Mãi Mãi Bên Em
-
Chương 6: Joyley mặt bí đỏ
"Oa! Anh ta đã hẹn cô ngày mai tiếp tục gặp mặt rồi?" Clare ngồi ở trong phòng Joyley, hưng phấn dò hỏi Joyley tối nay tiếp xúc với Eugene đã xảy ra chuyện gì.
"Ân ân..." Joyley không yên lòng đáp lại cô, đôi mắt to màu xanh lam nhìn chằm chằm vào hai phần hot dog và gà rán kèm khoai tây chiên đặt trên bàn trước mặt cô —— bên ngoài gà chiên được bao bọc một lớp dịch lòng đỏ trứng, ở trong chảo dầu bị lật qua lật lại rán thành một màu vàng cam, vừa ngửi liền khiến cho người ta không nhịn được mà chảy nước miếng, còn có phần khoai tây chiên kia, mặt ngoài xốp giòn dính những hạt muối trong suốt, khi ăn chung với sốt cà chua nhất định là vô cùng mỹ vị nha...
Joyley cứ như vậy nhìn chằm chằm mĩ thực trước mặt không rời mắt, nhưng lại hết sức bi thương là cô không thể ăn. Bởi vì ngoại trừ máu động vật ra, tất cả những thức ăn khác cô ăn vào cũng giống như là không ăn cái gì cả, vĩnh viễn cũng không thể no; càng đau buồn là, mấy thứ này cô ngửi thì rất thơm, nhưng mà ăn vào trong miệng thì hương vị lại hết sức nhạt nhẽo, nhiều nhất cũng chỉ có thể cảm nhận được một chút xíu vị ngòn ngọt, bởi vậy khi cô ăn cũng giống như người bình thường ăn phải giấy vệ sinh, rất đau khổ.
Bởi vì vị giác bị khiếm khuyết, Joyley chỉ có thể ảo tưởng ở trong đầu những mỹ thực kia mà ăn vào miệng thì ngon đến nhường nào.
"Vậy hai người ngày mai gặp mặt để làm chi vậy?" Clare tiếp tục hỏi.
Đáng tiếc trong mắt Joyley hiện bây giờ chỉ có đồ ăn vặt của cô, căn bản không nghe được bạn tốt ở bên cạnh đang nói cái gì.
Clare thấy thế, không khỏi bất đắc dĩ cười cười, tiến đến bên cạnh Joyley, cố ý đưa tay ra làm bộ muốn lấy phần đồ ăn vặt kia: "Uh, gà rán này ngửi thơm quá à, để cho tôi ăn thử một miếng đi!"
"Ngao ngao ngao! Không cho ăn!" Joyley lập tức hồi phục tinh thần, che chở những món đồ ăn vặt kia giống như là bảo vật vô giá, mắt to đáng thương hề hề nhìn về phía Clare, "Cô... Cô đừng ăn có được hay không, đây là Eugene tặng cho tôi đó, tôi muốn vĩnh viễn bảo tồn nó, cô muốn ăn tôi có thể đi mua cái khác cho cô."
Clare ‘phốc xuy’ một tiếng bật cười, lấy tay niết niết hai má của cô: "Ha ha ha ha, nhìn dáng vẻ ngu ngốc của cô này! Ai bảo vừa nãy cô chỉ lo nhìn đồ ăn, không chịu để ý đến tôi! Này này, người ta là đang hỏi cô đó, ngày mai cô và Eugene gặp nhau để làm cái gì? Cô nói thử nghe một chút, để tôi đưa ra ý kiến cho cô."
"Nga nga, ngày mai anh ấy hẹn tôi đến nhà anh ấy xem tranh vẽ, Clare, thì ra Eugene là một họa sĩ đó! Anh ấy thật là lợi hại!" Cả người Joyley bao quanh toàn là bong bóng màu hồng phấn, chống cằm cười khanh khách.
Clare cười cô: "Cái này gọi là rơi vào bể tình đó, tiểu ngu ngốc! Bất quá anh ta còn có thể chủ động hẹn gặp mặt cô, chứng minh chí ít anh ta đối với cô là có hảo cảm, nói không chừng sau này, cô và anh ta thật sự có thể ở bên nhau đó! Này này, cô có nghe tôi nói hay không hả?"
"Có nghe mà có nghe mà..." Joyley vẫn nhìn chằm chằm vào bảo vật vô giá của cô, buồn rầu hỏi, "Clare, có biện pháp gì có thể đem những thức ăn này bảo tồn vĩnh viễn không?"
Clare lắc đầu: "Khẳng định không có a, những thứ này đặt trong tủ lạnh nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ được trong mấy ngày, cuối cùng vẫn sẽ bị hư, vì vậy tôi nghĩ rằng, cô nên thừa dịp lúc chúng nó chưa bị hỏng thì ăn đi, như vậy cũng coi như là bảo tồn mãi mãi ở bên trong thân thể cô."
Joyley nghiêng đầu nghĩ ngợi, tuy rằng cô không cảm nhận được mùi vị của thức ăn, nhưng mà lời nói của Clare dường như cũng rất có đạo lý, vì thế cô đem đồ ăn vặt đẩy tới trước mặt Clare: "Vậy... Vậy chúng ta cùng nhau ăn đi!"
Clare cười: "Ha ha ha, mới hồi nãy còn giữ như bảo bối, bây giờ thì chịu để cho tôi ăn sao?"
Joyley ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Cô là bạn tốt của tôi, tôi đương nhiên muốn chia cho cô ăn chung rồi, hồi nãy chẳng qua là có chút luyến tiếc mà thôi..."
"Được rồi được rồi, chọc cô chơi chút thôi." Clare vừa nói, vừa cầm lấy gà rán cắn một ngụm, nhướng mày nói, "Uh, ăn thật sự rất ngon, cô cũng ăn đi."
Truyện được đăng tại Mễ Trùng Động và diễn đàn.
Joyley gật gật đầu, cầm lấy hot dog trước mặt, dùng ánh mắt hết sức quý trọng nhìn nó vài giây, sau đó mới thật cẩn thận cắn một ngụm, tuy rằng ăn không ngon, nhưng mà cô vẫn cố gắng làm ra biểu cảm rất mỹ vị, nhưng đang nhai, bỗng nhiên cô cảm nhận được trong khoang miệng của mình rất nóng rát đau đớn!
"Ngô!" Joyley lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, che cằm và cổ của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu phồng ra đến đỏ bừng.
Clare bị bộ dạng của cô dọa sợ hết hồn "Joyley cô làm sao vậy?"
Vẻ mặt của Joyley nhìn qua càng ngày càng thống khổ, dùng hết toàn lực mới nói ra được một câu đứt quãng: "Tỏi... Có tỏi..."
"A!" Clare lập tức bịt miệng, trời ạ, cô làm sao có thể quên phải kiểm tra xem bên trong hot dog có tỏi hay, rồi mới để cho Joyley ăn chứ! Cô vội vàng dùng sức vỗ vỗ lưng Joyley: "Cô mau nhổ hot dog ra đi!"
Chỉ đáng tiếc hot dog đã bị cô nuốt vào bụng, Joyley thống khổ lắc lắc đầu, cô cảm thấy miệng và yết hầu của mình giống như bị lửa đốt vậy, rất khó chịu, nói cũng chẳng nói ra hơi, bởi vì toàn bộ khoang miệng đã nhanh chóng bắt đầu sưng lên, tựa như cổ họng của người bình thường khi bị cảm mạo nhiễm trùng vậy, nhưng không may bệnh trạng hiện tại của Joyley so với cảm mạo nhiễm trùng còn nghiêm trọng hơn gấp trăm lần.
Mắt thấy mặt của Joyley đang từng chút từng chút một sưng lên, biến thành trái bí ngô đỏ cực lớn, Clare không khỏi đau lòng muốn chết: "Ai nha, vậy phải làm sao bây giờ, đều tại tôi đều tại tôi, hồi nãy nên kiểm tra qua một chút!"
Joyley tuy rằng hết sức khó chịu, nhưng vẫn nắm lấy tay Clare như cũ, thiện ý lắc lắc đầu với cô, Clare đau lòng thở dài: "Tôi biết cô sẽ không trách tôi, nhưng mà tôi sẽ tự trách chính mình a, ai... Cô mỗi lần ăn tỏi mặt đều sẽ sưng hết mấy ngày, lại không có phương pháp gì để trị liệu, tôi thấy rất đau lòng."
Sau khi cái cảm giác thiêu đốt đau đớn kia đã hết, Joyley lấy lại chút bình tĩnh, sau đó liền cầm bút viết chữ vào trong sổ nhỏ: "Không sao đâu, sau vài ngày thì tôi sẽ khôi phục mà, cô đừng quên cơ thể của tôi rất đặc biệt đó, chờ sau khi tôi khôi phục thì sẽ không có chuyện gì nữa."
Không có biện pháp chữa trị, Clare cuối cùng chỉ có thể gật gật đầu, nhưng mà vừa nghĩ lại, cô chợt nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng: "A! Thảm thảm! Không phải Eugene hẹn cô tối mai đi xem tranh anh ta vẽ sao? Cô bây giờ biến thành cái dạng này thì ngày mai làm sao có thể gặp anh ta a a a a!"
Vốn biểu cảm của Joyley vẫn còn rất đạm mạc, dù sao cô cũng không phải là lần đầu tiên ăn tỏi —— lúc trước có rất nhiều lần cô nhịn không được trộm ăn vụng bánh mì tỏi của Linda đều sẽ biến thành như vậy. Nhưng mà Clare vừa mới nói xong, mặt bí đỏ của cô lập tức trắng bệch, bút trong tay "lạch cạch" một tiếng rơi xuống đất, Joyley ngây ngốc hai giây, sau đó bỗng nhiên "ô ô ô" gào lên chạy về phía cửa phòng ——
Bằng sự hiểu biết của Clare đối với Joyley, cô biết hiện tại nha đầu này khẳng định muốn nói: "Ngao ngao ngao tôi muốn đi phơi nắng, tôi không muốn sống nữa!"
"Nha đầu ngốc, đừng đụng đừng đụng, cửa là vô tội!" Clare vội vàng kéo cô lại, chỉ thấy trong cặp mắt to của Joyley tàn ngập ngước mắt, mặt bí đỏ thút tha thút thít, nhìn qua thật sự vừa đáng thương lại vừa có chút khả ái, Clare an ủi, "Không có chuyện gì, dù sao tối mai cô mới đi gặp anh ta mà, đến lúc đó chắc là mặt cô đã bớt sưng rồi, nói không chừng Eugene nhìn không ra đâu, cô không biết, nam nhân đều là rất vô tâm mà."
Joyley sờ sờ mặt bí đỏ của mình, đáy mắt mang theo vài phần mong đợi, nghĩ thầm nói không chừng có thể ngày mai nó sẽ không sưng như vậy nữa? Không có biện pháp, nếu như không tự an ủi mình như vậy, cô cũng không biết nên làm gì bây giờ nha.
Nhìn phần hot dog còn sót lại trên bàn, Joyley cảm thấy thật là khóc không ra nước mắt.
Truyện được đăng tại Mễ Trùng Động và diễn đàn.
Clare an ủi cô một hồi lâu, Joyley phải luôn miệng cam đoan với cô sáng mai sẽ không nghĩ quẩn chạy đi phơi nắng, đối phương lúc này mới yên tâm trở về nhà nãi nãi.
Còn lại một mình Joyley ngồi ôm lấy hai đầu gối, khó khăn đem mặt bí đỏ đặt trên đầu gối, bất đắc dĩ nhìn trần nhà, cô biết, đêm nay nhất định sẽ là một đêm đặc biệt khó ngủ.
Ngày hôm sau đến dường như rất nhanh, thời gian gần như là nháy mắt một cái, trời chiều đã đến thời khắc Mặt Trời ngả về phía Tây.
Mọi ngày vào thời điểm này Joyley nhất định sẽ đặc biệt vui vẻ hưng phấn, bởi vì Mặt Trời xuống núi thì cũng có nghĩa cô sẽ có thể đi ra ngoài, nhưng mà hôm nay Joyley một chút cũng không muốn ra khỏi cửa.
Bởi vì... Bởi vì mặt cô vẫn còn rất sưng, ô ô ô!
"Tại sao... Tại sao nó vẫn còn sưng giống như hôm qua a?" Clare nhìn Joyley, bất đắc dĩ nói, "Bằng không, bằng không hôm nay cô đừng đi gặp Eugene nữa, chờ thêm vài ngày sau đến khi mặt cô tốt hơn đã?"
Đã tự hỏi một đêm, Joyley lắc lắc đầu, viết ở trên vở: "Tôi đã đáp ứng anh ấy, tôi rất muốn nhìn anh ấy vẽ, hơn nữa tôi cảm thấy, Eugene hẳn không phải là loại người trông mặt mà bắt hình dong kia đâu."
"Nói cách khác, cô vẫn là muốn đi?"
Thấy Joyley gật đầu một cái, Clare không còn gì để phản đối nữa, bởi vì cô biết nha đầu này tuy rằng bình thường mềm nhũn yếu ớt, nhìn qua rất dễ bắt nạt, nhưng tâm trí lại rất kiên định, lúc gặp phải chuyện lớp thì rất trầm ổn quyết đoán, cô một khi quyết định chuyện gì, người khác rất khó thay đổi. Vì thế Clare hỏi tiếp, "Vậy mặt cô thì làm sao bây giờ?"
Joyley suy nghĩ, lấy từ trong ngăn tủ ra một cái khăn lụa mà cô tự mình dệt, đem nó vây lên trên mặt, viết rằng: "Che như vậy, có tốt hơn được chút nào hay không?"
"Tuy rằng vẫn có thể nhìn ra, nhưng mà quả thật có tốt hơn một chút."
Thần sắc Joyley hơi thả lỏng, lại viết rằng: "Vậy tôi đi tìm anh ấy!"
"Ừm, vậy cô cố lên nha!" Tuy rằng trong lòng Clare có chút lo lắng, nhưng vẫn nỗ lực cổ vũ cho cô.
Joyley siết chặt nắm tay, quay đầu vẫy vẫy tay với Clare, sau đó hít một hơi thật sâu, lúc này mới mở cửa xoay người bước nhanh như chạy ra ngoài.
Cô rất nhanh đã đi tới lầu hai, đèn trong phòng Eugene sáng trưng, y hẳn là đang ở bên trong chờ cô đến, vì thế Joyley đưa tay gõ cửa.
Trong phòng rất nhanh truyền đến thanh âm của Eugene: "Là Joyley tiểu thư phải không? Xin mời trực tiếp vào đi."
Sau khi Joyley mở cửa đi vào, cô liền bị cảnh tượng trong phòng dọa sợ, vốn gian phòng này lúc đầu rất đơn sơ, nhưng bây giờ khắp các ngõ nhách của gian phòng đều bị Eugene bày đầy họa tác, đủ mọi màu sắc mĩ lệ của tranh vẽ tô điểm cho gian phòng giống như một thế giới thần thoại, Joyley không khỏi ngẩn người nhìn chằm chằm vào những bức họa kia.
Eugene vốn đang vẽ tranh, nhìn thấy Joyley tiến vào thì liền đứng lên, cởi bỏ áo choàng sơn dầu trên người ra, ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Mời ngồi, xin lỗi phòng của tôi có chút —— ách?"
Y rất nhanh liền chú ý đến dị trạng trên mặt Joyley: "Joyley tiểu thư, mặt cô sao lại sưng lên thế?"
Ô ô ô, quả nhiên vẫn là bị phát hiện ra! Joyley mất mát nghĩ trong lòng, từ trong túi áo lấy ra một cuốn tập và một cây bút, nhanh chóng viết rằng: "Ngày hôm qua tôi ăn nhầm phải gì đó, có lẽ là tôi bị dị ứng với thứ đó, cho nên mặt mới sưng phù lên."
"Thứ gì, đậu phộng sao? Nghiêm trọng như vậy, sao cô không đi bệnh viện khám?" Eugene ân cần hỏi.
Joyley lắc đầu, tiếp tục viết: "Không phải đậu phộng, tình huống của tôi tương đối đặc biệt, bác sĩ không chữa khỏi được, anh không cần quá lo lắng, qua vài ngày thì nó sẽ hết thôi, sẽ không có bất kỳ di chứng nào đâu."
"Bác sĩ chữa không khỏi sao..." Eugene lẩm bẩm nói, chân mày nhíu lại, "Cô cuối cùng là ăn phải cái gì vậy?"
Truyện được đăng tại Mễ Trùng Động và diễn đàn.
Joyley không muốn dể cho y biết mình là ăn phải hot dog y đưa nên mới thành như vậy, vì thế nên cô né tránh lắc lắc đầu, nhưng mà Eugene một bước cũng không chịu nhường, trực tiếp tiến về phía trước cúi đầu nhìn cô, dùng giọng điệu rất nghiêm túc hỏi: "Joyley, tôi xem cô là bạn của tôi, cho nên tôi hi vọng cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là cô mẫn cảm với cái gì."
Chẳng biết tại sao, trong một khắc kia, Joyley cảm nhận được áp lực uy hiếp thập phần cường hãn từ trên người Eugene, chính là loại áp lực mà chỉ những người ở trên đỉnh cao mới có được, điều này khiến cô bất tri bất giác liền thuận theo nói ra sự thật: "Là tỏ... tỏi..."
Sau khi Eugene nghe được đáp án, biểu cảm trên mặt không có chút gì kinh ngạc, chỉ bình thản nói: "Thì ra là tỏi, cái này cũng không có gì kỳ lạ mà."
Ân? Không kỳ lạ sao? Joyley trừng lớn hai mắt, ở trên giấy viết: "Nhưng mà tôi chưa từng gặp qua người nào trong trấn ăn tỏi vào sẽ bị giống tôi cả, đa số bọn họ đều chỉ là không thể ăn đậu phộng thôi."
"Cô chỉ sống ở nơi này, chưa thấy qua thế giới bên ngoài, tự nhiên kiến thức sẽ hơi hạn hẹp một chút." Eugene mỉm cười giải thích, "Joyley, ở thế giới bên ngoài có rất nhiều người giống như cô, bọn họ cũng không thể ăn tỏi."
Joyley cái hiểu cái không gật gật đầu, nhưng mà lại mơ hồ cảm thấy lời nói của Eugene có gì đó hơi là lạ, giống như... giống như y đối với những người không thể ăn tỏi kia có tình cảm rất sâu đậm vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Joyley (nháy nháy mắt): Eugene Eugene, mọi người đều rất tò mò rốt cuộc thân phận của anh gì, anh có thể nói cho em biết được không ~
Eugene (sờ đầu Joyley một cái): Thật ra thì... anh là một con bánh mì tỏi tinh, tới tìm em là để báo ân đó~
Joyley:... Chia tay đi, em không muốn quản anh nữa!
Eugene:...
Edit có lời muốn nói: Đôi khi Mễ cảm thấy, tâm tư của Joyley thật sự rất tinh tế đó nha (bắn tim)
End chương 6.
"Ân ân..." Joyley không yên lòng đáp lại cô, đôi mắt to màu xanh lam nhìn chằm chằm vào hai phần hot dog và gà rán kèm khoai tây chiên đặt trên bàn trước mặt cô —— bên ngoài gà chiên được bao bọc một lớp dịch lòng đỏ trứng, ở trong chảo dầu bị lật qua lật lại rán thành một màu vàng cam, vừa ngửi liền khiến cho người ta không nhịn được mà chảy nước miếng, còn có phần khoai tây chiên kia, mặt ngoài xốp giòn dính những hạt muối trong suốt, khi ăn chung với sốt cà chua nhất định là vô cùng mỹ vị nha...
Joyley cứ như vậy nhìn chằm chằm mĩ thực trước mặt không rời mắt, nhưng lại hết sức bi thương là cô không thể ăn. Bởi vì ngoại trừ máu động vật ra, tất cả những thức ăn khác cô ăn vào cũng giống như là không ăn cái gì cả, vĩnh viễn cũng không thể no; càng đau buồn là, mấy thứ này cô ngửi thì rất thơm, nhưng mà ăn vào trong miệng thì hương vị lại hết sức nhạt nhẽo, nhiều nhất cũng chỉ có thể cảm nhận được một chút xíu vị ngòn ngọt, bởi vậy khi cô ăn cũng giống như người bình thường ăn phải giấy vệ sinh, rất đau khổ.
Bởi vì vị giác bị khiếm khuyết, Joyley chỉ có thể ảo tưởng ở trong đầu những mỹ thực kia mà ăn vào miệng thì ngon đến nhường nào.
"Vậy hai người ngày mai gặp mặt để làm chi vậy?" Clare tiếp tục hỏi.
Đáng tiếc trong mắt Joyley hiện bây giờ chỉ có đồ ăn vặt của cô, căn bản không nghe được bạn tốt ở bên cạnh đang nói cái gì.
Clare thấy thế, không khỏi bất đắc dĩ cười cười, tiến đến bên cạnh Joyley, cố ý đưa tay ra làm bộ muốn lấy phần đồ ăn vặt kia: "Uh, gà rán này ngửi thơm quá à, để cho tôi ăn thử một miếng đi!"
"Ngao ngao ngao! Không cho ăn!" Joyley lập tức hồi phục tinh thần, che chở những món đồ ăn vặt kia giống như là bảo vật vô giá, mắt to đáng thương hề hề nhìn về phía Clare, "Cô... Cô đừng ăn có được hay không, đây là Eugene tặng cho tôi đó, tôi muốn vĩnh viễn bảo tồn nó, cô muốn ăn tôi có thể đi mua cái khác cho cô."
Clare ‘phốc xuy’ một tiếng bật cười, lấy tay niết niết hai má của cô: "Ha ha ha ha, nhìn dáng vẻ ngu ngốc của cô này! Ai bảo vừa nãy cô chỉ lo nhìn đồ ăn, không chịu để ý đến tôi! Này này, người ta là đang hỏi cô đó, ngày mai cô và Eugene gặp nhau để làm cái gì? Cô nói thử nghe một chút, để tôi đưa ra ý kiến cho cô."
"Nga nga, ngày mai anh ấy hẹn tôi đến nhà anh ấy xem tranh vẽ, Clare, thì ra Eugene là một họa sĩ đó! Anh ấy thật là lợi hại!" Cả người Joyley bao quanh toàn là bong bóng màu hồng phấn, chống cằm cười khanh khách.
Clare cười cô: "Cái này gọi là rơi vào bể tình đó, tiểu ngu ngốc! Bất quá anh ta còn có thể chủ động hẹn gặp mặt cô, chứng minh chí ít anh ta đối với cô là có hảo cảm, nói không chừng sau này, cô và anh ta thật sự có thể ở bên nhau đó! Này này, cô có nghe tôi nói hay không hả?"
"Có nghe mà có nghe mà..." Joyley vẫn nhìn chằm chằm vào bảo vật vô giá của cô, buồn rầu hỏi, "Clare, có biện pháp gì có thể đem những thức ăn này bảo tồn vĩnh viễn không?"
Clare lắc đầu: "Khẳng định không có a, những thứ này đặt trong tủ lạnh nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ được trong mấy ngày, cuối cùng vẫn sẽ bị hư, vì vậy tôi nghĩ rằng, cô nên thừa dịp lúc chúng nó chưa bị hỏng thì ăn đi, như vậy cũng coi như là bảo tồn mãi mãi ở bên trong thân thể cô."
Joyley nghiêng đầu nghĩ ngợi, tuy rằng cô không cảm nhận được mùi vị của thức ăn, nhưng mà lời nói của Clare dường như cũng rất có đạo lý, vì thế cô đem đồ ăn vặt đẩy tới trước mặt Clare: "Vậy... Vậy chúng ta cùng nhau ăn đi!"
Clare cười: "Ha ha ha, mới hồi nãy còn giữ như bảo bối, bây giờ thì chịu để cho tôi ăn sao?"
Joyley ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Cô là bạn tốt của tôi, tôi đương nhiên muốn chia cho cô ăn chung rồi, hồi nãy chẳng qua là có chút luyến tiếc mà thôi..."
"Được rồi được rồi, chọc cô chơi chút thôi." Clare vừa nói, vừa cầm lấy gà rán cắn một ngụm, nhướng mày nói, "Uh, ăn thật sự rất ngon, cô cũng ăn đi."
Truyện được đăng tại Mễ Trùng Động và diễn đàn.
Joyley gật gật đầu, cầm lấy hot dog trước mặt, dùng ánh mắt hết sức quý trọng nhìn nó vài giây, sau đó mới thật cẩn thận cắn một ngụm, tuy rằng ăn không ngon, nhưng mà cô vẫn cố gắng làm ra biểu cảm rất mỹ vị, nhưng đang nhai, bỗng nhiên cô cảm nhận được trong khoang miệng của mình rất nóng rát đau đớn!
"Ngô!" Joyley lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, che cằm và cổ của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu phồng ra đến đỏ bừng.
Clare bị bộ dạng của cô dọa sợ hết hồn "Joyley cô làm sao vậy?"
Vẻ mặt của Joyley nhìn qua càng ngày càng thống khổ, dùng hết toàn lực mới nói ra được một câu đứt quãng: "Tỏi... Có tỏi..."
"A!" Clare lập tức bịt miệng, trời ạ, cô làm sao có thể quên phải kiểm tra xem bên trong hot dog có tỏi hay, rồi mới để cho Joyley ăn chứ! Cô vội vàng dùng sức vỗ vỗ lưng Joyley: "Cô mau nhổ hot dog ra đi!"
Chỉ đáng tiếc hot dog đã bị cô nuốt vào bụng, Joyley thống khổ lắc lắc đầu, cô cảm thấy miệng và yết hầu của mình giống như bị lửa đốt vậy, rất khó chịu, nói cũng chẳng nói ra hơi, bởi vì toàn bộ khoang miệng đã nhanh chóng bắt đầu sưng lên, tựa như cổ họng của người bình thường khi bị cảm mạo nhiễm trùng vậy, nhưng không may bệnh trạng hiện tại của Joyley so với cảm mạo nhiễm trùng còn nghiêm trọng hơn gấp trăm lần.
Mắt thấy mặt của Joyley đang từng chút từng chút một sưng lên, biến thành trái bí ngô đỏ cực lớn, Clare không khỏi đau lòng muốn chết: "Ai nha, vậy phải làm sao bây giờ, đều tại tôi đều tại tôi, hồi nãy nên kiểm tra qua một chút!"
Joyley tuy rằng hết sức khó chịu, nhưng vẫn nắm lấy tay Clare như cũ, thiện ý lắc lắc đầu với cô, Clare đau lòng thở dài: "Tôi biết cô sẽ không trách tôi, nhưng mà tôi sẽ tự trách chính mình a, ai... Cô mỗi lần ăn tỏi mặt đều sẽ sưng hết mấy ngày, lại không có phương pháp gì để trị liệu, tôi thấy rất đau lòng."
Sau khi cái cảm giác thiêu đốt đau đớn kia đã hết, Joyley lấy lại chút bình tĩnh, sau đó liền cầm bút viết chữ vào trong sổ nhỏ: "Không sao đâu, sau vài ngày thì tôi sẽ khôi phục mà, cô đừng quên cơ thể của tôi rất đặc biệt đó, chờ sau khi tôi khôi phục thì sẽ không có chuyện gì nữa."
Không có biện pháp chữa trị, Clare cuối cùng chỉ có thể gật gật đầu, nhưng mà vừa nghĩ lại, cô chợt nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng: "A! Thảm thảm! Không phải Eugene hẹn cô tối mai đi xem tranh anh ta vẽ sao? Cô bây giờ biến thành cái dạng này thì ngày mai làm sao có thể gặp anh ta a a a a!"
Vốn biểu cảm của Joyley vẫn còn rất đạm mạc, dù sao cô cũng không phải là lần đầu tiên ăn tỏi —— lúc trước có rất nhiều lần cô nhịn không được trộm ăn vụng bánh mì tỏi của Linda đều sẽ biến thành như vậy. Nhưng mà Clare vừa mới nói xong, mặt bí đỏ của cô lập tức trắng bệch, bút trong tay "lạch cạch" một tiếng rơi xuống đất, Joyley ngây ngốc hai giây, sau đó bỗng nhiên "ô ô ô" gào lên chạy về phía cửa phòng ——
Bằng sự hiểu biết của Clare đối với Joyley, cô biết hiện tại nha đầu này khẳng định muốn nói: "Ngao ngao ngao tôi muốn đi phơi nắng, tôi không muốn sống nữa!"
"Nha đầu ngốc, đừng đụng đừng đụng, cửa là vô tội!" Clare vội vàng kéo cô lại, chỉ thấy trong cặp mắt to của Joyley tàn ngập ngước mắt, mặt bí đỏ thút tha thút thít, nhìn qua thật sự vừa đáng thương lại vừa có chút khả ái, Clare an ủi, "Không có chuyện gì, dù sao tối mai cô mới đi gặp anh ta mà, đến lúc đó chắc là mặt cô đã bớt sưng rồi, nói không chừng Eugene nhìn không ra đâu, cô không biết, nam nhân đều là rất vô tâm mà."
Joyley sờ sờ mặt bí đỏ của mình, đáy mắt mang theo vài phần mong đợi, nghĩ thầm nói không chừng có thể ngày mai nó sẽ không sưng như vậy nữa? Không có biện pháp, nếu như không tự an ủi mình như vậy, cô cũng không biết nên làm gì bây giờ nha.
Nhìn phần hot dog còn sót lại trên bàn, Joyley cảm thấy thật là khóc không ra nước mắt.
Truyện được đăng tại Mễ Trùng Động và diễn đàn.
Clare an ủi cô một hồi lâu, Joyley phải luôn miệng cam đoan với cô sáng mai sẽ không nghĩ quẩn chạy đi phơi nắng, đối phương lúc này mới yên tâm trở về nhà nãi nãi.
Còn lại một mình Joyley ngồi ôm lấy hai đầu gối, khó khăn đem mặt bí đỏ đặt trên đầu gối, bất đắc dĩ nhìn trần nhà, cô biết, đêm nay nhất định sẽ là một đêm đặc biệt khó ngủ.
Ngày hôm sau đến dường như rất nhanh, thời gian gần như là nháy mắt một cái, trời chiều đã đến thời khắc Mặt Trời ngả về phía Tây.
Mọi ngày vào thời điểm này Joyley nhất định sẽ đặc biệt vui vẻ hưng phấn, bởi vì Mặt Trời xuống núi thì cũng có nghĩa cô sẽ có thể đi ra ngoài, nhưng mà hôm nay Joyley một chút cũng không muốn ra khỏi cửa.
Bởi vì... Bởi vì mặt cô vẫn còn rất sưng, ô ô ô!
"Tại sao... Tại sao nó vẫn còn sưng giống như hôm qua a?" Clare nhìn Joyley, bất đắc dĩ nói, "Bằng không, bằng không hôm nay cô đừng đi gặp Eugene nữa, chờ thêm vài ngày sau đến khi mặt cô tốt hơn đã?"
Đã tự hỏi một đêm, Joyley lắc lắc đầu, viết ở trên vở: "Tôi đã đáp ứng anh ấy, tôi rất muốn nhìn anh ấy vẽ, hơn nữa tôi cảm thấy, Eugene hẳn không phải là loại người trông mặt mà bắt hình dong kia đâu."
"Nói cách khác, cô vẫn là muốn đi?"
Thấy Joyley gật đầu một cái, Clare không còn gì để phản đối nữa, bởi vì cô biết nha đầu này tuy rằng bình thường mềm nhũn yếu ớt, nhìn qua rất dễ bắt nạt, nhưng tâm trí lại rất kiên định, lúc gặp phải chuyện lớp thì rất trầm ổn quyết đoán, cô một khi quyết định chuyện gì, người khác rất khó thay đổi. Vì thế Clare hỏi tiếp, "Vậy mặt cô thì làm sao bây giờ?"
Joyley suy nghĩ, lấy từ trong ngăn tủ ra một cái khăn lụa mà cô tự mình dệt, đem nó vây lên trên mặt, viết rằng: "Che như vậy, có tốt hơn được chút nào hay không?"
"Tuy rằng vẫn có thể nhìn ra, nhưng mà quả thật có tốt hơn một chút."
Thần sắc Joyley hơi thả lỏng, lại viết rằng: "Vậy tôi đi tìm anh ấy!"
"Ừm, vậy cô cố lên nha!" Tuy rằng trong lòng Clare có chút lo lắng, nhưng vẫn nỗ lực cổ vũ cho cô.
Joyley siết chặt nắm tay, quay đầu vẫy vẫy tay với Clare, sau đó hít một hơi thật sâu, lúc này mới mở cửa xoay người bước nhanh như chạy ra ngoài.
Cô rất nhanh đã đi tới lầu hai, đèn trong phòng Eugene sáng trưng, y hẳn là đang ở bên trong chờ cô đến, vì thế Joyley đưa tay gõ cửa.
Trong phòng rất nhanh truyền đến thanh âm của Eugene: "Là Joyley tiểu thư phải không? Xin mời trực tiếp vào đi."
Sau khi Joyley mở cửa đi vào, cô liền bị cảnh tượng trong phòng dọa sợ, vốn gian phòng này lúc đầu rất đơn sơ, nhưng bây giờ khắp các ngõ nhách của gian phòng đều bị Eugene bày đầy họa tác, đủ mọi màu sắc mĩ lệ của tranh vẽ tô điểm cho gian phòng giống như một thế giới thần thoại, Joyley không khỏi ngẩn người nhìn chằm chằm vào những bức họa kia.
Eugene vốn đang vẽ tranh, nhìn thấy Joyley tiến vào thì liền đứng lên, cởi bỏ áo choàng sơn dầu trên người ra, ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Mời ngồi, xin lỗi phòng của tôi có chút —— ách?"
Y rất nhanh liền chú ý đến dị trạng trên mặt Joyley: "Joyley tiểu thư, mặt cô sao lại sưng lên thế?"
Ô ô ô, quả nhiên vẫn là bị phát hiện ra! Joyley mất mát nghĩ trong lòng, từ trong túi áo lấy ra một cuốn tập và một cây bút, nhanh chóng viết rằng: "Ngày hôm qua tôi ăn nhầm phải gì đó, có lẽ là tôi bị dị ứng với thứ đó, cho nên mặt mới sưng phù lên."
"Thứ gì, đậu phộng sao? Nghiêm trọng như vậy, sao cô không đi bệnh viện khám?" Eugene ân cần hỏi.
Joyley lắc đầu, tiếp tục viết: "Không phải đậu phộng, tình huống của tôi tương đối đặc biệt, bác sĩ không chữa khỏi được, anh không cần quá lo lắng, qua vài ngày thì nó sẽ hết thôi, sẽ không có bất kỳ di chứng nào đâu."
"Bác sĩ chữa không khỏi sao..." Eugene lẩm bẩm nói, chân mày nhíu lại, "Cô cuối cùng là ăn phải cái gì vậy?"
Truyện được đăng tại Mễ Trùng Động và diễn đàn.
Joyley không muốn dể cho y biết mình là ăn phải hot dog y đưa nên mới thành như vậy, vì thế nên cô né tránh lắc lắc đầu, nhưng mà Eugene một bước cũng không chịu nhường, trực tiếp tiến về phía trước cúi đầu nhìn cô, dùng giọng điệu rất nghiêm túc hỏi: "Joyley, tôi xem cô là bạn của tôi, cho nên tôi hi vọng cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là cô mẫn cảm với cái gì."
Chẳng biết tại sao, trong một khắc kia, Joyley cảm nhận được áp lực uy hiếp thập phần cường hãn từ trên người Eugene, chính là loại áp lực mà chỉ những người ở trên đỉnh cao mới có được, điều này khiến cô bất tri bất giác liền thuận theo nói ra sự thật: "Là tỏ... tỏi..."
Sau khi Eugene nghe được đáp án, biểu cảm trên mặt không có chút gì kinh ngạc, chỉ bình thản nói: "Thì ra là tỏi, cái này cũng không có gì kỳ lạ mà."
Ân? Không kỳ lạ sao? Joyley trừng lớn hai mắt, ở trên giấy viết: "Nhưng mà tôi chưa từng gặp qua người nào trong trấn ăn tỏi vào sẽ bị giống tôi cả, đa số bọn họ đều chỉ là không thể ăn đậu phộng thôi."
"Cô chỉ sống ở nơi này, chưa thấy qua thế giới bên ngoài, tự nhiên kiến thức sẽ hơi hạn hẹp một chút." Eugene mỉm cười giải thích, "Joyley, ở thế giới bên ngoài có rất nhiều người giống như cô, bọn họ cũng không thể ăn tỏi."
Joyley cái hiểu cái không gật gật đầu, nhưng mà lại mơ hồ cảm thấy lời nói của Eugene có gì đó hơi là lạ, giống như... giống như y đối với những người không thể ăn tỏi kia có tình cảm rất sâu đậm vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Joyley (nháy nháy mắt): Eugene Eugene, mọi người đều rất tò mò rốt cuộc thân phận của anh gì, anh có thể nói cho em biết được không ~
Eugene (sờ đầu Joyley một cái): Thật ra thì... anh là một con bánh mì tỏi tinh, tới tìm em là để báo ân đó~
Joyley:... Chia tay đi, em không muốn quản anh nữa!
Eugene:...
Edit có lời muốn nói: Đôi khi Mễ cảm thấy, tâm tư của Joyley thật sự rất tinh tế đó nha (bắn tim)
End chương 6.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook