Mạc Tử Băng!!
Chương 70: Nhận công việc mới - Trở lại như xưa

Ngày hôm sau, nó liền nhận được cuộc điện thoại lạ. Nhận được tin là nó đã được chọn, sớm nhất là ngày mai có thể đi làm.

- Ông trời! Cuối cùng lần này ông cũng chịu giúp tôi! _ Nó nhìn lên bầu trời, khẽ nhếch mép cười. Đã có lúc nó hận ông trời hơn mọi thứ, cho nó một thứ rồi lại nhẫn tâm đoạt lại. Nhưng lần này nó thật sự đã tỉnh ngộ, trước giờ nó chỉ biết oán trách ông trời nhưng thật sự nó chỉ muốn trốn tránh sự thật lúc đó. Rốt cuộc bây giờ nó mới hiểu rõ là từ trước đến nay, khoảng thời gian đó chính là gian nan trong tình yêu mà nó phải vượt qua. Hắn cũng vậy, cũng đã phải cố gắng vượt qua...

Ngày hôm sau đến rất nhanh

Nó dậy từ sớm, hóa trang bản thân. Ngắm nhìn bản thân trong gương, nó mỉm cười nhẹ nhàng. Trong gương là một cô gái chắc chắn không giống nó ở một điểm nào, đôi mắt cùng mái tóc màu tím bí ẩn kia nay lại là màu đen. Mái tóc buộc 2 bên, thả xuống trước vai. Nó đeo kính to che mất đi đôi mắt kia và che hết gần như khuôn mặt nó. Làn da y như lần mà nó đi phỏng vấn, không có trắng nõn như trước mà lại là màu ngăm. Mặc trên người chiếc áo tay dài màu hồng phấn bình thường rồi phối hợp thêm chiếc quần dài thun màu trắng nữa. Nhìn sơ qua cũng chỉ thấy nó rất đỗi bình thường, chẳng có gì nổi bật. Nhưng đôi môi lại hết sức quyến rũ đi, môi mỏng và khá đỏ, khiến người khác không thể nào mà muốn nếm thử mùi vị...

Bước ra khỏi nhà, nó đi bắt xe rồi đến thẳng công ty hắn. Trên môi nụ cười lại xuất hiện, kế hoạch chính thức sắp bắt đầu rồi!

Bước vào bên trong công ty, nó đi theo chỉ dẫn của cô gái mà nó hỏi thì đến phòng của vị tổng giám đốc Đông Nam kia. Bước vào trong nó nhìn Đông Nam

- Xin hỏi chỗ làm việc của tôi ở đâu? _ Vẫn là dáng vẻ rụt rè đó, trong mắt như sợ hãi nhìn Đông Nam

Đông Nam nhìn lại nó, chẳng khác hôm ngày phỏng vấn bao nhiêu. Chỉ là lần này ăn mặc màu sắc rất dịu dàng, mái tóc lại buộc thành hai bên, lại còn đeo cặp kính to ấy nữa. Bất giác không kiềm được bản thân, anh bật cười

Nó hơi khó hiểu nhìn anh, chẳng lẽ bây giờ nó rất ngố á? Nhưng như vậy lại càng tốt! Chẳng qua nó làm bộ dáng khó hiểu nhìn Đông Nam khiến anh hơi ngừng cười. Đã lâu rồi anh chưa cười vui vẻ đến như vậy, mỗi năm trôi qua chỉ biết cống hiến tất cả thời gian của mình vào công việc hiện tại. Quanh năm luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng, vậy mà cô gái mới gặp lần thứ 2 này lại khiến anh cười vui đến như vậy.

- Hừm, tôi sẽ gọi trưởng phòng của bộ phận cô làm đến. Cô ấy sẽ đưa cô đến nơi cô làm việc và sẽ phân phó việc làm cho cô _ Đông Nam ho nhẹ vài tiếng rồi lại quay trở về dáng vẻ như trước, từ tốn nói

- C..Cảm ơn anh _ Nó cúi đầu xuống, dáng vẻ như rất cảm kích

Trên môi Đông Nam lại hiện hữu nụ cười, đã lâu rồi anh chưa gặp cô gái nào mà ngốc nghếch đến như vậy.

Không bao lâu sau, có một cô gái đến đưa nó đi. Nó thầm đánh giá cô gái này, khuôn mặt cũng được coi là xinh đẹp đi, môi mỏng, mắt to, mũi cao, mái tóc màu đỏ rực. Nhưng khuôn mặt kia thì lại quá kiêu ngạo đi. Kiểu gì cũng sẽ “ ma mới ức hiếp ma cũ “ cho coi, nhưng nếu đã được làm trưởng phòng thì chắc chắn thực lực không kém. Đi thẳng rồi quẹo trái, quẹo phải, rồi lại đi thẳng, nói chung là cũng khá rắc rối. Phòng làm việc ở đây rất nhiều, nếu là người khác thì chỉ sợ là bị lạc rồi nhưng IQ nó không hề thấp đến vậy. Đi một lần là có thể nhớ , chẳng bao lâu sau, nó và cô gái đó đã đến được phòng của việc của nó. Khi mở cửa ra, mọi người trong phòng dường như nhìn chằm chằm nó.

Phòng làm việc này theo như nó biết thì hiện tại chỉ có 19 người làm việc. 10 người nam và 9 người nữ, nếu tính thêm nó nữa thì chính là đủ 20 người, thêm một người nữ nữa. Phòng này rất rộng rãi, mỗi người đều có máy tính riêng của mình. Nhìn thoáng qua thì người nào người nấy cũng là trai đẹp gái xinh, chắc hẳn mỗi người ở đây gia thế cũng hẳn nhỏ. Chỉ là nếu hiện tại xuất hiện ở đây, chỉ sợ là nó quá nổi bật đi... Từ đầu xuống chân quần áo chỉ là hết sức giản dị, khuôn mặt lại ngố ngố nữa, không bị bọn họ chú ý cũng lạ nha.

Cô gái bên cạnh nó cao giọng nói

- Cô gái này từ nay sẽ ở đây làm việc. Mọi người làm quen đi, Ngọc Tâm dẫn cô ấy đến chỗ mình đi _ Nói xong cô gái ấy đi khỏi đây, chắc là về phòng làm việc của mình

Nó nhìn mọi người xung quanh, vẻ mặt lúng túng. Rồi cô gái tên là Ngọc Tâm đến bên cạnh nó, kéo tay nó đến bên cạnh chỗ ngồi của cô. Bên cạnh chỗ cô là một chỗ trống, có lẽ là chỗ của mình.

- Chỗ của bạn ở đây, ngồi đi _ Cô gái ấy cười vui vẻ nói

- Cảm ơn _ Nó mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại

- Bạn tên gì? Mình tên là Chu Ngọc Tâm, từ nay bạn sẽ ngồi kế bên mình đấy

- Mình tên Thượng Lam Uyển Nhi. Chiếu cố mình thêm nhé _ Nó cũng vui vẻ đáp lại

Gia thế họ Chu cũng không phải nhỏ. Chuyên gia về các thời trang, cũng được coi là giàu có đi. Cô gái Chu Ngọc Tâm này rất đáng yêu, mái tóc màu hạt dẻ chỉ dài đến bả vai, mái ngố nữa. Tính tình lại rất hòa đồng, nói chuyện rất nhiệt tình. Ấn tượng của nó về cô gái này rất hảo cảm, nên kết bạn.

- Hihi, có gì không biết bạn cứ hỏi mình nhé. À bây giờ bạn giỏi nhất về phương diện gì? Phòng làm việc này có tổng cộng là 2 phương diện chính. Một là thời trang, hai là chuyên gia sử dụng máy tính, chắc bạn cũng đã biết. Nhưng sở trường của bạn là cái nào? _ Chỉ là lần đầu gặp mà Ngọc Tâm đã có thể nói nhiều với nó rồi, không phải vì gì khác mà Ngọc Tâm thấy rằng cô gái Uyển Nhi này rất đáng yêu, cô rất muốn kết bạn

- Phương diện nào cũng là sở trường của mình _ Nó mỉm cười rụt rè nói nhưng quả thật đúng là như vậy

- Oa~ Bạn giỏi vậy sao? Sở trường của mình là thời trang nhưng về máy tính mình cũng không phải là không biết

- À vậy trước tiên bạn hoàn thành công việc trên máy tính đi. Trước hết cứ hoàn thành bài viết này đã

Ngọc Tâm đưa cho nó một sấp giấy, nó nhận lấy. Nó cũng hiểu, thật ra trong đây được chia thành 2 nghành, dễ nghe là chuyên gia máy tính thôi chứ thật ra về cái công nghệ này thì cái gì cũng phải nắm rõ. Như chuyên gia thật thụ vậy, hầu như mọi việc đều làm trên máy tính, viết bài, tổng kết lại thu chi... v.v. Nhưng nó cũng là một người nắm rõ thứ công nghệ này như lòng bàn tay. Chẳng qua bây giờ viết lại bài viết này thì cũng chẳng có gì khó, cùng lắm là phải nhận thấy được lỗi sai. Nói đây là công việc cũng chẳng đúng lắm, bởi vì không liên quan đến công ty là bao nhiêu. Nhưng chẳng qua nó lại phải giả vờ viết thật chậm, biểu hiện chậm chạp, thật là sẽ không ai tin vào nó đã có trên ba bằng tốt nghiệp cả...

Mãi cho đến tối, công việc của nó càng chất đống nhiều hơn. Đúng là cô gái trưởng phòng kia sẽ ức hiếp người mới mà! Nếu không phải giả vờ thì nó đã sớm giải quyết xong từ đời nào rồi!

Nhìn đồng hồ thì đã 10 giờ đêm rồi, trong căn phòng này chỉ còn lại mình nó. Nó nhếch mép cười, đến lúc giải quyết xong đống công việc này rồi. Nói thật thì nhiêu đây việc còn chưa bằng hồi lúc nó tiếp nhận công ty của ba mình, làm việc suốt 3 ngày 3 đêm còn chưa thấy mệt nữa là...

Đôi tay ban nãy đặt trên bàn phím còn đang khó khăn nhấn từng phím thì nay lại đang thuần thục bấm liên tục. Nhanh đến mức mà người khác nhìn đến hoa mắt, như là những phím trên bàn phím này nó đã thuộc lòng đến mức nhắm mắt cũng nhấn được vậy.

Không lâu sau, công việc đã xong hơn phân nửa mà chỉ tốn có nửa tiếng. Nếu là người khác thì chỉ sợ là làm đến ngày mai cũng chưa xong. Nhưng mỗi khi mà nó làm việc tập trung thì luôn tập trung vào công việc, không hề quan tâm đến xung quanh nên ngay cả 2 người con trai đứng bên ngoài nhìn nó, nó cũng chẳng thấy...

Vài phút trước...

Ai làm việc trong công ty cũng biết rằng rất ít người nhìn thấy chủ tịch của họ. Bởi vì chủ tịch bọn họ văn phòng làm việc là tầng cao nhất của công ty này, rất rộng rãi, hầu như chỉ có tổng giám đốc Đông Nam và thư ký với một vài người là nhìn thấy chủ tịch. Nhưng lý do chính đó chính là chủ tịch này luôn làm việc nguyên một ngày, tối khuya mới rời khỏi phòng chủ tịch của mình. Nên rất ít người nhìn thấy với lại hắn cũng không thích quá nhiều người biết đến hắn, rất phiền phức...

Vậy mà hôm nay khi đi ngang qua phòng làm việc này lại trông thấy trong phòng có ánh đèn từ máy tính. Thật ra thường ngày thì hắn sẽ đi thang máy đi thẳng xuống bãi giữ xe nhưng hôm nay lại muốn bình thản mà đi. Dù gì nhân viên cũng về gần hết rồi, nhưng lại nhìn thấy cảnh này.

Cô gái kia, bàn tay thì điêu luyện trên bàn phím, khuôn mặt như đang rất nghiêm túc, chăm chú nhìn màn hình vi tính. Đứng từ đây hắn chỉ thấy đôi môi nhỏ nhắn kia, chiếc mũi cao. Vì phòng này mặt kính có thể nhìn thấy bên trong nên hắn nhìn thấy cũng chẳng có gì là lạ. Nhưng lạ ở chỗ là cô gái kia lại đang rất điêu luyện, như một chuyên gia đích thực, chỉ sợ là bản thân hắn tốc độ đánh chữ đó cũng chẳng bằng cô gái này. Từ khi nào lại có người tài giỏi đến như vậy? Hắn khẽ nhíu mày nhìn nó. Người con trai còn lại không ai khác chính là Đông Nam, anh cùng hắn đi về, có thể cùng thảo luận công việc nữa nhưng cũng như hắn, khi đi ngang qua căn phòng này cũng tình cờ nhìn thấy ánh sáng ở bên trong phòng.

Ánh mắt Đông Nam nhìn kỹ cô gái đó rồi lại như phát hiện ra đó chính là cô gái ngốc nghếch kia. Cô ấy ngốc nghếch nhưng khi làm việc lại nghiêm túc và giỏi đến như vậy, rồi anh lại liếc nhìn sang những chồng giấy bên cạnh, nếu là người khác chỉ sợ là làm đến sáng cũng chưa xong. Nhưng với tốc độ này thì e là chỉ khoảng 1 tiếng là xong! Đông Nam to mắt nhìn nó, cô gái này thật sự là một nhân tài! Nhưng anh lại cảm thấy chủ tịch bên cạnh mình cũng đang chăm chú nhìn cô gái này, lông mày thì hơi nhíu lại.

- Cô ấy là Thượng Lam Uyển Nhi, là nhân viên mới của công ty _ Đi theo hắn bao lâu nay, ít nhiều gì anh cũng hiểu hắn

- Quan sát cô ta nhiều hơn. Cho cô ta thêm nhiều việc _ Hắn lạnh lùng nói rồi đi luôn

Đông Nam hơi sững sờ nhìn bóng dáng hắn. Lần đầu tiên hắn quan tâm một nhân viên như vậy, anh biết rõ câu nói “ Cho cô ta thêm nhiều việc “ không phải là muốn cô ta làm nhiều việc thật, mà chính là muốn cô ta bộc lộ hết tài năng của chính mình. Anh rất tin tưởng con mắt nhìn người của hắn... Bất quá bây giờ nhìn nó, không còn dáng vẻ ngốc nghếch như hồi sáng nữa mà thay vào đó là sự nghiêm túc đến kinh ngạc, chẳng hiểu sao tim Đông Nam đập nhanh hơn bình thường.

Nó cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mình nhưng khi quay lại thì chẳng thấy ai cả? Trực giác nói cho nó biết là đó chính là ánh mắt của hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào nó như cái ngày ở buổi tiệc kia. Để xem hắn sẽ như thế nào đây? Có phải sẽ kêu người quan sát nó không? Ban nãy nó đánh chữ nhanh đến như vậy hắn làm sao mà không nhận ra?

Ngày mai rồi sẽ rõ thôi...

End chap 70

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương