Ma Vương Tuyệt Tình
-
Chương 39: Trở về
Nhẹ chân bước về Bạch Viên, hoàng hôn nhuốm một màu váng đỏ trên đầu người đến mị hoặc, hóa ra, hắn chưa bao giờ đi đến được hoàng hôn của đời người.
Gian phòng âm u tối…
- Ngươi lại trốn đi đâu thế?
Một mảnh chiều tà chiếu tia nắng heo hắt vào một góc phòng, bóng nam nhân cao lớn đứng chắn một góc ánh sáng. Vũ Đồng hơi giật mình, n hìn lại, dáng người cao ngất quen thuộc đến mức, dù sườn mặt hắn chìm trong bóng tối mờ, nàng vẫn nhận ra được đó là ai.
- Cổ Nghịch Hàn, ngươi đến từ lúc nào thế?
Hắn nheo mắt lại, nguy hiểm phun lời: “Ta đang hỏi ngươi, trả lời!”
- Đi dạo thôi…
- Với ai?
- Quốc Sư…
Hắn bước đến, gương mặt lộ ra trong ánh chiều tà, tỏa một bóng che phủ nửa bên mặt, một nửa còn lại ánh lên màu ráng chiều đỏ: “Ngươi thích hắn, ngươi rất hay đi chung với hắn?”
Nàng cười nhẹ: “Mai ư, ko, ta ko có ý gì với hắn, chỉ là có người nhờ ta chuyển lời với hắn…”
-Nhưng những lần trước…
- Quốc sư là người như thế nào, c hắc cả ta và ngươi đều hiểu, chỉ là buồn chán, đi dạo lung tung thôi…
Hắn nhăn mày: “Buồn chán, muốn đi dạo thì có thể nói với ta, ta sẽ đưa ngươi đi”
- Thật sao, ta nghĩ ngươi bận trăm công nghìn việc…
- Chỉ cần ngươi nói, ta sẽ dẫn ngươi đi, đến những nơi thật đẹp. Hắn nhìn xoáy vào nàng, gật đầu, cắt ngang lời nàng đang nói.
Nàng cười, một lời hứa ư, coi như là vậy đi, hắn đã cho nàng một lời hứa.
——————————————————————————————————————————————————-
Thời điểm qua giữa năm, triều đình tất b ật chuẩn bị đại lễ long trọng đón tiếp các sứ thần của lân bang, nói là sứ thần, cũng là những người đứ ng đầu các quốc g ia còn lại cho nên ko thể sơ xuất.
Dù vậy, Cổ Nghịch Hàn vẫn cố gắng thu xếp, để thực hiện lời hứa của mình, điều này lại càng làm Vũ Đồng dở khóc dở cười, bởi n àng cũng biết sự tình sơ sơ, ko muốn hắn phân tâm. Biết nàng cũng suy nghĩ, hắn thôi, ko ép, mỗi ngày đều chú tâm xử lý ổn thỏa mới đến Bạch Viên.
Đêm nay trăng rất sáng, Vũ Đồng nhớ lại những gày trước kia liền kêu Hoa Nhi sắp xếp bàn ghế ngoài sân, làm bình trà, vài chiếc bánh ngọt. Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, nghe tiếng hô nhỏ của Hoa Nhi: “Vương vạn tuế”. Hắn đến rồi à.
Nhẹ nhàng ngồi đến c hiếc ghế đá bên cạnh, hắn tự nhiên cầm chung trà, nhẹ xoay xoay, hỏi: “Hôm nay có hứng uống trà ngắm trăng?”
- Bỗng nhớ đến vài chuyện đã qua…
- Chuyện gì?
Nàng lè lưỡi, nhăn mặt: “Chuyện vụn vặt thôi, chẳng có gì là vui cả?”
- Vậy quên đi, chỉ nghĩ đến những chuyện vui hiện tại thôi. Hắn nhẹ lời.
“Ừm” tiếng nàng như tiếng gió.
- Lâu rồi ko nghe ngươi hát, hát cho ta nghe đi.
“Hả” Vũ Đồng hơi ngạc nhiên, quay lại hỏi. “Nhưng đừng hát bài kia!” Hắn chỉ nhàn nhạt trả lời. Hiện tại, có lẽ chưa thể bình tâm để nghe lại một thời ấy.
“Đừng để thời gian làm mệt mỏi con tim đang chờ đợi
Thế giới của em theo anh đến nơi chân trời xa xăm
Ánh đèn trước cửa lúc này chợt tắt đi
Tim em nhè nhẹ dò xét khuôn mặt trong như nước của anh
Nụ cười của anh vẫn đẹp như ngày nào
Bóng dáng của anh là tình yêu mà em gìn giữ
Cho dù chốn phồn hoa biến thành nơi lá rụng
Lời hứa mãi mãi không bằng nhớ lại thời khắc hôm nay
Khi em và anh xa cách nhau, nhân thế lặng lẽ thay đổi
Trải qua trăm sông ngàn núi, phải chăng có cùng một tấm lòng
Không cầu đời đời kiếp kiếp, chẳng mong sớm sớm chiều chiều
Chỉ cần thật bình dị dắt tay nhau du ngoạn chốn nhân gian
Ai nói quấn quít nhau là quấy nhiễu lòng người
Ai nói biển người chìm nổi khó có tình duyên vững bền
Cho dù hợp rồi lại tan
Chỉ mong thật bình yên dắt tay nhau du ngoạn chốn nhân gian.”
- Bài này đã nghe ngươi hát một lần…Tiếng nói thật khẽ
- Ừ, ta cũng ko biết nhiều lắm, nàng cúi đầu vân vê tay aó
- Lần đầu ta gặp ngươi, ngươi cũng hát, một bài hát…
- Phải, đó là hai bài hát ta thích nhất, cảm thấy tình yêu thật đẹp đẽ, bỏ qua thế sự nhân gian, chỉ cần được ở bên nhau là tốt lắm….ko cần đời đời kiếp kiếp, chỉ cần bình bình an an nắm tay nhau du ngoạn nhân g ian, có phải là hạnh phúc biết bao?
- Đẹp ư, mấy ai giữ được lời hứa này? Hắn cười khẩy, nhấp ngụm trà
- Từ từ, sẽ có người nguyện cùng ngươi bỏ qua hết thảy sự đời, phiêu du tứ hải….
“Nghịch Hàn, thiếp hát hay ko?”
” Bài này là thiếp dành riêng cho chàng, chỉ hai chúng ta thôi, cùng nhau đi khắp thế gian này… làm chủ thế gian này!”
” Chàng không được quên thiếp, cả đời này thiếp chỉ dành cho chàng thôi….!”
” Nghịch Hàn…Nghịch Hàn….thiếp không muốn ở bên chàng… chàng quá yếu đuối… chàng không thể cho thiếp những thứ thiếp muốn…!”
” Nghịch Hàn…thiếp chỉ yêu chàng…. cũng như chàng yêu thiếp….đời đời kiếp kiếp không được quên…!”
Đã từng có người thề nguyền với hắn như thế, cuối cùng thì sao, tất cả đều là hư ảo. Vết sẹo bên ngực trái vẫn còn đau âm ỉ mỗi khi đông về, tin tưởng ư, còn có thể sao?
- Ngươi có dám thề ko? Từ bỏ hết thảy, du ngoạn nhân gian? Hắn ngước mắt lên, hỏi.
- Ta chẳng có gì để mất, cũng chẳng màng t hế sự đổi thay, chỉ cần ở bện cạnh người ta yêu, cũng yêu ta hết mực, một lòng muốn phiêu du tứ hải, cầu gì hơn thế nữa? Với bậc đế vương như ngươi, từ bỏ mới l à hai chữ khó khăn làm sao, ngươi dám sao?
- Dám, nếu có người bên cạnh, ta dám, ý nghĩa gì với cả ngàn năm cô độc, có là bậc đế vương cũng chẳng qua chỉ ôm một khối giang sơn cơ đồ, trong lòng trống rỗng, thì có thể hạnh phúc ko? Hắn khẳng khái trả lời
Vũ Đồng quay l ại nhìn, hắn nằm ngửa, tay với lên, ngắt một cành mận trắng sà xuống, vân vê trong tay, đôi mắt xa xăm, dáng người trầm ngâm tư lự.
- Nếu ngươi muốn, chắc chắn sẽ được….
Nếu ngươi muốn, chắc chắn sẽ được….
——————————————————————————————————————————————————-
Một ngày tháng 9
Huyết thành một màu đỏ tươi, cổng thành cắm đầy hoa và cờ. Con dân Dục Hỏa Quốc đổ ra đường trong sắc đổ của y phục, một đoàn người ăn v ân trang trọng, trang sức quý giá cưỡi trên n hững bảo mã chầm chậm tiến vào trong tiếng hò reo của tất cả mọi người.
Dục Hoa Vương Điện tràn ngập đèn lồng, quần thần y phục long trọng, phi tần xúng xính váy hoa, theo cấp bậc nhất tề đủ mặt trên đại điện, đôi mắt mong chờ nhìn vào những vật cống phẩm kỳ lạ và quý hiếm phía dưới.
Đoàn người sứ thần tiến vào theo vị trí, Cổ Nghịch Hàn một thân long bào đỏ rực, bên ngoài là phi phong đen tuyền, đầu đội ngọc mão chỉ vàng. Đôi mắt đỏ quét xuống một đường, yên lặng ngồi xuống ghế rồng. Quốc sư đi đến bên cạnh, bắt đầu một màn dâng lễ.
Thiên Lang Quốc, đi đầu là một nam tử cao to vạm vỡ, khoác giáp bàng vàng óng ánh, quấn trên mình là một bộ lông xám mượt mà, đôi mắt xanh ngọc, gương mặt góc cạnh, sáng sủa, những ko kém phần dũng mãnh, bước lên một bước, cúi đầu chào n gười trên cao, đoạn phất tay, 5 hòm sắt được khiêng đến trước mặt, lần lượt là những tấm khoác lông chồn ngàn năm, mắt cáo đỏ phát sáng, bao tay vuốt Gấu trắng quý hiếm, đều là những thứ cực phẩm tượng trưng cho vùng đất băng gía phía Bắc.
Yêu tộc là một đôi phụ tử, cha thấp người, mập mạp, đôi mắt xếch, mũi to, nhưng ko toát lên sự độc ác, nữ tữ nhỏ gầy, eo t hon, tay c hân nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh của loài hồ ly c òn n hỏ tuổi, mũi hơn nhọn, nhưng rất thanh tú động lòng người, do Yêu Tộc đã hàng phục Ma Tộc nên lần n ày cũng ko phải là cống phẩm xa hoa.
Tinh Linh Giới b ước l ên, mọi người tò mò rất n hiều, lần này đại diện cho Tinh Linh là tân nữ vương cùng quốc sư. Người tộc Tinh Linh được cho là mê hoặc nhât đại lục, ai cũng ko khỏi muốn b ết, vị t ân nữ vương này là ai, có thể hàng phục trái tim của quốc vương Tinh Linh Giới, giao toàn bộ quyền h ành cho nàng.
Một t hân tơ tằm m ỏng mang trắng muốt phát ra ánh sáng bàng bạc bước lên, nữ tử có thân hình đồng h ồ cát quyến rũ chết người nhẹ cúi đầu, ngón tay thon dài trắng nõn từ từ vén tầng sa lụa mỏng giắt bên mang tai xinh xắn. Cả một đại điện im lặng, tiếng hít thở ko thông ngưng tụ, nàng quá đẹp, đôi mắt to, đuôi mắt dài, cái mũi cao thẳng, khuôn miệng đỏ son, chúm chím, hơi hơi mở như câu dẫn người khác, để lộ một hàng răng trắng đều như bắp. Làn da phấn nộn ko tỳ vết, trắng n hư bạch ngọc, chờ chờ người đến âu yếm yêu thương, sẽ bùng lên màu hồng yêu mị. Mái tóc hạt dẻ dài, hơi xoăn xoăn, bồng bồng được kéo về một bên, giữ lại bằng những thứ trâm ngọc cao quý, để lộ ra cái gáy bóng loáng. Nàng khẽ cười, đôi mắt hơi cong hình trăng non, hàng mi dày chớp nhẹ như đôi bướm đậu hờ hững. Nàng phong tình vạn chủng biết bao, nàng quyến rũ động lòng người biết bao, nàng mị hoặc nam n hân biết bao, nàng cao sang quý phái biết bao. Người ta ngơ ngẩn, tất cả đều rơi vào đôi mắt nước hồ thu trong vắt của nàng, long lanh, dao động….
- Cạch…Tiếng chén trả màu xanh ngọc rơi xuống, vỡ tan, Cổ Nghịch Hàn- vị Vương cao cao tại thượng, gương mặt xám lại, đôi mắt trừng lên, màu máu đỏ tươi hiện hữu trong đôi mắt phương cực kỳ yêu dị, bàn tay nắm lại, gân xanh nổi lên, cơ h ồi thấy mạch máu chảy rần rật, một góc long ngai bằng ngọc thạch đen huyền bí bị nát vụn.
Quốc sư đứng bên cạnh, liếc mắt xuống đài, đôi mày khẽ nhún, buông ra một ánh mắt lạnh lẽo, hững hờ.
Đám người trong đại điện nhất thời sửng sốt, im bặt…
Gian phòng âm u tối…
- Ngươi lại trốn đi đâu thế?
Một mảnh chiều tà chiếu tia nắng heo hắt vào một góc phòng, bóng nam nhân cao lớn đứng chắn một góc ánh sáng. Vũ Đồng hơi giật mình, n hìn lại, dáng người cao ngất quen thuộc đến mức, dù sườn mặt hắn chìm trong bóng tối mờ, nàng vẫn nhận ra được đó là ai.
- Cổ Nghịch Hàn, ngươi đến từ lúc nào thế?
Hắn nheo mắt lại, nguy hiểm phun lời: “Ta đang hỏi ngươi, trả lời!”
- Đi dạo thôi…
- Với ai?
- Quốc Sư…
Hắn bước đến, gương mặt lộ ra trong ánh chiều tà, tỏa một bóng che phủ nửa bên mặt, một nửa còn lại ánh lên màu ráng chiều đỏ: “Ngươi thích hắn, ngươi rất hay đi chung với hắn?”
Nàng cười nhẹ: “Mai ư, ko, ta ko có ý gì với hắn, chỉ là có người nhờ ta chuyển lời với hắn…”
-Nhưng những lần trước…
- Quốc sư là người như thế nào, c hắc cả ta và ngươi đều hiểu, chỉ là buồn chán, đi dạo lung tung thôi…
Hắn nhăn mày: “Buồn chán, muốn đi dạo thì có thể nói với ta, ta sẽ đưa ngươi đi”
- Thật sao, ta nghĩ ngươi bận trăm công nghìn việc…
- Chỉ cần ngươi nói, ta sẽ dẫn ngươi đi, đến những nơi thật đẹp. Hắn nhìn xoáy vào nàng, gật đầu, cắt ngang lời nàng đang nói.
Nàng cười, một lời hứa ư, coi như là vậy đi, hắn đã cho nàng một lời hứa.
——————————————————————————————————————————————————-
Thời điểm qua giữa năm, triều đình tất b ật chuẩn bị đại lễ long trọng đón tiếp các sứ thần của lân bang, nói là sứ thần, cũng là những người đứ ng đầu các quốc g ia còn lại cho nên ko thể sơ xuất.
Dù vậy, Cổ Nghịch Hàn vẫn cố gắng thu xếp, để thực hiện lời hứa của mình, điều này lại càng làm Vũ Đồng dở khóc dở cười, bởi n àng cũng biết sự tình sơ sơ, ko muốn hắn phân tâm. Biết nàng cũng suy nghĩ, hắn thôi, ko ép, mỗi ngày đều chú tâm xử lý ổn thỏa mới đến Bạch Viên.
Đêm nay trăng rất sáng, Vũ Đồng nhớ lại những gày trước kia liền kêu Hoa Nhi sắp xếp bàn ghế ngoài sân, làm bình trà, vài chiếc bánh ngọt. Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, nghe tiếng hô nhỏ của Hoa Nhi: “Vương vạn tuế”. Hắn đến rồi à.
Nhẹ nhàng ngồi đến c hiếc ghế đá bên cạnh, hắn tự nhiên cầm chung trà, nhẹ xoay xoay, hỏi: “Hôm nay có hứng uống trà ngắm trăng?”
- Bỗng nhớ đến vài chuyện đã qua…
- Chuyện gì?
Nàng lè lưỡi, nhăn mặt: “Chuyện vụn vặt thôi, chẳng có gì là vui cả?”
- Vậy quên đi, chỉ nghĩ đến những chuyện vui hiện tại thôi. Hắn nhẹ lời.
“Ừm” tiếng nàng như tiếng gió.
- Lâu rồi ko nghe ngươi hát, hát cho ta nghe đi.
“Hả” Vũ Đồng hơi ngạc nhiên, quay lại hỏi. “Nhưng đừng hát bài kia!” Hắn chỉ nhàn nhạt trả lời. Hiện tại, có lẽ chưa thể bình tâm để nghe lại một thời ấy.
“Đừng để thời gian làm mệt mỏi con tim đang chờ đợi
Thế giới của em theo anh đến nơi chân trời xa xăm
Ánh đèn trước cửa lúc này chợt tắt đi
Tim em nhè nhẹ dò xét khuôn mặt trong như nước của anh
Nụ cười của anh vẫn đẹp như ngày nào
Bóng dáng của anh là tình yêu mà em gìn giữ
Cho dù chốn phồn hoa biến thành nơi lá rụng
Lời hứa mãi mãi không bằng nhớ lại thời khắc hôm nay
Khi em và anh xa cách nhau, nhân thế lặng lẽ thay đổi
Trải qua trăm sông ngàn núi, phải chăng có cùng một tấm lòng
Không cầu đời đời kiếp kiếp, chẳng mong sớm sớm chiều chiều
Chỉ cần thật bình dị dắt tay nhau du ngoạn chốn nhân gian
Ai nói quấn quít nhau là quấy nhiễu lòng người
Ai nói biển người chìm nổi khó có tình duyên vững bền
Cho dù hợp rồi lại tan
Chỉ mong thật bình yên dắt tay nhau du ngoạn chốn nhân gian.”
- Bài này đã nghe ngươi hát một lần…Tiếng nói thật khẽ
- Ừ, ta cũng ko biết nhiều lắm, nàng cúi đầu vân vê tay aó
- Lần đầu ta gặp ngươi, ngươi cũng hát, một bài hát…
- Phải, đó là hai bài hát ta thích nhất, cảm thấy tình yêu thật đẹp đẽ, bỏ qua thế sự nhân gian, chỉ cần được ở bên nhau là tốt lắm….ko cần đời đời kiếp kiếp, chỉ cần bình bình an an nắm tay nhau du ngoạn nhân g ian, có phải là hạnh phúc biết bao?
- Đẹp ư, mấy ai giữ được lời hứa này? Hắn cười khẩy, nhấp ngụm trà
- Từ từ, sẽ có người nguyện cùng ngươi bỏ qua hết thảy sự đời, phiêu du tứ hải….
“Nghịch Hàn, thiếp hát hay ko?”
” Bài này là thiếp dành riêng cho chàng, chỉ hai chúng ta thôi, cùng nhau đi khắp thế gian này… làm chủ thế gian này!”
” Chàng không được quên thiếp, cả đời này thiếp chỉ dành cho chàng thôi….!”
” Nghịch Hàn…Nghịch Hàn….thiếp không muốn ở bên chàng… chàng quá yếu đuối… chàng không thể cho thiếp những thứ thiếp muốn…!”
” Nghịch Hàn…thiếp chỉ yêu chàng…. cũng như chàng yêu thiếp….đời đời kiếp kiếp không được quên…!”
Đã từng có người thề nguyền với hắn như thế, cuối cùng thì sao, tất cả đều là hư ảo. Vết sẹo bên ngực trái vẫn còn đau âm ỉ mỗi khi đông về, tin tưởng ư, còn có thể sao?
- Ngươi có dám thề ko? Từ bỏ hết thảy, du ngoạn nhân gian? Hắn ngước mắt lên, hỏi.
- Ta chẳng có gì để mất, cũng chẳng màng t hế sự đổi thay, chỉ cần ở bện cạnh người ta yêu, cũng yêu ta hết mực, một lòng muốn phiêu du tứ hải, cầu gì hơn thế nữa? Với bậc đế vương như ngươi, từ bỏ mới l à hai chữ khó khăn làm sao, ngươi dám sao?
- Dám, nếu có người bên cạnh, ta dám, ý nghĩa gì với cả ngàn năm cô độc, có là bậc đế vương cũng chẳng qua chỉ ôm một khối giang sơn cơ đồ, trong lòng trống rỗng, thì có thể hạnh phúc ko? Hắn khẳng khái trả lời
Vũ Đồng quay l ại nhìn, hắn nằm ngửa, tay với lên, ngắt một cành mận trắng sà xuống, vân vê trong tay, đôi mắt xa xăm, dáng người trầm ngâm tư lự.
- Nếu ngươi muốn, chắc chắn sẽ được….
Nếu ngươi muốn, chắc chắn sẽ được….
——————————————————————————————————————————————————-
Một ngày tháng 9
Huyết thành một màu đỏ tươi, cổng thành cắm đầy hoa và cờ. Con dân Dục Hỏa Quốc đổ ra đường trong sắc đổ của y phục, một đoàn người ăn v ân trang trọng, trang sức quý giá cưỡi trên n hững bảo mã chầm chậm tiến vào trong tiếng hò reo của tất cả mọi người.
Dục Hoa Vương Điện tràn ngập đèn lồng, quần thần y phục long trọng, phi tần xúng xính váy hoa, theo cấp bậc nhất tề đủ mặt trên đại điện, đôi mắt mong chờ nhìn vào những vật cống phẩm kỳ lạ và quý hiếm phía dưới.
Đoàn người sứ thần tiến vào theo vị trí, Cổ Nghịch Hàn một thân long bào đỏ rực, bên ngoài là phi phong đen tuyền, đầu đội ngọc mão chỉ vàng. Đôi mắt đỏ quét xuống một đường, yên lặng ngồi xuống ghế rồng. Quốc sư đi đến bên cạnh, bắt đầu một màn dâng lễ.
Thiên Lang Quốc, đi đầu là một nam tử cao to vạm vỡ, khoác giáp bàng vàng óng ánh, quấn trên mình là một bộ lông xám mượt mà, đôi mắt xanh ngọc, gương mặt góc cạnh, sáng sủa, những ko kém phần dũng mãnh, bước lên một bước, cúi đầu chào n gười trên cao, đoạn phất tay, 5 hòm sắt được khiêng đến trước mặt, lần lượt là những tấm khoác lông chồn ngàn năm, mắt cáo đỏ phát sáng, bao tay vuốt Gấu trắng quý hiếm, đều là những thứ cực phẩm tượng trưng cho vùng đất băng gía phía Bắc.
Yêu tộc là một đôi phụ tử, cha thấp người, mập mạp, đôi mắt xếch, mũi to, nhưng ko toát lên sự độc ác, nữ tữ nhỏ gầy, eo t hon, tay c hân nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh của loài hồ ly c òn n hỏ tuổi, mũi hơn nhọn, nhưng rất thanh tú động lòng người, do Yêu Tộc đã hàng phục Ma Tộc nên lần n ày cũng ko phải là cống phẩm xa hoa.
Tinh Linh Giới b ước l ên, mọi người tò mò rất n hiều, lần này đại diện cho Tinh Linh là tân nữ vương cùng quốc sư. Người tộc Tinh Linh được cho là mê hoặc nhât đại lục, ai cũng ko khỏi muốn b ết, vị t ân nữ vương này là ai, có thể hàng phục trái tim của quốc vương Tinh Linh Giới, giao toàn bộ quyền h ành cho nàng.
Một t hân tơ tằm m ỏng mang trắng muốt phát ra ánh sáng bàng bạc bước lên, nữ tử có thân hình đồng h ồ cát quyến rũ chết người nhẹ cúi đầu, ngón tay thon dài trắng nõn từ từ vén tầng sa lụa mỏng giắt bên mang tai xinh xắn. Cả một đại điện im lặng, tiếng hít thở ko thông ngưng tụ, nàng quá đẹp, đôi mắt to, đuôi mắt dài, cái mũi cao thẳng, khuôn miệng đỏ son, chúm chím, hơi hơi mở như câu dẫn người khác, để lộ một hàng răng trắng đều như bắp. Làn da phấn nộn ko tỳ vết, trắng n hư bạch ngọc, chờ chờ người đến âu yếm yêu thương, sẽ bùng lên màu hồng yêu mị. Mái tóc hạt dẻ dài, hơi xoăn xoăn, bồng bồng được kéo về một bên, giữ lại bằng những thứ trâm ngọc cao quý, để lộ ra cái gáy bóng loáng. Nàng khẽ cười, đôi mắt hơi cong hình trăng non, hàng mi dày chớp nhẹ như đôi bướm đậu hờ hững. Nàng phong tình vạn chủng biết bao, nàng quyến rũ động lòng người biết bao, nàng mị hoặc nam n hân biết bao, nàng cao sang quý phái biết bao. Người ta ngơ ngẩn, tất cả đều rơi vào đôi mắt nước hồ thu trong vắt của nàng, long lanh, dao động….
- Cạch…Tiếng chén trả màu xanh ngọc rơi xuống, vỡ tan, Cổ Nghịch Hàn- vị Vương cao cao tại thượng, gương mặt xám lại, đôi mắt trừng lên, màu máu đỏ tươi hiện hữu trong đôi mắt phương cực kỳ yêu dị, bàn tay nắm lại, gân xanh nổi lên, cơ h ồi thấy mạch máu chảy rần rật, một góc long ngai bằng ngọc thạch đen huyền bí bị nát vụn.
Quốc sư đứng bên cạnh, liếc mắt xuống đài, đôi mày khẽ nhún, buông ra một ánh mắt lạnh lẽo, hững hờ.
Đám người trong đại điện nhất thời sửng sốt, im bặt…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook