Mãi Mãi Bên Em
-
Chương 2: Joyley ngây ngốc
Edit + Beta: Mễ trùng đại nhân
“Linda Linda! Thùng thùng thùng! Tiểu Linda! Mở cửa nha, mình có chuyện lớn muốn nói cho cậu biết!” Ban đêm, Joyley mang giầy công chúa, chân phi như bay về tòa chung cư cũ kỹ cô đang sống, vội vàng đập cửa nhà hàng xóm.
Trong phòng truyền đến một trận tiếng bước chân, Linda hai tay dính bột mì mở cửa, nheo mắt nhìn Joyley, vẻ mặt không tin: “Lại có cái "đại sự" gì a? Nhưng trăm ngàn lần đừng là chuyện tiệm sửa giầy đổi mới bảng hiệu lông gà vỏ tỏi nha, cô nha đầu này, chính là thích đem chuyện bé xé ra to.“.
“Không phải, không phải đâu!” Joyley điên cuồng lắc đầu, “Chuyện này thật sự là chuyện lớn mà! Chạng vạng lúc mình ra ngoài, ở con hẻm phụ cận quảng trường mình thấy được một người lạ, là một nam nhân xa lạ nga! Trước kia mình chưa từng thấy qua anh ta!“.
Nghe cô vừa nói như vậy, nguyên bản Linda cũng không để ý lắm thần sắc cũng hơi ngây ra một lúc: “Thật sự... là chưa thấy qua?“.
“Ân ân ân!” Joyley huơ tay múa chân ra dấu, “Anh ta trông rất cao, che một cái ô lớn màu đen, thời điểm cười rộ lên thực soái, ngoại trừ Chad, anh ta là nam nhân đẹp trai nhất mà mình đã từng thấy qua! Ánh mắt của anh ta thực xanh, lớn như vầy nè!“.
Joyley vừa nói, vừa lấy nắm đấm nhỏ chắn trước mắt, chỉ cho Linda độ lớn nhỏ của đôi mắt của nam nhân kia.
Lúc đầu Linda còn có chút lo lắng, nhưng mà gặp Joyley ra dấu như vậy nhịn không được bật cười: “Ha ha, ánh mắt lớn như vậy chính là lừa đi! Sắc trời tối như vậy, cô xác định cô nhìn thấy không phải là lừa đen chạy ra từ nông trường chứ?“.
“Không phải mà, lừa của nông trường mình đều nhận thức! Tóc của anh ta màu vàng, thiệt lóng lánh! Mình muốn cùng anh ta làm quen, nhưng mà nháy mắt một cái, đã không thấy tăm hơi...” Joyley thở dài nói.
“Tóc màu vàng thì có gì ngạc nhiên, tóc của cô không phải cũng là màu vàng sao?” Linda nhìn mái tóc dài màu vàng nhu thuận phiêu dật của Joyley, thở dài tưởng niệm, “Nhớ năm đó thời điểm tôi mới 20 tuổi, bộ dạng cũng rất xinh đẹp, chỉ bởi vì mái tóc xơ rối lộn xộn kia lại thua cô... Ai, cô nói cô tại sao một chút cũng không già đi a?“.
Linda vừa nói, vừa lấy tay niết niết nhu nhu hai má Joyley, Joyley phồng má bánh bao dính đầy bột mì ủy khuất nói: “Người ta cũng rất muốn già đi mà...” Cô khịt khịt mũi, đôi mắt màu xanh lam chợt lóe tinh quang, “Di, mùi gì vậy? Thơm quá! Cậu lại làm bánh mì hương tỏi à?“.
Linda gật đầu: “Đúng a, ngày mai cháu gái cùng cháu rể trở về ăn cơm, tôi đem đồ ăn chuẩn bị trước một chút —— ai ai, cô làm cái gì a!“.
Joyley thừa dịp lỗ hổng lúc Linda nói chuyện, chui vào trong nhà Linda, xông tới trước kệ bếp, dùng tay nhỏ bám trụ thành kệ, mắt to lóng lánh nhìn chằm chằm bánh mì hương tỏi còn bốc hơi nóng trên kệ bếp.
Trong khay sứ hình chữ nhật màu trắng bày hai hàng bánh mì hương tỏi được xếp chỉnh chỉnh tề tề, bánh mì được cắt thành hình trứng một cách thống nhất, mỗi một miếng đều được bôi một lớp mỡ thực dày, bị nướng thành màu vàng sáng lạn óng ánh, bên cạnh giống như được mạ thêm một tầng màu cam vàng, cho dù chỉ nhìn một cái cũng có thể tưởng tượng ra được bánh mì này có bao nhiêu xốp giòn, cắn vào trong miệng nhất định sẽ phát ra âm thanh “răng rắc” dễ nghe. Càng miễn bàn tới hai màu xanh lá của hành cùng màu trắng của tỏi trên mặt cắt của bánh mì, chúng nó ở dưới ánh đèn chiếu rọi hiện một sắc màu mê người, khiến cho người khác chỉ nhìn qua thôi là nổi lên cơn thèm ăn!
Joyley nhìn chằm chằm khay bánh mì tỏi, ánh mắt không rời, không ngừng nuốt nước miếng của chính mình.
Linda nhanh chóng chạy trở về, đem cô từ bên kệ bếp xách trở ra: “Tránh ra tránh ra, thứ này cô không thể ăn, cô không phải là không biết!“.
Joyley phồng mặt bánh bao ủy khuất nhìn cô: “Nhưng mà chúng nó nhìn qua ăn thực ngon...“.
“Ngon cũng không cho ăn! Lần trước sau khi cô ăn trộm một miếng đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ cô không nhớ? Qua bên kia ngồi nhanh lên, tôi đã chuẩn bị tốt cơm tối cho cô rồi.” Linda vừa nói, một bên mở ngăn mát tủ lạnh ra, đem ra từ bên trong một lọ thủy tinh cực lớn, đặt lên bàn trà nhỏ trước mặt Joyley.
Chất lỏng bên trong lọ thủy tinh là máu của mấy con gà mập mà hôm nay Linda giết còn dư lại, những bộ phận khác của con gà thì bị cô thu thập thật tốt đặt trong ngăn đông tủ lạnh, chờ ngày mai cháu gái đến thì làm cho cô ăn.
Joyley vẫn không từ bỏ nhìn sang bánh mì tỏi bên kia, quay đầu nhìn lại bình thủy tinh trước mặt không khỏi lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, ô ô, sự so sánh quá rõ ràng! Tuy rằng không nguyện ý, nhưng cuối cùng cô vẫn phải đem huyết trong bình một ngụm uống hết trong sự thúc giục của Linda, sau khi uống xong cô ở trong phòng nhảy nhót náo loạn: “Khó uống chết, mình không bao giờ uống nó nữa!“.
Linda thở dài: “Được rồi được rồi, dù sao cô uống một ít thì có thể no đến hơn nửa tháng, vì sinh tồn, cô nhẫn nhịn một chút.“.
Joyley cúi đầu nhìn ngón tay: “Nhưng mà sống như vậy một chút cũng không vui... Ăn không được bánh mì cậu làm, không thể giống cẩu cẩu dưới lầu nằm phơi nắng, không vui, không vui a! Mình sống không còn gì luyến tiếc, sống không còn gì luyến tiếc a! QAQ “.
“Ai nói, không phải bình thường cô tìm được rất nhiều chuyện vui vẻ để làm sao? Tỷ như buổi tối đi ra ngoài trợ giúp người trên trấn, không phải rất có ý nghĩa sao? Đúng rồi, ngược lại cô nói thử cho tôi biết đêm nay cô ra ngoài làm được những gì a?” Linda không dấu vết an ủi Joyley.
Đầu óc cứng đầu Joyley quả nhiên một lần nữa khôi phục tinh thần, lôi kéo Linda tay bắt đầu kích động kể: “Hôm nay mình giúp Ida lấy diều bị mắc kẹt ở trên cây xuống, lão bản tiệm đồ ăn vặt mới lấy về thật nhiều đồ ăn, hắn không có chuyển được, nhưng mà mình chưa hết một phút đã đem hết tất cả hàng hóa chuyển vào trong kho hàng! Còn có, cửa của cửa hàng bán hóa bị dính nước dơ, mình liền lấy nước lau thật sạch sẽ! Linda Linda, có phải mình làm rất giỏi không?“.
Joyley chớp chớp mắt to, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập thần sắc “Cầu khen ngợi”, phía sau giống như mọc ra một cái đuôi to lông xù dùng sức lắc lư, làm cho Linda buồn cười không nhịn được: “Đúng đúng đúng, cô giỏi nhất a!“.
“Hắc hắc hắc hắc!” Được khen ngợi, tâm Joyley lập tức nở hoa, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, từ trong túi áo lấy ra một thứ đặt vào trong tay Linda, “Đúng rồi, đây là đồ ăn lão bản tiệm đồ ăn vặt đưa cho mình, mình ăn cũng lãng phí, cho cậu ăn đi!“.
Linda nhìn bọc đường đậu nhỏ trong tay, lập tức đáy lòng có chút sinh khí, cái lão bản tiệm đồ ăn vặt keo kiệt này! Joyley giúp hắn nhiều lần như vậy, nhưng mà hắn mỗi lần chỉ cho cô chỉ có một chút gì đó để báo đáp lại, thật không biết xấu hổ! Những người công nhân khuân vác trên trấn mỗi lần chuyển một thùng giấy cũng thu được chục đồng tệ! Hắn chỉ cho có một bao đường đậu, là khi dễ Joyley ngốc hồ hồ sao?! Khó trách những người trên trấn đều lén lút gọi sau lưng hắn là “Harlan keo kiệt”, hừ, nhớ năm đó thời điểm ba ba hắn kinh doanh tiệm đồ ăn vặt này, đối Joyley tốt cỡ nào! Hiện tại đến phiên con trai thì biến thành như vậy, thật quá đáng!
Tuy rằng dưới đáy lòng oán thầm không dứt, nhưng mà trên mặt Linda không hề biểu hiện ra, chỉ thấy cô rất vui vẻ khi nhận được đường đậu: “Ngày mai cháu gái tôi đến, để lại cho con bé ăn.“.
“Tốt nha tốt nha! Nói tới, mình cũng gần một tháng rồi không gặp Clare, thật nhớ cô ấy!“.
Clare chính là cháu gái Linda, từ sau khi cô kết hôn thì dọn ra khỏi nhà nãi nãi, sống ở một nơi khác trong trấn nhỏ, hiện tại mỗi tháng sẽ trở về cùng nãi nãi ăn bữa cơm.
Nghĩ tới Clare, Joyley không khỏi có chút bận tâm nhìn về phía Linda, thật cẩn thận hỏi: “Linda, hiện tại Clare không sống cùng cậu, Hunter... Hunter cũng đi rồi... Một mình một người cậu sẽ không cô đơn chứ?”.
Joyley nhắc tới Hunter chính là người chồng đã qua đời của Linda, mà con trai của Linda từ sau khi thành gia lập nghiệp cũng rời đi tòa trấn nhỏ này, chỉ để lại cho cô một người cháu gái, nhưng mà thời gian chỉ một cái nháy mắt, cháu gái cũng theo người ta đã gả ra ngoài, Joyley không khỏi có chút lo lắng bạn thân của mình có thể thích ứng hay không.
Ai ngờ Linda một chút biểu cảm thương tâm cũng không có, liếc cô một cái: “Cô đơn cái đầu cô, có cô sống tại cách vách mỗi ngày khiến tôi bận tâm, tôi cô đơn được nổi sao?“.
“Hắc hắc, Linda cậu là tốt nhất.” Joyley không khỏi vươn ra tay ôm lấy Linda, đem đầu chôn tại bả vai cô cọ a cọ.
Linda thật bất đắc dĩ: “Ai, được rồi được rồi, nói với cô bao nhiêu lần, tôi già rồi eo không đỡ được cô nữa! Mau thả tôi ra, về nhà ngủ đi thôi, đã không còn sớm rồi.“.
Joyley lưu luyến không rời buông Linda ra, cúi đầu lẩm bẩm nói: “Chưa muốn ngủ, ban đêm quá ngắn ngủi, ngủ một chút thời gian rất nhanh liền qua đi, mặt trời lên thì không thể ra ngoài.“.
“Nghe lời a, không đi ngủ đối với thân thể rất không tốt, hơn nữa chính cô không phải cũng nói sao? Mặt trời mỗi ngày đều sẽ mọc, vì thế nên mỗi ngày đều sẽ hạ xuống a, chờ đêm mai cô lại có thể ra ngoài chơi.” Linda vỗ vỗ bả vai Joyley.
“Ngô, được rồi... Đêm mai mặt trời lặn rồi thì cậu mau mau chạy tới gọi mình để mình ra ngoài chơi nha.” Joyley vừa nói, vừa đi ra ngoài cửa.
Linda đưa Joyley về nhà của mình, đốt ngọn đèn nhỏ mờ tối leo lắt ở đầu giường, đắp chăn cho Joyley xong cô nói: “Trời mưa, ban đêm lạnh, đắp chăn xong không nên lộn xộn, mau ngủ đi.“.
“Ân...” Joyley nghe lời, đem bản thân bao lại trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt to, nhìn thấy đối phương muốn rời đi, cô nhịn không được lại hỏi cái vấn đề mà bản thân đã hỏi bao hiêu lần, “Tiểu Linda Tiểu Linda, cậu nói xem, mình sẽ giống như cậu, tới một ngày rồi cũng tìm được nam nhân mình yêu thương, cùng nhau sinh một em bé đáng yêu sao?“.
Linda dừng bước, chậm rãi quay đầu hướng Joyley ôn nhu cười: “Đương nhiên sẽ, cô có nhiều thời gian như vậy, tôi tin tưởng một ngày nào đó cô sẽ có thể tìm được.“.
“Ân!” Sau khi nghe được một câu trả lời khẳng định đầy thuyết phục, Joyley lập tức lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhắm mắt lại ngủ.
Linda nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng, một mình đứng ở ngoài hành lang, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, tươi cười trên mặt dần dần phai nhạt, thay vào đó biểu tình thật sâu ưu sầu. Cô hạ giọng hướng không trung vô định lầm bầm lầu bầu: “Hubert tiên sinh tôn kính, vô luận hiện tại ngài ở phương nào, thỉnh ngài nhất định phải chỉ dẫn Joyley, giúp cho cô ấy đạt được hạnh phúc thuộc về mình... Tôi và các người không giống nhau, sắp không còn sống được bao nhiêu năm nữa, tôi lo lắng nêu sau này tôi chết đi, sẽ không có ai chiếu cố cô ấy...“.
Tựa như cảm nhận được phảng phất sự đáp lại từ lời kêu gọi của cô, Linda thì thào tự nói vừa mới dừng lại, bỗng nhiên nghe được từ chỗ cửa thang lầu cách đó khoảng vài mét truyền đến một trận tiếng bước chân, mưa đã ngừng, tiếng bước chân bất thình lình rõ ràng quanh quẩn trong khu nhà cũ kỹ, không khỏi khiến người ta cảm thấy dựng tóc gáy.
Linda ngẩn người, bởi vì người sống ở tầng này chỉ có cô và Joyley, trễ thế này, là ai đến bái phỏng?
Linda không khỏi cảnh giác, xoay người nhìn về phía cửa thang lầu: “Ai ở đó?“.
Sau khi nghe được tiếng cô hỏi thăm, tiếng bước chân trầm ổn kia không có tạm dừng chút nào, như trước từng bước một truyền đến, “đông, đông, đông”, tiếng bước chân băng lãnh này cách Linda càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cô không khỏi khẩn trương lui về phía sau nửa bước, mở to mắt nhìn một bóng dáng từ cửa thang lầu đi tới.
Đó là một nam nhân nhìn qua rất trẻ tuổi.
Y có một mái tóc ngắn màu vàng hơi xoăn, thân hình cao lớn, khuôn mặt thập phần tuấn lãng, ánh mắt màu xanh biếc cho dù có ở trong đêm khuya cũng dị thường sáng ngời, y chậm rãi đem chiếc ô lớn màu đen trong tay để dựa vào vách tường, sau đó ngẩng đầu, dùng giọng điệu rất ôn hòa hỏi: “Xin chào, tôi nghe nói nơi này đang cho thuê chỗ ở, cho nên tôi muốn hỏi một chút là có thể đăng ký vào ở ở chỗ nào?“.
“Linda Linda! Thùng thùng thùng! Tiểu Linda! Mở cửa nha, mình có chuyện lớn muốn nói cho cậu biết!” Ban đêm, Joyley mang giầy công chúa, chân phi như bay về tòa chung cư cũ kỹ cô đang sống, vội vàng đập cửa nhà hàng xóm.
Trong phòng truyền đến một trận tiếng bước chân, Linda hai tay dính bột mì mở cửa, nheo mắt nhìn Joyley, vẻ mặt không tin: “Lại có cái "đại sự" gì a? Nhưng trăm ngàn lần đừng là chuyện tiệm sửa giầy đổi mới bảng hiệu lông gà vỏ tỏi nha, cô nha đầu này, chính là thích đem chuyện bé xé ra to.“.
“Không phải, không phải đâu!” Joyley điên cuồng lắc đầu, “Chuyện này thật sự là chuyện lớn mà! Chạng vạng lúc mình ra ngoài, ở con hẻm phụ cận quảng trường mình thấy được một người lạ, là một nam nhân xa lạ nga! Trước kia mình chưa từng thấy qua anh ta!“.
Nghe cô vừa nói như vậy, nguyên bản Linda cũng không để ý lắm thần sắc cũng hơi ngây ra một lúc: “Thật sự... là chưa thấy qua?“.
“Ân ân ân!” Joyley huơ tay múa chân ra dấu, “Anh ta trông rất cao, che một cái ô lớn màu đen, thời điểm cười rộ lên thực soái, ngoại trừ Chad, anh ta là nam nhân đẹp trai nhất mà mình đã từng thấy qua! Ánh mắt của anh ta thực xanh, lớn như vầy nè!“.
Joyley vừa nói, vừa lấy nắm đấm nhỏ chắn trước mắt, chỉ cho Linda độ lớn nhỏ của đôi mắt của nam nhân kia.
Lúc đầu Linda còn có chút lo lắng, nhưng mà gặp Joyley ra dấu như vậy nhịn không được bật cười: “Ha ha, ánh mắt lớn như vậy chính là lừa đi! Sắc trời tối như vậy, cô xác định cô nhìn thấy không phải là lừa đen chạy ra từ nông trường chứ?“.
“Không phải mà, lừa của nông trường mình đều nhận thức! Tóc của anh ta màu vàng, thiệt lóng lánh! Mình muốn cùng anh ta làm quen, nhưng mà nháy mắt một cái, đã không thấy tăm hơi...” Joyley thở dài nói.
“Tóc màu vàng thì có gì ngạc nhiên, tóc của cô không phải cũng là màu vàng sao?” Linda nhìn mái tóc dài màu vàng nhu thuận phiêu dật của Joyley, thở dài tưởng niệm, “Nhớ năm đó thời điểm tôi mới 20 tuổi, bộ dạng cũng rất xinh đẹp, chỉ bởi vì mái tóc xơ rối lộn xộn kia lại thua cô... Ai, cô nói cô tại sao một chút cũng không già đi a?“.
Linda vừa nói, vừa lấy tay niết niết nhu nhu hai má Joyley, Joyley phồng má bánh bao dính đầy bột mì ủy khuất nói: “Người ta cũng rất muốn già đi mà...” Cô khịt khịt mũi, đôi mắt màu xanh lam chợt lóe tinh quang, “Di, mùi gì vậy? Thơm quá! Cậu lại làm bánh mì hương tỏi à?“.
Linda gật đầu: “Đúng a, ngày mai cháu gái cùng cháu rể trở về ăn cơm, tôi đem đồ ăn chuẩn bị trước một chút —— ai ai, cô làm cái gì a!“.
Joyley thừa dịp lỗ hổng lúc Linda nói chuyện, chui vào trong nhà Linda, xông tới trước kệ bếp, dùng tay nhỏ bám trụ thành kệ, mắt to lóng lánh nhìn chằm chằm bánh mì hương tỏi còn bốc hơi nóng trên kệ bếp.
Trong khay sứ hình chữ nhật màu trắng bày hai hàng bánh mì hương tỏi được xếp chỉnh chỉnh tề tề, bánh mì được cắt thành hình trứng một cách thống nhất, mỗi một miếng đều được bôi một lớp mỡ thực dày, bị nướng thành màu vàng sáng lạn óng ánh, bên cạnh giống như được mạ thêm một tầng màu cam vàng, cho dù chỉ nhìn một cái cũng có thể tưởng tượng ra được bánh mì này có bao nhiêu xốp giòn, cắn vào trong miệng nhất định sẽ phát ra âm thanh “răng rắc” dễ nghe. Càng miễn bàn tới hai màu xanh lá của hành cùng màu trắng của tỏi trên mặt cắt của bánh mì, chúng nó ở dưới ánh đèn chiếu rọi hiện một sắc màu mê người, khiến cho người khác chỉ nhìn qua thôi là nổi lên cơn thèm ăn!
Joyley nhìn chằm chằm khay bánh mì tỏi, ánh mắt không rời, không ngừng nuốt nước miếng của chính mình.
Linda nhanh chóng chạy trở về, đem cô từ bên kệ bếp xách trở ra: “Tránh ra tránh ra, thứ này cô không thể ăn, cô không phải là không biết!“.
Joyley phồng mặt bánh bao ủy khuất nhìn cô: “Nhưng mà chúng nó nhìn qua ăn thực ngon...“.
“Ngon cũng không cho ăn! Lần trước sau khi cô ăn trộm một miếng đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ cô không nhớ? Qua bên kia ngồi nhanh lên, tôi đã chuẩn bị tốt cơm tối cho cô rồi.” Linda vừa nói, một bên mở ngăn mát tủ lạnh ra, đem ra từ bên trong một lọ thủy tinh cực lớn, đặt lên bàn trà nhỏ trước mặt Joyley.
Chất lỏng bên trong lọ thủy tinh là máu của mấy con gà mập mà hôm nay Linda giết còn dư lại, những bộ phận khác của con gà thì bị cô thu thập thật tốt đặt trong ngăn đông tủ lạnh, chờ ngày mai cháu gái đến thì làm cho cô ăn.
Joyley vẫn không từ bỏ nhìn sang bánh mì tỏi bên kia, quay đầu nhìn lại bình thủy tinh trước mặt không khỏi lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, ô ô, sự so sánh quá rõ ràng! Tuy rằng không nguyện ý, nhưng cuối cùng cô vẫn phải đem huyết trong bình một ngụm uống hết trong sự thúc giục của Linda, sau khi uống xong cô ở trong phòng nhảy nhót náo loạn: “Khó uống chết, mình không bao giờ uống nó nữa!“.
Linda thở dài: “Được rồi được rồi, dù sao cô uống một ít thì có thể no đến hơn nửa tháng, vì sinh tồn, cô nhẫn nhịn một chút.“.
Joyley cúi đầu nhìn ngón tay: “Nhưng mà sống như vậy một chút cũng không vui... Ăn không được bánh mì cậu làm, không thể giống cẩu cẩu dưới lầu nằm phơi nắng, không vui, không vui a! Mình sống không còn gì luyến tiếc, sống không còn gì luyến tiếc a! QAQ “.
“Ai nói, không phải bình thường cô tìm được rất nhiều chuyện vui vẻ để làm sao? Tỷ như buổi tối đi ra ngoài trợ giúp người trên trấn, không phải rất có ý nghĩa sao? Đúng rồi, ngược lại cô nói thử cho tôi biết đêm nay cô ra ngoài làm được những gì a?” Linda không dấu vết an ủi Joyley.
Đầu óc cứng đầu Joyley quả nhiên một lần nữa khôi phục tinh thần, lôi kéo Linda tay bắt đầu kích động kể: “Hôm nay mình giúp Ida lấy diều bị mắc kẹt ở trên cây xuống, lão bản tiệm đồ ăn vặt mới lấy về thật nhiều đồ ăn, hắn không có chuyển được, nhưng mà mình chưa hết một phút đã đem hết tất cả hàng hóa chuyển vào trong kho hàng! Còn có, cửa của cửa hàng bán hóa bị dính nước dơ, mình liền lấy nước lau thật sạch sẽ! Linda Linda, có phải mình làm rất giỏi không?“.
Joyley chớp chớp mắt to, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập thần sắc “Cầu khen ngợi”, phía sau giống như mọc ra một cái đuôi to lông xù dùng sức lắc lư, làm cho Linda buồn cười không nhịn được: “Đúng đúng đúng, cô giỏi nhất a!“.
“Hắc hắc hắc hắc!” Được khen ngợi, tâm Joyley lập tức nở hoa, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, từ trong túi áo lấy ra một thứ đặt vào trong tay Linda, “Đúng rồi, đây là đồ ăn lão bản tiệm đồ ăn vặt đưa cho mình, mình ăn cũng lãng phí, cho cậu ăn đi!“.
Linda nhìn bọc đường đậu nhỏ trong tay, lập tức đáy lòng có chút sinh khí, cái lão bản tiệm đồ ăn vặt keo kiệt này! Joyley giúp hắn nhiều lần như vậy, nhưng mà hắn mỗi lần chỉ cho cô chỉ có một chút gì đó để báo đáp lại, thật không biết xấu hổ! Những người công nhân khuân vác trên trấn mỗi lần chuyển một thùng giấy cũng thu được chục đồng tệ! Hắn chỉ cho có một bao đường đậu, là khi dễ Joyley ngốc hồ hồ sao?! Khó trách những người trên trấn đều lén lút gọi sau lưng hắn là “Harlan keo kiệt”, hừ, nhớ năm đó thời điểm ba ba hắn kinh doanh tiệm đồ ăn vặt này, đối Joyley tốt cỡ nào! Hiện tại đến phiên con trai thì biến thành như vậy, thật quá đáng!
Tuy rằng dưới đáy lòng oán thầm không dứt, nhưng mà trên mặt Linda không hề biểu hiện ra, chỉ thấy cô rất vui vẻ khi nhận được đường đậu: “Ngày mai cháu gái tôi đến, để lại cho con bé ăn.“.
“Tốt nha tốt nha! Nói tới, mình cũng gần một tháng rồi không gặp Clare, thật nhớ cô ấy!“.
Clare chính là cháu gái Linda, từ sau khi cô kết hôn thì dọn ra khỏi nhà nãi nãi, sống ở một nơi khác trong trấn nhỏ, hiện tại mỗi tháng sẽ trở về cùng nãi nãi ăn bữa cơm.
Nghĩ tới Clare, Joyley không khỏi có chút bận tâm nhìn về phía Linda, thật cẩn thận hỏi: “Linda, hiện tại Clare không sống cùng cậu, Hunter... Hunter cũng đi rồi... Một mình một người cậu sẽ không cô đơn chứ?”.
Joyley nhắc tới Hunter chính là người chồng đã qua đời của Linda, mà con trai của Linda từ sau khi thành gia lập nghiệp cũng rời đi tòa trấn nhỏ này, chỉ để lại cho cô một người cháu gái, nhưng mà thời gian chỉ một cái nháy mắt, cháu gái cũng theo người ta đã gả ra ngoài, Joyley không khỏi có chút lo lắng bạn thân của mình có thể thích ứng hay không.
Ai ngờ Linda một chút biểu cảm thương tâm cũng không có, liếc cô một cái: “Cô đơn cái đầu cô, có cô sống tại cách vách mỗi ngày khiến tôi bận tâm, tôi cô đơn được nổi sao?“.
“Hắc hắc, Linda cậu là tốt nhất.” Joyley không khỏi vươn ra tay ôm lấy Linda, đem đầu chôn tại bả vai cô cọ a cọ.
Linda thật bất đắc dĩ: “Ai, được rồi được rồi, nói với cô bao nhiêu lần, tôi già rồi eo không đỡ được cô nữa! Mau thả tôi ra, về nhà ngủ đi thôi, đã không còn sớm rồi.“.
Joyley lưu luyến không rời buông Linda ra, cúi đầu lẩm bẩm nói: “Chưa muốn ngủ, ban đêm quá ngắn ngủi, ngủ một chút thời gian rất nhanh liền qua đi, mặt trời lên thì không thể ra ngoài.“.
“Nghe lời a, không đi ngủ đối với thân thể rất không tốt, hơn nữa chính cô không phải cũng nói sao? Mặt trời mỗi ngày đều sẽ mọc, vì thế nên mỗi ngày đều sẽ hạ xuống a, chờ đêm mai cô lại có thể ra ngoài chơi.” Linda vỗ vỗ bả vai Joyley.
“Ngô, được rồi... Đêm mai mặt trời lặn rồi thì cậu mau mau chạy tới gọi mình để mình ra ngoài chơi nha.” Joyley vừa nói, vừa đi ra ngoài cửa.
Linda đưa Joyley về nhà của mình, đốt ngọn đèn nhỏ mờ tối leo lắt ở đầu giường, đắp chăn cho Joyley xong cô nói: “Trời mưa, ban đêm lạnh, đắp chăn xong không nên lộn xộn, mau ngủ đi.“.
“Ân...” Joyley nghe lời, đem bản thân bao lại trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt to, nhìn thấy đối phương muốn rời đi, cô nhịn không được lại hỏi cái vấn đề mà bản thân đã hỏi bao hiêu lần, “Tiểu Linda Tiểu Linda, cậu nói xem, mình sẽ giống như cậu, tới một ngày rồi cũng tìm được nam nhân mình yêu thương, cùng nhau sinh một em bé đáng yêu sao?“.
Linda dừng bước, chậm rãi quay đầu hướng Joyley ôn nhu cười: “Đương nhiên sẽ, cô có nhiều thời gian như vậy, tôi tin tưởng một ngày nào đó cô sẽ có thể tìm được.“.
“Ân!” Sau khi nghe được một câu trả lời khẳng định đầy thuyết phục, Joyley lập tức lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhắm mắt lại ngủ.
Linda nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng, một mình đứng ở ngoài hành lang, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, tươi cười trên mặt dần dần phai nhạt, thay vào đó biểu tình thật sâu ưu sầu. Cô hạ giọng hướng không trung vô định lầm bầm lầu bầu: “Hubert tiên sinh tôn kính, vô luận hiện tại ngài ở phương nào, thỉnh ngài nhất định phải chỉ dẫn Joyley, giúp cho cô ấy đạt được hạnh phúc thuộc về mình... Tôi và các người không giống nhau, sắp không còn sống được bao nhiêu năm nữa, tôi lo lắng nêu sau này tôi chết đi, sẽ không có ai chiếu cố cô ấy...“.
Tựa như cảm nhận được phảng phất sự đáp lại từ lời kêu gọi của cô, Linda thì thào tự nói vừa mới dừng lại, bỗng nhiên nghe được từ chỗ cửa thang lầu cách đó khoảng vài mét truyền đến một trận tiếng bước chân, mưa đã ngừng, tiếng bước chân bất thình lình rõ ràng quanh quẩn trong khu nhà cũ kỹ, không khỏi khiến người ta cảm thấy dựng tóc gáy.
Linda ngẩn người, bởi vì người sống ở tầng này chỉ có cô và Joyley, trễ thế này, là ai đến bái phỏng?
Linda không khỏi cảnh giác, xoay người nhìn về phía cửa thang lầu: “Ai ở đó?“.
Sau khi nghe được tiếng cô hỏi thăm, tiếng bước chân trầm ổn kia không có tạm dừng chút nào, như trước từng bước một truyền đến, “đông, đông, đông”, tiếng bước chân băng lãnh này cách Linda càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cô không khỏi khẩn trương lui về phía sau nửa bước, mở to mắt nhìn một bóng dáng từ cửa thang lầu đi tới.
Đó là một nam nhân nhìn qua rất trẻ tuổi.
Y có một mái tóc ngắn màu vàng hơi xoăn, thân hình cao lớn, khuôn mặt thập phần tuấn lãng, ánh mắt màu xanh biếc cho dù có ở trong đêm khuya cũng dị thường sáng ngời, y chậm rãi đem chiếc ô lớn màu đen trong tay để dựa vào vách tường, sau đó ngẩng đầu, dùng giọng điệu rất ôn hòa hỏi: “Xin chào, tôi nghe nói nơi này đang cho thuê chỗ ở, cho nên tôi muốn hỏi một chút là có thể đăng ký vào ở ở chỗ nào?“.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook