Ma Vương Ta Muốn Công Ngươi
-
Chương 66
Vong Hương chi hối.
” Nguyệt nhi, hắn quả nhiên thông qua thiên nhai đi tới nơi này.”
” Ta biết.”
” Thiên nhai, không ngờ lại có người có thể tới được thiên nhai!”
Lão thiên quân than thở một tiếng.
” Bất quá, một phàm nhân, chung quy chịu không nổi lực phản niệm cực đại mà thời gian không gian hỗn loạn gây nên, nếu không phải ý niệm hắn chấp nhất quá mức, e rằng đã sớm hồn phi phách tán.”
” Ta nhất định phải cứu hắn.”
” Ngươi đã quyết định sao?”
” Thỉnh phụ thân thành toàn!”
Thanh âm Lão thiên quân gần trong gang tấc, thanh tuyến bình lặng lại mang theo một chút phiền muộn khôn xiết.
” Ta lúc nhỏ cũng từng hết sức lông bông, nhưng không có can đảm làm giống ngươi, nếu lúc ấy cũng có phần hào khí này của ngươi, ta sẽ không phải tìm khắp tam giới, uổng phí tháng năm.”
” Phụ thân… Cũng có người yêu sao?”
” Ai, đã già rồi, còn nói những thứ đó làm chi.”
Họ đang nói cái gì? Tại sao lại thanh tỉnh như vậy? Lạc Vô Trần muốn mở mắt, lại nặng đến hầu như ngạt thở, cho đến lúc cái thanh âm hiền hậu nhẹ vang lên bên tai.
” Hài tử, ngươi tỉnh.”
Một chút ấm áp theo giữa trán, Lạc Vô Trần mở mắt thấy Lão thiên quân hiền lành nét mặt tươi cười, bất đồng với lạnh lùng xa cách lúc trước, càng mang theo một chút thân thiết cảm thông. Tay lão để trên trán mình, tiên khí ấm áp chậm rãi rót vào cơ thể, cảm giác nồng nàn hạnh phúc.
” Ngươi chịu khổ rồi!”
Lão thiên quân nhẹ nói, khuôn mặt lão là khoan thai từ phụ, khiến người ta nhịn không được muốn dựa vào.
” Liễu Sinh Hương không có chết.”
Lướt qua đầu vai Lão thiên quân, Nguyệt Dương đứng trước mặt hắn, ngữ khí nói chuyện là lạ.
” Gì?”
Bỗng nhiên mở lớn hai mắt, Lạc Vô Trần không thể tin vào tai mình được.
” Hài tử, Liễu Sinh Hương không có chết, hắn sống trong tâm của ngươi, lúc ta thi triển Càn Khôn âm dương thuật dò xét linh hồn ngươi, nếu không phải hắn vẫn che chở tâm mạch của ngươi, chỉ sợ ngươi cũng không chịu nổi.”
Lão thiên quân thở dài.
” Đường sinh mệnh của ba người các ngươi có thể nói là loạn càng thêm loạn, bây giờ tơ hồng cột lấy không chỉ là ngươi cùng Nguyệt Dương, còn một Liễu Sinh Hương nữa, nếu cưỡng chế tách ra, hồn phách ngươi e rằng chịu không nổi.”
” Lão thiên quân vì sao muốn cứu ta?”
Ngọ ngoạy ngồi dậy, Lạc Vô Trần cắn răng, quật cường ẩn nhẫn.
” Không phải ta muốn cứu ngươi, là Nguyệt Dương.”
Quay đầu liếc cái nam nhân đứng như tượng đá, Lão thiên quân cười hờ hững.
” Vô Trần, ngươi có muốn có được hạnh phúc?”
” Hạnh phúc?”
Mờ mịt lặp lại một lần nữa, Lạc Vô Trần bỗng nhiên cười, cười đến huyết khí dâng lên, một ngụm máu tươi phun thẳng ra, khóe miệng có chút vệt máu đỏ sẫm, hắn cúi đầu, thanh âm bình lặng.
” Ta hẳn là sắp chết.”
Không khí tràn ngập trầm lặng đạm đạm, lặng lẽ thừa nhận sự thật. Nguyệt Dương muốn nói lại thôi, Lạc Vô Trần lại toàn bộ gom vào mắt, nhấc lên một mạt cười trào phúng.
” Nguyệt Dương quân, ta bất quá là một phàm nhân, ngươi căn bản không cần vì ta hao phí một thân tiên lực, để ta tự sinh tự diệt là được.”
” Vô Trần, ngươi tội tình gì?”
Thân thể bỗng nhiên được ôm chặt lấy, cái ôm ấm áp, còn mang chỗ dựa ấm áp, khiến người ta an tâm. Nguyệt Dương cúi đầu lau máu tươi bên miệng hắn, đáy mắt đau thương.
” Bởi vì ta không phải Liễu Sinh Hương sao?”
Tựa vào vai Nguyệt Dương, bờ vai thiếu niên còn chưa đủ trưởng thành lúc này run nhẹ, mềm đến quyện như vậy, như muốn đem hắn nhu tiến vào huyết nhục. Đáy lòng tràn đầy ý ấm cùng đau tâm, hung hăng làm khóe mắt ướt át, Lạc Vô Trần gắt gao nhắm chặt hai mắt, lại không thể ngăn cản chất lỏng trong suốt theo hai bên má chảy xuống, đúng là vẫn còn rơi lệ được, nóng đến cháy linh hồn người.
” Vô Trần, bất nhiễm phàm trần, cũng chỉ có ngươi mới xứng với Nguyệt nhi của ta.”
Lão thiên quân nhìn phía vạn điểm tinh tú ngoài cửa sổ, sáng ngời trong vắt, nơi này là tiên cảnh thiên thượng hay là cái gọi là thiên nhai đây?
Thiên thượng có hoa tên Vong Hương, sinh giữa biển trời, Bồng Lai tiên sơn. Tụ linh khí thiên địa vạn vật, hưởng tôn sùng chúng tiên thiên giới, ba vạn năm nở hoa, giữa chiều tối héo tàn, mỗi lần hoa nở, tất có Như Lai đích thân tới, hóa hàng vạn hàng nghìn tiên nữ tấu nhạc giáng phúc, Đông Phương ngọc đế, Nam Hải quan âm, ai cũng gắng sức đến đây, ngắm hoa luyến tiếc. Tiên gia nếu có thể ngửi thấy mùi hương này, thì đạt lên trăm năm tiên lực, phàm nhân ngửi thấy thì muôn đời phúc trạch. Tiên nhân muốn có Vong Hương, nhưng đất trời biến đổi thành vạn vật muôn trượng, thế nhân muốn có Vong Hương, nhưng lực đạo cày nát núi sông bao trùm núi Ngũ nhạc. Vong Hương thực hiện bất cứ nguyện vọng của bất kỳ ai, bất luận là người, là tiên hay quỷ, cũng đều có ước muốn.
Phật tổ vì thế cầu nguyện với Vong Hương, bảo vệ ba vạn năm hòa bình nhân gian thiên thượng.
Đêm trăng, tinh tú lóe sáng, Lão thiên quân áo trắng tóc trắng đứng dưới bầu trời Nguyệt Ly Cung, gió thổi y sam phần phật rung động, một già một trẻ đều có nỗi cô đơn riêng.
” Vong Hương?”
” Không sai. Cũng chỉ có Vong Hương mới có thể cứu hắn.”
” Nhưng Vong Hương ba ngàn năm mới có thể nở hoa.”
Nguyệt Dương trầm ngâm do dự, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó ngẩng mạnh đầu. Lão thiên quân cười hiểu ý, nói tiếp.
” Nguyệt nhi cũng biết hoa nở lúc Như Lai giá lâm, Thiên đế thiết yến, chúng tiên gia tụ tập một nơi, đến lúc đó dù ngươi có là con cháu chính thống của Nữ Oa tộc, pháp lực cao thâm, nhiều nhất cũng chỉ có thể ngắm hoa ngửi vị, với năng lực của ngươi có thể bắt được Vong Hương sao?”
” Hài nhi hiểu rõ. Cho nên hài nhi nguyện đánh cắp Vong Hương hoa, lấy ba ngàn năm tu vi đổi kỳ hoa nở này, thỉnh phụ thân giúp ta một tay!”
” Ngươi không đổi ý?”
” Dứt khoát.”
” Ngươi cũng biết xâm phạm Vong Hương, nghịch thiên mà đi, một thân tiên cốt cũng không giữ được, huống chi một khi tu vi tan hết, nhẹ thì hóa thành phàm nhân, nặng thì hồn phi phách tán, dù nguyện vọng được thực hiện chỉ sợ cũng không cứu được tính mạng của ngươi.”
Thanh âm Lão thiên quân rốt cuộc trộn lẫn một chút đau thương phàm trần, lão nhìn Nguyệt Dương trẻ tuổi, địa vị tôn sùng, ngạo khí lãnh tình, lại chết cũng muốn đem một hồi yêu hận khắc vào xương cốt, yêu thẳng thắn, yêu đơn giản, cũng yêu sâu sắc nhất.
” Nếu ta chết, hắn sẽ mãi mãi nhớ ta!”
Trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Nguyệt Dương vắt ngang ý cười đạm đạm. Ta cho hắn tính mạng, làm hắn vì ta mà sống, khiến hắn vĩnh viễn cũng không thể gạt bỏ hình bóng của ta. Nguyệt Dương cao ngạo, từ trước tới giờ vẫn chưa từng bại. Lúc này đây, y còn muốn thắng, lấy tính mạng của mình làm tiền đặt cược, để hắn yêu mình, để hắn vì không quý trọng mình mà cả đời thống khổ. Tơ hồng trên tay hơi kéo kéo, là lòng hắn đang đau sao? Hắn có thể cảm nhận được suy nghĩ của riêng Nguyệt Dương không? Dù biết, hắn căn bản cũng vô lực xoay chuyển đất trời.
Khiến cho ngươi hối hận, Lạc Vô Trần, phàm nhân đa sầu đa cảm, phàm nhân yếu ớt tuyệt tình, phàm nhân chỉ là phàm nhân, vĩnh viễn sẽ không hiểu được quyết tâm của ta, dù sông cạn đá mòn, Trường Giang và Hoàng Hà ngừng chảy, ta cũng muốn làm ngươi thống khổ hối hận một đời một kiếp.
” Nguyệt nhi, hắn quả nhiên thông qua thiên nhai đi tới nơi này.”
” Ta biết.”
” Thiên nhai, không ngờ lại có người có thể tới được thiên nhai!”
Lão thiên quân than thở một tiếng.
” Bất quá, một phàm nhân, chung quy chịu không nổi lực phản niệm cực đại mà thời gian không gian hỗn loạn gây nên, nếu không phải ý niệm hắn chấp nhất quá mức, e rằng đã sớm hồn phi phách tán.”
” Ta nhất định phải cứu hắn.”
” Ngươi đã quyết định sao?”
” Thỉnh phụ thân thành toàn!”
Thanh âm Lão thiên quân gần trong gang tấc, thanh tuyến bình lặng lại mang theo một chút phiền muộn khôn xiết.
” Ta lúc nhỏ cũng từng hết sức lông bông, nhưng không có can đảm làm giống ngươi, nếu lúc ấy cũng có phần hào khí này của ngươi, ta sẽ không phải tìm khắp tam giới, uổng phí tháng năm.”
” Phụ thân… Cũng có người yêu sao?”
” Ai, đã già rồi, còn nói những thứ đó làm chi.”
Họ đang nói cái gì? Tại sao lại thanh tỉnh như vậy? Lạc Vô Trần muốn mở mắt, lại nặng đến hầu như ngạt thở, cho đến lúc cái thanh âm hiền hậu nhẹ vang lên bên tai.
” Hài tử, ngươi tỉnh.”
Một chút ấm áp theo giữa trán, Lạc Vô Trần mở mắt thấy Lão thiên quân hiền lành nét mặt tươi cười, bất đồng với lạnh lùng xa cách lúc trước, càng mang theo một chút thân thiết cảm thông. Tay lão để trên trán mình, tiên khí ấm áp chậm rãi rót vào cơ thể, cảm giác nồng nàn hạnh phúc.
” Ngươi chịu khổ rồi!”
Lão thiên quân nhẹ nói, khuôn mặt lão là khoan thai từ phụ, khiến người ta nhịn không được muốn dựa vào.
” Liễu Sinh Hương không có chết.”
Lướt qua đầu vai Lão thiên quân, Nguyệt Dương đứng trước mặt hắn, ngữ khí nói chuyện là lạ.
” Gì?”
Bỗng nhiên mở lớn hai mắt, Lạc Vô Trần không thể tin vào tai mình được.
” Hài tử, Liễu Sinh Hương không có chết, hắn sống trong tâm của ngươi, lúc ta thi triển Càn Khôn âm dương thuật dò xét linh hồn ngươi, nếu không phải hắn vẫn che chở tâm mạch của ngươi, chỉ sợ ngươi cũng không chịu nổi.”
Lão thiên quân thở dài.
” Đường sinh mệnh của ba người các ngươi có thể nói là loạn càng thêm loạn, bây giờ tơ hồng cột lấy không chỉ là ngươi cùng Nguyệt Dương, còn một Liễu Sinh Hương nữa, nếu cưỡng chế tách ra, hồn phách ngươi e rằng chịu không nổi.”
” Lão thiên quân vì sao muốn cứu ta?”
Ngọ ngoạy ngồi dậy, Lạc Vô Trần cắn răng, quật cường ẩn nhẫn.
” Không phải ta muốn cứu ngươi, là Nguyệt Dương.”
Quay đầu liếc cái nam nhân đứng như tượng đá, Lão thiên quân cười hờ hững.
” Vô Trần, ngươi có muốn có được hạnh phúc?”
” Hạnh phúc?”
Mờ mịt lặp lại một lần nữa, Lạc Vô Trần bỗng nhiên cười, cười đến huyết khí dâng lên, một ngụm máu tươi phun thẳng ra, khóe miệng có chút vệt máu đỏ sẫm, hắn cúi đầu, thanh âm bình lặng.
” Ta hẳn là sắp chết.”
Không khí tràn ngập trầm lặng đạm đạm, lặng lẽ thừa nhận sự thật. Nguyệt Dương muốn nói lại thôi, Lạc Vô Trần lại toàn bộ gom vào mắt, nhấc lên một mạt cười trào phúng.
” Nguyệt Dương quân, ta bất quá là một phàm nhân, ngươi căn bản không cần vì ta hao phí một thân tiên lực, để ta tự sinh tự diệt là được.”
” Vô Trần, ngươi tội tình gì?”
Thân thể bỗng nhiên được ôm chặt lấy, cái ôm ấm áp, còn mang chỗ dựa ấm áp, khiến người ta an tâm. Nguyệt Dương cúi đầu lau máu tươi bên miệng hắn, đáy mắt đau thương.
” Bởi vì ta không phải Liễu Sinh Hương sao?”
Tựa vào vai Nguyệt Dương, bờ vai thiếu niên còn chưa đủ trưởng thành lúc này run nhẹ, mềm đến quyện như vậy, như muốn đem hắn nhu tiến vào huyết nhục. Đáy lòng tràn đầy ý ấm cùng đau tâm, hung hăng làm khóe mắt ướt át, Lạc Vô Trần gắt gao nhắm chặt hai mắt, lại không thể ngăn cản chất lỏng trong suốt theo hai bên má chảy xuống, đúng là vẫn còn rơi lệ được, nóng đến cháy linh hồn người.
” Vô Trần, bất nhiễm phàm trần, cũng chỉ có ngươi mới xứng với Nguyệt nhi của ta.”
Lão thiên quân nhìn phía vạn điểm tinh tú ngoài cửa sổ, sáng ngời trong vắt, nơi này là tiên cảnh thiên thượng hay là cái gọi là thiên nhai đây?
Thiên thượng có hoa tên Vong Hương, sinh giữa biển trời, Bồng Lai tiên sơn. Tụ linh khí thiên địa vạn vật, hưởng tôn sùng chúng tiên thiên giới, ba vạn năm nở hoa, giữa chiều tối héo tàn, mỗi lần hoa nở, tất có Như Lai đích thân tới, hóa hàng vạn hàng nghìn tiên nữ tấu nhạc giáng phúc, Đông Phương ngọc đế, Nam Hải quan âm, ai cũng gắng sức đến đây, ngắm hoa luyến tiếc. Tiên gia nếu có thể ngửi thấy mùi hương này, thì đạt lên trăm năm tiên lực, phàm nhân ngửi thấy thì muôn đời phúc trạch. Tiên nhân muốn có Vong Hương, nhưng đất trời biến đổi thành vạn vật muôn trượng, thế nhân muốn có Vong Hương, nhưng lực đạo cày nát núi sông bao trùm núi Ngũ nhạc. Vong Hương thực hiện bất cứ nguyện vọng của bất kỳ ai, bất luận là người, là tiên hay quỷ, cũng đều có ước muốn.
Phật tổ vì thế cầu nguyện với Vong Hương, bảo vệ ba vạn năm hòa bình nhân gian thiên thượng.
Đêm trăng, tinh tú lóe sáng, Lão thiên quân áo trắng tóc trắng đứng dưới bầu trời Nguyệt Ly Cung, gió thổi y sam phần phật rung động, một già một trẻ đều có nỗi cô đơn riêng.
” Vong Hương?”
” Không sai. Cũng chỉ có Vong Hương mới có thể cứu hắn.”
” Nhưng Vong Hương ba ngàn năm mới có thể nở hoa.”
Nguyệt Dương trầm ngâm do dự, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó ngẩng mạnh đầu. Lão thiên quân cười hiểu ý, nói tiếp.
” Nguyệt nhi cũng biết hoa nở lúc Như Lai giá lâm, Thiên đế thiết yến, chúng tiên gia tụ tập một nơi, đến lúc đó dù ngươi có là con cháu chính thống của Nữ Oa tộc, pháp lực cao thâm, nhiều nhất cũng chỉ có thể ngắm hoa ngửi vị, với năng lực của ngươi có thể bắt được Vong Hương sao?”
” Hài nhi hiểu rõ. Cho nên hài nhi nguyện đánh cắp Vong Hương hoa, lấy ba ngàn năm tu vi đổi kỳ hoa nở này, thỉnh phụ thân giúp ta một tay!”
” Ngươi không đổi ý?”
” Dứt khoát.”
” Ngươi cũng biết xâm phạm Vong Hương, nghịch thiên mà đi, một thân tiên cốt cũng không giữ được, huống chi một khi tu vi tan hết, nhẹ thì hóa thành phàm nhân, nặng thì hồn phi phách tán, dù nguyện vọng được thực hiện chỉ sợ cũng không cứu được tính mạng của ngươi.”
Thanh âm Lão thiên quân rốt cuộc trộn lẫn một chút đau thương phàm trần, lão nhìn Nguyệt Dương trẻ tuổi, địa vị tôn sùng, ngạo khí lãnh tình, lại chết cũng muốn đem một hồi yêu hận khắc vào xương cốt, yêu thẳng thắn, yêu đơn giản, cũng yêu sâu sắc nhất.
” Nếu ta chết, hắn sẽ mãi mãi nhớ ta!”
Trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Nguyệt Dương vắt ngang ý cười đạm đạm. Ta cho hắn tính mạng, làm hắn vì ta mà sống, khiến hắn vĩnh viễn cũng không thể gạt bỏ hình bóng của ta. Nguyệt Dương cao ngạo, từ trước tới giờ vẫn chưa từng bại. Lúc này đây, y còn muốn thắng, lấy tính mạng của mình làm tiền đặt cược, để hắn yêu mình, để hắn vì không quý trọng mình mà cả đời thống khổ. Tơ hồng trên tay hơi kéo kéo, là lòng hắn đang đau sao? Hắn có thể cảm nhận được suy nghĩ của riêng Nguyệt Dương không? Dù biết, hắn căn bản cũng vô lực xoay chuyển đất trời.
Khiến cho ngươi hối hận, Lạc Vô Trần, phàm nhân đa sầu đa cảm, phàm nhân yếu ớt tuyệt tình, phàm nhân chỉ là phàm nhân, vĩnh viễn sẽ không hiểu được quyết tâm của ta, dù sông cạn đá mòn, Trường Giang và Hoàng Hà ngừng chảy, ta cũng muốn làm ngươi thống khổ hối hận một đời một kiếp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook