Mãi Mãi Cưng Chiều Em
-
Chương 112: Khống chế và làm chủ
Mẫn Nguyệt vừa nói chuyện với Hàn Viên Viên vừa nhìn qua toà nhà đối diện, giọng nói nhàn nhạt: "Nhớ mang theo hộp cứu thương cho mình, còn nữa, chỉ cần khống chế nơi này là được rồi, không cần thấy máu."
Vừa nghe đến cô cần hộp cứu thương thì giọng nói của Hàn Viên Viên gấp gáp hẳn lên. "Queen, cậu bị thương?"
"Ừ, có một chút." Mẫn Nguyệt nhìn xuống đùi, hiện tại thì không sao nhưng e rằng lát nữa vết thương sẽ bị rách ra thôi.
"Được rồi, mình đã biết."
Hàn Viên Viên nói xong thì ngắt liên lạc với Mẫn Nguyệt, quay đầu lại nói với những người sau lưng. "Thủ lĩnh nói, chỉ cần khống chế nơi này là được rồi, không cần thấy máu......"
"Bịch"
Hàn Viên Viên chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy một âm thanh có người ngã xuống đất. Cô giật mình quay đầu lại thì đã chứng kiến một người của Lãnh Mặc Nghiên xông lên sân thượng bây giờ đang nằm lăn lộn dưới đất. Hắn ta muốn hét lớn nhưng miệng vẫn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Cả người hắn ta co giật một hồi rồi bất động, chứng tỏ hắn đã chết.
Hàn Viên Viên đen mặt, nhìn sang quả nhiên đã thấy Lam Hi sắc mặt bình tĩnh đứng một bên, hai tay còn phủi phủi quần áo. Tuy cậu ra vẻ trấn định nhưng cô biết chuyện vừa rồi nhất định là do cậu gây ra!
"Lam Hi, Queen rõ ràng đã nói không cần thấy máu!" Ý trong đó chính là không cần phải giết người.
Vẻ mặt Lam Hi vô tội nhìn sang, "Có máu sao?"
Cả đám người nhìn về cái xác phía xa xa đằng kia, biểu tình câm lặng. Đúng là chết vì độc, còn không hề chảy một giọt máu nào.
Cái lý do này.......bọn họ không thể phản bác!
Hàn Viên Viên ngớ người, sau cùng bực bội nói: "Lam Hi, em đừng có ngụy biện, còn nữa, không cần giết người bừa bãi. Em phải.........Khoan đã, vừa rồi em dùng cái gì để giết tên kia?"
Lam Hi lười trả lời, chỉ lạnh nhạt giơ một cây ngân châm lên.
"Cái gì cơ?!!! Em đã học được cách phóng ngân châm rồi à? Chị nhớ Queen chỉ mới dạy em cách đó vào tuần trước thôi mà. Lam Hi, em đúng là thiên tài!"
Hàn Viên Viên vui vẻ định sờ đầu cậu nhưng nghĩ lại toàn thân người nào đó luôn có độc nên ngượng ngùng thu tay lại.
Lam Hi được khen cũng không tự mãn, chỉ dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để nhìn Hàn Viên Viên.
Lâm An Nhiên yên tĩnh đứng một bên cũng không nhịn lên tiếng. "Đi thôi, Queen còn đang chờ chúng ta."
"Ừ, bắt đầu đi."
Cả đoàn người nhìn nhau gật đầu, sau đó lấy vũ khí ra sẵn, im hơi lặng tiếng từ sân thượng đi xuống, xâm nhập cả toà nhà.
Mẫn Nguyệt sau khi ngắt liên lạc vẫn đứng gần cửa sổ, khoé mắt hướng về một nơi nào đó ở góc phòng, mỉm cười: "Đến giờ vẫn chưa chịu xuất hiện sao?"
Cô vừa dứt lời thì trong bóng tối xuất hiện một đám người áo đen, dẫn đầu là một người đàn ông da mặt trắng nõn, gương mặt âm nhu, nhìn qua còn đẹp hơn cả con gái. Thật kì lạ hơn nữa là anh ta còn để tóc dài, mái tóc dài đó được buộc gọn lại sau lưng. Nếu không phải anh ta có yết hầu thì cô thật sự nghi ngờ không biết người này là nam hay nữ nữa.
Hết Lăng Sở rồi tới người đàn ông này, bên cạnh Lãnh Mặc Nghiên luôn có những người như vậy, giới tính anh ta thật sự bình thường à? Mẫn Nguyệt tỏ vẻ rất nghi ngờ.
Có một nhóm người luôn ẩn núp trong bóng tối đương nhiên cô biết, chỉ là người đàn ông tóc dài kia giấu đặc biệt sâu. Nếu không phải lúc nãy khi cô đánh ngất Lăng Sở khiến tâm trạng anh ta thay đổi, hơi thở gấp gáp thì cô cũng khó có thể phát hiện được.
"Người đứng thứ năm trên bảng sát thủ, nổi tiếng về sử dụng dao găm, Đường Tĩnh Ngôn, vậy mà lại là người làm việc dưới trướng của Lãnh Mặc Nghiên. Chuyện này khiến tôi có chút bất ngờ đó."
Cô cũng chưa từng gặp Đường Tĩnh Ngôn, nhưng nghe nói vị sát thủ đứng thứ năm này trên tay luôn cầm theo một cái dao găm màu bạc có khắc hình hoa mai, hơn nữa còn có mái tóc dài rất đặc biệt. Xem ra chính là người đàn ông trước mắt cô rồi.
Đường Tĩnh Ngôn bị cô nhận ra cũng không bất ngờ, gương mặt lạnh lùng tê liệt nặn ra một câu. "Mong Nam Cung tiểu thư hãy yên phận ở đây, đừng có những tâm tư khác."
Mẫn Nguyệt cong môi, ngón tay lướt nhẹ qua đuôi tóc. "Nếu tôi có thì sao?"
"Vậy thì xin đắc tội."
Đường Tĩnh Ngôn dứt lời liền phóng đến chỗ Mẫn Nguyệt, mấy người sau lưng anh ta cũng như vậy, đồng loạt bao vây cô ở giữa.
Bàn tay Mẫn Nguyệt cũng đặt trên chiếc đồng hồ, chỉ chờ ấn một cái để phóng dây thép ra. Không biết là ai ra tay trước, chỉ biết sau đó cả căn phòng loạn thành một đoàn.
Một mình Mẫn Nguyệt đối phó với cả đám người đương nhiên sẽ phải chịu thiệt thòi, nhưng danh hiệu thủ lĩnh tổ chức sát thủ cũng không phải để chơi.
Có điều ban đầu cô đã đánh giá thấp Đường Tĩnh Ngôn rồi, anh ta rõ ràng là che giấu thực lực thật sự của mình, nếu không tuyệt đối cũng không đứng ở vị trí thứ năm. Võ công của anh ta không hề thua Tiêu Anh Kỳ đang đứng vị trí thứ ba một chút nào.
"Roẹt"
Mẫn Nguyệt và Đường Tĩnh Ngôn lướt qua nhau, cổ Đường Tĩnh Ngôn bị dây thép của Mẫn Nguyệt cắt một đường, còn đang chảy máu ròng ròng, bàn tay của cô cũng bị dao găm của anh ta cứa trúng.
Mẫn Nguyệt thở ra một hơi, người này.......phải đánh nhanh thắng nhanh!
Sắc mặt Đường Tĩnh Ngôn ngưng trọng, tinh thần nâng cao mười phần.
Những người khác xung quanh bọn họ đều bị Mẫn Nguyệt đánh gục, có người chết, có người hôn mê.
Đường Tĩnh Ngôn nắm chặt dao găm, nhanh như chớp xông lên. Mẫn Nguyệt đạp lên bàn, lộn ngược ra sau, bàn chân cũng thuận theo đó đá Đường Tĩnh Ngôn một cú.
Nhưng Đường Tĩnh Ngôn phản xạ nhanh, xoay người dùng hai tay đỡ lấy cú đá của cô. Dù vậy, lực đá vẫn mạnh đến nỗi khiến Đường Tĩnh Ngôn lùi về sau hai bước.
Khoé môi Mẫn Nguyệt nở nụ cười giảo hoạt, tiếp theo đó tấn công liên tục. Các chiêu thức của cô Đường Tĩnh Ngôn chưa từng thấy, cũng nhanh đến xuất thần, Đường Tĩnh Ngôn hoàn toàn theo không kịp, dù theo kịp thì anh ta cũng không thể chống đỡ.
Chết tiệt, anh ta vốn cho rằng cô bị thương thì sẽ yếu hơn một chút nhưng không ngờ kết quả lại như vậy.
Mẫn Nguyệt xoay người một cái, nhẹ nhàng đứng trước mặt Đường Tĩnh Ngôn, mỉm cười: "Anh thua rồi."
Đường Tĩnh Ngôn không hiểu ra sau, bản năng định cầm dao găm xông tới, nhưng mà anh ta phát hiện, bản thân hoàn toàn không thể cử động.
Cả người Đường Tĩnh Ngôn bị dây thép quấn chặt, mà đầu bên kia dây thép nối với chiếc đồng hồ trên tay Mẫn Nguyệt. Cô khẽ kéo một cái, bàn tay Đường Tĩnh Ngôn tê liệt, con dao găm rớt lạch cạch xuống đất.
"Có thể vừa đánh nhau, vừa trói người khác không hay biết thế này quả nhiên là Queen, tôi chịu thua."
"Yên tâm ngủ đi, tôi sẽ không hại đến thủ lĩnh của anh đâu."
Mẫn Nguyệt đứng sau lưng anh ta đánh một cái, Đường Tĩnh Ngôn ngã xuống đất. Trước khi hôn mê anh ta kịp ấn một cái nút ẩn giấu bên trong tay áo, nhưng đợi vài giây cũng không có phản hồi gì.
Mẫn Nguyệt từ trên cao nhìn xuống anh ta, vẻ mặt lẳng lặng nhìn không ra là đang nghĩ cái gì.
"Không cần phí sức, tôi đã phong toả hoàn toàn mọi thông tin liên lạc trong toà nhà này rồi."
Đường Tĩnh Ngôn trừng mắt, cố gắng chống khỏi sự choáng váng, khó khăn mở miệng: "Cô......làm cách nào......?"
"Rất dễ dàng, nhiễu loạn sóng vô tuyến trong toà nhà này là được, chỉ cần có một chiếc máy tính là tôi có thể làm được."
Mẫn Nguyệt nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy chiếc máy tính mà Lãnh Mặc Nghiên đưa cô khi nãy đang hiện lên biểu tượng cảnh báo màu đỏ.
Mặc dù không có Angela ở đây, nhưng mấy chuyện đơn giản thế này chỉ cần cô có máy tính trong tay là được, cả chuyện liên lạc với bọn Hàn Viên Viên khi nãy.
Đường Tĩnh Ngôn thở hổn hển, nói đứt quãng, "Làm sao.....có thể....."
Anh ta chưa nói hết câu thì hai mắt đã nhắm nghiền, lâm vào hôn mê.
Mẫn Nguyệt trói anh ta cạnh Lăng Sở rồi thu hồi dây thép của mình vào đồng hồ.
Làm xong mấy chuyện này thì Hàn Viên Viên cũng xông vào phòng.
"Queen! Cậu không sao chứ?" Hàn Viên Viên vừa mở cửa thì đã thấy một đám "xác chết" nằm la liệt, còn có hai người bị trói ở đằng kia.
Khoé miệng Hàn Viên Viên giật giật, còn có sức đánh thế này, chắc là không sao đâu nhỉ?!
Mẫn Nguyệt ngồi xuống ghế sa lon duy nhất còn nguyên vẹn trong phòng, nhìn xuống đùi mình rồi nhíu mày.
"Mình bị trúng đạn, bây giờ vết thương rách ra rồi, mau giúp mình băng bó lại."
"Được, mình tới ngay đây."
Hàn Viên Viên thuần thục băng bó vết thương trên đùi cho Mẫn Nguyệt. Cô nhận ra thủ pháp băng bó của người băng bó cho Queen rất tốt, cô ấy đánh nhau kịch liệt như vậy mà vết thương chỉ hơi rách ra thôi, đến máu chảy cũng rất ít. Hàn Viên Viên định hỏi là ai đã băng bó nhưng nghĩ đến đây là địa bàn của Lãnh Mặc Nghiên nên liền thôi.
Mẫn Nguyệt lướt qua cả người chật vật của mình, có chút khó chịu. "Nói An Nhiên tìm cho mình một bộ quần áo mới mang lên đây."
Hàn Viên Viên gật đầu rồi đứng dậy liên lạc với Lâm An Nhiên.
Mấy phút sau, Lâm An Nhiên cùng Lam Hi dẫn đầu tiến vào phòng, Lâm An Nhiên tự mình cầm một bộ váy màu vàng nhạt đưa cho Mẫn Nguyệt. Cô nhận lấy rồi bước vào phòng vệ sinh thay đồ, lúc ra thì cả người đều thoải mái, bắt đầu nói chuyện chính.
"Đã hoàn toàn khống chế nơi này chưa?"
Lâm An Nhiên đặt máy tính trên đùi, nhìn vào đó mà báo cáo. "Đã khống chế hết rồi, tổng cộng có 12 người hầu, 5 người bảo vệ và 35 ám vệ, sát thủ ở trong bóng tối. Tất cả bọn họ đều ngất xỉu hết rồi."
"Ừ, trói lại hết đi, rồi đem nhốt vào đây."
"Vâng."
Lam Hi mím môi chờ hai người nói xong, sau đó lặng lẽ đứng kế bên Mẫn Nguyệt kéo tay cô.
Mẫn Nguyệt hơi giật mình, thấy là cậu liền thả lỏng, mỉm cười xoa đầu cậu. "Em làm tốt lắm, đã hoàn thành nhiệm vụ rồi."
"Chị......không sao chứ?" Lam Hi ngập ngừng nói, vì không quen nói mấy lời này nên hai lỗ tai liền đỏ lên.
"Không sao, em yên tâm, chị rất khoẻ, Lãnh Mặc Nghiên cũng không làm gì chị."
Lam Hi nghe xong thì thở ra một hơi, bà chị ngốc này không sao là được rồi.
"Âu Thần và Lãnh Mặc Nghiên sắp đến rồi, nói với mọi người, chuẩn bị một chút."
"Vâng, thủ lĩnh."
Khi Nam Cung Âu Thần và Vũ Hiên đứng dưới cánh cửa lớn của toà nhà thì biểu tình có chút vi diệu. Nhất là Vũ Hiên, anh ta không thể nào ngờ Lãnh Mặc Nghiên lại đem người nhốt ở gần bọn họ như vậy.
Âu Thần nhìn sang thấy Lãnh Mặc Nghiên đang dùng nụ cười hồ ly cười tủm tỉm đối diện với mình. Anh bỗng nhiên cảm thấy ngứa tay, thật muốn đánh Lãnh Mặc Nghiên một trận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Lúc Âu Thần, Lãnh Mặc Nghiên, cùng với Vũ Hiên và Đàm Đài Văn bước vào toà nhà thì cảm giác có chút kì lạ.
Cả toà nhà rất im ắng, im ắng một cách quỷ dị. Nhất là Lãnh Mặc Nghiên, anh ta bố trí bao nhiêu người anh ta biết rất rõ, vậy mà bây giờ anh ta không hề cảm nhận được hơi thở của những sát thủ trong bóng tối. Chuyện này quả thật rất kì lạ.
Lãnh Mặc Nghiên cho Đàm Đài Văn một ánh mắt, anh ta liền hiểu phải đi liên lạc người để điều tra tình hình. Đàm Đài Văn gọi cho Lăng Sở thì nghe thấy âm thanh báo máy bận, anh ta chần chờ một chút, cuối cùng vẫn quyết định gọi cho Đường Tĩnh Ngôn.
Nhưng đáng tiếc, vẫn là gọi không được, Đàm Đài Văn lần này không nghi ngờ nữa mà là khẳng định, nơi đây chắc chắn xảy ra chuyện rồi.
Anh ta lại gần Lãnh Mặc Nghiên, nói nhỏ vài câu, sau đó sắc mặt Lãnh Mặc Nghiên trở lạnh, trong mắt mang theo một chút thần sắc nghiêm túc.
Anh ta cười lạnh, "Có bản lĩnh đấy, tôi chỉ đi có một tiếng thì đã có thể chiếm được nơi này rồi."
Lãnh Mặc Nghiên nhìn thoáng qua Âu Thần, giọng nói mang theo bỡn cợt như bình thường. "Đi thôi, đi tìm công chúa của anh."
Âu Thần và Vũ Hiên nhìn nhau, rồi thận trọng đi theo Lãnh Mặc Nghiên. Bàn tay Vũ Hiên đặt trên thắt lưng, tùy thời có thể rút súng ra mà tấn công.
"Đing"
Thang máy lên thẳng tầng cao nhất, lúc mở cửa ra thần kinh của mọi người đều căng chặt, mang tâm lí đón chờ một trận chiến lớn. Nhưng mà ngoài ý muốn của mọi người, khi bọn họ mở cửa ra thì đập vào mắt đầu tiên chính là hình ảnh một đám người bị trói, nằm rải rác hai bên cửa.
Lãnh Mặc Nghiên đen mặt, anh nhận ra đây chính là người của anh, trong đó còn có Lăng Sở và Đường Tĩnh Ngôn, hai người họ còn nằm ở vị trí bắt mắt nhất.
Nhìn xa thêm một chút thì đã thấy một hàng người áo đen nghiêm chỉnh đứng sau một cô gái.
Cô gái đó mặc chiếc váy màu vàng nhạt, ánh nắng buổi sớm chiếu xuống, nhìn cô như một tinh linh xinh đẹp tuyệt trần.
Cô gái ngồi giữa sa lon, kiêu ngạo như nữ hoàng, sau khi cô gái đó nhìn thấy Âu Thần lập tức nở nụ cười rạng rỡ, như muôn hoa nở rộ. Cô đứng dậy rồi chạy đến nhào vào lòng anh.
Khoảnh khắc thấy cô thì toàn thân Âu Thần đều thả lỏng, thấy cô chạy đến vội dang tay đón cô ôm vào ngực, sợ cô ngã. Sau đó anh nghe bảo bối trong lòng nói: "Thần, cuối cùng anh cũng đến rồi!"
Âu Thần vùi đầu vào hõm cổ cô, hít một hơi, nói: "Ừ, anh đến đón em về!"
******Hậu trường nhỏ******
Lãnh Mặc Nghiên: Giới tính của tôi rất bình thường, cô nhiều lần ám chỉ giới tính của tôi có vấn đề là có ý gì hả?!!!
Lyly: Không có, Lãnh lão đại, anh bình tĩnh một chút, bỏ đao xuống đi a!!! Anh chém tôi rồi ai viết truyện, còn kiếm tình yêu duy nhất cho đời anh chứ.
Lãnh Mặc Nghiên: Vậy tình yêu duy nhất của đời tôi là nam hay là nữ? *nheo mắt nguy hiểm*
Lyly: Là nữ, tuyệt đối là nữ!
Lãnh Mặc Nghiên: Khi nào cô ấy mới xuất hiện, hửm?
Lyly: *hoảng sợ cắn khăn tay* Cuối.....cuối truyện.
Lãnh Mặc Nghiên vung tay lên, vác đao đuổi theo tác giả hơn ba mươi con phố.
Vừa nghe đến cô cần hộp cứu thương thì giọng nói của Hàn Viên Viên gấp gáp hẳn lên. "Queen, cậu bị thương?"
"Ừ, có một chút." Mẫn Nguyệt nhìn xuống đùi, hiện tại thì không sao nhưng e rằng lát nữa vết thương sẽ bị rách ra thôi.
"Được rồi, mình đã biết."
Hàn Viên Viên nói xong thì ngắt liên lạc với Mẫn Nguyệt, quay đầu lại nói với những người sau lưng. "Thủ lĩnh nói, chỉ cần khống chế nơi này là được rồi, không cần thấy máu......"
"Bịch"
Hàn Viên Viên chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy một âm thanh có người ngã xuống đất. Cô giật mình quay đầu lại thì đã chứng kiến một người của Lãnh Mặc Nghiên xông lên sân thượng bây giờ đang nằm lăn lộn dưới đất. Hắn ta muốn hét lớn nhưng miệng vẫn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Cả người hắn ta co giật một hồi rồi bất động, chứng tỏ hắn đã chết.
Hàn Viên Viên đen mặt, nhìn sang quả nhiên đã thấy Lam Hi sắc mặt bình tĩnh đứng một bên, hai tay còn phủi phủi quần áo. Tuy cậu ra vẻ trấn định nhưng cô biết chuyện vừa rồi nhất định là do cậu gây ra!
"Lam Hi, Queen rõ ràng đã nói không cần thấy máu!" Ý trong đó chính là không cần phải giết người.
Vẻ mặt Lam Hi vô tội nhìn sang, "Có máu sao?"
Cả đám người nhìn về cái xác phía xa xa đằng kia, biểu tình câm lặng. Đúng là chết vì độc, còn không hề chảy một giọt máu nào.
Cái lý do này.......bọn họ không thể phản bác!
Hàn Viên Viên ngớ người, sau cùng bực bội nói: "Lam Hi, em đừng có ngụy biện, còn nữa, không cần giết người bừa bãi. Em phải.........Khoan đã, vừa rồi em dùng cái gì để giết tên kia?"
Lam Hi lười trả lời, chỉ lạnh nhạt giơ một cây ngân châm lên.
"Cái gì cơ?!!! Em đã học được cách phóng ngân châm rồi à? Chị nhớ Queen chỉ mới dạy em cách đó vào tuần trước thôi mà. Lam Hi, em đúng là thiên tài!"
Hàn Viên Viên vui vẻ định sờ đầu cậu nhưng nghĩ lại toàn thân người nào đó luôn có độc nên ngượng ngùng thu tay lại.
Lam Hi được khen cũng không tự mãn, chỉ dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để nhìn Hàn Viên Viên.
Lâm An Nhiên yên tĩnh đứng một bên cũng không nhịn lên tiếng. "Đi thôi, Queen còn đang chờ chúng ta."
"Ừ, bắt đầu đi."
Cả đoàn người nhìn nhau gật đầu, sau đó lấy vũ khí ra sẵn, im hơi lặng tiếng từ sân thượng đi xuống, xâm nhập cả toà nhà.
Mẫn Nguyệt sau khi ngắt liên lạc vẫn đứng gần cửa sổ, khoé mắt hướng về một nơi nào đó ở góc phòng, mỉm cười: "Đến giờ vẫn chưa chịu xuất hiện sao?"
Cô vừa dứt lời thì trong bóng tối xuất hiện một đám người áo đen, dẫn đầu là một người đàn ông da mặt trắng nõn, gương mặt âm nhu, nhìn qua còn đẹp hơn cả con gái. Thật kì lạ hơn nữa là anh ta còn để tóc dài, mái tóc dài đó được buộc gọn lại sau lưng. Nếu không phải anh ta có yết hầu thì cô thật sự nghi ngờ không biết người này là nam hay nữ nữa.
Hết Lăng Sở rồi tới người đàn ông này, bên cạnh Lãnh Mặc Nghiên luôn có những người như vậy, giới tính anh ta thật sự bình thường à? Mẫn Nguyệt tỏ vẻ rất nghi ngờ.
Có một nhóm người luôn ẩn núp trong bóng tối đương nhiên cô biết, chỉ là người đàn ông tóc dài kia giấu đặc biệt sâu. Nếu không phải lúc nãy khi cô đánh ngất Lăng Sở khiến tâm trạng anh ta thay đổi, hơi thở gấp gáp thì cô cũng khó có thể phát hiện được.
"Người đứng thứ năm trên bảng sát thủ, nổi tiếng về sử dụng dao găm, Đường Tĩnh Ngôn, vậy mà lại là người làm việc dưới trướng của Lãnh Mặc Nghiên. Chuyện này khiến tôi có chút bất ngờ đó."
Cô cũng chưa từng gặp Đường Tĩnh Ngôn, nhưng nghe nói vị sát thủ đứng thứ năm này trên tay luôn cầm theo một cái dao găm màu bạc có khắc hình hoa mai, hơn nữa còn có mái tóc dài rất đặc biệt. Xem ra chính là người đàn ông trước mắt cô rồi.
Đường Tĩnh Ngôn bị cô nhận ra cũng không bất ngờ, gương mặt lạnh lùng tê liệt nặn ra một câu. "Mong Nam Cung tiểu thư hãy yên phận ở đây, đừng có những tâm tư khác."
Mẫn Nguyệt cong môi, ngón tay lướt nhẹ qua đuôi tóc. "Nếu tôi có thì sao?"
"Vậy thì xin đắc tội."
Đường Tĩnh Ngôn dứt lời liền phóng đến chỗ Mẫn Nguyệt, mấy người sau lưng anh ta cũng như vậy, đồng loạt bao vây cô ở giữa.
Bàn tay Mẫn Nguyệt cũng đặt trên chiếc đồng hồ, chỉ chờ ấn một cái để phóng dây thép ra. Không biết là ai ra tay trước, chỉ biết sau đó cả căn phòng loạn thành một đoàn.
Một mình Mẫn Nguyệt đối phó với cả đám người đương nhiên sẽ phải chịu thiệt thòi, nhưng danh hiệu thủ lĩnh tổ chức sát thủ cũng không phải để chơi.
Có điều ban đầu cô đã đánh giá thấp Đường Tĩnh Ngôn rồi, anh ta rõ ràng là che giấu thực lực thật sự của mình, nếu không tuyệt đối cũng không đứng ở vị trí thứ năm. Võ công của anh ta không hề thua Tiêu Anh Kỳ đang đứng vị trí thứ ba một chút nào.
"Roẹt"
Mẫn Nguyệt và Đường Tĩnh Ngôn lướt qua nhau, cổ Đường Tĩnh Ngôn bị dây thép của Mẫn Nguyệt cắt một đường, còn đang chảy máu ròng ròng, bàn tay của cô cũng bị dao găm của anh ta cứa trúng.
Mẫn Nguyệt thở ra một hơi, người này.......phải đánh nhanh thắng nhanh!
Sắc mặt Đường Tĩnh Ngôn ngưng trọng, tinh thần nâng cao mười phần.
Những người khác xung quanh bọn họ đều bị Mẫn Nguyệt đánh gục, có người chết, có người hôn mê.
Đường Tĩnh Ngôn nắm chặt dao găm, nhanh như chớp xông lên. Mẫn Nguyệt đạp lên bàn, lộn ngược ra sau, bàn chân cũng thuận theo đó đá Đường Tĩnh Ngôn một cú.
Nhưng Đường Tĩnh Ngôn phản xạ nhanh, xoay người dùng hai tay đỡ lấy cú đá của cô. Dù vậy, lực đá vẫn mạnh đến nỗi khiến Đường Tĩnh Ngôn lùi về sau hai bước.
Khoé môi Mẫn Nguyệt nở nụ cười giảo hoạt, tiếp theo đó tấn công liên tục. Các chiêu thức của cô Đường Tĩnh Ngôn chưa từng thấy, cũng nhanh đến xuất thần, Đường Tĩnh Ngôn hoàn toàn theo không kịp, dù theo kịp thì anh ta cũng không thể chống đỡ.
Chết tiệt, anh ta vốn cho rằng cô bị thương thì sẽ yếu hơn một chút nhưng không ngờ kết quả lại như vậy.
Mẫn Nguyệt xoay người một cái, nhẹ nhàng đứng trước mặt Đường Tĩnh Ngôn, mỉm cười: "Anh thua rồi."
Đường Tĩnh Ngôn không hiểu ra sau, bản năng định cầm dao găm xông tới, nhưng mà anh ta phát hiện, bản thân hoàn toàn không thể cử động.
Cả người Đường Tĩnh Ngôn bị dây thép quấn chặt, mà đầu bên kia dây thép nối với chiếc đồng hồ trên tay Mẫn Nguyệt. Cô khẽ kéo một cái, bàn tay Đường Tĩnh Ngôn tê liệt, con dao găm rớt lạch cạch xuống đất.
"Có thể vừa đánh nhau, vừa trói người khác không hay biết thế này quả nhiên là Queen, tôi chịu thua."
"Yên tâm ngủ đi, tôi sẽ không hại đến thủ lĩnh của anh đâu."
Mẫn Nguyệt đứng sau lưng anh ta đánh một cái, Đường Tĩnh Ngôn ngã xuống đất. Trước khi hôn mê anh ta kịp ấn một cái nút ẩn giấu bên trong tay áo, nhưng đợi vài giây cũng không có phản hồi gì.
Mẫn Nguyệt từ trên cao nhìn xuống anh ta, vẻ mặt lẳng lặng nhìn không ra là đang nghĩ cái gì.
"Không cần phí sức, tôi đã phong toả hoàn toàn mọi thông tin liên lạc trong toà nhà này rồi."
Đường Tĩnh Ngôn trừng mắt, cố gắng chống khỏi sự choáng váng, khó khăn mở miệng: "Cô......làm cách nào......?"
"Rất dễ dàng, nhiễu loạn sóng vô tuyến trong toà nhà này là được, chỉ cần có một chiếc máy tính là tôi có thể làm được."
Mẫn Nguyệt nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy chiếc máy tính mà Lãnh Mặc Nghiên đưa cô khi nãy đang hiện lên biểu tượng cảnh báo màu đỏ.
Mặc dù không có Angela ở đây, nhưng mấy chuyện đơn giản thế này chỉ cần cô có máy tính trong tay là được, cả chuyện liên lạc với bọn Hàn Viên Viên khi nãy.
Đường Tĩnh Ngôn thở hổn hển, nói đứt quãng, "Làm sao.....có thể....."
Anh ta chưa nói hết câu thì hai mắt đã nhắm nghiền, lâm vào hôn mê.
Mẫn Nguyệt trói anh ta cạnh Lăng Sở rồi thu hồi dây thép của mình vào đồng hồ.
Làm xong mấy chuyện này thì Hàn Viên Viên cũng xông vào phòng.
"Queen! Cậu không sao chứ?" Hàn Viên Viên vừa mở cửa thì đã thấy một đám "xác chết" nằm la liệt, còn có hai người bị trói ở đằng kia.
Khoé miệng Hàn Viên Viên giật giật, còn có sức đánh thế này, chắc là không sao đâu nhỉ?!
Mẫn Nguyệt ngồi xuống ghế sa lon duy nhất còn nguyên vẹn trong phòng, nhìn xuống đùi mình rồi nhíu mày.
"Mình bị trúng đạn, bây giờ vết thương rách ra rồi, mau giúp mình băng bó lại."
"Được, mình tới ngay đây."
Hàn Viên Viên thuần thục băng bó vết thương trên đùi cho Mẫn Nguyệt. Cô nhận ra thủ pháp băng bó của người băng bó cho Queen rất tốt, cô ấy đánh nhau kịch liệt như vậy mà vết thương chỉ hơi rách ra thôi, đến máu chảy cũng rất ít. Hàn Viên Viên định hỏi là ai đã băng bó nhưng nghĩ đến đây là địa bàn của Lãnh Mặc Nghiên nên liền thôi.
Mẫn Nguyệt lướt qua cả người chật vật của mình, có chút khó chịu. "Nói An Nhiên tìm cho mình một bộ quần áo mới mang lên đây."
Hàn Viên Viên gật đầu rồi đứng dậy liên lạc với Lâm An Nhiên.
Mấy phút sau, Lâm An Nhiên cùng Lam Hi dẫn đầu tiến vào phòng, Lâm An Nhiên tự mình cầm một bộ váy màu vàng nhạt đưa cho Mẫn Nguyệt. Cô nhận lấy rồi bước vào phòng vệ sinh thay đồ, lúc ra thì cả người đều thoải mái, bắt đầu nói chuyện chính.
"Đã hoàn toàn khống chế nơi này chưa?"
Lâm An Nhiên đặt máy tính trên đùi, nhìn vào đó mà báo cáo. "Đã khống chế hết rồi, tổng cộng có 12 người hầu, 5 người bảo vệ và 35 ám vệ, sát thủ ở trong bóng tối. Tất cả bọn họ đều ngất xỉu hết rồi."
"Ừ, trói lại hết đi, rồi đem nhốt vào đây."
"Vâng."
Lam Hi mím môi chờ hai người nói xong, sau đó lặng lẽ đứng kế bên Mẫn Nguyệt kéo tay cô.
Mẫn Nguyệt hơi giật mình, thấy là cậu liền thả lỏng, mỉm cười xoa đầu cậu. "Em làm tốt lắm, đã hoàn thành nhiệm vụ rồi."
"Chị......không sao chứ?" Lam Hi ngập ngừng nói, vì không quen nói mấy lời này nên hai lỗ tai liền đỏ lên.
"Không sao, em yên tâm, chị rất khoẻ, Lãnh Mặc Nghiên cũng không làm gì chị."
Lam Hi nghe xong thì thở ra một hơi, bà chị ngốc này không sao là được rồi.
"Âu Thần và Lãnh Mặc Nghiên sắp đến rồi, nói với mọi người, chuẩn bị một chút."
"Vâng, thủ lĩnh."
Khi Nam Cung Âu Thần và Vũ Hiên đứng dưới cánh cửa lớn của toà nhà thì biểu tình có chút vi diệu. Nhất là Vũ Hiên, anh ta không thể nào ngờ Lãnh Mặc Nghiên lại đem người nhốt ở gần bọn họ như vậy.
Âu Thần nhìn sang thấy Lãnh Mặc Nghiên đang dùng nụ cười hồ ly cười tủm tỉm đối diện với mình. Anh bỗng nhiên cảm thấy ngứa tay, thật muốn đánh Lãnh Mặc Nghiên một trận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Lúc Âu Thần, Lãnh Mặc Nghiên, cùng với Vũ Hiên và Đàm Đài Văn bước vào toà nhà thì cảm giác có chút kì lạ.
Cả toà nhà rất im ắng, im ắng một cách quỷ dị. Nhất là Lãnh Mặc Nghiên, anh ta bố trí bao nhiêu người anh ta biết rất rõ, vậy mà bây giờ anh ta không hề cảm nhận được hơi thở của những sát thủ trong bóng tối. Chuyện này quả thật rất kì lạ.
Lãnh Mặc Nghiên cho Đàm Đài Văn một ánh mắt, anh ta liền hiểu phải đi liên lạc người để điều tra tình hình. Đàm Đài Văn gọi cho Lăng Sở thì nghe thấy âm thanh báo máy bận, anh ta chần chờ một chút, cuối cùng vẫn quyết định gọi cho Đường Tĩnh Ngôn.
Nhưng đáng tiếc, vẫn là gọi không được, Đàm Đài Văn lần này không nghi ngờ nữa mà là khẳng định, nơi đây chắc chắn xảy ra chuyện rồi.
Anh ta lại gần Lãnh Mặc Nghiên, nói nhỏ vài câu, sau đó sắc mặt Lãnh Mặc Nghiên trở lạnh, trong mắt mang theo một chút thần sắc nghiêm túc.
Anh ta cười lạnh, "Có bản lĩnh đấy, tôi chỉ đi có một tiếng thì đã có thể chiếm được nơi này rồi."
Lãnh Mặc Nghiên nhìn thoáng qua Âu Thần, giọng nói mang theo bỡn cợt như bình thường. "Đi thôi, đi tìm công chúa của anh."
Âu Thần và Vũ Hiên nhìn nhau, rồi thận trọng đi theo Lãnh Mặc Nghiên. Bàn tay Vũ Hiên đặt trên thắt lưng, tùy thời có thể rút súng ra mà tấn công.
"Đing"
Thang máy lên thẳng tầng cao nhất, lúc mở cửa ra thần kinh của mọi người đều căng chặt, mang tâm lí đón chờ một trận chiến lớn. Nhưng mà ngoài ý muốn của mọi người, khi bọn họ mở cửa ra thì đập vào mắt đầu tiên chính là hình ảnh một đám người bị trói, nằm rải rác hai bên cửa.
Lãnh Mặc Nghiên đen mặt, anh nhận ra đây chính là người của anh, trong đó còn có Lăng Sở và Đường Tĩnh Ngôn, hai người họ còn nằm ở vị trí bắt mắt nhất.
Nhìn xa thêm một chút thì đã thấy một hàng người áo đen nghiêm chỉnh đứng sau một cô gái.
Cô gái đó mặc chiếc váy màu vàng nhạt, ánh nắng buổi sớm chiếu xuống, nhìn cô như một tinh linh xinh đẹp tuyệt trần.
Cô gái ngồi giữa sa lon, kiêu ngạo như nữ hoàng, sau khi cô gái đó nhìn thấy Âu Thần lập tức nở nụ cười rạng rỡ, như muôn hoa nở rộ. Cô đứng dậy rồi chạy đến nhào vào lòng anh.
Khoảnh khắc thấy cô thì toàn thân Âu Thần đều thả lỏng, thấy cô chạy đến vội dang tay đón cô ôm vào ngực, sợ cô ngã. Sau đó anh nghe bảo bối trong lòng nói: "Thần, cuối cùng anh cũng đến rồi!"
Âu Thần vùi đầu vào hõm cổ cô, hít một hơi, nói: "Ừ, anh đến đón em về!"
******Hậu trường nhỏ******
Lãnh Mặc Nghiên: Giới tính của tôi rất bình thường, cô nhiều lần ám chỉ giới tính của tôi có vấn đề là có ý gì hả?!!!
Lyly: Không có, Lãnh lão đại, anh bình tĩnh một chút, bỏ đao xuống đi a!!! Anh chém tôi rồi ai viết truyện, còn kiếm tình yêu duy nhất cho đời anh chứ.
Lãnh Mặc Nghiên: Vậy tình yêu duy nhất của đời tôi là nam hay là nữ? *nheo mắt nguy hiểm*
Lyly: Là nữ, tuyệt đối là nữ!
Lãnh Mặc Nghiên: Khi nào cô ấy mới xuất hiện, hửm?
Lyly: *hoảng sợ cắn khăn tay* Cuối.....cuối truyện.
Lãnh Mặc Nghiên vung tay lên, vác đao đuổi theo tác giả hơn ba mươi con phố.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook