Mặc Văn Hải
Chương 2: Kê Trăn

Hôm trước, ta quyết định nói cho Huy Bích việc ta sẽ lấy nữ vương của Ma Giới.

Kỳ thật, nói hay không đều giống nhau.

Ta hiểu rõ Huy Bích, y rất lãnh tĩnh, dù trong lòng có vấn đề gì y cũng không bao giờ nói ra.

Cho tới nay, y luôn là người an tĩnh, yên lặng chấp nhận người khác tiếp cận.

Trước kia, lần đầu tiên ta gặp y, y hóa thân thành Côn Bằng, ngao du trong biển mây mênh mông. Thần tư tuyệt đẹp mang theo sự lãnh đạm và hào phóng bất quần, khiến ta lần đầu tiên biết rằng Đằng Vân chi thuật trừ bỏ chạy ra còn có thể dùng đẹp đến như thế, nhàn nhã như thế.

Thế là ta nhịn không được mà hóa thành Cự Long, cùng y bay lượn ở trong mây.

Chúng ta không nói chuyện với nhau, chỉ là cùng nhau bay lượn, gào thét giữa trời cao, kinh động thiên địa, khuấy động mưa gió, mặc sức rong chơi với mọi vì sao trong Cửu Thiên.

Cuối cùng, chúng ta đều có chút mệt mỏi, thế là thu hồi nguyên thần, cùng dừng lại ở bờ sông ngọc thụ tại Thiên giới Lưu Kim.

Nguyên thần của y là một thanh niên tuấn tú, thanh nhã, khí khái xinh đẹp tuyệt trần khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng, ôn nhuận, phong thái động lòng người, có thể nói đẹp không sao tả xiết. Lòng ta có chút nghi ngờ, y chắc là hóa thân Tiểu ngọc thụ đi.

Tuy thần cốt không rõ ràng lắm, nhưng khí tức của y thuần khiết trong suốt như vậy làm ta nhịn không được có chút mê say. Ngay cả đôi mắt u buồn của y cũng làm cho trái tim của ta rung lên.

Thiên Hà mênh mang, tiếng ca lúc có lúc không của tinh linh truyền qua đám sương. Bờ biển lóe ra từng chút, từng chút ánh sáng, rực rỡ như vậy, an tĩnh như vậy và cũng… mỹ lệ như vậy khiến ta cảm thấy toàn bộ không chân thật, nhưng trong lòng chưa bao giờ cảm thấy phấn chấn và vui mừng như thế.

Y và ta vai kề vai tựa vào ngọc thụ. Gió thổi qua, lá cây yếu ớt nhẹ nhàng hạ xuống, phát ra tiếng leng keng của ngọc vỡ. Có một chiếc rơi trên mu bàn tay của ta, y không chút để ý mà vuốt chiếc lá rụng cho ta. Ta im lặng, thuận thế cầm tay y.

Ngón tay y có chút lạnh nhưng mềm mại động lòng người.

Y rõ ràng có chút kinh hãi, đưa mắt nhìn ta nhưng không nói gì.

Mặc dù y vẫn im lặng nhưng ta vẫn phát hiện tai y đỏ lên, nhất thời động tình nhịn không được hôn một cái.

Y run nhè nhẹ một chút, muốn ngồi thẳng lại. Ta thấp giọng nói: “Ta là Hải thần Kê Trăn, ngươi đi với ta đi, chúng ta cùng nhau quay về Mặc Vân Hải”

Ánh mắt y sáng ngời nhìn ta, bỗng nhiên cười cười: “Nhưng ngươi còn không biết ta là ai.”

Ta lắc đầu: “Ta không quan tâm.”

Em là người ta thích, là người Hải Thần Kê Trăn này muốn chăm sóc. Mặc kệ em là ai, ta đã nhận định rồi, em phài là người của ta.

Y hình như có thuật đoán nhân tâm, hơn nữa ta cũng không có ý giấu diếm tâm tư của mình. Cho nên, ta không nói gì thì y đã hiểu ý tứ của ta, có chút giật mình cũng có chút mê mang, hình như còn có chút cao hứng. Y ngây người một lúc rồi bỗng nhiên gật gật đầu.

Ánh mắt vẫn sáng ngời như thế nhưng thập phần ôn nhu, y nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Được.”

Ta mừng rỡ, ôm chặt y, không nhịn được hôn y, qua thật lâu mới nhớ tới nói: “Nói cho ta biết tên của ngươi.”

Hắn nghĩ nghĩ, ôn nhu nói: “Ta tên là Huy Bích.”

Ta biết đây không phải là tên thật của y, làm gì có người nào trước khi nói tên của mình phải suy nghĩ, nhưng nếu y không chịu nói, ta cũng không muốn ép. Chỉ là trong lòng có một chút hờn giận.

Y ước chừng đã nhìn ra ý nghĩ của ta, nhẹ nhàng cười, chủ động thân cận vuốt ve ta, làm cơn giận của ta dần tan biến.

Cứ như vậy, Huy Bích cùng ta trở về Mặc Vân Hải.

Mặc kệ mọi ánh mắt kinh ngạc của người khác, y trở thành tình nhân của ta. Hơn nữa, y còn là cánh tay phải đắc lực không thể thiếu bên cạnh ta.

Chúng ta kề vai sát cánh cùng nhau gây dựng sự nghiệp. Trước sau thu phục tương đối nhiều địa tiên, hồ tộc cùng Tinh Linh Tộc. Nhiều năm lao tâm khổ tứ từng bước thiết lập lực lượng, sự thống trị của ta đã chậm rãi bao trùm cả trời đất. Thậm chí trên cả Ma Thần và Minh Vương có thể cùng Thiên giới tranh đua cao thấp.

Ta biết chỉ còn một bước nữa, ta chính là Hải Thần đầu tiên trở thành Thiên đế.

Nhưng một bước này cực kỳ gian nan, vượt qua tưởng tượng của ta, khó có thể làm được.

Dù sao, bộ tộc thiên thần vẫn chiếm cứ ở Thiên Đình chí cao vô thượng không biết bao nhiêu vạn năm, thậm chí ít nhiều cũng triệu năm, thế lực của bọn họ rắc rối khó gỡ, so với bất luận kẻ nào cũng đáng sợ hơn...  Mà ta, chỉ là Hải Thần hai ngàn năm.

Tuy diện tích Đại Hải rất lớn nhưng vẫn ở dưới bầu trời, mà ta lại muốn làm một việc nghịch chuyển thiên địa, uy chấn cả đất trời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương