Vài ngày sau, kỳ nghỉ hè cuối cùng cũng đến.

Đến tận 20 tháng 8 trường mới khai giảng.

Dựa theo lịch trình mà Lâm Hướng Tự sắp xếp cho Hồ Đào thì hẳn là ngày 17 tháng Tám hai người họ sẽ trở lại thành phố C.

Hồ Đào sợ anh đi đường mệt nhọc nên ngày hôm sau mới gọi điện hỏi thăm.
Người nghe máy là mẹ Lâm.

Trước kia khi còn học cấp hai, Hồ Đào là khách quen của nhà họ Lâm, mẹ Lâm vô cùng quý cô.

Hồ Đào nghe máy cười nói: “Dì à, Lâm Hướng Tự đã về chưa ạ? Anh ấy có đó không ạ?”
Mẹ Lâm ngập ngừng một chút rồi mới chậm rãi nói: “Đào Đào à, con đến nhà dì một chuyến đi.”
Đáy lòng Hồ Đào vang lên hồi chuông cảnh báo, nhất thời trong đầu cô dấy lên dự cảm chẳng lành, có chuyện gì xảy ra sao? Sau khi cúp điện thoại, Hồ Đào chẳng thèm thay quần áo, đầu không thèm chải tóc tai tán loạn kẹp vội bằng chiếc kẹp tóc, lao ra khỏi cửa.

Dọc đường Hồ Đào cắm đầu chạy như điên, đầu vẫn không ngừng suy đoán xem liệu có chuyện gì xảy ra.
Lúc cô đến nơi, bỏ qua cả cốc nước ép mẹ Lâm đưa, không kịp thở mà lên tiếng hỏi luôn: “Lâm Hướng Tự có chuyện gì sao ạ?”
“Không phải chuyện của nó.” Mẹ Lâm thở dài hạ giọng, bà đưa ánh mắt nhìn về phía cửa phòng đóng chặt của Lâm Hướng Tự.

“Là cô gái đi cùng với nó.”
Hồ Đào cảm thấy mình như người đi trong sương mù, mơ mơ màng màng nghe câu chuyện mà mẹ Lâm kể.

Nhóm bạn bè của Lâm Hướng Tự đi du lịch núi Thái Sơn, vừa đến nơi còn đang thảo luận về kế hoạch tham quan, Lâm Hướng Tự và Từ Thuỷ Mặc đi mua nước khoáng.


Không ngờ lúc sang đường thì gặp phải một chiếc xe điên, gã lái xe say rượu không kiểm soát được tốc độ.

Từ Thuỷ Mặc bị thương rất nặng, không qua khỏi.
Cốc nước ép mát lạnh trong tay Hồ Đào như tâm trạng cô lúc này, đối lập với ánh mặt trời ngày hè gay gắt ngoài cửa sổ, cô cảm thấy mình không còn sức để nâng cốc nước lên uống nữa.

Cô liếm cánh môi khô khốc, cố gắng tiêu hoá sự thật kinh khủng này.

Chuyện sinh ly tử biệt đời này không phải là Hồ Đào chưa từng trải qua, ngày nhỏ khi ông ngoại qua đời, Hồ Đào cũng từng khóc đến nôn cả ra, nhưng cảm giác khi cô nghe được tin Từ Thuỷ Mặc qua đời với lúc ông ngoại mất lại không giống nhau.
Hồ Đào hốt hoảng.

Cô thấy bản thân mình hẳn là đang mơ thôi.

Chắc chắn là do cô ghen tị với Từ Thuỷ Mặc nên mới mơ đến chuyện cô ấy chết.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Từ Thuỷ Mặc Hồ Đào đã ghen tị với cô ấy rồi.

Nhìn cô ấy đến bên Lâm Hướng Tự, nhìn cô ấy cứ thế mà trở thành cô gái của Lâm Hướng Tự, cướp đi người trong lòng mình, làm sao có thể không ghen tị cơ chứ? Nhất định là vậy, nhất định là cô đang mơ, mơ một cơn ác mộng.
Hồ Đào vận hết sức lực trấn an bản thân.

Trong trí nhớ của cô, Từ Thuỷ Mặc mặc chiếc váy hoa dài, chân đi giày vải màu trắng, sau lưng cô ấy là hàng ngàn hàng vạn đoá hoa bay bay trong gió.

Cô ấy là người đầu tiên Lâm Hướng Tự thích.

Ngày ấy anh mặt đỏ tai hồng đứng dưới tán cây anh đào thổ lộ tình cảm với cô ấy, cẩn thận nắm tay cô ấy, dắt cô ấy tời đi.


Làm sao mà thế được, cô ấy làm sao mà đột nhiên biến mất trên thế giới này được chứ?
Hồ Đào gõ cửa phòng Lâm Hướng Tự, chỉ có lặng thinh đáp lại cô.

Không biết anh đang thức hay đã ngủ, Hồ Đào nhỏ giọng lên tiếng: “Là em đây.”
Hồi lâu sau mới nghe được tiếng loạt soạt trong phòng vọng ra, Lâm Hướng Tự ra mở cửa nhưng vẫn không nói lời nào.
Mới chỉ hơn 10 ngày không gặp nhau mà nhìn Lâm Hướng Tự như qua một cơn bạo bệnh, biến thành một người lạ lẫm.

Tóc tai lộn xộn, râu ria lởm chởm quanh miệng, áo sơ mi nhăn nhúm, tròng mắt lờ đờ đầy tia máu.
“Lâm Hướng Tự”.

Hồ Đào khẽ gọi lần nữa.
Lâm Hướng Tự ừm một tiếng như trả lời, nghiêng người để Hồ Đào vào phòng.

Căn phòng vẫn như trong trí nhớ của Hồ Đào, cô cũng không khách khí ngồi xuống ghế.
Hồ Đào vắt óc suy nghĩ hồi lâu mà vẫn chưa biết phải mở miệng thế nào.

Hành lý của chuyến du lịch núi Thái Sơn mà Lâm Hướng Tự chuẩn bị vẫn đang xếp ở góc tường, như bị chủ nhân cố ý lờ đi.

Hồ Đào vài lần lấy hơi định lên tiếng rồi lại nhịn xuống, cuối cùng không nhịn được nữa mới nói: “Anh còn nhớ bờ tường vây quanh sân thể thể dục không, ngoài bờ tường có một hàng cây.

Ngày đó em khăng khăng nó là cây lê, anh thì lại bảo không phải.


Mấy hôm trước em mới mua được bản giám định thực vật về xem.

Hoá ra là anh đúng, không phải hoa lê, mà là quỳnh hoa đó.”
Lâm Hướng Tự vẫn không mở miệng, Hồ Đào nhạt nhẽo tiếp lời: “Truyền thuyết từng nói, Tùy Dương đế vì muốn xem hoa quỳnh nở nên đã cho người tu sửa sông Đại Vận, người dân Dương Châu nói hoa quỳnh khi rời khỏi thành Dương Châu sẽ không thể sống được, thế mà anh xem, so với trong tưởng tượng của mọi người nó còn muốn kiên cường hơn rất nhiều.”
“Em cũng không biết bản thân mình muốn nói gì nữa, anh đừng cười em.” Hồ Đào ngượng ngùng vuốt vuốt tóc: “Hoa quỳnh đến tháng tư tháng năm sẽ nở hoa, sang năm lúc hoa quỳnh nở chúng ta cùng đi ngắm hoa quỳnh nhé, có được không? Anh đừng có mà qua loa bảo em chờ sau này, hoa quỳnh của sau này là chuyện sau này, em chỉ muốn nhìn hoa quỳnh của sang năm thôi.”
“Câu kia nói như thế nào nhỉ, niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng.

Lâm Hướng Tự, em thật sự không biết phải nói gì, nhưng mà có những lúc chúng ta cũng không thể phản kháng lại vận mệnh mà chỉ có thể chấp nhận vận mệnh thôi.”
Bản thân mình đã nói liên miên dài dòng thế rồi mà Lâm Hướng Tự vẫn chẳng thèm nói lại lấy một câu, Hồ Đào không khỏi gắt gỏng: “Ngày kia khai giảng rồi, anh định hôm nào quay lại trường?”
Vẫn là im lặng.

Hồ Đào không nản lòng: “Anh nói gì đi chứ?”
Lúc này Lâm Hướng Tự mới ngẩng đầu lên, trong mắt là sự mệt mỏi không muốn che giấu: “Đừng ồn ào nữa, Hồ Đào.”
“Em có ồn ào đâu? Em biết anh đang khổ sở trong lòng.

Nhưng anh có dày vò bản thân thì cũng không làm gì được hết.” Hồ Đào gằn từng tiếng một.

“Cho dù anh có khổ sở thế nào đi nữa, cô ấy cũng rời khỏi thế giới này rồi.”
Hồ Đào nhìn Lâm Hướng Tự siết chặt nắm đấm, cố gắng kiềm chế để không bộc lộ cảm xúc trong lòng.

Cô biết bản thân đã quá lời, nhìn Lâm Hướng Tự đau lòng mà không khỏi chua xót: “Em xin lỗi.”
Lâm Hướng Tự im lặng hồi lâu, cuối cùng đứng lên nói: “Để anh đưa em về.” Đuổi khách thẳng thừng quá.
Tay anh vẫn đang bó bột, khối thạch cao lớn ôm lấy cánh tay anh nhìn vô cùng cồng kềnh.

Hồ Đào nhớ hồi anh học cấp hai bị gãy tay do chơi bóng rổ hình như cũng là tay này, cô không khỏi lo lắng: “Tay anh có bị nặng lắm không?”
Anh chua xót cười: “Phúc lớn mệnh lớn.”
Chờ anh đi ra phía cửa phòng, Hồ Đào mới nhìn thấy anh đã đặt bức ảnh lên bàn học.


Bức ảnh chụp chung của anh và cô ấy, hai người nắm tay nhau, mười ngón tay đan vào nhau, môi cùng nở nụ cười.
Hồ Đào yên lặng rời mắt, đi ra khỏi phòng.
“Mẹ, con đưa em ấy về nhà.” Lâm Hướng Tự nói với mẹ Lâm.
Bà vui mừng gật đầu, chỉ cần anh chịu ra khỏi cửa, nói chuyện hay như thế nào đi nữa bà cũng thấy đỡ lo hơn.
Sau khi hai người ra khỏi nhà, Lâm Hướng Tự chợt dừng lại trước một ngã tư, anh nhìn dòng người hối hả trước mắt, lặng yên không nói lời nào.

Hồ Đào mơ hồ thấy người anh run rẩy, không phải di chứng sau tai nạn, mà là phản ứng cơ thể của anh.

Hồ Đào cũng yên lặng đứng bên anh.

Mấy chục giây sau, đèn xanh bật sáng, Lâm Hướng Tự vẫn đứng yên.

Đèn xanh vụt tắt, đèn đỏ sáng lên, người đến người đi, xe cộ như nước chảy, hai người họ vẫn đứng đó.

Chẳng biết đèn đỏ đèn xanh đã luân phiên bao nhiêu lần, Lâm Hướng Tự mới mở miệng nói: “Đi thôi.”
Khi bước đi, anh vươn tay túm chặt túi xách của Hồ Đào, như sợ rằng chỉ một giây nữa thôi cô sẽ biến mất.

Đợi cho đến khi bọn họ qua đường an toàn, Lâm Hướng Tự như vừa trải qua một cơn ác mộng, một thân mồ hôi đầm đìa, đứng hít thở rất lâu mới có thể nói rõ ràng được hai chữ “Cảm ơn.”
Hồ Đào khoát tay, ánh mắt cô chú ý đến một hàng kẹo đường đồ chơi bên đường, bỗng dưng lại muốn ăn.
“Muốn viết chữ hay vẽ tranh?” Người bán hàng hỏi.
“Viết chữ cho rẻ, vẽ tranh đắt lắm.” Hồ Đào le lưỡi láu lỉnh nói.
“Viết chữ gì? Mấy chữ?”
Hồ Đào trầm ngâm, rời mắt sang phía Lâm Hướng Tự vẫn đang im lặng.
“Viết ‘Không vui’ đi.”
Người bán hàng thao tác nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã biết xong chữ mà Hồ Đào yêu cầu.

Cô cười hì hì đón lấy, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Lâm Hướng Tự: “Nhìn em xem, ăn một miếng hết sạch chỗ ‘không vui’ luôn nè!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương