Mặc Trạc
-
Chương 42: Đại thọ [2]
“Tiểu Kì?” Duy ba vẻ mặt vui sướng nhìn người đàn ông cao to trước mắt. “Anh còn tưởng em vẫn ở quân đội không về được.”
Tiểu Kì? Duy Kì chẳng lẽ đây là người chú đang ở trong quân đội mà ba thường nhắc đến ư? Duy Nhược Hề trong lòng thầm suy đoán.
“Anh, hôm nay là đại thọ của ba em làm sao mà không trở về được, em đã xin nghỉ phép 20 ngày để trở về.” Duy Kì vẻ mặt tươi cười nhìn anh trai. “Anh, anh em chúng ta tính ra cũng khoản mười mấy năm không gặp rồi.”
“Đúng vậy, mười mấy năm, chỉ chớp mắt mà em đã lớn thế này rồi. Anh còn nhớ khi em đăng ký gia nhập vào quân ngũ khi mới 15 tuổi. Khi đó Tiểu Hề vừa mới sinh ra.” Duy ba than thở.
“Đây là tiểu Hề phải không? Mới đó mà đã lớn thế này rồi, khi chú đi con mới bé như thế này này.” Duy Kì nhìn Duy Nhược Hề điệu bộ miêu tả nói.
“Con chào chú.”Duy Nhược Hề tâm không cam lòng không nguyện gọi một tiếng, chú của cô nhìn không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi Duy Nhược Hề thật gọi không quen.
“Có phải là không tình nguyện kêu chú hay không? Chú lớn hơn con tới 15 tuổi lận nha.” Duy Kì cười hì hì nhìn Duy Nhược Hề. Hôm nay Duy Kì đã 32 tuổi nhưng lại có gương mặt trẻ con nên thoạt nhìn chỉ giống như một cậu trai mới vừa 20 tuổi.
“Đây là Tiểu Hạo phải không? Thằng nhóc thật giống em trước kia trẻ tuổi xinh đẹp.”
“Thôi, đừng đứng ngoài này nữa, Cả nhà vào trong thôi, vào trong hãy nói chuyện.”
Vào phòng khách của Duy gia, bên trong vẫn là bộ dáng như cũ trên cơ bản không có gì thay đổi.
Duy Mạnh Hạnh ngồi trên sô pha phòng khách nhìn con trai, con dâu cùng cháu đi vào. Trong đôi mắt hiện lên vẻ ái náy cùng tự trách thật sâu.
“Ba!” Duy Kì đi phía trước hai bước,” Ba, con cùng anh hai đã trở lại.”
“Về là tốt, trở về là tốt rồi.” Duy Mạnh Hạnh được Duy Kì đỡ dậy, sau đó nhìn con trai lớn há miệng thở dốc không nói được tiếng nào.
“Ba, con, Tiểu Mẫn, cùng Tiểu Hề và Tiểu Hạo trở về thăm người ạ.” Duy ba vừa nói vừa bước đến đỡ lấy Duy Mạnh Hạnh, hiện tại Duy Mạnh Hạnh đã già đi rất nhiều thành một ông lão, cho dù năm đó thật sự có xảy ra ân oán cùng mâu thuẫn gì thì hiện tại cũng tan thành mây khói.
“Tốt, Lương Thành. Ba..ba…” Duy Mạnh Hạnh do dự không biết phải mở miệng giải thích với con mình thế nào.
“Ba, người là ba con, chuyện trước kia đã qua rồi, trước kia là con không đúng ba đừng để trong lòng.” Duy ba mở miệng nói với ba ông.
Duy Mạnh Hạnh quay đầu nhìn cháu gái Duy Nhược Hề, “Tiểu Hề…”
“Ông nội.” Duy Nhược Hề cười cười nhìn Duy Mạnh Hạnh.
“Tiểu Hề, ông nội thực xin lỗi con.” Duy Mạnh Hạnh giải thích, người hắn nên xin lỗi nhất chính là Duy Nhược Hề. Duy Mạnh Hạnh hiện tại là một lão ông, quay đầu ngẫm lại chuyện trước kia mới cảm thấy mình thế nhưng thật tàn nhẫn với cháu gái.
“Ba, ba nói xin lỗi nó cái gì?” từ trên cầu thang truyền đến một giọng nữ bén nhọn cao vút,” Ba, ba sai cái gì mà phải đi xin lỗi nó chứ.”
“Duy Lam Anh, ngươi….” Duy Mạnh Hạnh quay đầu tức giận nhìn Duy Lam Anh đang đứng trên cầu thang, “Con đủ chưa, đến bây giờ mà con còn không thấy mình sai lầm rồi sao? Con đem toàn bộ bất hạnh của mình đều đổ lên đầu em dâu con sao? Nó đâu có làm gì sai với con vậy con hận nó cái gì còn hận sang cả Tiểu Hề.”
“Chẳng phải đều do bọn họ tạo thành sai? Nếu năm đó Lương Thành cưới con gái nhà họ Tiền thì con đâu thành ra cái dạng này. Tất cả đều là lỗi của bọn nó.” Duy Lam Anh thét lên với Duy Mạnh Hạnh, ánh mắt oán hận nhìn về cả nhà của Duy Nhược Hề. Hiện tại Duy Mạnh Hạnh bắt đầu hướng về cả nhà họ nên Duy Lam Anh càng thêm thống hận.
“Con còn có mặt mũi nói chuyện này? Năm đó ta bảo Lương Thành cưới con gái nhà họ nhưng nó không đồng ý nên ta không ép buộc. Sau đó ba đem con gả cho Tiền Văn Dương con có phản đối không? Năm đó ba có ép buộc đứa nào không? Lúc đó con cho rằng nhà họ có tiền nên con mới đồng ý, từ đầu đến cuối con không hề phản đối thì hiện tại con lại trách ai. Muốn trách thì con hãy tự trách mình năm đó ham mê gia sản của họ Tiền.”
“Nếu năm đó Lương Thành cưới con gái họ Tiền tự nhiên con sẽ không gả cho Tiền Văn Dương, tất cả đều là lỗi của bọn họ.” Duy Lam Anh đến giờ vẫn đỗ hết lỗi cho người khác, ả ta chẳng qua là kẻ bị hại thôi.
Duy Nhược Hề ở bên cạnh nghe được không khỏi cười lạnh liên tục, nguyên lai Duy Lam Anh hận một nhà cô nhiều năm như vậy hoàn toàn không có một chút nguyên nhân nào do lỗi lầm của mẹ cô mà toàn bộ đều là do bà ta tưởng tượng ra. Tất cả đều do lòng tham của bà ta mà ra vậy mà đều đổ hết lỗi lên đầu mẹ cô. Thậm chí còn làm cho ‘Duy Nhược Hề’ sinh ra tâm lý sợ hãi.
“Đủ rồi, đừng có nói nhãm nữa. Con lại đây xin lỗi Tiểu Hề đi, người con có lỗi nhất chính là Tiểu Hề đó.”
“Muốn con xin lỗi nó? Không có khả năng đâu.” Duy Lam Anh nói.
“Ông nội, không cần đâu. Con không cần bác xin lỗi.” Cô vốn không phải là ‘Duy Nhược Hề’ cho nên căn bản không để ý đến lời xin lỗi kia.
“Đúng vậy, ba, hôm nay là ngày đại thọ của ba nếu Tiểu Hề đã nói quên đi thì sẽ không cần truy cứu đến chuyện không vui trước kia nữa.” Duy ba khuyên giải.
Duy Kì cùng Duy mẹ cũng đứng ra khuyên nhủ, Duy Kì vốn cũng không thân thiết cùng chị mình vẫn là cùng Duy Lương Thành thân thiết hơn. Hắn vốn chỉ nghĩ tính tình của chị không tốt do nuông chiều quá, thật không ngờ chị hắn lại làm ra chuyện độc ác như vậy. Gây thương tổn cho cháu gái nhiều như thế.
Mà Duy mẹ tuy rằng không thích Duy Lam Anh nhưng hôm nay là ngày đại thọ của Duy Mạnh Hạnh nên không cùng so đo với Duy Lam Anh.
“Lam Anh, nếu Tiểu Hề không truy cứu nữa thì quên đi. Nhưng nếu về sau con còn làm chuyện tổn thương đến Tiểu Hề nữa thì ba sẽ trục xuất con ra khỏi nhà này.” Duy Mạnh Hạnh lạnh giọng nói.
“Ba, đây là quà mừng thọ chúng con tặng ba, cái này là Tiểu Hề tự tay chuẩn bị.” Duy Lương Thành đưa quà tặng đến trước mặt Duy Mạnh Hạnh.
“Nga, là Tiểu Hề tự mình chọn lựa sao? Ông nội phải xem cháu gái tặng cái gì cho lão già này nha.” Duy Mạnh Hạnh tiếp nhận lễ vật. “Di, đây là kim đào mừng thọ? Được, không sai, không sai.” Kim đào mừng thọ tuy rằng quý trọng nhưng không thể coi là lễ vật tỉ mỉ lựa chọn.
“Ba còn nữa, ba mở ra xem một chút.”
“Đây là... Quả đào?” Duy Mạnh Hạnh mở mấy cái tráp ra phát hiện đều là quả đào.
“Hừ, không phải chỉ là vài trái đào thôi sao? Có cái gì kỳ lạ đâu. Ba, nếu ba muốn ăn con đi mua là được.” Duy Lam Anh ở bên cạnh châm chọc khiêu khích.
Duy Mạnh Hạnh không để ý đến Duy Lam Anh, từ bên trong hòm cầm ra một trái đào, “Trái đào này không giống mua ở bên ngoài đi?”
“Đúng vậy ông nội, cái này là giống mới mà giáo sư của Tiểu Hạo vừa nghiên cứu ra, bởi vì số lượng rất ít nên không có bán trên thị trường.” Duy Nhược Hề dựa theo ý của Tiểu Hạo nghĩ ra mà giải thích.
Tiểu Kì? Duy Kì chẳng lẽ đây là người chú đang ở trong quân đội mà ba thường nhắc đến ư? Duy Nhược Hề trong lòng thầm suy đoán.
“Anh, hôm nay là đại thọ của ba em làm sao mà không trở về được, em đã xin nghỉ phép 20 ngày để trở về.” Duy Kì vẻ mặt tươi cười nhìn anh trai. “Anh, anh em chúng ta tính ra cũng khoản mười mấy năm không gặp rồi.”
“Đúng vậy, mười mấy năm, chỉ chớp mắt mà em đã lớn thế này rồi. Anh còn nhớ khi em đăng ký gia nhập vào quân ngũ khi mới 15 tuổi. Khi đó Tiểu Hề vừa mới sinh ra.” Duy ba than thở.
“Đây là tiểu Hề phải không? Mới đó mà đã lớn thế này rồi, khi chú đi con mới bé như thế này này.” Duy Kì nhìn Duy Nhược Hề điệu bộ miêu tả nói.
“Con chào chú.”Duy Nhược Hề tâm không cam lòng không nguyện gọi một tiếng, chú của cô nhìn không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi Duy Nhược Hề thật gọi không quen.
“Có phải là không tình nguyện kêu chú hay không? Chú lớn hơn con tới 15 tuổi lận nha.” Duy Kì cười hì hì nhìn Duy Nhược Hề. Hôm nay Duy Kì đã 32 tuổi nhưng lại có gương mặt trẻ con nên thoạt nhìn chỉ giống như một cậu trai mới vừa 20 tuổi.
“Đây là Tiểu Hạo phải không? Thằng nhóc thật giống em trước kia trẻ tuổi xinh đẹp.”
“Thôi, đừng đứng ngoài này nữa, Cả nhà vào trong thôi, vào trong hãy nói chuyện.”
Vào phòng khách của Duy gia, bên trong vẫn là bộ dáng như cũ trên cơ bản không có gì thay đổi.
Duy Mạnh Hạnh ngồi trên sô pha phòng khách nhìn con trai, con dâu cùng cháu đi vào. Trong đôi mắt hiện lên vẻ ái náy cùng tự trách thật sâu.
“Ba!” Duy Kì đi phía trước hai bước,” Ba, con cùng anh hai đã trở lại.”
“Về là tốt, trở về là tốt rồi.” Duy Mạnh Hạnh được Duy Kì đỡ dậy, sau đó nhìn con trai lớn há miệng thở dốc không nói được tiếng nào.
“Ba, con, Tiểu Mẫn, cùng Tiểu Hề và Tiểu Hạo trở về thăm người ạ.” Duy ba vừa nói vừa bước đến đỡ lấy Duy Mạnh Hạnh, hiện tại Duy Mạnh Hạnh đã già đi rất nhiều thành một ông lão, cho dù năm đó thật sự có xảy ra ân oán cùng mâu thuẫn gì thì hiện tại cũng tan thành mây khói.
“Tốt, Lương Thành. Ba..ba…” Duy Mạnh Hạnh do dự không biết phải mở miệng giải thích với con mình thế nào.
“Ba, người là ba con, chuyện trước kia đã qua rồi, trước kia là con không đúng ba đừng để trong lòng.” Duy ba mở miệng nói với ba ông.
Duy Mạnh Hạnh quay đầu nhìn cháu gái Duy Nhược Hề, “Tiểu Hề…”
“Ông nội.” Duy Nhược Hề cười cười nhìn Duy Mạnh Hạnh.
“Tiểu Hề, ông nội thực xin lỗi con.” Duy Mạnh Hạnh giải thích, người hắn nên xin lỗi nhất chính là Duy Nhược Hề. Duy Mạnh Hạnh hiện tại là một lão ông, quay đầu ngẫm lại chuyện trước kia mới cảm thấy mình thế nhưng thật tàn nhẫn với cháu gái.
“Ba, ba nói xin lỗi nó cái gì?” từ trên cầu thang truyền đến một giọng nữ bén nhọn cao vút,” Ba, ba sai cái gì mà phải đi xin lỗi nó chứ.”
“Duy Lam Anh, ngươi….” Duy Mạnh Hạnh quay đầu tức giận nhìn Duy Lam Anh đang đứng trên cầu thang, “Con đủ chưa, đến bây giờ mà con còn không thấy mình sai lầm rồi sao? Con đem toàn bộ bất hạnh của mình đều đổ lên đầu em dâu con sao? Nó đâu có làm gì sai với con vậy con hận nó cái gì còn hận sang cả Tiểu Hề.”
“Chẳng phải đều do bọn họ tạo thành sai? Nếu năm đó Lương Thành cưới con gái nhà họ Tiền thì con đâu thành ra cái dạng này. Tất cả đều là lỗi của bọn nó.” Duy Lam Anh thét lên với Duy Mạnh Hạnh, ánh mắt oán hận nhìn về cả nhà của Duy Nhược Hề. Hiện tại Duy Mạnh Hạnh bắt đầu hướng về cả nhà họ nên Duy Lam Anh càng thêm thống hận.
“Con còn có mặt mũi nói chuyện này? Năm đó ta bảo Lương Thành cưới con gái nhà họ nhưng nó không đồng ý nên ta không ép buộc. Sau đó ba đem con gả cho Tiền Văn Dương con có phản đối không? Năm đó ba có ép buộc đứa nào không? Lúc đó con cho rằng nhà họ có tiền nên con mới đồng ý, từ đầu đến cuối con không hề phản đối thì hiện tại con lại trách ai. Muốn trách thì con hãy tự trách mình năm đó ham mê gia sản của họ Tiền.”
“Nếu năm đó Lương Thành cưới con gái họ Tiền tự nhiên con sẽ không gả cho Tiền Văn Dương, tất cả đều là lỗi của bọn họ.” Duy Lam Anh đến giờ vẫn đỗ hết lỗi cho người khác, ả ta chẳng qua là kẻ bị hại thôi.
Duy Nhược Hề ở bên cạnh nghe được không khỏi cười lạnh liên tục, nguyên lai Duy Lam Anh hận một nhà cô nhiều năm như vậy hoàn toàn không có một chút nguyên nhân nào do lỗi lầm của mẹ cô mà toàn bộ đều là do bà ta tưởng tượng ra. Tất cả đều do lòng tham của bà ta mà ra vậy mà đều đổ hết lỗi lên đầu mẹ cô. Thậm chí còn làm cho ‘Duy Nhược Hề’ sinh ra tâm lý sợ hãi.
“Đủ rồi, đừng có nói nhãm nữa. Con lại đây xin lỗi Tiểu Hề đi, người con có lỗi nhất chính là Tiểu Hề đó.”
“Muốn con xin lỗi nó? Không có khả năng đâu.” Duy Lam Anh nói.
“Ông nội, không cần đâu. Con không cần bác xin lỗi.” Cô vốn không phải là ‘Duy Nhược Hề’ cho nên căn bản không để ý đến lời xin lỗi kia.
“Đúng vậy, ba, hôm nay là ngày đại thọ của ba nếu Tiểu Hề đã nói quên đi thì sẽ không cần truy cứu đến chuyện không vui trước kia nữa.” Duy ba khuyên giải.
Duy Kì cùng Duy mẹ cũng đứng ra khuyên nhủ, Duy Kì vốn cũng không thân thiết cùng chị mình vẫn là cùng Duy Lương Thành thân thiết hơn. Hắn vốn chỉ nghĩ tính tình của chị không tốt do nuông chiều quá, thật không ngờ chị hắn lại làm ra chuyện độc ác như vậy. Gây thương tổn cho cháu gái nhiều như thế.
Mà Duy mẹ tuy rằng không thích Duy Lam Anh nhưng hôm nay là ngày đại thọ của Duy Mạnh Hạnh nên không cùng so đo với Duy Lam Anh.
“Lam Anh, nếu Tiểu Hề không truy cứu nữa thì quên đi. Nhưng nếu về sau con còn làm chuyện tổn thương đến Tiểu Hề nữa thì ba sẽ trục xuất con ra khỏi nhà này.” Duy Mạnh Hạnh lạnh giọng nói.
“Ba, đây là quà mừng thọ chúng con tặng ba, cái này là Tiểu Hề tự tay chuẩn bị.” Duy Lương Thành đưa quà tặng đến trước mặt Duy Mạnh Hạnh.
“Nga, là Tiểu Hề tự mình chọn lựa sao? Ông nội phải xem cháu gái tặng cái gì cho lão già này nha.” Duy Mạnh Hạnh tiếp nhận lễ vật. “Di, đây là kim đào mừng thọ? Được, không sai, không sai.” Kim đào mừng thọ tuy rằng quý trọng nhưng không thể coi là lễ vật tỉ mỉ lựa chọn.
“Ba còn nữa, ba mở ra xem một chút.”
“Đây là... Quả đào?” Duy Mạnh Hạnh mở mấy cái tráp ra phát hiện đều là quả đào.
“Hừ, không phải chỉ là vài trái đào thôi sao? Có cái gì kỳ lạ đâu. Ba, nếu ba muốn ăn con đi mua là được.” Duy Lam Anh ở bên cạnh châm chọc khiêu khích.
Duy Mạnh Hạnh không để ý đến Duy Lam Anh, từ bên trong hòm cầm ra một trái đào, “Trái đào này không giống mua ở bên ngoài đi?”
“Đúng vậy ông nội, cái này là giống mới mà giáo sư của Tiểu Hạo vừa nghiên cứu ra, bởi vì số lượng rất ít nên không có bán trên thị trường.” Duy Nhược Hề dựa theo ý của Tiểu Hạo nghĩ ra mà giải thích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook