Mạch Thượng Nhân Như Ngọc
-
Chương 21: Tôi chính là thần đó!
"Chúng ta làm một cuộc trao đổi đi!"
"Cậu bị điên à?" Sở Hàn hừ nhẹ một tiếng, cứ thế vòng người bước qua người Trúc Ngải Mạch.
Bạn học Trúc nghe được câu này, chỉ có thể trợn mắt há mồm, lời mắng chửi đến bên miệng cũng không thể thốt ra nổi.
Sau khi hít vào mấy hơi mới có thể bình tĩnh không chửi ẩm lên, chỉ vặn ngược lại kẻ kia: "Sao tôi lại bị điên?"
Lúc bấy giờ Sở Hàn mới quay đầu nhìn Trúc Ngải Mạch, trong ánh mắt nhìn cô còn tràn ra cả vẻ khinh bỉ thấy rõ: "Một người đến nhà còn không thể về thì lấy tư cách gì mà trao đổi với tôi?"
Trúc Ngải Mạch nghe vậy nhất thời á khẩu. Bởi vì căn bản là Sở Hàn nói quá đúng.
Cô chẳng có gì để trao đổi với cậu ta cả.
Không phải vì bạn học Trúc không có gì đáng giá hay không có khả năng gì; mà là do tất cả những gì mà cô có, Sở Hàn về cơ bản cũng đều đầy đủ cả.
Nhưng nghĩ thì là nghĩ thế, đời nào Trúc đại tiểu thư lại chấp nhận việc cứ thế cắp mông đi về. Cô đã bước vào căn phòng này thì không đời nào có chuyện chưa đạt được kế hoạch đã đi ra được.
Trước khi để người đối diện quay đi lần nữa, Trúc Ngải Mạch nhanh tay bắt lấy ống tay áo của Sở Hàn kéo chặt lại, nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt người kia, rành mạch nói: "Bất cứ điều gì cậu muốn tôi đều có thể đem ra trước mặt cậu được!"
Lời nói hùng hồn oai phong, cùng gương mặt nâng lên đúng chuẩn 45 độ tạo ra vẻ hống hách tiêu chuẩn.
Sở Hàn cúi đầu nhìn cái vẻ mặt hất lên trời kia của cô, chẳng hiểu sao lại hừ lạnh một tiếng: "Tiếc quá! Tôi hiện tại chẳng muốn gì cả."
Nói đoạn, cánh tay rắn chắc vô cùng nhẹ nhàng giật khỏi tầm kiểm soát của cô gái nào đó.
Sở Hàn lạnh giọng: "Mời cậu ra khỏi phòng tôi ngay!"
"Aiiiiii!!!!! Sao lại không có chuyện gì được chứ? Con người cậu sao mà tẻ nhạt thế? Chẳng nhẽ từ bé đến lớn không có mong ước gì sao?" Trúc Ngải Mạch bị đuổi đi, tâm trạng lại càng sốt ruột, gắt lên với Sở Hàn.
Cậu con trai đưa tay khoanh trước ngực, trong lòng đột nhiên cảm giác bất lực khi nhìn người kia cố bấu víu vào cạnh ghế sofa của mình. Lần đầu tiên có một người khác ngoại trừ Sở Vũ Triết khiến cho anh cảm thấy muốn túm cổ đánh cho một trận mà không thể ra tay nổi.
Thật đúng là có bản lĩnh đấy!
"Cậu cũng đâu phải là thần, sao tôi phải ước với cậu cơ chứ?"
"Tôi chính là thần!" Trúc Ngải Mạch hét lên một tiếng.
Sau đó hùng hổ rũ dép dưới chân ra leo lên ghế sofa, bày ra dáng vẻ giống như nữ thần Tự Do nói: "Tôi chính là thần! Cậu chỉ cần đồng ý trao đổi với tôi, tôi nhất định sẽ thực hiện lời ước của cậu. Nếu không..... Nếu không...."
Sở đại thiếu vẫn giữ nguyên dáng đứng của mình, nhìn người kia ba hoa khoác lác: "Nếu không thì thế nào?"
Trúc Ngải Mạch đảo mắt nhìn Sở Hàn một cái, đại não xoay chuyển suy nghĩ một hồi. Cuối cùng, cô cũng leo xuống khỏi sofa, cứ thế trực tiếp ngồi bệt xuống đất, ôm chặt lấy tay ghế sofa, ngước mắt nhìn bóng người cao lớn phía trước.
Sở Hàn loáng thoáng thấy nụ cười gợi đòn của cô bên khóe môi, tiếp theo, tai cũng nghe được mấy câu gợi đòn của cô luôn: "Nếu không thì tôi sẽ ăn vạ ở đây, cậu cũng chẳng thể làm gì được. Đợi dì Nhu về rồi, tôi sẽ nói cậu bắt nạt tôi."
Sở Hàn không kìm được cười lạnh một tiếng, ánh mắt thoáng chút đã sa sầm. Trên đời này anh ghét nhất là việc bị người khác uy hiếp, đặc biệt lại còn là lôi mẹ anh ra uy hiếp nữa chứ.
Nhưng mà Sở thiếu còn có thể làm gì?
Dựa vào kinh nghiệm chứng kiến khả năng lật mặt nhanh như lật sách của Trúc Ngải Mạch cùng với bao nhiêu năm biết được khả năng khóc lóc của mẹ mình như thế nào, Sở Hàn cuối cùng dù giận đến muốn điên người lên rồi cũng phải cắn răng nhịn xuống.
"Rốt cuộc thì cậu muốn cái gì?" Mấy chữ này cơ hồ là anh nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Trúc Ngải Mạch cười hì hì vô tội nhìn người phía trước. Bấy giờ lại lồm cồm bò dậy, cẩn thận phủi bụi trên người.
Sở Hàn vẫn nhìn cô chằm chằm, cố nín việc lập tức xách cổ áo người kia quăng luôn ra khỏi cửa sổ.
Phải đợi bạn học Trúc làm màu thêm một hai phút sau, không gian tĩnh mịch mới lại có tiếng nói: "Chuyện là, lúc nãy tôi có vô tình phát hiện ra trong nhà cậu có một phòng thí nghiệm vật lí thì phải."
Vừa nói, Trúc Ngải Mạch vừa đảo mắt nhìn quanh, hoàn toàn không dám nhìn trực diện vào phía đối diện.
Ừ thì có vẻ lúc thật sự tức giận cậu ta cũng có chút đáng sợ đấy.
"Thì sao?" Giọng Sở Hàn lạnh ngắt.
Phòng thí nghiệm vật lí trong nhà là căn phòng Sở Hàn tốn công tốn sức chăm sóc nhất. Đến dọn dẹp cũng là tự anh dọn dẹp chứ hoàn toàn không dám để dì giúp việc vào dọn. Trước nay đều được coi là căn cứ bất khả xâm phạm của Sở Hàn, chưa từng có ai được bước vào, bình thường cũng là kéo rèm đóng cửa. Làm thế nào mà Trúc Ngải Mạch lại có thể VÔ TÌNH biết được kia chứ?
Không cần hỏi cũng rõ, một là mẹ anh, hai thì chính là thằng oắt con Sở Vũ Triết kia.
"Thì chính là.... Tôi có thể sử dụng nó không?"
Nói để mấy lời này, cuối cùng Trúc Ngải Mạch cũng phải nghiêm túc nhìn thẳng vào Sở Hàn.
Dù chẳng muốn thừa nhận điều này chút nào (vì bạn Trúc cảm thấy hơi sỉ nhục) nhưng giờ thì cô đang là người cầu Sở Hàn, tất nhiên cần phải trân thành một chút. Đây cũng được tính là một trong những quy tắc làm người của cô.
Nhưng đôi mắt chân thành của bạn học Trúc không thể làm lay động được bạn học Sở. Gương mặt Sở Hàn vẫn đen như đít nồi.
Có thể không đen được sao?
Bạn thử tưởng tượng việc bảo bối của mình đột nhiên bị người ta nhòm ngó xem nào! Còn chưa cho kẻ kia một gậy đã là may rồi đấy.
"Cậu muốn làm gì?" Giọng anh khó khăn hỏi.
Trúc Ngải Mạch mím môi, thành thật khai báo: "Cậu biết đấy, ở phòng thí nghiệm vật lí của trường có rất nhiều dụng cụ do bảo quản không đúng cách nên đều đã bị hỏng cả rồi. Tôi đơn giản chỉ muốn làm thực nghiệm, tận mắt kiểm chứng kết quả mà thôi."
"Tại sao phải kiểm chứng? Không phải trong sách giáo khoa đều có rồi sao? Cậu cứ theo trong đó là được rồi, các nhà khoa học đều đã kiểm chứng còn có thể sai sao?"
Sở Hàn thẳng thừng từ chối, cũng không muốn tiếp tục dài dòng với cô nữa, lại định quay đầu chạy trốn.
Nhưng Trúc Ngải Mạch cũng không chịu thua, vội vàng túm chặt lấy cánh tay Sở Hàn, ôm ghì lấy, bắt đầu giở giọng sướt mướt: "Sở Hàn, thân là một người nằm trong đội tuyển Vật lý, yêu thích Vật lý từ nhỏ mà cậu có thể nói ra những lời như thế sao? Cậu không cảm thấy có lỗi với Einstein, Newton, Marie Curie à? Khoa học là nghiêm cứu, là không ngừng tìm hiểu ra những cái mới. Sao cậu có thể chỉ biết tới quá khứ như vậy?"
Sở Hàn có chút nhức đầu.
Tại sao anh lại dính vào cái cục rắc rối này thế? Có ai có thể tới và giải thích giùm không?
Tiếng Trúc Ngải Mạch vẫn lải nhải bên tai không dứt.
Tay thì đã bị ôm chặt, chân còn bị người kia chẳng kiêng dè gì dẫm cả hai chân lên, cả người cô gần như là đu trên người anh. Sở Hàn muốn đi cũng đi không nổi với cái bao thịt người này.
Phải đến mười lăm phút sao, cuối cùng thật sự chịu không nổi nữa, giãy dụa cũng vô ích, mà sức địch tấn công vẫn còn quá mạnh, cuối cùng Sở thiếu phải ôm cờ trắng ra vẫy.
Anh bất lực quay đầu nhìn cô gái vẫn đang vung nước miếng giảng đạo lí về chuyện phải biết tiến lên phía trước, khám phá chân lí của khoa học bla bla: "Được rồi!"
"Tôi bảo vào cậu rồi, thế giới này còn rất nhiều điều chưa... được rồi... đúng thế... Hả? Cậu bảo gì cơ?"
Trúc Ngải Mạch đang liếng thắng nghe vậy vội vàng phanh gấp, ngơ ngác nhìn người kia.
"Tôi nói được rồi! Cậu muốn dùng căn phòng đó thì cứ dùng đi!" Sở Hàn yếu ớt thông báo.
Trúc tiểu thư nghe được, hai mắt mở lớn, nụ cười cũng nở rộ. Mọi câu chữ lúc này đều đã biến thành chữ a kéo dài mãi. Cô túm lấy một bên vai Sở Hàn điên cuồng lắc mạnh, lắc đến mức gần như là lắc bay hồn anh luôn.
Sở Hàn bị hành hạ một lúc nữa, sau đó tưởng như mọi chuyện đã yên ổn, định tiễn hung thần này ra khỏi cửa, chẳng ngờ, Trúc Ngải Mạch vẫn chưa chịu đi.
"Nhưng mà điều kiện của cậu là gì?"
"Lại còn điều kiện gì nữa?" Giọng điệu vô cùng mỏi mệt.
Thiếu chút nữa là Sở Hàn đã gọi luôn một tiếng "chị hai ơi" ra khỏi miệng, may là phanh lại kịp, nếu không thì thật mất mặt.
"Bởi vì chúng ta là trao đổi mà. Trao đổi thì phải công bằng chứ. Cậu cho phép tôi vào phòng thí nghiệm, vậy thì tôi phải làm gì cho cậu đây?"
Cậu đừng làm gì cả là được!
Sở Hàn muốn nói thế, nhưng mà lại không dám nói.
Đùa à, nhìn vẻ nghiêm túc của người kia đi. Có khi anh mà mở miệng nói thế cô lại điên lên vác ghế vả vào miệng anh luôn ấy chứ. Dù sao thì mình cũng đã chẳng còn giá trị lợi dụng với cô nữa rồi.
Sở Hàn hơi suy nghĩ thử một chút. May mắn là trong lúc đầu óc tối mịt, đột nhiên anh lại nhìn thấy một tia sáng le lói.
"Có phải chuyện gì cô cũng làm được đúng không?"
Trúc Ngải Mạch rùng mình một cái trước ánh nhìn chẳng mấy tử tế của ngồi ở phía bên kia đầu sofa. Theo bản năng cô nhích mông tránh xa chỗ kia hơn một chút. Lời nói hùng hồn ban nãy bỗng chốc cũng trở nên yếu thế hơn: "Ừm.... Chắc thế á."
"Vậy thì..."
Sở Hàn híp mắt cười nhìn người kia.
Tình thế dường như đã hoàn toàn đảo lộn so với lúc ban đầu.
"Cậu bị điên à?" Sở Hàn hừ nhẹ một tiếng, cứ thế vòng người bước qua người Trúc Ngải Mạch.
Bạn học Trúc nghe được câu này, chỉ có thể trợn mắt há mồm, lời mắng chửi đến bên miệng cũng không thể thốt ra nổi.
Sau khi hít vào mấy hơi mới có thể bình tĩnh không chửi ẩm lên, chỉ vặn ngược lại kẻ kia: "Sao tôi lại bị điên?"
Lúc bấy giờ Sở Hàn mới quay đầu nhìn Trúc Ngải Mạch, trong ánh mắt nhìn cô còn tràn ra cả vẻ khinh bỉ thấy rõ: "Một người đến nhà còn không thể về thì lấy tư cách gì mà trao đổi với tôi?"
Trúc Ngải Mạch nghe vậy nhất thời á khẩu. Bởi vì căn bản là Sở Hàn nói quá đúng.
Cô chẳng có gì để trao đổi với cậu ta cả.
Không phải vì bạn học Trúc không có gì đáng giá hay không có khả năng gì; mà là do tất cả những gì mà cô có, Sở Hàn về cơ bản cũng đều đầy đủ cả.
Nhưng nghĩ thì là nghĩ thế, đời nào Trúc đại tiểu thư lại chấp nhận việc cứ thế cắp mông đi về. Cô đã bước vào căn phòng này thì không đời nào có chuyện chưa đạt được kế hoạch đã đi ra được.
Trước khi để người đối diện quay đi lần nữa, Trúc Ngải Mạch nhanh tay bắt lấy ống tay áo của Sở Hàn kéo chặt lại, nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt người kia, rành mạch nói: "Bất cứ điều gì cậu muốn tôi đều có thể đem ra trước mặt cậu được!"
Lời nói hùng hồn oai phong, cùng gương mặt nâng lên đúng chuẩn 45 độ tạo ra vẻ hống hách tiêu chuẩn.
Sở Hàn cúi đầu nhìn cái vẻ mặt hất lên trời kia của cô, chẳng hiểu sao lại hừ lạnh một tiếng: "Tiếc quá! Tôi hiện tại chẳng muốn gì cả."
Nói đoạn, cánh tay rắn chắc vô cùng nhẹ nhàng giật khỏi tầm kiểm soát của cô gái nào đó.
Sở Hàn lạnh giọng: "Mời cậu ra khỏi phòng tôi ngay!"
"Aiiiiii!!!!! Sao lại không có chuyện gì được chứ? Con người cậu sao mà tẻ nhạt thế? Chẳng nhẽ từ bé đến lớn không có mong ước gì sao?" Trúc Ngải Mạch bị đuổi đi, tâm trạng lại càng sốt ruột, gắt lên với Sở Hàn.
Cậu con trai đưa tay khoanh trước ngực, trong lòng đột nhiên cảm giác bất lực khi nhìn người kia cố bấu víu vào cạnh ghế sofa của mình. Lần đầu tiên có một người khác ngoại trừ Sở Vũ Triết khiến cho anh cảm thấy muốn túm cổ đánh cho một trận mà không thể ra tay nổi.
Thật đúng là có bản lĩnh đấy!
"Cậu cũng đâu phải là thần, sao tôi phải ước với cậu cơ chứ?"
"Tôi chính là thần!" Trúc Ngải Mạch hét lên một tiếng.
Sau đó hùng hổ rũ dép dưới chân ra leo lên ghế sofa, bày ra dáng vẻ giống như nữ thần Tự Do nói: "Tôi chính là thần! Cậu chỉ cần đồng ý trao đổi với tôi, tôi nhất định sẽ thực hiện lời ước của cậu. Nếu không..... Nếu không...."
Sở đại thiếu vẫn giữ nguyên dáng đứng của mình, nhìn người kia ba hoa khoác lác: "Nếu không thì thế nào?"
Trúc Ngải Mạch đảo mắt nhìn Sở Hàn một cái, đại não xoay chuyển suy nghĩ một hồi. Cuối cùng, cô cũng leo xuống khỏi sofa, cứ thế trực tiếp ngồi bệt xuống đất, ôm chặt lấy tay ghế sofa, ngước mắt nhìn bóng người cao lớn phía trước.
Sở Hàn loáng thoáng thấy nụ cười gợi đòn của cô bên khóe môi, tiếp theo, tai cũng nghe được mấy câu gợi đòn của cô luôn: "Nếu không thì tôi sẽ ăn vạ ở đây, cậu cũng chẳng thể làm gì được. Đợi dì Nhu về rồi, tôi sẽ nói cậu bắt nạt tôi."
Sở Hàn không kìm được cười lạnh một tiếng, ánh mắt thoáng chút đã sa sầm. Trên đời này anh ghét nhất là việc bị người khác uy hiếp, đặc biệt lại còn là lôi mẹ anh ra uy hiếp nữa chứ.
Nhưng mà Sở thiếu còn có thể làm gì?
Dựa vào kinh nghiệm chứng kiến khả năng lật mặt nhanh như lật sách của Trúc Ngải Mạch cùng với bao nhiêu năm biết được khả năng khóc lóc của mẹ mình như thế nào, Sở Hàn cuối cùng dù giận đến muốn điên người lên rồi cũng phải cắn răng nhịn xuống.
"Rốt cuộc thì cậu muốn cái gì?" Mấy chữ này cơ hồ là anh nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Trúc Ngải Mạch cười hì hì vô tội nhìn người phía trước. Bấy giờ lại lồm cồm bò dậy, cẩn thận phủi bụi trên người.
Sở Hàn vẫn nhìn cô chằm chằm, cố nín việc lập tức xách cổ áo người kia quăng luôn ra khỏi cửa sổ.
Phải đợi bạn học Trúc làm màu thêm một hai phút sau, không gian tĩnh mịch mới lại có tiếng nói: "Chuyện là, lúc nãy tôi có vô tình phát hiện ra trong nhà cậu có một phòng thí nghiệm vật lí thì phải."
Vừa nói, Trúc Ngải Mạch vừa đảo mắt nhìn quanh, hoàn toàn không dám nhìn trực diện vào phía đối diện.
Ừ thì có vẻ lúc thật sự tức giận cậu ta cũng có chút đáng sợ đấy.
"Thì sao?" Giọng Sở Hàn lạnh ngắt.
Phòng thí nghiệm vật lí trong nhà là căn phòng Sở Hàn tốn công tốn sức chăm sóc nhất. Đến dọn dẹp cũng là tự anh dọn dẹp chứ hoàn toàn không dám để dì giúp việc vào dọn. Trước nay đều được coi là căn cứ bất khả xâm phạm của Sở Hàn, chưa từng có ai được bước vào, bình thường cũng là kéo rèm đóng cửa. Làm thế nào mà Trúc Ngải Mạch lại có thể VÔ TÌNH biết được kia chứ?
Không cần hỏi cũng rõ, một là mẹ anh, hai thì chính là thằng oắt con Sở Vũ Triết kia.
"Thì chính là.... Tôi có thể sử dụng nó không?"
Nói để mấy lời này, cuối cùng Trúc Ngải Mạch cũng phải nghiêm túc nhìn thẳng vào Sở Hàn.
Dù chẳng muốn thừa nhận điều này chút nào (vì bạn Trúc cảm thấy hơi sỉ nhục) nhưng giờ thì cô đang là người cầu Sở Hàn, tất nhiên cần phải trân thành một chút. Đây cũng được tính là một trong những quy tắc làm người của cô.
Nhưng đôi mắt chân thành của bạn học Trúc không thể làm lay động được bạn học Sở. Gương mặt Sở Hàn vẫn đen như đít nồi.
Có thể không đen được sao?
Bạn thử tưởng tượng việc bảo bối của mình đột nhiên bị người ta nhòm ngó xem nào! Còn chưa cho kẻ kia một gậy đã là may rồi đấy.
"Cậu muốn làm gì?" Giọng anh khó khăn hỏi.
Trúc Ngải Mạch mím môi, thành thật khai báo: "Cậu biết đấy, ở phòng thí nghiệm vật lí của trường có rất nhiều dụng cụ do bảo quản không đúng cách nên đều đã bị hỏng cả rồi. Tôi đơn giản chỉ muốn làm thực nghiệm, tận mắt kiểm chứng kết quả mà thôi."
"Tại sao phải kiểm chứng? Không phải trong sách giáo khoa đều có rồi sao? Cậu cứ theo trong đó là được rồi, các nhà khoa học đều đã kiểm chứng còn có thể sai sao?"
Sở Hàn thẳng thừng từ chối, cũng không muốn tiếp tục dài dòng với cô nữa, lại định quay đầu chạy trốn.
Nhưng Trúc Ngải Mạch cũng không chịu thua, vội vàng túm chặt lấy cánh tay Sở Hàn, ôm ghì lấy, bắt đầu giở giọng sướt mướt: "Sở Hàn, thân là một người nằm trong đội tuyển Vật lý, yêu thích Vật lý từ nhỏ mà cậu có thể nói ra những lời như thế sao? Cậu không cảm thấy có lỗi với Einstein, Newton, Marie Curie à? Khoa học là nghiêm cứu, là không ngừng tìm hiểu ra những cái mới. Sao cậu có thể chỉ biết tới quá khứ như vậy?"
Sở Hàn có chút nhức đầu.
Tại sao anh lại dính vào cái cục rắc rối này thế? Có ai có thể tới và giải thích giùm không?
Tiếng Trúc Ngải Mạch vẫn lải nhải bên tai không dứt.
Tay thì đã bị ôm chặt, chân còn bị người kia chẳng kiêng dè gì dẫm cả hai chân lên, cả người cô gần như là đu trên người anh. Sở Hàn muốn đi cũng đi không nổi với cái bao thịt người này.
Phải đến mười lăm phút sao, cuối cùng thật sự chịu không nổi nữa, giãy dụa cũng vô ích, mà sức địch tấn công vẫn còn quá mạnh, cuối cùng Sở thiếu phải ôm cờ trắng ra vẫy.
Anh bất lực quay đầu nhìn cô gái vẫn đang vung nước miếng giảng đạo lí về chuyện phải biết tiến lên phía trước, khám phá chân lí của khoa học bla bla: "Được rồi!"
"Tôi bảo vào cậu rồi, thế giới này còn rất nhiều điều chưa... được rồi... đúng thế... Hả? Cậu bảo gì cơ?"
Trúc Ngải Mạch đang liếng thắng nghe vậy vội vàng phanh gấp, ngơ ngác nhìn người kia.
"Tôi nói được rồi! Cậu muốn dùng căn phòng đó thì cứ dùng đi!" Sở Hàn yếu ớt thông báo.
Trúc tiểu thư nghe được, hai mắt mở lớn, nụ cười cũng nở rộ. Mọi câu chữ lúc này đều đã biến thành chữ a kéo dài mãi. Cô túm lấy một bên vai Sở Hàn điên cuồng lắc mạnh, lắc đến mức gần như là lắc bay hồn anh luôn.
Sở Hàn bị hành hạ một lúc nữa, sau đó tưởng như mọi chuyện đã yên ổn, định tiễn hung thần này ra khỏi cửa, chẳng ngờ, Trúc Ngải Mạch vẫn chưa chịu đi.
"Nhưng mà điều kiện của cậu là gì?"
"Lại còn điều kiện gì nữa?" Giọng điệu vô cùng mỏi mệt.
Thiếu chút nữa là Sở Hàn đã gọi luôn một tiếng "chị hai ơi" ra khỏi miệng, may là phanh lại kịp, nếu không thì thật mất mặt.
"Bởi vì chúng ta là trao đổi mà. Trao đổi thì phải công bằng chứ. Cậu cho phép tôi vào phòng thí nghiệm, vậy thì tôi phải làm gì cho cậu đây?"
Cậu đừng làm gì cả là được!
Sở Hàn muốn nói thế, nhưng mà lại không dám nói.
Đùa à, nhìn vẻ nghiêm túc của người kia đi. Có khi anh mà mở miệng nói thế cô lại điên lên vác ghế vả vào miệng anh luôn ấy chứ. Dù sao thì mình cũng đã chẳng còn giá trị lợi dụng với cô nữa rồi.
Sở Hàn hơi suy nghĩ thử một chút. May mắn là trong lúc đầu óc tối mịt, đột nhiên anh lại nhìn thấy một tia sáng le lói.
"Có phải chuyện gì cô cũng làm được đúng không?"
Trúc Ngải Mạch rùng mình một cái trước ánh nhìn chẳng mấy tử tế của ngồi ở phía bên kia đầu sofa. Theo bản năng cô nhích mông tránh xa chỗ kia hơn một chút. Lời nói hùng hồn ban nãy bỗng chốc cũng trở nên yếu thế hơn: "Ừm.... Chắc thế á."
"Vậy thì..."
Sở Hàn híp mắt cười nhìn người kia.
Tình thế dường như đã hoàn toàn đảo lộn so với lúc ban đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook