Ma Vương Tuyệt Tình
-
Chương 53: Lãnh cung
Thân thể nóng quá, khó chịu quá!
Cảm giác khô nóng mỗi lúc một xộc lên thân t hể.
Vũ Đồng ko thể kiềm chế bản thân, với tay muốn cởi bỏ thứ y phục vương víu trên người.
"Không được....!"
-Tiểu Đồng, Tiểu Đồng!
Tiếng nam tử trầm khàn gợi cảm vang bên tai, cảm giác ấm nóng mơn trớn trên gò má. Có cái gì đó mềm mại mát lạnh lướt qua vành tai nóng rực, di chuyển lên đuôi mắt rồi một đường xuống dưới cần cổ.
"Không được...Trúc!"
Tiếng nàng nức nở, bàn tay nửa như muốn đẩy ra, nửa như muốn giữ lấy, bất lực, đau khổ, đè nén.
Một bàn tay to thô ráp nắm lấy bàn tay nàng, dịu dàng nỉ non: "Là ta...là ta! Ko phải Trúc..."
Nàng cố gắng mở con mắt còn mơ mơ hồ hồ, nhìn đến nam nhân đang nằm trên người mình, thổn thức: "Hàn...Hàn!"
- Đúng rồi, là ta...!
Nghe giọng nói quen thuộc trong giấc mộng mị, nàng bật khóc, ngần ấy nỗi nhớ thương, mong chờ, tiếc hận dồn nén bấy lâu trào ra theo từng cơn nức nở.
Hắn đau lòng, vương những ngón tay quẹt ngang lên những giọt nước mắt đang rơi, rồi ko nhịn được, hắn cúi xuống, hôn lên đuôi mắt nàng, cảm giác được an ủi, sự va chạm thân mật cộng thêm tác dụng của thuốc khiến nàng dỡ bỏ xuống tuyến phòng ngực dày đặc, chủ động vòng tay qua cổ hắn, dâng lên đôi môi non mềm, in lên hai phiến môi lạnh bạc của hắn.
Mà lòng hắn lúc này run rẩy ko thôi, hạnh phúc ,sung sương, âu lo hòa quyện với nhau ngay tại thời điểm này.
Vòng tay nàng mỗi lúc một siết chặt, đôi môi cũng dính chặt ko rời khiến hắn như muốn bùng nổ, dục vọng dưới thân mỗi lúc cứng rắn và sưng trướng lên đau đớn.
Một lúc lâu sau, nàng gục mặt vào ngực hắn, run run: "Hàn...đừng đi...đừng đi!"
Cổ Nghịch Hàn cứng người, cúi xuống nhìn thân ảnh nhỏ bé đang vùi trong ngực hắn, rồi ko kiềm chế nữa, mãnh liệt hôn lênđôi m ôi nàng, bàn tay to nóng bỏng thâm nhập vào bên trong, rút đi những thứ vải vóc cản trở, thắt lưng di chuyển dưa hai cơ thể hòa nhập làm một, triền miên ko dứt. Trong cơn mê tình, Vũ Đồng nghe tiếng nói thâm tình b ên tgai, vừa đau khổ, vừa tự trách mà chân thành biết bao: “Tiểu Đồng, ta xin lỗi…xin lỗi nàng!”
Nàng thở dài thỏa mãn, gắt gao bám vào nam nhân đè ép trên người, cùng nhau dâng song tình triều, lên đến đỉnh điểm của sự hoan ái.
-------------------------------------------
Trầm luân, mơ màng, đau đớn, sung sướng...
Ngày thứ 3, rốt cục Vũ Đồng mở mắt, tỉnh táo nhìn xung quanh.
Vẫn là căn phòng quen thuộc trong Bạch Viên.
Quờ quạng ngồi dậy, sự đau đớn truyền lên đại não, nhìn xuống, bàn tay trái được băng bó kín mít đang giật nhẹ.
Nhưng ko chỉ mỗi bàn tay đau, cả phần thắt lưng và hạ than đều ê ẩm, quay người muốn xuống giường, ngoài ý muốn lảo đảo ngã xuống, toàn thân đều đau nhức.
Chuyện gì đã xảy ra, Vũ Đồng tự hỏi bản thân.
Đại não bắt buộc hoạt động, đem những hình ảnh của mấy ngày qua một lần tua lại. Vũ Đồng hết đỏ rồi lại tái mặt, quả thực chưa bao giờ nghĩ được rằng mình lại sa chân đến bước này.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy thầm may mắn v hắn đã đến kịp. Thật sự trong tận đáy lòng, nàng cũng vui mừng biết bao vì trước sau vẫn là nàng cùng hắn chứ ko phải ai khác.
Hoa Nhi từ bên n goài nghe động, bước vào, nhìn thấy Vũ Đồngđã tỉnh lại, o à khóc chạy đến, dập đầu tạ tội.
Nghe sơ qua, Vũ Đồng cũng đã nắm được tình hình, tối hôm đó, khi hoàn thành sứ mệnh truyền tin, Hoa Nhi bị tập kích, trói nhốt trong phòng chứa củi sau ngự thiện phòng, còn nội dung tin nhắn đã bị thay đổi, cuối cùng xảy ra tình cảnh bị giam trong phòng sách cũ của mình và Trúc. Mà Hoa Nhi sau đó được cứu ra, bị phạt đánh 50 roi thừa sống thiếu chết.
Chỉ có điều, là ai lại muốn hãm hại nàng, điều này nghĩ hoài ko ra.
----------------------------------
Nghỉ ngơi vài ngày, bước ra bên n goài, không khí lạnh đã tràn về, những bông tuyết rơi lả tả, nhẹ nhàng phiêu dật trong gió. Hóa ra đã gần cận kề tháng cuối năm.
Hoa nhi chải tóc và thay băng cho nàng, từ lúc tỉnh lại cũng ko hề gặp được ai khác. Vũ Đồng lại bắt đầu trầm tư.
“Thánh chỉ đến………”
Tiếng la the thé của quan nội điện truyền đến làm một người đều ngạc nhiên.
Thiên Tứ chạy vào, dù trời lạnh, trên trán hắn vẫn đọng lại một lớp mồ hôi. Nhìn thấy Vũ Đồng, từ xa đã vội vàng thi lễ, rồi mới đứng dậy truyền chỉ.
Do bị thương và được ân chuẩn của Vương, Vũ Phi trong cung ko cần quỳ, cho nên hắn cử để nàng ngồi đó mà đọc chiếu chỉ.
Đại k hái dù ko nghe rõ rang, nhưng nàng nghe hiểu được nội dung, rằng nàng gian dối, tư thong với Hộ Vệ Tướng Quân, ko giữ phận phi tử, do bị thương và xét đến việc giữ mình trong sạch, tội chết có thể tha, nhưng bị tước đi phẩm vị quý phi, đày vào lãnh cung sám hối.
Mọi người n hất thời cả kinh, HoaNhi quay lại lắp bắp nhìn nàng mà trên mặt Vũ Đồng chỉ còn nhàn nhạt một nụ cười ưu thương.
Như vậy cũng tốt, rời xa hết thảy có thể yên tĩnh được một khoảng thời g ian, ko còn tranh chấp, ko còn hãm hại và cả ghen tỵ.
Thiên Tứ lau mồ hôi, vẫn cung cung kính kính quỳ xuống hành lễ rồi mới đi. Thật là khó hiểu cho vị đế vương mà hắn đang hầu hạ. Không phải mấy ngày trước lo sốt vó lên, túc trực ngày đêm, rồi triền miên ân ái suốt 3 ngày 3 đêm trong phòng sao, sao tự dung hôm nay lại quét ra một cái thánh chỉ lạ lùng thế này. Ôi Vương của tôi, kiểu này thì có ngày hắn lên cơn đau tim mà chết mất! Thiên Tứ thầm than trong lòng.
Hoa Nhi vẫn ko tin, quay lại phân bua với Vũ Đồng: “Ko thể nào, sao lại như vậy, chắc chắn có gì nhầm lẫn ở đây, mấy hôm trước, Vương lo lắng cho nương nương ko thôi, túc trực ngày đêm chăm sóc, còn tự mình thay băng và mớm thuốc cho nương nương, rồi lại cả…. 3 ngày 3 đêm… sao hôm nay…. hôm nay?”
Vũ Đồng ngeh đến 3 ngày 3 đêm thì đỏ bừng mặt mũi, nhưng cuối cùng lại rơi vào trầm tư, thì đã sao nào, nàng b ị thương, hắn chăm sóc, nhưng chỉ đến thế mà thôi, có thể hắn cảm thấy tội nghiệp hoặc chưa muốn nàng chết sớm như vậy?
Giọng nói lạnh lung gay gắt vang lên: “Hừm, ko hiểu nổi, đến nước này mà ngươi còn ngồi im ở đây mơ mơ hồ hồ sao?”
Mùi hươnghoa lan lan tràn trong khoang mũi, ko cần quay lại cũng biết người đến là ai
Lan phẫn nộ đi tới, kéo tay Vũ Đồng đứng dậy: “Ả ta đã rat ay với ngươi như vậy, mà ngươi ngồi I m chờ chết sao, hãy mau đứng dậy đến gặp Vương nói rõ, giành lại Người đi, ko thể để ả đàn bà ấy thao túng được!”
Vũ Đồng giằng tay ra, bình t ĩnh n hìn v ào Lan: “Ngươi nghĩ hắn dễ dàng bị thao túng sao, một người quyết đoán, tàn bạo lạnh lùng ấy sẽ bị sắc quyến rũ mà để cho một nữ nhân sai khiến ư, lầm to rồi, căn bản đây là chủ ý của hắn, ko liên quan đến ai khác!”
Lan sững người, lắ bắp: “Nhưng ngươi ko thể bỏ cuộc, ngươi mau đi giải thích ngay đi…phải rồi…đi ngay bây giờ còn kịp…ko thể để cho ả đó vui sướng được…!”
Vũ Đồng chỉ đứng yên tại chỗ lắc đầu khiến Lan càng them gấp gáp, nàng ta phất ống tay áo, rời đi nhanh như gió, chỉ lưu l ại mùi hoa lan và câu nói gay gắt: “Ta phải gặp Vương….ko thể để chuyện này xảy ra!”
Hoa Nhi nhăn mi, nhìn về phái chủ tử thở dài: “Lan quý phi còn gấp gáp muốn giúp đỡ nương nương, cớ sao ngài lại…”
- Nàng ta ko phải muốn giúp đỡ ta, nàng ấy một lòng một dạ đều hướng về hắn, mà như thế cho n ên đương n hiên ko chấp nhận nữ tử đã từng phản bội h ắn, đâm hắn giờ phút này trở về bên cạnh hắn…vì nàng ấy sợ, sợ hắn sẽ đau thêm một lần nữa, mà như vậy, đời này kiếp kiếp, trái tim hắn sẽ ko bao giờ mở ra thêm lần nào nữa, cho bất kỳ ai! Ngươi hiểu ko?
Trưa hôm ấy, một đoàn người bước v ào, n hanh chóng sắp xếp đồ đạc rồi đưa Vũ Đồng cùng Hoa Nhi đi đến Lãnh Cung.
Con đường này nàng đã đi một lần, cũng c ảm thấy ko có mấy xa lạ. Chỉ là lòng mình đang ảm đạm, cho nên cảnh vật nhìn đâu cũng chỉ thấy đau thương.
Ngoài dự đoán, biệt viên trong khu Lãnh Cung mà nàng được sắp xếp ở lại đã được dọn dẹp sạch sẽ và bày bố gần như là đầy đủ ko thiếu thứ gì. Ít ra hắn cũng ko đối xử tệ bạc. Nàng mỉm cười bước vào, tự nhiên n gồi xuống, ko khóc, ko nháo cũng ko ra vẻ bài xích, thật khác với những người trước đã từng bước vào Lãnh Cung
Một đêm yên tĩnh, Lãnh Cung dù có người mới vẫn ko thay đổi sắc thái trầm buồn của mình.
------------------------------------------------
Ánh mắt xanh lạnh lẽo nhìn xoáy trong bóng đêm, lạnh giọng hỏi: “Đã tra ra được ko?”
- Bẩm điện hạ, người này hành động rất sạch sẽ kín đáo, ko lộ ra thân phận, rất khó tra được, them nữa, dường như có người giúp sức, âm thầm xóa sạch dấu vết, tuy nhiên theo một số manh mối mà thần tìm thấy, rất có thể liên quan đến nữ tử tên Diệm Cơ.
Hắn quay người lại, bóng trắng ánh lên trong mắt, tỏa ra ánh sáng màu xanh bạc: “Ta cũng nghi ngờ, nhưng đã ko có chứng cứ, ko nên bứt dây động rừng, Sơn Tử ngươi cứ tiếp tục theo sát và báo cáo tình hình cho ta”
- Tuân lệnh!
Bóng người cao to tiến l ại g ần, cúi đầu, giọng ồm ồm ko rõ: “Vậy còn người kia?”
- Ko cần lo lắng, dù sao đi nữa, với thái độ này của hắn chỉ có lợi cho ta mà thôi. Hắn đã dâng cơ hội cho ta, ko thể nào ta ko nắm lấy, rất nhanh ta sẽ mang nàng trở về Thiên Lang Quốc.
Nhóm người im lặng rút lui, để lại bóng trắng đơn độc trong đêm, đôi mắt nhắm lại, che đi một tầng màu xanh sâu thẳm, hắn nhớ, ko thể quên, hình ảnh nàng nằm đó, bàn tay trái đẫm máu, vết thương nứt toác, sâu hoắm, mà trong phòng tràn này hương xuân dược, cho đến lúc được đưa ra ngoài, vẫn nghe giọng nàng lẩm bẩm: “Như vầy là ổn…là ổn rồi!”
Thở dài, bàn tay to che mờ đôi mắt ngước lên bầu trời đêm nhẹ giọng: “Trong con người nàng còn ẩn chứa sức mạnh đến mức đau lòng nào nữa đây, để cho mất hết cả bình tĩnh mà dõi mãi theo hình bóng của nàng vậy hả Vũ Đồng!”
Trên tàng cây, có đôi con ngươi hẹp dài đào hoa hướng xuống, đôi môi như thoa son hồng nhếch lên nghĩ đến ban sang, tên kia cố chấp bướng bỉnh thế nào: “Ta ko muốn xảy ra chuyện này một lần nữa, nếu ko thể mang nàng theo bên mình mỗi khắc, chi bằng giam giữ nàng ở một nơi an toàn nhất, dù cho phải n hận lấy sự căm h ận của nàng, ta nguyện ko buông tay…”
Tiếng cười trầm thấp quỷ dị, quạt giấy xòe ra, phe phẩy trong gió lạnh, tuyết r ơi nhè nhẹ vương trên mái tóc ánh bạc tạo ra hiệu ứng hình ảo đầy hư ảo, hắn h ướng xuống người đang dứng cạnh cửa sổ trên đài cao kia, môi vẽ ra từng nét chữ: “Ta cũng muốn nhìn thấy một lần thai độ điên cuồng của hắn khi mất đi người kia….hahaha Thương Hiên, để ta giúp ngươi có cơ hội mang người về Thiên Lan Quốc”
Cảm giác khô nóng mỗi lúc một xộc lên thân t hể.
Vũ Đồng ko thể kiềm chế bản thân, với tay muốn cởi bỏ thứ y phục vương víu trên người.
"Không được....!"
-Tiểu Đồng, Tiểu Đồng!
Tiếng nam tử trầm khàn gợi cảm vang bên tai, cảm giác ấm nóng mơn trớn trên gò má. Có cái gì đó mềm mại mát lạnh lướt qua vành tai nóng rực, di chuyển lên đuôi mắt rồi một đường xuống dưới cần cổ.
"Không được...Trúc!"
Tiếng nàng nức nở, bàn tay nửa như muốn đẩy ra, nửa như muốn giữ lấy, bất lực, đau khổ, đè nén.
Một bàn tay to thô ráp nắm lấy bàn tay nàng, dịu dàng nỉ non: "Là ta...là ta! Ko phải Trúc..."
Nàng cố gắng mở con mắt còn mơ mơ hồ hồ, nhìn đến nam nhân đang nằm trên người mình, thổn thức: "Hàn...Hàn!"
- Đúng rồi, là ta...!
Nghe giọng nói quen thuộc trong giấc mộng mị, nàng bật khóc, ngần ấy nỗi nhớ thương, mong chờ, tiếc hận dồn nén bấy lâu trào ra theo từng cơn nức nở.
Hắn đau lòng, vương những ngón tay quẹt ngang lên những giọt nước mắt đang rơi, rồi ko nhịn được, hắn cúi xuống, hôn lên đuôi mắt nàng, cảm giác được an ủi, sự va chạm thân mật cộng thêm tác dụng của thuốc khiến nàng dỡ bỏ xuống tuyến phòng ngực dày đặc, chủ động vòng tay qua cổ hắn, dâng lên đôi môi non mềm, in lên hai phiến môi lạnh bạc của hắn.
Mà lòng hắn lúc này run rẩy ko thôi, hạnh phúc ,sung sương, âu lo hòa quyện với nhau ngay tại thời điểm này.
Vòng tay nàng mỗi lúc một siết chặt, đôi môi cũng dính chặt ko rời khiến hắn như muốn bùng nổ, dục vọng dưới thân mỗi lúc cứng rắn và sưng trướng lên đau đớn.
Một lúc lâu sau, nàng gục mặt vào ngực hắn, run run: "Hàn...đừng đi...đừng đi!"
Cổ Nghịch Hàn cứng người, cúi xuống nhìn thân ảnh nhỏ bé đang vùi trong ngực hắn, rồi ko kiềm chế nữa, mãnh liệt hôn lênđôi m ôi nàng, bàn tay to nóng bỏng thâm nhập vào bên trong, rút đi những thứ vải vóc cản trở, thắt lưng di chuyển dưa hai cơ thể hòa nhập làm một, triền miên ko dứt. Trong cơn mê tình, Vũ Đồng nghe tiếng nói thâm tình b ên tgai, vừa đau khổ, vừa tự trách mà chân thành biết bao: “Tiểu Đồng, ta xin lỗi…xin lỗi nàng!”
Nàng thở dài thỏa mãn, gắt gao bám vào nam nhân đè ép trên người, cùng nhau dâng song tình triều, lên đến đỉnh điểm của sự hoan ái.
-------------------------------------------
Trầm luân, mơ màng, đau đớn, sung sướng...
Ngày thứ 3, rốt cục Vũ Đồng mở mắt, tỉnh táo nhìn xung quanh.
Vẫn là căn phòng quen thuộc trong Bạch Viên.
Quờ quạng ngồi dậy, sự đau đớn truyền lên đại não, nhìn xuống, bàn tay trái được băng bó kín mít đang giật nhẹ.
Nhưng ko chỉ mỗi bàn tay đau, cả phần thắt lưng và hạ than đều ê ẩm, quay người muốn xuống giường, ngoài ý muốn lảo đảo ngã xuống, toàn thân đều đau nhức.
Chuyện gì đã xảy ra, Vũ Đồng tự hỏi bản thân.
Đại não bắt buộc hoạt động, đem những hình ảnh của mấy ngày qua một lần tua lại. Vũ Đồng hết đỏ rồi lại tái mặt, quả thực chưa bao giờ nghĩ được rằng mình lại sa chân đến bước này.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy thầm may mắn v hắn đã đến kịp. Thật sự trong tận đáy lòng, nàng cũng vui mừng biết bao vì trước sau vẫn là nàng cùng hắn chứ ko phải ai khác.
Hoa Nhi từ bên n goài nghe động, bước vào, nhìn thấy Vũ Đồngđã tỉnh lại, o à khóc chạy đến, dập đầu tạ tội.
Nghe sơ qua, Vũ Đồng cũng đã nắm được tình hình, tối hôm đó, khi hoàn thành sứ mệnh truyền tin, Hoa Nhi bị tập kích, trói nhốt trong phòng chứa củi sau ngự thiện phòng, còn nội dung tin nhắn đã bị thay đổi, cuối cùng xảy ra tình cảnh bị giam trong phòng sách cũ của mình và Trúc. Mà Hoa Nhi sau đó được cứu ra, bị phạt đánh 50 roi thừa sống thiếu chết.
Chỉ có điều, là ai lại muốn hãm hại nàng, điều này nghĩ hoài ko ra.
----------------------------------
Nghỉ ngơi vài ngày, bước ra bên n goài, không khí lạnh đã tràn về, những bông tuyết rơi lả tả, nhẹ nhàng phiêu dật trong gió. Hóa ra đã gần cận kề tháng cuối năm.
Hoa nhi chải tóc và thay băng cho nàng, từ lúc tỉnh lại cũng ko hề gặp được ai khác. Vũ Đồng lại bắt đầu trầm tư.
“Thánh chỉ đến………”
Tiếng la the thé của quan nội điện truyền đến làm một người đều ngạc nhiên.
Thiên Tứ chạy vào, dù trời lạnh, trên trán hắn vẫn đọng lại một lớp mồ hôi. Nhìn thấy Vũ Đồng, từ xa đã vội vàng thi lễ, rồi mới đứng dậy truyền chỉ.
Do bị thương và được ân chuẩn của Vương, Vũ Phi trong cung ko cần quỳ, cho nên hắn cử để nàng ngồi đó mà đọc chiếu chỉ.
Đại k hái dù ko nghe rõ rang, nhưng nàng nghe hiểu được nội dung, rằng nàng gian dối, tư thong với Hộ Vệ Tướng Quân, ko giữ phận phi tử, do bị thương và xét đến việc giữ mình trong sạch, tội chết có thể tha, nhưng bị tước đi phẩm vị quý phi, đày vào lãnh cung sám hối.
Mọi người n hất thời cả kinh, HoaNhi quay lại lắp bắp nhìn nàng mà trên mặt Vũ Đồng chỉ còn nhàn nhạt một nụ cười ưu thương.
Như vậy cũng tốt, rời xa hết thảy có thể yên tĩnh được một khoảng thời g ian, ko còn tranh chấp, ko còn hãm hại và cả ghen tỵ.
Thiên Tứ lau mồ hôi, vẫn cung cung kính kính quỳ xuống hành lễ rồi mới đi. Thật là khó hiểu cho vị đế vương mà hắn đang hầu hạ. Không phải mấy ngày trước lo sốt vó lên, túc trực ngày đêm, rồi triền miên ân ái suốt 3 ngày 3 đêm trong phòng sao, sao tự dung hôm nay lại quét ra một cái thánh chỉ lạ lùng thế này. Ôi Vương của tôi, kiểu này thì có ngày hắn lên cơn đau tim mà chết mất! Thiên Tứ thầm than trong lòng.
Hoa Nhi vẫn ko tin, quay lại phân bua với Vũ Đồng: “Ko thể nào, sao lại như vậy, chắc chắn có gì nhầm lẫn ở đây, mấy hôm trước, Vương lo lắng cho nương nương ko thôi, túc trực ngày đêm chăm sóc, còn tự mình thay băng và mớm thuốc cho nương nương, rồi lại cả…. 3 ngày 3 đêm… sao hôm nay…. hôm nay?”
Vũ Đồng ngeh đến 3 ngày 3 đêm thì đỏ bừng mặt mũi, nhưng cuối cùng lại rơi vào trầm tư, thì đã sao nào, nàng b ị thương, hắn chăm sóc, nhưng chỉ đến thế mà thôi, có thể hắn cảm thấy tội nghiệp hoặc chưa muốn nàng chết sớm như vậy?
Giọng nói lạnh lung gay gắt vang lên: “Hừm, ko hiểu nổi, đến nước này mà ngươi còn ngồi im ở đây mơ mơ hồ hồ sao?”
Mùi hươnghoa lan lan tràn trong khoang mũi, ko cần quay lại cũng biết người đến là ai
Lan phẫn nộ đi tới, kéo tay Vũ Đồng đứng dậy: “Ả ta đã rat ay với ngươi như vậy, mà ngươi ngồi I m chờ chết sao, hãy mau đứng dậy đến gặp Vương nói rõ, giành lại Người đi, ko thể để ả đàn bà ấy thao túng được!”
Vũ Đồng giằng tay ra, bình t ĩnh n hìn v ào Lan: “Ngươi nghĩ hắn dễ dàng bị thao túng sao, một người quyết đoán, tàn bạo lạnh lùng ấy sẽ bị sắc quyến rũ mà để cho một nữ nhân sai khiến ư, lầm to rồi, căn bản đây là chủ ý của hắn, ko liên quan đến ai khác!”
Lan sững người, lắ bắp: “Nhưng ngươi ko thể bỏ cuộc, ngươi mau đi giải thích ngay đi…phải rồi…đi ngay bây giờ còn kịp…ko thể để cho ả đó vui sướng được…!”
Vũ Đồng chỉ đứng yên tại chỗ lắc đầu khiến Lan càng them gấp gáp, nàng ta phất ống tay áo, rời đi nhanh như gió, chỉ lưu l ại mùi hoa lan và câu nói gay gắt: “Ta phải gặp Vương….ko thể để chuyện này xảy ra!”
Hoa Nhi nhăn mi, nhìn về phái chủ tử thở dài: “Lan quý phi còn gấp gáp muốn giúp đỡ nương nương, cớ sao ngài lại…”
- Nàng ta ko phải muốn giúp đỡ ta, nàng ấy một lòng một dạ đều hướng về hắn, mà như thế cho n ên đương n hiên ko chấp nhận nữ tử đã từng phản bội h ắn, đâm hắn giờ phút này trở về bên cạnh hắn…vì nàng ấy sợ, sợ hắn sẽ đau thêm một lần nữa, mà như vậy, đời này kiếp kiếp, trái tim hắn sẽ ko bao giờ mở ra thêm lần nào nữa, cho bất kỳ ai! Ngươi hiểu ko?
Trưa hôm ấy, một đoàn người bước v ào, n hanh chóng sắp xếp đồ đạc rồi đưa Vũ Đồng cùng Hoa Nhi đi đến Lãnh Cung.
Con đường này nàng đã đi một lần, cũng c ảm thấy ko có mấy xa lạ. Chỉ là lòng mình đang ảm đạm, cho nên cảnh vật nhìn đâu cũng chỉ thấy đau thương.
Ngoài dự đoán, biệt viên trong khu Lãnh Cung mà nàng được sắp xếp ở lại đã được dọn dẹp sạch sẽ và bày bố gần như là đầy đủ ko thiếu thứ gì. Ít ra hắn cũng ko đối xử tệ bạc. Nàng mỉm cười bước vào, tự nhiên n gồi xuống, ko khóc, ko nháo cũng ko ra vẻ bài xích, thật khác với những người trước đã từng bước vào Lãnh Cung
Một đêm yên tĩnh, Lãnh Cung dù có người mới vẫn ko thay đổi sắc thái trầm buồn của mình.
------------------------------------------------
Ánh mắt xanh lạnh lẽo nhìn xoáy trong bóng đêm, lạnh giọng hỏi: “Đã tra ra được ko?”
- Bẩm điện hạ, người này hành động rất sạch sẽ kín đáo, ko lộ ra thân phận, rất khó tra được, them nữa, dường như có người giúp sức, âm thầm xóa sạch dấu vết, tuy nhiên theo một số manh mối mà thần tìm thấy, rất có thể liên quan đến nữ tử tên Diệm Cơ.
Hắn quay người lại, bóng trắng ánh lên trong mắt, tỏa ra ánh sáng màu xanh bạc: “Ta cũng nghi ngờ, nhưng đã ko có chứng cứ, ko nên bứt dây động rừng, Sơn Tử ngươi cứ tiếp tục theo sát và báo cáo tình hình cho ta”
- Tuân lệnh!
Bóng người cao to tiến l ại g ần, cúi đầu, giọng ồm ồm ko rõ: “Vậy còn người kia?”
- Ko cần lo lắng, dù sao đi nữa, với thái độ này của hắn chỉ có lợi cho ta mà thôi. Hắn đã dâng cơ hội cho ta, ko thể nào ta ko nắm lấy, rất nhanh ta sẽ mang nàng trở về Thiên Lang Quốc.
Nhóm người im lặng rút lui, để lại bóng trắng đơn độc trong đêm, đôi mắt nhắm lại, che đi một tầng màu xanh sâu thẳm, hắn nhớ, ko thể quên, hình ảnh nàng nằm đó, bàn tay trái đẫm máu, vết thương nứt toác, sâu hoắm, mà trong phòng tràn này hương xuân dược, cho đến lúc được đưa ra ngoài, vẫn nghe giọng nàng lẩm bẩm: “Như vầy là ổn…là ổn rồi!”
Thở dài, bàn tay to che mờ đôi mắt ngước lên bầu trời đêm nhẹ giọng: “Trong con người nàng còn ẩn chứa sức mạnh đến mức đau lòng nào nữa đây, để cho mất hết cả bình tĩnh mà dõi mãi theo hình bóng của nàng vậy hả Vũ Đồng!”
Trên tàng cây, có đôi con ngươi hẹp dài đào hoa hướng xuống, đôi môi như thoa son hồng nhếch lên nghĩ đến ban sang, tên kia cố chấp bướng bỉnh thế nào: “Ta ko muốn xảy ra chuyện này một lần nữa, nếu ko thể mang nàng theo bên mình mỗi khắc, chi bằng giam giữ nàng ở một nơi an toàn nhất, dù cho phải n hận lấy sự căm h ận của nàng, ta nguyện ko buông tay…”
Tiếng cười trầm thấp quỷ dị, quạt giấy xòe ra, phe phẩy trong gió lạnh, tuyết r ơi nhè nhẹ vương trên mái tóc ánh bạc tạo ra hiệu ứng hình ảo đầy hư ảo, hắn h ướng xuống người đang dứng cạnh cửa sổ trên đài cao kia, môi vẽ ra từng nét chữ: “Ta cũng muốn nhìn thấy một lần thai độ điên cuồng của hắn khi mất đi người kia….hahaha Thương Hiên, để ta giúp ngươi có cơ hội mang người về Thiên Lan Quốc”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook