Mặc Tổng Cưng Chiều Vợ Yêu
-
Chương 3: Bà Mặc, em rong chơi đủ rồi chứ?
"Ơ... Mặc tổng" Sau khi nhìn thấy rõ Mặc Tử Hàng, tên kia liền toát mồ hôi. Hắn buông Giang Yên Nhiên ra rồi ngay lập tức cúi đầu vuông góc chào hỏi.
Giang Yên Nhiên đột ngột kêu lên "Chồng ơi" khiến hắn toát mồ hôi, hắn cúi xuống cho cô thêm một bạt tai cảnh cáo:"Đừng có ăn nói hàm hồ, không phải ai cũng thất lễ được đâu"
Cô bị tát ngay lập tức nín bặt, cánh tay Mặc Tử Hàng giấu trong túi quần xiết chặt. Anh ngước mắt nhìn tên nọ cất giọng lạnh lùng:"Tôi nói là tôi mua, cậu không định bán cho tôi?"
Hắn ta xoa tay, bày ra vẻ mặt nịnh nọt:"Không..không phải vậy. Chỉ là cô gái này không được bình thường, sợ làm Mặc tổng anh không vừa ý. Hay là thế này, tôi còn vài ba người nữa, nếu Mặc tổng có hứng thú thì tôi sẽ gọi bọn họ ra cho anh chọn"
Mặc Tử Hàng nâng cánh tay vẫy Giang Yên Nhiên, ý gọi cô qua bên này. Giang Yên Nhiên chớp lấy thời cơ chạy thật nhanh bổ nhào vào lòng anh, nhanh đến mức tên kia không kịp ngăn cản. Anh ôm cô vào trong lòng, lại liếc nhìn tên buôn người, hắn vã mồ hôi cười khổ:"A haha thì ra là Mặc tổng có hứng thú với cô gái này. Được rồi được rồi, vậy anh cứ giữ lấy nhé, giá cả chúng ta sẽ liên lạc rồi thương lượng sau"
Mặc Tử Hàng vươn tay vuốt vuốt lại mái tóc rối bù của cô. Anh nhàn nhã lên tiếng:"Không cần. Bây giờ tôi sẽ trả luôn"
Tên kia cúi đầu thấp, hỏi lại:"À..dạ?"
Anh vươn tay, ngay lập tức từ đằng sau xuất hiện một đám người mang vest chỉnh chu, cả đám người vây quanh hắn, không nói hai lời liền xông đến đánh hắn ra bã. Tên kia còn chưa kịp hiểu gì, ngã lăn ra sàn ôm lấy đầu che chắn, đau đớn hét lên như gà chọc tiết.
Sau đó lạnh lùng ra lệnh:"Phế hai cánh tay của hắn cho tôi"
Nói rồi Mặc Tử Hàng quay lưng đi, thuận bế ngang Giang Yên Nhiên lên tay, vẻ lạnh lùng tan biến. Thay vào đó là nụ cười mang theo vẻ đầy ấm áp, trong giọng nói có chút cưng chiều:"Bà Mặc, em rong chơi đủ rồi chứ?"
Anh bế cô bước đi thẳng, để lại những tiếng ồn ào lại phía sau. Vừa hay lúc quay đầu, anh nhìn thấy Tề Phong nhàn nhã khoanh tay đứng dựa vào tường nhìn anh lắc đầu thở dài. Mặc Tử Hàng nhếch miệng bước qua anh ta, Tề Phong nhún vai lẩm bẩm:"Cuối cùng thì vật về chủ cũ"
Mặc Tử Hàng đưa Giang Yên Nhiên vào phòng nghỉ của mình, cô gái tựa vào lòng anh không ngừng run rẩy. Anh đặt cô ngồi xuống giường, quỳ xuống giúp cô tháo giày, rồi không ngại cơ thể cô bốc mùi hôn xuống trán an ủi:"Ngoan, bây giờ đi tắm nhé?"
Giang Yên Nhiên cúi đầu thấp, thoáng chốc anh thấy hai vai cô run lên, cô đang khóc rồi sau đó liền nhào đến ôm chặt lấy eo anh như không nỡ rời xa. Mặc Tử Hàng cau mày, rốt cuộc thì cô đã xảy ra chuyện gì?
Anh bất lực đỡ lấy cô đưa vào phòng tắm, khói nước bỗng chốc bốc lên bao bọc cơ thể. Mặc Tử Hàng tháo bỏ bộ quần áo tàn tạ trên người cô, đặt cơ thể lấm lem vào trong bồn tắm, giúp cô kì cọ. Trong suốt khoảng thời gian, bàn tay Giang Yên Nhiên cứ nắm chặt lấy vạt áo anh không dứt.
Trời cũng đã khuya, vì không muốn Giang Yên Nhiên cảm lạnh mà anh mau chóng bế cô ra ngoài. Cơ thể cô sau khi tắm rửa sạch sẽ lại trở về với vẻ trắng hồng, duy chỉ có điều trên cơ thể vẫn còn lấm lem những vết xước ngang dọc còn chưa khỏi hẳn.
Mặc Tử Hàng đặt cô ngồi xuống giường, sau đó định quay đi tìm quần áo cho cô nhưng vừa quay đầu thì phát hiện tay Giang Yên Nhiên vẫn giữ chặt lấy mình. Anh lại xoay người, bế cô lên rồi đến bên tủ, bên trong chẳng có gì ngoài hai bộ sơ mi của anh. Mặc Tử Hàng vơ đại một cái khoác lên người cô, rồi kéo cô đến sofa lấy máy sấy bắt đầu chăm chú giúp cô sấy tóc.
Mái tóc rối bù nhanh chóng trở về suôn mượt, xõa ra làm cho dáng vẻ kiều diễm của Giang Yên Nhiên trở về. Cô đột nhiên quay lại nhìn chằm chằm vào mắt anh, Mặc Tử Hàng cúi đầu nhìn đôi mắt long lanh của cô, ánh mắt như chứa đựng sự trách móc, anh biết anh đã đến muộn, anh biết anh đã để cô chờ mình trong khoảng thời gian quá dài.
Mặc Tử Hàng tắt máy sấy đặt xuống bàn, anh vươn tay vuốt nhẹ gò má đã bị đánh đến sưng đỏ, rồi không nhịn được mà cúi đầu xuống muốn đặt một nụ hôn xuống, thời gian quá dài, anh không nói nhưng anh biết anh rất nhớ cô, nếu như tình trạng này còn tiếp diễn thêm nữa, anh nghĩ anh sẽ phát điên lên mất.
Ban đầu Mặc Tử Hàng nhấm nháp một cách nhẹ nhàng, nhưng sau đó lại bắt đầu không kìm được mà mạnh bạo chiếm hữu. Trong cơn đê mê, vạt áo anh bị ai đó giật giật. Mặc Tử Hàng giật mình buông ra, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng lại rưng rưng nước mắt, cô chu môi cất giọng nũng nịu:"Chồng ơi, anh đang làm gì vậy?"
Anh sững người, thật sự không biết phải trả lời như thế nào, nhếch môi cười khổ:"Ừm là hôn đó, hôn là thể hiện sự yêu thương, Yên Nhiên, em có yêu anh không?" Vừa nói, Mặc Tử Hàng vừa vuốt nhẹ mái tóc cô. Giang Yên Nhiên không hiểu nhưng phản xạ khiến cô đỏ mặt. Cô cắn môi gật nhẹ đầu:"Dạ có"
Mặc Tử Hàng hài lòng, anh cười cười nói:"Nào, vậy lại đây, làm giống anh"
Cô ngoan ngoãn nghe lời, chậm chạp ngồi dậy vươn tay bám vào cổ anh hôn xuống, cố tình bắt chước Mặc Tử Hàng nhưng lại rất vụng về. Anh đưa tay giữ chặt eo cô, chốc lát đã chuyển sang bản thân mình chủ động, Giang Yên Nhiên phải ngước cao đầu lên, gáy bị anh giữ chặt đỡ nằm xuống.
Cô không biết anh đang làm gì, ngược lại còn thấy có chút khó thở nhưng vì Mặc Tử Hàng đã nói đây là hành động thể hiện sự yêu thương nên cô đành gồng gắng hết sức, để anh ấy tin rằng cô yêu anh ấy.
Mặc Tử Hàng biết chừng mực, lo lắng làm cô hoảng sợ vậy nên nhanh chóng buông ra. Anh đưa ngón tay cái vuốt nhẹ lên đôi môi gần như sưng tấy lên, rồi cúi đầu hỏi thật thấp:"Chưa ăn gì đúng không?"
Giang Yên Nhiên như một chú mèo con khép nép, trong trí nhớ của anh, cô của ba năm trước không như thế, ương ngạch và bướng bỉnh. Mặc dù không biết rốt cuộc cô đang xảy ra chuyện gì nhưng Mặc Tử Hàng cũng không bận tâm, anh xoay người gọi phục vụ bảo họ chuẩn bị đồ ăn.
Không lâu sau, thức ăn được đưa đến tận phòng. Mặc Tử Hàng kéo cô đến bàn ăn, còn chủ động chuẩn bị hết mọi thứ. Anh dùng thìa múc cho cô một muỗng cơm đưa đến tận miệng, nhưng Giang Yên Nhiên ăn xong lại cau mày.
Anh lo lắng cúi xuống hỏi:"Không ngon sao?"
Giang Yên Nhiên phồng má thật thà gật đầu, cô nhồm nhoàm nói:"Muốn ăn chồng nấu"
Bàn tay cầm thìa của Mặc Tử Hàng khựng lại giữa không trung. Anh liếc mắt nhìn qua góc bếp, nhớ lại dường như bản thân đã lâu lắm không vào bếp, hơi ái ngại nhìn cô, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đó của Giang Yên Nhiên lại không nỡ từ chối.
Anh thở dài đặt mọi thứ trong tay xuống, dặn dò:"Vậy em ngồi chờ anh ở đây, anh nấu cho em"
Hai mắt Giang Yên Nhiên ngay lập tức sáng rỡ lên, cô lắc lư cái đầu ra vẻ thích thú. Hai chân khoanh tròn trên ghế ngồi nhìn Mặc Tử Hàng loay hoay tìm đồ ăn trong bếp. Anh đứng trong bếp day day trán, không bao giờ nấu ăn thì lấy đâu ra đồ để nấu.
Nhưng vì đã lỡ hứa với Giang Yên Nhiên nên anh không nỡ thất hứa. Lục lọi hồi lâu cũng chỉ có vài gói mì, thật ra thì Mặc Tử Hàng rất bận rộn, mà thứ đồ ăn nhanh gọn nhất cũng chỉ có mì mà thôi.
Anh sắn cổ áo sơ mi lên cao, bắc một ấm nước nóng, xoay qua xoay lại, không biết Giang Yên Nhiên từ đâu lại chui vào trong lòng anh. Mặc Tử Hàng giật mình cúi xuống, anh hôn nhẹ lên tóc cô hỏi:"Sao lại vào đây"
Cô ôm chặt lấy eo anh thủ thỉ:"Em sợ không để ý lại không thấy chồng đâu nữa"
Mặc Tử Hàng cau mày, cau mày không phải vì cô của lúc này rất phiền mà là anh cảm thấy tức giận, giận ai đã làm cô luôn cảm thấy bất an như thế này.
"Đừng lo, anh hứa sẽ không bao giờ để em một mình nữa"
Giang Yên Nhiên đột ngột kêu lên "Chồng ơi" khiến hắn toát mồ hôi, hắn cúi xuống cho cô thêm một bạt tai cảnh cáo:"Đừng có ăn nói hàm hồ, không phải ai cũng thất lễ được đâu"
Cô bị tát ngay lập tức nín bặt, cánh tay Mặc Tử Hàng giấu trong túi quần xiết chặt. Anh ngước mắt nhìn tên nọ cất giọng lạnh lùng:"Tôi nói là tôi mua, cậu không định bán cho tôi?"
Hắn ta xoa tay, bày ra vẻ mặt nịnh nọt:"Không..không phải vậy. Chỉ là cô gái này không được bình thường, sợ làm Mặc tổng anh không vừa ý. Hay là thế này, tôi còn vài ba người nữa, nếu Mặc tổng có hứng thú thì tôi sẽ gọi bọn họ ra cho anh chọn"
Mặc Tử Hàng nâng cánh tay vẫy Giang Yên Nhiên, ý gọi cô qua bên này. Giang Yên Nhiên chớp lấy thời cơ chạy thật nhanh bổ nhào vào lòng anh, nhanh đến mức tên kia không kịp ngăn cản. Anh ôm cô vào trong lòng, lại liếc nhìn tên buôn người, hắn vã mồ hôi cười khổ:"A haha thì ra là Mặc tổng có hứng thú với cô gái này. Được rồi được rồi, vậy anh cứ giữ lấy nhé, giá cả chúng ta sẽ liên lạc rồi thương lượng sau"
Mặc Tử Hàng vươn tay vuốt vuốt lại mái tóc rối bù của cô. Anh nhàn nhã lên tiếng:"Không cần. Bây giờ tôi sẽ trả luôn"
Tên kia cúi đầu thấp, hỏi lại:"À..dạ?"
Anh vươn tay, ngay lập tức từ đằng sau xuất hiện một đám người mang vest chỉnh chu, cả đám người vây quanh hắn, không nói hai lời liền xông đến đánh hắn ra bã. Tên kia còn chưa kịp hiểu gì, ngã lăn ra sàn ôm lấy đầu che chắn, đau đớn hét lên như gà chọc tiết.
Sau đó lạnh lùng ra lệnh:"Phế hai cánh tay của hắn cho tôi"
Nói rồi Mặc Tử Hàng quay lưng đi, thuận bế ngang Giang Yên Nhiên lên tay, vẻ lạnh lùng tan biến. Thay vào đó là nụ cười mang theo vẻ đầy ấm áp, trong giọng nói có chút cưng chiều:"Bà Mặc, em rong chơi đủ rồi chứ?"
Anh bế cô bước đi thẳng, để lại những tiếng ồn ào lại phía sau. Vừa hay lúc quay đầu, anh nhìn thấy Tề Phong nhàn nhã khoanh tay đứng dựa vào tường nhìn anh lắc đầu thở dài. Mặc Tử Hàng nhếch miệng bước qua anh ta, Tề Phong nhún vai lẩm bẩm:"Cuối cùng thì vật về chủ cũ"
Mặc Tử Hàng đưa Giang Yên Nhiên vào phòng nghỉ của mình, cô gái tựa vào lòng anh không ngừng run rẩy. Anh đặt cô ngồi xuống giường, quỳ xuống giúp cô tháo giày, rồi không ngại cơ thể cô bốc mùi hôn xuống trán an ủi:"Ngoan, bây giờ đi tắm nhé?"
Giang Yên Nhiên cúi đầu thấp, thoáng chốc anh thấy hai vai cô run lên, cô đang khóc rồi sau đó liền nhào đến ôm chặt lấy eo anh như không nỡ rời xa. Mặc Tử Hàng cau mày, rốt cuộc thì cô đã xảy ra chuyện gì?
Anh bất lực đỡ lấy cô đưa vào phòng tắm, khói nước bỗng chốc bốc lên bao bọc cơ thể. Mặc Tử Hàng tháo bỏ bộ quần áo tàn tạ trên người cô, đặt cơ thể lấm lem vào trong bồn tắm, giúp cô kì cọ. Trong suốt khoảng thời gian, bàn tay Giang Yên Nhiên cứ nắm chặt lấy vạt áo anh không dứt.
Trời cũng đã khuya, vì không muốn Giang Yên Nhiên cảm lạnh mà anh mau chóng bế cô ra ngoài. Cơ thể cô sau khi tắm rửa sạch sẽ lại trở về với vẻ trắng hồng, duy chỉ có điều trên cơ thể vẫn còn lấm lem những vết xước ngang dọc còn chưa khỏi hẳn.
Mặc Tử Hàng đặt cô ngồi xuống giường, sau đó định quay đi tìm quần áo cho cô nhưng vừa quay đầu thì phát hiện tay Giang Yên Nhiên vẫn giữ chặt lấy mình. Anh lại xoay người, bế cô lên rồi đến bên tủ, bên trong chẳng có gì ngoài hai bộ sơ mi của anh. Mặc Tử Hàng vơ đại một cái khoác lên người cô, rồi kéo cô đến sofa lấy máy sấy bắt đầu chăm chú giúp cô sấy tóc.
Mái tóc rối bù nhanh chóng trở về suôn mượt, xõa ra làm cho dáng vẻ kiều diễm của Giang Yên Nhiên trở về. Cô đột nhiên quay lại nhìn chằm chằm vào mắt anh, Mặc Tử Hàng cúi đầu nhìn đôi mắt long lanh của cô, ánh mắt như chứa đựng sự trách móc, anh biết anh đã đến muộn, anh biết anh đã để cô chờ mình trong khoảng thời gian quá dài.
Mặc Tử Hàng tắt máy sấy đặt xuống bàn, anh vươn tay vuốt nhẹ gò má đã bị đánh đến sưng đỏ, rồi không nhịn được mà cúi đầu xuống muốn đặt một nụ hôn xuống, thời gian quá dài, anh không nói nhưng anh biết anh rất nhớ cô, nếu như tình trạng này còn tiếp diễn thêm nữa, anh nghĩ anh sẽ phát điên lên mất.
Ban đầu Mặc Tử Hàng nhấm nháp một cách nhẹ nhàng, nhưng sau đó lại bắt đầu không kìm được mà mạnh bạo chiếm hữu. Trong cơn đê mê, vạt áo anh bị ai đó giật giật. Mặc Tử Hàng giật mình buông ra, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng lại rưng rưng nước mắt, cô chu môi cất giọng nũng nịu:"Chồng ơi, anh đang làm gì vậy?"
Anh sững người, thật sự không biết phải trả lời như thế nào, nhếch môi cười khổ:"Ừm là hôn đó, hôn là thể hiện sự yêu thương, Yên Nhiên, em có yêu anh không?" Vừa nói, Mặc Tử Hàng vừa vuốt nhẹ mái tóc cô. Giang Yên Nhiên không hiểu nhưng phản xạ khiến cô đỏ mặt. Cô cắn môi gật nhẹ đầu:"Dạ có"
Mặc Tử Hàng hài lòng, anh cười cười nói:"Nào, vậy lại đây, làm giống anh"
Cô ngoan ngoãn nghe lời, chậm chạp ngồi dậy vươn tay bám vào cổ anh hôn xuống, cố tình bắt chước Mặc Tử Hàng nhưng lại rất vụng về. Anh đưa tay giữ chặt eo cô, chốc lát đã chuyển sang bản thân mình chủ động, Giang Yên Nhiên phải ngước cao đầu lên, gáy bị anh giữ chặt đỡ nằm xuống.
Cô không biết anh đang làm gì, ngược lại còn thấy có chút khó thở nhưng vì Mặc Tử Hàng đã nói đây là hành động thể hiện sự yêu thương nên cô đành gồng gắng hết sức, để anh ấy tin rằng cô yêu anh ấy.
Mặc Tử Hàng biết chừng mực, lo lắng làm cô hoảng sợ vậy nên nhanh chóng buông ra. Anh đưa ngón tay cái vuốt nhẹ lên đôi môi gần như sưng tấy lên, rồi cúi đầu hỏi thật thấp:"Chưa ăn gì đúng không?"
Giang Yên Nhiên như một chú mèo con khép nép, trong trí nhớ của anh, cô của ba năm trước không như thế, ương ngạch và bướng bỉnh. Mặc dù không biết rốt cuộc cô đang xảy ra chuyện gì nhưng Mặc Tử Hàng cũng không bận tâm, anh xoay người gọi phục vụ bảo họ chuẩn bị đồ ăn.
Không lâu sau, thức ăn được đưa đến tận phòng. Mặc Tử Hàng kéo cô đến bàn ăn, còn chủ động chuẩn bị hết mọi thứ. Anh dùng thìa múc cho cô một muỗng cơm đưa đến tận miệng, nhưng Giang Yên Nhiên ăn xong lại cau mày.
Anh lo lắng cúi xuống hỏi:"Không ngon sao?"
Giang Yên Nhiên phồng má thật thà gật đầu, cô nhồm nhoàm nói:"Muốn ăn chồng nấu"
Bàn tay cầm thìa của Mặc Tử Hàng khựng lại giữa không trung. Anh liếc mắt nhìn qua góc bếp, nhớ lại dường như bản thân đã lâu lắm không vào bếp, hơi ái ngại nhìn cô, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đó của Giang Yên Nhiên lại không nỡ từ chối.
Anh thở dài đặt mọi thứ trong tay xuống, dặn dò:"Vậy em ngồi chờ anh ở đây, anh nấu cho em"
Hai mắt Giang Yên Nhiên ngay lập tức sáng rỡ lên, cô lắc lư cái đầu ra vẻ thích thú. Hai chân khoanh tròn trên ghế ngồi nhìn Mặc Tử Hàng loay hoay tìm đồ ăn trong bếp. Anh đứng trong bếp day day trán, không bao giờ nấu ăn thì lấy đâu ra đồ để nấu.
Nhưng vì đã lỡ hứa với Giang Yên Nhiên nên anh không nỡ thất hứa. Lục lọi hồi lâu cũng chỉ có vài gói mì, thật ra thì Mặc Tử Hàng rất bận rộn, mà thứ đồ ăn nhanh gọn nhất cũng chỉ có mì mà thôi.
Anh sắn cổ áo sơ mi lên cao, bắc một ấm nước nóng, xoay qua xoay lại, không biết Giang Yên Nhiên từ đâu lại chui vào trong lòng anh. Mặc Tử Hàng giật mình cúi xuống, anh hôn nhẹ lên tóc cô hỏi:"Sao lại vào đây"
Cô ôm chặt lấy eo anh thủ thỉ:"Em sợ không để ý lại không thấy chồng đâu nữa"
Mặc Tử Hàng cau mày, cau mày không phải vì cô của lúc này rất phiền mà là anh cảm thấy tức giận, giận ai đã làm cô luôn cảm thấy bất an như thế này.
"Đừng lo, anh hứa sẽ không bao giờ để em một mình nữa"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook