Mãi Mãi Cưng Chiều Em
-
Chương 136: Tai nạn máy bay
Mẫn Nguyệt đứng bật dậy, tính đi xem xét, ai ngờ nghe thấy một tiếng hét lớn từ khoang điều khiển.
"A!"
Joker đứng gần đó, vội vàng mở cửa ngăn cách ra chạy vào, liền thấy cơ trưởng đang cầm dao đâm vào ngực cơ phó bên cạnh.
Vị cơ phó kia chỉ kịp la một tiếng rồi tắt thở.
Mắt Joker mở to, phẫn nộ vọt tới.
"Ngươi làm cái gì vậy?"
Cơ trưởng rút con dao ra, mắt đầy sát khí quay qua hướng Joker mà đâm.
Không gian nhỏ hẹp này đối với Joker rất bất tiện, đối phương lại có dao nên chỉ sơ suất một chút anh đã bị chém vào tay một nhát.
Tên cơ trưởng vọt qua anh, chạy vào khoang hành khách, mặt Joker đại biến, đuổi theo sau.
Mẫn Nguyệt nghe thấy tiếng đánh nhau thì đã biết là có chuyện, cô chưa kịp làm gì liền thấy cơ trưởng chạy ra, hướng tới chỗ ba cô đầu tiên. Trên tay hắn còn có dao, hung ác muốn đâm vào ngực ba cô.
Cô lập tức phẫn nộ, vươn chân đá mạnh vào tay hắn ta, không ngờ sức lực hắn rất lớn, cánh tay giữ vững con dao, xoay ngược nó lại chuyển sang hướng khác mà đâm. Mẫn Nguyệt thu chân, chuyển sang dùng tay đánh.
Cô cố tình kéo hắn ta sang chỗ khác đánh, để không làm ba bị thương. Hiên Viên Triệt lúc này đã được Lâm An Nhiên đỡ đứng ở phía sau, chăm chú bảo vệ.
Đối với người muốn hại ba thì Mẫn Nguyệt tuyệt đối không thương tiếc, động tác cô hung ác lại tàn nhẫn, tên cơ trưởng bị cô vật nằm thẳng xuống đất, sau đó dùng chân dẫm nát hai bàn tay hắn. Cô thuận tay cầm dao lên, đâm một nhát vào bụng hắn.
Không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng cần hắn cảm nhận một chút nỗi đau khi bị đâm, cô còn cần hắn khai ra một số chuyện.
"Là ai phái ngươi tới?"
Hắn ta nhếch mép cười lạnh lùng, không mở miệng.
"Không chịu nói? Được!"
Mẫn Nguyệt xoay tròn con dao, rồi tiếp tục cắm mạnh vào trong. Sắc mặt cơ trưởng tái nhợt, đau đớn rên lên.
"Bây giờ chịu nói chưa?"
Hắn ta vẫn cắn răng không mở miệng.
"Cũng cứng đầu thật đấy."
Mẫn Nguyệt lạnh lùng cười, ánh mắt rét lạnh đến thấu xương.
"Chú Joker, bên người chú thường mang con dao nhỏ Thụy Sĩ phải không? Cho con mượn một chút."
Joker ngẩn ra, đại não chưa kịp thì thân thể đã phản ứng trước. Dùng tay còn lại không bị thương mò vào túi lấy con dao ra lập tức đưa cho cô, cũng hiểu là cô định làm gì.
Lâm An Nhiên đỡ trán, thôi xong rồi.
Mấy phút sau, tiếng hét thảm thiết của người đàn ông vang vọng trên máy bay.
Mẫn Nguyệt ném con dao đầy máu trở về cho Joker, bản thân nhận lấy khăn tay từ An Nhiên từ tốn lau tay.
Cả quá trình Hiên Viên Triệt đều mở to mắt mà nhìn, đến khi Lâm An Nhiên tưởng ông bị Mẫn Nguyệt doạ sợ thì bỗng thấy mắt ông toả sáng lấp lánh, toàn là niềm tự hào.
Con bé đúng là con gái của ông và Khuynh Thành, thật mạnh mẽ!
Lâm An Nhiên: "......." Cái gia đình này.......
Tên cơ trưởng nằm liệt trên đất thở thoi thóp, hắn ta thều thào nói: "Âu.....Dương.....gia...... Là Âu Dương gia."
Vẻ mặt mọi người đại biến, Joker không quản bản thân đang bị thương lập tức chạy đến xoát người tên này, xé nát áo của hắn. Quả nhiên là thấy một hình xăm con rắn ở vị trí bắp tay.
Mẫn Nguyệt nheo mắt, mang theo ý rét lạnh thấu xương.
"Mục đích của các người là gì?"
Tên cơ trưởng nghiêng đầu qua nhìn Hiên Viên Triệt, bỗng nhiên cười một cách kỳ dị. "Gia chủ nói, người vốn nên chết vào mười lăm năm trước thì không có tư cách sống đến bây giờ. Hiên Viên Triệt, năm đó ngươi là người thua cuộc thì bây giờ cũng vậy, đến cả vợ và con gái mình cũng không bảo vệ được."
Mẫn Nguyệt nghe xong liền giẫm lên nơi có vết thương nặng nhất trên người hắn, chậm rãi nghiền nát, máu tươi văng khắp nơi, dường như còn có thể thấy thịt vụn. Chờ đến khi hắn ta tắt thở, cô mới rút chân ra, cất giọng lạnh lùng. "Nếu vậy thì ngươi cũng không có tư cách để sống."
Joker nuốt nước miếng, lặng lẽ phân phó người mang thi thể đi, lau dọn sàn máy bay. Anh dường như thấy được bóng dáng của Khuynh Thành năm đó.
Hiên Viên Triệt nhìn tất cả, vẻ mặt không hề mảy may dao động vì những câu nói kia. Mọi người chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì máy bay thì có một trận rung lắc dữ dội khác. Họ quên mất rằng tên cơ trưởng và cơ phó đều đã chết, vậy ai lái máy bay?
Một người khác chạy vào báo, "Tiểu thư, động cơ thứ hai nổ rồi."
Sau mấy tiếng nổ ầm ĩ, máy bay bắt đầu rơi xuống, người trên máy bay lảo đảo ngã sang một bên. Mẫn Nguyệt vội đặt trên Hiên Viên Triệt lên ghế, thắt dây an toàn cho ông rồi bảo những người yên vị, bản thân cô cùng người thuộc bộ phận kỹ thuật đến khoang điều khiển xem xét.
Thấy thi thể cơ phó ngồi trên ghế, Mẫn Nguyệt kêu người lôi anh ta đem ra sau.
Bàn điều khiển không ngừng phát ra âm thanh báo động, trên màn hình đều là màu đỏ.
Người bên bộ phận kỹ thuật ngồi xuống xem xét, mặt mày xám tro.
"Tiểu thư, chúng ta đang ở độ cao 25,000 feet, chế độ tự động lái bị phá hủy rồi, trong vòng một phút nữa nếu không có người điều khiển thì nó sẽ trực tiếp rơi xuống. Hơn nữa hỏng hai động cơ sẽ làm máy bay rơi nhanh hơn. Dù có tìm người lái được thì chúng ta cũng phải hạ cánh khẩn cấp."
"Ở đây ai biết lái máy bay?"
"Tiểu thư, cái này........không có ai biết cả, chúng tôi làm bên bộ phận kỹ thuật chỉ biết bảo hành các bộ phận máy móc thôi."
Bên ngoài máy bay vẫn đang không ngừng rơi xuống, trôi qua các tầng mây.
"Còn 24,500 feet!"
"23,800 feet!"
Mẫn Nguyệt bóp chặt bàn tay, không có người lái máy bay, bọn họ sẽ phải chết thật sao?!
Những người khác thấy cô vẫn im lặng thì lo sợ nói: "Tiểu thư?"
Mẫn Nguyệt chưa mở miệng thì đã có người nói trước: "Để tôi lái."
Mấy người khác quay lại thì thấy Joker đang ôm cánh tay dựa vào cửa, khó khăn nói: "Mẫn Nguyệt, để chú lái, chú biết lái máy bay."
"Nhưng mà tay chú đang bị thương, làm sao có thể lái chứ."
"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, chú có thể chịu đựng được."
"Không được!" Cô kiên quyết không đồng ý, với tình trạng của cánh tay đó nếu cô đồng ý cho chú ấy lái thì chắc cánh tay cũng đem phế luôn.
"21,200 feet!"
"Mẫn Nguyệt!" Joker thấy nóng nảy, bây giờ là giờ phút gì rồi mà còn để ý đến chuyện tay anh bị thương.
"Để con lái." Mẫn Nguyệt gằn giọng.
Một câu nói làm cả khoang trợn mắt, ai nấy đều không thể tin nổi.
Joker ngẩn ra, "Mẫn Nguyệt, đừng làm rộn, con làm gì biết lái máy bay."
"Nhưng chú có thể chỉ con mà, chú không cần lái, ngồi bên chỉ dẫn cho con là được."
"Cái này......."
"Đừng ngập ngừng nữa, máy bay sắp rơi rồi."
"Không cần đến Joker, để ba chỉ con."
Mẫn Nguyệt giật mình nhìn qua, không biết khi nào ba cô đã đứng sau lưng bọn họ, bên cạnh là Lâm An Nhiên đang đỡ ông.
Cô muốn nói gì đó thì đã thấy ông khoác tay, "Đừng lo lắng, lúc trước ba cũng đã từng lái máy bay."
Joker thở phào nhẹ nhõm, "Làm sao tôi lại quên chứ, cậu còn từng lái máy bay chiến đấu với kẻ địch mà."
Mẫn Nguyệt vẫn không yên tâm, "Ba, sức khoẻ của ba."
"Chỉ ngồi bên cạnh con làm cơ phó, con không cần lo lắng. Mẫn Nguyệt, mau ngồi vào ghế cơ trưởng đi!"
Mẫn Nguyệt thấy ông đã bắt đầu ngồi vào ghế cơ phó thì bản thân cô cũng ngồi xuống, thắt dây an toàn, đeo tai nghe lên.
"Mẫn Nguyệt, làm theo những gì ba nói!"
Mẫn Nguyệt hít một hơi thật sâu, đặt tay lên cần điều khiển, bình tĩnh nói: "Dạ, ba!"
"Giờ kéo cần điều khiển về phía con!"
Hai tay Mẫn Nguyệt dùng sức kéo mạnh cần điều khiển lên, máy bay vốn đang chúi xuống đất liền đổi hướng quay ngược lên. Cô cố gắng giữ cần điều khiển để cho máy bay có thể cân bằng. Tuy lúc nãy Mẫn Nguyệt rất kiên quyết nói để bản thân cô lái nhưng thật ra trong lòng cô vẫn rất sợ. Đây là lần đầu tiên cô lái máy bay, mà mạng sống của những người trên chiếc máy bay này đều đang nằm trong tay cô. Trên trán Mẫn Nguyệt đều là mồ hôi lạnh, chỉ sợ sơ suất một chút thì máy bay sẽ rơi xuống.
Bỗng một bàn tay đặt lên vai cô, giọng ba cô từ bên cạnh truyền tới: "Đừng sợ, có ba ở bên cạnh con."
Một bên Hiên Viên Triệt nhìn các con số trên bàn điều khiển, vừa nói: "Độ cao hiện tại là 20,400 feet, sức gió là 270. Nhiên liệu thì chỉ còn 2/5, không ổn rồi, chỉ với nhiêu đây nhiên liệu thì không đủ cho chúng ta bay đến sân bay riêng của Hiên Viên gia."
Joker nóng nảy, "Nếu vậy thì phải làm sao? Cũng không thể nào tùy tiện tìm một chỗ hạ cánh được."
Hiên Viên Triệt hỏi một nhân viên kỹ thuật, "Bản đồ và cả lộ trình bay ở đâu?"
"Nằm ở ngay bên tay phải, hộc tủ phía dưới của ghế cơ phó."
Hiên Viên Triệt mò thử, cầm ra một tấm bản đồ, trên đó còn đánh dấu đường bay chỉ sẵn của máy bay.
Ngón tay ông đi theo đường chỉ dẫn màu đỏ đó, chậm rãi dừng lại ở một chỗ.
"Hiện tại có lẽ chúng ta đang ở đây, sắp vào tới biên giới của Italia, nhưng muốn đến Hiên Viên gia thì cần 193km, tốc độ bay là 920 km/h, tức là cần 12.6 phút. Nhiên liệu thì chỉ có thể chống đỡ được 8 phút, có nghĩa là chúng ta cần phải hạ cánh trước ở một nơi khác. Những sân bay gần đây là........ Bolzano, Treviso. Xem ra chỉ có thể hạ cánh xuống sân bay Bolzano. Joker, lập tức liên hệ với bên chính phủ, nói họ cho chúng ta mượn một đường băng để hạ cánh."
Joker đột nhiên bị điểm danh thì bất giác nói: "Sao lại là tôi?"
"Cậu có nhiều quan hệ với chính phủ Italia, dễ nói chuyện hơn."
Joker "A" một tiếng, nhận mệnh kêu người dùng bộ đàm liên hệ với chính phủ Italia để mượn đường băng.
Mẫn Nguyệt nghe rõ những gì Hiên Viên Triệt nói, sau khi thấy Joker đi liên lạc thì cô ngước qua những người ở sau, phân phó: "Những người khác lập tức đi kiểm tra những động cơ còn lại, tôi nghi ngờ tên vừa nãy có đặt bom vào từng động cơ máy bay. Nếu động cơ khác tiếp tục nổ thì e là chúng ta không thể chờ đến lúc hạ cánh đâu."
Mấy người khác ngớ ra, vội vàng chạy đi, nếu tên kia quả thật đặt bom hẹn giờ thì bọn họ chắc chắn sẽ bị chôn vùi trên chiếc máy bay này.
Chỉ mấy phút sau, đã có người dùng bộ đàm báo cho Mẫn Nguyệt.
"Tiểu thư, quả thật có bom ở mỗi động cơ, hẹn giờ cứ mỗi 10 phút sẽ nổ. Chúng tôi đã tháo các quả bom ở mấy động cơ còn lại rồi."
"Làm tốt lắm!"
Sau một trận đàm phán bằng tiếng Italia, Joker đặt bộ đàm xuống, đắc ý nói: "Họ đồng ý rồi, chúng ta có thể sử dụng đường băng thứ 3 ở sân bay Bolzano để hạ cánh."
Hiên Viên Triệt nhìn đồng hồ, "Còn 4 phút nữa sẽ đến Bolzano, hệ thống ILS cũng đã bị vô hiệu, cho nên, Mẫn Nguyệt, con phải tự lái máy bay hạ cánh."
Mẫn Nguyệt hít sâu một hơi, ngón tay chậm rãi nắm chặt cần điều khiển, kiên định nói: "Con biết rồi, ba, con sẽ không để mọi người trên máy bay xảy ra chuyện đâu."
"Tốt!" Như vậy mới đúng là con gái của Hiên Viên Triệt ông.
"Độ cao 5000 feet, còn một chút nữa."
Joker nhìn ra ngoài cửa kiếng, hô lên, "Đã thấy sân bay Bolzano rồi."
Hiên Viên Triệt vừa đeo tai nghe, bộ đàm, vừa chỉ dẫn Mẫn Nguyệt.
"4000 feet, bắt đầu giảm vận tốc."
"Đổi cánh sang 1, sang 5, sang 10, khởi động hộp số, đổi sang 20."
"Hạ bánh."
Joker cầm ống nhòm, chỉ tay nói: "Đường băng số 3 ở kia, ở đó là đèn chỉ dẫn."
"1500 feet, giữ vững tốc độ này, chuẩn bị tiếp đất."
Thần kinh Mẫn Nguyệt không dám buông lỏng một chút nào, chỉ sợ cô lơ là thì cả máy bay sẽ rơi xuống.
Trạm điều khiển không lưu của Bolzano cách họ không xa nữa.
Ngay khi cách mặt đất 800 feet thì bỗng nhiên cả thân máy bay bị nghiêng sang một bên, lảo đảo muốn ra khỏi phạm vi của đường băng.
"Không ổn rồi, là gió, còn là gió rất lớn. Mẫn Nguyệt, giữ chặt tay lái, rẽ phải hướng 160!"
Mẫn Nguyệt dùng hết sức kéo mạnh cần điều khiển, nhưng vì gió nên máy bay không hoàn toàn ổn định. Cô nhìn xuống dưới, mặt tái đi, máy bay sắp ra khỏi đường băng rồi, nếu bây giờ tiếp đất thì hậu quả xấu nhất chính là máy bay sẽ hoàn toàn bị lật ngửa, hoặc ngã nghiêng sang một bên.
Nghĩ đến chuyện đó mồ hôi lạnh cô càng chảy ra nhiều hơn, cắn răng kéo mạnh cần điều khiển sang một bên.
Máy bay giữ được thăng bằng nhưng đã gần như sắp chạy ra khỏi đường băng.
"Rầm!" Bánh lái chạm đất, bắt đầu trượt trên đường băng.
"Roẹt!" Một bên bánh của máy bay đã chạy ra phần ngoài của đường băng.
Mẫn Nguyệt vội điều chỉnh hướng, để máy bay không vì nghiêng mà lật ngược.
Nhưng dù vậy, chiếc máy bay tiếp tục chạy đi không hề có dấu hiệu dừng lại, hơn nữa, nó đang chạy bên ngoài đường băng. Phía trước chính là trung tâm sân bay và trạm điều khiển không lưu. Nếu chiếc máy bay này không dừng lại mà tông thẳng vào đó thì hậu quả như thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Joker ôm đầu nhắm mắt lại, lo sợ chỉ giây sau thì máy bay sẽ ngã nhào, hoặc là đụng trúng vào mấy xe cứu hộ đằng trước.
Lâm An Nhiên ngồi trên ghế âm thầm cầu nguyện, "Dừng lại, dừng lại đi."
Sắc mặt Mẫn Nguyệt lạnh như băng, chăm chú nhìn về phía trước.
"Xoẹt." Cánh máy bay quét ngang một chiếc xe cứu hộ đang đậu trên đường băng, khiến nó ngã lăn sang một bên, bốc nổ.
Các mảnh vỡ văng đến chỗ khoang điều khiển, lúc Mẫn Nguyệt sắp bị một mảnh kim loại đâm trúng thì cánh tay cô bị người kéo sang một bên, sau đó liền nghe âm thanh ba cô rên rỉ.
Mẫn Nguyệt lập tức ngẩng đầu, thấy cánh tay ông bị mảnh kim loại đâm vào, máu chảy không ngừng.
"Ba!"
"Nhìn phía trước, dùng hết sức kéo phanh máy bay."
"Nhanh lên, nếu con chần chờ thì tất cả chúng ta đều sẽ chết!"
"Không cần phải đỡ cho con, con có thể bảo vệ mình, so với vết thương nhỏ đó thì với con sức khoẻ của ba quan trọng hơn." Mẫn Nguyệt nhìn ông hai giây, rồi ngồi nghiêm chỉnh lại, dồn tất cả sức lực để khiến máy bay dừng lại.
Dừng lại, phải dừng lại......
"Rầm, rầm!" Máy bay lao thẳng vào mấy xe đang đẩy hàng phía trước, tia lửa toé ra khắp nơi.
Trong sân bay có người la hét ầm lên, bỏ chạy khắp nơi, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Lúc máy bay cách toà nhà trung tâm chỉ có 10 mét, Mẫn Nguyệt tuyệt vọng nhắm mắt, chờ một cơn va chạm lớn. Nhưng không ngờ máy bay chạy thêm được vài giây thì chậm rãi dừng lại, cuối cùng hoàn toàn yên tĩnh.
Mẫn Nguyệt mở mắt ra, thấy đầu máy bay chỉ cách toà nhà 0,5 mét thì trái tim đang trên cao liền hạ xuống. Cô cảm nhận được trên đầu mình đau nhức, một dòng ấm nóng chảy xuống, Mẫn Nguyệt đưa tay ra sờ, là máu, cô bị thương trong lúc vừa rồi sao?
Mọi thứ trước mắt cô dần mờ ảo, rất nhanh bị bóng tối bao phủ, trước khi hôn mê cô nghe thấy ba cô lo lắng gọi cô.
"Mẫn Nguyệt, Mẫn Nguyệt!"
Ở Lưu Ly Bảo, Âu Thần đang ngồi trong thư phòng kí tên lên văn kiện, bàn tay sơ ý đụng trúng bình nhỏ trên bàn, khiến nó rơi xuống đất vỡ tan.
Âu Thần nhíu mày, không đụng đến bình hoa đã vỡ đó, ngược lại đặt tay lên ngực. Tại sao đột nhiên tim anh lại đập mạnh đến vậy? Còn rất bất an, khó chịu.
Trong đầu anh bất giác hiện lên bóng dáng của Mẫn Nguyệt.
Âu Thần đứng bật dậy, không được, anh phải đi tìm cô!
Anh còn chưa kịp mặc áo khoác thì đã thấy Vũ Hiên vội vàng tông cửa chạy vào.
Lúc Âu Thần chuẩn bị phát tác bất mãn thì Vũ Hiên nói: "Lão đại, vừa nhận được tin rằng Mẫn Nguyệt gặp tai nạn máy bay ở Italia!"
"A!"
Joker đứng gần đó, vội vàng mở cửa ngăn cách ra chạy vào, liền thấy cơ trưởng đang cầm dao đâm vào ngực cơ phó bên cạnh.
Vị cơ phó kia chỉ kịp la một tiếng rồi tắt thở.
Mắt Joker mở to, phẫn nộ vọt tới.
"Ngươi làm cái gì vậy?"
Cơ trưởng rút con dao ra, mắt đầy sát khí quay qua hướng Joker mà đâm.
Không gian nhỏ hẹp này đối với Joker rất bất tiện, đối phương lại có dao nên chỉ sơ suất một chút anh đã bị chém vào tay một nhát.
Tên cơ trưởng vọt qua anh, chạy vào khoang hành khách, mặt Joker đại biến, đuổi theo sau.
Mẫn Nguyệt nghe thấy tiếng đánh nhau thì đã biết là có chuyện, cô chưa kịp làm gì liền thấy cơ trưởng chạy ra, hướng tới chỗ ba cô đầu tiên. Trên tay hắn còn có dao, hung ác muốn đâm vào ngực ba cô.
Cô lập tức phẫn nộ, vươn chân đá mạnh vào tay hắn ta, không ngờ sức lực hắn rất lớn, cánh tay giữ vững con dao, xoay ngược nó lại chuyển sang hướng khác mà đâm. Mẫn Nguyệt thu chân, chuyển sang dùng tay đánh.
Cô cố tình kéo hắn ta sang chỗ khác đánh, để không làm ba bị thương. Hiên Viên Triệt lúc này đã được Lâm An Nhiên đỡ đứng ở phía sau, chăm chú bảo vệ.
Đối với người muốn hại ba thì Mẫn Nguyệt tuyệt đối không thương tiếc, động tác cô hung ác lại tàn nhẫn, tên cơ trưởng bị cô vật nằm thẳng xuống đất, sau đó dùng chân dẫm nát hai bàn tay hắn. Cô thuận tay cầm dao lên, đâm một nhát vào bụng hắn.
Không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng cần hắn cảm nhận một chút nỗi đau khi bị đâm, cô còn cần hắn khai ra một số chuyện.
"Là ai phái ngươi tới?"
Hắn ta nhếch mép cười lạnh lùng, không mở miệng.
"Không chịu nói? Được!"
Mẫn Nguyệt xoay tròn con dao, rồi tiếp tục cắm mạnh vào trong. Sắc mặt cơ trưởng tái nhợt, đau đớn rên lên.
"Bây giờ chịu nói chưa?"
Hắn ta vẫn cắn răng không mở miệng.
"Cũng cứng đầu thật đấy."
Mẫn Nguyệt lạnh lùng cười, ánh mắt rét lạnh đến thấu xương.
"Chú Joker, bên người chú thường mang con dao nhỏ Thụy Sĩ phải không? Cho con mượn một chút."
Joker ngẩn ra, đại não chưa kịp thì thân thể đã phản ứng trước. Dùng tay còn lại không bị thương mò vào túi lấy con dao ra lập tức đưa cho cô, cũng hiểu là cô định làm gì.
Lâm An Nhiên đỡ trán, thôi xong rồi.
Mấy phút sau, tiếng hét thảm thiết của người đàn ông vang vọng trên máy bay.
Mẫn Nguyệt ném con dao đầy máu trở về cho Joker, bản thân nhận lấy khăn tay từ An Nhiên từ tốn lau tay.
Cả quá trình Hiên Viên Triệt đều mở to mắt mà nhìn, đến khi Lâm An Nhiên tưởng ông bị Mẫn Nguyệt doạ sợ thì bỗng thấy mắt ông toả sáng lấp lánh, toàn là niềm tự hào.
Con bé đúng là con gái của ông và Khuynh Thành, thật mạnh mẽ!
Lâm An Nhiên: "......." Cái gia đình này.......
Tên cơ trưởng nằm liệt trên đất thở thoi thóp, hắn ta thều thào nói: "Âu.....Dương.....gia...... Là Âu Dương gia."
Vẻ mặt mọi người đại biến, Joker không quản bản thân đang bị thương lập tức chạy đến xoát người tên này, xé nát áo của hắn. Quả nhiên là thấy một hình xăm con rắn ở vị trí bắp tay.
Mẫn Nguyệt nheo mắt, mang theo ý rét lạnh thấu xương.
"Mục đích của các người là gì?"
Tên cơ trưởng nghiêng đầu qua nhìn Hiên Viên Triệt, bỗng nhiên cười một cách kỳ dị. "Gia chủ nói, người vốn nên chết vào mười lăm năm trước thì không có tư cách sống đến bây giờ. Hiên Viên Triệt, năm đó ngươi là người thua cuộc thì bây giờ cũng vậy, đến cả vợ và con gái mình cũng không bảo vệ được."
Mẫn Nguyệt nghe xong liền giẫm lên nơi có vết thương nặng nhất trên người hắn, chậm rãi nghiền nát, máu tươi văng khắp nơi, dường như còn có thể thấy thịt vụn. Chờ đến khi hắn ta tắt thở, cô mới rút chân ra, cất giọng lạnh lùng. "Nếu vậy thì ngươi cũng không có tư cách để sống."
Joker nuốt nước miếng, lặng lẽ phân phó người mang thi thể đi, lau dọn sàn máy bay. Anh dường như thấy được bóng dáng của Khuynh Thành năm đó.
Hiên Viên Triệt nhìn tất cả, vẻ mặt không hề mảy may dao động vì những câu nói kia. Mọi người chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì máy bay thì có một trận rung lắc dữ dội khác. Họ quên mất rằng tên cơ trưởng và cơ phó đều đã chết, vậy ai lái máy bay?
Một người khác chạy vào báo, "Tiểu thư, động cơ thứ hai nổ rồi."
Sau mấy tiếng nổ ầm ĩ, máy bay bắt đầu rơi xuống, người trên máy bay lảo đảo ngã sang một bên. Mẫn Nguyệt vội đặt trên Hiên Viên Triệt lên ghế, thắt dây an toàn cho ông rồi bảo những người yên vị, bản thân cô cùng người thuộc bộ phận kỹ thuật đến khoang điều khiển xem xét.
Thấy thi thể cơ phó ngồi trên ghế, Mẫn Nguyệt kêu người lôi anh ta đem ra sau.
Bàn điều khiển không ngừng phát ra âm thanh báo động, trên màn hình đều là màu đỏ.
Người bên bộ phận kỹ thuật ngồi xuống xem xét, mặt mày xám tro.
"Tiểu thư, chúng ta đang ở độ cao 25,000 feet, chế độ tự động lái bị phá hủy rồi, trong vòng một phút nữa nếu không có người điều khiển thì nó sẽ trực tiếp rơi xuống. Hơn nữa hỏng hai động cơ sẽ làm máy bay rơi nhanh hơn. Dù có tìm người lái được thì chúng ta cũng phải hạ cánh khẩn cấp."
"Ở đây ai biết lái máy bay?"
"Tiểu thư, cái này........không có ai biết cả, chúng tôi làm bên bộ phận kỹ thuật chỉ biết bảo hành các bộ phận máy móc thôi."
Bên ngoài máy bay vẫn đang không ngừng rơi xuống, trôi qua các tầng mây.
"Còn 24,500 feet!"
"23,800 feet!"
Mẫn Nguyệt bóp chặt bàn tay, không có người lái máy bay, bọn họ sẽ phải chết thật sao?!
Những người khác thấy cô vẫn im lặng thì lo sợ nói: "Tiểu thư?"
Mẫn Nguyệt chưa mở miệng thì đã có người nói trước: "Để tôi lái."
Mấy người khác quay lại thì thấy Joker đang ôm cánh tay dựa vào cửa, khó khăn nói: "Mẫn Nguyệt, để chú lái, chú biết lái máy bay."
"Nhưng mà tay chú đang bị thương, làm sao có thể lái chứ."
"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, chú có thể chịu đựng được."
"Không được!" Cô kiên quyết không đồng ý, với tình trạng của cánh tay đó nếu cô đồng ý cho chú ấy lái thì chắc cánh tay cũng đem phế luôn.
"21,200 feet!"
"Mẫn Nguyệt!" Joker thấy nóng nảy, bây giờ là giờ phút gì rồi mà còn để ý đến chuyện tay anh bị thương.
"Để con lái." Mẫn Nguyệt gằn giọng.
Một câu nói làm cả khoang trợn mắt, ai nấy đều không thể tin nổi.
Joker ngẩn ra, "Mẫn Nguyệt, đừng làm rộn, con làm gì biết lái máy bay."
"Nhưng chú có thể chỉ con mà, chú không cần lái, ngồi bên chỉ dẫn cho con là được."
"Cái này......."
"Đừng ngập ngừng nữa, máy bay sắp rơi rồi."
"Không cần đến Joker, để ba chỉ con."
Mẫn Nguyệt giật mình nhìn qua, không biết khi nào ba cô đã đứng sau lưng bọn họ, bên cạnh là Lâm An Nhiên đang đỡ ông.
Cô muốn nói gì đó thì đã thấy ông khoác tay, "Đừng lo lắng, lúc trước ba cũng đã từng lái máy bay."
Joker thở phào nhẹ nhõm, "Làm sao tôi lại quên chứ, cậu còn từng lái máy bay chiến đấu với kẻ địch mà."
Mẫn Nguyệt vẫn không yên tâm, "Ba, sức khoẻ của ba."
"Chỉ ngồi bên cạnh con làm cơ phó, con không cần lo lắng. Mẫn Nguyệt, mau ngồi vào ghế cơ trưởng đi!"
Mẫn Nguyệt thấy ông đã bắt đầu ngồi vào ghế cơ phó thì bản thân cô cũng ngồi xuống, thắt dây an toàn, đeo tai nghe lên.
"Mẫn Nguyệt, làm theo những gì ba nói!"
Mẫn Nguyệt hít một hơi thật sâu, đặt tay lên cần điều khiển, bình tĩnh nói: "Dạ, ba!"
"Giờ kéo cần điều khiển về phía con!"
Hai tay Mẫn Nguyệt dùng sức kéo mạnh cần điều khiển lên, máy bay vốn đang chúi xuống đất liền đổi hướng quay ngược lên. Cô cố gắng giữ cần điều khiển để cho máy bay có thể cân bằng. Tuy lúc nãy Mẫn Nguyệt rất kiên quyết nói để bản thân cô lái nhưng thật ra trong lòng cô vẫn rất sợ. Đây là lần đầu tiên cô lái máy bay, mà mạng sống của những người trên chiếc máy bay này đều đang nằm trong tay cô. Trên trán Mẫn Nguyệt đều là mồ hôi lạnh, chỉ sợ sơ suất một chút thì máy bay sẽ rơi xuống.
Bỗng một bàn tay đặt lên vai cô, giọng ba cô từ bên cạnh truyền tới: "Đừng sợ, có ba ở bên cạnh con."
Một bên Hiên Viên Triệt nhìn các con số trên bàn điều khiển, vừa nói: "Độ cao hiện tại là 20,400 feet, sức gió là 270. Nhiên liệu thì chỉ còn 2/5, không ổn rồi, chỉ với nhiêu đây nhiên liệu thì không đủ cho chúng ta bay đến sân bay riêng của Hiên Viên gia."
Joker nóng nảy, "Nếu vậy thì phải làm sao? Cũng không thể nào tùy tiện tìm một chỗ hạ cánh được."
Hiên Viên Triệt hỏi một nhân viên kỹ thuật, "Bản đồ và cả lộ trình bay ở đâu?"
"Nằm ở ngay bên tay phải, hộc tủ phía dưới của ghế cơ phó."
Hiên Viên Triệt mò thử, cầm ra một tấm bản đồ, trên đó còn đánh dấu đường bay chỉ sẵn của máy bay.
Ngón tay ông đi theo đường chỉ dẫn màu đỏ đó, chậm rãi dừng lại ở một chỗ.
"Hiện tại có lẽ chúng ta đang ở đây, sắp vào tới biên giới của Italia, nhưng muốn đến Hiên Viên gia thì cần 193km, tốc độ bay là 920 km/h, tức là cần 12.6 phút. Nhiên liệu thì chỉ có thể chống đỡ được 8 phút, có nghĩa là chúng ta cần phải hạ cánh trước ở một nơi khác. Những sân bay gần đây là........ Bolzano, Treviso. Xem ra chỉ có thể hạ cánh xuống sân bay Bolzano. Joker, lập tức liên hệ với bên chính phủ, nói họ cho chúng ta mượn một đường băng để hạ cánh."
Joker đột nhiên bị điểm danh thì bất giác nói: "Sao lại là tôi?"
"Cậu có nhiều quan hệ với chính phủ Italia, dễ nói chuyện hơn."
Joker "A" một tiếng, nhận mệnh kêu người dùng bộ đàm liên hệ với chính phủ Italia để mượn đường băng.
Mẫn Nguyệt nghe rõ những gì Hiên Viên Triệt nói, sau khi thấy Joker đi liên lạc thì cô ngước qua những người ở sau, phân phó: "Những người khác lập tức đi kiểm tra những động cơ còn lại, tôi nghi ngờ tên vừa nãy có đặt bom vào từng động cơ máy bay. Nếu động cơ khác tiếp tục nổ thì e là chúng ta không thể chờ đến lúc hạ cánh đâu."
Mấy người khác ngớ ra, vội vàng chạy đi, nếu tên kia quả thật đặt bom hẹn giờ thì bọn họ chắc chắn sẽ bị chôn vùi trên chiếc máy bay này.
Chỉ mấy phút sau, đã có người dùng bộ đàm báo cho Mẫn Nguyệt.
"Tiểu thư, quả thật có bom ở mỗi động cơ, hẹn giờ cứ mỗi 10 phút sẽ nổ. Chúng tôi đã tháo các quả bom ở mấy động cơ còn lại rồi."
"Làm tốt lắm!"
Sau một trận đàm phán bằng tiếng Italia, Joker đặt bộ đàm xuống, đắc ý nói: "Họ đồng ý rồi, chúng ta có thể sử dụng đường băng thứ 3 ở sân bay Bolzano để hạ cánh."
Hiên Viên Triệt nhìn đồng hồ, "Còn 4 phút nữa sẽ đến Bolzano, hệ thống ILS cũng đã bị vô hiệu, cho nên, Mẫn Nguyệt, con phải tự lái máy bay hạ cánh."
Mẫn Nguyệt hít sâu một hơi, ngón tay chậm rãi nắm chặt cần điều khiển, kiên định nói: "Con biết rồi, ba, con sẽ không để mọi người trên máy bay xảy ra chuyện đâu."
"Tốt!" Như vậy mới đúng là con gái của Hiên Viên Triệt ông.
"Độ cao 5000 feet, còn một chút nữa."
Joker nhìn ra ngoài cửa kiếng, hô lên, "Đã thấy sân bay Bolzano rồi."
Hiên Viên Triệt vừa đeo tai nghe, bộ đàm, vừa chỉ dẫn Mẫn Nguyệt.
"4000 feet, bắt đầu giảm vận tốc."
"Đổi cánh sang 1, sang 5, sang 10, khởi động hộp số, đổi sang 20."
"Hạ bánh."
Joker cầm ống nhòm, chỉ tay nói: "Đường băng số 3 ở kia, ở đó là đèn chỉ dẫn."
"1500 feet, giữ vững tốc độ này, chuẩn bị tiếp đất."
Thần kinh Mẫn Nguyệt không dám buông lỏng một chút nào, chỉ sợ cô lơ là thì cả máy bay sẽ rơi xuống.
Trạm điều khiển không lưu của Bolzano cách họ không xa nữa.
Ngay khi cách mặt đất 800 feet thì bỗng nhiên cả thân máy bay bị nghiêng sang một bên, lảo đảo muốn ra khỏi phạm vi của đường băng.
"Không ổn rồi, là gió, còn là gió rất lớn. Mẫn Nguyệt, giữ chặt tay lái, rẽ phải hướng 160!"
Mẫn Nguyệt dùng hết sức kéo mạnh cần điều khiển, nhưng vì gió nên máy bay không hoàn toàn ổn định. Cô nhìn xuống dưới, mặt tái đi, máy bay sắp ra khỏi đường băng rồi, nếu bây giờ tiếp đất thì hậu quả xấu nhất chính là máy bay sẽ hoàn toàn bị lật ngửa, hoặc ngã nghiêng sang một bên.
Nghĩ đến chuyện đó mồ hôi lạnh cô càng chảy ra nhiều hơn, cắn răng kéo mạnh cần điều khiển sang một bên.
Máy bay giữ được thăng bằng nhưng đã gần như sắp chạy ra khỏi đường băng.
"Rầm!" Bánh lái chạm đất, bắt đầu trượt trên đường băng.
"Roẹt!" Một bên bánh của máy bay đã chạy ra phần ngoài của đường băng.
Mẫn Nguyệt vội điều chỉnh hướng, để máy bay không vì nghiêng mà lật ngược.
Nhưng dù vậy, chiếc máy bay tiếp tục chạy đi không hề có dấu hiệu dừng lại, hơn nữa, nó đang chạy bên ngoài đường băng. Phía trước chính là trung tâm sân bay và trạm điều khiển không lưu. Nếu chiếc máy bay này không dừng lại mà tông thẳng vào đó thì hậu quả như thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Joker ôm đầu nhắm mắt lại, lo sợ chỉ giây sau thì máy bay sẽ ngã nhào, hoặc là đụng trúng vào mấy xe cứu hộ đằng trước.
Lâm An Nhiên ngồi trên ghế âm thầm cầu nguyện, "Dừng lại, dừng lại đi."
Sắc mặt Mẫn Nguyệt lạnh như băng, chăm chú nhìn về phía trước.
"Xoẹt." Cánh máy bay quét ngang một chiếc xe cứu hộ đang đậu trên đường băng, khiến nó ngã lăn sang một bên, bốc nổ.
Các mảnh vỡ văng đến chỗ khoang điều khiển, lúc Mẫn Nguyệt sắp bị một mảnh kim loại đâm trúng thì cánh tay cô bị người kéo sang một bên, sau đó liền nghe âm thanh ba cô rên rỉ.
Mẫn Nguyệt lập tức ngẩng đầu, thấy cánh tay ông bị mảnh kim loại đâm vào, máu chảy không ngừng.
"Ba!"
"Nhìn phía trước, dùng hết sức kéo phanh máy bay."
"Nhanh lên, nếu con chần chờ thì tất cả chúng ta đều sẽ chết!"
"Không cần phải đỡ cho con, con có thể bảo vệ mình, so với vết thương nhỏ đó thì với con sức khoẻ của ba quan trọng hơn." Mẫn Nguyệt nhìn ông hai giây, rồi ngồi nghiêm chỉnh lại, dồn tất cả sức lực để khiến máy bay dừng lại.
Dừng lại, phải dừng lại......
"Rầm, rầm!" Máy bay lao thẳng vào mấy xe đang đẩy hàng phía trước, tia lửa toé ra khắp nơi.
Trong sân bay có người la hét ầm lên, bỏ chạy khắp nơi, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Lúc máy bay cách toà nhà trung tâm chỉ có 10 mét, Mẫn Nguyệt tuyệt vọng nhắm mắt, chờ một cơn va chạm lớn. Nhưng không ngờ máy bay chạy thêm được vài giây thì chậm rãi dừng lại, cuối cùng hoàn toàn yên tĩnh.
Mẫn Nguyệt mở mắt ra, thấy đầu máy bay chỉ cách toà nhà 0,5 mét thì trái tim đang trên cao liền hạ xuống. Cô cảm nhận được trên đầu mình đau nhức, một dòng ấm nóng chảy xuống, Mẫn Nguyệt đưa tay ra sờ, là máu, cô bị thương trong lúc vừa rồi sao?
Mọi thứ trước mắt cô dần mờ ảo, rất nhanh bị bóng tối bao phủ, trước khi hôn mê cô nghe thấy ba cô lo lắng gọi cô.
"Mẫn Nguyệt, Mẫn Nguyệt!"
Ở Lưu Ly Bảo, Âu Thần đang ngồi trong thư phòng kí tên lên văn kiện, bàn tay sơ ý đụng trúng bình nhỏ trên bàn, khiến nó rơi xuống đất vỡ tan.
Âu Thần nhíu mày, không đụng đến bình hoa đã vỡ đó, ngược lại đặt tay lên ngực. Tại sao đột nhiên tim anh lại đập mạnh đến vậy? Còn rất bất an, khó chịu.
Trong đầu anh bất giác hiện lên bóng dáng của Mẫn Nguyệt.
Âu Thần đứng bật dậy, không được, anh phải đi tìm cô!
Anh còn chưa kịp mặc áo khoác thì đã thấy Vũ Hiên vội vàng tông cửa chạy vào.
Lúc Âu Thần chuẩn bị phát tác bất mãn thì Vũ Hiên nói: "Lão đại, vừa nhận được tin rằng Mẫn Nguyệt gặp tai nạn máy bay ở Italia!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook