Mạc Tử Băng!!
-
Chương 62: Tuyệt vọng !!
Phòng bệnh của hắn
Bốn người họ tiến vào trong phòng, bầu không khí lại rơi vào sự trầm lặng. Cô tiến lại về phía hắn, cô thật thấy rất thương đứa em này, đã lâu rồi cô không thấy nụ cười của hắn vậy mà khi thấy được thì chẳng được bao lâu cả... Bỗng nhiên cô nước mắt cô rơi, hy vọng hắn tỉnh lại rất ít, có thể là một năm, hai năm, hoặc có thể mấy chục năm. Cô vừa đau lòng cho em trai mình và còn đau lòng khi nghĩ đến nó.
Cậu thấy cô rơi nước mắt, cậu đau lòng không thôi. Cậu tiến lại phía cô, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi nhưng thật ra chính cậu cũng đang đau lòng lắm đây. Đứa em trai kiêu ngạo và lạnh lùng của cậu trước đây nay lại nằm bất động ở trong phòng bệnh này, còn đứa em gái mà cậu yêu thương vô cùng? Nó sẽ như thế nào đây? Cậu từng chứng kiến cảnh tượng của quá khứ nó, rất khủng khiếp, ai cũng chẳng ngăn nó được cả, liệu lần này mọi chuyện sẽ tồi tệ như thế nào?
Cậu chẳng dám nghĩ đến nữa, lặng im nhìn đứa em trai của mình. Cậu muốn hỏi hắn rằng: “ Vì sao lại nằm đây mà không biết xấu hổ khi bỏ lại nó một mình? Em sẽ chịu đựng nổi sao? “ Nhưng cậu biết rõ câu hỏi này chẳng có ai trả lời...
Còn nhỏ thì nước mắt đã giàn dụa rồi, mấy năm trước nó bị quá khứ đó ám ảnh đến nỗi bị biến đổi thành một con người khác. Lúc đó trông nó thật sự rất thảm, cứ như một người điên trong một nỗi tuyệt vọng vậy. Còn bây giờ? Người ngoài cũng sẽ biết được tình cảm của nó giành cho hắn sâu đậm đến nhường nào, còn hơn cả tình cảm lúc trước nữa. Lần này nó sẽ chịu cú sốc như thế nào đây? Biến thành con người như thế nào?
Anh thì cũng đang trầm tư suy nghĩ, tương lai của bọn họ nhanh chóng sẽ kết thúc như vậy sao? Anh chơi với hắn từ bé cho đến bây giờ cũng rất ít nhìn thấy hắn cười, cùng lắm vài cái nhếch mép mà thôi nhưng từ khi hắn yêu nó, vô thức anh nhìn vào đôi mắt đó của hắn phảng phất ý cười, đôi khi còn được tận mắt thấy hắn cười dịu dàng nữa. Nhưng bây giờ thì sao đây? Hắn cứ như vậy mà từ bỏ người mà hắn yêu thương, hết sức theo đuổi đó sao? Từ khi nào hắn yếu đuối như vậy? Anh thật sự rất khinh thường hắn, là đàn ông thì hãy tự tỉnh dậy đi!
Im lặng rồi lại im lặng, chẳng ai nói gì cả rồi xoay lưng đi ra khỏi phòng. Họ không nói gì nhưng trong suy nghĩ họ muốn nói với hắn rất nhiều thứ nhưng liệu hắn có nghe thấy không? Chẳng mấy chốc căn phòng chỉ còn lại mình hắn, hắn vẫn nằm đó bất động...
Ngày hôm sau __
Nó tỉnh lại, mở mắt ra đó chính là trần nhà màu trắng, và mùi hương khó chịu xộc vào mũi nó. Sau khi tiếp nhận được với ánh sáng, nó dần dần nhớ rõ tất cả mọi chuyện ngày hôm đó. Rồi tự mình chạy nhanh đi tìm phòng hắn, khi hỏi được nhiều người nó mới biết phòng hắn ở đâu rồi lập tức chạy nhanh đến phòng đó.
Đứng trước cửa phòng, tay nó run lên, ánh mắt đau đớn. Hắn có ổn không? Hắn có bị gì không? Tại sao lại ngu ngốc mà đỡ cho nó chứ? Bao nhiêu câu hỏi cứ thế xuất hiện trong tâm trí nó, khẽ lắc đầu nó dùng sức mở cửa ra. Đập vào mắt nó chính là hắn đang nằm trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền lại, đầu thì buộc nhiều lớp băng gạc. Nó chậm rãi tiến vào, đến bên cạnh hắn. Đây đã là lần thứ 2 hắn vào bệnh viện vì nó rồi, lần trước may mắn nên hắn tỉnh lại và dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nó. Lúc đó nó đã xúc động đến cỡ nào mà giờ đây hắn lại bất động nằm ở đây thêm một lần nữa... Nó khẽ lay hắn và gọi tên hắn
- Thiên Tài à. Thiên Tài à mau tỉnh dậy đi _ giọng nói yếu ớt nhưng đầy sự chua xót vang lên cứ như đang thủ thỉ nói với hắn, như đơn thuần là gọi hắn tỉnh dậy sau một giấc ngủ bình thường
-...
Cũng như lần trước, dù nó có gọi nguyên một ngày hắn cũng chẳng cử động gì cả. Nhưng nó biết rõ, lần này so với lần trước nặng hơn rất nhiều. Nó ngồi xuống bên cạnh hắn, lại ngắm nhìn khuôn mặt hắn như ngày nào, khuôn mặt này vẫn đẹp đến động lòng người nhưng đôi môi kia không còn hồng hào nữa mà rất nhợt nhạt, khuôn mặt hắn cũng rất lạnh. Tay hắn cũng lạnh đi, nó cầm chặt tay hắn, cảm nhận bàn tay lạnh đi của hắn. Dù tay nó cũng chẳng ấm áp bao nhiêu nhưng nó vẫn muốn nắm, nắm thật chặt! Đôi mắt ôn nhu đó, cùng màu mắt đó với nó liệu nó có thể nhìn thấy nữa không? Có thể không? Cảm giác mách bảo với nó rằng lần này hắn sẽ khó mà tỉnh lại...
Nước mắt nó không kiềm được nữa mà trào ra, ướt cả tay hắn. Tim nó đau quá, rất nhói, như ai đó đang hận không thể bóp nát nó vậy. Làm sao đây? Nó có mất hắn không? K..Không! Nó không muốn mất hắn, nó cần hắn, cần hắn bên cạnh nó. Tại sao? Tại sao ông trời lại đối xử với nó như vậy? Lần này tim nó đau hơn gấp ngàn lần của quá khứ, nếu nó đau thì sự tuyệt vọng trong tim nó cũng đã lớn dần. Nó cảm nhận được thế giới hiện tại của nó đã trở về lúc trước, không còn ánh sáng là hắn ở bên trong đó nữa. Chỉ là một màu đen, đen như mực vậy, nó đang phải vùng vẫy để thoát khỏi đó nhưng đáp trả lại nó vẫn chỉ là nỗi cô đơn tuyệt vọng này.
Hắn đã từng nói là không cho nó biến mất khỏi tim hắn vậy bây giờ thì sao? Hắn lại có thể rời khỏi thế giới của nó?!! Không còn bên cạnh nó nữa, chỉ biết nằm ở đây không thèm mở mắt. Hắn đang trừng phạt nó vì đi đến nơi hoang vắng đó mà không nói với hắn sao?
- Em biết lỗi rồi, sẽ không có lần sau nữa đâu, anh tha lỗi cho em nhé? Lần trước đích thực là em có nói chỉ cần anh tỉnh em sẽ nghe theo anh mọi thứ. Vậy lần này cũng vậy nhé, chỉ cần anh tỉnh... mọi thứ em cũng đều nghe theo anh. Em chắc chắn đấy _ Nó nhìn hắn, ánh mắt đau đớn đến tột cùng, giọng nói cũng đã lạc đi không ít
-...
Không như lần đó, hắn vẫn nằm im đó... Xung quanh nó như vỡ vụn tất cả, những hy vọng của nó lại tan biến vào hư vô. Nó đau khổ gào thét lên, liên tục gọi tên hắn, liên tục xin lỗi, liên tục gọi hắn tỉnh dậy. Rốt cuộc đổi lại chỉ là cổ họng nó đau rát, đôi mắt thì sưng lên nhưng hắn vẫn như vậy, vẫn không hề mở mắt...
Thế giới nó sụp đổ rồi, dường như giờ phút đó nó cảm nhận được tim nó không muốn đập nữa. Nó phải làm gì đây? Vài ngày trước nó còn hạnh phúc khi ở bên hắn thế kia nhưng bây giờ lại chỉ còn mình nó đau đớn nhìn hắn. Nó tự hỏi hắn có xót không? Có thấy quá đáng khi làm vậy với nó không? Có thấy những lời nói trước đó của hắn có thể thực hiện được nữa không? Nhưng suy cho cùng vẫn là tự hỏi thì hắn làm sao có thể trả lời?
Cuối cùng, nó mệt mỏi gục xuống bên cạnh giường của hắn... Người khác nhìn vào cũng đau xót không thôi nói chi 4 người kia đứng ở ngoài cửa nãy giờ nhìn nó...
Đến khi nó tỉnh dậy lại nằm ở trên giường bệnh nữa, bên cạnh nó chính là nhỏ và cô, còn hai người chắc có lẽ ở phòng hắn rồi. Nhắc tới hắn nó lại đau lòng.
- Thật ra chuyện gì đã xảy ra? _ Nhỏ bình tĩnh hỏi nó
Nó im lặng một lúc rồi kể lại tất cả cho nhỏ nghe. Khi nghe xong nhỏ tức giận đến đỏ cả khuôn mặt, thầm nói rằng sẽ cho cô ta chết thảm!
- Cô ta đừng mong sống yên ổn! _ Lần này nhỏ thật sự lại muốn giết người nữa rồi
- Đừng làm gì cô ta cả _ Nó lắc đầu nói, quả thật đây không phải lỗi của cô ta, chỉ trách hắn khiến quá nhiều yêu thương, dù gì nó cũng đã giết 3 người kia. Đủ rồi nhưng nếu cô ta lại làm gì nó sẽ không tha thứ nữa!
- Tại sao? _ Nhỏ bất mãn nói
- Vì lời nói giữa tao và Tài _ Nó cuời yếu ớt nhớ tới hắn nhưng vẫn không thiếu phần chua xót
Nhỏ cũng không nói gì nữa, được nhỏ sẽ không đụng đến cô ta nữa. Cô ta rất may mắn!
Cô nhìn đứa em gái mình, hiện tại nó yếu đuối đến mức khiến cô ngỡ ngàng... Nó thật sự rất đau lòng, liệu cô có nói sự thật nó biết rõ được không?
- Thiên Tài tình trạng như thế nào? _ Nếu nghe kỹ sẽ nghe thấy có chút run run trong lời nói của nó
Nhỏ và cô nhìn nhau rồi cô cụp mi nhẹ nhàng nói
- Bác sỹ nói rằng tình trạng của nó hiện giờ đã qua khỏi nguy hiểm nhưng khi nào tỉnh thì không xác định được, khả năng tỉnh dậy rất thấp. Não của nó bị tổn thương không ít nên cứu chữa được đã là rất may mắn _ Phải, cô không hề nói là sẽ quên đi một phần ký ức cho nó nghe vì nếu như hắn tỉnh lại thật mà quên gì đó thì có lẽ họ sẽ nhận ra nhưng tim cô mách bảo không được nói cho nó nghe
Nó im lặng, cú sốc quá lớn, khả năng tỉnh dậy rất thấp? Tim nó lại đau đớn, rất đau, nước mắt lại không tự chủ mà trào ra trong vô thức. Những câu nói đó như lặp lại trong đầu nó, hắn sẽ rất khó để tỉnh sao? Nó sẽ như thế nào? Nó tuyệt vọng, lặng lẽ ngồi một góc mà khóc, chẳng biết khóc đến bao lâu, nước mắt không chảy được nữa. Nó chỉ im lặng ngồi một góc, như đang bị bóng tối dần dần chiếm lấy.
Nhỏ và cô đau lòng nhìn nó, dù biết nó sẽ đau khổ lắm nhưng vẫn muốn nó điên cuồng như quá khứ đó hơn ít ra nó cũng nói nhiều câu còn bây giờ chỉ im lặng, im lặng đến đáng sợ...
Ông trời sẽ định tương lai của hai người họ như thế nào đây?
End chap 63
Bốn người họ tiến vào trong phòng, bầu không khí lại rơi vào sự trầm lặng. Cô tiến lại về phía hắn, cô thật thấy rất thương đứa em này, đã lâu rồi cô không thấy nụ cười của hắn vậy mà khi thấy được thì chẳng được bao lâu cả... Bỗng nhiên cô nước mắt cô rơi, hy vọng hắn tỉnh lại rất ít, có thể là một năm, hai năm, hoặc có thể mấy chục năm. Cô vừa đau lòng cho em trai mình và còn đau lòng khi nghĩ đến nó.
Cậu thấy cô rơi nước mắt, cậu đau lòng không thôi. Cậu tiến lại phía cô, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi nhưng thật ra chính cậu cũng đang đau lòng lắm đây. Đứa em trai kiêu ngạo và lạnh lùng của cậu trước đây nay lại nằm bất động ở trong phòng bệnh này, còn đứa em gái mà cậu yêu thương vô cùng? Nó sẽ như thế nào đây? Cậu từng chứng kiến cảnh tượng của quá khứ nó, rất khủng khiếp, ai cũng chẳng ngăn nó được cả, liệu lần này mọi chuyện sẽ tồi tệ như thế nào?
Cậu chẳng dám nghĩ đến nữa, lặng im nhìn đứa em trai của mình. Cậu muốn hỏi hắn rằng: “ Vì sao lại nằm đây mà không biết xấu hổ khi bỏ lại nó một mình? Em sẽ chịu đựng nổi sao? “ Nhưng cậu biết rõ câu hỏi này chẳng có ai trả lời...
Còn nhỏ thì nước mắt đã giàn dụa rồi, mấy năm trước nó bị quá khứ đó ám ảnh đến nỗi bị biến đổi thành một con người khác. Lúc đó trông nó thật sự rất thảm, cứ như một người điên trong một nỗi tuyệt vọng vậy. Còn bây giờ? Người ngoài cũng sẽ biết được tình cảm của nó giành cho hắn sâu đậm đến nhường nào, còn hơn cả tình cảm lúc trước nữa. Lần này nó sẽ chịu cú sốc như thế nào đây? Biến thành con người như thế nào?
Anh thì cũng đang trầm tư suy nghĩ, tương lai của bọn họ nhanh chóng sẽ kết thúc như vậy sao? Anh chơi với hắn từ bé cho đến bây giờ cũng rất ít nhìn thấy hắn cười, cùng lắm vài cái nhếch mép mà thôi nhưng từ khi hắn yêu nó, vô thức anh nhìn vào đôi mắt đó của hắn phảng phất ý cười, đôi khi còn được tận mắt thấy hắn cười dịu dàng nữa. Nhưng bây giờ thì sao đây? Hắn cứ như vậy mà từ bỏ người mà hắn yêu thương, hết sức theo đuổi đó sao? Từ khi nào hắn yếu đuối như vậy? Anh thật sự rất khinh thường hắn, là đàn ông thì hãy tự tỉnh dậy đi!
Im lặng rồi lại im lặng, chẳng ai nói gì cả rồi xoay lưng đi ra khỏi phòng. Họ không nói gì nhưng trong suy nghĩ họ muốn nói với hắn rất nhiều thứ nhưng liệu hắn có nghe thấy không? Chẳng mấy chốc căn phòng chỉ còn lại mình hắn, hắn vẫn nằm đó bất động...
Ngày hôm sau __
Nó tỉnh lại, mở mắt ra đó chính là trần nhà màu trắng, và mùi hương khó chịu xộc vào mũi nó. Sau khi tiếp nhận được với ánh sáng, nó dần dần nhớ rõ tất cả mọi chuyện ngày hôm đó. Rồi tự mình chạy nhanh đi tìm phòng hắn, khi hỏi được nhiều người nó mới biết phòng hắn ở đâu rồi lập tức chạy nhanh đến phòng đó.
Đứng trước cửa phòng, tay nó run lên, ánh mắt đau đớn. Hắn có ổn không? Hắn có bị gì không? Tại sao lại ngu ngốc mà đỡ cho nó chứ? Bao nhiêu câu hỏi cứ thế xuất hiện trong tâm trí nó, khẽ lắc đầu nó dùng sức mở cửa ra. Đập vào mắt nó chính là hắn đang nằm trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền lại, đầu thì buộc nhiều lớp băng gạc. Nó chậm rãi tiến vào, đến bên cạnh hắn. Đây đã là lần thứ 2 hắn vào bệnh viện vì nó rồi, lần trước may mắn nên hắn tỉnh lại và dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nó. Lúc đó nó đã xúc động đến cỡ nào mà giờ đây hắn lại bất động nằm ở đây thêm một lần nữa... Nó khẽ lay hắn và gọi tên hắn
- Thiên Tài à. Thiên Tài à mau tỉnh dậy đi _ giọng nói yếu ớt nhưng đầy sự chua xót vang lên cứ như đang thủ thỉ nói với hắn, như đơn thuần là gọi hắn tỉnh dậy sau một giấc ngủ bình thường
-...
Cũng như lần trước, dù nó có gọi nguyên một ngày hắn cũng chẳng cử động gì cả. Nhưng nó biết rõ, lần này so với lần trước nặng hơn rất nhiều. Nó ngồi xuống bên cạnh hắn, lại ngắm nhìn khuôn mặt hắn như ngày nào, khuôn mặt này vẫn đẹp đến động lòng người nhưng đôi môi kia không còn hồng hào nữa mà rất nhợt nhạt, khuôn mặt hắn cũng rất lạnh. Tay hắn cũng lạnh đi, nó cầm chặt tay hắn, cảm nhận bàn tay lạnh đi của hắn. Dù tay nó cũng chẳng ấm áp bao nhiêu nhưng nó vẫn muốn nắm, nắm thật chặt! Đôi mắt ôn nhu đó, cùng màu mắt đó với nó liệu nó có thể nhìn thấy nữa không? Có thể không? Cảm giác mách bảo với nó rằng lần này hắn sẽ khó mà tỉnh lại...
Nước mắt nó không kiềm được nữa mà trào ra, ướt cả tay hắn. Tim nó đau quá, rất nhói, như ai đó đang hận không thể bóp nát nó vậy. Làm sao đây? Nó có mất hắn không? K..Không! Nó không muốn mất hắn, nó cần hắn, cần hắn bên cạnh nó. Tại sao? Tại sao ông trời lại đối xử với nó như vậy? Lần này tim nó đau hơn gấp ngàn lần của quá khứ, nếu nó đau thì sự tuyệt vọng trong tim nó cũng đã lớn dần. Nó cảm nhận được thế giới hiện tại của nó đã trở về lúc trước, không còn ánh sáng là hắn ở bên trong đó nữa. Chỉ là một màu đen, đen như mực vậy, nó đang phải vùng vẫy để thoát khỏi đó nhưng đáp trả lại nó vẫn chỉ là nỗi cô đơn tuyệt vọng này.
Hắn đã từng nói là không cho nó biến mất khỏi tim hắn vậy bây giờ thì sao? Hắn lại có thể rời khỏi thế giới của nó?!! Không còn bên cạnh nó nữa, chỉ biết nằm ở đây không thèm mở mắt. Hắn đang trừng phạt nó vì đi đến nơi hoang vắng đó mà không nói với hắn sao?
- Em biết lỗi rồi, sẽ không có lần sau nữa đâu, anh tha lỗi cho em nhé? Lần trước đích thực là em có nói chỉ cần anh tỉnh em sẽ nghe theo anh mọi thứ. Vậy lần này cũng vậy nhé, chỉ cần anh tỉnh... mọi thứ em cũng đều nghe theo anh. Em chắc chắn đấy _ Nó nhìn hắn, ánh mắt đau đớn đến tột cùng, giọng nói cũng đã lạc đi không ít
-...
Không như lần đó, hắn vẫn nằm im đó... Xung quanh nó như vỡ vụn tất cả, những hy vọng của nó lại tan biến vào hư vô. Nó đau khổ gào thét lên, liên tục gọi tên hắn, liên tục xin lỗi, liên tục gọi hắn tỉnh dậy. Rốt cuộc đổi lại chỉ là cổ họng nó đau rát, đôi mắt thì sưng lên nhưng hắn vẫn như vậy, vẫn không hề mở mắt...
Thế giới nó sụp đổ rồi, dường như giờ phút đó nó cảm nhận được tim nó không muốn đập nữa. Nó phải làm gì đây? Vài ngày trước nó còn hạnh phúc khi ở bên hắn thế kia nhưng bây giờ lại chỉ còn mình nó đau đớn nhìn hắn. Nó tự hỏi hắn có xót không? Có thấy quá đáng khi làm vậy với nó không? Có thấy những lời nói trước đó của hắn có thể thực hiện được nữa không? Nhưng suy cho cùng vẫn là tự hỏi thì hắn làm sao có thể trả lời?
Cuối cùng, nó mệt mỏi gục xuống bên cạnh giường của hắn... Người khác nhìn vào cũng đau xót không thôi nói chi 4 người kia đứng ở ngoài cửa nãy giờ nhìn nó...
Đến khi nó tỉnh dậy lại nằm ở trên giường bệnh nữa, bên cạnh nó chính là nhỏ và cô, còn hai người chắc có lẽ ở phòng hắn rồi. Nhắc tới hắn nó lại đau lòng.
- Thật ra chuyện gì đã xảy ra? _ Nhỏ bình tĩnh hỏi nó
Nó im lặng một lúc rồi kể lại tất cả cho nhỏ nghe. Khi nghe xong nhỏ tức giận đến đỏ cả khuôn mặt, thầm nói rằng sẽ cho cô ta chết thảm!
- Cô ta đừng mong sống yên ổn! _ Lần này nhỏ thật sự lại muốn giết người nữa rồi
- Đừng làm gì cô ta cả _ Nó lắc đầu nói, quả thật đây không phải lỗi của cô ta, chỉ trách hắn khiến quá nhiều yêu thương, dù gì nó cũng đã giết 3 người kia. Đủ rồi nhưng nếu cô ta lại làm gì nó sẽ không tha thứ nữa!
- Tại sao? _ Nhỏ bất mãn nói
- Vì lời nói giữa tao và Tài _ Nó cuời yếu ớt nhớ tới hắn nhưng vẫn không thiếu phần chua xót
Nhỏ cũng không nói gì nữa, được nhỏ sẽ không đụng đến cô ta nữa. Cô ta rất may mắn!
Cô nhìn đứa em gái mình, hiện tại nó yếu đuối đến mức khiến cô ngỡ ngàng... Nó thật sự rất đau lòng, liệu cô có nói sự thật nó biết rõ được không?
- Thiên Tài tình trạng như thế nào? _ Nếu nghe kỹ sẽ nghe thấy có chút run run trong lời nói của nó
Nhỏ và cô nhìn nhau rồi cô cụp mi nhẹ nhàng nói
- Bác sỹ nói rằng tình trạng của nó hiện giờ đã qua khỏi nguy hiểm nhưng khi nào tỉnh thì không xác định được, khả năng tỉnh dậy rất thấp. Não của nó bị tổn thương không ít nên cứu chữa được đã là rất may mắn _ Phải, cô không hề nói là sẽ quên đi một phần ký ức cho nó nghe vì nếu như hắn tỉnh lại thật mà quên gì đó thì có lẽ họ sẽ nhận ra nhưng tim cô mách bảo không được nói cho nó nghe
Nó im lặng, cú sốc quá lớn, khả năng tỉnh dậy rất thấp? Tim nó lại đau đớn, rất đau, nước mắt lại không tự chủ mà trào ra trong vô thức. Những câu nói đó như lặp lại trong đầu nó, hắn sẽ rất khó để tỉnh sao? Nó sẽ như thế nào? Nó tuyệt vọng, lặng lẽ ngồi một góc mà khóc, chẳng biết khóc đến bao lâu, nước mắt không chảy được nữa. Nó chỉ im lặng ngồi một góc, như đang bị bóng tối dần dần chiếm lấy.
Nhỏ và cô đau lòng nhìn nó, dù biết nó sẽ đau khổ lắm nhưng vẫn muốn nó điên cuồng như quá khứ đó hơn ít ra nó cũng nói nhiều câu còn bây giờ chỉ im lặng, im lặng đến đáng sợ...
Ông trời sẽ định tương lai của hai người họ như thế nào đây?
End chap 63
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook