Mặc Trạc
-
Chương 175: Nghiêm tiểu tâm
Duy Nhược Hê ngốc lăng nhìn dì út khóc thê thảm, này là xảy ra chuyện gì? Tại sao sáng sớm dì út đã chạy đến nhà cô khóc, còn khóc đến thê thảm thế kia?
Cả nhà lúc này liền thấy được Duy Nhược Hề trở về. Duy mẹ vội vàng chạy đến hỏi cô, “Rốt cuộc con đã trở lại.”
Duy Nhược Hề lại quay sang hỏi mẹ, “Mẹ, có chuyện gì mà dì út lại khóc đến vậy?”
Duy mẹ cũng lo âu nhìn sang Tề Tiểu Mỹ một cái rồi nhíu mày nói, :” Nghiêm Liêm đã xảy ra chuyện.”
Nghiêm Liêm? Chắc là dượng của cô đi? Xảy ra vấn đề gì chứ? “Mẹ, dượng xảy ra chuyện gì mà dì út lại thương tâm đến vậy?”
“Sáng sớm dì út con liền gọi điện thoại cho mẹ sau đó liên tục khóc bên trong điện thoại, chỉ nói là Nghiêm Liêm đã xảy ra chuyện rồi lại khóc tiếp cũng chẳng chịu nói gì. Mẹ đành đưa dì con về đây, dì út của con vẫn luôn khóc đến giờ cũng không nói gì thêm. Cho nên cả nhà vẫn chưa biết dượng con bị sao.”
Duy Nhược Hề đi thẳng về phía sô pha rồi ngồi xuống trước mặt Tề Tiểu Mỹ nói: “Dì út, dượng đã xảy ra chuyện gì?”
Tề Tiểu Mỹ đến lúc này mới xoa nước mắt trên mặt vừa nức cục mà nói:” Dượng đi đến Hoa Hạ bàn chuyện làm ăn, đến sáng hôm nay dì nhận được điện thoại từ bên kia gọi đến nói rằng dượng con đã xảy ra chuyện. Bên kia giống như xuất hiện bạo động, dượng con bị thương.” Tề Tiểu Mỹ nói xong lại bắt đầu ô ô khóc lên.
Duy Nhược Hề vội vàng lấy khăn lau cho dì út. Dượng bị thương, dì út hẳn là nghe xong thế liền khóc đến giờ.
Duy mẹ lúc này cũng đi tới hỗ trợ em gái lau mặt rồi mở miệng khuyên nhủ: “Tiểu Mỹ, bình tĩnh lại một chút, có thể Nghiêm Liêm chỉ là bị thương nhẹ với lại y học ngày nay phát triển như thế cho nên em cũng đừng quá lo lắng.”
Tể Tiểu Mỹ vẫn cứ tiếp tục ô ô khóc rồi vừa nấc vừa nói: “Em cũng không biết thế nào. Sáng hôm nay cộng sự của anh ấy gọi cho em, em nghe xong liền bị dọa, sau đó điện thoại liền bị ngắt đi.”
“Vậy dì út sau đó có liên lạc được với dượng không?” Duy Nhược Hề nhẹ giọng hỏi.
Tề Tiểu Mỹ gật đầu, “Vừa rồi dì liên tục gọi cho dượng con nhưng mà không kết nối với dượng của con được.”
“Với lại dì ơi, Tiểu Tâm hiện tại ở chỗ nào?” Duy Nhược Hề đột nhiên nhớ cô còn một đứa em họ nữa.
Tề Tiểu Mỹ lúc này mới ngây người nhớ đến con gái, “ dì giao Tiểu Tâm cho bảo mẫu, đang ở nhà.”
Duy Nhược Hề nghĩ nghĩ sau đó lại nói tiếp: “Dì út, tạm thời dì ở tại nhà con đi rồi thử liên lạc với dượng xem có được không. Con sẽ qua bên nhà dì đón Tiểu Tâm sang bên này luôn.”
Duy Nhược Hề nghĩ đem em họ cùng dì đến nhà cô ở tạm thời, dượng còn chưa biết tình huống ra sao, Tiểu Tâm giao cho bảo mẫu cũng không yên tâm. Đưa bọn họ đến đây thì cả nhà cô còn chiếu cố được.
Tể Tiểu Mỹ nâng lên cặp mắt đỏ quạch vì khóc nhìn Nhược Hề nói, “Tiểu Hề, dì cảm ơn con, ô ô...”
Duy Nhược Hề lúc này mới cùng mẹ thương lượng, cô sẽ cùng Tiểu Hạo đi đem Tiểu Tâm đưa về đây, mọi người ở cũng một chỗ sẽ dễ dàng quan tâm lẫn nhau hơn.
Nhược Hề cùng Duy Hạo đi đến nhà của Tề Tiểu Mỹ, nơi này thuộc phía đông của khu văn minh, căn nhà thuộc kiểu biệt thự cũng không phải rất lớn nhưng là nhìn qua rất có phong cách.
Duy Nhược Hề ấn ấn chuông cửa sau đó không bao lâu liền thấy một người phụ nữ trung niên chừng 40 mở cửa ra, bà ấy được Nhược Hề cùng Tiểu Hạo liền nói: “Tiểu Hạo, con tới chơi sao, nhanh vào nhà.”
Cô bảo mẫu vừa nói vừa hé ra thân mình cho Duy Hạo vào nhà sau đó bà lại nhìn nhìn Duy Nhược Hề mang theo thần sắc mê muội rồi lại nghi hoặc mà mở miệng: “Con là Tiểu Hề sao?”
Duy Nhược Hề nhẹ nhàng gật đầu, cô bảo mẫu thấy đúng thế liền vui vẻ kêu lên, “Con thật sự là Tiểu Hề sao? Chút nữa thì dì nhận không ra. Con thay đổi thật là nhiều.”
Duy Nhược Hề thấy cô bảo mẫu vui vẻ như thế thì cũng ngây người, cô dường như không có nhận được người này. Duy Hạo thấy được Nhược Hề như thế thì biết cô không nhớ nên nhắc nhở, “Đây là dì Lý.”
Dì Lý? Nhược Hề hoàn toàn không có ấn tượng. Đại khái là dì quen biết với Duy Nhược Hề trước kia đi.
Duy Hạo biết rằng chị cậu không nhớ thì giải thích: “Tỷ, đây là dì Lý, bảo mẫu trong nhà dì út, trước kia chúng ta thường xuyên tới đây chơi, dì Lý đối xử rất tốt với chúng ta.”
Duy Nhược Hề nghe Duy Hạo nói xong thì lộ ra một nụ cười ngọt ngào gọi, “Dì lý.”
“Mới sáng sốm Tiểu Mỹ liền khóc đi ra ngoài làm di lo vô cùng.” Dì Lý vừa dẫn hai người đi đến phòng khách vừa kể lại chuyện sáng nay. “Bây giờ chỉ có mình dì cùng Tiểu Tâm ở nhà, Tiểu Tâm vừa mới ăn sáng xong đang trong phòng đọc sách.”
Tiến vào thư phòng Nhược Hề liền thấy một cô bé thực như thuận đang ngồi ngay ngắn xem một quyển sách. Tiểu cô nương khoản chừng 10 tuổi, tóc để dài có chút chuyển sang vàng. Duy Nhược Hề đứng ngay góc nhìn được sườn mặt cô bé chỉ thấy một góc làn da trắng nõn.
“Tiểu Tâm, con xem ai đến kìa.” Dì Lý tiến lên trước gọi Tiểu Tâm đang vùi đầu vào trong sách.
Tiểu Tâm vừa ngẩn đầu lên liền làm cho Duy Nhược Hề ngốc lăng. Cô bé thật là đáng yêu a. Hai mắt tròn xoe to rõ nhìn vô cùng linh động nhìn vào trông vô cùng đáng yêu.
Nghiêm Tiểu Tâm vừa ngẩn đầu lên thấy được Duy Hạo liền xuống ghế chạy bổ nhào vào lòng ngực Duy Hạo. “Tiểu Hạo biểu ca, em nhớ anh muốn chết, tại sao lâu quá chừng anh mới đến thăm tiểu Tâm. Tiểu Tâm còn tưởng rằng Tiểu Hạo biểu ca đã quên Tiểu Tâm rồi.” Tiểu Tâm nói xong thì trong mắt đã dâng lên một tầng nước long lanh.
“Biểu ca không có đem Tiểu Tâm đáng yêu của chúng ta quên mất, biểu ca phải vào bộ đội cho nên không có thời gian đến thăm Tiểu Tâm được.” Duy hạo vô cùng sủng nịch cô biểu muội này. Anh cùng Nhược Hề nhìn Tiểu Tâm từ nhỏ lớn đến bây giờ.
Nghiêm Tiểu Tâm nghe Duy Hạo nói như vậy liền nở rộ tươi cười, “Vậy ta liền tha thứ cho biểu ca.” Nói xong Tiểu Tâm mới dời ánh mắt nhìn Nhược Hề đang đứng một bên. Cô bé dường như có chút nghi hoặc sau đó mở miệng kêu một tiếng, “Chị Tiểu Hề?” trong trí nhớ của cô bé dường nhi chị Tiểu Hề không xinh đẹp được thế này cho nên cô bé cũng không dám xác định?
Duy Nhược Hề thấy được tiểu cô nương động lòng người thì mỉm cười nói:” Tiểu Tâm làm sao lại không nhớ chị Tiểu Hề nha.”
Nghiêm Tiểu Tâm khẳng định được là Duy Nhược Hề thì cũng bổ nhào vào người cô, “Chị Tiểu Hề, thật là chị sao? Tiểu Tâm thiếu chút nữa thì nhận không ra chị rồi.”
Duy Nhược Hề cười sờ đầu Tiểu Tâm. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiểu Tâm nhưng lại có một cảm giác thực kỳ diệu. Chắc là do có huyết thống quan hệ đi, hơn nữa Nhược Hề cũng là một người vô cùng thích trẻ con mà biểu muội lại ngoan ngoãn và xinh đẹp đến thế cơ mà.
“Tiểu Tâm, một lát nữa biểu ca cùng chị dẫn em đi đến nhà biểu ca ở vài ngày có chịu không?” Duy Nhược Hề lôi kéo Tiểu Tâm trở lại ngồi vào ghế sô pha vừa hỏi.
Nghiêm Tiểu Tâm vô cùng cao hứng mà gật đầu sau đó giống như lại đột nhiên nghĩ đến cái gì rồi nho nhỏ nói:” Hồi sáng này mẹ khóc thực thương tâm.” Tiểu Tâm chỉ biết mẹ khóc xong thì chạy ra ngoài, cô bé cho đến giờ vẫn không biết chuyện gì xảy ra.
“Tiểu Tâm đừng lo lắng. Mẹ không có việc gì, hiện tại mẹ đang ở nhà của chị, một lát nữa là em có thể thấy được mẹ rồi.” Duy Nhược Hề an ủi.
Tiểu Tâm nghe Nhược Hề nói xong thì gật đầu đáp ứng ngay.
Duy Nhược Hề cùng Duy Hạo tạm biệt dì Lý xong thì mang theo Nghiêm Tiểu Tâm trở lại Duy gia. Về đến nhà thì Tề Tiểu Mỹ không còn tiếp tục khóc nữa chỉ là hai mắc sưng đến dọa người. Thấy được Nhược Hề cùng Duy Hạo dẫn theo Tiểu Tâm trở lại thì Tề Tiểu Mỹ mới lộ ra một tia cười.
“Mẹ, mẹ!” Nghiêm Tiểu Tâm vội chạy đến ôm mẹ của bé sau đó là yên lặng ngốc trong lòng bà không nói tiếng nào.
Duy Nhược Hề chạy vào phòng bếp luộc trứng gà. Trứng gà này là trứng gà thật. Núi non trong không gian có rất nhiều gà rừng. Cô đem bắt lại một số con nuôi lên đến bây giờ bọn chúng đã đẻ trứng.
Duy Nhược Hề đem trứng luộc ra cho dì út lăn hai mắt bớt sưng.
“Dì út, tình hình thế nào rồi? Có liên lạc được với dượng không?”
Tề Tiểu Mỹ nghe được Duy Nhược Hề hỏi thì đôi mắt lại tiếp tục đỏ lên.
Cả nhà lúc này liền thấy được Duy Nhược Hề trở về. Duy mẹ vội vàng chạy đến hỏi cô, “Rốt cuộc con đã trở lại.”
Duy Nhược Hề lại quay sang hỏi mẹ, “Mẹ, có chuyện gì mà dì út lại khóc đến vậy?”
Duy mẹ cũng lo âu nhìn sang Tề Tiểu Mỹ một cái rồi nhíu mày nói, :” Nghiêm Liêm đã xảy ra chuyện.”
Nghiêm Liêm? Chắc là dượng của cô đi? Xảy ra vấn đề gì chứ? “Mẹ, dượng xảy ra chuyện gì mà dì út lại thương tâm đến vậy?”
“Sáng sớm dì út con liền gọi điện thoại cho mẹ sau đó liên tục khóc bên trong điện thoại, chỉ nói là Nghiêm Liêm đã xảy ra chuyện rồi lại khóc tiếp cũng chẳng chịu nói gì. Mẹ đành đưa dì con về đây, dì út của con vẫn luôn khóc đến giờ cũng không nói gì thêm. Cho nên cả nhà vẫn chưa biết dượng con bị sao.”
Duy Nhược Hề đi thẳng về phía sô pha rồi ngồi xuống trước mặt Tề Tiểu Mỹ nói: “Dì út, dượng đã xảy ra chuyện gì?”
Tề Tiểu Mỹ đến lúc này mới xoa nước mắt trên mặt vừa nức cục mà nói:” Dượng đi đến Hoa Hạ bàn chuyện làm ăn, đến sáng hôm nay dì nhận được điện thoại từ bên kia gọi đến nói rằng dượng con đã xảy ra chuyện. Bên kia giống như xuất hiện bạo động, dượng con bị thương.” Tề Tiểu Mỹ nói xong lại bắt đầu ô ô khóc lên.
Duy Nhược Hề vội vàng lấy khăn lau cho dì út. Dượng bị thương, dì út hẳn là nghe xong thế liền khóc đến giờ.
Duy mẹ lúc này cũng đi tới hỗ trợ em gái lau mặt rồi mở miệng khuyên nhủ: “Tiểu Mỹ, bình tĩnh lại một chút, có thể Nghiêm Liêm chỉ là bị thương nhẹ với lại y học ngày nay phát triển như thế cho nên em cũng đừng quá lo lắng.”
Tể Tiểu Mỹ vẫn cứ tiếp tục ô ô khóc rồi vừa nấc vừa nói: “Em cũng không biết thế nào. Sáng hôm nay cộng sự của anh ấy gọi cho em, em nghe xong liền bị dọa, sau đó điện thoại liền bị ngắt đi.”
“Vậy dì út sau đó có liên lạc được với dượng không?” Duy Nhược Hề nhẹ giọng hỏi.
Tề Tiểu Mỹ gật đầu, “Vừa rồi dì liên tục gọi cho dượng con nhưng mà không kết nối với dượng của con được.”
“Với lại dì ơi, Tiểu Tâm hiện tại ở chỗ nào?” Duy Nhược Hề đột nhiên nhớ cô còn một đứa em họ nữa.
Tề Tiểu Mỹ lúc này mới ngây người nhớ đến con gái, “ dì giao Tiểu Tâm cho bảo mẫu, đang ở nhà.”
Duy Nhược Hề nghĩ nghĩ sau đó lại nói tiếp: “Dì út, tạm thời dì ở tại nhà con đi rồi thử liên lạc với dượng xem có được không. Con sẽ qua bên nhà dì đón Tiểu Tâm sang bên này luôn.”
Duy Nhược Hề nghĩ đem em họ cùng dì đến nhà cô ở tạm thời, dượng còn chưa biết tình huống ra sao, Tiểu Tâm giao cho bảo mẫu cũng không yên tâm. Đưa bọn họ đến đây thì cả nhà cô còn chiếu cố được.
Tể Tiểu Mỹ nâng lên cặp mắt đỏ quạch vì khóc nhìn Nhược Hề nói, “Tiểu Hề, dì cảm ơn con, ô ô...”
Duy Nhược Hề lúc này mới cùng mẹ thương lượng, cô sẽ cùng Tiểu Hạo đi đem Tiểu Tâm đưa về đây, mọi người ở cũng một chỗ sẽ dễ dàng quan tâm lẫn nhau hơn.
Nhược Hề cùng Duy Hạo đi đến nhà của Tề Tiểu Mỹ, nơi này thuộc phía đông của khu văn minh, căn nhà thuộc kiểu biệt thự cũng không phải rất lớn nhưng là nhìn qua rất có phong cách.
Duy Nhược Hề ấn ấn chuông cửa sau đó không bao lâu liền thấy một người phụ nữ trung niên chừng 40 mở cửa ra, bà ấy được Nhược Hề cùng Tiểu Hạo liền nói: “Tiểu Hạo, con tới chơi sao, nhanh vào nhà.”
Cô bảo mẫu vừa nói vừa hé ra thân mình cho Duy Hạo vào nhà sau đó bà lại nhìn nhìn Duy Nhược Hề mang theo thần sắc mê muội rồi lại nghi hoặc mà mở miệng: “Con là Tiểu Hề sao?”
Duy Nhược Hề nhẹ nhàng gật đầu, cô bảo mẫu thấy đúng thế liền vui vẻ kêu lên, “Con thật sự là Tiểu Hề sao? Chút nữa thì dì nhận không ra. Con thay đổi thật là nhiều.”
Duy Nhược Hề thấy cô bảo mẫu vui vẻ như thế thì cũng ngây người, cô dường như không có nhận được người này. Duy Hạo thấy được Nhược Hề như thế thì biết cô không nhớ nên nhắc nhở, “Đây là dì Lý.”
Dì Lý? Nhược Hề hoàn toàn không có ấn tượng. Đại khái là dì quen biết với Duy Nhược Hề trước kia đi.
Duy Hạo biết rằng chị cậu không nhớ thì giải thích: “Tỷ, đây là dì Lý, bảo mẫu trong nhà dì út, trước kia chúng ta thường xuyên tới đây chơi, dì Lý đối xử rất tốt với chúng ta.”
Duy Nhược Hề nghe Duy Hạo nói xong thì lộ ra một nụ cười ngọt ngào gọi, “Dì lý.”
“Mới sáng sốm Tiểu Mỹ liền khóc đi ra ngoài làm di lo vô cùng.” Dì Lý vừa dẫn hai người đi đến phòng khách vừa kể lại chuyện sáng nay. “Bây giờ chỉ có mình dì cùng Tiểu Tâm ở nhà, Tiểu Tâm vừa mới ăn sáng xong đang trong phòng đọc sách.”
Tiến vào thư phòng Nhược Hề liền thấy một cô bé thực như thuận đang ngồi ngay ngắn xem một quyển sách. Tiểu cô nương khoản chừng 10 tuổi, tóc để dài có chút chuyển sang vàng. Duy Nhược Hề đứng ngay góc nhìn được sườn mặt cô bé chỉ thấy một góc làn da trắng nõn.
“Tiểu Tâm, con xem ai đến kìa.” Dì Lý tiến lên trước gọi Tiểu Tâm đang vùi đầu vào trong sách.
Tiểu Tâm vừa ngẩn đầu lên liền làm cho Duy Nhược Hề ngốc lăng. Cô bé thật là đáng yêu a. Hai mắt tròn xoe to rõ nhìn vô cùng linh động nhìn vào trông vô cùng đáng yêu.
Nghiêm Tiểu Tâm vừa ngẩn đầu lên thấy được Duy Hạo liền xuống ghế chạy bổ nhào vào lòng ngực Duy Hạo. “Tiểu Hạo biểu ca, em nhớ anh muốn chết, tại sao lâu quá chừng anh mới đến thăm tiểu Tâm. Tiểu Tâm còn tưởng rằng Tiểu Hạo biểu ca đã quên Tiểu Tâm rồi.” Tiểu Tâm nói xong thì trong mắt đã dâng lên một tầng nước long lanh.
“Biểu ca không có đem Tiểu Tâm đáng yêu của chúng ta quên mất, biểu ca phải vào bộ đội cho nên không có thời gian đến thăm Tiểu Tâm được.” Duy hạo vô cùng sủng nịch cô biểu muội này. Anh cùng Nhược Hề nhìn Tiểu Tâm từ nhỏ lớn đến bây giờ.
Nghiêm Tiểu Tâm nghe Duy Hạo nói như vậy liền nở rộ tươi cười, “Vậy ta liền tha thứ cho biểu ca.” Nói xong Tiểu Tâm mới dời ánh mắt nhìn Nhược Hề đang đứng một bên. Cô bé dường như có chút nghi hoặc sau đó mở miệng kêu một tiếng, “Chị Tiểu Hề?” trong trí nhớ của cô bé dường nhi chị Tiểu Hề không xinh đẹp được thế này cho nên cô bé cũng không dám xác định?
Duy Nhược Hề thấy được tiểu cô nương động lòng người thì mỉm cười nói:” Tiểu Tâm làm sao lại không nhớ chị Tiểu Hề nha.”
Nghiêm Tiểu Tâm khẳng định được là Duy Nhược Hề thì cũng bổ nhào vào người cô, “Chị Tiểu Hề, thật là chị sao? Tiểu Tâm thiếu chút nữa thì nhận không ra chị rồi.”
Duy Nhược Hề cười sờ đầu Tiểu Tâm. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiểu Tâm nhưng lại có một cảm giác thực kỳ diệu. Chắc là do có huyết thống quan hệ đi, hơn nữa Nhược Hề cũng là một người vô cùng thích trẻ con mà biểu muội lại ngoan ngoãn và xinh đẹp đến thế cơ mà.
“Tiểu Tâm, một lát nữa biểu ca cùng chị dẫn em đi đến nhà biểu ca ở vài ngày có chịu không?” Duy Nhược Hề lôi kéo Tiểu Tâm trở lại ngồi vào ghế sô pha vừa hỏi.
Nghiêm Tiểu Tâm vô cùng cao hứng mà gật đầu sau đó giống như lại đột nhiên nghĩ đến cái gì rồi nho nhỏ nói:” Hồi sáng này mẹ khóc thực thương tâm.” Tiểu Tâm chỉ biết mẹ khóc xong thì chạy ra ngoài, cô bé cho đến giờ vẫn không biết chuyện gì xảy ra.
“Tiểu Tâm đừng lo lắng. Mẹ không có việc gì, hiện tại mẹ đang ở nhà của chị, một lát nữa là em có thể thấy được mẹ rồi.” Duy Nhược Hề an ủi.
Tiểu Tâm nghe Nhược Hề nói xong thì gật đầu đáp ứng ngay.
Duy Nhược Hề cùng Duy Hạo tạm biệt dì Lý xong thì mang theo Nghiêm Tiểu Tâm trở lại Duy gia. Về đến nhà thì Tề Tiểu Mỹ không còn tiếp tục khóc nữa chỉ là hai mắc sưng đến dọa người. Thấy được Nhược Hề cùng Duy Hạo dẫn theo Tiểu Tâm trở lại thì Tề Tiểu Mỹ mới lộ ra một tia cười.
“Mẹ, mẹ!” Nghiêm Tiểu Tâm vội chạy đến ôm mẹ của bé sau đó là yên lặng ngốc trong lòng bà không nói tiếng nào.
Duy Nhược Hề chạy vào phòng bếp luộc trứng gà. Trứng gà này là trứng gà thật. Núi non trong không gian có rất nhiều gà rừng. Cô đem bắt lại một số con nuôi lên đến bây giờ bọn chúng đã đẻ trứng.
Duy Nhược Hề đem trứng luộc ra cho dì út lăn hai mắt bớt sưng.
“Dì út, tình hình thế nào rồi? Có liên lạc được với dượng không?”
Tề Tiểu Mỹ nghe được Duy Nhược Hề hỏi thì đôi mắt lại tiếp tục đỏ lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook