Cho dù Tiêu Đồng chưa thể cung cấp thêm được tin tức có giá trị nhưng những ngày ấy, công việc của Khánh Xuân lại khá bận rộn. Dưới sự tổ chức của cô, tổ chuyên án 16-6 bám lấy Công ty Đại Nghiệp mà điều tra, hướng điều tra ngày càng mở rộng. Hệ thống hoạt động tay chân của Đại Nghiệp, cho dù là công ty công khai hay những tổ chức nấp trong bóng tối đều được đưa vào tầm điều tra của tổ. Trong công việc này, Lý Xuân Cường cũng chỉ trở thành một đội viên bình thường vì anh còn phải giải quyết những vụ án khác cũng như những công việc hành chính của đơn vị. Do vậy Khánh Xuân có điều kiện tìm hiểu sâu về chuyên án 16-6 theo suy nghĩ của mình.

Thực ra những kết quả thu được trong quá trình điều tra mở rộng vụ án đều không nói lên được vấn đề gì cả, khó lòng có thể tìm ra kết luận khiến người ta phải giật mình. Có điều nó cũng là những tài liệu mang tính chất cơ sở để định ra hướng phá án toàn diện. Khánh Xuân tin tưởng rằng, sau những ngày kiên trì tích lũy tin tức này, rồi sẽ có một lúc nào đó, cô và toàn tổ sẽ nắm được một thông tin, một chứng cứ có tính chất đột phá và trong một khoảng thời gian ngắn có thể tấn công đồng loạt vào hang ổ của bọn tội phạm, thắng lợi nhất định sẽ đứng về phía cô và đồng đội.

Tuy Xuân Cường không giành thời gian nhiều cho chuyên án 16-6 nhưng ngày nào anh cũng trao đổi tình hình vụ án với Khánh Xuân, sau đó mới bàn về những công việc khác của đội. Mặc dù Khánh Xuân dồn toàn tâm toàn ý cho chuyên án nhưng với cương vị đội phó, cô không thể bỏ mặc những công việc khác của đội.

Trong thâm tâm, Khánh Xuân đã nhận ra rằng, ngày nào Xuân Cường cũng rất hưng phấn khi trao đổi với cô về vụ án và những công việc khác của đội. Ngoài công việc ra, anh còn có một động cơ khác là được gần gũi cô, xem đó như là một cơ hội để thể hiện tình cảm của mình. Điều này khiến cô phải xác định một thái độ ứng xử rất kiên quyết: Chỉ nói về công việc, không bàn về bất cứ vấn đề nào khác. Mấy ngày gần đây, Xuân Cường lại cố ý nhắc nhiều đến sinh nhật của cô như nửa đùa nửa thật, anh đề ra kế hoạch nhỏ để hai người đón ngày ấy. Đương nhiên là trong bữa cơm tối sinh nhật sẽ có món cá vàng hầm tỏi. Anh còn nói, Em có thể mời bố đến cùng ăn cơm với gia đình anh.

Khánh Xuân nghĩ, bố cô sẽ không bao giờ đến. Nếu khó lòng từ chối trước tấm thịnh tình của Xuân Cường, e rằng cô phải lên tiếng thuyết phục để bố đồng ý. Ông cũng đã có một kế hoạch cho ngày sinh nhật của cô: Một bữa cơm tối và một chiếc bánh sinh nhật.

Chiều hôm đó, Khánh Xuân lại nhận được điện thoại của Tiêu Đồng. Lúc này cô mới sực nhớ rằng, trong một đêm nào đó, trước đây rất lâu, cô đã nhận lời mời ăn tối cùng anh. Cô chỉ biết nói qua điện thoại những lời xin lỗi với lý do là cô đã nhận lời mời của bố mẹ cấp trên của mình. Họ đã chuẩn bị xong tất cả, không thể nuốt lời, sau này chúng ta sẽ có cơ hội gặp nhau... Tiêu Đồng im lặng bên kia đầu giây, khi Khánh Xuân liên tục “Alô” vào máy, anh mới chầm chậm nói: Nhưng tôi cũng đã chuẩn bị cả rồi. Chị nhận lời với tôi sớm nhất, chị không thể nuốt lời!

Khánh Xuân đuối lý nhưng cô vẫn cố cười, nói:

- Ngày mai vậy. Ngày mai cậu hãy cho tôi cơ hội để sửa chữa sai lầm của mình.

Giọng điệu của Tiêu Đồng nặng nề đến độ vượt ra ngoài dự tính của Khánh Xuân:

- Trong lòng chị không giành một chút chỗ trống nào cho tôi!

Tất cả cũng chỉ vì một bữa cơm sinh nhật, vấn đề là trước và sau mà thôi. Trong lòng Khánh Xuân, chuyện đó không hề quan trọng. Có điều giọng điệu của Tiêu Đồng có một chút gì đó không bình thường, thậm chí có thể nói là quan trọng hóa vấn đề. Khánh Xuân cũng nhận ra là giọng nói của anh hơi khàn nếu so với bình thường.

Khánh Xuân không nhớ là sau đó, ai đã dập máy trước. Mặc dù cảm thấy Tiêu Đồng xử sự có phần quá đáng nhưng qua những lời trao đổi điện thoại, tâm trạng Khánh Xuân cảm thấy có gì đó bất an. Đêm ấy, mẹ Xuân Cường làm rất nhiều món ăn, thịt, cá, rau, trứng đều có, màu sắc rực rỡ bày kín cả chiếc bàn. Rượu nho sóng sánh trong những chiếc cốc thủy tinh cao chân. Trong tiếng cười nói chúc tụng, trong tiếng chạm cốc lanh canh, tâm trí Khánh Xuân không lúc nào dứt khỏi hình bóng Tiêu Đồng đang cô độc trong ngôi nhà lạnh lẽo, hoàn toàn đối lập với cảnh liên hoan vui vẻ đầy ắp những nụ cười, đầy ắp men say trước mặt cô. Cảm giác đối lập ấy khiến cô cảm thấy tất cả những gì mà mình đưa vào miệng một cách vô thức đều trở nên nhạt nhẽo đến độ khó nuốt. Xong ba cốc rượu, Xuân Cường rất nhạy cảm khi thấy Khánh Xuân đột nhiên ít nói hẳn đi, nụ cười cũng trở nên gượng gạo. Anh hỏi, Em làm sao vậy, không được khỏe lắm phải không? Thừa cơ hội ấy, cô nói bị nhức đầu, muốn về nhà sớm để nghỉ ngơi. Do vậy mà buổi liên hoan bắt đầu rầm rộ bao nhiêu thì kết thúc tẻ nhạt bấy nhiêu. Bố Xuân Cường bảo anh đánh xe đưa Khánh Xuân về nhà, đồng thời cũng đề nghị cô mang về rất nhiều thức ăn chưa kịp động đũa để bố cô thưởng thức. Khánh Xuân cầm lấy bọc thức ăn nhưng không muốn Xuân Cường đưa mình về. Xuân Cường nói, Thế thì em tự lái xe về vậy, ngày mai đến đón anh đến cơ quan. Khánh Xuân cầm lấy chìa khóa, gật đầu.

Rời khỏi nhà Xuân Cường, Khánh Xuân cho xe phóng băng băng trên phố. Không biết là đã có ý định từ trước hay vừa mới quyết định xong, cô không về nhà mà đánh xe chạy thẳng đến nhà Tiêu Đồng. Cô cầm lấy bọc thức ăn vẫn còn ấm nóng mà mẹ Xuân Cường đưa cho, bước lên cầu thang. Cô nghĩ, tốt nhất là Tiêu Đồng chưa ăn tối. Cô có thể dùng những những món ăn này để chuộc lại cái lỗi sai hẹn của mình với anh.

Ổ khóa nhà Tiêu Đồng vẫn chưa kịp sửa lại, hai chiếc móc tạm lúc này không có ổ khóa treo lủng lẳng chứng tỏ chủ nhân đang có mặt trong nhà. Cô gõ cửa, có lẽ vì quá nhẹ nên lâu lắm vẫn không có tiếng trả lời. Cô đẩy nhẹ cửa, thì ra nó chỉ khép hờ. Một chút ánh sáng từ phòng khách hắt ra, đèn trong phòng khách vẫn sáng nhưng không có người. Cô bước vào phòng khách, đồ đạc vẫn ngổn ngang bừa bãi, hư hỏng tan nát. Cô đặt túi thức ăn lên bàn rồi gõ cửa phòng ngủ. Cô nghe thấy bên trong có tiếng động nhưng lại không có tiếng Tiêu Đồng trả lời, có lẽ anh đang ngủ. Nghĩ vậy, cô bèn đẩy cửa. Tiêu Đồng đang nằm ngửa trên giường, hơi thở có vẻ yếu ớt, sắc mặt trắng bệch. Hình như anh cũng nhận ra Khánh Xuân đang bước vào nhưng đôi mắt vẫn khép hờ, dường như không trông thấy gì cả. Trong phòng rất tối nhưng Khánh Xuân vẫn kinh hoàng khi nhận ra, bên cạnh Tiêu Đồng, trên giường là một tấm giấy bạc và một chiếc bật lửa. Trên tấm giấy bạc vẫn còn vương một chất bột màu trắng.

Cô run rẩy, chết lặng đứng giữa cửa. Cô không thể tin được, thậm chí là không thể tưởng tượng được một thanh niên đáng yêu, thuần khiết, trẻ trung..., thậm chí là chính cô cũng bị những điều ấy hấp dẫn lại có thể trở thành một kẻ nghiện ngập đáng khinh như thế này. Cô không hiểu nổi, gã con trai kia lại có thể ngụy trang che đậy bản chất hư hỏng trước mắt cô trong một thời gian dài như vậy.

Đột nhiên Tiêu Đồng mở mắt. Anh đã tỉnh và khó khăn lắm mới lồm cồm bò dậy, cất giọng khàn đục:

- Khánh Xuân...

Khánh Xuân muốn khóc, nhưng cô cô gắng kiềm chế bản thân, hỏi:

- Cậu đang làm gì vậy?

- Tôi à? Tiêu Đồng lảo đảo bước xuống đất. - Tôi đang chờ chị - Hình như anh cô lấy lại trí nhớ của mình - Bữa nay là sinh nhật của chị.

Anh lôi từ trong chiếc tủ đầu giường ra một chiếc lọ hoa thủy tinh màu đỏ, trên đó có một bó hoa hồng, muốn đặt chiếc lọ vào lòng cô, nói:

- Tôi mua cái này tặng chị, hai mươi bảy đóa hoa hồng...

Đôi mắt anh như đang chìm trong mộng tưởng, giọng nói của anh như thực lại như mơ.

Chiếc lọ hoa và hai bảy đóa hoa hồng run run vươn đến bên cạnh Khánh Xuân. Cô không nén được sự tức giận, đưa tay gạt mạnh. “Choang”! Một âm thanh khô giòn vang lên, chiếc lọ hoa vỡ thành trăm nghìn mảnh lấp lánh trên sành nhà.

Hai tay Tiêu Đồng vẫn cứng đơ vươn về phía Khánh Xuân. Tiếng động mạnh như làm anh choàng tỉnh. Ánh mắt tức giận của cô đang chăm chú nhìn anh đang quỳ xuống, run rẩy nhặt từng mảnh vỡ. Trái tim của Khánh Xuân như mềm lại và cũng quỳ xuống cầm lấy tay anh, gọi tên Tiêu Đồng. Hình như cô vẫn cảm giác rằng tất cả đều chỉ là một giấc mơ. Cô muốn dùng tiếng gọi của chính mình để đưa cả hai quay về với cảnh thực.

- Tiêu Đồng! Cậu hãy nói đi! Tại sao cậu dùng thuốc, tại sao lại đến nông nỗi này?

Tiêu Đồng không trả lời, hai tay bụm mặt, khóc nấc lên.

Khánh Xuân vẫn gào lớn:

- Tại sao lại như thế này! Tại sao lại như thế này? Cậu hãy trả lời tôi, tại sao? Tôi không tin!

Những giọt nước mắt của Tiêu Đồng rơi xuống sàn, đọng trên những mảnh thủy tinh, lăn trên những cánh hoa. Anh không dám ngước đầu nhìn Khánh Xuân, chỉ có những âm thanh nghẹn ngào thoát ra từ cuống họng:

- Chị đi đi... đi đi... Tôi không còn gì để chị phải quan tâm nữa. Tôi không đủ tư cách để yêu chị nữa... Chị đi đi...

Nước mắt Khánh Xuân cũng đã trào ra nhưng cô cố kềm chế không cho chúng lăn xuống má. Sự kinh hoàng và căm giận vừa rồi đã bị ý thức trách nhiệm và nỗi thương xót lấn át. Cô đứng dậy, nhìn Tiêu Đồng đang quỳ trước mặt mình, bình tĩnh nói:

- Cậu hãy trả lời tôi, mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?

Đối với Khánh Xuân mà nói, đêm sinh nhật thứ hai mươi bảy là đêm mà cô không thể quên trong cuộc đời còn lại của mình. Cô ngồi bên cạnh Tiêu Đồng đến quá ba giờ sáng mới về đến nhà. Chuyện không may của Tiêu Đồng khiến cô trằn trọc, không thể chợp mắt. Mấy năm nay, cô đã tiếp xúc với bao nhiêu vụ án, không thể nhớ được bao nhiêu là kẻ tội phạm và những người bị hại. Cô cứ nghĩ rằng bao nhiêu chuyện buồn đau, thiện ác của nhân sinh cô đều trải nghiệm qua. Có điều đêm ấy đã mang lại cho cô quá nhiều nỗi đau. Những nỗi đau không thể tưởng tượng ra được trước đó.

Trời vừa hửng sáng, Khánh Xuân đã lái xe đến tìm Xuân Cường. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của cô không che giấu được nỗi nghi ngờ. Bước vào xe, anh lên tiếng:

- Tối qua em đi đâu? Không phải là em cảm thấy mệt à, tại sao lại gần sáng mới về đến nhà? Bác đã gọi điện cho anh vào lúc hai giờ sáng, hỏi có phải là em vẫn còn đang ở trong nhà anh không? Cuối cùng thì em đã đi đâu?

Khánh Xuân vẫn chưa khởi động xe, trầm giọng nói:

- Em đã đến nhà Tiêu Đồng!

- Cái gì? - Dường như câu trả lời của Khánh Xuân hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của Xuân Cường - Có chuyện gì à? Cậu ta gọi cho em sao?

- Không, là em chủ động đến.

Câu trả lời này càng ngoài suy nghĩ của Xuân Cường. Anh tức giận nói:

- Em tự đến? Em đến làm gì? Tại sao lại ở đó gần như qua đêm?

Giọng Khánh Xuân khàn đục:

- Cậu ta hút heroin!

Đương nhiên là Xuân Cường không hề nghĩ là Khánh Xuân sẽ trả lời mình như vậy. Nên anh há hốc miệng ngạc nhiên đến tột độ, sau đó buông một câu rất cảm tính:

- Thằng nhóc này, sao lại không có chút bản lĩnh nào cả thế. - Chợt nghĩ lại, anh phân tích tình lý rất nhanh rồi cười nhạt nói - Cho dù cậu ta có lập công trong chuyên án 16-6. Nhưng bản chất của cậu ta khó lòng thay đổi trong ngày một ngày hai được, cũng không thể dùng một hai câu mà có thể cải tạo được. Cậu ta nhìn đời bằng đôi mắt cười cợt, trêu tức tất cả, bay giờ vướng vào chuyện này thì cũng chẳng có gì làm lạ.

Khánh Xuân vẫn đắm chìm trong những suy nghĩ riêng của mình, lẩm bẩm như nói với chính mình:

- Cậu ta đang cần sự giúp đỡ.

Có điều tâm trạng của cô đang rối bời, không biết sẽ giúp được cái gì cho Tiêu Đồng. Xuân Cường lại thể hiện tính cách đàn ông một cách rất kiên quyết:

- Không có cách nào khác, phải đưa cậu ta đi cai nghiện thôi. Cơ sở cung cấp tin tức này nhất định chẳng còn có ích gì cho chúng ta nữa rồi.

- Chúng ta phải báo cáo chuyện này với cấp trên. - Khánh Xuân nói - Có thể Phòng sẽ cấp cho chúng ta một ít kinh phí để đưa cậu ta đến trại cai nghiện, cũng có thể là đề nghị Cục đồng ý nhận cậu ta vào trại cai nghiện miễn phí. Lúc này trong túi cậu ta chẳng có một đồng. Các vật dụng trong nhà đã bị người ta phá hết rồi, tất cả đều không đáng giá một xu.

Mặt trời đã lên. Xuân Cường đưa mắt nhìn những tòa nhà cao tầng chung quanh. Mái của chúng đều được ánh nắng ban mai nhuộm một màu đỏ rực rỡ. Anh lẩm bẩm nói đầy tính toán:

- E rằng Phòng sẽ không cấp kinh phí đâu. Bố mẹ cậu ta ở nước ngoài đâu có thiếu tiền. Cậu ta đâu phải là người bị xem là không có nguồn kinh tế nào để trang trải cho cuộc sống?

- Nhưng cậu ta không muốn bố mẹ mình biết chuyện này. Cậu ta là người rất trọng sĩ diện.

Xuân Cường không thể không tỏ ra phản cảm trước thái độ bảo vệ Tiêu Đồng của Khánh Xuân:

- Nếu cậu ta coi trọng sĩ diện thì đừng hút heroin. Nói để em hay, kẻ đã sa vào con đường này thì không còn bất kỳ sĩ diện nào cả, không còn chút tự trọng nào hết. Bọn chúng không đếm xỉa đến mặt mũi, đến sự nhục nhã nữa đâu. Em đừng nghĩ rằng bọn chúng còn nhân cách, còn ý chí, không có gì cả đâu. Cứ chộp được thằng nào là thanh toán thằng nấy thôi.

- Không, cậu ta vừa mới hút, vẫn chưa phải là con nghiện nặng. Khi tỉnh táo, cậu ta vô cùng đau khổ. Cậu ta không muốn bố mẹ mình biết, ngay cả đối với chúng ta, cậu ta cũng muốn giấu. Chúng ta phải giúp đỡ cậu ta, lúc này cậu ta cô độc lắm.

Xuân Cường không muốn bàn thêm chuyện này nữa nên nói:

- Không nói đến cậu ta nữa. Em cho xe chạy đi!

- Xuân Cường...

Nét mặt Xuân Cường sa sầm nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế để cho giọng nói của mình bớt gay gắt:

- Khánh Xuân, anh thật không thể nào hiểu nổi tại sao em lại quan tâm nhiều đến cậu ta như vậy? Cho dù cậu ta là người cung cấp tin do em quản lý, nhưng đó cũng chỉ là quan hệ công tác, em đừng có quá đáng như thế.

Mặt Khánh Xuân giật giật, vành môi run run nhưng cô vẫn nén nhịn, hít một hơi thật sâu rồi hỏi:

- Em quá đáng ở chỗ nào?

Xuân Cường im lặng, chỉ đưa mắt nhìn cô. Trong cái nhìn ấy như có ý bảo: Chỗ nào thì cô tự hiểu lấy.

- Xuân Cường, em rất tôn trọng anh. Em cũng hy vọng là anh hãy tôn trọng em. - Khánh Xuân nói.

- Anh tôn trọng sự thật!

- Sự thật nào? - Hơi thở Khánh Xuân đã bắt đầu dồn dập.

- Cậu ta theo đuổi em, thậm chí là van nài tình cảm của em. Trong lòng em biết chuyện này. Chuyện gì em cũng biết nhưng em không nói ra mà thôi. Đáng ra em phải có một thái độ nào đó đối với cậu ta, đồng thời cũng có một thái độ nào đó với anh... Nhưng em không làm được điều đó...

Đây là lần đầu tiên Xuân Cường thể hiện sự phẫn nộ qua giọng nói, kể từ bảy năm cùng làm việc với nhau. Khánh Xuân cúi đầu im lặng và không gian giữa hai người trở nên ngột ngạt vô cùng. Cuối cùng, cô mở cửa xe, nói:

- Đây là xe của anh, anh lái vậy.

Nói xong, cô bước xuống xe, bước đi thẳng mà không thèm ngoáy đầu nhìn lại một lần. Cô nghe thấy tiếng cánh cửa xe mở ra rồi lại đóng vào từ phía sau rồi Xuân Cường đuổi theo, nói:

- Anh đã nói sai sao? Khánh Xuân! - Mặt anh đỏ bừng - Sao không đủ dũng cảm để trả lời anh?

Khánh Xuân đứng lại. Sự thất vọng đối với Xuân Cường càng khiến cho cô trở nên thông cảm và đồng tình với Tiêu Đồng hơn. Cô nhận ra là mình phải vì Tiêu Đồng mà kêu gào một trận để vơi nỗi uất ức trong lòng:

- Đội trưởng, Tiêu Đồng đã vì công việc, vì chúng ta mà bị bọn xấu lừa, phải hút thứ của nợ ấy. Nhưng trong lúc cơn nghiện phát tác, trong đau đớn và tuyệt vọng, cậu ta phải đi bán máu mà vẫn không đến tìm bọn chúng để ngửa tay xin xỏ, cũng không làm lộ bí mật của chúng ta. Đến bước đường này mà cậu ta vẫn muốn làm người. Cậu ta đã bị đuổi học, nhà cửa cậu ta bị bọn chúng phá tan tành... Tất cả đều là vì chúng ta, vì chúng ta yêu cầu cậu ta làm việc cho mình nên mọi chuyện mới dẫn đến mức này. Chúng ta phải có một chút trách nhiệm chứ! Anh không muốn nhận trách nhiệm về mình thì thôi vậy. Nhưng tôi chính là người động viên cậu ta tiếp tục hợp tác. Tôi không thể không quan tâm đến hoàn cảnh nhà tan cửa nát của cậu ta.

Xuân Cường đứng chết lặng rồi cúi đầu bước đi. Khánh Xuân liếc nhìn anh một cách oán hận rồi đi vượt qua trước mặt anh. Anh không hề đuổi theo.

Khánh Xuân lên xe buýt đến cơ quan rồi tìm đến trưởng phòng Mã báo cáo mọi việc. Trong lúc nói chuyện với Mã Chiếm Phúc, tâm trạng của cô đã dần dần ổn định trở lại. Đêm qua, cô mới biết được rằng, nguyên nhân Tiêu Đồng vô tình đến với ma túy là vì anh yêu một người con gái nên kiên quyết cự tuyệt một người con gái khác. Kết quả của tình yêu điên cuồng của cô gái ấy là Tiêu Đồng bước vào thế giới của con nghiện. Rồi tất cả những gì anh đã làm sau khi nghiện, kể cả việc giữ chút lý trí cuối cùng là không tìm đến Âu Dương Lan Lan, đã thể hiện bản lĩnh rất đàn ông của anh. Điều đó làm Khánh Xuân cảm động. Hình ảnh của Tiêu Đồng càng ngày càng lớn dần trong lòng cô. Cô không trách Tiêu Đồng, không coi thường Tiêu Đồng. Lúc này Tiêu Đồng không còn gì cả, cô cần phải vươn cánh tay ra để cho anh dựa vào, giúp anh đoạn tuyệt với ma túy. Cô nghĩ, đó không phải là một thứ chủ nghĩa nhân đạo chung chung, cũng không phải là cảm tình cá nhân đơn thuần mà là ý thức trách nhiệm của một cảnh sát nhân dân đối với người đã từng hợp tác với mình.

Đêm qua, trước khi rời khỏi nhà Tiêu Đồng, cô đã cúi xuống nhặt một cánh hoa hồng chưa bị đạp nát và cô nghĩ, mình phải bảo vệ màu hồng cho đóa hoa này. Đó là đóa hoa mà một người con trai đã dùng máu của mình để đổi lấy nhằm chúc phúc cho cô. Đóa hoa ấy đã nở, mỗi cánh hoa đều đỏ đên độ nhức mắt, hình như nó đã được máu của Tiêu Đồng nhuộm lên. Cô lái xe rất chậm giữa đêm đen yên ả, vừa lái xe vừa khóc. Cô đã khóc bằng những giọt nước mắt của một người con gái chân chính. Khi báo cáo mọi chuyện với Mã Chiếm Phúc, giọng cô vẫn có vẻ hơi run khiến anh phải ngước mắt nhìn cô chăm chú vì không hiểu vì sao người nữ cảnh sát cấp dưới của mình lại xúc động đến như vậy.

Mã Chiếm Phúc đã đồng ý những đề nghị của Khánh Xuân, gọi Xuân Cường đến. Trước mặt hai người, Mã Chiếm Phúc đã chỉ đạo mấy việc như sau:

Thứ nhất, lập tức cưỡng chế Tiêu Đồng đến trại cai nghiện. Phí tổn cai nghiện, kinh phí trị liệu lấy từ kinh phí giành cho công việc trinh sát của Phòng. Tiêu Đồng đã lập được đại công, khoản tiền này đơn vị bỏ ra là rất xứng đáng. Thứ hai, sau khi Tiêu Đồng bị cưỡng chế vào trại cai nghiện, Khánh Xuân có thể đại diện cho đơn vị đến để thăm và chăm sóc anh, nắm bắt tâm tình cũng như thể trạng của anh khi ở trại nhằm thể hiện sự quan tâm của tổ chức. Để đảm bảo vấn đề an toàn cho Tiêu Đồng, từ nay trở về sau nhất định không được hé lộ bất cứ điều gì về chuyện anh là tình báo cơ sở đặc biệt của công an. Khi đến thăm Tiêu Đồng, Khánh Xuân phải dùng danh nghĩa là chị họ. Thứ ba, vì Tiêu Đồng đã nghiện ma túy, không biết là có khả năng cai nghiện được hay không nên vai trò công tác của anh tạm dừng. Tổ chuyên án 16-6 phải tìm cách tuyển chọn tình báo viên khác để tìm mọi cách phá án.

Phát biểu kết luận xong, Mã Chiếm Phúc hỏi:

- Với ba điều ấy, hai người có ý kiến gì khác không?

Khánh Xuân nói không có, Xuân Cường nói đồng ý.

Rời khỏi phòng trưởng phòng Mã, Xuân Cường nói với Khánh Xuân:

- Tôi sẽ đi liên hệ với trại cai nghiện.

Khánh Xuân không biểu lộ thái độ gì.

Cả hai lặng lẽ đi bên nhau về văn phòng Đội cảnh sát hình sự, Xuân Cường lại nói:

- Sáng nay anh không được bình tĩnh lắm. Thực ra anh chỉ lo là em làm việc theo cảm tính, có một số vấn đề anh chưa hiểu cặn kẽ nên đã trách nhầm em. Có điều, vì sao anh lại nói năng như vậy, tự trong lòng em cũng đã hiểu...

Hình như Khánh Xuân không nghe thấy những lời Xuân Cường vừa nói nên cô ngắt lời anh một cách đột ngột:

- Em sẽ đi liên hệ với trại cai nghiện.

- Khánh Xuân!

Xuân Cường nắm chặt đôi vai cô như muốn cô phải nghe những lời tâm sự tự đáy lòng của anh. Nhưng cô chỉ đưa ánh mắt lạnh lùng và khắc nghiệt nhìn anh, trong đó không có bất kỳ biểu hiện nào của việc thông cảm và tha thứ. Xuân Cường rụt tay lại. Khánh Xuân tiếp tục đi mấy bước rồi quay lại, hỏi:

- Anh có thể nhường chiếc xe để em mượn một lát không?

Xuân Cường lấy chìa khóa trong túi ra đưa cho cô. Khánh Xuân nhận lấy, chỉ nói hai tiếng cám ơn gọn lỏn.

Trong ngày hôm ấy, Khánh Xuân đã liên hệ với trại cai nghiện và đến chiều tối thì cô lái xe đưa Tiêu Đồng đến đó. Trại nằm ở ngoại ô, không còn một chỗ trống. Khánh Xuân bèn gọi điện nhờ một người bạn Cục Tuyên truyền Pháp luật thành phố gọi cho Giám đốc trại. Người bạn này từng làm việc với Giám đốc trại nên rất quen thân với ông ta. Giám đốc trại không hề biết Khánh Xuân là Đội phó cảnh sát hình sự mà cứ nghĩ cô chỉ là người thân của vị cán bộ Cục Tuyên truyền Pháp luật nọ nên ra lệnh cho nhân viên trong trại đặt thêm một chiếc giường cho Tiêu Đồng. Để bảo đảm bí mật thân phận của Tiêu Đồng, chiếc xe mà cô đưa anh đến trại cai nghiện là chiếc xe mà Xuân Cường thường dùng. Nó không mang bảng số có ký tự đầu tiên là số 0 như những chiếc xe của công an khác.

Tiêu Đồng có vẻ rất suy nghĩ trước chuyện đến trại cai nghiện bằng hình thức cưỡng chế. Anh rất muốn cai nghiện nhưng vẫn nghĩ rằng, đó lại là nơi giam giữ tội nhân. Trước đây, anh đã từng bị tạm giam nên đến giờ vẫn còn có cảm giác sợ hãi đối với những nơi có liên quan tới công an. Khánh Xuân phải thuyết phục và thậm chí là năn nỉ rằng, trại cai nghiện không phải là trại giam mà chỉ là một ngôi trường được quân sự hóa hay cũng chỉ là một bệnh viện mà thôi, cứ đi đến đó rồi hẵng biết. Cô còn nói, cai nghiện nhất định sẽ rất gian khổ, thậm chí là còn đau đớn nữa.

- Nếu tôi cai nghiện thành công, tôi vẫn còn có thể ở bên chị chứ?

Khánh Xuân không trả lời ngay. Cô nhìn thấy trong ánh mắt của Tiêu Đồng một khát vọng không chỉ giành riêng cho cô mà nó còn là một sự ký thác một sự sống còn vì tương lai, do vậy cô gật đầu, nói nhỏ:

- Có thể, đương nhiên là có thể.

Nhờ câu nói này mà Tiêu Đồng đã lên xe rời khỏi nhà đến trại cai nghiện. Nhìn thấy những bức tường cao vút được giăng lưới thép gai kín mít cũng như những cảnh vệ lạnh lùng, sắc mặt Tiêu Đồng chùng xuống nặng nề. Lúc xuống xe, anh nói với Khánh Xuân:

- Đây không phải là trường học. Trường học tại sao lại có vẻ lạnh lẽo thế này?

- Đương nhiên đây không phải là trường học, là trại cai nghiện, lại còn có thêm hai tiếng “cưỡng chế” nữa!

- Thế không phải chị đã nói là nó là bệnh viện hoặc trường học sao?

- Tôi chỉ nói nó giống chứ không phải là bệnh viện hoặc trường học.

Tiêu Đồng xách túi hành lý đi theo Khánh Xuân vào trong, vừa đi vừa hỏi:

- Tôi có thể nói với những người trong ấy, chị là người yêu của tôi không?

- Không thể, tôi là chị họ của cậu. Cậu ở đây cũng chú ý là không được phát biểu lung tung. Tất cả chỉ vì sự an toàn của cậu mà thôi. Trong này là thế giới của con nghiện, biết đâu là có ai đó có mối liên hệ mật thiết với nhà Âu Dương Thiên. Họ sẽ thông báo là cậu được người yêu đưa đến đây và thường xuyên đến chăm sóc, không chừng Âu Dương Lan Lan sẽ giết cậu chứ chẳng chơi.

Tiêu Đồng nói, Tôi còn đang muốn băm cô ta thành hàng nghìn mảnh đây.

Cả hai nhìn thấy những người cai nghiện đang sắp hàng trên thao trường chờ ăn cơm. Trước khi ăn cơm, tất cả đồng ca một bài hình như là tự biên tự diễn thì phải, không hay chút nào nhưng ai nấy đều hát rất nhiệt tình. Ca từ rất nôm na, đại khái là sự hối hận vì đã dùng ma túy và quyết tâm cai nghiện thành công.

Tại phòng làm việc của Giám đốc trại, cả hai được tiếp đãi một cách ân cần. Giám đốc trại còn pha trà mời hai người, hỏi han tình hình rồi gọi bác sĩ đến để kiểm tra sức khỏe Tiêu Đồng. Tất cả những việc này gần như là chưa hề diễn ra trước đây đối với những con nghiện khác. Sự ân cần của Giám đốc đã khiến gương mặt Tiêu Đồng thư thái hơn rất nhiều.

Khánh Xuân cũng theo Tiêu Đồng đến tận chỗ ở của anh. Đó là một gian phòng có thể đủ cho khoảng vài chục người ngủ. Tiêu Đồng được phân một chiếc giường tầng trên sát bên cạnh cửa sổ. Khánh Xuân cũng leo lên để giúp anh trải chiếu, trải chăn rồi dùng quần áo anh mang theo đặt lên đầu giường. Bên trên còn phủ một chiếc áo gối mà cô mang từ nhà mình đến. Cô còn mang theo cho anh một số tạp chí văn hóa, tạp chí thể dục...

Tiêu Đồng ngồi bên cạnh nhìn Khánh Xuân bò đi bò lại trên giường, không nói câu nào. Nhân viên trại đến trao đổi với anh những quy định sinh hoạt trong trại, kế hoạch hoạt động mỗi ngày và yêu cầu anh phải tuyệt đối tuân thủ kỷ luật. Tiêu Đồng nghe một cách lơ đãng. Từ trên giường trèo xuống, Khánh Xuân còn nhắc nhở Tiêu Đồng mấy câu nữa. Đại khái là phải nghe lời quản giáo, uống thuốc đúng giờ, ăn cơm cho đều đặn, cố gắng phơi nắng, vân vân và vân vân. Tiêu Đồng hỏi:

- Bao giờ thì chị đến thăm tôi?

- Hễ rỗi việc là tôi đến!

Khánh Xuân tạm biệt Tiêu Đồng rồi đi theo người quản giáo đến tìm bác sĩ. Trên đường đi, người quản giáo cười hỏi:

- Chị là chị họ của cậu ta thật à? Tôi thấy cậu ta có cảm tình đặc biệt với chị.

- Sao anh lại biết cậu ta có cảm tình đặc biệt với tôi?

Người quản giáo này chỉ là một thanh niên hăm ba hăm bốn tuổi là cùng, tự nhận là vừa công tác được ba năm nhưng đã có những trải nghiệm về tình cảm. Anh ta mỉm cười tinh quái, nói:

- Rất dễ nhận ra. Vừa rồi, khi chị từ biệt, tôi thấy ánh mắt của cậu ta nhìn chị lưu luyến lắm. Cậu ta không còn là một đứa trẻ con nữa.

Khánh Xuân nói bừa:

- Cậu ta vốn là một đứa trẻ.

Người quản giáo có vẻ cảm khái bội phần, nói:

- Làm ở đây lâu rồi, tôi đã trông thấy quá nhiều chuyện ly hợp của nhân sinh. Những kẻ nghiện ngập này phần lớn đều có tiền nên mới sinh ra tâm lý muốn theo đuổi những cảm giác kích thích nửa sống nửa chết cho thỏa trí tò mò, khi biến thành một con quỷ nghiện ngập mới nhận ra thế nào là hạnh phúc chân chính. Họ không tìm thấy hạnh phúc chân chính nên cố theo đuổi thứ hạnh phúc ở đâu đâu mà thôi.

- Thế nào là hạnh phúc chân chính? - Khánh Xuân tò mò, cười hỏi.

- Trở thành quỷ nghiện, họ mới nhận ra rằng, hạnh phúc thật ra là vô cùng đơn giản: Có một việc làm, có một gia đình, có một người yêu mình, đủ rồi. Đó chính là hạnh phúc! Chúng ta cũng chỉ là loại người bình dân. Người bình dân cũng chỉ có từng ấy những mơ ước, thoạt nhìn thì rất đơn giản, rất dễ; nhưng với bọn họ thì quá khó.

Khánh Xuân không nói gì thêm, người quản giáo cũng im lặng. Anh ta đưa cô đến Phòng y vụ, gặp vị bác sĩ vừa kiểm tra cho Tiêu Đồng. Ông ta nói vắn tắt kết quả kiểm tra:

- Vẫn còn tốt lắm, cậu bé này vẫn chưa nhiễm bất kỳ bệnh nào khác. Tuy sức khỏe có yếu một tí nhưng có lẽ là tố chất trước đây của cậu ta rất tốt, cho nên không có gì đáng ngại, chất độc vẫn chưa ngấm vào máu. Hai ngày đầu tiên, có thể cậu ta rất khổ sở, nhưng có điều chỉ cần vượt qua bảy mươi hai tiếng đồng hồ, lại được uống thuốc của chúng tôi, một thời gian ngắn thì chất heroin trong cơ thể cậu ta sẽ nhạt dẫn và bài tiết ra hết. Trường hợp này khá đơn giản.

Khánh Xuân lên tiếng cám ơn bác sĩ, cám ơn người quản giáo trẻ. Anh ta nói, chị cứ yên tâm, tôi sẽ quan tâm đến em của chị.

Khi cô rời trại cai nghiện, cô còn nghe thấy bên trong, tiếng hát đồng ca vang lên. Lần này, cô nghe rất rõ ca từ:

Bố mẹ thân yêu. Nghĩ đến mọi người, nước mắt con chảy dài trên má.

Con quỷ trắng đã giết chết đời con, giết chết bao nhiêu thế hệ con người...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương