"Đinh linh linh..."
"Ổn ào vậy? Ai lại đặt báo thức giờ này?"
Bạn cùng phòng Trương Hâm quỷ dị quay đầu: "Cậu không biết sao? Hôm nay hội quán giảng sử, chủ đề là "Hoàng đế không ngai của Đại Nhạn: An Châu Vương quật khởi" đó!"
Bách Khâm từ trên giường nhảy dựng, kêu lên: "A a a! Sao không ai nói cho tôi biết?!"
Trương Hâm không nói gì: "Ai biết cậu không quan tâm đến thần tượng mình như vậy, nhanh lên, còn sáu tiếng nữa, chúng ta phải nhanh đi chiếm chỗ, nếu không cũng chỉ có thể xem phát sóng trực tiếp, không thể xem tại hiện trường."
Nếu là nhân vật lịch sử khác thì không cần phải dậy sớm như vậy.
Nhưng hôm nay chủ đề là An Châu Vương Dung Chiêu, chỉ cần liên quan đến Dung Chiêu, toàn thế giới năm đại lục, hội quán nào cũng đều chật ních.
Bách Khâm mặc quần áo vào, vọt tới phòng vệ sinh nhanh chóng rửa mặt, sau đó xách túi, mang theo thẻ và chứng minh thư đi theo bọn Trương Hâm ra ngoài đến hội quán.
Còn sáu tiếng nữa, nhưng bên ngoài hội quán đã xếp thành hàng dài.
Còn có người máy cầm loa hô to...
"Mọi người đừng xếp hàng nữa, đã đủ người rồi, hội quán chứa không nổi, về nhà xem phát sóng trực tiếp đi!"
Đám người Bách Khâm thất vọng.
Bạn cùng phòng thở dài: "Chúng ta vẫn tới muộn rồi, người giảng sử là ai còn chưa biết mà đã có nhiều người như vậy, quả nhiên không hổ là An Châu Vương!"
Bách Khâm không chịu đỉi, kiên trì: "Còn tận sáu tiếng, thế nào cũng có người không chờ nổi, tôi phải chờ ở đây."
Bạn cùng phòng bất đắc dĩ: "Xem phát sóng trực tiếp cũng vậy mà."
Nhưng Bách Khâm không nghe.
Làm sao có thể giống nhau?
Lúc xem trực tiếp, nếu như người giảng sử nói không đúng, hắn sẽ Vì vậy bạn cùng phòng rời đi, Bách Khâm vẫn ở lại.
Trương Hâm cũng ở lại.
Hai người mua chút bánh ngọt và bánh bao ăn, ngồi xổm ở bên cạnh chờ, người ôm túi ngồi ăn như bọn họ cũng không ít.
Da vàng, đen, trắng, tất cả đều có.
Tất cả đều nói lưu loát tiếng Quan thoại, cách ăn mặc cũng không có gì khác biệt.
Bách Khâm nhìn một lúc, thu hồi tầm mắt.
Các tộc người sinh hoạt cùng một chỗ ở thế giới có năm đại lục này rất bình thường, không có gì đáng kinh ngạc.
Sáu tiếng rất dài, rốt cục vẫn có vài người chịu không nổi rời đi.
Bách Khâm và Trương Hâm bắt được cơ hội, lúc sát giờ cuối cùng vào được hội quán, ngồi ở phía sau cùng, vị trí không tốt lắm, nhưng hai người coi như hài lòng.
Ít nhất cũng vào được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-742-phien-ngoai-hau-the-giang-su-an-chau-vuong-1.html.]
Lúc mở màn, máy quay phim được dựng lên, bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Hai người cũng lấy điện thoại di động mở phát sóng trực tiếp ra, thuận tiện xem bình luận trên đó, cùng với hình ảnh rõ nét của người giảng sử.
Rất nhanh, người giảng sử đi vào.
Nhìn thấy người nọ, Bách Khâm xụ mặt, uể oải nói: "Là cô ta à."
Trương Hâm ngược lại rất hưng phấn, kích động nói: "Bùi lão sư rất lợi hại, ở trong sử học coi như là người nổi bật, hơn nữa còn là hậu nhân của Bùi gia Đại Nhạn, đối với lịch sử Đại Nhạn có thể nói hạ bút thành văn, chúng ta lời to rồi!"
Bách Khâm cúi đầu nhìn về phía phòng phát sóng. Sau khi Bùi lão sư lên sân khấu, số người trong phòng tăng vọt.
Từ hàng triệu, trực tiếp tăng tới mấy chục triệu.
Vẫn đang tăng.
Năm đại lục nhiều người như vậy, hôm nay lại là nhà sử học Bùi lão sư nổi danh giảng về An Châu Vương, tự nhiên rất hấp dẫn người khác.
"A aaa là Bùi lão sư!"
"An tâm rồi, Bùi lão sư rất công bằng, nhất định sẽ không cố bới ra tật xấu của An Châu Vương..." hoàn hảo, lịch sử có tính hai mặt, nhất định phải xoi mói, An Châu Vương của chúng ta chính là người hoàn hảo, không có khuyết điểm."
"Ai nha... Là Bùi lão sư sao, thật là, Bùi lão sư cái gì cũng tốt, chỉ là thích ship CP... Tôi độc duy, rất khó chịu."
"Tôi cũng vậy, nhưng ai bảo Bùi lão sư là hậu nhân Bùi gia, khẳng định phải ship CP."
"Tôi vốn dĩ không ship, nhưng bởi vì Bùi lão sư ship, cuốn Đế Vương Truyện lúc trước Bùi lão sư viết quá hay, khóc c.h.ế.t tôi rồi!"...
Bách Khâm bĩu môi.
Trên sân khấu, Bùi lão sư đã ngồi xuống, điều chỉnh microphone, mở miệng nói: "Chào mọi người, tôi là Bùi Miểu, cũng là người dẫn chương trình hôm nay, đề tài hôm nay là Hoàng đế không ngai của Đại Nhạn: An Châu Vương Dung Chiêu."
"Đối với Dung Chiêu người này, tôi cảm thấy mình không cần giới thiệu nhiều, dù sao toàn bộ Lam Tỉnh ai không biết, ai không hiểu? Bạn mà nói bạn không biết, tôi sẽ không đề nghị bạn đọc nhiều sách, tôi đề nghị bạn đi bệnh viện khám khoa thần kinh."
Phía dưới, mọi người bật cười.
Bách Khâm và Trương Hâm cũng cười.
Cái khác không nói, Bùi lão sư học thuật uyên bác, nói chuyện cũng khôi hài, làm cho người ta vừa nghe liền mê mẩn.
"Mặc dù chúng ta đều biết, nhưng với tư cách là diễn giả chính, tôi vẫn muốn giới thiệu đơn giản về Dung Chiêu, đây là nhà cách mạng, nhà kinh tế học, chính trị gia, nhà quân sự, nhà khoa học, nhà giáo dục, nhà từ thiện nổi tiếng nhất trong lịch sử... Dung Chiêu, không thể nghỉ ngờ là một người hoàn hảo."
"Tôi hiếm khi dùng từ hoàn hảo để mô tả một người, nhưng An Châu Vương Dung Chiêu đúng là như vậy, chỉ cần bạn nhìn vào lịch sử, tìm hiểu về cuộc đời của ngài, bạn có thể biết... Ngài không chỉ rất có năng lực, mà còn không bao giờ sai lầm trong việc thúc đẩy lịch sử phát triển."
"Dung Chiêu là một người hoàn hảo, không tìm ra khuyết điểm gì, cả đời phấn đấu vì lý tưởng."
"Mấy trăm năm trước, người trên năm đại lục đều cho rằng Dung Chiêu là thần tiên hạ phàm cứu vớt nhân thế, chuyện ngài làm, kỳ thật cũng phù hợp đặc tính này."
"Đương nhiên, hiện tại không lưu hành mê tín, chúng ta phải nói khoa hoc" "Nhưng từ lý luận này có thể biết được, cơ hồ tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận Dung Chiêu là một người hoàn mỹ, dù sao thần cũng không có khuyết điểm. Cá nhân tôi cho rằng, tất cả những người muốn bới móc tật xấu của Dung Chiêu đều là xoi mói, thậm chí là giả vờ giả vịt."
Phía dưới lại vang lên tiếng cười.
Ngay cả Bách Khâm cũng nghe lọt tai, cười theo.
Bùi Miểu tiếp tục: "Cũng có người nói, An Châu Vương là người xuyên việt, ngài từ đời sau xuyên đến Đại Nhạn triều, cho nên mới có thể thành công như thế."
"Ổn ào vậy? Ai lại đặt báo thức giờ này?"
Bạn cùng phòng Trương Hâm quỷ dị quay đầu: "Cậu không biết sao? Hôm nay hội quán giảng sử, chủ đề là "Hoàng đế không ngai của Đại Nhạn: An Châu Vương quật khởi" đó!"
Bách Khâm từ trên giường nhảy dựng, kêu lên: "A a a! Sao không ai nói cho tôi biết?!"
Trương Hâm không nói gì: "Ai biết cậu không quan tâm đến thần tượng mình như vậy, nhanh lên, còn sáu tiếng nữa, chúng ta phải nhanh đi chiếm chỗ, nếu không cũng chỉ có thể xem phát sóng trực tiếp, không thể xem tại hiện trường."
Nếu là nhân vật lịch sử khác thì không cần phải dậy sớm như vậy.
Nhưng hôm nay chủ đề là An Châu Vương Dung Chiêu, chỉ cần liên quan đến Dung Chiêu, toàn thế giới năm đại lục, hội quán nào cũng đều chật ních.
Bách Khâm mặc quần áo vào, vọt tới phòng vệ sinh nhanh chóng rửa mặt, sau đó xách túi, mang theo thẻ và chứng minh thư đi theo bọn Trương Hâm ra ngoài đến hội quán.
Còn sáu tiếng nữa, nhưng bên ngoài hội quán đã xếp thành hàng dài.
Còn có người máy cầm loa hô to...
"Mọi người đừng xếp hàng nữa, đã đủ người rồi, hội quán chứa không nổi, về nhà xem phát sóng trực tiếp đi!"
Đám người Bách Khâm thất vọng.
Bạn cùng phòng thở dài: "Chúng ta vẫn tới muộn rồi, người giảng sử là ai còn chưa biết mà đã có nhiều người như vậy, quả nhiên không hổ là An Châu Vương!"
Bách Khâm không chịu đỉi, kiên trì: "Còn tận sáu tiếng, thế nào cũng có người không chờ nổi, tôi phải chờ ở đây."
Bạn cùng phòng bất đắc dĩ: "Xem phát sóng trực tiếp cũng vậy mà."
Nhưng Bách Khâm không nghe.
Làm sao có thể giống nhau?
Lúc xem trực tiếp, nếu như người giảng sử nói không đúng, hắn sẽ Vì vậy bạn cùng phòng rời đi, Bách Khâm vẫn ở lại.
Trương Hâm cũng ở lại.
Hai người mua chút bánh ngọt và bánh bao ăn, ngồi xổm ở bên cạnh chờ, người ôm túi ngồi ăn như bọn họ cũng không ít.
Da vàng, đen, trắng, tất cả đều có.
Tất cả đều nói lưu loát tiếng Quan thoại, cách ăn mặc cũng không có gì khác biệt.
Bách Khâm nhìn một lúc, thu hồi tầm mắt.
Các tộc người sinh hoạt cùng một chỗ ở thế giới có năm đại lục này rất bình thường, không có gì đáng kinh ngạc.
Sáu tiếng rất dài, rốt cục vẫn có vài người chịu không nổi rời đi.
Bách Khâm và Trương Hâm bắt được cơ hội, lúc sát giờ cuối cùng vào được hội quán, ngồi ở phía sau cùng, vị trí không tốt lắm, nhưng hai người coi như hài lòng.
Ít nhất cũng vào được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-742-phien-ngoai-hau-the-giang-su-an-chau-vuong-1.html.]
Lúc mở màn, máy quay phim được dựng lên, bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Hai người cũng lấy điện thoại di động mở phát sóng trực tiếp ra, thuận tiện xem bình luận trên đó, cùng với hình ảnh rõ nét của người giảng sử.
Rất nhanh, người giảng sử đi vào.
Nhìn thấy người nọ, Bách Khâm xụ mặt, uể oải nói: "Là cô ta à."
Trương Hâm ngược lại rất hưng phấn, kích động nói: "Bùi lão sư rất lợi hại, ở trong sử học coi như là người nổi bật, hơn nữa còn là hậu nhân của Bùi gia Đại Nhạn, đối với lịch sử Đại Nhạn có thể nói hạ bút thành văn, chúng ta lời to rồi!"
Bách Khâm cúi đầu nhìn về phía phòng phát sóng. Sau khi Bùi lão sư lên sân khấu, số người trong phòng tăng vọt.
Từ hàng triệu, trực tiếp tăng tới mấy chục triệu.
Vẫn đang tăng.
Năm đại lục nhiều người như vậy, hôm nay lại là nhà sử học Bùi lão sư nổi danh giảng về An Châu Vương, tự nhiên rất hấp dẫn người khác.
"A aaa là Bùi lão sư!"
"An tâm rồi, Bùi lão sư rất công bằng, nhất định sẽ không cố bới ra tật xấu của An Châu Vương..." hoàn hảo, lịch sử có tính hai mặt, nhất định phải xoi mói, An Châu Vương của chúng ta chính là người hoàn hảo, không có khuyết điểm."
"Ai nha... Là Bùi lão sư sao, thật là, Bùi lão sư cái gì cũng tốt, chỉ là thích ship CP... Tôi độc duy, rất khó chịu."
"Tôi cũng vậy, nhưng ai bảo Bùi lão sư là hậu nhân Bùi gia, khẳng định phải ship CP."
"Tôi vốn dĩ không ship, nhưng bởi vì Bùi lão sư ship, cuốn Đế Vương Truyện lúc trước Bùi lão sư viết quá hay, khóc c.h.ế.t tôi rồi!"...
Bách Khâm bĩu môi.
Trên sân khấu, Bùi lão sư đã ngồi xuống, điều chỉnh microphone, mở miệng nói: "Chào mọi người, tôi là Bùi Miểu, cũng là người dẫn chương trình hôm nay, đề tài hôm nay là Hoàng đế không ngai của Đại Nhạn: An Châu Vương Dung Chiêu."
"Đối với Dung Chiêu người này, tôi cảm thấy mình không cần giới thiệu nhiều, dù sao toàn bộ Lam Tỉnh ai không biết, ai không hiểu? Bạn mà nói bạn không biết, tôi sẽ không đề nghị bạn đọc nhiều sách, tôi đề nghị bạn đi bệnh viện khám khoa thần kinh."
Phía dưới, mọi người bật cười.
Bách Khâm và Trương Hâm cũng cười.
Cái khác không nói, Bùi lão sư học thuật uyên bác, nói chuyện cũng khôi hài, làm cho người ta vừa nghe liền mê mẩn.
"Mặc dù chúng ta đều biết, nhưng với tư cách là diễn giả chính, tôi vẫn muốn giới thiệu đơn giản về Dung Chiêu, đây là nhà cách mạng, nhà kinh tế học, chính trị gia, nhà quân sự, nhà khoa học, nhà giáo dục, nhà từ thiện nổi tiếng nhất trong lịch sử... Dung Chiêu, không thể nghỉ ngờ là một người hoàn hảo."
"Tôi hiếm khi dùng từ hoàn hảo để mô tả một người, nhưng An Châu Vương Dung Chiêu đúng là như vậy, chỉ cần bạn nhìn vào lịch sử, tìm hiểu về cuộc đời của ngài, bạn có thể biết... Ngài không chỉ rất có năng lực, mà còn không bao giờ sai lầm trong việc thúc đẩy lịch sử phát triển."
"Dung Chiêu là một người hoàn hảo, không tìm ra khuyết điểm gì, cả đời phấn đấu vì lý tưởng."
"Mấy trăm năm trước, người trên năm đại lục đều cho rằng Dung Chiêu là thần tiên hạ phàm cứu vớt nhân thế, chuyện ngài làm, kỳ thật cũng phù hợp đặc tính này."
"Đương nhiên, hiện tại không lưu hành mê tín, chúng ta phải nói khoa hoc" "Nhưng từ lý luận này có thể biết được, cơ hồ tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận Dung Chiêu là một người hoàn mỹ, dù sao thần cũng không có khuyết điểm. Cá nhân tôi cho rằng, tất cả những người muốn bới móc tật xấu của Dung Chiêu đều là xoi mói, thậm chí là giả vờ giả vịt."
Phía dưới lại vang lên tiếng cười.
Ngay cả Bách Khâm cũng nghe lọt tai, cười theo.
Bùi Miểu tiếp tục: "Cũng có người nói, An Châu Vương là người xuyên việt, ngài từ đời sau xuyên đến Đại Nhạn triều, cho nên mới có thể thành công như thế."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook