Mãi Bên Anh
-
Chương 3-6: Bí mật giữa tôi và cậu ấy
Tôi quay lại, nhìn người vừa nói.
Hàn Băng Vũ? Là Hàn Băng Vũ sao?
"Mày là thằng nào?"Ông chú hất tay của cậu ấy ra. Đôi mắt nhíu lại, mặt nổi gân xanh.
"Bỏ ra."Hàn Băng Vũ nhắc lại lần nữa. Cả người cậu ấy tỏa ra sát khí lạnh và sắc bén và có thể chém chết ông chú đó ra ngay lập tức. Khuôn mặt cậu ấy tuy lạnh như băng nhưng lại biểu lộ rõ sự đáng sợ đó. Ông chú bỗng toát mồ hôi, bỏ tay tôi ra rồi lùi lại vài bước. Nhưng ông ta vãn chưa chịu thua. "Mấy người làm ăn kiểu gì thế hả?"Ông chú gầm lên tức tối.
Ông quản lý được gọi tới, xin lỗi khách hàng rối rít. Ông chú đó hóa ra là một giám đốc của một công ty lớn nên thảo nào họ sợ đến vậy. Vì có Hàn Băng Vũ nói hộ nên tôi không bị làm 'lao công' cho quán bar vì tội không làm khách hài lòng nữa. Chị gái trả lại tôi đồ xong xuôi thì tôi cùng Hàn Băng Vũ đi về.
...................
Đứng trước cổng trung tâm thương mại, Hàn Băng Vũ dắt xe đạp ra trước mặt tôi. Tôi nhìn lại cái trung tâm 'khủng hoảng tinh thần' này, có chết tôi cũng không dám quay lại lần nữa.
"Tôi đưa cô về."
Hàn Băng Vũ mở lời trước làm tôi giật mình. Tôi đưa mắt nhìn Hàn Băng Vũ. Cậu ấy cũng đang nhìn tôi trân trân. Khi đụng phải ánh mắt đó, tôi vội đỏ mặt, quay đi. "Tôi... tôi tự về được."Tôi nói.
"Bằng gì?"
"Ta... taxi?"
"Tôi đưa cô về."
Sao cậu ta cứ muốn đưa tôi về thế? Tôi không dám ngồi sau xe đạp đâu. Huống hồ đường về nhà còn xa, tôi sợ cậu ấy đạp không nổi.
"Nhà... nhà tôi xa lắm. Tôi... tôi tự về được."Tôi gượng cười.
Tôi không quan tâm tới việc về cho lắm, tôi chỉ muốn nghe cậu ấy hỏi rằng vì sao tôi lại ở đây mà thôi.
"Không nói."
"Hả?"
"Tôi không nói, cô không nói, giữ bí mật được chứ?"
À, tôi hiểu cậu ấy đang muốn giữ bí mật gì rồi. Hóa ra giao tiếp nhiều với cậu ấy làm tôi chợt hiểu ra 'ngôn ngữ' của cậu ấy.
Mà cậu ấy nói đúng, ai mà phát hiện ra tôi ở đây thì...
Tưởng tượng: tôi đang đứng ở đầu tàu, tận hưởng cảm giác 'I am the king of the world' thì sóng từ đâu đánh ụp một phát ngã ngửa.
Hic hic, bị đuổi học như chơi đấy à! Đứa như tôi lại còn mới học ở đây chưa đầy một tuần.
À à, suýt quên!
"Ừm... tôi... tôi trả cậu."Tôi đưa túi đồ ra. Cái túi này đựng những đồ dùng vô cùng đắt mà Hàn Băng Vũ đã nói là cho tôi.
"Giữ lấy."Hàn Băng Vũ nói. Tuy rằng cậu ta nói cho tôi, nhưng giọng nói lạnh cùng tâm trạng khô khan, như thiếu tốn tình cảm làm tôi thấy Hàn Băng Vũ trước mặt chỉ coi quần áo là thứ đồ chơi, ai mặc rồi thì cho, không có thành ý gì cả.
"Tôi... tôi không thể nhận."Nhân cơ hội, tôi đặt túi vào giỏ xe đạp của Hàn Băng Vũ. "Cậu về cẩn thận."Nói xong, tôi chạy đi mất.
Tôi có cảm giác như mình đang trốn tránh cậu ấy vậy.
Nhưng là... tại sao?
....................
"Ắt xì!"Đứng trước cổng trường, tôi hắt hơi một cái rõ to, lấy hết được sự chú ý của những học sinh xung quanh. Tôi xấu hổ, chạy nhanh vào trong trường. Không hiểu, hình như có ai nhắc tới tôi hay sao ý!
Tôi cong đít chạy vào trong trường. Nhưng đang chạy thì tôi phanh gấp lại ở trước nhà để xe. Tôi thấy tên Lôi Vĩ Vĩ, ăn mặc không ra thể thống gì cả, đang ngồi xổm bên cạnh một chiếc xe đạp, loay hoay làm gì đó một lúc rồi đứng dậy, tung tăng đi về phía cửa bên kia của nhà để xe.
Hắn làm gì vậy? Xe đạp của ai đó?
Tôi lại gần để xem xem. Thoạt đầu tôi tưởng không có gì, nhưng nhìn kĩ thì thấy có vài cái đinh nhỏ đâm xuyên vào lốp xe.
Tôi có thể dự đoán ngay lập tức: Đây là xe của Hàn Băng Vũ và đinh là của Lôi Vĩ Vĩ.
Ôi má ơi, Lôi đại ca, cậu không tha cho Hàn thiếu gia một hôm thì cậu không chịu được à?
"Y Y, không được động vào."Giọng nói của Lôi Vĩ Vĩ vang lên đằng sau tôi, kéo tôi tránh xa chiếc xe.
Hắn quay trở lại khi nào vậy? Hắn là ma chắc?
"Xe đó là của..."Tôi hỏi.
"Haha, cô có con mắt tinh tường, nhìn xa trông rộng, đấy!"Lôi Vĩ Vĩ cười hả hê, vỗ lưng tôi bùm bụp. "Trần Hạo Nam vừa bày cho tôi trò này xong."
À đúng rồi, tôi phải hỏi hắn về vụ ở quán bar hôm trước, bảo hắn boof thường cho tôi. Tôi đánh liều. "Đại... đại ca, hôm ở quán b..."
"Hahaha, được rồi Y Y, bây giờ cô thông báo cho tôi biết, cô có nắm bắt được gì khi theo dõi bánh bèo thối hôm qua không?"Lôi Vĩ Vĩ thản nhiên cắt lời tôi. "Hôm qua tôi thấy cô đi theo hắn."
Thôi thôi, tôi mà hỏi tên này về điều đó chắc chắn hắn sẽ đem tôi ra nướng lên.
"Cậu theo dõi tôi và Hàn Băng Vũ?"Tôi ngạc nhiên hỏi.
"Không. Tôi nhìn thấy thế nên tôi mới yên tâm đi về chứ!"Lôi Vĩ Vĩ vỗ ngực. "Đấng nam nhi ta đây chưa hề lén lút theo dõi người khác. Hahaha!"
Tiếng cười của Lôi Vĩ Vĩ chưa kịp dứt thì một tiếng va đập mạnh vang lên. Đầu Lôi Vĩ Vĩ bị gập xuống, xuất hiện một cục u nổi to. Tôi kinh hãi lùi lại đằng sau mấy bước.
"Thằng nhóc hư đốn, chỉ giỏi bày trò mà!"
Ah, là giọng của chị Điệp Điệp.
Hàn Băng Vũ? Là Hàn Băng Vũ sao?
"Mày là thằng nào?"Ông chú hất tay của cậu ấy ra. Đôi mắt nhíu lại, mặt nổi gân xanh.
"Bỏ ra."Hàn Băng Vũ nhắc lại lần nữa. Cả người cậu ấy tỏa ra sát khí lạnh và sắc bén và có thể chém chết ông chú đó ra ngay lập tức. Khuôn mặt cậu ấy tuy lạnh như băng nhưng lại biểu lộ rõ sự đáng sợ đó. Ông chú bỗng toát mồ hôi, bỏ tay tôi ra rồi lùi lại vài bước. Nhưng ông ta vãn chưa chịu thua. "Mấy người làm ăn kiểu gì thế hả?"Ông chú gầm lên tức tối.
Ông quản lý được gọi tới, xin lỗi khách hàng rối rít. Ông chú đó hóa ra là một giám đốc của một công ty lớn nên thảo nào họ sợ đến vậy. Vì có Hàn Băng Vũ nói hộ nên tôi không bị làm 'lao công' cho quán bar vì tội không làm khách hài lòng nữa. Chị gái trả lại tôi đồ xong xuôi thì tôi cùng Hàn Băng Vũ đi về.
...................
Đứng trước cổng trung tâm thương mại, Hàn Băng Vũ dắt xe đạp ra trước mặt tôi. Tôi nhìn lại cái trung tâm 'khủng hoảng tinh thần' này, có chết tôi cũng không dám quay lại lần nữa.
"Tôi đưa cô về."
Hàn Băng Vũ mở lời trước làm tôi giật mình. Tôi đưa mắt nhìn Hàn Băng Vũ. Cậu ấy cũng đang nhìn tôi trân trân. Khi đụng phải ánh mắt đó, tôi vội đỏ mặt, quay đi. "Tôi... tôi tự về được."Tôi nói.
"Bằng gì?"
"Ta... taxi?"
"Tôi đưa cô về."
Sao cậu ta cứ muốn đưa tôi về thế? Tôi không dám ngồi sau xe đạp đâu. Huống hồ đường về nhà còn xa, tôi sợ cậu ấy đạp không nổi.
"Nhà... nhà tôi xa lắm. Tôi... tôi tự về được."Tôi gượng cười.
Tôi không quan tâm tới việc về cho lắm, tôi chỉ muốn nghe cậu ấy hỏi rằng vì sao tôi lại ở đây mà thôi.
"Không nói."
"Hả?"
"Tôi không nói, cô không nói, giữ bí mật được chứ?"
À, tôi hiểu cậu ấy đang muốn giữ bí mật gì rồi. Hóa ra giao tiếp nhiều với cậu ấy làm tôi chợt hiểu ra 'ngôn ngữ' của cậu ấy.
Mà cậu ấy nói đúng, ai mà phát hiện ra tôi ở đây thì...
Tưởng tượng: tôi đang đứng ở đầu tàu, tận hưởng cảm giác 'I am the king of the world' thì sóng từ đâu đánh ụp một phát ngã ngửa.
Hic hic, bị đuổi học như chơi đấy à! Đứa như tôi lại còn mới học ở đây chưa đầy một tuần.
À à, suýt quên!
"Ừm... tôi... tôi trả cậu."Tôi đưa túi đồ ra. Cái túi này đựng những đồ dùng vô cùng đắt mà Hàn Băng Vũ đã nói là cho tôi.
"Giữ lấy."Hàn Băng Vũ nói. Tuy rằng cậu ta nói cho tôi, nhưng giọng nói lạnh cùng tâm trạng khô khan, như thiếu tốn tình cảm làm tôi thấy Hàn Băng Vũ trước mặt chỉ coi quần áo là thứ đồ chơi, ai mặc rồi thì cho, không có thành ý gì cả.
"Tôi... tôi không thể nhận."Nhân cơ hội, tôi đặt túi vào giỏ xe đạp của Hàn Băng Vũ. "Cậu về cẩn thận."Nói xong, tôi chạy đi mất.
Tôi có cảm giác như mình đang trốn tránh cậu ấy vậy.
Nhưng là... tại sao?
....................
"Ắt xì!"Đứng trước cổng trường, tôi hắt hơi một cái rõ to, lấy hết được sự chú ý của những học sinh xung quanh. Tôi xấu hổ, chạy nhanh vào trong trường. Không hiểu, hình như có ai nhắc tới tôi hay sao ý!
Tôi cong đít chạy vào trong trường. Nhưng đang chạy thì tôi phanh gấp lại ở trước nhà để xe. Tôi thấy tên Lôi Vĩ Vĩ, ăn mặc không ra thể thống gì cả, đang ngồi xổm bên cạnh một chiếc xe đạp, loay hoay làm gì đó một lúc rồi đứng dậy, tung tăng đi về phía cửa bên kia của nhà để xe.
Hắn làm gì vậy? Xe đạp của ai đó?
Tôi lại gần để xem xem. Thoạt đầu tôi tưởng không có gì, nhưng nhìn kĩ thì thấy có vài cái đinh nhỏ đâm xuyên vào lốp xe.
Tôi có thể dự đoán ngay lập tức: Đây là xe của Hàn Băng Vũ và đinh là của Lôi Vĩ Vĩ.
Ôi má ơi, Lôi đại ca, cậu không tha cho Hàn thiếu gia một hôm thì cậu không chịu được à?
"Y Y, không được động vào."Giọng nói của Lôi Vĩ Vĩ vang lên đằng sau tôi, kéo tôi tránh xa chiếc xe.
Hắn quay trở lại khi nào vậy? Hắn là ma chắc?
"Xe đó là của..."Tôi hỏi.
"Haha, cô có con mắt tinh tường, nhìn xa trông rộng, đấy!"Lôi Vĩ Vĩ cười hả hê, vỗ lưng tôi bùm bụp. "Trần Hạo Nam vừa bày cho tôi trò này xong."
À đúng rồi, tôi phải hỏi hắn về vụ ở quán bar hôm trước, bảo hắn boof thường cho tôi. Tôi đánh liều. "Đại... đại ca, hôm ở quán b..."
"Hahaha, được rồi Y Y, bây giờ cô thông báo cho tôi biết, cô có nắm bắt được gì khi theo dõi bánh bèo thối hôm qua không?"Lôi Vĩ Vĩ thản nhiên cắt lời tôi. "Hôm qua tôi thấy cô đi theo hắn."
Thôi thôi, tôi mà hỏi tên này về điều đó chắc chắn hắn sẽ đem tôi ra nướng lên.
"Cậu theo dõi tôi và Hàn Băng Vũ?"Tôi ngạc nhiên hỏi.
"Không. Tôi nhìn thấy thế nên tôi mới yên tâm đi về chứ!"Lôi Vĩ Vĩ vỗ ngực. "Đấng nam nhi ta đây chưa hề lén lút theo dõi người khác. Hahaha!"
Tiếng cười của Lôi Vĩ Vĩ chưa kịp dứt thì một tiếng va đập mạnh vang lên. Đầu Lôi Vĩ Vĩ bị gập xuống, xuất hiện một cục u nổi to. Tôi kinh hãi lùi lại đằng sau mấy bước.
"Thằng nhóc hư đốn, chỉ giỏi bày trò mà!"
Ah, là giọng của chị Điệp Điệp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook