Mạc Tử Băng!!
-
Chương 68: Gặp lại - Bước đầu kế hoạch theo đuổi
Ngày hôm sau, tại sân bay...
Nhỏ nhìn mãi về phía cửa, trong ngóng bóng dáng của anh. Chẳng bao lâu nhỏ... ngủ gục
Một tiếng sau, anh bước ra và tìm kiếm hình bóng của nhỏ. Thế mà lại gặp cảnh tượng nhỏ ngủ gục trên ghế? Anh nhìn nhỏ cười không ra tiếng, không ngờ suốt 3 năm không được chứng kiến gặp mặt nay lại nhìn thấy một cảnh như thế này.
Anh đi đến bên nhỏ, sau 3 năm cuối cùng anh có thể nhìn nhỏ rồi, còn là được nhìn nhỏ ngủ nữa, trông nhỏ lúc này thật rất dịu dàng nha. Khẽ chạm vào má nhỏ, rồi ngồi xuống, nhéo má nhỏ, cảm giác thật mềm. Như là đã lâu không gặp nhỏ nên giờ rất muốn nhéo mãi nha, nhéo mãi chẳng chán
Nhỏ cảm thấy má hơi đau nên khó chịu mở mắt, rồi lại ngồi bật dậy, đụng trúng đầu của anh. Nhỏ ôm trán la oai oái, miệng lầm bầm chửi người đụng mình...
- Người nào vô duyên vậy hả, đi đứng không thấy đường hả?
- Là anh này
Nhỏ ngước mặt lên nhìn người trước mặt rồi lại vui mừng ôm chầm lấy người trước mặt. Cảm giác ấm áp từ cái ôm này thật đã khiến nhỏ rất nhớ.
- Anh đúng là đồ ác độc. Nãy giờ đợi mãi mà chẳng thấy anh đâu vậy mà lúc ngủ còn chọc người ta nữa
- Hừ, em cũng biết nói à? Anh đã nói là trễ chút rồi mới đến, ai biểu em đến sớm như vậy làm gì? Với lại ở đây là sân bay mà em cũng ngủ được hả?
- Ừ... thì, à mà từ lúc nào anh lại cãi em thế hả?
- Cũng lâu rồi không gặp nên ngứa miệng muốn cãi đấy
Nhỏ im lặng nhìn anh, quả thật đã lâu rồi... Nhìn anh giờ trong rất trưởng thành, ra dáng của một người đàn ông rồi, nhưng khi nãy cãi thì lại trẻ con lắm. Bỗng mắt nhỏ cay cay rồi nước mắt tuôn ra, nhỏ lại ôm anh một lần nữa, miệng không ngừng nói
- Em nhớ anh lắm, nhớ lắm, thật sự rất nhớ _ Nhỏ nức nở khóc rồi lại không ngừng lặp đi lặp lại
Anh không còn cãi nữa, đáp lại cái ôm của nhỏ. Thật sự anh cũng nhớ nhỏ nhiều lắm, chỉ vì xem bệnh tình của hắn mà anh phải xa nó tận 3 năm nhưng cũng may, ông trời không phụ lòng người cuối cùng cũng cho hắn tỉnh lại. Anh và nhỏ cũng có thể gặp lại nhưng hắn lại quên mất nó thì mọi chuyện chẳng thể nào ổn được. Mà không ổn thì sao anh có thể cưới nhỏ? Lời hứa lúc nhỏ đấy đúng là khổ mà! Cậu cũng chưa tổ chức được đám cưới nên cũng rất mong chờ đây...
- Anh cũng vậy, rất nhớ em _ Anh nhẹ nhàng nói
- Về nhà Băng đi, có chuyện cần bàn đó
- Được đi thôi
Hai người vui vẻ nắm tay nhau rời khỏi sân bay
...
- Alo, mày rảnh không?
- Chuyện gì?
- Đến tiệm bánh Violet Love đi
- Để làm gì?
- Đi ăn nha. Nghe nói ở đó bán bánh rất ngon, nước uống cũng ngon lắm đấy - Rảnh quá rồi phải không?
- Lát gặp nha. Bái bai
Cuộc trò chuyện của anh và hắn đã hết...
Tiệm bánh Violet Love
Hai năm trước, cửa tiệm này được mở ra. Chiếm diện tích khá lớn, bên ngoài chỉ một màu trắng đơn giản. Bên trong lại trang trí rất đẹp, ở đây có 2 tầng lầu là chính. Tầng dưới là một màu trắng, phong cách rất trang nhã, từng bàn từng bàn được bố trí như dành riêng cho các cô gái tiểu thư. Tầng trên là màu đen là chính, tuy âm u nhưng lại thể hiện được tính cách mạnh mẽ, trai gái đều rất thích hợp. Đa phần thì tầng 2 được nhiều người đến ngồi hơn, nhưng tầng 1 cũng chẳng kém bao nhiêu.
Tầng nào cũng rất rộng rãi, lại còn có máy lạnh, đầy đủ tiện nghi nên chưa đầy một năm thì cửa tiệm này đã nổi tiếng sang khắp đất nước. Mỗi ngày cửa tiệm này đều rất đông, còn phải xếp hàng mới được vào trong. Không hề phân biệt kẻ giàu, chỉ có quan điểm: Ai đến trước thì được vô trước. Bánh ở đây bán rất hợp với nhiều loại người, dù giá cả có thấp đi nữa nhưng bánh vẫn rất ngon. Những bánh đắt tiền hơn thì bánh càng ngon hơn.
Dù có rất nhiều người đến ăn bánh nhưng chỉ có 8 người phục vụ. Bốn nữ và bốn nam, những người thường xuyên đến ăn đều ngầm đánh giá bọn họ. Bốn người nam đều là những chàng trai tầm 20 tuổi, người đầu tiên tên là Tuấn Nam, tính cách rất ôn nhu, rất dịu dàng, khuôn mặt thì lại rất đẹp trai đi, được rất nhiều cô gái trong cửa tiệm để ý. Người thứ hai tên là Thiên Phong, là người có tính cách lạnh lùng, luôn luôn giữ khuôn mặt mặt lạnh tanh, tính cách dứt khoát, khuôn mặt cũng được liệt vào tuấn mỹ đi, dù lạnh lùng như vậy nhưng cũng thu hút rất nhiều cô gái để ý. Người thứ 3 tên là Thế Vinh, chỉ có ai hiểu rõ thì mới biết anh là một người rất phong lưu, khiến nhiều cô gái mê mẩn, dù vậy nhưng vẫn chưa có yêu ai thật lòng, miệng thì luôn cười, khuôn mặt lại khá hoàn hảo. Người cuối cùng tên là Hoa Tử, quan sát mọi việc rất sắc bén, biết cách làm ăn, là người hiểu rộng, tính tình lại rất thẳng thắng, mạnh mẽ dứt khoát, cũng có nhiều cô gái thầm thương trộm...
Bốn người họ, ai cũng làm bánh rất giỏi, như chuyên nghiệp vậy. Nhưng gia thế không có giàu có gì.
Còn 4 cô gái kia thì cũng rất nổi bật. Cô gái đầu tiên tên là Ngọc Diệu, là một cô gái rất hiền lành, dịu dàng trong từng cử chỉ, tính tình hơi nhút nhát, luôn nở nụ cười rạng rỡ với mọi người. Cô gái thứ 2 tên là Thủy Băng, tính tình thì cũng khá giống Thiên Phong, khuôn mặt quanh năm đều lạnh lùng, rất hiếm khi thấy được nụ cười của cô. Người thứ 3 tên là Thùy Tâm, là một cô gái rất nóng bỏng, nụ cười mê hoặc lòng người, khuôn mặt rất hoàn hảo. Người cuối cùng tên là Thanh Hồng, cô suy nghĩ về mọi việc đều rất cẩn thận, quan sát mọi thứ đều rất kỹ càng, xem sắc mặt của người khác là sở trường của cô. Bốn người họ, ai nấy cũng đều có nhiều người theo đuổi nhưng chẳng ai thành công, cũng có nhiều người thương thầm họ. Bốn người họ làm bánh, pha nước uống đều rất giỏi.
Sở dĩ bọn họ chọn vô cửa tiệm này làm là vì chủ tiệm của tiệm này và tiền lương rất cao. Và vấn đề mà những người ở đây luôn thắc mắc đó chính là chủ tiệm này là ai? Nhưng 8 người họ đều lắc đầu không nói, dù có đút lót hay nịnh nọt hỏi cũng chẳng được gì. Nên bọn họ cũng thất vọng mà không hỏi nữa, thầm nghĩ rằng chắc chủ tiệm này rất bí ẩn. Một ngày cửa tiệm bọn họ thu được cả mấy trăm triệu, tiền lương của 8 người họ cũng lên đến mấy chục triệu chứ ít gì. Nên bọn họ rất thích công việc này, chủ tiệm này bọn họ cũng đã gặp qua nhưng chỉ có một lần duy nhất rồi cũng tới 1 năm chưa gặp lại nữa. Ngày đầu tiên bọn họ đến ứng cử để làm nhân viên ở đây thì không ngoài họ ra mà có đến tận mấy trăm người đến xin việc nữa cơ. Nhưng điều họ không nghĩ đến đó chính là việc tuyển chọn lại rắc rối và kỹ càng đến như vậy. Ngày đầu tiên bọn họ đến ứng cử thì đều phải ở trong một căn phòng khác, người dẫn bọn họ đến đây chính là một cô gái trẻ tuổi rất xinh đẹp nói bọn họ là người được chọn. Khi thử làm bánh thì chưa đến một ngày thì đã có kết quả rồi, bọn họ khá là ngạc nhiên. Trong căn phòng đó bọn họ gặp một cô gái.
Khi cô gái đó nhìn bọn họ thì cả 8 người đều ngẩn người, cô gái trước mặt bọn rất đẹp, khuôn mặt như được điêu khắc tỉ mỉ, hoàn hảo đến nỗi chẳng có gì sai sót cả. Đôi mắt màu tím đó lạnh lẽo, khi bọn họ nhìn vào không hẹn mà cùng nhau rùng mình sợ hãi. Khi giọng nói của nó vang lên thì bọn họ mới hết ngẩn người
- Tôi sẽ chọn 8 người các bạn làm nhân viên ở đây. Tôi không yêu cầu các bạn phải có bằng nghề nghiệp của mình, ban nãy khi tôi ăn bánh do các bạn làm, rất đạt tiêu chuẩn của tôi. Chỉ cần trong vòng 1 tháng thử việc này, các bạn làm tốt thì tiền lương sẽ tăng lên, thành tích càng tốt thì tiền lương sẽ tăng. Các bạn có ý kiến gì không? _ Nó quan sát 8 người bọn họ, dù so về tay nghề hay về diện mạo thì 8 người họ đều khá là hoàn mỹ, nó chắc chắn tiệm bánh này sẽ rất nổi tiếng
Tám người bọn họ đều ngạc nhiên không ít, trên đời này lại có người không cần bằng nghề nghiệp mà lại có thể có tiền lương cao như vậy? Còn sẽ tăng nếu thành tích tốt? Bọn họ thầm nghĩ cô gái này rất giàu có vậy vì sao phải mở cửa tiệm này? Chắc chắn không phải vì kiếm tiền.
Cô gái tên Thùy Tâm lên tiếng hỏi nó
- Theo như cô nói thì cô rất giàu có vậy tại sao lại phải mở cửa tiệm bánh này? _ Mọi người hầu như đều nhìn về phía nó, quả thật bây giờ bọn họ đều rất thắc mắc
Nó im lặng nhìn Thùy Tâm, nó cũng chẳng biết tại sao mình lại muốn mở cửa tiệm bánh này nhưng thoáng qua, nó đã từng nghĩ rằng vì bánh sẽ đem đến cảm giác ngọt ngào cho người ăn, cũng như tình yêu vậy, chỉ cần 2 người yêu nhau thật lòng thì sẽ có rất nhiều ngọt ngào. Bất giác hình ảnh của hắn lại xuất hiện.
- Cửa tiệm này đơn thuần tôi mở chỉ là do tôi muốn người ăn bánh của cửa tiệm này sẽ cảm nhận được sự ngọt ngào _ Nó nói rất chân thật, chân thật đến nỗi như đang nói cho chính mình nghe
Tám người kia tin nó nói, câu trả lời đó không hề mang bất kì sự giả dối nào cả.
Chàng trai tên Thiên Phong lạnh lùng mở miệng hỏi nó
- Cô có bản lĩnh gì mà chắc chắn rằng cửa tiệm này sẽ không sụp đổ? Cô cũng là người làm bánh? Vì sao cô lại tin tưởng về tay nghề của chúng tôi khi chúng tôi ngay cả bằng nghề còn chưa có? _ Chàng trai này giọng nói rất lạnh lùng, ánh mắt lại sắc bén quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt nó - Lần đầu tôi thấy có nhân viên lại có thể hỏi bản lĩnh của chủ mình đấy _ Nó nhếch mép cười
- Muốn bản lĩnh? Được ngày mai tôi sẽ cho anh thấy, nếu mọi người cũng muốn thấy thì hãy cứ tập trung ở đây vào sáng mai lúc 9 giờ. Còn vì sao tôi lại tin tưởng các người là vì tôi tin tưởng con mắt nhìn người của tôi. Chi bằng các người nghĩ tôi nâng cao các người quá thì tại sao lại không thể hiện tài năng của chính mình?
Thiên Phong nhíu mày, cô gái này rất thông minh, lời nói lại sắc bén vô cùng, chỉ nói vào trọng tâm. Nghe khẩu khí của nó có lẽ bản lĩnh còn hơn hẳn cả bọn họ, lần đầu tiên có một cô gái khiến anh tò mò đến như vậy.
- Qua đến ngày mai rồi trả lời có nhận việc hay không cũng chẳng muộn. Các người có thể đi được rồi _ Nói xong nó lại xoay người nhìn về phía cửa sổ
Bọn họ cũng không nói gì nữa mà rời đi. Trong lòng bọn họ rất mong chờ đến ngày mai...
Ngày mai ~~
Tám người bọn họ đã có mặt đầy đủ ở nơi mà nó yêu cầu. Trước mặt bọn họ chính là một cái bánh khá lớn, bề ngoài được phủ một lớp chocolate, còn rắc thêm một ít bột đường. Chỉ so về bề ngoài thôi cũng đã thấy rất hấp dẫn rồi, bọn cùng nhau cầm muỗng lên. Khi muỗng và bánh tiếp xúc với nhau thì chất lỏng từ trong bánh chảy ra. Bọn họ khẽ nhíu mày, từ từ đưa lên miệng ăn, mắt bọn họ mở to ngạc nhiên. Bánh này độ ngọt vừa phải, chất lỏng bên trong có lẽ được làm từ nguyên liệu sữa là chính, hơi đặc ăn rất ngon, cảm giác rất béo. Mùi thơm lan tỏa xung quanh, xộc vào mũi bọn họ là mùi hương thơm nhè nhẹ. Cảm giác như bánh mới vừa ra lò, nếu họ đoán không lầm thì có lẽ chiếc bánh này được đông lạnh với nhiệt độ thấp. Xung quanh bánh còn nhìn thấy được cả hơi lạnh đang tỏa ra, nhưng khi ăn lại không hề tê buốt. Lớp bánh chocolate bên ngoài kết hợp với loại sữa đặc biệt bên trong khiến người ăn cảm nhận được hương vị lạ. Ăn một muỗng lại muốn ăn nữa, bọn họ mới đó mà đã nhanh chóng ăn hết cái bánh.
Trong lòng bọn họ thầm cảm phục nó, bánh này là lần đầu tiên bọn họ ăn. Bọn họ cũng hiểu rõ loại bánh này rất khó chế biến ra. Người khác sợ là chỉ có thể làm hư bánh mà thôi.
Nó từ từ xoay người nhìn đĩa bánh đã hết rồi lại nhìn bọn họ.
- Thế nào?
- Độ ngọt của bánh đạt tiêu chuẩn, không quá ngọt. Bánh rất vừa miệng, khi ăn vào có cảm giác mát lạnh lan tỏa. Mùi thơm lại rất quyến rũ _ Người con trai tên là Hoa Tử nêu lên kết luận của mình
- Mùi vị của bánh kết hợp với nhau rất hòa hợp, tạo nên mùi vị mới. Khiến người ăn rất muốn ăn nữa _ Người con trai tên Thế Vinh đánh giá nói
- Muốn làm chiếc bánh này e là hơi khó, những nguyên liệu phải vừa phải. Tính chính xác thời gian đông lạnh của bánh _ Cô gái tên Thùy Tâm gật đầu nói
Những người còn lại cũng đánh giá, chiếc bánh này quá hoàn hảo đi, chẳng thể nào có lời phê bình nào cả. Tám người họ thật sự rất khâm phục nó, không hề nghi ngờ bản lĩnh của nó nữa - Vậy các bạn có muốn làm nhân viên ở đây và thể hiện tài năng của mình?
- Được _ 8 người họ đồng thanh nói
- Vậy 3 ngày sau, đồng phục sẽ được gửi đến nhà các bạn. Ngày đầu khai trương chúng ta mở một buổi tiệc như buffet, hoàn toàn miễn phí. Các bạn hãy làm thật nhiều loại bánh theo như sở trường của các bạn. Chỉ cần lượng bánh nào được ăn nhiều nhất thì sẽ được đưa vào danh sách của cửa tiệm. Mong rằng các bạn sẽ thể hiện hết tài năng của mình
Vậy là 3 ngày sau cửa tiệm khai trương, vì là bánh miễn phí nên có rất nhiều người đến ăn. Bọn họ ăn rất ngon miệng, người nào cũng tấm tắc khen ngon như đầu bếp chuyên nghiệp. Nghĩ rằng những người làm những cái bánh này rất già nhưng không ngờ toàn bộ chỉ mới có 20 tuổi. Lại còn là nam thanh nữ tú nữa, sau ngày hôm đó cửa tiệm dần dần có thu nhập ổn định cho đến một năm thì cửa tiệm này đã thu nhập hơn mức quy định được đặt ra. Tiền lương của bọn họ có thể sống đến mấy tháng, cuộc sống bọn họ được thay đổi mới. Đã có lúc họ từng nghĩ nếu như ngày đó họ không nhận công việc này thì đó chính là hối hận cả đời họ...
Nhưng sau ngày đó họ không còn gặp lại cô gái cũng như chủ tiệm này nữa. Chỉ liên lạc qua điện thoại mà thôi, trước ngày khai trương, nó đã nói là đừng nói nó ra mặt, cứ im lặng là được.
Và thế là đã 2 năm trôi qua...
Bọn họ nghe nói hôm nay nó sẽ đến đây nên tám người họ đều rất háo hức và vui mừng. Ngay cả Thiên Phong và Thuỷ Băng lạnh như tảng băng kia cũng thể hiện vui mừng.
Quay lại với hắn, dù không muốn đi nhưng vì anh nên mới miễn cưỡng đến. Lúc đến hắn cũng nghe nói nơi này rất đông khách, cũng khá là nổi tiếng. Đến khi bước vào trong, mùa trắng đập thẳng vào mắt hắn, bao nhiêu cô gái xinh đẹp đều ở đây, họ cười đùa vui vẻ tán dốc với nhau. Có một cô gái mặc đồ của cửa tiệm đến chào hỏi hắn rồi lại dẫn hắn đến tầng 2. Cô gái đó chính là Thuỷ Băng.
Tầng 2 hơi khác so với tầng 1. Đúng là sẽ có một căn phòng lớn là chính nhung cũng còn 2 phòng phụ nữa, tuy không lớn bằng phòng chính nhưng cũng đầy đủ tiện nghi. Thuỷ Băng dẫn hắn đến phòng cuối cùng của tầng 2. Khi hắn tiến vào bên trong thì màu sắc này lại làm hắn khá hài lòng, người bày trí ở đây suy nghĩ rất chu đáo, nếu nhu nói tầng 1 là dành cho sự tao nhã, ôn nhu thì tầng 2 chính là dành cho sự mạnh mẽ và bí ẩn.
Bên trong hình nhu không có ai ngoài anh và thêm một cô gái. Hắn khẽ nhíu mày nhìn nhỏ, cô gái này hình như hắn đã gặp qua...
- Hey, vào đây đi _ Anh vui vẻ chào đón hắn
Hắn bước vào, ngồi đối diện với anh và một cô gái. Anh dường như nhìn thấy sự thắc mắc của hắn, mở miệng nói
- Đây là Trịnh Thiên Thanh, bạn gái của tao đó. Thanh học chung với chúng ta hồi cấp 3, mày nhớ ra cô ấy chưa?
- Thiên Thanh? _ Hắn lẩm bẩm lại cái tên này, hình như thật sự hắn có học chung với cô gái này - Thật ra mày không nhớ cũng không sao vì mày bị tai nạn mà. Lúc đầu vô học, tao với Thanh hay cãi nhau miết. Còn mày thì chỉ im lặng thôi, lâu lâu lai đứng ra giảng hoà cho 2 đứa. Rồi sau này 3 người chúng ta là bạn thân, nhưng tao lai phát hiện tao yêu Thanh nên mày đã ủng hộ tao theo đuổi á. Cuối cùng bây giờ tao với Thanh cũng hạnh phúc bên nhau rồi _ Lời nói dối trắng trợn, không hề mang một điểm khả nghi nào cả, đơn thuần chỉ là đang kể lại chuyện lúc trước
Nhỏ trong lòng thầm tán thưởng anh, không ngờ quen biết bấy lâu nay khả năng diễn xuất của anh lại giỏi đến như vậy. Nếu như nhỏ không biết chuyện thì có lẽ cũng bị anh gạt mất rồi...
- Chào anh, lâu rồi không gặp, kể ra cũng 3 năm rồi _ Nhỏ gật đầu, mỉm cười lịch sự hướng về phía hắn nói
- Chào cô _ Hắn lạnh lùng đáp lời
- Mày ăn gì thì gọi đi _ Anh tươi cười nhìn hắn cười
Khi hắn định trả lời thì ngoài cửa có tiếng cửa, cô gái lúc nãy dẫn hắn đến đứng ở bên ngoài nói
- Hôm nay chủ tiệm bánh của chúng tôi về nước nên loại bánh Chocolate Love Milk, sẽ được bán nhiều hơn mỗi ngày. Chúng tôi còn lại 1 cái, không biết quý vị có muốn gọi hay không? _ Thủy Băng ban đầu cảm thấy khó hiểu khi nghe nó phân phó đến phòng này mà hỏi như vậy. Loại bánh đó một ngày chỉ bán có 8 cái, muốn ăn cũng khó, rất ít người ăn được với cả giá tiền của bánh này là đắt nhất tiệm bánh nhưng lại có rất nhiều người muốn ăn mà không được. Vậy mà hôm nay bánh lại được giữ lại cho căn phòng này.
- Được, chúng tôi gọi. À cho thêm một ly sữa ngon nhất ở đây nhé _ Anh nhanh nhẹn trả lời, không cần hắn trả lời nữa
Hắn nhíu mày nhìn anh, hắn chưa kịp nói thì đã bị anh dành mất vậy mà còn thay hắn gọi sữa nữa.
- Tài à, sao mày không hỏi tao vì sao tao lại gọi sữa cho mày nhỉ? Từ trước đến nay mày đâu có uống sữa? _ Anh nhìn hắn, cười nham hiểm hỏi
Hắn bất giác ngạc nhiên nhận ra, đúng là từ trước đến nay hắn không có uống sữa nhưng không hẳn là ghét. Nhớ lại cái ngày đi buổi tiệc kia, hắn cũng uống sữa chứ không hề uống rượu, lúc đó hắn cũng không chú ý gì nhiều. Bây giờ nghe anh nhắc lại hắn mới cảm thấy lạ
- Tại sao? _ Hắn nhìn anh hỏi
- Ừ thì lúc còn học cấp 3, đột nhiên mày thích uống sữa, ngày nào cũng uống cả. Đã có lúc tao hỏi mày là tại sao thì mày trả lời rằng “ Con người cũng có lúc thay đổi “. Nên bây giờ nghĩ mày cũng thích uống sữa nên mới gọi giùm mày
Hắn lại nhíu mày. Hắn có nói như vậy sao? Hắn biết mình đã hôn mê 3 năm rồi, bây giờ tỉnh lại chính là kỳ tích. Hắn cũng có từng hỏi qua vì sao mình lại bị như thế thì anh nói rằng hắn bị tai nạn xe. Hắn im lặng không nói thêm gì nữa cho đến khi bánh và sữa đều được đem đến...
Hắn thầm đánh giá, tách sữa này rất trang trọng, bên ngoài là một màu đen, còn đính xung quanh gần đáy ly vài viên kim cương, rất xa hoa, sữa bên trong mùi hương lan tỏa vào mũi hắn. Sữa này pha chế rất thơm, rồi hắn lại đưa mắt nhìn sang chiếc bánh đó. Hắn cũng có nghe qua cửa tiệm này, cửa tiệm này rất nổi tiếng, chỉ mới khai trương cách đây 1 năm mà thôi. Vậy mà lúc nãy hắn đến chỉ sợ không có chỗ ngồi rồi. Cô gái lúc nãy nói nghe khẩu khí có chút kì lạ, theo như cô ta nói thì bánh này chắc chắn số lượng có hạn vậy mà chỉ còn lại duy nhất một cái lại đến phòng này hỏi. Bánh này trang trí rất đẹp mắt, lớp socola trông thật rất hấp dẫn, bột đường được rắc lên càng khiến người khác muốn thưởng thức. Bánh này đối với hắn rất quen thuộc nhưng trong ký ức lại không hề tồn tại.
Hắn bắt đầu thưởng thức, khi muỗng chạm vào bánh, thì có một chất lỏng từ trong bánh chảy ra. Có thể nhìn thấy được khí lạnh từ chất lỏng đó lan tỏa ra, có lẽ là được đông lạnh ở nhiệt độ cao. Mùi vị socola trộn lẫn với chất lỏng như sữa này tạo nên hương vị mới, rất mới lạ, rất ngon miệng, rất kích thích vị giác muốn ăn tiếp. Thì ra chiếc bánh này lại ngon đến như vậy, người khác muốn ăn quả thật khó khăn. Cảm giác của hắn lại trỗi dậy, chiếc bánh này, mùi vị này thật sự rất đỗi quen thuộc...
Hắn cứ thế từng muỗng từng muỗng ăn rồi lại nhấp một ngụm sữa. Sữa này pha chế khá là đặc biệt, mùi vị rất thơm ngon. Hắn cứ thế ăn mà không hề chú ý đến 2 con người trước mặt đang liếc nhìn nhau mà cười.
Sau khi ăn xong, cảm giác được vị ngọt vẫn còn trên lưỡi. Hắn chẳng hiểu sao lại mỉm cười rất nhẹ nhàng, hai người kia hơi ngẩn ra nhìn hắn. Dù gì nhỏ cũng là con gái bị ngẩn ra cũng không phải không được còn anh thì là vì dù sao cũng đã 3 năm không thấy hắn cười rồi giờ thấy hắn cười nhẹ nhàng như vậy. Nhưng hình như hắn không phát hiện ra mình đang cười nên cũng chẳng để ý hai người kia.
Nó ngồi trong phòng khác, từ trước đã lắp camera ở trong phòng nên tất cả biểu hiện của hắn đều không thoát khỏi tầm mắt của nó. Khi nhìn thấy khuôn mặt, đôi mắt quen thuộc kia nó đã xúc động đến mức rơi cả nước mắt, cuối cùng nó cũng đã gặp lại được hắn. Nhìn hắn vẫn lạnh lùng như vậy nhưng không lạnh lẽo như ngày đầu tiên nó gặp. Mắt thấy hắn vẫn thích uống sữa, bất giác trong nước mắt lại chính là nụ cười yếu ớt của nó. Nhìn thấy hắn ăn hết cái bánh do nó làm ra, nó thật sự cảm thấy rất vu mừng, có phải hắn có cảm giác quen thuộc không? Liệu hắn có nhớ ra gì không?
Ngắm nhìn khuôn mặt hắn, khuôn mặt mà suốt 3 năm nay không giấc ngủ nào mà nó không nhìn thấy nhưng bây giờ thật sự không phải là mơ, hắn đã tỉnh lại.
Nó đi ra căn phòng đó, từ từ đi đến một căn phòng khác, căn phòng này chỉ có nó và 8 người kia là biết. Phòng này khá rộng, có nhiều nhạc cụ, đều là loại mới nhất. Thường thì ở đây chỉ mở nhạc bằng máy cho mọi người thưởng thức mà thôi nhưng hôm nay khi nó đến căn phòng này nhạc lại ngừng bất chợt, khiến mọi người bỗng im lặng lạ thường. Hắn cũng cảm thấy khác lạ, còn anh và nhỏ thì lại diễn y như thật làm vẻ mặt khá ngạc nhiên - Sao lại tắt nhạc rồi nhỉ? _ Anh tự hỏi
- Đúng vậy, sao tắt thế? _ Nhỏ cũng phụ họa theo
Bỗng chốc có một tiếng đàn vụng về vang lên, thanh âm nghe hơi chói tai như người vừa mới sử dụng nhạc cụ vậy. Mà âm thanh này chính là từ đàn piano mà phát ra, âm thanh nghe cũng khá là rõ ràng. Hắn nhếch mép khinh bỉ nói
- Không ngờ tiệm bánh này lại có người đánh đàn tệ đến mức như vậy? _ hắn chế giễu nói
- Tao lại không nghĩ như vậy _ Nếu như hắn biết đó chính là nó thì có thấy sai lầm khi nói như vậy không? Thật đúng là mong chờ mà
Hắn chưa kịp nói thì âm thanh từ đàn piano lại vang lên, lần này lại khiến hắn một phen ngạc nhiên. Khác hẳn sự vụng về ban nãy, người đánh này có lẽ là rất chuyên nghiệp, điệu nhạc nghe rất buồn, buồn đến nỗi người nghe cũng cảm nhận rõ ràng. Điệu nhạc này như đi thẳng vào trái tim hắn, hắn nhắm mắt thưởng thức điệu nhạc này. Cảm nhận được tâm tư người đàn có lẽ rất buồn, nhưng nghe sâu hơn lại có cảm giác như có sự vui vẻ ẩn giấu bên trong. Người đàn như đem mình hòa vào trong điệu nhạc, rất có hồn.
Ban nãy hắn khinh miệt người này nhưng bây giờ lại khâm phục không hết. Người đàn này khiến hắn rất tò mò...
Nhỏ và anh cũng đắm chìm vào bên trong điệu nhạc của nó nhưng vẫn không quên dò xét biểu hiện của hắn. Bọn họ nhếch mép cười, tất cả mọi thứ đang dần tiến triển như kế hoạch.
Khi tiếng đàn dứt đi thì vẫn còn một bầu không khí im ắng nhưng chẳng bao lâu mọi người lại vỗ tay không ngớt, có người còn khóc khi nghe thấy nữa. Bọn họ muốn biết người đó là ai nên mọi người đều hỏi 8 người bọn họ. Bọn họ nhìn nhau rồi lại cùng nhau nói
- Người đàn này đó chính là chủ của chúng tôi _ Bọn họ nói, khuôn mặt rất tự hào vì mình là nhân viên của nó, rất hãnh diện...
Mọi người ồn ào bàn tán, bọn họ đã nhiều lần hỏi 8 người này chủ tiệm này là ai. Nhưng dù có gặng hỏi như thế nào cũng không được, vậy mà bây giờ người bí ẩn đó lại quay về và còn đang ở đây. Bọn họ rất muốn xem mặt nhưng 8 người kia lại nói không được, bọn họ ai nấy đều rất thất vọng
- Cho hỏi bánh Chocolate Love Milk là do chủ tiệm này chế biến sao? _ Một cô gái xinh đẹp nói, thu hút khá nhiều sự chú ý của mọi người
8 người họ khuôn mặt ai nấy lại thể hiện rõ ràng sự khâm phục của mình đối với nó, cũng chỉ vì cái bánh ấy mà bọn họ mới có cuộc sống như ngày hôm nay...
- Phải _ Tám người họ đồng thanh nói
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao
Phòng của bọn anh cũng nghe thấy cuộc nói chuyện bên tầng dưới, anh và nhỏ cười nham hiểm nhìn nhau. Anh lên tiếng nói
- Nghe nói chủ tiệm ở đây rất thần bí, chưa hề tiết lộ thông tin của mình cũng như chưa từng xuất hiện. Nay lại ở đây thật khiến người khác tò mò _ Quả thật nếu như anh không biết nó chính là người chủ tiệm của tiệm bánh này thì thật sự rất tò mò
- Chiếc bánh ngon như thế này chính là của cô ấy chế biến ra vậy thì có lẽ cô ấy cũng thật tài giỏi _ Nhỏ phụ họa theo nói
- Không những làm bánh ngon mà lại đánh đàn rất xuất sắc, người này thật ra là ai? _ Anh lại nói tiếp
Hắn lại nhíu mày nữa, không ngờ người đánh đàn ban nãy chính là người làm ra cái bánh này cũng chính là chủ tiệm này nữa. Lai lịch thật sự rất bí ẩn, khiến người khác không thể nào không tò mò được
- Tài à, mày có thấy tò mò về người này không? _ Anh nhìn hắn cười cười nói
- Tò mò _ Hắn gật đầu nói thật
Khóe miệng của anh khẽ nhếch lên ý cười nhàn nhạt. Bước đầu của kế hoạch này thành công mỹ mãn rồi, giờ đây chỉ mong IQ của hắn phát huy tác dụng hết toàn lực thôi
- Thôi được rồi, về thôi, lần sau lại đi ăn nữa _ Anh vui vẻ nói rồi lại nhìn thẳng về phía camera, nháy mắt cười đắc ý
Dĩ nhiên hành động này không lọt vào tầm mắt hắn. Nó mỉm cười vui vẻ, lần này nó chắc chắn phải “ chinh phục “ được hắn!
Hắn ra về với sự tò mò của mình, cảm giác quen thuộc từ khi bước vào tiệm bánh đó cứ khiến hắn cảm thấy kì lạ. Thật sự cảm giác quen thuộc đó là gì? Hắn đã quên mất điều gì sao?
End chap 68
*Hú hú ^^ Vậy là chap này đạt kỷ luật nữa rồi, 5967 chữ nha:* Coi như bù đắp cho các bạn nhé:)) Mấy bạn đọc truyện vui vẻ, cảm ơn vì luôn ủng hộ Au*
Nhỏ nhìn mãi về phía cửa, trong ngóng bóng dáng của anh. Chẳng bao lâu nhỏ... ngủ gục
Một tiếng sau, anh bước ra và tìm kiếm hình bóng của nhỏ. Thế mà lại gặp cảnh tượng nhỏ ngủ gục trên ghế? Anh nhìn nhỏ cười không ra tiếng, không ngờ suốt 3 năm không được chứng kiến gặp mặt nay lại nhìn thấy một cảnh như thế này.
Anh đi đến bên nhỏ, sau 3 năm cuối cùng anh có thể nhìn nhỏ rồi, còn là được nhìn nhỏ ngủ nữa, trông nhỏ lúc này thật rất dịu dàng nha. Khẽ chạm vào má nhỏ, rồi ngồi xuống, nhéo má nhỏ, cảm giác thật mềm. Như là đã lâu không gặp nhỏ nên giờ rất muốn nhéo mãi nha, nhéo mãi chẳng chán
Nhỏ cảm thấy má hơi đau nên khó chịu mở mắt, rồi lại ngồi bật dậy, đụng trúng đầu của anh. Nhỏ ôm trán la oai oái, miệng lầm bầm chửi người đụng mình...
- Người nào vô duyên vậy hả, đi đứng không thấy đường hả?
- Là anh này
Nhỏ ngước mặt lên nhìn người trước mặt rồi lại vui mừng ôm chầm lấy người trước mặt. Cảm giác ấm áp từ cái ôm này thật đã khiến nhỏ rất nhớ.
- Anh đúng là đồ ác độc. Nãy giờ đợi mãi mà chẳng thấy anh đâu vậy mà lúc ngủ còn chọc người ta nữa
- Hừ, em cũng biết nói à? Anh đã nói là trễ chút rồi mới đến, ai biểu em đến sớm như vậy làm gì? Với lại ở đây là sân bay mà em cũng ngủ được hả?
- Ừ... thì, à mà từ lúc nào anh lại cãi em thế hả?
- Cũng lâu rồi không gặp nên ngứa miệng muốn cãi đấy
Nhỏ im lặng nhìn anh, quả thật đã lâu rồi... Nhìn anh giờ trong rất trưởng thành, ra dáng của một người đàn ông rồi, nhưng khi nãy cãi thì lại trẻ con lắm. Bỗng mắt nhỏ cay cay rồi nước mắt tuôn ra, nhỏ lại ôm anh một lần nữa, miệng không ngừng nói
- Em nhớ anh lắm, nhớ lắm, thật sự rất nhớ _ Nhỏ nức nở khóc rồi lại không ngừng lặp đi lặp lại
Anh không còn cãi nữa, đáp lại cái ôm của nhỏ. Thật sự anh cũng nhớ nhỏ nhiều lắm, chỉ vì xem bệnh tình của hắn mà anh phải xa nó tận 3 năm nhưng cũng may, ông trời không phụ lòng người cuối cùng cũng cho hắn tỉnh lại. Anh và nhỏ cũng có thể gặp lại nhưng hắn lại quên mất nó thì mọi chuyện chẳng thể nào ổn được. Mà không ổn thì sao anh có thể cưới nhỏ? Lời hứa lúc nhỏ đấy đúng là khổ mà! Cậu cũng chưa tổ chức được đám cưới nên cũng rất mong chờ đây...
- Anh cũng vậy, rất nhớ em _ Anh nhẹ nhàng nói
- Về nhà Băng đi, có chuyện cần bàn đó
- Được đi thôi
Hai người vui vẻ nắm tay nhau rời khỏi sân bay
...
- Alo, mày rảnh không?
- Chuyện gì?
- Đến tiệm bánh Violet Love đi
- Để làm gì?
- Đi ăn nha. Nghe nói ở đó bán bánh rất ngon, nước uống cũng ngon lắm đấy - Rảnh quá rồi phải không?
- Lát gặp nha. Bái bai
Cuộc trò chuyện của anh và hắn đã hết...
Tiệm bánh Violet Love
Hai năm trước, cửa tiệm này được mở ra. Chiếm diện tích khá lớn, bên ngoài chỉ một màu trắng đơn giản. Bên trong lại trang trí rất đẹp, ở đây có 2 tầng lầu là chính. Tầng dưới là một màu trắng, phong cách rất trang nhã, từng bàn từng bàn được bố trí như dành riêng cho các cô gái tiểu thư. Tầng trên là màu đen là chính, tuy âm u nhưng lại thể hiện được tính cách mạnh mẽ, trai gái đều rất thích hợp. Đa phần thì tầng 2 được nhiều người đến ngồi hơn, nhưng tầng 1 cũng chẳng kém bao nhiêu.
Tầng nào cũng rất rộng rãi, lại còn có máy lạnh, đầy đủ tiện nghi nên chưa đầy một năm thì cửa tiệm này đã nổi tiếng sang khắp đất nước. Mỗi ngày cửa tiệm này đều rất đông, còn phải xếp hàng mới được vào trong. Không hề phân biệt kẻ giàu, chỉ có quan điểm: Ai đến trước thì được vô trước. Bánh ở đây bán rất hợp với nhiều loại người, dù giá cả có thấp đi nữa nhưng bánh vẫn rất ngon. Những bánh đắt tiền hơn thì bánh càng ngon hơn.
Dù có rất nhiều người đến ăn bánh nhưng chỉ có 8 người phục vụ. Bốn nữ và bốn nam, những người thường xuyên đến ăn đều ngầm đánh giá bọn họ. Bốn người nam đều là những chàng trai tầm 20 tuổi, người đầu tiên tên là Tuấn Nam, tính cách rất ôn nhu, rất dịu dàng, khuôn mặt thì lại rất đẹp trai đi, được rất nhiều cô gái trong cửa tiệm để ý. Người thứ hai tên là Thiên Phong, là người có tính cách lạnh lùng, luôn luôn giữ khuôn mặt mặt lạnh tanh, tính cách dứt khoát, khuôn mặt cũng được liệt vào tuấn mỹ đi, dù lạnh lùng như vậy nhưng cũng thu hút rất nhiều cô gái để ý. Người thứ 3 tên là Thế Vinh, chỉ có ai hiểu rõ thì mới biết anh là một người rất phong lưu, khiến nhiều cô gái mê mẩn, dù vậy nhưng vẫn chưa có yêu ai thật lòng, miệng thì luôn cười, khuôn mặt lại khá hoàn hảo. Người cuối cùng tên là Hoa Tử, quan sát mọi việc rất sắc bén, biết cách làm ăn, là người hiểu rộng, tính tình lại rất thẳng thắng, mạnh mẽ dứt khoát, cũng có nhiều cô gái thầm thương trộm...
Bốn người họ, ai cũng làm bánh rất giỏi, như chuyên nghiệp vậy. Nhưng gia thế không có giàu có gì.
Còn 4 cô gái kia thì cũng rất nổi bật. Cô gái đầu tiên tên là Ngọc Diệu, là một cô gái rất hiền lành, dịu dàng trong từng cử chỉ, tính tình hơi nhút nhát, luôn nở nụ cười rạng rỡ với mọi người. Cô gái thứ 2 tên là Thủy Băng, tính tình thì cũng khá giống Thiên Phong, khuôn mặt quanh năm đều lạnh lùng, rất hiếm khi thấy được nụ cười của cô. Người thứ 3 tên là Thùy Tâm, là một cô gái rất nóng bỏng, nụ cười mê hoặc lòng người, khuôn mặt rất hoàn hảo. Người cuối cùng tên là Thanh Hồng, cô suy nghĩ về mọi việc đều rất cẩn thận, quan sát mọi thứ đều rất kỹ càng, xem sắc mặt của người khác là sở trường của cô. Bốn người họ, ai nấy cũng đều có nhiều người theo đuổi nhưng chẳng ai thành công, cũng có nhiều người thương thầm họ. Bốn người họ làm bánh, pha nước uống đều rất giỏi.
Sở dĩ bọn họ chọn vô cửa tiệm này làm là vì chủ tiệm của tiệm này và tiền lương rất cao. Và vấn đề mà những người ở đây luôn thắc mắc đó chính là chủ tiệm này là ai? Nhưng 8 người họ đều lắc đầu không nói, dù có đút lót hay nịnh nọt hỏi cũng chẳng được gì. Nên bọn họ cũng thất vọng mà không hỏi nữa, thầm nghĩ rằng chắc chủ tiệm này rất bí ẩn. Một ngày cửa tiệm bọn họ thu được cả mấy trăm triệu, tiền lương của 8 người họ cũng lên đến mấy chục triệu chứ ít gì. Nên bọn họ rất thích công việc này, chủ tiệm này bọn họ cũng đã gặp qua nhưng chỉ có một lần duy nhất rồi cũng tới 1 năm chưa gặp lại nữa. Ngày đầu tiên bọn họ đến ứng cử để làm nhân viên ở đây thì không ngoài họ ra mà có đến tận mấy trăm người đến xin việc nữa cơ. Nhưng điều họ không nghĩ đến đó chính là việc tuyển chọn lại rắc rối và kỹ càng đến như vậy. Ngày đầu tiên bọn họ đến ứng cử thì đều phải ở trong một căn phòng khác, người dẫn bọn họ đến đây chính là một cô gái trẻ tuổi rất xinh đẹp nói bọn họ là người được chọn. Khi thử làm bánh thì chưa đến một ngày thì đã có kết quả rồi, bọn họ khá là ngạc nhiên. Trong căn phòng đó bọn họ gặp một cô gái.
Khi cô gái đó nhìn bọn họ thì cả 8 người đều ngẩn người, cô gái trước mặt bọn rất đẹp, khuôn mặt như được điêu khắc tỉ mỉ, hoàn hảo đến nỗi chẳng có gì sai sót cả. Đôi mắt màu tím đó lạnh lẽo, khi bọn họ nhìn vào không hẹn mà cùng nhau rùng mình sợ hãi. Khi giọng nói của nó vang lên thì bọn họ mới hết ngẩn người
- Tôi sẽ chọn 8 người các bạn làm nhân viên ở đây. Tôi không yêu cầu các bạn phải có bằng nghề nghiệp của mình, ban nãy khi tôi ăn bánh do các bạn làm, rất đạt tiêu chuẩn của tôi. Chỉ cần trong vòng 1 tháng thử việc này, các bạn làm tốt thì tiền lương sẽ tăng lên, thành tích càng tốt thì tiền lương sẽ tăng. Các bạn có ý kiến gì không? _ Nó quan sát 8 người bọn họ, dù so về tay nghề hay về diện mạo thì 8 người họ đều khá là hoàn mỹ, nó chắc chắn tiệm bánh này sẽ rất nổi tiếng
Tám người bọn họ đều ngạc nhiên không ít, trên đời này lại có người không cần bằng nghề nghiệp mà lại có thể có tiền lương cao như vậy? Còn sẽ tăng nếu thành tích tốt? Bọn họ thầm nghĩ cô gái này rất giàu có vậy vì sao phải mở cửa tiệm này? Chắc chắn không phải vì kiếm tiền.
Cô gái tên Thùy Tâm lên tiếng hỏi nó
- Theo như cô nói thì cô rất giàu có vậy tại sao lại phải mở cửa tiệm bánh này? _ Mọi người hầu như đều nhìn về phía nó, quả thật bây giờ bọn họ đều rất thắc mắc
Nó im lặng nhìn Thùy Tâm, nó cũng chẳng biết tại sao mình lại muốn mở cửa tiệm bánh này nhưng thoáng qua, nó đã từng nghĩ rằng vì bánh sẽ đem đến cảm giác ngọt ngào cho người ăn, cũng như tình yêu vậy, chỉ cần 2 người yêu nhau thật lòng thì sẽ có rất nhiều ngọt ngào. Bất giác hình ảnh của hắn lại xuất hiện.
- Cửa tiệm này đơn thuần tôi mở chỉ là do tôi muốn người ăn bánh của cửa tiệm này sẽ cảm nhận được sự ngọt ngào _ Nó nói rất chân thật, chân thật đến nỗi như đang nói cho chính mình nghe
Tám người kia tin nó nói, câu trả lời đó không hề mang bất kì sự giả dối nào cả.
Chàng trai tên Thiên Phong lạnh lùng mở miệng hỏi nó
- Cô có bản lĩnh gì mà chắc chắn rằng cửa tiệm này sẽ không sụp đổ? Cô cũng là người làm bánh? Vì sao cô lại tin tưởng về tay nghề của chúng tôi khi chúng tôi ngay cả bằng nghề còn chưa có? _ Chàng trai này giọng nói rất lạnh lùng, ánh mắt lại sắc bén quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt nó - Lần đầu tôi thấy có nhân viên lại có thể hỏi bản lĩnh của chủ mình đấy _ Nó nhếch mép cười
- Muốn bản lĩnh? Được ngày mai tôi sẽ cho anh thấy, nếu mọi người cũng muốn thấy thì hãy cứ tập trung ở đây vào sáng mai lúc 9 giờ. Còn vì sao tôi lại tin tưởng các người là vì tôi tin tưởng con mắt nhìn người của tôi. Chi bằng các người nghĩ tôi nâng cao các người quá thì tại sao lại không thể hiện tài năng của chính mình?
Thiên Phong nhíu mày, cô gái này rất thông minh, lời nói lại sắc bén vô cùng, chỉ nói vào trọng tâm. Nghe khẩu khí của nó có lẽ bản lĩnh còn hơn hẳn cả bọn họ, lần đầu tiên có một cô gái khiến anh tò mò đến như vậy.
- Qua đến ngày mai rồi trả lời có nhận việc hay không cũng chẳng muộn. Các người có thể đi được rồi _ Nói xong nó lại xoay người nhìn về phía cửa sổ
Bọn họ cũng không nói gì nữa mà rời đi. Trong lòng bọn họ rất mong chờ đến ngày mai...
Ngày mai ~~
Tám người bọn họ đã có mặt đầy đủ ở nơi mà nó yêu cầu. Trước mặt bọn họ chính là một cái bánh khá lớn, bề ngoài được phủ một lớp chocolate, còn rắc thêm một ít bột đường. Chỉ so về bề ngoài thôi cũng đã thấy rất hấp dẫn rồi, bọn cùng nhau cầm muỗng lên. Khi muỗng và bánh tiếp xúc với nhau thì chất lỏng từ trong bánh chảy ra. Bọn họ khẽ nhíu mày, từ từ đưa lên miệng ăn, mắt bọn họ mở to ngạc nhiên. Bánh này độ ngọt vừa phải, chất lỏng bên trong có lẽ được làm từ nguyên liệu sữa là chính, hơi đặc ăn rất ngon, cảm giác rất béo. Mùi thơm lan tỏa xung quanh, xộc vào mũi bọn họ là mùi hương thơm nhè nhẹ. Cảm giác như bánh mới vừa ra lò, nếu họ đoán không lầm thì có lẽ chiếc bánh này được đông lạnh với nhiệt độ thấp. Xung quanh bánh còn nhìn thấy được cả hơi lạnh đang tỏa ra, nhưng khi ăn lại không hề tê buốt. Lớp bánh chocolate bên ngoài kết hợp với loại sữa đặc biệt bên trong khiến người ăn cảm nhận được hương vị lạ. Ăn một muỗng lại muốn ăn nữa, bọn họ mới đó mà đã nhanh chóng ăn hết cái bánh.
Trong lòng bọn họ thầm cảm phục nó, bánh này là lần đầu tiên bọn họ ăn. Bọn họ cũng hiểu rõ loại bánh này rất khó chế biến ra. Người khác sợ là chỉ có thể làm hư bánh mà thôi.
Nó từ từ xoay người nhìn đĩa bánh đã hết rồi lại nhìn bọn họ.
- Thế nào?
- Độ ngọt của bánh đạt tiêu chuẩn, không quá ngọt. Bánh rất vừa miệng, khi ăn vào có cảm giác mát lạnh lan tỏa. Mùi thơm lại rất quyến rũ _ Người con trai tên là Hoa Tử nêu lên kết luận của mình
- Mùi vị của bánh kết hợp với nhau rất hòa hợp, tạo nên mùi vị mới. Khiến người ăn rất muốn ăn nữa _ Người con trai tên Thế Vinh đánh giá nói
- Muốn làm chiếc bánh này e là hơi khó, những nguyên liệu phải vừa phải. Tính chính xác thời gian đông lạnh của bánh _ Cô gái tên Thùy Tâm gật đầu nói
Những người còn lại cũng đánh giá, chiếc bánh này quá hoàn hảo đi, chẳng thể nào có lời phê bình nào cả. Tám người họ thật sự rất khâm phục nó, không hề nghi ngờ bản lĩnh của nó nữa - Vậy các bạn có muốn làm nhân viên ở đây và thể hiện tài năng của mình?
- Được _ 8 người họ đồng thanh nói
- Vậy 3 ngày sau, đồng phục sẽ được gửi đến nhà các bạn. Ngày đầu khai trương chúng ta mở một buổi tiệc như buffet, hoàn toàn miễn phí. Các bạn hãy làm thật nhiều loại bánh theo như sở trường của các bạn. Chỉ cần lượng bánh nào được ăn nhiều nhất thì sẽ được đưa vào danh sách của cửa tiệm. Mong rằng các bạn sẽ thể hiện hết tài năng của mình
Vậy là 3 ngày sau cửa tiệm khai trương, vì là bánh miễn phí nên có rất nhiều người đến ăn. Bọn họ ăn rất ngon miệng, người nào cũng tấm tắc khen ngon như đầu bếp chuyên nghiệp. Nghĩ rằng những người làm những cái bánh này rất già nhưng không ngờ toàn bộ chỉ mới có 20 tuổi. Lại còn là nam thanh nữ tú nữa, sau ngày hôm đó cửa tiệm dần dần có thu nhập ổn định cho đến một năm thì cửa tiệm này đã thu nhập hơn mức quy định được đặt ra. Tiền lương của bọn họ có thể sống đến mấy tháng, cuộc sống bọn họ được thay đổi mới. Đã có lúc họ từng nghĩ nếu như ngày đó họ không nhận công việc này thì đó chính là hối hận cả đời họ...
Nhưng sau ngày đó họ không còn gặp lại cô gái cũng như chủ tiệm này nữa. Chỉ liên lạc qua điện thoại mà thôi, trước ngày khai trương, nó đã nói là đừng nói nó ra mặt, cứ im lặng là được.
Và thế là đã 2 năm trôi qua...
Bọn họ nghe nói hôm nay nó sẽ đến đây nên tám người họ đều rất háo hức và vui mừng. Ngay cả Thiên Phong và Thuỷ Băng lạnh như tảng băng kia cũng thể hiện vui mừng.
Quay lại với hắn, dù không muốn đi nhưng vì anh nên mới miễn cưỡng đến. Lúc đến hắn cũng nghe nói nơi này rất đông khách, cũng khá là nổi tiếng. Đến khi bước vào trong, mùa trắng đập thẳng vào mắt hắn, bao nhiêu cô gái xinh đẹp đều ở đây, họ cười đùa vui vẻ tán dốc với nhau. Có một cô gái mặc đồ của cửa tiệm đến chào hỏi hắn rồi lại dẫn hắn đến tầng 2. Cô gái đó chính là Thuỷ Băng.
Tầng 2 hơi khác so với tầng 1. Đúng là sẽ có một căn phòng lớn là chính nhung cũng còn 2 phòng phụ nữa, tuy không lớn bằng phòng chính nhưng cũng đầy đủ tiện nghi. Thuỷ Băng dẫn hắn đến phòng cuối cùng của tầng 2. Khi hắn tiến vào bên trong thì màu sắc này lại làm hắn khá hài lòng, người bày trí ở đây suy nghĩ rất chu đáo, nếu nhu nói tầng 1 là dành cho sự tao nhã, ôn nhu thì tầng 2 chính là dành cho sự mạnh mẽ và bí ẩn.
Bên trong hình nhu không có ai ngoài anh và thêm một cô gái. Hắn khẽ nhíu mày nhìn nhỏ, cô gái này hình như hắn đã gặp qua...
- Hey, vào đây đi _ Anh vui vẻ chào đón hắn
Hắn bước vào, ngồi đối diện với anh và một cô gái. Anh dường như nhìn thấy sự thắc mắc của hắn, mở miệng nói
- Đây là Trịnh Thiên Thanh, bạn gái của tao đó. Thanh học chung với chúng ta hồi cấp 3, mày nhớ ra cô ấy chưa?
- Thiên Thanh? _ Hắn lẩm bẩm lại cái tên này, hình như thật sự hắn có học chung với cô gái này - Thật ra mày không nhớ cũng không sao vì mày bị tai nạn mà. Lúc đầu vô học, tao với Thanh hay cãi nhau miết. Còn mày thì chỉ im lặng thôi, lâu lâu lai đứng ra giảng hoà cho 2 đứa. Rồi sau này 3 người chúng ta là bạn thân, nhưng tao lai phát hiện tao yêu Thanh nên mày đã ủng hộ tao theo đuổi á. Cuối cùng bây giờ tao với Thanh cũng hạnh phúc bên nhau rồi _ Lời nói dối trắng trợn, không hề mang một điểm khả nghi nào cả, đơn thuần chỉ là đang kể lại chuyện lúc trước
Nhỏ trong lòng thầm tán thưởng anh, không ngờ quen biết bấy lâu nay khả năng diễn xuất của anh lại giỏi đến như vậy. Nếu như nhỏ không biết chuyện thì có lẽ cũng bị anh gạt mất rồi...
- Chào anh, lâu rồi không gặp, kể ra cũng 3 năm rồi _ Nhỏ gật đầu, mỉm cười lịch sự hướng về phía hắn nói
- Chào cô _ Hắn lạnh lùng đáp lời
- Mày ăn gì thì gọi đi _ Anh tươi cười nhìn hắn cười
Khi hắn định trả lời thì ngoài cửa có tiếng cửa, cô gái lúc nãy dẫn hắn đến đứng ở bên ngoài nói
- Hôm nay chủ tiệm bánh của chúng tôi về nước nên loại bánh Chocolate Love Milk, sẽ được bán nhiều hơn mỗi ngày. Chúng tôi còn lại 1 cái, không biết quý vị có muốn gọi hay không? _ Thủy Băng ban đầu cảm thấy khó hiểu khi nghe nó phân phó đến phòng này mà hỏi như vậy. Loại bánh đó một ngày chỉ bán có 8 cái, muốn ăn cũng khó, rất ít người ăn được với cả giá tiền của bánh này là đắt nhất tiệm bánh nhưng lại có rất nhiều người muốn ăn mà không được. Vậy mà hôm nay bánh lại được giữ lại cho căn phòng này.
- Được, chúng tôi gọi. À cho thêm một ly sữa ngon nhất ở đây nhé _ Anh nhanh nhẹn trả lời, không cần hắn trả lời nữa
Hắn nhíu mày nhìn anh, hắn chưa kịp nói thì đã bị anh dành mất vậy mà còn thay hắn gọi sữa nữa.
- Tài à, sao mày không hỏi tao vì sao tao lại gọi sữa cho mày nhỉ? Từ trước đến nay mày đâu có uống sữa? _ Anh nhìn hắn, cười nham hiểm hỏi
Hắn bất giác ngạc nhiên nhận ra, đúng là từ trước đến nay hắn không có uống sữa nhưng không hẳn là ghét. Nhớ lại cái ngày đi buổi tiệc kia, hắn cũng uống sữa chứ không hề uống rượu, lúc đó hắn cũng không chú ý gì nhiều. Bây giờ nghe anh nhắc lại hắn mới cảm thấy lạ
- Tại sao? _ Hắn nhìn anh hỏi
- Ừ thì lúc còn học cấp 3, đột nhiên mày thích uống sữa, ngày nào cũng uống cả. Đã có lúc tao hỏi mày là tại sao thì mày trả lời rằng “ Con người cũng có lúc thay đổi “. Nên bây giờ nghĩ mày cũng thích uống sữa nên mới gọi giùm mày
Hắn lại nhíu mày. Hắn có nói như vậy sao? Hắn biết mình đã hôn mê 3 năm rồi, bây giờ tỉnh lại chính là kỳ tích. Hắn cũng có từng hỏi qua vì sao mình lại bị như thế thì anh nói rằng hắn bị tai nạn xe. Hắn im lặng không nói thêm gì nữa cho đến khi bánh và sữa đều được đem đến...
Hắn thầm đánh giá, tách sữa này rất trang trọng, bên ngoài là một màu đen, còn đính xung quanh gần đáy ly vài viên kim cương, rất xa hoa, sữa bên trong mùi hương lan tỏa vào mũi hắn. Sữa này pha chế rất thơm, rồi hắn lại đưa mắt nhìn sang chiếc bánh đó. Hắn cũng có nghe qua cửa tiệm này, cửa tiệm này rất nổi tiếng, chỉ mới khai trương cách đây 1 năm mà thôi. Vậy mà lúc nãy hắn đến chỉ sợ không có chỗ ngồi rồi. Cô gái lúc nãy nói nghe khẩu khí có chút kì lạ, theo như cô ta nói thì bánh này chắc chắn số lượng có hạn vậy mà chỉ còn lại duy nhất một cái lại đến phòng này hỏi. Bánh này trang trí rất đẹp mắt, lớp socola trông thật rất hấp dẫn, bột đường được rắc lên càng khiến người khác muốn thưởng thức. Bánh này đối với hắn rất quen thuộc nhưng trong ký ức lại không hề tồn tại.
Hắn bắt đầu thưởng thức, khi muỗng chạm vào bánh, thì có một chất lỏng từ trong bánh chảy ra. Có thể nhìn thấy được khí lạnh từ chất lỏng đó lan tỏa ra, có lẽ là được đông lạnh ở nhiệt độ cao. Mùi vị socola trộn lẫn với chất lỏng như sữa này tạo nên hương vị mới, rất mới lạ, rất ngon miệng, rất kích thích vị giác muốn ăn tiếp. Thì ra chiếc bánh này lại ngon đến như vậy, người khác muốn ăn quả thật khó khăn. Cảm giác của hắn lại trỗi dậy, chiếc bánh này, mùi vị này thật sự rất đỗi quen thuộc...
Hắn cứ thế từng muỗng từng muỗng ăn rồi lại nhấp một ngụm sữa. Sữa này pha chế khá là đặc biệt, mùi vị rất thơm ngon. Hắn cứ thế ăn mà không hề chú ý đến 2 con người trước mặt đang liếc nhìn nhau mà cười.
Sau khi ăn xong, cảm giác được vị ngọt vẫn còn trên lưỡi. Hắn chẳng hiểu sao lại mỉm cười rất nhẹ nhàng, hai người kia hơi ngẩn ra nhìn hắn. Dù gì nhỏ cũng là con gái bị ngẩn ra cũng không phải không được còn anh thì là vì dù sao cũng đã 3 năm không thấy hắn cười rồi giờ thấy hắn cười nhẹ nhàng như vậy. Nhưng hình như hắn không phát hiện ra mình đang cười nên cũng chẳng để ý hai người kia.
Nó ngồi trong phòng khác, từ trước đã lắp camera ở trong phòng nên tất cả biểu hiện của hắn đều không thoát khỏi tầm mắt của nó. Khi nhìn thấy khuôn mặt, đôi mắt quen thuộc kia nó đã xúc động đến mức rơi cả nước mắt, cuối cùng nó cũng đã gặp lại được hắn. Nhìn hắn vẫn lạnh lùng như vậy nhưng không lạnh lẽo như ngày đầu tiên nó gặp. Mắt thấy hắn vẫn thích uống sữa, bất giác trong nước mắt lại chính là nụ cười yếu ớt của nó. Nhìn thấy hắn ăn hết cái bánh do nó làm ra, nó thật sự cảm thấy rất vu mừng, có phải hắn có cảm giác quen thuộc không? Liệu hắn có nhớ ra gì không?
Ngắm nhìn khuôn mặt hắn, khuôn mặt mà suốt 3 năm nay không giấc ngủ nào mà nó không nhìn thấy nhưng bây giờ thật sự không phải là mơ, hắn đã tỉnh lại.
Nó đi ra căn phòng đó, từ từ đi đến một căn phòng khác, căn phòng này chỉ có nó và 8 người kia là biết. Phòng này khá rộng, có nhiều nhạc cụ, đều là loại mới nhất. Thường thì ở đây chỉ mở nhạc bằng máy cho mọi người thưởng thức mà thôi nhưng hôm nay khi nó đến căn phòng này nhạc lại ngừng bất chợt, khiến mọi người bỗng im lặng lạ thường. Hắn cũng cảm thấy khác lạ, còn anh và nhỏ thì lại diễn y như thật làm vẻ mặt khá ngạc nhiên - Sao lại tắt nhạc rồi nhỉ? _ Anh tự hỏi
- Đúng vậy, sao tắt thế? _ Nhỏ cũng phụ họa theo
Bỗng chốc có một tiếng đàn vụng về vang lên, thanh âm nghe hơi chói tai như người vừa mới sử dụng nhạc cụ vậy. Mà âm thanh này chính là từ đàn piano mà phát ra, âm thanh nghe cũng khá là rõ ràng. Hắn nhếch mép khinh bỉ nói
- Không ngờ tiệm bánh này lại có người đánh đàn tệ đến mức như vậy? _ hắn chế giễu nói
- Tao lại không nghĩ như vậy _ Nếu như hắn biết đó chính là nó thì có thấy sai lầm khi nói như vậy không? Thật đúng là mong chờ mà
Hắn chưa kịp nói thì âm thanh từ đàn piano lại vang lên, lần này lại khiến hắn một phen ngạc nhiên. Khác hẳn sự vụng về ban nãy, người đánh này có lẽ là rất chuyên nghiệp, điệu nhạc nghe rất buồn, buồn đến nỗi người nghe cũng cảm nhận rõ ràng. Điệu nhạc này như đi thẳng vào trái tim hắn, hắn nhắm mắt thưởng thức điệu nhạc này. Cảm nhận được tâm tư người đàn có lẽ rất buồn, nhưng nghe sâu hơn lại có cảm giác như có sự vui vẻ ẩn giấu bên trong. Người đàn như đem mình hòa vào trong điệu nhạc, rất có hồn.
Ban nãy hắn khinh miệt người này nhưng bây giờ lại khâm phục không hết. Người đàn này khiến hắn rất tò mò...
Nhỏ và anh cũng đắm chìm vào bên trong điệu nhạc của nó nhưng vẫn không quên dò xét biểu hiện của hắn. Bọn họ nhếch mép cười, tất cả mọi thứ đang dần tiến triển như kế hoạch.
Khi tiếng đàn dứt đi thì vẫn còn một bầu không khí im ắng nhưng chẳng bao lâu mọi người lại vỗ tay không ngớt, có người còn khóc khi nghe thấy nữa. Bọn họ muốn biết người đó là ai nên mọi người đều hỏi 8 người bọn họ. Bọn họ nhìn nhau rồi lại cùng nhau nói
- Người đàn này đó chính là chủ của chúng tôi _ Bọn họ nói, khuôn mặt rất tự hào vì mình là nhân viên của nó, rất hãnh diện...
Mọi người ồn ào bàn tán, bọn họ đã nhiều lần hỏi 8 người này chủ tiệm này là ai. Nhưng dù có gặng hỏi như thế nào cũng không được, vậy mà bây giờ người bí ẩn đó lại quay về và còn đang ở đây. Bọn họ rất muốn xem mặt nhưng 8 người kia lại nói không được, bọn họ ai nấy đều rất thất vọng
- Cho hỏi bánh Chocolate Love Milk là do chủ tiệm này chế biến sao? _ Một cô gái xinh đẹp nói, thu hút khá nhiều sự chú ý của mọi người
8 người họ khuôn mặt ai nấy lại thể hiện rõ ràng sự khâm phục của mình đối với nó, cũng chỉ vì cái bánh ấy mà bọn họ mới có cuộc sống như ngày hôm nay...
- Phải _ Tám người họ đồng thanh nói
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao
Phòng của bọn anh cũng nghe thấy cuộc nói chuyện bên tầng dưới, anh và nhỏ cười nham hiểm nhìn nhau. Anh lên tiếng nói
- Nghe nói chủ tiệm ở đây rất thần bí, chưa hề tiết lộ thông tin của mình cũng như chưa từng xuất hiện. Nay lại ở đây thật khiến người khác tò mò _ Quả thật nếu như anh không biết nó chính là người chủ tiệm của tiệm bánh này thì thật sự rất tò mò
- Chiếc bánh ngon như thế này chính là của cô ấy chế biến ra vậy thì có lẽ cô ấy cũng thật tài giỏi _ Nhỏ phụ họa theo nói
- Không những làm bánh ngon mà lại đánh đàn rất xuất sắc, người này thật ra là ai? _ Anh lại nói tiếp
Hắn lại nhíu mày nữa, không ngờ người đánh đàn ban nãy chính là người làm ra cái bánh này cũng chính là chủ tiệm này nữa. Lai lịch thật sự rất bí ẩn, khiến người khác không thể nào không tò mò được
- Tài à, mày có thấy tò mò về người này không? _ Anh nhìn hắn cười cười nói
- Tò mò _ Hắn gật đầu nói thật
Khóe miệng của anh khẽ nhếch lên ý cười nhàn nhạt. Bước đầu của kế hoạch này thành công mỹ mãn rồi, giờ đây chỉ mong IQ của hắn phát huy tác dụng hết toàn lực thôi
- Thôi được rồi, về thôi, lần sau lại đi ăn nữa _ Anh vui vẻ nói rồi lại nhìn thẳng về phía camera, nháy mắt cười đắc ý
Dĩ nhiên hành động này không lọt vào tầm mắt hắn. Nó mỉm cười vui vẻ, lần này nó chắc chắn phải “ chinh phục “ được hắn!
Hắn ra về với sự tò mò của mình, cảm giác quen thuộc từ khi bước vào tiệm bánh đó cứ khiến hắn cảm thấy kì lạ. Thật sự cảm giác quen thuộc đó là gì? Hắn đã quên mất điều gì sao?
End chap 68
*Hú hú ^^ Vậy là chap này đạt kỷ luật nữa rồi, 5967 chữ nha:* Coi như bù đắp cho các bạn nhé:)) Mấy bạn đọc truyện vui vẻ, cảm ơn vì luôn ủng hộ Au*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook