Mãi Mãi Bên Nhau
-
Chương 20
Môi Lâm Hạo Phong đáp xuống môi Tô Hải Lam một cách... trực diện, nghiêm túc và chính mặt, khiến cô phải ngạc nhiên sững sờ.
Nhân lúc cô còn chưa ổn định lại tinh thần, anh liền đưa ngay chiếc lưỡi đinh hương của mình vào khoang miệng của cô mà công thành chiếm đất. Xúc cảm kì lạ trong miệng khiến cô phải rùng mình. Bàn tay trắng noãn cố gắng đẩy anh ra, nhưng vô dụng. Anh có thể cảm giác được sự mềm mại của cô không chỉ qua môi lưỡi mà còn qua cả bàn tay nữa. Những cú đấm hay đẩy của cô chẳng xi nhê gì với anh, ngược lại khiến anh càng thêm kích thích. Cô càng tỏ ra kháng cự, anh lại càng bùng phát bản tính chiếm đoạt trời sinh. Sau cùng, cô mệt mỏi, hai cánh tay dần buông lơi, chính cô đang bắt đầu nhận ra, bản thân đang từ từ trầm luân vào nụ hôn đầy hoang dại mà nồng thắm ấy, đang ngày một mê luyến mùi xạ hương trên người anh mất rồi.
Say mê một người đàn ông mà biết sẵn rằng anh ấy vốn không thuộc về mình quả là một chuyện đau đớn biết chừng nào. Nghĩ như vậy, cô liền rơi nước mắt. Anh đang nhiệt tình hôn thì cảm nhạn được chất lỏng nóng bỏng mặn chát ấy, anh lập tức buông môi ra, rồi ngỡ ngàng nhìn cô đang dùng đôi mắt u buồn nhìn anh. Trông cô bi luỵ hơn bao giờ hết, ánh mắt ấy tựa hàng vạn con dao găm đâm vào tim anh khiến nó rỉ máu....
Anh vừa làm gì thế này? Cưỡng hôn cô ư? Mà cô... chán ghét anh đến vậy ư? Nhớ lại hành động của mình, anh chỉ muốn tát cho mình một cái.
Cô khóc càng nhiều, anh càng hối hận. Anh thở dài, dùng bàn tay thô ráp lau đi từng giọt nước mắt của cô một cách dịu dàng mà vụng về. Anh dịu dàng như vậy, cô lại càng không muốn rời xa, càng khóc thương tâm hơn. Anh gấp đến độ sắp ngất, chỉ biết dịu dàng vô về:
"Tiểu Lam, tôi xin lỗi, tôi không muốn thấy em khóc. Em đừng như vậy được không, tôi thật sự... rất đau lòng"
"Anh... là đồ tàn nhẫn... Nếu yêu em... thì anh đính hôn làm gì...?!", cô vừa nghẹn ngào vừa nói
Anh nghe giọng cô mà xót xa, đáp:
"Chính tôi còn không biết mình đã đính hôn nè... Giờ tôi mới biết ba đã đính hôn cho mình từ hồi còn nhỏ. Tôi hứa với em, sẽ huỷ hôn ước đó sớm nhất có thể"
Cô lắc đầu:
"Không được đâu, em không muốn Tô gia phải mang tiếng", có lẽ gặp anh, quen biết anh và yêu anh trên đời này là nghiệt duyên của cô. Dù đã biết được sự thật, thì có thể làm được gì? Anh đã đính hôn, cô vẫn chỉ là kẻ thứ ba đáng ghét chen chân vào hạnh phúc của hai người mà thôi.
Anh lấy hai tay nâng khuôn mặt của cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt anh:
"Tô Hải Lam, em rốt cuộc có yêu tôi hay không?"
Anh gọi thẳng cả họ lẫn tên của cô, nhìn cô với ánh mắt không thể nào kiên định và nghiêm túc hơn. Ánh mắt đó làm cô dao động. Cô vô thức liếc mắt sang nơi khác, ý muốn né tránh, anh nhanh chóng phát hiẹn ra và nói:
"Nhìn thẳng vào mắt tôi và trả lời tôi ngay bây giờ. Em yêu tôi không?"
Cô nghẹn ngào trả lời, mặt ửng đỏ, còn đâu là hình tượng nữ hoàng băng giá thường ngày:
"Yêu... Yêu chứ... Nhưng..."
Cô chưa nói xong, anh đã ôm chầm lấy cô,giọng nói vô cùng dịu dàng ấm áp:
"Vậy thì tốt... Em chỉ cần biết rằng em yêu tôi, tôi đã hôn em nên em đã thuộc về tôi luôn rồi, rõ chưa? Em không cần quan tâm những chuyện khác"
"Nhưng...", cô vẫn còn do dự
"Tiểu Lam, đôi khi ích kỉ một chút mới tốt cho chính mình, rõ chưa?"
Cô dè dặt gật đầu
Anh hài lòng, hôn lên trán cô:
"Ngoan lắm. Yên tâm, tôi sẽ giải quyết tốt chuyện này. Giờ thì để tôi đưa em về nhà nhé"
Cô lại lẳng lặng gật đầu, chính ánh mắt kiên đinhj của anh đã làm cô đổi ý. Có lẽ... cô thật sự có thể ở bên cạnh anh suốt đời, nếu như cô đủ tin tưởng, đủ kiên định vào tình yêu của hai người. Nếu cố gắng cũng chưa chắc mọi chuyện sẽ đúng như ý mình, nhưng nếu không cố gắng thì chắc chăns cái gì cũng không thể đạt được.
........................
Sân bay Bắc Kinh...
Cheryl Standford xuống sân bay, thu hút biết bao cặp mắt của đám đàn ông nhờ nhan sắc trời cho của mình. Cô ta hít một hơi ymthaatj sâu, mỉm cười:
"Phong, em đang đến với anh đây"
_____________________
Lời tác giả:
Dạp này lớp Lili đang thịnh hành cụm từ 'trực diện và nghiêm túc và chính mặt' nên Lili đưa vào truyện:)))
Ngày mai Lili sẽ thi hai môn đầu tiên nhưng ham muốn viết truyện sôi trào nên viết cho các bạn đang theo dõi Lili đây.
Nếu như hôm nào Lili rảnh rỗi và lười ôn thi thì sẽ viết tiếp cho các bạn nhé! À, nếu nghĩ ra đươcj ý tưởng nữa
Lili xin gửi lời đến những bạn nào sắp thi hoặc đang trong kì thi: "chúc các bạn thi tốt và đạt được kết quả tốt"
Nếu chap xàm quá thì góp ý nhẹ nhàng chứ đừng ném gạch nhé! Lili đã cố hết scs rồi.
Nhân lúc cô còn chưa ổn định lại tinh thần, anh liền đưa ngay chiếc lưỡi đinh hương của mình vào khoang miệng của cô mà công thành chiếm đất. Xúc cảm kì lạ trong miệng khiến cô phải rùng mình. Bàn tay trắng noãn cố gắng đẩy anh ra, nhưng vô dụng. Anh có thể cảm giác được sự mềm mại của cô không chỉ qua môi lưỡi mà còn qua cả bàn tay nữa. Những cú đấm hay đẩy của cô chẳng xi nhê gì với anh, ngược lại khiến anh càng thêm kích thích. Cô càng tỏ ra kháng cự, anh lại càng bùng phát bản tính chiếm đoạt trời sinh. Sau cùng, cô mệt mỏi, hai cánh tay dần buông lơi, chính cô đang bắt đầu nhận ra, bản thân đang từ từ trầm luân vào nụ hôn đầy hoang dại mà nồng thắm ấy, đang ngày một mê luyến mùi xạ hương trên người anh mất rồi.
Say mê một người đàn ông mà biết sẵn rằng anh ấy vốn không thuộc về mình quả là một chuyện đau đớn biết chừng nào. Nghĩ như vậy, cô liền rơi nước mắt. Anh đang nhiệt tình hôn thì cảm nhạn được chất lỏng nóng bỏng mặn chát ấy, anh lập tức buông môi ra, rồi ngỡ ngàng nhìn cô đang dùng đôi mắt u buồn nhìn anh. Trông cô bi luỵ hơn bao giờ hết, ánh mắt ấy tựa hàng vạn con dao găm đâm vào tim anh khiến nó rỉ máu....
Anh vừa làm gì thế này? Cưỡng hôn cô ư? Mà cô... chán ghét anh đến vậy ư? Nhớ lại hành động của mình, anh chỉ muốn tát cho mình một cái.
Cô khóc càng nhiều, anh càng hối hận. Anh thở dài, dùng bàn tay thô ráp lau đi từng giọt nước mắt của cô một cách dịu dàng mà vụng về. Anh dịu dàng như vậy, cô lại càng không muốn rời xa, càng khóc thương tâm hơn. Anh gấp đến độ sắp ngất, chỉ biết dịu dàng vô về:
"Tiểu Lam, tôi xin lỗi, tôi không muốn thấy em khóc. Em đừng như vậy được không, tôi thật sự... rất đau lòng"
"Anh... là đồ tàn nhẫn... Nếu yêu em... thì anh đính hôn làm gì...?!", cô vừa nghẹn ngào vừa nói
Anh nghe giọng cô mà xót xa, đáp:
"Chính tôi còn không biết mình đã đính hôn nè... Giờ tôi mới biết ba đã đính hôn cho mình từ hồi còn nhỏ. Tôi hứa với em, sẽ huỷ hôn ước đó sớm nhất có thể"
Cô lắc đầu:
"Không được đâu, em không muốn Tô gia phải mang tiếng", có lẽ gặp anh, quen biết anh và yêu anh trên đời này là nghiệt duyên của cô. Dù đã biết được sự thật, thì có thể làm được gì? Anh đã đính hôn, cô vẫn chỉ là kẻ thứ ba đáng ghét chen chân vào hạnh phúc của hai người mà thôi.
Anh lấy hai tay nâng khuôn mặt của cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt anh:
"Tô Hải Lam, em rốt cuộc có yêu tôi hay không?"
Anh gọi thẳng cả họ lẫn tên của cô, nhìn cô với ánh mắt không thể nào kiên định và nghiêm túc hơn. Ánh mắt đó làm cô dao động. Cô vô thức liếc mắt sang nơi khác, ý muốn né tránh, anh nhanh chóng phát hiẹn ra và nói:
"Nhìn thẳng vào mắt tôi và trả lời tôi ngay bây giờ. Em yêu tôi không?"
Cô nghẹn ngào trả lời, mặt ửng đỏ, còn đâu là hình tượng nữ hoàng băng giá thường ngày:
"Yêu... Yêu chứ... Nhưng..."
Cô chưa nói xong, anh đã ôm chầm lấy cô,giọng nói vô cùng dịu dàng ấm áp:
"Vậy thì tốt... Em chỉ cần biết rằng em yêu tôi, tôi đã hôn em nên em đã thuộc về tôi luôn rồi, rõ chưa? Em không cần quan tâm những chuyện khác"
"Nhưng...", cô vẫn còn do dự
"Tiểu Lam, đôi khi ích kỉ một chút mới tốt cho chính mình, rõ chưa?"
Cô dè dặt gật đầu
Anh hài lòng, hôn lên trán cô:
"Ngoan lắm. Yên tâm, tôi sẽ giải quyết tốt chuyện này. Giờ thì để tôi đưa em về nhà nhé"
Cô lại lẳng lặng gật đầu, chính ánh mắt kiên đinhj của anh đã làm cô đổi ý. Có lẽ... cô thật sự có thể ở bên cạnh anh suốt đời, nếu như cô đủ tin tưởng, đủ kiên định vào tình yêu của hai người. Nếu cố gắng cũng chưa chắc mọi chuyện sẽ đúng như ý mình, nhưng nếu không cố gắng thì chắc chăns cái gì cũng không thể đạt được.
........................
Sân bay Bắc Kinh...
Cheryl Standford xuống sân bay, thu hút biết bao cặp mắt của đám đàn ông nhờ nhan sắc trời cho của mình. Cô ta hít một hơi ymthaatj sâu, mỉm cười:
"Phong, em đang đến với anh đây"
_____________________
Lời tác giả:
Dạp này lớp Lili đang thịnh hành cụm từ 'trực diện và nghiêm túc và chính mặt' nên Lili đưa vào truyện:)))
Ngày mai Lili sẽ thi hai môn đầu tiên nhưng ham muốn viết truyện sôi trào nên viết cho các bạn đang theo dõi Lili đây.
Nếu như hôm nào Lili rảnh rỗi và lười ôn thi thì sẽ viết tiếp cho các bạn nhé! À, nếu nghĩ ra đươcj ý tưởng nữa
Lili xin gửi lời đến những bạn nào sắp thi hoặc đang trong kì thi: "chúc các bạn thi tốt và đạt được kết quả tốt"
Nếu chap xàm quá thì góp ý nhẹ nhàng chứ đừng ném gạch nhé! Lili đã cố hết scs rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook