Ma Vương Ta Muốn Công Ngươi
-
Chương 71
Cái ôm của Phật tổ…
Rất nhiều năm trước kia, trên ngọn núi kia cái gì cũng không có, chỉ có những sinh vật hèn mọn, tỷ như ta.
Nhưng thế giới sẽ biến, dù biến thành cái dạng gì ta cũng tuyệt đối không quan tâm, ta chỉ mỗi ngày leo ra bò vào trong động, dùng tám cái chân ngắn nhỏ tìm kiếm thức ăn sinh tồn, cái miệng răng cưa nhai kiến thối lá non trong thổ địa, ngày ngày sung túc bình lặng, hơn nữa còn vô tri. Ta không thích suy nghĩ, vì côn trùng không xứng để suy nghĩ, ta thậm chí không muốn ngẫm lại xem ta từ lúc nào học được thứ gọi là suy nghĩ, là sinh tồn dẫn dắt hay là ta biến thành thiên tài trùng bọ? Cho dù là thiên tài, ta cũng là một thiên tài lười biếng.
Ngày đó, trên núi bỗng nhiên đến rất nhiều người, sức mạnh quang minh tràn ngập sơn lâm, họ thậm chí có thể bay tới bay lui, một đám người kỳ dị, một đám người làm ta vô danh sợ hãi. Sau đó, cả núi đều thay đổi, cao quý, thánh khiết, thiêng liêng, bất khả xâm phạm, rất lâu về sau ta mới biết được đó là vinh quang Phật tổ. Một năm nọ, Như Lai phật tổ ở Bảo tự đại lôi âm của linh sơn gọi tụ chư phật, A La, Yết Đế, Bồ Tát, Kim Cương, sư tăng ni, luận pháp giảng đạo, vạn thần kính ngưỡng.
Cánh hoa tầng tầng lớp lớp trải trên đất như bông vải, thiên không hạ cánh hoa xuống, nhẹ rơi vào đầu vai mọi người, một tầng lại một tầng, mộng ảo mỹ lệ, nhưng tám cái chân nhỏ bé yếu ớt của ta lại ngã qua ngã lại trên cánh hoa, vô số bàn chân cao ngạo của tiên hạc linh thú cao lớn làm ta trốn không kịp. Mưa hoa bất cứ lúc nào cũng có thể làm ta chết đuối, sinh mệnh hèn mọn giống như ta căn bản không có người chú ý, tuy ta đã nhẫn nại rất nhiều ngày trong huyệt động u ám của mình, cho đến lúc đói đến toàn thân mệt mỏi mới bộc phát dũng khí vọt ra, tả xung hữu đột giữa vô số chân người chân chim chân thú qua lại không ngớt.
” Vô danh thiên địa chi thủy, hữu danh vạn vật chi mẫu. Cố thường vô, dục dĩ quan kì diệu…”
Hoa bay hoa rớt, thanh âm tiên hạc ôn hòa trong sáng nào đó đệm thêm khởi vũ, rất nhiều người đều thành tâm nghe giọng nói kia, hai tay chắp trước ngực, vật và ta đều quên hết. Đúng, giọng nói kia có ma lực nào đó, làm một con bọ cánh cứng như ta cũng không khỏi nghiêm túc hướng tới, thân thể dần không nghe sai bảo, tám cái chân ngập ngừng đi về trước, xuyên qua tầng tầng tiên nhân nghe kinh, xuyên qua lớp lớp cánh hoa trắng mịn, cho đến lúc đến gần kẻ được vây trong vầng sáng kia. Cánh hoa rơi tứ tung xung quanh hắn, nhưng không một mảnh rơi trúng đầu vai, đài sen cao lớn, quầng sáng bất nhiễm bụi trần, gương mặt hắn cao cao tại thượng, mơ hồ không rõ.
” Lớn mật, dám làm bẩn tòa sen của phật!”
Ánh mắt sắc nhọn của Hàng Long tôn giả như muốn đem ta bắn thủng, ta bất an vặn vẹo thân thể, mới phát hiện mình không biết khi nào đã đi vào vầng sáng, đi vào nơi cánh hoa kia không thể rơi xuống, nam nhân trên toà sen là ai? Phật là ai? Thân thể nho nhỏ của ta lạnh run dưới vòng quan sát của mọi người, càng lúc càng tới gần người chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm kia.
” Cứ để nó đi đi!”
Âm thanh trong trẻo kia từ chỗ cao bay xuống. Ta tận lực ngẩng đầu, thứ thị lực có thể thấy chính là tầng tầng lớp lớp vân sam, theo nếp uốn hướng lên trên, liền hiện ra một khóe miệng, hơi cong, cười rất từ bi rất dễ nhìn, tựa hồ thế gian vạn vật đều có thể được trấn an trong nụ cười này, tâm của ta không hiểu sao bình lặng. Sau đó, sau đó ta thấy được mắt hắn, khỏa tâm bình lặng nháy mắt nổ vang, nguyên nhân rất lạ lùng, rõ ràng là ánh mắt thương xót chúng sinh, ta lại bỗng nhiên trầm luân. Rất nhiều năm sau, Phục Hổ tôn giả cười nói với ta.
” Tiểu tử ngươi sợ là cửa tình đã mở!”
Phục Hổ không biết, cửa tình của ta sớm đã mở rồi, sau ánh mắt kia, ta liền yêu thương phật, yêu thương một vị phật vĩnh viễn cũng không thể thay đổi. Côn trùng nho nhỏ biết cái gì chứ? Ta chỉ biết lúc đó ta cũng đã có tình yêu, có lẽ ta quả thật là một thiên tài.
Toà sen của Phật xuất hiện một kẻ đặc biệt – ta, một thứ tồn tại đặc biệt hơn cả hoa Vong Hương. Ta thành kẻ đến gần phật nhất, thế gian vạn vật, đều không may mắn bằng một con bọ tầm thường. Ta quen với việc mỗi ngày từ trong động bò ra nghe hắn tuyên đạo, mỗi ngày linh hoạt xuyên qua cước bộ và ánh mắt của mọi người. Ta thành kính nhìn phật, ôm một loại ngọt ngào không thể nói cho người khác, tâm của ta như chim xuất ***g, đuổi theo vinh quang Phật tổ bay lượn phía chân trời.
Là một trăm năm, năm trăm năm, hay một ngàn năm, một vạn năm, lẳng lặng ghé sấp dưới chân Phật tổ, nghe kinh Phật tinh lọc linh hồn người, cho đến một ngày nào đó ta từ trong động tỉnh lại, tám cái chân đen thùi biến thành tứ chi nhân loại nhu mĩ trắng nõn, tóc đen đổ xuống như thác. Từ một con bọ bé nhỏ hèn mọn biến thành bộ dạng nhân loại mỹ lệ tao nhã, ta lòng đầy vui sướng, dù quá trình kia thống khổ thế nào, từng tấc da thịt lột nứt ra, thịt non từng chút trọng sinh, tứ chi biến đổi cực đại chịu đựng đủ loại đau đớn biến thân. Ta lại chỉ muốn để người trên toà sen thấy được cái bộ dạng mới của ta, dù có lẽ thứ hắn không coi trọng nhất chính là cái này.
Hóa ra một kiện trường sam thuần bạch, khoác lên người, ta loạng choạng bước khỏi huyệt động nhỏ hẹp, từ tám chân chống đất đến chỉ dựa vào hai chân hành tẩu, ta lại té ngã hiếm thấy.
Dọc theo đường đi, ánh mắt mọi người kinh ngạc mà mê muội, tiên hạc cũng nhu thuận dừng bên cạnh ta, dùng cái cổ dài mảnh của nó cọ cọ da thịt bóng loáng của ta, cánh hoa nhẹ rơi trên vai, đã không còn là mối nguy hiểm có thể làm ta chết ngộp, ngược lại, tăng cho ta mỹ lệ xuất trần.
Tiếng tụng kinh vang lên, ta quen ngồi bên cạnh phật, quen nghênh tiếp ánh mắt coi nhẹ của mọi người, chỉ là lúc này đây, tựa hồ cũng có rất nhiều thay đổi, ánh mắt họ sẽ hữu ý vô tình rơi vào trên người ta, tụng kinh thành kính cũng sẽ không hiểu sao gián đoạn. Ta nghe Phật tổ thở dài, nhiều năm qua lần đầu tiên thở dài, tâm của ta bỗng nhiên rút chặt.
” Phàm là tất cả tương hỗ, đều là vô căn cứ. Nếu thấy được ‘nhiều’ cùng ‘không’ là giống nhau, thì sẽ thấy Như Lai…”
Là ta sai rồi sao? Ta nên làm thế nào? Như Lai phật tổ, Như Lai phật tổ cao cao tại thượng, ngươi có phải muốn vứt bỏ ta không?
” Hứa Hiên, ngồi cùng mọi người đi!”
Phật tổ lần đầu tiên gọi tên ta, lại là bảo ta rời xa hắn.
Từ nay về sau, trước toà sen cách phật gần nhất, chỉ còn lại có một cái hộp, khóa trong hộp là thứ gì đó linh tính nhất thiên địa, Vong Hương chi thần.
Sợ hãi, khóc lóc, mọi thứ đều vô dụng, với thân phận yêu mị mà có thể ở lại bên cạnh Phật tổ đã là phúc phận lớn nhất. Ta chịu khó tu tập, thành kính cầu nguyện, không dám thương tổn một cây một cỏ thế gian, chỉ vì có thể hèn mọn đợi bên cạnh hắn, chỉ vì có thể nhìn thấy hắn. Ta thậm chí ghen tị với Vong Hương, một thứ nở trên núi Bồng Lai, nguyên thần lại cần cẩn thận cung phụng trước mặt Phật tổ. Hoa Vong Hương, tại sao nó sinh ra đã là cao quý, sinh ra đã có thể có được vô số người tôn sùng, sinh ra đã, có thể ở gần Phật tổ, vĩnh viễn không cần lo lắng Phật tổ sẽ đuổi nó đi.
” Vong Hương hội tụ linh khí thiên hạ, nhưng vừa chính vừa tà, chính thì tạo phúc sinh linh, tà thì sinh linh đồ thán, nguy hại vô cùng, chỉ sợ ngay cả Phật tổ cũng đánh không lại nó. Đem nó đặt trước mặt Phật tổ chính là hun đúc chính khí của nó, bảo vệ hòa bình muôn đời.”
Xích Cước đại tiên sờ sờ cái bụng bự, vẻ mặt dễ chịu hưởng thụ quà xua nịnh của ta: vô số món ngon mỹ tửu. Thần cũng là nhân, chung quy vẫn có loại rượu thịt hấp dẫn thần tiên không chịu nổi.
Ta gật gật đầu, tràn ra một nụ cười mỹ lệ tao nhã, ta rốt cuộc cũng biết, trên đời này còn có thứ có thể ràng buộc được ngươi, ta còn có cơ hội có thể đi vào lòng ngươi.
Một năm nọ, ngươi dự Giao trì thịnh yến của Đông Phương ngọc đế, các đường tiên gia đều vui vẻ đi trước, chỉ còn một vài kẻ tầm thường lười nhác canh giữ linh sơn, đó là cơ hội duy nhất của ta, cũng là cơ hội mấu chốt nhất, ta đem tất cả niệm lực rót vào nguyên thần hoa Vong Hương, hao hết tất cả để kích thích sự tàn bạo của nó, cho đến lúc thoát khỏi hộp sắt trói buộc, trở về với bản thể ban đầu, cuối cùng gây ra một trận Bồng Lai thảm cảnh. Phật tổ cũng vì quyết đấu cùng Vong Hương mà nguyên khí đại thương. Nhưng ta vẫn không thể tới gần ngươi, ta vốn định ngay lúc Vong Hương thương tổn ngươi ngăn cản công kích, nhưng ta quá yếu ớt, làm Vong Hương thức tỉnh đã hao hết tất cả tâm lực của ta, bị sức mạnh các ngươi chấn động đến muốn hồn phi phách tán, ta lệ rơi đầy mặt nhìn ngươi tung toé máu tươi, hoảng hốt kinh sợ vì ngươi khổ sở lo lắng, tra tấn như vậy ta vĩnh viễn cũng không muốn trải qua nữa.
May mà ngươi sống sót, hảo hảo sống sót. Phật tổ, ta là một con trùng yêu ôm tâm tư hèn mọn, ta không xứng có được một ánh mắt thương hại của ngươi, để ta có lý do hèn mọn tiếp tục sống. Nhưng ta lòng quá tham lam, tâm nguyện trăm ngàn năm qua của ta đó là chết trong ngực ngươi. Vì tâm tư đại nghịch bất đạo này, ta hại rất nhiều người, nhưng không đổi lấy được một cái nhìn chăm chăm của ngươi.
Nhưng Vong Hương, Vong Hương đã trở lại. Kiếp này, y là một nam tử si tình, vì yêu, vì tình, y có kiêu ngạo tựa nhiệt tình của ta. Vốn không muốn lợi dụng một người như vậy, nhưng, y là Vong Hương, Vong Hương duy nhất có thể đối kháng Phật tổ. Hy vọng duy nhất có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện.
Ta hiểu tâm tư của Phật tổ, trong thiên hạ không ai hiểu rõ con người của hắn hơn ta, hắn không muốn giết ta, cũng không muốn động tình, tình yêu với hắn chỉ là đoạn văn tự dạy người hiểu rõ hồng trần nào đó trong kinh Phật, hắn chỉ biết lòng mang sinh linh thiên hạ, nhưng không thể chỉ chứa mình ta một con bọ nhỏ.
Nhưng ta vẫn chết trong ngực hắn, cái ôm càng kiên cố hữu lực hơn trong mộng, dù lãnh tình, ta lại ngây ngốc bẻ lại lời hắn, trời mới biết ta nói là đúng hay sai, mà hắn chính là trời, cơ trí như hắn hẳn là sẽ biết. Ta hóa thành thân bọ co rút giữa lòng bàn tay hắn, sau đó chậm rãi biến thành bột phấn bị gió thổi tán, ta muốn nhìn mặt hắn lần cuối cùng, nhưng linh hồn phiêu tán quá nhanh, nhanh đến chỉ có một cái chớp mắt, ta lại nhìn thấy đôi mắt như ngày đầu, thương xót, còn đau thương quạnh hiu nhạt nhạt, là vì ta sao? Dù ngươi không rơi lệ vì ta, ta cũng cảm thấy mỹ mãn, xin ngươi nhất định phải nhớ kỹ, trong vô số lần từ bi của ngươi, có một lần là vì ta mà sinh đến.
Xin ngươi hãy nhớ kỹ, trong ngực ngươi, từng có một con bọ hèn mọn gọi là Hứa Hiên, một nam tử gọi là Hứa Hiên không biết trời cao đất dày.
Rất nhiều năm trước kia, trên ngọn núi kia cái gì cũng không có, chỉ có những sinh vật hèn mọn, tỷ như ta.
Nhưng thế giới sẽ biến, dù biến thành cái dạng gì ta cũng tuyệt đối không quan tâm, ta chỉ mỗi ngày leo ra bò vào trong động, dùng tám cái chân ngắn nhỏ tìm kiếm thức ăn sinh tồn, cái miệng răng cưa nhai kiến thối lá non trong thổ địa, ngày ngày sung túc bình lặng, hơn nữa còn vô tri. Ta không thích suy nghĩ, vì côn trùng không xứng để suy nghĩ, ta thậm chí không muốn ngẫm lại xem ta từ lúc nào học được thứ gọi là suy nghĩ, là sinh tồn dẫn dắt hay là ta biến thành thiên tài trùng bọ? Cho dù là thiên tài, ta cũng là một thiên tài lười biếng.
Ngày đó, trên núi bỗng nhiên đến rất nhiều người, sức mạnh quang minh tràn ngập sơn lâm, họ thậm chí có thể bay tới bay lui, một đám người kỳ dị, một đám người làm ta vô danh sợ hãi. Sau đó, cả núi đều thay đổi, cao quý, thánh khiết, thiêng liêng, bất khả xâm phạm, rất lâu về sau ta mới biết được đó là vinh quang Phật tổ. Một năm nọ, Như Lai phật tổ ở Bảo tự đại lôi âm của linh sơn gọi tụ chư phật, A La, Yết Đế, Bồ Tát, Kim Cương, sư tăng ni, luận pháp giảng đạo, vạn thần kính ngưỡng.
Cánh hoa tầng tầng lớp lớp trải trên đất như bông vải, thiên không hạ cánh hoa xuống, nhẹ rơi vào đầu vai mọi người, một tầng lại một tầng, mộng ảo mỹ lệ, nhưng tám cái chân nhỏ bé yếu ớt của ta lại ngã qua ngã lại trên cánh hoa, vô số bàn chân cao ngạo của tiên hạc linh thú cao lớn làm ta trốn không kịp. Mưa hoa bất cứ lúc nào cũng có thể làm ta chết đuối, sinh mệnh hèn mọn giống như ta căn bản không có người chú ý, tuy ta đã nhẫn nại rất nhiều ngày trong huyệt động u ám của mình, cho đến lúc đói đến toàn thân mệt mỏi mới bộc phát dũng khí vọt ra, tả xung hữu đột giữa vô số chân người chân chim chân thú qua lại không ngớt.
” Vô danh thiên địa chi thủy, hữu danh vạn vật chi mẫu. Cố thường vô, dục dĩ quan kì diệu…”
Hoa bay hoa rớt, thanh âm tiên hạc ôn hòa trong sáng nào đó đệm thêm khởi vũ, rất nhiều người đều thành tâm nghe giọng nói kia, hai tay chắp trước ngực, vật và ta đều quên hết. Đúng, giọng nói kia có ma lực nào đó, làm một con bọ cánh cứng như ta cũng không khỏi nghiêm túc hướng tới, thân thể dần không nghe sai bảo, tám cái chân ngập ngừng đi về trước, xuyên qua tầng tầng tiên nhân nghe kinh, xuyên qua lớp lớp cánh hoa trắng mịn, cho đến lúc đến gần kẻ được vây trong vầng sáng kia. Cánh hoa rơi tứ tung xung quanh hắn, nhưng không một mảnh rơi trúng đầu vai, đài sen cao lớn, quầng sáng bất nhiễm bụi trần, gương mặt hắn cao cao tại thượng, mơ hồ không rõ.
” Lớn mật, dám làm bẩn tòa sen của phật!”
Ánh mắt sắc nhọn của Hàng Long tôn giả như muốn đem ta bắn thủng, ta bất an vặn vẹo thân thể, mới phát hiện mình không biết khi nào đã đi vào vầng sáng, đi vào nơi cánh hoa kia không thể rơi xuống, nam nhân trên toà sen là ai? Phật là ai? Thân thể nho nhỏ của ta lạnh run dưới vòng quan sát của mọi người, càng lúc càng tới gần người chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm kia.
” Cứ để nó đi đi!”
Âm thanh trong trẻo kia từ chỗ cao bay xuống. Ta tận lực ngẩng đầu, thứ thị lực có thể thấy chính là tầng tầng lớp lớp vân sam, theo nếp uốn hướng lên trên, liền hiện ra một khóe miệng, hơi cong, cười rất từ bi rất dễ nhìn, tựa hồ thế gian vạn vật đều có thể được trấn an trong nụ cười này, tâm của ta không hiểu sao bình lặng. Sau đó, sau đó ta thấy được mắt hắn, khỏa tâm bình lặng nháy mắt nổ vang, nguyên nhân rất lạ lùng, rõ ràng là ánh mắt thương xót chúng sinh, ta lại bỗng nhiên trầm luân. Rất nhiều năm sau, Phục Hổ tôn giả cười nói với ta.
” Tiểu tử ngươi sợ là cửa tình đã mở!”
Phục Hổ không biết, cửa tình của ta sớm đã mở rồi, sau ánh mắt kia, ta liền yêu thương phật, yêu thương một vị phật vĩnh viễn cũng không thể thay đổi. Côn trùng nho nhỏ biết cái gì chứ? Ta chỉ biết lúc đó ta cũng đã có tình yêu, có lẽ ta quả thật là một thiên tài.
Toà sen của Phật xuất hiện một kẻ đặc biệt – ta, một thứ tồn tại đặc biệt hơn cả hoa Vong Hương. Ta thành kẻ đến gần phật nhất, thế gian vạn vật, đều không may mắn bằng một con bọ tầm thường. Ta quen với việc mỗi ngày từ trong động bò ra nghe hắn tuyên đạo, mỗi ngày linh hoạt xuyên qua cước bộ và ánh mắt của mọi người. Ta thành kính nhìn phật, ôm một loại ngọt ngào không thể nói cho người khác, tâm của ta như chim xuất ***g, đuổi theo vinh quang Phật tổ bay lượn phía chân trời.
Là một trăm năm, năm trăm năm, hay một ngàn năm, một vạn năm, lẳng lặng ghé sấp dưới chân Phật tổ, nghe kinh Phật tinh lọc linh hồn người, cho đến một ngày nào đó ta từ trong động tỉnh lại, tám cái chân đen thùi biến thành tứ chi nhân loại nhu mĩ trắng nõn, tóc đen đổ xuống như thác. Từ một con bọ bé nhỏ hèn mọn biến thành bộ dạng nhân loại mỹ lệ tao nhã, ta lòng đầy vui sướng, dù quá trình kia thống khổ thế nào, từng tấc da thịt lột nứt ra, thịt non từng chút trọng sinh, tứ chi biến đổi cực đại chịu đựng đủ loại đau đớn biến thân. Ta lại chỉ muốn để người trên toà sen thấy được cái bộ dạng mới của ta, dù có lẽ thứ hắn không coi trọng nhất chính là cái này.
Hóa ra một kiện trường sam thuần bạch, khoác lên người, ta loạng choạng bước khỏi huyệt động nhỏ hẹp, từ tám chân chống đất đến chỉ dựa vào hai chân hành tẩu, ta lại té ngã hiếm thấy.
Dọc theo đường đi, ánh mắt mọi người kinh ngạc mà mê muội, tiên hạc cũng nhu thuận dừng bên cạnh ta, dùng cái cổ dài mảnh của nó cọ cọ da thịt bóng loáng của ta, cánh hoa nhẹ rơi trên vai, đã không còn là mối nguy hiểm có thể làm ta chết ngộp, ngược lại, tăng cho ta mỹ lệ xuất trần.
Tiếng tụng kinh vang lên, ta quen ngồi bên cạnh phật, quen nghênh tiếp ánh mắt coi nhẹ của mọi người, chỉ là lúc này đây, tựa hồ cũng có rất nhiều thay đổi, ánh mắt họ sẽ hữu ý vô tình rơi vào trên người ta, tụng kinh thành kính cũng sẽ không hiểu sao gián đoạn. Ta nghe Phật tổ thở dài, nhiều năm qua lần đầu tiên thở dài, tâm của ta bỗng nhiên rút chặt.
” Phàm là tất cả tương hỗ, đều là vô căn cứ. Nếu thấy được ‘nhiều’ cùng ‘không’ là giống nhau, thì sẽ thấy Như Lai…”
Là ta sai rồi sao? Ta nên làm thế nào? Như Lai phật tổ, Như Lai phật tổ cao cao tại thượng, ngươi có phải muốn vứt bỏ ta không?
” Hứa Hiên, ngồi cùng mọi người đi!”
Phật tổ lần đầu tiên gọi tên ta, lại là bảo ta rời xa hắn.
Từ nay về sau, trước toà sen cách phật gần nhất, chỉ còn lại có một cái hộp, khóa trong hộp là thứ gì đó linh tính nhất thiên địa, Vong Hương chi thần.
Sợ hãi, khóc lóc, mọi thứ đều vô dụng, với thân phận yêu mị mà có thể ở lại bên cạnh Phật tổ đã là phúc phận lớn nhất. Ta chịu khó tu tập, thành kính cầu nguyện, không dám thương tổn một cây một cỏ thế gian, chỉ vì có thể hèn mọn đợi bên cạnh hắn, chỉ vì có thể nhìn thấy hắn. Ta thậm chí ghen tị với Vong Hương, một thứ nở trên núi Bồng Lai, nguyên thần lại cần cẩn thận cung phụng trước mặt Phật tổ. Hoa Vong Hương, tại sao nó sinh ra đã là cao quý, sinh ra đã có thể có được vô số người tôn sùng, sinh ra đã, có thể ở gần Phật tổ, vĩnh viễn không cần lo lắng Phật tổ sẽ đuổi nó đi.
” Vong Hương hội tụ linh khí thiên hạ, nhưng vừa chính vừa tà, chính thì tạo phúc sinh linh, tà thì sinh linh đồ thán, nguy hại vô cùng, chỉ sợ ngay cả Phật tổ cũng đánh không lại nó. Đem nó đặt trước mặt Phật tổ chính là hun đúc chính khí của nó, bảo vệ hòa bình muôn đời.”
Xích Cước đại tiên sờ sờ cái bụng bự, vẻ mặt dễ chịu hưởng thụ quà xua nịnh của ta: vô số món ngon mỹ tửu. Thần cũng là nhân, chung quy vẫn có loại rượu thịt hấp dẫn thần tiên không chịu nổi.
Ta gật gật đầu, tràn ra một nụ cười mỹ lệ tao nhã, ta rốt cuộc cũng biết, trên đời này còn có thứ có thể ràng buộc được ngươi, ta còn có cơ hội có thể đi vào lòng ngươi.
Một năm nọ, ngươi dự Giao trì thịnh yến của Đông Phương ngọc đế, các đường tiên gia đều vui vẻ đi trước, chỉ còn một vài kẻ tầm thường lười nhác canh giữ linh sơn, đó là cơ hội duy nhất của ta, cũng là cơ hội mấu chốt nhất, ta đem tất cả niệm lực rót vào nguyên thần hoa Vong Hương, hao hết tất cả để kích thích sự tàn bạo của nó, cho đến lúc thoát khỏi hộp sắt trói buộc, trở về với bản thể ban đầu, cuối cùng gây ra một trận Bồng Lai thảm cảnh. Phật tổ cũng vì quyết đấu cùng Vong Hương mà nguyên khí đại thương. Nhưng ta vẫn không thể tới gần ngươi, ta vốn định ngay lúc Vong Hương thương tổn ngươi ngăn cản công kích, nhưng ta quá yếu ớt, làm Vong Hương thức tỉnh đã hao hết tất cả tâm lực của ta, bị sức mạnh các ngươi chấn động đến muốn hồn phi phách tán, ta lệ rơi đầy mặt nhìn ngươi tung toé máu tươi, hoảng hốt kinh sợ vì ngươi khổ sở lo lắng, tra tấn như vậy ta vĩnh viễn cũng không muốn trải qua nữa.
May mà ngươi sống sót, hảo hảo sống sót. Phật tổ, ta là một con trùng yêu ôm tâm tư hèn mọn, ta không xứng có được một ánh mắt thương hại của ngươi, để ta có lý do hèn mọn tiếp tục sống. Nhưng ta lòng quá tham lam, tâm nguyện trăm ngàn năm qua của ta đó là chết trong ngực ngươi. Vì tâm tư đại nghịch bất đạo này, ta hại rất nhiều người, nhưng không đổi lấy được một cái nhìn chăm chăm của ngươi.
Nhưng Vong Hương, Vong Hương đã trở lại. Kiếp này, y là một nam tử si tình, vì yêu, vì tình, y có kiêu ngạo tựa nhiệt tình của ta. Vốn không muốn lợi dụng một người như vậy, nhưng, y là Vong Hương, Vong Hương duy nhất có thể đối kháng Phật tổ. Hy vọng duy nhất có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện.
Ta hiểu tâm tư của Phật tổ, trong thiên hạ không ai hiểu rõ con người của hắn hơn ta, hắn không muốn giết ta, cũng không muốn động tình, tình yêu với hắn chỉ là đoạn văn tự dạy người hiểu rõ hồng trần nào đó trong kinh Phật, hắn chỉ biết lòng mang sinh linh thiên hạ, nhưng không thể chỉ chứa mình ta một con bọ nhỏ.
Nhưng ta vẫn chết trong ngực hắn, cái ôm càng kiên cố hữu lực hơn trong mộng, dù lãnh tình, ta lại ngây ngốc bẻ lại lời hắn, trời mới biết ta nói là đúng hay sai, mà hắn chính là trời, cơ trí như hắn hẳn là sẽ biết. Ta hóa thành thân bọ co rút giữa lòng bàn tay hắn, sau đó chậm rãi biến thành bột phấn bị gió thổi tán, ta muốn nhìn mặt hắn lần cuối cùng, nhưng linh hồn phiêu tán quá nhanh, nhanh đến chỉ có một cái chớp mắt, ta lại nhìn thấy đôi mắt như ngày đầu, thương xót, còn đau thương quạnh hiu nhạt nhạt, là vì ta sao? Dù ngươi không rơi lệ vì ta, ta cũng cảm thấy mỹ mãn, xin ngươi nhất định phải nhớ kỹ, trong vô số lần từ bi của ngươi, có một lần là vì ta mà sinh đến.
Xin ngươi hãy nhớ kỹ, trong ngực ngươi, từng có một con bọ hèn mọn gọi là Hứa Hiên, một nam tử gọi là Hứa Hiên không biết trời cao đất dày.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook