Ma Vương Tuyệt Tình
-
Chương 10: "Thiên hạ vô song"
Sáng hôm sau, Trúc lại rời khỏi phủ thật sớm, nàng thơ thẩn bên ao cá nhỏ trong đình, khí trời đã ấm áp hơn nhiều, cuộc sống ở đây tuy nhàn nhã nhưng cũng có lúc buồn chán, nàng thở dài, Y Lâm lại chạy đi đâu không biết, thôi thết hì nàng sẽ làm một con mèo ngủ nướng vậy.
“Bịch…bịch…”
-Tiểu thư… tiểu thư à! Tiếng Y Lâm vọng vào tai nàng
-Y Lâm à…ta ở đây? Nàng cười mỉm, vẫn không mở mắt, nói vọng ra
-Em tìm tiểu thư nãy giờ, do Tướng Quân dặn dò phải trang hoàng lại phòng khách và chuẩn bị món ăn, tối nay hẳn là có khách quí ghé thăm nên em đi phụ một tay, tiểu thư đừng trách em nhé!
-Ngươi thấy ta có vẻ trách ngươi sao, ngưới đó, ồn ào làm ta không ngủ được!
-Vậy.. vậy tiểu thư chịu khó một chút, làm xong em sẽ quay lại ngay nhé! Y Lâm lè lưỡi ra vẻ biết lỗi
-Được rồi, tiểu cô nương ngươi cứ đi làm việc đi…
Nàng hết ngồi vẽ tranh, lại viết nhạc, đến k hi nhìn lên, mặt trời đã lặn từ lúc nào, thong thả trở về phòng, nàng tự mình tắm rửa mà không chờ Y Lâm quay lại
Có vẻ như trong phủ hôm nay đúng là có khách quí, đèn đuốc phát sáng cả một khu tiền sảnh và vườn hoa giữa đình, tiếng cười nói và ca hát không ngớt, thế nhưng sáng nay Vũ Đồng vẫn không nghe Trúc nói tiếng nào, mà thôi nàng cũng không để tâm, thật ra con người nàng cũng ngại tiếp xúc với nhiều người, nhất là ở nơi hoàn toàn xa lạ với những người không giống như mình, nàng cũng không muốn dây dưa, chỉ cần ở lại phủ này cùng Trúc và Y Lâm trải qua những n gày tháng y ên bình đẹp đẽ là quá đủ với nàng. Nhắc đến Y Lâm hẳn là bây giờ đang bận bịu lắm, không biết có gây ra chuyện gì không, khẽ cười nàng bước đến xích đu gần ao sen nhỏ, dưới ánh trăng bạc, thân ảnh nhỏ bé trong sa y trắng mỏng manh như tiên nữ thoát trần đung đưa trong gió đêm.
“Vượt qua những hồng trần thế gian
Có chàng bên cạnh cùng nhau phiêu bạt
Vượt qua khắp núi xanh hoang dã nguyên sơ
Giấc mộng có chàng cùng hương hoa bay lượn
Kiếp này vì chàng mà trở nên si mê
Tình yêu này trên đời chỉ có một
Bóng gươm lấp lánh sóng nước
Chỉ là thoáng qua
Kiếp này vì chàng mà trở nên si mê
Tìm yêu này trên đời chỉ có một
Nếu vẫn còn đồng tâm cùng nhau phiêu bạt
Nhan sắc có hao mòn cũng khó quên”
(trích bài “Thiên hạ vô song”)
Nàng nhắm mắt, tận hưởng gió đêm, thả hồn vào từng câu hát, phải nếu được xin cho nàng cả đời này đồng tâm phiêu bạt cùng n am nhân nàng yêu thương, chẳng màng chi giàu sang phú quý, không phải trong những phim cô trang nàng hay xem, chỉ cần còn sống, còn khỏe mạnh dù đi đến nơi nào cũng sẽ sống hạnh phúc và vui vẻ sao…
Tà áo trắng bay trong gió che mờ đôi mắt đỏ rực âm u thâm trầm trong bóng tối. Hắn…sao lại lạc bước đến đây, sao lại nhìn thấy t hân ảnh n hỏ bé này, sao lại nghe những lời hát này… đã muốn quên, đã muốn chìm sâu, thế mà bây giờ nỗi đau lại trào lên, phơi bày hết thảy…
Hắn quắc mắt nhìn đến hướng tiểu cô nương trên xích đu…sao nàng biết bài hát này, trên đời này chỉ có một người hát cho hắn nghe, mà nữ nhân xa lạ này lại cất tiếng đầy da diết yêu thương như thế kia làm tâm hắn đau như dao cắt, còn đau hơn ngày ấy. Không, hắn căm ghét nữ nhân loài người, bọn họ ti tiện chỉ biết dùng nhan sắc và tiếng hát của mình nỉ non mê hoặc nam nhân, hắn căm ghét, không phải chỉ là ghét mà là hận thù khôn nguôi….Lão Thiên gia đã già nhưng cũng có mắt, đã đưa nàng đến đây chọc giận hắn!
Tiếng cười băng lãnh phát ra như muốn đông cứng vạn vật, Vũ Đồng ngừng lại, quay đầu tìm kiếm. Một thân hắc bào lộng lẫy phát ra những tia sáng bạc đang tà nghễ đứng nhìn nàng, nụ cười tà mị câu dẫn hồn người nhưng biểu hiện khuôn mặt chỉ muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt hắn. Huyết mâu sâu thẳm khó lường bắn ra những tia nhìn lạnh lẽo làm người khác không khỏi run rẩy, bạc thần nhếch lên những nét khinh người, nhưng đôi mày lại hết sức bình thản, mái tóc dài thả buông từng lọn mượt mà xuống vai, hình ảnh của hắn thật sự làm người khác không thể di chuyển ánh nhìn, chỉ có thể mở to mắt nhìn, lồng ngực bị chén ép không thể thở nổi, quá sức đẹp, quá sức tuấn lãng, nhưng đó là một cái đẹp nguy hiểm chết người.
Vũ Đồng định hỏi nhưng tiếng nói của nàng như bị ai đó lấy mắt, môi mấp máy mãi không thể phát ra một thứ âm thanh nào, đầu lưỡi khô khốc, nàng chỉ cảm thấy sợ, rất sợ, không gian đặc sệt một mùi chết chóc âm hàn
-Sao thế? Sao lại im lặng, hát tiếp đi chứ! Cổ Nghịch Hàn từ từ tiến lại gần, như mãnh thú dồn ép Vũ Đồng tiến sát vào gốc cây. Tiếng nói không hiểu sao không thoát ra được khỏi cổ họng
-Ngày đó ngươi giả câm giả điếc là đợi ngày bước chân vào phủ Tướng Quân sao? Đôi mắt h ăn nheo lại, trên môi mang ý cười khinh miệt, mạnh mẽ xoáy thẳng vào nàng
-Ngươi đã hoàn thành được bao nhiêu phần trong kế hoạch câu dẫn rồi? Vân t iếp tục công kích khi đôi châ nàng ra run lẩy bẩy k hông đứng vững
-Nói cho Bổn Vương nghe, ai dạy ngươi bài hát vừa rồi để đi câu dẫn nam nhân! Một tiếng quát lớn phát ra, Vũ Đồng khụy xuống nền đất, hai tay ôm lấy thân hình nhỏ bé, bắt đầu run rẩy, nhưng đôi mắt vẫn mở lớn hướng về phía Hắc bào nam nhân.
-Đại Vương, người ở đây?
Tiếng nam tử gọi giật đằng sau, gương mặt Trúc hiện ra đầy lo lắng, hắn bước nhanh về phía Vũ Đồng, quỳ xuống kính cẩn thưa:
-Đại Vương, Vũ Đồng chưa được mạt tướng chỉ dạy lễ nghĩa cung quy, nếu có điều chi đắc tội, mong Đại Vương mở lòng từ bi mà tha cho, mạt tướng sẽ hết sức dạy dỗ nàng, sẽ không bao giờ tái phạm…
Đôi Huyết mâu bắn ra những tia quỷ dị về phía thân ảnh nhỏ nhắn đang nép sau lưng Trúc, môi nhếch lên một nụ cười thoáng qua rồi vụt tắt, hắn phất tay áo rời đi, buông thõng một câu:
-Ta còn hứng thú không hết…
Trúc nhẹ nhàng ôm Vũ Đồng, bàn tay vỗ về trên lưng xoa dịu:
-Đừng sợ, có ta ở đây sẽ không có ai tổn thương được nàng
Đôi con ngươi đem thẫm nhìn thẳng vào nàng dặn dò
-Mai mốt nếu Vương có giá đáo, tốt nhất ngươi cứ tránh m ặt đi, đừng để Vương nhìn thấy, Vương rất ghét nữ nhân loài người.
-Ừm.. ta biết rồi, ta cũng không muốn đối mặt với tên nam nhân lúc nãy, hắn thật đáng sợ
-Y Lâm đưa tiểu thư về nghỉ ngơi đi
“Bịch…bịch…”
-Tiểu thư… tiểu thư à! Tiếng Y Lâm vọng vào tai nàng
-Y Lâm à…ta ở đây? Nàng cười mỉm, vẫn không mở mắt, nói vọng ra
-Em tìm tiểu thư nãy giờ, do Tướng Quân dặn dò phải trang hoàng lại phòng khách và chuẩn bị món ăn, tối nay hẳn là có khách quí ghé thăm nên em đi phụ một tay, tiểu thư đừng trách em nhé!
-Ngươi thấy ta có vẻ trách ngươi sao, ngưới đó, ồn ào làm ta không ngủ được!
-Vậy.. vậy tiểu thư chịu khó một chút, làm xong em sẽ quay lại ngay nhé! Y Lâm lè lưỡi ra vẻ biết lỗi
-Được rồi, tiểu cô nương ngươi cứ đi làm việc đi…
Nàng hết ngồi vẽ tranh, lại viết nhạc, đến k hi nhìn lên, mặt trời đã lặn từ lúc nào, thong thả trở về phòng, nàng tự mình tắm rửa mà không chờ Y Lâm quay lại
Có vẻ như trong phủ hôm nay đúng là có khách quí, đèn đuốc phát sáng cả một khu tiền sảnh và vườn hoa giữa đình, tiếng cười nói và ca hát không ngớt, thế nhưng sáng nay Vũ Đồng vẫn không nghe Trúc nói tiếng nào, mà thôi nàng cũng không để tâm, thật ra con người nàng cũng ngại tiếp xúc với nhiều người, nhất là ở nơi hoàn toàn xa lạ với những người không giống như mình, nàng cũng không muốn dây dưa, chỉ cần ở lại phủ này cùng Trúc và Y Lâm trải qua những n gày tháng y ên bình đẹp đẽ là quá đủ với nàng. Nhắc đến Y Lâm hẳn là bây giờ đang bận bịu lắm, không biết có gây ra chuyện gì không, khẽ cười nàng bước đến xích đu gần ao sen nhỏ, dưới ánh trăng bạc, thân ảnh nhỏ bé trong sa y trắng mỏng manh như tiên nữ thoát trần đung đưa trong gió đêm.
“Vượt qua những hồng trần thế gian
Có chàng bên cạnh cùng nhau phiêu bạt
Vượt qua khắp núi xanh hoang dã nguyên sơ
Giấc mộng có chàng cùng hương hoa bay lượn
Kiếp này vì chàng mà trở nên si mê
Tình yêu này trên đời chỉ có một
Bóng gươm lấp lánh sóng nước
Chỉ là thoáng qua
Kiếp này vì chàng mà trở nên si mê
Tìm yêu này trên đời chỉ có một
Nếu vẫn còn đồng tâm cùng nhau phiêu bạt
Nhan sắc có hao mòn cũng khó quên”
(trích bài “Thiên hạ vô song”)
Nàng nhắm mắt, tận hưởng gió đêm, thả hồn vào từng câu hát, phải nếu được xin cho nàng cả đời này đồng tâm phiêu bạt cùng n am nhân nàng yêu thương, chẳng màng chi giàu sang phú quý, không phải trong những phim cô trang nàng hay xem, chỉ cần còn sống, còn khỏe mạnh dù đi đến nơi nào cũng sẽ sống hạnh phúc và vui vẻ sao…
Tà áo trắng bay trong gió che mờ đôi mắt đỏ rực âm u thâm trầm trong bóng tối. Hắn…sao lại lạc bước đến đây, sao lại nhìn thấy t hân ảnh n hỏ bé này, sao lại nghe những lời hát này… đã muốn quên, đã muốn chìm sâu, thế mà bây giờ nỗi đau lại trào lên, phơi bày hết thảy…
Hắn quắc mắt nhìn đến hướng tiểu cô nương trên xích đu…sao nàng biết bài hát này, trên đời này chỉ có một người hát cho hắn nghe, mà nữ nhân xa lạ này lại cất tiếng đầy da diết yêu thương như thế kia làm tâm hắn đau như dao cắt, còn đau hơn ngày ấy. Không, hắn căm ghét nữ nhân loài người, bọn họ ti tiện chỉ biết dùng nhan sắc và tiếng hát của mình nỉ non mê hoặc nam nhân, hắn căm ghét, không phải chỉ là ghét mà là hận thù khôn nguôi….Lão Thiên gia đã già nhưng cũng có mắt, đã đưa nàng đến đây chọc giận hắn!
Tiếng cười băng lãnh phát ra như muốn đông cứng vạn vật, Vũ Đồng ngừng lại, quay đầu tìm kiếm. Một thân hắc bào lộng lẫy phát ra những tia sáng bạc đang tà nghễ đứng nhìn nàng, nụ cười tà mị câu dẫn hồn người nhưng biểu hiện khuôn mặt chỉ muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt hắn. Huyết mâu sâu thẳm khó lường bắn ra những tia nhìn lạnh lẽo làm người khác không khỏi run rẩy, bạc thần nhếch lên những nét khinh người, nhưng đôi mày lại hết sức bình thản, mái tóc dài thả buông từng lọn mượt mà xuống vai, hình ảnh của hắn thật sự làm người khác không thể di chuyển ánh nhìn, chỉ có thể mở to mắt nhìn, lồng ngực bị chén ép không thể thở nổi, quá sức đẹp, quá sức tuấn lãng, nhưng đó là một cái đẹp nguy hiểm chết người.
Vũ Đồng định hỏi nhưng tiếng nói của nàng như bị ai đó lấy mắt, môi mấp máy mãi không thể phát ra một thứ âm thanh nào, đầu lưỡi khô khốc, nàng chỉ cảm thấy sợ, rất sợ, không gian đặc sệt một mùi chết chóc âm hàn
-Sao thế? Sao lại im lặng, hát tiếp đi chứ! Cổ Nghịch Hàn từ từ tiến lại gần, như mãnh thú dồn ép Vũ Đồng tiến sát vào gốc cây. Tiếng nói không hiểu sao không thoát ra được khỏi cổ họng
-Ngày đó ngươi giả câm giả điếc là đợi ngày bước chân vào phủ Tướng Quân sao? Đôi mắt h ăn nheo lại, trên môi mang ý cười khinh miệt, mạnh mẽ xoáy thẳng vào nàng
-Ngươi đã hoàn thành được bao nhiêu phần trong kế hoạch câu dẫn rồi? Vân t iếp tục công kích khi đôi châ nàng ra run lẩy bẩy k hông đứng vững
-Nói cho Bổn Vương nghe, ai dạy ngươi bài hát vừa rồi để đi câu dẫn nam nhân! Một tiếng quát lớn phát ra, Vũ Đồng khụy xuống nền đất, hai tay ôm lấy thân hình nhỏ bé, bắt đầu run rẩy, nhưng đôi mắt vẫn mở lớn hướng về phía Hắc bào nam nhân.
-Đại Vương, người ở đây?
Tiếng nam tử gọi giật đằng sau, gương mặt Trúc hiện ra đầy lo lắng, hắn bước nhanh về phía Vũ Đồng, quỳ xuống kính cẩn thưa:
-Đại Vương, Vũ Đồng chưa được mạt tướng chỉ dạy lễ nghĩa cung quy, nếu có điều chi đắc tội, mong Đại Vương mở lòng từ bi mà tha cho, mạt tướng sẽ hết sức dạy dỗ nàng, sẽ không bao giờ tái phạm…
Đôi Huyết mâu bắn ra những tia quỷ dị về phía thân ảnh nhỏ nhắn đang nép sau lưng Trúc, môi nhếch lên một nụ cười thoáng qua rồi vụt tắt, hắn phất tay áo rời đi, buông thõng một câu:
-Ta còn hứng thú không hết…
Trúc nhẹ nhàng ôm Vũ Đồng, bàn tay vỗ về trên lưng xoa dịu:
-Đừng sợ, có ta ở đây sẽ không có ai tổn thương được nàng
Đôi con ngươi đem thẫm nhìn thẳng vào nàng dặn dò
-Mai mốt nếu Vương có giá đáo, tốt nhất ngươi cứ tránh m ặt đi, đừng để Vương nhìn thấy, Vương rất ghét nữ nhân loài người.
-Ừm.. ta biết rồi, ta cũng không muốn đối mặt với tên nam nhân lúc nãy, hắn thật đáng sợ
-Y Lâm đưa tiểu thư về nghỉ ngơi đi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook