Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy
-
Chương 64: Thân thế của mộ đại gia
Bách Quái lão nhân bị Mộ Thiên Sơn hỏi vậy thì sững sờ “ thì ra ngươi đã sớm hoài nghi mình không phải là đứa bé được nhặt từ trên núi về sao?”
Mộ Thiên Sơn dìu Thu Địch Phỉ đi đến bên ghế ngồi, thản nhiên nói “ nếu ngươi nói ta là hài tử bị ai đó vứt bỏ còn được, đằng này lại nói là nhặt được ta trên núi”, đỡ Thu Địch Phỉ ngồi xuống ghế xong lại nói tiếp “ trên núi có thể nhặt được một đứa trẻ giống như ta sao”
Quá mức trâu bò.Quá mức tự kỷ. Hắn mà bắt đầu tự kỷ thì thật không phải là người.
Mộ Thiên Sơn vừa dứt lời, Bách Quái lão nhân như bị sét đánh, đội hình cầu vồng trợn mắt há mồ, huynh đệ Phong thị hai chân liêu xiêu như sắp té..còn Thu Địch Phỉ phun luôn ngụm trà trong miệng ra, thấy Mộ Thiên Sơn nhướng mi nhìn mình thì bày ra dáng vẻ tươi cười nói “ trà hơi nóng”
Mộ đại gia mới chịu dời mắt khỏi thê tử, quét mắt nhìn Bách Quái, vì thế lão già chết tiệt phải lên tiếng “ nét mặt thống khổ của ta không liên quan tới ngươi, chẳng qua…đầu ta hơi đau”
Ánh mắt lại quét qua đội hình cầu vồng, sáu người lập tức đồng thanh nói “ bọn ta giật mình không phải vì ngươi đề cao bản thân mà vì bọn ta biết thì ta sư đệ ngươi không phải nhặt được từ trong rừng về nha, thật kỳ diệu nha”
Cuối cùng ánh mắt dừng lại chỗ huynh đệ Phong Thị, hai huynh đệ rưng rưng chỉ tay vào chân nói “ chân đau”
Bách Quái lão nhân và đội hình cầu vồng khí thế ngất trời quát hai bọn họ “ chịu đựng đi”
Khó có lúc Mộ đại gia không so đo với một đám người khẩu thị tâm phi, giương mắt nhìn Bách Quái lão nhân rồi nói “ nói đi, thân thế của ta đến tột cùng là như thế nào”
Bách Quái lão nhân ho khan hai tiếng xong mới nói “tiểu Cửu, ngươi biết sư phụ ta có địa vị gì không?”
Mộ Thiên Sơn khiêu mi thản nhiên nói: ” không phải là hoàng thân quốc thích chứ?”
Đội hình cầu vồng nghe vậy bật cười thành tiếng, ôm lấy nhau thành một đoàn, Cam cầu vồng vẫn làm người đại diện phát ngôn như trước “sư đệ ha, ý nghĩ của ngươi không giống bọn ta rồi, bọ ta dù muốn đả kích lão già chết tiệt này nhưng vẫn không nghĩ ra được tuyệt chiêu châm chóc như thế. Sư phụ chúng ta bộ dạng như thế, nếu hắn mà là hoàng thân quốc thích thì ngươi chính là thái tử ah, hahahaha”
Cam cầu vồng nói xong, đội hình cầu vồng còn cười thành tiếng để phụ họa. Thu Địch Phỉ đưa mắt nhìn Mộ Thiên Sơn, phát hiện một tia biến hóa kỳ lạ chợt lóe lên trong mắt hắn, đáy lòng có chút hoang mang quay đầu nhìn Bách Quái lão nhân, phát hiện ánh mắt của hắn vô cùng chăm chú, giống như lúc trước hắn cùng nàng bàn mưu tính kế làm sao gạt được Mộ Thiên Sơn tin là nàng đã bị Nam Hải thần ni đưa đi.
Thu Địch Phỉ ẩn ẩn cảm thấy những lời tiếp theo của Bách Quái lão nhân sẽ như sấm sét giữa trời quang.
Bách Quái nghiêm nghị nói ra: “Không tệ! Ta xác thực là hoàng thân quốc thích; cũng không tệ! Tiểu Cửu tử xác thực nên là đương kim thái tử!”
Thật lâu. Yên tĩnh. Không một tiếng động.
Lại qua thật lâu, đội hình cầu vồng bùng nổ những tiếng cười kinh thiên động địa.
“Hahahaha, lão già chết tiệt nói hắn là hoàng thân quốc thích…Hahahahah, lão già chết tiệt còn nói sư đệ là thái tử…Hahahahah, Cửu đệ muội, vậy ngươi là thái tử phi rồi, hahahahahah”
Thu Địch Phỉ nhìn Bách Quái lão nhân rồi lại nhìn Mộ Thiên Sơn, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, im lặng như thầm nói với nhau. Người trước: móa, thì ra cái gì ngươi cũng biết. Người sau: cái rắm, lão tử ta là người như thế nào, thiên hạ còn có chuyện ta không biết sao. Người thứ nhất lại tiếp: con khỉ, ngươi dám giấu diếm ta, ta nuôi ngươi lớn thành như vậy. Người thứ hai: lão già chết tiệt, nói không biết xấu hổ, nếu không phải do ngươi nuôi dưỡng có khi bây giờ ta còn tuấn mỹ, tài mạo hơn ah. Người trước lại nói…
Đang lúc hai người đấu mắt qua lại, bên tai Thu Địch Phỉ đột nhiên vang lên tiếng nói ôn nhu của phu quân “Thu nhi, chớ suy nghĩ lung tung, nhìn ta”
Thu Địch Phỉ men theo thanh âm nhìn về phía Mộ Thiên Sơn, vừa nhìn vào mắt hắn thì toàn thân mãnh liệt run lên, cả người giống như từ trong một tỉnh lại.
Quay đầu nhìn Bách Quái, thấy lão đang đặt một tay lên ngực, thởi hào hển; đội hình cầu vồng cùng Phong Nham, Phong Vũ như bị cương thi nhập xác, ánh mắt đều biểu lộ sự si ngốc, nước miếng theo khóe miệng chảy ra ròng ròng.
Thu Địch Phỉ trong lòng chấn động, nhẹ hô lên: “Nhiếp hồn chú!”
Mộ Thiên Sơn đem tám khỏa dược cho đám người đang chảy nước miếng, khẽ cười nói “ Thu nhi thật thông minh”
Sau nửa ngày tám người dần dần khôi phục thần trí, đội hình cầu vồng đưa tay áo lau vết nước miếng bên khóe miệng, oa oa kêu lên “ ta hiểu rồi, ta nói hai người các ngươi sau này trước khi thi triển nhiếp hồn chú có thể nói cho chúng ta một câu được không, hai người đấu qua đấu lại như vậy, một hồi người bị thương lại là chúng ta ah”
Thu Địch Phỉ hiếu kỳ hỏi “ vẫn thường?”
Cam cầu vồng lên tiếng giải thích “ Cửu đệ muội, ngươi không biết đâu, sư phụ phá sản của bọn ta cùng phá sản…ách cùng sư đệ tuấn mỹ, hai người vừa gặp mặt là đã thi đấu nhiếp hồn chú, mỗi lần đều bất phân thắng bại, mỗi lần đều là những người vô tội như chúng ta bị liên lụy thôi”
Sở dĩ từ phá sản chuyển sang thành tuấn mỹ là hắn hoài nghi thương thế của sư đệ đã tốt lên rồi, nha nha, không phải có thể sử dụng nhiếp hồn chú chết tiệt kia rồi sao, cho nên không thể tùy tiện làm càn hay nói lung tung, đoán chừng hắn lại muốn đánh người rồi.
Vàng cầu vồng nối tiếp “ Cửu đệ muội, ngươi ngẫm lại xem, với công lực của hai người kia, một người dùng nhiếp hồn chú thôi cũng đủ làm bọn ta khổ sở rồi, ấy thế mà hai người hợp cùng một chỗ, hừ, bọn ta không điên cũng đã quá may mắn rồi”
Lục cầu vống tiếp nối “ ta nhớ rõ không chỉ riêng sáu người bọn ta, mà Hồng sư huynh cùng Hắc sư đệ nữa, tám người bọn ta chảy nước miếng tới độ suýt mất nước, mà hai tên không có lương tâm kia còn không chịu mau chóng thu công đâu, làm bọn ta ngày hôm sau phải uống bù bao nhiêu là nước á”
Xanh cầu vồng không chịu mất phần “ ta nhớ rõ khi đó nước không đủ uống, làm ta suýt chút nữa phải uống nước trong hàn trì của Thiên Khuyết cung, may là cuối cùng nhịn được” nếu uống thì chắc ta phải bị tiêu chảy mười năm ah.
Lam cầu vồng cùng Tím cầu vồng hai mắt đẫm lệ nói “ trong đám, công lực bọn ta thấp nhất, mỗi lần bọn họ thi chú thì hai chúng ta chảy nước miếng nhiều nhất, đến nỗi quần áo đều bị ướt đẫm…ai, không đúng, Cửu đệ muội, sao ngươi không có việc gì?”
Hai người nói ra làm cho những người khác đều giật mình, sau đó Cam cầu vồng cao hứng nhảy lên nói “ hắn là đã có biện pháp phá giải nhiếp hồn chú”
Đây là chuyện vui cỡ nào ah. Rốt cuộc không cần chảy nước miếng nữa rồi.
Bách Quái lão nhân nhìn Thu Địch Phỉ, khẽ thở dài “ nha đầu, khó trách tiểu Sơn tử coi trọng ngươi như thế. Thì ra trên đời thật sự có người có tâm tư thanh khiết đến nỗi không bị ảnh hưởng bởi nhiếp hồn chú”
Thu Địch Phỉ hơi ngượng ngùng, lúng ta lúng túng trả lời: “Kỳ thật cũng không có gì…trước kia ta đồi với nhiếp hồn chú đã không có cảm giác…thực ra ta cũng không có tốt như ngươi nói…vừa rồi ta cũng thoáng thất thần nha”
Thu tam tiểu thư, rốt cuộc là ngươi muốn khiếm tốn hay là đang kiêu ngạo đây???
Bách Quái lão nhân nghe Thu Địch Phỉ nói xong đột nhiên có cảm giác muốn chết.
Y thư có nói phụ nữ có thai tính tình khó lường quả không sai.
Cam cầu vồng bỗng nhiên nhảy đến bên cạnh Bách Quái, hưng phấn nói “ lão già chết tiệt, ngươi che ngực làm gì vậy? cuối cùng thì trong cuộc chiến nhiếp hồn chú này ngươi đã thua sư đệ có đúng không? ahahahah, ngươi cuối cùng cũng có ngày hôm nay rồi”
Bách Quái che ngực nói “ ngươi cười cái rắm, thua cái đầu ngươi, ta che ngực là vì vừa rồi bị các ngươi đạp nên hơi đau”
Bên này đám người đang thảo luận chuyện nhiếp hồn chú, bên kia huynh đệ Phong thị im lặng rơi lệ, chỉ thấy hai vai của bọn họ lặng lẽ run lên.
Thu Địch Phỉ nhịn không được hỏi: “Các ngươi vì cái gì khóc?”
Hai huynh đệ nơm nớp lo sợ trả lời “ hồi Mộ phu nhân, chúng ta khóc là vì thân thế của cung chủ, vì sao càng kéo càng xa nha. Chân bọn bọn ta lại đau” ô ô
Nhiều người thì náo nhiệt nhưng cục diện hôn nay thì…thực hỗn loạn.
Thu Địch Phỉ nhịn không được lại cầm lấy mẩu than
Mộ Thiên Sơn giương giọng đánh gãy náo nhiệt cùng trạng thái hỗn loạn, nói với Bách Quái “ về thân thế của ta, sư phụ, nói ngắn gọn thôi”
Bách Quái lão nhân nhìn Mộ Thiên Sơn, nghiêm mặt nói: “Kỳ thật, ta không chỉ là sư phụ của ngươi, ta còn là hoàng thúc của ngươi, có điều không phải là thân thúc mà cách một tầng quan hệ, là đường biểu thúc của ngươi, là ca của đương kim đông cung thái tử”
Cái rắm. Lão đầu xuyên qua…
“Mẹ của ngươi cùng mẹ đương kim thái tử là biểu tỷ muội, hai người cùng lúc vào cung, cùng lúc được phong phi, cùng lúc có thai, mẹ ngươi càng ngày càng xinh đẹp nên rất được đường biểu ca ta yêu thích, nhưng vì công bằng, hoàng đế biểu ca nói ai sinh nhi tử thì sẽ lập người đó là hoàng hậu. Ta lúc đó đang lăn lộn trong giang hồ, ta nhớ là sau khi nghe được chuyện kia mà hồi cung một chuyến, nghe những lời này đã từng hỏi hắn: vậy nếu hai người cùng sinh nhi tử thì sao?”
“Hoàng đế biểu ca nói: vậy không cần suy nghĩ, sẽ lập Hoan Hoan, ách, Hoan Hoan là danh xưng mà âu yếm cha ngươi gọi mẹ ngươi, cha ngươi cũng gọi biểu di ngươi là Hỉ Hỉ, thực ra năm đại sủng phi của hắn đều có tên gọi âu yếm ah, ba người còn lại lần lượt là Bối Bối, Tinh Tinh, Ni Ni…Ta cảm thấy hơi khát, nói nhiều quá mà, Điên huynh đệ … mang cho ta chút nước uống không?”
Điên huynh đệ?
Phong Nham, Phong Vũ lệ nóng doanh tròng
“Báo cáo sư phụ chết tiệt, bọn ta đều họ Phong, không phải là họ điên” ngươi đừng có vừa há mồ đã sửa đổi tổ tông của ta như thế chứ.
Mộ Thiên Sơn ôn nhu nói “ lão già chết tiệt, ngươi bớt nói nhảm một chút thì đã không khát rồi”
Bách Quái nhìn khuôn mặt âm nhu của Mộ Thiên Sơn, trong lòng biết nên có chừng mực, vì vậy không thèm uống nước nữa, nhịn kha1tt nói “ tiểu Cửu tử, ngươi năm hai mươi sáu, hai mươi bảy hay hai mươi tám tuổi?”
Mộ Thiên Sơn ẩn ẩn không kiên nhẫn: “tự mình tính đi!”
Bách Quái nhăn mũi nói tiếp “ lại nói, hai mươi sáu hay hai mươi bảy, hai mươi tám năm trước gì đó, túm lại là năm mà ngươi sinh ra, khi đó mẹ ngươi và biểu di ngươi đều tranh nhau xem ai sinh trước, đột nhiên trong cung bắt đầu có lời đồn, nói ngươi không phải là con của cha ngươi, mà là của ta. Cái rắm, ta là người như vậy sao? ta cũng có người yêu rồi nha”
Thu Địch Phỉ rất muốn nói, ngươi tuyệt đối là người như vậy, tán tỉnh người xuất gia còn chưa nói, ngay cả chưa thành thân cũng đã trực tiếp sinh con ah…
Bách Quái lòng đầy căm phẫn, Thu Địch Phỉ đưa mắt nhìn Mộ Thiên Sơn, thấy hắn vẫn bình thường, mặt không chút biểu tình.
Tuy người khác nhìn không ra nhưng nàng vẫn phát giác được lúc này trong lòng Mộ Thiên Sơn nhất định là đang phập phồng.
Lặng lẽ vươn tay ra, đặt lên tay mỹ nam tử, mỹ nam tử khẽ run, quay đầu nhìn ái thê, ôn nhu tươi cười như trăm hoa đua nở, đẹp không thể tả.
Bách Quái lớn tiếng gào lên “ ai, hai ngươi làm cái gì đó? Có biết tôn trọng trưởng bối không? còn đang nói chuyện nha, làm sao lại không biết xấu hổ mà mắt đi mày lại trước mặt người khác như thế chứ”
Thu Địch Phỉ quay đầu nhìn về phía Bách Quái, sau một lúc lâu, nói ra: “Phi!”
phốc…
Choáng nha, lão đầu nội thương!
Mộ Thiên Sơn đưa tay khẽ vén tóc cho ái thê, nhu tình mật ý tràn lan, sau đó quay sang Bách Quái âm nhu nói “ sau đó thì sao?”
Chế ngực huyết khí đang sôi trào trước ngực, Bách Quái nói tiếp “ sau đó, trong lúc mẹ ngươi và biểu di ngươi lần lượt sinh ngươi và đệ đệ ngươi ra thì cha ngươi nói đã tìm được chứng cớ, thương tâm gần chết, một mực khẳng định ngươi là con ta. Mẹ nó chứ, ta với mẹ ngươi không quen không biết, ta từ nhỏ cũng đang lang bạt giang hồ, xuất cung học võ, ai mà thèm có gian tình với một phi tử trong cung. Oan uổng quá nha”
Thu Địch Phỉ cảm thấy nắm tay của mình lặng lẽ gia tăng lực đạo.
Mộ Thiên Sơn thần sắc vẫn không thay đổi hỏi tiếp “ sau đó thì sao?”
Bách Quái dùng ống tay áo lau nước mắt nói tiếp “ sau đó, lão hôn quân hạ lệnh ban cho mẹ ngươi, ta và ngươi một vuông lụa trắng, để cho ba người chúng ta đi gặp Diêm Vương gia, tiếc rằng hắn ngàn tính vạn tính lại không để ý một chuyện” Bách Quái nói tới đây còn cố tình làm ra vẻ bí mật.
Đội hình cầu vồng không nén nổi tò mò, nhịn không được mắc bẫy hắn “ đáng tiếc cái gì? Hắn không để ý tới điểm nào?”
Bách Quái được nước hất mặt lên nói “ đáng tiếc ah, lão hôn quân không để ý một điểm, Tiểu Cửu tử hai mươi sáu, hai mươi bảy hay hai mươi tám năm trước là một đứa trẻ mới ra đời sao có thể hiểu được thắt cổ là thế nào. Quả thực rất ngu xuẩn, hahahahaha”
…
Không lời nào để nói ah…
Cam cầu vồng vừa lau mồ hôi vừa nói “ lão già chết tiệt ah, ta cảm thấy năm đó thưởng cho sư đệ vuông lụa trắng không phải để hắn thắt cổ mà muốn cho người khác ghìm chết không phải sắm vải liệm cho hắn đó”
…
Móa, giải thích như vậy nghe còn chuối hơn.
Bách Quái cả giận nói “ câm miệng, ngươi biết cái gì, đừng đoán mò, nghe ta nói tiếp đây” dừng một chút rồi lại tiếp “ đáng tiếc quả thực đáng tiếc, chính là hôn quân biểu ca ta còn không để ý tới một điểm nữa, hừ hừ, nha đầu, ngươi có đoán ra đó là điểm gì không?”
Thu Địch Phỉ tức giận nói: “Ngươi biết võ! Ngươi lợi hại! Ngươi là cao thủ! Ngươi có thể trốn! Có phải hay không!”
Bách Quái vẻ mặt mừng rỡ như gặp được tri kỷ, vọt tới bên người Thu Địch Phỉ, hai tay hướng về phía nàng đáng tiếc đã bị ánh mắt hình viên đạn của phu quân nàng ngăn chặn.
Lão đầu lúng ta lúng túng không cam lòng nói: “Khó được Thu nha đầu hiểu ta như vậy ah” thấy Mộ Thiên Sơn chau mày, không thể không dừng bước nói “ ta kể chuyện thân thế cùng cừu hận của ngươi, không thấy ngươi nhăn mày mà vừa nói với thê tử ngươi hai câu, ngươi đã bày ra bộ dáng như vậy. Ngươi trong lòng chỉ biết tới thê tử, thật không có tiền đồ ah”
Thu Địch Phỉ vội lên tiếng “ nói bậy, ai nói đại ca ta trong lòng chỉ có một mình ta?”
Bách Quái ngạc nhiên nói “ ồ? Vậy hắn còn có người khác?” hắc hắc, có náo nhiệt để xem rồi
Thu Địch Phỉ hừ nhẹ một tiếng: “Hừ! đương nhiên còn có hài nhi trong bụng ta”
=_=|||
Trêu chọc một lát, Bách Quái lại quay về chính sự “ đêm hôm đó mẹ ngươi sinh ngươi xong thì tình huống không được tốt lắm, bị rong huyết, ta có thể trị nhưng vì tin đồn trong cung, mẹ ngươi vì sự trong sách đã một mực đuổi ta ra ngoài, ta đây lăn lộn giang hồ nhiều năm, mạng người quan trọng nhất, quản chi mất vụ lẻ tẻ đó cho nên vẫn đẩy cửa mà vào, muốn giúp mẹ ngươi cầm máu, mẹ ngươi lại nhất định không chịu, buồn chết ta rồi”
“Trong lúc chúng ta vẫn đang giằng co trị hay không trị, thì thánh chỉ của lão cha phá sản của ngươi tới, không biết tên thái giám hay cung nữ nào nhìn thấy ta và mẹ ngươi, hấp tấp báo tin, đoán chừng cho rằng ta mang hai mẹ con ngươi bỏ trốn, cho nên hôn quân phá sản giận dữ, hạ lệnh giết chết tất cả chúng ta”
“Ta vốn nổi danh trên giang hồ, sao có thể bó tay chịu chết?ta nghĩ hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót, dẫn hai mẹ con ngươi đi là được rồi, nhưng mẹ ngươi vì mất máu quá nhiều nên không thể đi được, nàng giao ngươi cho ta, ủy thác ta mang ngươi đi, nuôi ngươi trưởng thành, cũng đừng nói cho ngươi biết thân thế của ngươi, càng đừng cho ngươi tiến cung. Nàng lo lắng sau khi ngươi biết thân thế của mình sẽ ôm cừu hận trong người, mẹ ngươi là một người thiện lương, nàng nói mọi ân oán nên kết thúc, hắn cho dù không đúng cũng là cha ruột ngươi, nàng không muốn phụ tử các ngươi tương tàn”
“Đêm đó, ta đáp ứng yêu cầu của mẹ ngươi, ôm ngươi phi cửa sổ trốn đi, từ đó đã không quay lại hoàng cung nữa, tới nay cũng đã hai mươi sáu, hai mươi bảy hay hai mươi tám năm rồi. Ta đã thành công nuôi dưỡng ngươi thành một công tử ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lại nhiều tiền, ta cuối cùng đã có thể ăn nói với mẹ ngươi ah”
Sau lưng đội hình cầu vồng cùng Phong Nham, Phong Vũ há hốc mồm, nước miếng tí tách rơi nhưng không ai quan tâm, trong lòng chỉ cảm thấy khiếp sợ bao quanh, âm thầm suy nghĩ có nên quỳ xuống tung hô, thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế gì đó không.
Nội tâm của Thu Địch Phỉ cũng chấn động vô cùng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, vô thức hỏi “ những chuyện này là…sự thật?” wow, thân phận phu quân nàng thật là oách nha.
Bách Quái gật đầu đáp “ đương nhiên là thật, ta lừa ngươi khi nào chưa?”
Chỉ có một mình Mộ Thiên Sơn thần sắc vẫn bình thường.
Bách Quái không cam lòng hỏi: “Ngươi như thế nào đều không kinh hãi?”
Mộ Thiên Sơn mỉm cườinói ra: ” nếu ngươi đã sớm biết mọi việc thì còn cảm thấy giật mình sao?”
Mộ Thiên Sơn dìu Thu Địch Phỉ đi đến bên ghế ngồi, thản nhiên nói “ nếu ngươi nói ta là hài tử bị ai đó vứt bỏ còn được, đằng này lại nói là nhặt được ta trên núi”, đỡ Thu Địch Phỉ ngồi xuống ghế xong lại nói tiếp “ trên núi có thể nhặt được một đứa trẻ giống như ta sao”
Quá mức trâu bò.Quá mức tự kỷ. Hắn mà bắt đầu tự kỷ thì thật không phải là người.
Mộ Thiên Sơn vừa dứt lời, Bách Quái lão nhân như bị sét đánh, đội hình cầu vồng trợn mắt há mồ, huynh đệ Phong thị hai chân liêu xiêu như sắp té..còn Thu Địch Phỉ phun luôn ngụm trà trong miệng ra, thấy Mộ Thiên Sơn nhướng mi nhìn mình thì bày ra dáng vẻ tươi cười nói “ trà hơi nóng”
Mộ đại gia mới chịu dời mắt khỏi thê tử, quét mắt nhìn Bách Quái, vì thế lão già chết tiệt phải lên tiếng “ nét mặt thống khổ của ta không liên quan tới ngươi, chẳng qua…đầu ta hơi đau”
Ánh mắt lại quét qua đội hình cầu vồng, sáu người lập tức đồng thanh nói “ bọn ta giật mình không phải vì ngươi đề cao bản thân mà vì bọn ta biết thì ta sư đệ ngươi không phải nhặt được từ trong rừng về nha, thật kỳ diệu nha”
Cuối cùng ánh mắt dừng lại chỗ huynh đệ Phong Thị, hai huynh đệ rưng rưng chỉ tay vào chân nói “ chân đau”
Bách Quái lão nhân và đội hình cầu vồng khí thế ngất trời quát hai bọn họ “ chịu đựng đi”
Khó có lúc Mộ đại gia không so đo với một đám người khẩu thị tâm phi, giương mắt nhìn Bách Quái lão nhân rồi nói “ nói đi, thân thế của ta đến tột cùng là như thế nào”
Bách Quái lão nhân ho khan hai tiếng xong mới nói “tiểu Cửu, ngươi biết sư phụ ta có địa vị gì không?”
Mộ Thiên Sơn khiêu mi thản nhiên nói: ” không phải là hoàng thân quốc thích chứ?”
Đội hình cầu vồng nghe vậy bật cười thành tiếng, ôm lấy nhau thành một đoàn, Cam cầu vồng vẫn làm người đại diện phát ngôn như trước “sư đệ ha, ý nghĩ của ngươi không giống bọn ta rồi, bọ ta dù muốn đả kích lão già chết tiệt này nhưng vẫn không nghĩ ra được tuyệt chiêu châm chóc như thế. Sư phụ chúng ta bộ dạng như thế, nếu hắn mà là hoàng thân quốc thích thì ngươi chính là thái tử ah, hahahaha”
Cam cầu vồng nói xong, đội hình cầu vồng còn cười thành tiếng để phụ họa. Thu Địch Phỉ đưa mắt nhìn Mộ Thiên Sơn, phát hiện một tia biến hóa kỳ lạ chợt lóe lên trong mắt hắn, đáy lòng có chút hoang mang quay đầu nhìn Bách Quái lão nhân, phát hiện ánh mắt của hắn vô cùng chăm chú, giống như lúc trước hắn cùng nàng bàn mưu tính kế làm sao gạt được Mộ Thiên Sơn tin là nàng đã bị Nam Hải thần ni đưa đi.
Thu Địch Phỉ ẩn ẩn cảm thấy những lời tiếp theo của Bách Quái lão nhân sẽ như sấm sét giữa trời quang.
Bách Quái nghiêm nghị nói ra: “Không tệ! Ta xác thực là hoàng thân quốc thích; cũng không tệ! Tiểu Cửu tử xác thực nên là đương kim thái tử!”
Thật lâu. Yên tĩnh. Không một tiếng động.
Lại qua thật lâu, đội hình cầu vồng bùng nổ những tiếng cười kinh thiên động địa.
“Hahahaha, lão già chết tiệt nói hắn là hoàng thân quốc thích…Hahahahah, lão già chết tiệt còn nói sư đệ là thái tử…Hahahahah, Cửu đệ muội, vậy ngươi là thái tử phi rồi, hahahahahah”
Thu Địch Phỉ nhìn Bách Quái lão nhân rồi lại nhìn Mộ Thiên Sơn, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, im lặng như thầm nói với nhau. Người trước: móa, thì ra cái gì ngươi cũng biết. Người sau: cái rắm, lão tử ta là người như thế nào, thiên hạ còn có chuyện ta không biết sao. Người thứ nhất lại tiếp: con khỉ, ngươi dám giấu diếm ta, ta nuôi ngươi lớn thành như vậy. Người thứ hai: lão già chết tiệt, nói không biết xấu hổ, nếu không phải do ngươi nuôi dưỡng có khi bây giờ ta còn tuấn mỹ, tài mạo hơn ah. Người trước lại nói…
Đang lúc hai người đấu mắt qua lại, bên tai Thu Địch Phỉ đột nhiên vang lên tiếng nói ôn nhu của phu quân “Thu nhi, chớ suy nghĩ lung tung, nhìn ta”
Thu Địch Phỉ men theo thanh âm nhìn về phía Mộ Thiên Sơn, vừa nhìn vào mắt hắn thì toàn thân mãnh liệt run lên, cả người giống như từ trong một tỉnh lại.
Quay đầu nhìn Bách Quái, thấy lão đang đặt một tay lên ngực, thởi hào hển; đội hình cầu vồng cùng Phong Nham, Phong Vũ như bị cương thi nhập xác, ánh mắt đều biểu lộ sự si ngốc, nước miếng theo khóe miệng chảy ra ròng ròng.
Thu Địch Phỉ trong lòng chấn động, nhẹ hô lên: “Nhiếp hồn chú!”
Mộ Thiên Sơn đem tám khỏa dược cho đám người đang chảy nước miếng, khẽ cười nói “ Thu nhi thật thông minh”
Sau nửa ngày tám người dần dần khôi phục thần trí, đội hình cầu vồng đưa tay áo lau vết nước miếng bên khóe miệng, oa oa kêu lên “ ta hiểu rồi, ta nói hai người các ngươi sau này trước khi thi triển nhiếp hồn chú có thể nói cho chúng ta một câu được không, hai người đấu qua đấu lại như vậy, một hồi người bị thương lại là chúng ta ah”
Thu Địch Phỉ hiếu kỳ hỏi “ vẫn thường?”
Cam cầu vồng lên tiếng giải thích “ Cửu đệ muội, ngươi không biết đâu, sư phụ phá sản của bọn ta cùng phá sản…ách cùng sư đệ tuấn mỹ, hai người vừa gặp mặt là đã thi đấu nhiếp hồn chú, mỗi lần đều bất phân thắng bại, mỗi lần đều là những người vô tội như chúng ta bị liên lụy thôi”
Sở dĩ từ phá sản chuyển sang thành tuấn mỹ là hắn hoài nghi thương thế của sư đệ đã tốt lên rồi, nha nha, không phải có thể sử dụng nhiếp hồn chú chết tiệt kia rồi sao, cho nên không thể tùy tiện làm càn hay nói lung tung, đoán chừng hắn lại muốn đánh người rồi.
Vàng cầu vồng nối tiếp “ Cửu đệ muội, ngươi ngẫm lại xem, với công lực của hai người kia, một người dùng nhiếp hồn chú thôi cũng đủ làm bọn ta khổ sở rồi, ấy thế mà hai người hợp cùng một chỗ, hừ, bọn ta không điên cũng đã quá may mắn rồi”
Lục cầu vống tiếp nối “ ta nhớ rõ không chỉ riêng sáu người bọn ta, mà Hồng sư huynh cùng Hắc sư đệ nữa, tám người bọn ta chảy nước miếng tới độ suýt mất nước, mà hai tên không có lương tâm kia còn không chịu mau chóng thu công đâu, làm bọn ta ngày hôm sau phải uống bù bao nhiêu là nước á”
Xanh cầu vồng không chịu mất phần “ ta nhớ rõ khi đó nước không đủ uống, làm ta suýt chút nữa phải uống nước trong hàn trì của Thiên Khuyết cung, may là cuối cùng nhịn được” nếu uống thì chắc ta phải bị tiêu chảy mười năm ah.
Lam cầu vồng cùng Tím cầu vồng hai mắt đẫm lệ nói “ trong đám, công lực bọn ta thấp nhất, mỗi lần bọn họ thi chú thì hai chúng ta chảy nước miếng nhiều nhất, đến nỗi quần áo đều bị ướt đẫm…ai, không đúng, Cửu đệ muội, sao ngươi không có việc gì?”
Hai người nói ra làm cho những người khác đều giật mình, sau đó Cam cầu vồng cao hứng nhảy lên nói “ hắn là đã có biện pháp phá giải nhiếp hồn chú”
Đây là chuyện vui cỡ nào ah. Rốt cuộc không cần chảy nước miếng nữa rồi.
Bách Quái lão nhân nhìn Thu Địch Phỉ, khẽ thở dài “ nha đầu, khó trách tiểu Sơn tử coi trọng ngươi như thế. Thì ra trên đời thật sự có người có tâm tư thanh khiết đến nỗi không bị ảnh hưởng bởi nhiếp hồn chú”
Thu Địch Phỉ hơi ngượng ngùng, lúng ta lúng túng trả lời: “Kỳ thật cũng không có gì…trước kia ta đồi với nhiếp hồn chú đã không có cảm giác…thực ra ta cũng không có tốt như ngươi nói…vừa rồi ta cũng thoáng thất thần nha”
Thu tam tiểu thư, rốt cuộc là ngươi muốn khiếm tốn hay là đang kiêu ngạo đây???
Bách Quái lão nhân nghe Thu Địch Phỉ nói xong đột nhiên có cảm giác muốn chết.
Y thư có nói phụ nữ có thai tính tình khó lường quả không sai.
Cam cầu vồng bỗng nhiên nhảy đến bên cạnh Bách Quái, hưng phấn nói “ lão già chết tiệt, ngươi che ngực làm gì vậy? cuối cùng thì trong cuộc chiến nhiếp hồn chú này ngươi đã thua sư đệ có đúng không? ahahahah, ngươi cuối cùng cũng có ngày hôm nay rồi”
Bách Quái che ngực nói “ ngươi cười cái rắm, thua cái đầu ngươi, ta che ngực là vì vừa rồi bị các ngươi đạp nên hơi đau”
Bên này đám người đang thảo luận chuyện nhiếp hồn chú, bên kia huynh đệ Phong thị im lặng rơi lệ, chỉ thấy hai vai của bọn họ lặng lẽ run lên.
Thu Địch Phỉ nhịn không được hỏi: “Các ngươi vì cái gì khóc?”
Hai huynh đệ nơm nớp lo sợ trả lời “ hồi Mộ phu nhân, chúng ta khóc là vì thân thế của cung chủ, vì sao càng kéo càng xa nha. Chân bọn bọn ta lại đau” ô ô
Nhiều người thì náo nhiệt nhưng cục diện hôn nay thì…thực hỗn loạn.
Thu Địch Phỉ nhịn không được lại cầm lấy mẩu than
Mộ Thiên Sơn giương giọng đánh gãy náo nhiệt cùng trạng thái hỗn loạn, nói với Bách Quái “ về thân thế của ta, sư phụ, nói ngắn gọn thôi”
Bách Quái lão nhân nhìn Mộ Thiên Sơn, nghiêm mặt nói: “Kỳ thật, ta không chỉ là sư phụ của ngươi, ta còn là hoàng thúc của ngươi, có điều không phải là thân thúc mà cách một tầng quan hệ, là đường biểu thúc của ngươi, là ca của đương kim đông cung thái tử”
Cái rắm. Lão đầu xuyên qua…
“Mẹ của ngươi cùng mẹ đương kim thái tử là biểu tỷ muội, hai người cùng lúc vào cung, cùng lúc được phong phi, cùng lúc có thai, mẹ ngươi càng ngày càng xinh đẹp nên rất được đường biểu ca ta yêu thích, nhưng vì công bằng, hoàng đế biểu ca nói ai sinh nhi tử thì sẽ lập người đó là hoàng hậu. Ta lúc đó đang lăn lộn trong giang hồ, ta nhớ là sau khi nghe được chuyện kia mà hồi cung một chuyến, nghe những lời này đã từng hỏi hắn: vậy nếu hai người cùng sinh nhi tử thì sao?”
“Hoàng đế biểu ca nói: vậy không cần suy nghĩ, sẽ lập Hoan Hoan, ách, Hoan Hoan là danh xưng mà âu yếm cha ngươi gọi mẹ ngươi, cha ngươi cũng gọi biểu di ngươi là Hỉ Hỉ, thực ra năm đại sủng phi của hắn đều có tên gọi âu yếm ah, ba người còn lại lần lượt là Bối Bối, Tinh Tinh, Ni Ni…Ta cảm thấy hơi khát, nói nhiều quá mà, Điên huynh đệ … mang cho ta chút nước uống không?”
Điên huynh đệ?
Phong Nham, Phong Vũ lệ nóng doanh tròng
“Báo cáo sư phụ chết tiệt, bọn ta đều họ Phong, không phải là họ điên” ngươi đừng có vừa há mồ đã sửa đổi tổ tông của ta như thế chứ.
Mộ Thiên Sơn ôn nhu nói “ lão già chết tiệt, ngươi bớt nói nhảm một chút thì đã không khát rồi”
Bách Quái nhìn khuôn mặt âm nhu của Mộ Thiên Sơn, trong lòng biết nên có chừng mực, vì vậy không thèm uống nước nữa, nhịn kha1tt nói “ tiểu Cửu tử, ngươi năm hai mươi sáu, hai mươi bảy hay hai mươi tám tuổi?”
Mộ Thiên Sơn ẩn ẩn không kiên nhẫn: “tự mình tính đi!”
Bách Quái nhăn mũi nói tiếp “ lại nói, hai mươi sáu hay hai mươi bảy, hai mươi tám năm trước gì đó, túm lại là năm mà ngươi sinh ra, khi đó mẹ ngươi và biểu di ngươi đều tranh nhau xem ai sinh trước, đột nhiên trong cung bắt đầu có lời đồn, nói ngươi không phải là con của cha ngươi, mà là của ta. Cái rắm, ta là người như vậy sao? ta cũng có người yêu rồi nha”
Thu Địch Phỉ rất muốn nói, ngươi tuyệt đối là người như vậy, tán tỉnh người xuất gia còn chưa nói, ngay cả chưa thành thân cũng đã trực tiếp sinh con ah…
Bách Quái lòng đầy căm phẫn, Thu Địch Phỉ đưa mắt nhìn Mộ Thiên Sơn, thấy hắn vẫn bình thường, mặt không chút biểu tình.
Tuy người khác nhìn không ra nhưng nàng vẫn phát giác được lúc này trong lòng Mộ Thiên Sơn nhất định là đang phập phồng.
Lặng lẽ vươn tay ra, đặt lên tay mỹ nam tử, mỹ nam tử khẽ run, quay đầu nhìn ái thê, ôn nhu tươi cười như trăm hoa đua nở, đẹp không thể tả.
Bách Quái lớn tiếng gào lên “ ai, hai ngươi làm cái gì đó? Có biết tôn trọng trưởng bối không? còn đang nói chuyện nha, làm sao lại không biết xấu hổ mà mắt đi mày lại trước mặt người khác như thế chứ”
Thu Địch Phỉ quay đầu nhìn về phía Bách Quái, sau một lúc lâu, nói ra: “Phi!”
phốc…
Choáng nha, lão đầu nội thương!
Mộ Thiên Sơn đưa tay khẽ vén tóc cho ái thê, nhu tình mật ý tràn lan, sau đó quay sang Bách Quái âm nhu nói “ sau đó thì sao?”
Chế ngực huyết khí đang sôi trào trước ngực, Bách Quái nói tiếp “ sau đó, trong lúc mẹ ngươi và biểu di ngươi lần lượt sinh ngươi và đệ đệ ngươi ra thì cha ngươi nói đã tìm được chứng cớ, thương tâm gần chết, một mực khẳng định ngươi là con ta. Mẹ nó chứ, ta với mẹ ngươi không quen không biết, ta từ nhỏ cũng đang lang bạt giang hồ, xuất cung học võ, ai mà thèm có gian tình với một phi tử trong cung. Oan uổng quá nha”
Thu Địch Phỉ cảm thấy nắm tay của mình lặng lẽ gia tăng lực đạo.
Mộ Thiên Sơn thần sắc vẫn không thay đổi hỏi tiếp “ sau đó thì sao?”
Bách Quái dùng ống tay áo lau nước mắt nói tiếp “ sau đó, lão hôn quân hạ lệnh ban cho mẹ ngươi, ta và ngươi một vuông lụa trắng, để cho ba người chúng ta đi gặp Diêm Vương gia, tiếc rằng hắn ngàn tính vạn tính lại không để ý một chuyện” Bách Quái nói tới đây còn cố tình làm ra vẻ bí mật.
Đội hình cầu vồng không nén nổi tò mò, nhịn không được mắc bẫy hắn “ đáng tiếc cái gì? Hắn không để ý tới điểm nào?”
Bách Quái được nước hất mặt lên nói “ đáng tiếc ah, lão hôn quân không để ý một điểm, Tiểu Cửu tử hai mươi sáu, hai mươi bảy hay hai mươi tám năm trước là một đứa trẻ mới ra đời sao có thể hiểu được thắt cổ là thế nào. Quả thực rất ngu xuẩn, hahahahaha”
…
Không lời nào để nói ah…
Cam cầu vồng vừa lau mồ hôi vừa nói “ lão già chết tiệt ah, ta cảm thấy năm đó thưởng cho sư đệ vuông lụa trắng không phải để hắn thắt cổ mà muốn cho người khác ghìm chết không phải sắm vải liệm cho hắn đó”
…
Móa, giải thích như vậy nghe còn chuối hơn.
Bách Quái cả giận nói “ câm miệng, ngươi biết cái gì, đừng đoán mò, nghe ta nói tiếp đây” dừng một chút rồi lại tiếp “ đáng tiếc quả thực đáng tiếc, chính là hôn quân biểu ca ta còn không để ý tới một điểm nữa, hừ hừ, nha đầu, ngươi có đoán ra đó là điểm gì không?”
Thu Địch Phỉ tức giận nói: “Ngươi biết võ! Ngươi lợi hại! Ngươi là cao thủ! Ngươi có thể trốn! Có phải hay không!”
Bách Quái vẻ mặt mừng rỡ như gặp được tri kỷ, vọt tới bên người Thu Địch Phỉ, hai tay hướng về phía nàng đáng tiếc đã bị ánh mắt hình viên đạn của phu quân nàng ngăn chặn.
Lão đầu lúng ta lúng túng không cam lòng nói: “Khó được Thu nha đầu hiểu ta như vậy ah” thấy Mộ Thiên Sơn chau mày, không thể không dừng bước nói “ ta kể chuyện thân thế cùng cừu hận của ngươi, không thấy ngươi nhăn mày mà vừa nói với thê tử ngươi hai câu, ngươi đã bày ra bộ dáng như vậy. Ngươi trong lòng chỉ biết tới thê tử, thật không có tiền đồ ah”
Thu Địch Phỉ vội lên tiếng “ nói bậy, ai nói đại ca ta trong lòng chỉ có một mình ta?”
Bách Quái ngạc nhiên nói “ ồ? Vậy hắn còn có người khác?” hắc hắc, có náo nhiệt để xem rồi
Thu Địch Phỉ hừ nhẹ một tiếng: “Hừ! đương nhiên còn có hài nhi trong bụng ta”
=_=|||
Trêu chọc một lát, Bách Quái lại quay về chính sự “ đêm hôm đó mẹ ngươi sinh ngươi xong thì tình huống không được tốt lắm, bị rong huyết, ta có thể trị nhưng vì tin đồn trong cung, mẹ ngươi vì sự trong sách đã một mực đuổi ta ra ngoài, ta đây lăn lộn giang hồ nhiều năm, mạng người quan trọng nhất, quản chi mất vụ lẻ tẻ đó cho nên vẫn đẩy cửa mà vào, muốn giúp mẹ ngươi cầm máu, mẹ ngươi lại nhất định không chịu, buồn chết ta rồi”
“Trong lúc chúng ta vẫn đang giằng co trị hay không trị, thì thánh chỉ của lão cha phá sản của ngươi tới, không biết tên thái giám hay cung nữ nào nhìn thấy ta và mẹ ngươi, hấp tấp báo tin, đoán chừng cho rằng ta mang hai mẹ con ngươi bỏ trốn, cho nên hôn quân phá sản giận dữ, hạ lệnh giết chết tất cả chúng ta”
“Ta vốn nổi danh trên giang hồ, sao có thể bó tay chịu chết?ta nghĩ hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót, dẫn hai mẹ con ngươi đi là được rồi, nhưng mẹ ngươi vì mất máu quá nhiều nên không thể đi được, nàng giao ngươi cho ta, ủy thác ta mang ngươi đi, nuôi ngươi trưởng thành, cũng đừng nói cho ngươi biết thân thế của ngươi, càng đừng cho ngươi tiến cung. Nàng lo lắng sau khi ngươi biết thân thế của mình sẽ ôm cừu hận trong người, mẹ ngươi là một người thiện lương, nàng nói mọi ân oán nên kết thúc, hắn cho dù không đúng cũng là cha ruột ngươi, nàng không muốn phụ tử các ngươi tương tàn”
“Đêm đó, ta đáp ứng yêu cầu của mẹ ngươi, ôm ngươi phi cửa sổ trốn đi, từ đó đã không quay lại hoàng cung nữa, tới nay cũng đã hai mươi sáu, hai mươi bảy hay hai mươi tám năm rồi. Ta đã thành công nuôi dưỡng ngươi thành một công tử ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lại nhiều tiền, ta cuối cùng đã có thể ăn nói với mẹ ngươi ah”
Sau lưng đội hình cầu vồng cùng Phong Nham, Phong Vũ há hốc mồm, nước miếng tí tách rơi nhưng không ai quan tâm, trong lòng chỉ cảm thấy khiếp sợ bao quanh, âm thầm suy nghĩ có nên quỳ xuống tung hô, thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế gì đó không.
Nội tâm của Thu Địch Phỉ cũng chấn động vô cùng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, vô thức hỏi “ những chuyện này là…sự thật?” wow, thân phận phu quân nàng thật là oách nha.
Bách Quái gật đầu đáp “ đương nhiên là thật, ta lừa ngươi khi nào chưa?”
Chỉ có một mình Mộ Thiên Sơn thần sắc vẫn bình thường.
Bách Quái không cam lòng hỏi: “Ngươi như thế nào đều không kinh hãi?”
Mộ Thiên Sơn mỉm cườinói ra: ” nếu ngươi đã sớm biết mọi việc thì còn cảm thấy giật mình sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook