn đang nằm trong bệnh viện đấy, Âu Dương Ly kia lại ở đây ăn sung mặc sướng. Linh Linh nằm viện cũng là vì nó."
Âu Dương Đạt bị nói trúng tâm tư mà thẹn quá hoá giận, ông ta đúng là từ trên người Âu Dương Ly thấy được một số chỗ tốt nên hiện tại không thể đắc tội cô. "Bà đừng có mà không nói lý lẽ!"
Mẫn Nguyệt thản nhiên đi xuống lầu rồi vào phòng ăn, mặc kệ hai người đó tự cắn xé nhau.
Âu Dương Đạt và Lục Hà thấy cô không để ý, bọn họ lại ở đây tự gây mâu thuẫn đúng là rất mất mặt. Hai người ai nấy cũng đều thức thời ngậm miệng, mặt sa sầm đi vào phòng ăn.
Người hầu thấy một mình Mẫn Nguyệt ngồi ở phòng ăn, hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào. Lúc trước bọn họ không hề coi vị đại tiểu thư này ra gì, hoàn toàn là khinh thường. Nhưng hiện tại thì xem ra không giống nữa, ít nhất bọn họ cảm giác không nên đắc tội cô, đại tiểu thư lần này trở về cho bọn họ cảm giác rất áp lực, rất đáng sợ.
Mẫn Nguyệt thấy không ai động đậy liền ngẩng đầu lên.
"Còn đứng đó làm gì, không mau dọn đồ ăn sáng đến cho tôi!"
Mấy người lập tức chạy vào phòng bếp bưng thức ăn ra, cung kính đặt trước mặt cô, còn nói: "Đại tiểu thư, mời dùng!"
Lục Hà vừa đặt chân vào phòng ăn liền chứng kiến khung cảnh này, thấy mọi người đều cung phụng Âu Dương Ly bà ta tức muốn nổ phổi. Cũng nhận ra một vấn đề: Âu Dương Ly của hiện tại không phải là người bà ta có thể khinh thường nữa.
Âu Dương Đạt thì không có cảm giác gì, bình thản ngồi xuống ăn sáng.
Mẫn Nguyệt coi hai người kia như không khí, ưu nhã ăn sáng, cuối cùng dùng khăn lau nhẹ khoé miệng rồi đặt nó xuống, khẽ nói với Âu Dương Đạt.
"Ba, bây giờ con đã trở về rồi, mấy thủ tục chuyển nhượng lại tài sản cũng nên tiến hành, chuyện này tất cả mọi người đều biết, ba sẽ không định nuốt lời chứ?"
Bàn tay đang cầm đũa của Âu Dương Đạt cứng đờ, ấp úng nói: "Làm sao sẽ nuốt lời chứ, con yên tâm, mấy ngày nữa ba sẽ liên hệ luật sư."
"Không cần, con đã liên hệ luật sư xong rồi, đến lúc đó ba chỉ cần ấn dấu kí tên là được."
"Con ăn xong rồi!" Mẫn Nguyệt để lại một quả bom cho hai người rồi đứng dậy đi mất.
Sau khi cô đi Lục Hà mới bộc phát oán hận, "Ông thật sự để nó kế thừa những tài sản kia sao?"
"Nếu không thì phải làm sao, đây còn không phải là chuyện tốt do chính con gái bà gây ra? Để bây giờ Âu Dương Ly oán hận chúng ta đến vậy, cũng không dễ dàng dụ dỗ."
Âu Dương Đạt đặt đũa xuống, mặt mày xám xịt đứng dậy.
"Tôi cũng ăn xong rồi."
Lục Hà bực bội quăng đũa, "Thật đúng là tức chết tôi mà!"
Mẫn Nguyệt về phòng ngồi trên giường sờ cằm suy nghĩ. Xem ra chi thứ ba cũng không thân thuộc với chi chính của Âu Dương gia như cô nghĩ. Thế thì làm sao xâm nhập được đây?
Cô nghĩ nghĩ rồi lấy máy tính bảng ra, "Angela, Angela! Em có cách nào đột nhập hệ thống của Âu Dương gia không?"
Trên màn hình cô bé kia vẫn là một thân váy công chúa, nhưng lần này không còn ngậm kẹo nữa mà là nghiêm chỉnh ngồi một bên.
"Em phát hiện hệ thống đó là một vòng tròn kín bao bọc, nếu chúng ta mạnh mẽ tấn công e là dù tốn hết sức cũng không thể xâm nhập được."
Mẫn Nguyệt ảo não, "Vậy sao."
"Nhưng mà vẫn có cách!"
"Cách gì?"
"Chính là tạo ra một lỗ hổng ở trên đó, chỉ cần có một lỗ hổng nho nhỏ thì em có thể hoàn toàn xâm nhập được rồi, ngay cả phá hủy cái vòng tròn đó cũng có thể."
Mẫn Nguyệt cầm máy tính bảng như có điều suy nghĩ, "Lỗ hổng à......."
Ở bệnh viện
Âu Dương Linh sau khi 'hôn mê' được đưa đến bệnh viện thì bác sĩ chuẩn đoán rằng chỉ là do chấn kinh quá độ mà thôi. Nên cô ta liền ở bệnh viện 'nghỉ ngơi, hồi phục tinh thần' hơn tám tiếng.
Đường Túc vẫn ở bên cạnh cô ta, không phải là anh yêu cô ta sâu đậm mà tình nguyện ở lại chăm sóc, chẳng qua có một số chuyện anh muốn hỏi rõ Âu Dương Linh.
Đến sáng hôm sau Âu Dương Linh mới tỉnh dậy, người đầu tiên mà cô ta nhìn thấy chính là Đường Túc đang ngồi trầm mặc bên cạnh giường.
Nét mặt Âu Dương Linh tươi tỉnh hẳn, cô ta biết, Đường Túc nhất định vẫn còn yêu cô ta, tuyệt đối không thể nào vì Âu Dương Ly mà bỏ rơi cô ta.
Âu Dương Linh vươn tay, giọng nói mềm mại, làm nũng. "Đường Túc, em......."
"Tiểu Linh, hãy nói cho anh biết những gì Ly Ly nói là thật sao?" Đường Túc không giống bình thường mà nắm lại tay cô vừa an ủi vừa dỗ dành, ngược lại anh dùng mặt lạnh chất vấn Âu Dương Linh ngay khi cô ta vừa tỉnh dậy.
Biểu cảm Âu Dương Linh chợt cứng ngắc, mặt trầm xuống. Nhưng rất nhanh cô ta liền lộ ra bộ dáng đáng thương, ủy khuất vô cùng.
"Chị vừa về thì trong mắt anh chỉ còn lại mình chị ấy, đến em cũng không quan tâm. Em mới tỉnh dậy thì anh đã chất vấn em. Đúng vậy, chuyện năm đó là em làm, nhưng anh có biết là vì sao không? Tất cả đều là vì anh! Năm đó em vừa gặp thì đã thích anh, nhưng trong mắt anh chỉ có Âu Dương Ly, dù em có cố gắng thế nào thì anh cũng không quan tâm. Chỉ cần có Âu Dương Ly ở trước mặt thì anh tuyệt đối sẽ không nhìn đến em. Em ghen tị với chị ấy, rất ghen tị. Đường Túc, khi nào anh mới để dành cho em một vị trí trong tim anh, yêu anh, đến cả mạng sống của em, em cũng không cần rồi." Hai tay Âu Dương Linh che mắt, nước mắt chảy không ngừng, vô cùng thương tâm.
Đường Túc bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, đáy mắt tràn đầy áy náy và thương tiếc.
"Tiểu Linh......." Năm đó sau khi Ly Ly xảy ra chuyện, tinh thần của anh luôn sa sút, không quan tâm chuyện gì cả, đến đi đường cũng thẫn thờ, vì vậy mà có một lần suýt xảy ra tai nạn, là Tiểu Linh đã cứu anh. Nhưng cũng do đó mà bác sĩ nói cô ấy mất đi khả năng sinh sản. Anh làm hại cả đời con gái người ta nên chỉ đành lấy bản thân ra bồi tội.
Đường Túc thở dài, là anh có lỗi với cả hai chị em bọn họ.
Anh ngồi xuống mép giường, đỡ vai Âu Dương Linh ôm vào lòng.
"Tiểu Linh, là anh có lỗi với em."
Nằm trong lòng Đường Túc ánh mắt Âu Dương Linh loé lên sự đắc ý, cô ta biết là sẽ vậy mà. Âu Dương Ly, cô không bao giờ đấu lại tôi.
Nhưng mà câu tiếp theo của Đường Túc liền đánh tan sự đắc ý của cô ta.
"Nhưng mà cả hai chúng ta đều có lỗi với Ly Ly, tiểu Linh, sau khi ra viện hãy cùng anh đến xin lỗi cô ấy."
Âu Dương Linh suýt chút nữa đã đẩy Đường Túc ra mà gào thét, may mà cô ta phản ứng kịp, bàn tay nhéo mạnh vào đùi ngăn bản thân xúc động. Không được, lòng tin của Đường Túc đối với cô ta đã lung lay rồi, không thể làm những chuyện làm anh phản cảm nữa.
Âu Dương Linh vờ nhu thuận gật đầu, "Em biết rồi, em sẽ xin lỗi chị thật tốt."
Buổi trưa Lục Hà và Âu Dương Đạt đến Đường Túc liền rời đi.
Không còn Đường Túc ở đây Âu Dương Linh cũng không cần che giấu bản chất tiểu thư của mình.
Âu Dương Đạt chạy đến ân cần hỏi thăm cô ta, "Con gái, con sao rồi, thân thể không bị làm sao chứ?"
Âu Dương Linh kiêu ngạo hừ lạnh, "Ba không đi quan tâm đứa con gái bảo bối kia của ba đi, để ý con làm gì chứ!"
"Con nói lung tung cái gì vậy, chỉ có con mới là con gái bảo bối của ba thôi."
"Hừ, vậy bây giờ con gái bảo bối của ba đói bụng thì phải làm sao đây?"
"Được, được, chờ ba một chút, ba đi mua đồ ăn cho con."
Sau khi Âu Dương Đạt đi Âu Dương Linh vội vàng kéo tay Lục Hà.
"Mẹ, mọi chuyện sao rồi?"
Lục Hà vỗ vỗ lưng cô ta, vẻ mặt phẫn hận, "Lời đồn bên ngoài dù đã cố ép xuống nhưng lúc đó có rất nhiều phóng viên vì vậy chuyện này đã lan truyền ra ngoài rồi. Còn con tiện nhân Âu Dương Ly đó, lại dám đòi ba con thực hiện thủ tục chuyển nhượng tài sản, hoàn trả lại tất cả cho nó. Con gái, chúng ta đã đánh giá thấp Âu Dương Ly rồi, lần này cô ta trở về chính là muốn báo thù."
"Chuyện này đương nhiên con biết, ba thế nào, có đồng ý chuyển nhượng tài sản không?"
"Còn có thể làm sao, di chúc rành rành ở đó, dù không muốn cũng phải chuyển."
Hai mắt Âu Dương Ly tối tăm, "Mẹ, mẹ không cảm thấy lần này Âu Dương Ly trở về rất khác lạ sao? Giống như trở thành một người khác vậy."
Lục Hà vẫn chưa hiểu ý của cô, "Ý con là sao?"
"Mẹ, năm đó Âu Dương Ly rớt xuống biển, cô ta lại không biết bơi, vốn nên chết rồi, tại sao bây giờ còn có thể trở về, tính tình lại thay đổi lớn đến thế."
"Con nghi ngờ có người giả mạo Âu Dương Ly đến lừa gạt chúng ta? Nhưng mục đích là gì chứ, báo thù thay Âu Dương Ly sao?"
"Mẹ, chẳng phải mục đích của người đó đã thể hiện rõ hết rồi sao, vừa quay về thì đã kêu ba chuyển nhượng tài sản, chắc chắn có vấn đề."
"Nếu vậy thì không ổn rồi, chúng ta không để kẻ giả mạo cướp hết số tài sản kia được. Nhưng làm thể nào để vạch trần cô ta đây, dù sao gương mặt đó nhìn thế nào cũng là Âu Dương Ly."
Âu Dương Ly cười cười, đáy mắt hiện lên vẻ tà ác, "Gương mặt có thể làm giả nhưng huyết thống thì không, tìm cách giúp ba và cô ta xét nghiệm DNA."
"Đúng, đúng, Linh Linh con thật là thông minh!"
Lyly: Chương này đã đăng trên wattpad từ 1 tuần rưỡi trước mà quên đăng trên mấy trang khác, thật sự sorry:'((
Cô xoa hai mắt ngồi dậy, lắng nghe âm thanh bên ngoài truyền tới.
Thì ra là giọng nói của Lục Hà đang làm ầm ĩ với Âu Dương Đạt ở phía dưới.
"Ông còn chuẩn bị phòng ngủ cho nó tốt như vậy, Âu Dương Đạt, có phải ông đã quên Linh Linh vì nó mà hiện giờ đang nằm trong bệnh viện không?"
"Vậy thì bà còn muốn tôi phải làm sao? Bên ngoài còn có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn Âu Dương gia chằm chằm kìa."
"Hừ, cho nó ở đây cũng được, vậy thì lúc trước nó ở phòng nào thì bây giờ cho nó ở phòng đó đi, chỉ là một đồ xui xẻo mà thôi, ai quan tâm chứ." Ý của bà ta chính là muốn Âu Dương Ly tiếp tục ở cái nhà kho dơ bẩn của lúc trước.
Ở căn phòng đẹp như vậy, cô ta không xứng!
Lúc Mẫn Nguyệt đi ra vừa lúc nghe thấy câu nói này của Lục Hà. Cô đứng dựa vào cầu thang, khoanh tay cười lạnh.
"Xem ra dì không hoan nghênh tôi trở về lắm. Nhưng mà nếu đại tiểu thư Âu Dương gia vừa từ cõi chết trở về mà lại bị bắt ở trong nhà kho thì không biết người bên ngoài sẽ nghĩ thế nào đây?"
Không có người ngoài ở đây, dù Âu Dương Đạt đứng đó thì Lục Hà cũng hoàn toàn không nể mặt Âu Dương Ly.
"Còn có thể nghĩ thế nào, mày chỉ là một đứa xui xẻo, mày cho rằng người khác còn để ý đến mày sao?!"
Mẫn Nguyệt vịn cầu thang từ từ đi xuống, cười như không cười.
"Thật vậy sao?"
Ánh mắt cô liếc sang bên cạnh, thẳng tắp đối diện với Âu Dương Đạt, cười trào phúng.
Âu Dương Đạt bỗng nghĩ tới chuyện gì đó, gương mặt cứng đờ, thấy Lục Hà lại muốn phát tác vội vàng kéo tay bà ta.
"Bà làm loạn đủ chưa?! Lúc trước bà đối xử với nó như thế nào tưởng tôi không biết sao, tiểu Linh lại làm ra chuyện kia với nó, hiện tại chỉ là một căn phòng, có vấn đề gì chứ!"
Mẫn Nguyệt nhếch môi, ông ta đúng là biết, nhưng chưa bao giờ quan tâm đến.
Lục Hà lần đầu tiên thấy Âu Dương Đạt quát mình, giận đến run người.
"Ông! Bây giờ có phải ông thấy nó có chỗ tốt nên quan tâm nó phải không? Ông không để ý đến Linh Linh sao, bây giờ con bé còn đang nằm trong bệnh viện đấy, Âu Dương Ly kia lại ở đây ăn sung mặc sướng. Linh Linh nằm viện cũng là vì nó."
Âu Dương Đạt bị nói trúng tâm tư mà thẹn quá hoá giận, ông ta đúng là từ trên người Âu Dương Ly thấy được một số chỗ tốt nên hiện tại không thể đắc tội cô. "Bà đừng có mà không nói lý lẽ!"
Mẫn Nguyệt thản nhiên đi xuống lầu rồi vào phòng ăn, mặc kệ hai người đó tự cắn xé nhau.
Âu Dương Đạt và Lục Hà thấy cô không để ý, bọn họ lại ở đây tự gây mâu thuẫn đúng là rất mất mặt. Hai người ai nấy cũng đều thức thời ngậm miệng, mặt sa sầm đi vào phòng ăn.
Người hầu thấy một mình Mẫn Nguyệt ngồi ở phòng ăn, hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào. Lúc trước bọn họ không hề coi vị đại tiểu thư này ra gì, hoàn toàn là khinh thường. Nhưng hiện tại thì xem ra không giống nữa, ít nhất bọn họ cảm giác không nên đắc tội cô, đại tiểu thư lần này trở về cho bọn họ cảm giác rất áp lực, rất đáng sợ.
Mẫn Nguyệt thấy không ai động đậy liền ngẩng đầu lên.
"Còn đứng đó làm gì, không mau dọn đồ ăn sáng đến cho tôi!"
Mấy người lập tức chạy vào phòng bếp bưng thức ăn ra, cung kính đặt trước mặt cô, còn nói: "Đại tiểu thư, mời dùng!"
Lục Hà vừa đặt chân vào phòng ăn liền chứng kiến khung cảnh này, thấy mọi người đều cung phụng Âu Dương Ly bà ta tức muốn nổ phổi. Cũng nhận ra một vấn đề: Âu Dương Ly của hiện tại không phải là người bà ta có thể khinh thường nữa.
Âu Dương Đạt thì không có cảm giác gì, bình thản ngồi xuống ăn sáng.
Mẫn Nguyệt coi hai người kia như không khí, ưu nhã ăn sáng, cuối cùng dùng khăn lau nhẹ khoé miệng rồi đặt nó xuống, khẽ nói với Âu Dương Đạt.
"Ba, bây giờ con đã trở về rồi, mấy thủ tục chuyển nhượng lại tài sản cũng nên tiến hành, chuyện này tất cả mọi người đều biết, ba sẽ không định nuốt lời chứ?"
Bàn tay đang cầm đũa của Âu Dương Đạt cứng đờ, ấp úng nói: "Làm sao sẽ nuốt lời chứ, con yên tâm, mấy ngày nữa ba sẽ liên hệ luật sư."
"Không cần, con đã liên hệ luật sư xong rồi, đến lúc đó ba chỉ cần ấn dấu kí tên là được."
"Con ăn xong rồi!" Mẫn Nguyệt để lại một quả bom cho hai người rồi đứng dậy đi mất.
Sau khi cô đi Lục Hà mới bộc phát oán hận, "Ông thật sự để nó kế thừa những tài sản kia sao?"
"Nếu không thì phải làm sao, đây còn không phải là chuyện tốt do chính con gái bà gây ra? Để bây giờ Âu Dương Ly oán hận chúng ta đến vậy, cũng không dễ dàng dụ dỗ."
Âu Dương Đạt đặt đũa xuống, mặt mày xám xịt đứng dậy.
"Tôi cũng ăn xong rồi."
Lục Hà bực bội quăng đũa, "Thật đúng là tức chết tôi mà!"
Mẫn Nguyệt về phòng ngồi trên giường sờ cằm suy nghĩ. Xem ra chi thứ ba cũng không thân thuộc với chi chính của Âu Dương gia như cô nghĩ. Thế thì làm sao xâm nhập được đây?
Cô nghĩ nghĩ rồi lấy máy tính bảng ra, "Angela, Angela! Em có cách nào đột nhập hệ thống của Âu Dương gia không?"
Trên màn hình cô bé kia vẫn là một thân váy công chúa, nhưng lần này không còn ngậm kẹo nữa mà là nghiêm chỉnh ngồi một bên.
"Em phát hiện hệ thống đó là một vòng tròn kín bao bọc, nếu chúng ta mạnh mẽ tấn công e là dù tốn hết sức cũng không thể xâm nhập được."
Mẫn Nguyệt ảo não, "Vậy sao."
"Nhưng mà vẫn có cách!"
"Cách gì?"
"Chính là tạo ra một lỗ hổng ở trên đó, chỉ cần có một lỗ hổng nho nhỏ thì em có thể hoàn toàn xâm nhập được rồi, ngay cả phá hủy cái vòng tròn đó cũng có thể."
Mẫn Nguyệt cầm máy tính bảng như có điều suy nghĩ, "Lỗ hổng à......."
Ở bệnh viện
Âu Dương Linh sau khi 'hôn mê' được đưa đến bệnh viện thì bác sĩ chuẩn đoán rằng chỉ là do chấn kinh quá độ mà thôi. Nên cô ta liền ở bệnh viện 'nghỉ ngơi, hồi phục tinh thần' hơn tám tiếng.
Đường Túc vẫn ở bên cạnh cô ta, không phải là anh yêu cô ta sâu đậm mà tình nguyện ở lại chăm sóc, chẳng qua có một số chuyện anh muốn hỏi rõ Âu Dương Linh.
Đến sáng hôm sau Âu Dương Linh mới tỉnh dậy, người đầu tiên mà cô ta nhìn thấy chính là Đường Túc đang ngồi trầm mặc bên cạnh giường.
Nét mặt Âu Dương Linh tươi tỉnh hẳn, cô ta biết, Đường Túc nhất định vẫn còn yêu cô ta, tuyệt đối không thể nào vì Âu Dương Ly mà bỏ rơi cô ta.
Âu Dương Linh vươn tay, giọng nói mềm mại, làm nũng. "Đường Túc, em......."
"Tiểu Linh, hãy nói cho anh biết những gì Ly Ly nói là thật sao?" Đường Túc không giống bình thường mà nắm lại tay cô vừa an ủi vừa dỗ dành, ngược lại anh dùng mặt lạnh chất vấn Âu Dương Linh ngay khi cô ta vừa tỉnh dậy.
Biểu cảm Âu Dương Linh chợt cứng ngắc, mặt trầm xuống. Nhưng rất nhanh cô ta liền lộ ra bộ dáng đáng thương, ủy khuất vô cùng.
"Chị vừa về thì trong mắt anh chỉ còn lại mình chị ấy, đến em cũng không quan tâm. Em mới tỉnh dậy thì anh đã chất vấn em. Đúng vậy, chuyện năm đó là em làm, nhưng anh có biết là vì sao không? Tất cả đều là vì anh! Năm đó em vừa gặp thì đã thích anh, nhưng trong mắt anh chỉ có Âu Dương Ly, dù em có cố gắng thế nào thì anh cũng không quan tâm. Chỉ cần có Âu Dương Ly ở trước mặt thì anh tuyệt đối sẽ không nhìn đến em. Em ghen tị với chị ấy, rất ghen tị. Đường Túc, khi nào anh mới để dành cho em một vị trí trong tim anh, yêu anh, đến cả mạng sống của em, em cũng không cần rồi." Hai tay Âu Dương Linh che mắt, nước mắt chảy không ngừng, vô cùng thương tâm.
Đường Túc bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, đáy mắt tràn đầy áy náy và thương tiếc.
"Tiểu Linh......." Năm đó sau khi Ly Ly xảy ra chuyện, tinh thần của anh luôn sa sút, không quan tâm chuyện gì cả, đến đi đường cũng thẫn thờ, vì vậy mà có một lần suýt xảy ra tai nạn, là Tiểu Linh đã cứu anh. Nhưng cũng do đó mà bác sĩ nói cô ấy mất đi khả năng sinh sản. Anh làm hại cả đời con gái người ta nên chỉ đành lấy bản thân ra bồi tội.
Đường Túc thở dài, là anh có lỗi với cả hai chị em bọn họ.
Anh ngồi xuống mép giường, đỡ vai Âu Dương Linh ôm vào lòng.
"Tiểu Linh, là anh có lỗi với em."
Nằm trong lòng Đường Túc ánh mắt Âu Dương Linh loé lên sự đắc ý, cô ta biết là sẽ vậy mà. Âu Dương Ly, cô không bao giờ đấu lại tôi.
Nhưng mà câu tiếp theo của Đường Túc liền đánh tan sự đắc ý của cô ta.
"Nhưng mà cả hai chúng ta đều có lỗi với Ly Ly, tiểu Linh, sau khi ra viện hãy cùng anh đến xin lỗi cô ấy."
Âu Dương Linh suýt chút nữa đã đẩy Đường Túc ra mà gào thét, may mà cô ta phản ứng kịp, bàn tay nhéo mạnh vào đùi ngăn bản thân xúc động. Không được, lòng tin của Đường Túc đối với cô ta đã lung lay rồi, không thể làm những chuyện làm anh phản cảm nữa.
Âu Dương Linh vờ nhu thuận gật đầu, "Em biết rồi, em sẽ xin lỗi chị thật tốt."
Buổi trưa Lục Hà và Âu Dương Đạt đến Đường Túc liền rời đi.
Không còn Đường Túc ở đây Âu Dương Linh cũng không cần che giấu bản chất tiểu thư của mình.
Âu Dương Đạt chạy đến ân cần hỏi thăm cô ta, "Con gái, con sao rồi, thân thể không bị làm sao chứ?"
Âu Dương Linh kiêu ngạo hừ lạnh, "Ba không đi quan tâm đứa con gái bảo bối kia của ba đi, để ý con làm gì chứ!"
"Con nói lung tung cái gì vậy, chỉ có con mới là con gái bảo bối của ba thôi."
"Hừ, vậy bây giờ con gái bảo bối của ba đói bụng thì phải làm sao đây?"
"Được, được, chờ ba một chút, ba đi mua đồ ăn cho con."
Sau khi Âu Dương Đạt đi Âu Dương Linh vội vàng kéo tay Lục Hà.
"Mẹ, mọi chuyện sao rồi?"
Lục Hà vỗ vỗ lưng cô ta, vẻ mặt phẫn hận, "Lời đồn bên ngoài dù đã cố ép xuống nhưng lúc đó có rất nhiều phóng viên vì vậy chuyện này đã lan truyền ra ngoài rồi. Còn con tiện nhân Âu Dương Ly đó, lại dám đòi ba con thực hiện thủ tục chuyển nhượng tài sản, hoàn trả lại tất cả cho nó. Con gái, chúng ta đã đánh giá thấp Âu Dương Ly rồi, lần này cô ta trở về chính là muốn báo thù."
"Chuyện này đương nhiên con biết, ba thế nào, có đồng ý chuyển nhượng tài sản không?"
"Còn có thể làm sao, di chúc rành rành ở đó, dù không muốn cũng phải chuyển."
Hai mắt Âu Dương Ly tối tăm, "Mẹ, mẹ không cảm thấy lần này Âu Dương Ly trở về rất khác lạ sao? Giống như trở thành một người khác vậy."
Lục Hà vẫn chưa hiểu ý của cô, "Ý con là sao?"
"Mẹ, năm đó Âu Dương Ly rớt xuống biển, cô ta lại không biết bơi, vốn nên chết rồi, tại sao bây giờ còn có thể trở về, tính tình lại thay đổi lớn đến thế."
"Con nghi ngờ có người giả mạo Âu Dương Ly đến lừa gạt chúng ta? Nhưng mục đích là gì chứ, báo thù thay Âu Dương Ly sao?"
"Mẹ, chẳng phải mục đích của người đó đã thể hiện rõ hết rồi sao, vừa quay về thì đã kêu ba chuyển nhượng tài sản, chắc chắn có vấn đề."
"Nếu vậy thì không ổn rồi, chúng ta không để kẻ giả mạo cướp hết số tài sản kia được. Nhưng làm thể nào để vạch trần cô ta đây, dù sao gương mặt đó nhìn thế nào cũng là Âu Dương Ly."
Âu Dương Ly cười cười, đáy mắt hiện lên vẻ tà ác, "Gương mặt có thể làm giả nhưng huyết thống thì không, tìm cách giúp ba và cô ta xét nghiệm DNA."
"Đúng, đúng, Linh Linh con thật là thông minh!"
Lyly: Chương này đã đăng trên wattpad từ 1 tuần rưỡi trước mà quên đăng trên mấy trang khác, thật sự sorry:'((
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook