Gặp lại Mạc Nhất sau 7 năm. Bên cạnh cô ấy có một cậu bé chừng 6 tuồi, rất giống Tiêu Hà.

Cùng Mạc Nhất ôm nhau khóc. Mạc Nhất, năm ấy là em mang thai đúng hay không, em không muốn nói nguyên nhân bố của thằng bé là Tiêu Hà đúng không.

Mạc Nhất gật đầu. Bình, tha thứ cho em, em không dám nói với chị, em sợ chị không hiểu em yêu Tiêu Hà, với chuyện em với Tiêu Hà làm chuyện kia.

Mạc Nhất ngốc, vì Tiêu Hà mà em thích Chu cũng buông tay, chị chỉ biết, ở trong lòng em không ai so sánh được với Tiêu Hà, yêu Tiêu Hà là chuyện chị đã oán được, cũng là chuyện chị chân thành hy vọng. Không cần vì em là cô giáo của thằng bé mà cảm thấy xấu hổ, em vì nó trả giá như vậy, thì cũng nên được. Chỉ là, Mạc Nhất ngốc, em rất định khổ rất nhiều!

Đúng vậy, nhưng đều trôi qua rồi, quan trọng là Tiêu Hà cũng yêu em, rốt cục bọn em cũng có thể ở bên nhau. Bình, chị nhất định phải đến tham dự hôn lễ của bọn em.

Trong hôn lễ, Tiêu Hà so với lúc nào càng tuấn mỹ, sơ với lúc nào càng có tình cảm, đôi mắt tình cảm thâm thúy từ khi 11 tuổi nhìn thẳng vào người con gái của cậu; mà Mạc Nhất so với lúc nào càng xinh đẹp, so với lúc nào càng hạnh phúc, rưng rưng nhìn người đàn ông mình yêu hơn 10 năm. Một giây trao nhẫn kia, tôi tựa hồ nhìn thấy tình yêu sinh tử gắn bó của họ. Mạc Nhất buông tha cho tình cảm của mình, Mạc Nhất gọi tên Tiêu Hà khản cổ, một giây nghe được cuộc điện thoại cầu cứu của Tiêu Hà kia, tôi biết cuối cùng hai người sẽ ở bên nhau, Mạc Nhất là tình yêu duy nhất của Tiêu Hà, mà Tiêu Hà cũng là vướng bận duy nhất của Mạc Nhất.

Vĩnh viễn không quyên được hình ảnh đầu tiên của Mạc Nhất. Cô ấy mới là sinh viên ra trường, ngốc nghếch, ngây thơ lai nắm tay Tiêu Hà kiên định nói: “Em muốn nhận nuôi Tiêu Hà!”

Hết ngoại truyện

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương