Mạch – Thanh
Chương 103: Tin tưởng

“Vì cái gì? Trẫm cảm thấy gọi ‘Tiểu Mạch nhi’ tốt lắm a!”

—oOo—

Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

“Ngươi nói…..có đại thần thượng tấu nói ta mau chóng dọn ra khỏi Diệu Hoa điện, lý do là ta đã trưởng thành, không thích hợp ngủ cùng phụ hoàng, phải không Tuyệt Ảnh!”

Nghe Tuyệt Ảnh nói lại lời các đại thần lâm triều sáng nay, Tiếu Mạch đạm mạc nói.

“Đúng vậy, ngũ hoàng tử!”

Tuyệt Ảnh! Tiếu Mạch nhìn kĩ ánh mắt hắn, không phải hắn lỗi giác, Tiếu Mạch phát giác Tuyệt Ảnh xác thực có chút thay đổi.

Phụ thân đến tột cùng trừng phạt Tuyệt Ảnh như thế nào? Thế nhưng lại làm cho hắn trở nên như thế….. Tuyệt vọng!

Tuy rằng cùng Tuyệt Ảnh tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng Tiếu Mạch vẫn có thể nhìn ra hắn thay đổi, tuy rằng vẫn là trầm mặc ít lời, nhưng Tuyệt Ảnh lúc trước không giống như hiện tại, giống như là người không biết tức giận, cả người lộ ra một cỗ hắc ám, hơi thở tuyệt vọng.

Cáp…..Tâm nghĩ vậy nhưng Tiếu Mạch không có nói ra, bởi vì y không có quyền hỏi đến, cũng không muốn giúp đỡ người khác.

Nhân lúc miệng vết thương của hắn đã khép, không bằng cho rằng cái gì cũng không biết là tốt nhất, dù sao chính mình không phải ‘chủ cứu thế’, không tất yếu trêu chọc dư thừa phiền toái, huống chi hiện tại, phiền toái trên người mình còn giải quyết không được.

“Nói vậy, các đại thần này nghe được lời đồn gì đi!”

Tiếu Mạch cười nói, ngữ điệu không che giấu có chút khinh miệt.

Quan hệ của y cùng phụ thân có lẽ thực sự thiên lý khó dung, nhưng đây cũng là vấn đề của bọn họ, không tới phiên người bên ngoài lời ra tiếng vào.

Bởi vì phụ thân là đương kim thánh thượng, bọn họ không thể dễ dàng bỏ qua như vậy, nếu là người thường, bọn họ nhiều nhất cũng bất quá là khinh bỉ, chán ghét cùng bài xích đi!

“Hẳn là như thế.”

Tuyệt Ảnh ngữ khí đông cứng trả lời, hắn không rõ vì sao Tiếu Mạch bình tĩnh như thế, cho dù là lời đồn, người bình thường ít nhiều cũng sẽ có khủng hoảng, phân vân hoặc vân vân gì đó, hay là nói đây không phải là lời đồn.

Đột nhiên Tuyệt Ảnh nghĩ đến Ly Nhật Diệu quan tâm, sủng ái Tiếu Mạch bất đồng với bình thường…..

Mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống, Tuyệt Ảnh ngăn cản bản thân nghĩ tiếp, lời đồn cũng tốt, sự thật cũng thế, chuyện này không đến phiên hắn hỏi đến, hắn không muốn một lần nữa bị mang đến hắc thất, cái loại này trải qua một lần đã đủ, một lần nữa khẳng định sẽ điên cuồng.

“Kia phụ hoàng phản ứng ra sao?”

Tiếu Mạch rất muốn biết Ly Nhật Diệu sẽ xử lý vấn đề này như thế nào, về phần vì cái gì để ý, y cũng không có nghĩ nhiều.

“Hoàng thượng cái gì cũng không nói, cũng không có làm!”

Ly Nhật Diệu gần như thái độ thờ ơ, Tuyệt Ảnh thực tại thấy có chút kỳ quái.

“Lấy bất biến ứng vạn biến sao?”

Tiếu Mạch cười khẽ, suy nghĩ Ly Nhật Diệu y vốn nhìn không thấu, mà hiện giờ bị chú văn ăn mòn, Ly Nhật Diệu tính tình đại biến, y càng thêm đoán không ra.

“Ai…..”

Tiếu Mạch thở dài đi đến phía trước cửa sổ, hiện tại đại não Tiếu Mạch loạn một đoàn, không nghĩ được gì. Nghĩ đến tình cảm của Ly Nhật Diệu cũng là vấn đề làm cho y nói không rõ ràng, mà hiện giờ các đại thần lại cho thêm một cước, Tiếu Mạch lại buồn bực.

Ly Nhật Diệu vào cửa liền nhìn thấy Tiếu Mạch đứng phía trước cửa sổ, vẻ mặt trầm trọng không biết suy nghĩ cái gì, hắn không thích Tiếu Mạch như vậy. Trong lòng hắn, tiểu tử kia phải là vô ưu vô lo, biểu tình như vậy không thích hợp với y.

Phất tay ý bảo Tuyệt Ảnh đi xuống, Ly Nhật Diệu hướng Tiếu Mạch từ phía sau ôm y.

“Suy nghĩ cái gì? Tiểu Mạch nhi!”

“Không, không nghĩ cái gì!”

Đột nhiên truyền đến độ ấm làm cho Tiếu Mạch nhảy dựng.

“Còn có, không phải nói không được bảo ta ‘Tiểu Mạch nhi’, vì cái gì đã là ‘Mạch nhi’ còn thêm chữ ‘tiểu’!”

Tiếu Mạch rất bất mãn oán giận, lúc trước hắn gọi ‘tiểu tử kia’ còn chưa tính, bây giờ còn cái gì ‘Tiểu Mạch nhi’, Tiếu Mạch nghe như thế nào cũng không được tự nhiên.

“Vì cái gì? Trẫm cảm thấy gọi ‘Tiểu Mạch nhi’ tốt lắm a!”

Thoạt nhìn, ý kiến của Ly Nhật Diệu cùng Tiếu Mạch rõ ràng bất đồng.

“Không được chính là không được, tóm lại không được bảo ta ‘Tiểu Mạch nhi’!”

Tiếu Mạch thái độ kiên quyết.

“Hảo! Hảo! Nếu không thích, trẫm về sau liền gọi ‘Mạch nhi’, như thế nào, vừa lòng đi!”

Ly Nhật Diệu lấy lòng nói.

“Ân…..Miễn cưỡng chấp nhận được!”

Trầm tư một hồi, Tiếu Mạch thỏa hiệp. Nick name ‘Mạch nhi’ vẫn là làm cho Tiếu Mạch cảm thấy không được tự nhiên, bất quá còn hơn là gọi ‘Tiểu Mạch nhi’.

“Như vậy, mới vừa rồi Mạch nhi suy nghĩ cái gì? Xuất thần như thế?”

Ôm lấy Tiếu Mạch ngồi trên ghế, Ly Nhật Diệu ôn nhu hỏi.

“Không có gì.”

Tiếu Mạch không muốn trả lời vấn đề này.

“Mạch nhi, không cần lừa trẫm, trẫm không thích ngươi gạt trẫm!”

Nâng cằm Tiếu Mạch lên, Ly Nhật Diệu ánh mắt cường ngạnh nhìn Tiếu Mạch.

“Thật sự không…..Ai…..Đã biết, ta nói, ta nói.”

Tiếu Mạch bất đắc dĩ thở dài.

“Ta nghĩ về việc các đại thần hướng phụ hoàng thượng tấu, muốn ta rời khỏi Diệu Hoa điện.”

Tiếu Mạch cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng.

Hiện giờ ở trước mặt Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch muốn dùng hết khả năng tránh chuyện này, bởi vì y sợ chọc giận Ly Nhật Diệu.

“Không cần lo lắng, Mạch nhi, trẫm sẽ không cho bất luận kẻ nào đem chúng ta tách ra, trẫm không cho phép!”

Ly Nhật Diệu cười ôn nhu, nhưng ngữ khí lại tràn ngập âm u.

“Lo lắng?! Không, phụ hoàng, ta không lo lắng.”

Tiếu Mạch một chút cũng không lo lắng, y tin tưởng bản lĩnh Ly Nhật Diệu không có gì làm không được, nếu phải lo lắng cũng vì là người trở ngại Ly Nhật Diệu.

“Trẫm thật cao hứng, Mạch nhi đối trẫm tin tưởng như vậy!”

Được ‘vợ’ tín nhiệm làm cho Ly Nhật Diệu thực thỏa mãn.

Có tin tưởng sao? Có lẽ vậy đi!

Phụ thân tự tin y sẽ không ly khai hắn, có phải hay không nghĩ y tin tưởng hắn, Tiếu Mạch tự giễu, có lẽ y đã rơi vào lưới tình của Ly Nhật Diệu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương