Ma Vương Ta Muốn Công Ngươi
-
Chương 63
Xin đừng yêu ta…
Tơ nhân duyên, vô luận là người hay quỷ, sống hay chết, chỉ cần đã chặt chẽ buộc định, dù trên trời dưới đất, luân hồi chuyển sinh, cũng không thể cắt đứt một sợi chỉ ràng buộc kia.
Thế nhân luôn coi nhẹ nhân duyên, mà hồng trần thế tục một khi đã lây nhiễm quá nhiều dục niệm, thì dù có là tơ hồng nhân duyên tình cứng hơn kim cũng buộc không được cái nhân tâm tranh danh đoạt lợi.
” Kéo tơ hồng?”
Nguyệt lão chớp chớp mắt, một đôi mắt hạch đào trái nhìn nhìn phải ngó ngó, một lạnh lùng cười nhạo, một băng sương đầy mặt, thấy thế nào cũng như vợ chồng cãi nhau, mình ở giữa thì giống y cái bánh bao trên ***g hấp, rõ là đáng thương.
” Nguyệt lão, ngươi làm hay không?”
Sự kiên nhẫn của Nguyệt Dương trước giờ hữu hạn, một đôi mắt hàn băng ngưng tụ lạnh lùng quét qua, Nguyệt lão ngay cả đáy lòng cũng đang run.
” Thiên quân lên tiếng, tiểu lão há lại có lý cãi lời!”
Run ngón tay tính tính, Nguyệt lão lặng lẽ liếc Nguyệt Dương một cái, vẫn bộ dáng bất cận nhân tình như vậy, không phải chỉ mới ăn mấy khối điểm tâm của y sao, sớm biết vậy ăn nhiều thêm chút nữa. Phải biết kéo tơ hồng cho thần tiên chính là tội lỗi đại bất kính, Thần quân thiên thượng cao quý vô cùng, nếu động phàm tâm liền phải hạ phàm lãnh kiếp. Ngày thường, một sợi tơ hồng, phần lớn chỉ là trò bịp lừa người, làm người ta ý loạn tình mê một trận, sau đó đột ngột tỉnh táo lại, Nguyệt lão thì âm thầm cười đến bụng cũng muốn bể.
Hiện giờ trò đùa đến giới hạn, Thiên đế vì chuyện Kim Đồng Ngọc Nữ trách phạt lão không ít, lúc này đây không phải tự mình muốn chết sao? Ai ai thở dài, Nguyệt lão đáng thương chớp mắt, chỉ có thể ngoan ngoãn tính nhân duyên cho bọn họ, ngón tay cao thấp lên xuống, trên khuôn mặt vốn đáng thương lại dần ngưng trọng, cuối cùng thét ra một tiếng kinh hãi, ngừng bấm đốt ngón tay, hai mắt nhìn Lạc Vô Trần thẳng tắp.
” Ngươi, ngươi rốt cuộc là cái gì?”
” Ha ha, ngay cả ngươi cũng tính không được sao?”
Lạc Vô Trần vẫn ung dung sửa sửa vạt áo, trên cái cổ trắng nõn có một đạo hồng ngân diễm lệ, đương nhiên do Nguyệt Dương cắn, bại lộ rõ ràng như vậy, tăng thêm một phần phong tình.
” Ngươi trên người lệ khí quá nặng, hồn phách hư vô, căn bản không phải người của thế giới này.”
” Ta biết.”
Nguyệt Dương trả lời rất kiên quyết.
” Cho nên ta cần tơ hồng của ngươi.”
Tơ nhân duyên màu đỏ, một khi đã thắt thì rất khó mở ra lại.
Khó mở ra lại? Khóe miệng Lạc Vô Trần gợi lên một độ cong, Nguyệt Dương có phải thật sự yêu thương hắn không? Đôi khi, có được một người, chính là phải trả ra tâm của mình.
” Nguyệt Dương, ngươi sẽ hối hận.”
Lạc Vô Trần cười nhẹ, vân đạm phong khinh như vậy, tựa hồ không đem bất cứ kẻ nào nhìn vào mắt, chuyện gì cũng không thể gợi lên một chút gợn sóng kinh động.
Càng như thế, lại càng khiến người ta muốn có được!
Nguyệt Dương muốn cái gì, chưa từng không đạt được cái đó.
Trong tam giới, chúng sinh luân hồi, hư vô mờ mịt, năm tháng tựa thoi đưa. Trăm ngàn năm cô đơn tịch mịch, chung quy vẫn cần có một người, một việc, chậm rãi lấp vào chỗ trống trong lòng. Thần sắc Nguyệt Dương hơi thản nhiên nhu hoãn, có chút hình ảnh mơ hồ chung quy vẫn quanh quẩn trong đầu, phảng phất như mình từng hạ phàm, phảng phất như mình từng yêu qua, nhưng hình như lại là chuyện thật lâu về sau, mọi thứ, chung quy đều kỳ quái tái hiện trên người Lạc Vô Trần, cho nên mới chấp nhất như vậy, mới có thể nắm chặt không buông.
” Thiên quân, tơ hồng một khi đã kết, không thể đổi ý nữa, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?”
Nguyệt lão ngưng trọng nhìn Lạc Vô Trần, người này, thật sự đáng để làm như vậy sao? Lạc Vô Trần không thân thể, càng không nói đến chuyện ban hắn tiên cốt, kéo dây như thế chẳng phải là rối loạn thiên lý thường luân sao.
” Ân.”
Không mang theo nửa điểm đổi ý, Thần quân thiên thượng còn không bằng một đời nhân sinh có tư có vị, bản thân sớm đã chán ghét cuộc sống nhàm chán này, thế gian cũng tốt, ít ra không có sự thanh lãnh cô tịch của Nguyệt Ly Cung. Chỉ sợ lão nhân vân du mà biết sẽ tức tới chết luôn.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên cái người bạch y phiêu dật. Thần sắc lạnh lùng đồng dạng, thân ảnh cao ngạo đồng dạng, cung chủ Nguyệt Ly Cung, truyền nhân Nữ Oa thị thượng cổ, phụ thân của mình. Từ khi bắt đầu có trí nhớ liền không thấy mặt người bao nhiêu, thần lữ thiên thượng, từ trước tới giờ đều là nhân duyên thiên định, nếu có chút làm trái, đó là nghịch thiên, chuyện phụ thân chưa làm qua, y thật muốn thử xem sao.
Một sợi dây đỏ tươi, cực kỳ giống hỉ phục tân nương, đỏ chói, cột vào trên khớp xương ngón tay dài mảnh có chút tái nhợt, một cỗ cảm giác ấm ấm chảy vào đáy lòng, Lạc Vô Trần hít sâu một hơi, cái loại cảm giác kỳ quái này, khiến người ta tâm động, hình như là cái gì đó trân quý nhất kiếp này, rốt cuộc luyến tiếc chia tách. Tơ nhân duyên lẳng lặng quấn lên ngón tay, sau đó bỗng nhiên biến mất không thấy nữa, chỉ có xúc cảm trên ngón tay mới khiến người ta cảm thấy đó quả thật có dây cột lấy.
” Tơ nhân duyên một khi kết rồi chính là đời này kiếp này đến chết không thay, dù thế gian luân hồi cũng không thể cắt đứt ràng buộc, trừ phi tan thành khói bụi.”
Nguyệt lão thở thật dài.
” Thiên quân là hậu duệ thiên thượng cao quý, cần gì phải như vậy?”
” Ngươi nói đủ chưa?”
Nguyệt Dương đang cười, ấm áp như xuân phong tháng ba, y cảm nhận được một cỗ khí tức kiềm chế lại dè dặt, là tâm tư của Lạc Vô Trần sao, hoá ra đúng là một người yếu ớt như vậy, cũng được, để y hảo hảo yêu thương hắn đi, khó khống chế vui sướng từ đáy lòng. Nụ cười nơi khóe miệng Nguyệt Dương lại làm Nguyệt lão bên cạnh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, người từ trước tới giờ vui giận không hiện hoá ra khi cười rộ lên lại kinh khủng đến thế.
” Nguyệt Dương, ngươi quá nghịch ngợm!”
Thanh âm rất cao rất xa, vang vang trong bầu trời bát ngát, mang áp bức nói không nên lời, và, bình lặng.
Gió trong vườn đột ngột cuồng lộng, hoa tươi rực rỡ bay lượn đầy trời, múa ra một trận phồn hoa, hoa rơi, gió lặng, lão nhân bạch y như tuyết đứng giữa khóm hoa, cao quý đến không thể nhìn thẳng, đây chính là Thần quân thiên thượng sao, hoa quang như vậy, làm Lạc Vô Trần hồn phách đơn bạc khó có thể chịu đựng, ngay lúc sắp phải tan ra, một bàn tay, còn mang nhiệt độ ấm áp nắm chặt lấy hắn, giương mắt, bên mặt Nguyệt Dương ngưng trọng chưa từng thấy, đáy mắt vạn năm tuyết bay nổi lên một trận gợn sóng, là muốn bảo vệ hắn sao? Đáy lòng bỗng nhiên mềm nhũn, đối diện ánh mắt Nguyệt Dương vọng tới, đáy mắt còn ý cười nhạt nhạt, đều không ở trong lời.
” Phụ thân.”
Nguyệt Dương lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, thần sắc thản nhiên, cao ngạo như vậy, cùng cái bạch y lão nhân kia không có gì khác biệt, chỉ là tăng thêm một chút kiêu căng cùng ngây ngô niên thiếu, quật cường khiến người ta phải tiếc thương.
” Nguyệt Dương, ngươi chung quy vẫn đi bước này.”
Chòm râu hoa râm của lão nhân vũ động theo gió, tựa hồ hiền hậu, lại tựa hồ vô tình, có lẽ lão vốn là một người tuyệt tình tuyệt tâm.
” Dù không có người này, ngươi cũng sẽ phản kháng ta sao?”
Ánh mắt thản nhiên của lão nhân nhẹ đảo qua Lạc Vô Trần, là ảo giác sao, một khắc kia sao lại có hàn ý băng lãnh xâm nhập cốt tủy, lão nhân khẽ nhíu mày, người này, có lẽ thật sự không đơn giản.
” Phụ thân, ngươi đã biết, hài nhi liền không muốn nhiều lời, chỉ hy vọng phụ thân có thể thành toàn.”
Nguyệt Dương gắt gao nắm chặt tay Lạc Vô Trần, không dao động.
Không lâu trước đó, cũng có người nắm tay hắn như vậy, kiên định nói không rời không bỏ. Lạc Vô Trần khẽ cười gượng, nhưng mà người kia rốt cuộc đi đến nơi nào? Hắn hiện tại phải làm sao để lựa chọn đây?
” Ngươi…”
Đôi mắt híp lại của lão nhân dần mở, ánh mắt tựa hàn quang, phảng phất như đâm xuyên qua nội tâm.
” Hài tử, Nguyệt Dương đối với ngươi chung quy là thật tâm, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn hủy hắn?”
Quả nhiên lão nhân này chỉ liếc nhìn liền xuyên thấu tâm hắn.
” Lão thiên quân nhìn rõ mọi việc. Nguyệt Dương mặc dù đối với ta không tệ, nhưng tâm ta sớm đã có chỗ, phần tình này chỉ có thể phụ lòng.”
Lòng bàn tay Lạc Vô Trần bị ép chặt, xiết đến phảng phất như muốn bóp nát xương cốt hắn, trên mặt Nguyệt Dương cũng một mảnh bình lặng, biển cuồng sóng dữ dưới vẻ bình lặng luôn mang mùi vị tuyệt vọng, Lạc Vô Trần hiểu rõ, hiểu rõ đến cực hạn.
Trên mặt là nụ cười lười biếng, cuồng cuồng vô vị giống Liễu Sinh Hương, Lạc Vô Trần nâng tay sửa sửa tóc rũ bên mặt, lại thình lình bị người bắt lấy cổ tay, lão nhân làm thế nào đi tới trước mặt, lại làm thế nào bắt được mình, lão bắt lấy tay là để ngăn chặn hắn bất ngờ làm loạn sao, không ngờ mới sơ suất thế liền bị bắt được. Một cỗ khí tức lạnh lẽo từ cổ tay lan ra, mà Nguyệt Dương chỉ lạnh lùng bất động thanh sắc, ha hả, dù sao cũng là phụ tử, còn biết cái gì gọi là cùng chung kẻ thù.
Trong tâm cực kỳ khó chịu, giống như có một con sâu bò vào trong lòng, chậm rãi gặm nuốt. Lạc Vô Trần muốn vùng vẫy, thân thể lại bị hai phụ tử này gắt gao cầm cố, ngay cả động một đầu ngón tay cũng không thể. Thật lạnh, lạnh đến hắn sắp mất đi tri giác, trên tay kia lại truyền đến độ ấm làm hắn không thể ngủ đi, phảng phất như người chìm trong nước cuối cùng bắt được một cọng rơm rạ cứu mạng, Lạc Vô Trần tựa vào ngực Nguyệt Dương, sắc mặt tái nhợt, cảm giác băng lãnh như muốn đem cả linh hồn hắn gặm mòn sạch sẽ.
” Đừng sợ, tức khắc sẽ xong!”
Thanh âm Nguyệt Dương như từ đám mây bay tới, mênh mông vời vợi phảng phất như từ bầu trời.
Đừng sợ, sợ cái gì, họ muốn làm cái gì? Tại sao? Là mình phải chết sao? Lạc Vô Trần muốn cười, cười vui vẻ, Nguyệt Dương, ta thật sự không muốn tổn thương ngươi, nếu ta chết liền có thể giải trừ thống khổ cho ngươi, vậy để ta lẳng lặng chết đi đi, không cần lo cho ta, xin đừng yêu ta, Liễu Sinh Hương, ngươi cũng vậy, hảo hảo sống tiếp đi!
Tơ nhân duyên, vô luận là người hay quỷ, sống hay chết, chỉ cần đã chặt chẽ buộc định, dù trên trời dưới đất, luân hồi chuyển sinh, cũng không thể cắt đứt một sợi chỉ ràng buộc kia.
Thế nhân luôn coi nhẹ nhân duyên, mà hồng trần thế tục một khi đã lây nhiễm quá nhiều dục niệm, thì dù có là tơ hồng nhân duyên tình cứng hơn kim cũng buộc không được cái nhân tâm tranh danh đoạt lợi.
” Kéo tơ hồng?”
Nguyệt lão chớp chớp mắt, một đôi mắt hạch đào trái nhìn nhìn phải ngó ngó, một lạnh lùng cười nhạo, một băng sương đầy mặt, thấy thế nào cũng như vợ chồng cãi nhau, mình ở giữa thì giống y cái bánh bao trên ***g hấp, rõ là đáng thương.
” Nguyệt lão, ngươi làm hay không?”
Sự kiên nhẫn của Nguyệt Dương trước giờ hữu hạn, một đôi mắt hàn băng ngưng tụ lạnh lùng quét qua, Nguyệt lão ngay cả đáy lòng cũng đang run.
” Thiên quân lên tiếng, tiểu lão há lại có lý cãi lời!”
Run ngón tay tính tính, Nguyệt lão lặng lẽ liếc Nguyệt Dương một cái, vẫn bộ dáng bất cận nhân tình như vậy, không phải chỉ mới ăn mấy khối điểm tâm của y sao, sớm biết vậy ăn nhiều thêm chút nữa. Phải biết kéo tơ hồng cho thần tiên chính là tội lỗi đại bất kính, Thần quân thiên thượng cao quý vô cùng, nếu động phàm tâm liền phải hạ phàm lãnh kiếp. Ngày thường, một sợi tơ hồng, phần lớn chỉ là trò bịp lừa người, làm người ta ý loạn tình mê một trận, sau đó đột ngột tỉnh táo lại, Nguyệt lão thì âm thầm cười đến bụng cũng muốn bể.
Hiện giờ trò đùa đến giới hạn, Thiên đế vì chuyện Kim Đồng Ngọc Nữ trách phạt lão không ít, lúc này đây không phải tự mình muốn chết sao? Ai ai thở dài, Nguyệt lão đáng thương chớp mắt, chỉ có thể ngoan ngoãn tính nhân duyên cho bọn họ, ngón tay cao thấp lên xuống, trên khuôn mặt vốn đáng thương lại dần ngưng trọng, cuối cùng thét ra một tiếng kinh hãi, ngừng bấm đốt ngón tay, hai mắt nhìn Lạc Vô Trần thẳng tắp.
” Ngươi, ngươi rốt cuộc là cái gì?”
” Ha ha, ngay cả ngươi cũng tính không được sao?”
Lạc Vô Trần vẫn ung dung sửa sửa vạt áo, trên cái cổ trắng nõn có một đạo hồng ngân diễm lệ, đương nhiên do Nguyệt Dương cắn, bại lộ rõ ràng như vậy, tăng thêm một phần phong tình.
” Ngươi trên người lệ khí quá nặng, hồn phách hư vô, căn bản không phải người của thế giới này.”
” Ta biết.”
Nguyệt Dương trả lời rất kiên quyết.
” Cho nên ta cần tơ hồng của ngươi.”
Tơ nhân duyên màu đỏ, một khi đã thắt thì rất khó mở ra lại.
Khó mở ra lại? Khóe miệng Lạc Vô Trần gợi lên một độ cong, Nguyệt Dương có phải thật sự yêu thương hắn không? Đôi khi, có được một người, chính là phải trả ra tâm của mình.
” Nguyệt Dương, ngươi sẽ hối hận.”
Lạc Vô Trần cười nhẹ, vân đạm phong khinh như vậy, tựa hồ không đem bất cứ kẻ nào nhìn vào mắt, chuyện gì cũng không thể gợi lên một chút gợn sóng kinh động.
Càng như thế, lại càng khiến người ta muốn có được!
Nguyệt Dương muốn cái gì, chưa từng không đạt được cái đó.
Trong tam giới, chúng sinh luân hồi, hư vô mờ mịt, năm tháng tựa thoi đưa. Trăm ngàn năm cô đơn tịch mịch, chung quy vẫn cần có một người, một việc, chậm rãi lấp vào chỗ trống trong lòng. Thần sắc Nguyệt Dương hơi thản nhiên nhu hoãn, có chút hình ảnh mơ hồ chung quy vẫn quanh quẩn trong đầu, phảng phất như mình từng hạ phàm, phảng phất như mình từng yêu qua, nhưng hình như lại là chuyện thật lâu về sau, mọi thứ, chung quy đều kỳ quái tái hiện trên người Lạc Vô Trần, cho nên mới chấp nhất như vậy, mới có thể nắm chặt không buông.
” Thiên quân, tơ hồng một khi đã kết, không thể đổi ý nữa, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?”
Nguyệt lão ngưng trọng nhìn Lạc Vô Trần, người này, thật sự đáng để làm như vậy sao? Lạc Vô Trần không thân thể, càng không nói đến chuyện ban hắn tiên cốt, kéo dây như thế chẳng phải là rối loạn thiên lý thường luân sao.
” Ân.”
Không mang theo nửa điểm đổi ý, Thần quân thiên thượng còn không bằng một đời nhân sinh có tư có vị, bản thân sớm đã chán ghét cuộc sống nhàm chán này, thế gian cũng tốt, ít ra không có sự thanh lãnh cô tịch của Nguyệt Ly Cung. Chỉ sợ lão nhân vân du mà biết sẽ tức tới chết luôn.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên cái người bạch y phiêu dật. Thần sắc lạnh lùng đồng dạng, thân ảnh cao ngạo đồng dạng, cung chủ Nguyệt Ly Cung, truyền nhân Nữ Oa thị thượng cổ, phụ thân của mình. Từ khi bắt đầu có trí nhớ liền không thấy mặt người bao nhiêu, thần lữ thiên thượng, từ trước tới giờ đều là nhân duyên thiên định, nếu có chút làm trái, đó là nghịch thiên, chuyện phụ thân chưa làm qua, y thật muốn thử xem sao.
Một sợi dây đỏ tươi, cực kỳ giống hỉ phục tân nương, đỏ chói, cột vào trên khớp xương ngón tay dài mảnh có chút tái nhợt, một cỗ cảm giác ấm ấm chảy vào đáy lòng, Lạc Vô Trần hít sâu một hơi, cái loại cảm giác kỳ quái này, khiến người ta tâm động, hình như là cái gì đó trân quý nhất kiếp này, rốt cuộc luyến tiếc chia tách. Tơ nhân duyên lẳng lặng quấn lên ngón tay, sau đó bỗng nhiên biến mất không thấy nữa, chỉ có xúc cảm trên ngón tay mới khiến người ta cảm thấy đó quả thật có dây cột lấy.
” Tơ nhân duyên một khi kết rồi chính là đời này kiếp này đến chết không thay, dù thế gian luân hồi cũng không thể cắt đứt ràng buộc, trừ phi tan thành khói bụi.”
Nguyệt lão thở thật dài.
” Thiên quân là hậu duệ thiên thượng cao quý, cần gì phải như vậy?”
” Ngươi nói đủ chưa?”
Nguyệt Dương đang cười, ấm áp như xuân phong tháng ba, y cảm nhận được một cỗ khí tức kiềm chế lại dè dặt, là tâm tư của Lạc Vô Trần sao, hoá ra đúng là một người yếu ớt như vậy, cũng được, để y hảo hảo yêu thương hắn đi, khó khống chế vui sướng từ đáy lòng. Nụ cười nơi khóe miệng Nguyệt Dương lại làm Nguyệt lão bên cạnh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, người từ trước tới giờ vui giận không hiện hoá ra khi cười rộ lên lại kinh khủng đến thế.
” Nguyệt Dương, ngươi quá nghịch ngợm!”
Thanh âm rất cao rất xa, vang vang trong bầu trời bát ngát, mang áp bức nói không nên lời, và, bình lặng.
Gió trong vườn đột ngột cuồng lộng, hoa tươi rực rỡ bay lượn đầy trời, múa ra một trận phồn hoa, hoa rơi, gió lặng, lão nhân bạch y như tuyết đứng giữa khóm hoa, cao quý đến không thể nhìn thẳng, đây chính là Thần quân thiên thượng sao, hoa quang như vậy, làm Lạc Vô Trần hồn phách đơn bạc khó có thể chịu đựng, ngay lúc sắp phải tan ra, một bàn tay, còn mang nhiệt độ ấm áp nắm chặt lấy hắn, giương mắt, bên mặt Nguyệt Dương ngưng trọng chưa từng thấy, đáy mắt vạn năm tuyết bay nổi lên một trận gợn sóng, là muốn bảo vệ hắn sao? Đáy lòng bỗng nhiên mềm nhũn, đối diện ánh mắt Nguyệt Dương vọng tới, đáy mắt còn ý cười nhạt nhạt, đều không ở trong lời.
” Phụ thân.”
Nguyệt Dương lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, thần sắc thản nhiên, cao ngạo như vậy, cùng cái bạch y lão nhân kia không có gì khác biệt, chỉ là tăng thêm một chút kiêu căng cùng ngây ngô niên thiếu, quật cường khiến người ta phải tiếc thương.
” Nguyệt Dương, ngươi chung quy vẫn đi bước này.”
Chòm râu hoa râm của lão nhân vũ động theo gió, tựa hồ hiền hậu, lại tựa hồ vô tình, có lẽ lão vốn là một người tuyệt tình tuyệt tâm.
” Dù không có người này, ngươi cũng sẽ phản kháng ta sao?”
Ánh mắt thản nhiên của lão nhân nhẹ đảo qua Lạc Vô Trần, là ảo giác sao, một khắc kia sao lại có hàn ý băng lãnh xâm nhập cốt tủy, lão nhân khẽ nhíu mày, người này, có lẽ thật sự không đơn giản.
” Phụ thân, ngươi đã biết, hài nhi liền không muốn nhiều lời, chỉ hy vọng phụ thân có thể thành toàn.”
Nguyệt Dương gắt gao nắm chặt tay Lạc Vô Trần, không dao động.
Không lâu trước đó, cũng có người nắm tay hắn như vậy, kiên định nói không rời không bỏ. Lạc Vô Trần khẽ cười gượng, nhưng mà người kia rốt cuộc đi đến nơi nào? Hắn hiện tại phải làm sao để lựa chọn đây?
” Ngươi…”
Đôi mắt híp lại của lão nhân dần mở, ánh mắt tựa hàn quang, phảng phất như đâm xuyên qua nội tâm.
” Hài tử, Nguyệt Dương đối với ngươi chung quy là thật tâm, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn hủy hắn?”
Quả nhiên lão nhân này chỉ liếc nhìn liền xuyên thấu tâm hắn.
” Lão thiên quân nhìn rõ mọi việc. Nguyệt Dương mặc dù đối với ta không tệ, nhưng tâm ta sớm đã có chỗ, phần tình này chỉ có thể phụ lòng.”
Lòng bàn tay Lạc Vô Trần bị ép chặt, xiết đến phảng phất như muốn bóp nát xương cốt hắn, trên mặt Nguyệt Dương cũng một mảnh bình lặng, biển cuồng sóng dữ dưới vẻ bình lặng luôn mang mùi vị tuyệt vọng, Lạc Vô Trần hiểu rõ, hiểu rõ đến cực hạn.
Trên mặt là nụ cười lười biếng, cuồng cuồng vô vị giống Liễu Sinh Hương, Lạc Vô Trần nâng tay sửa sửa tóc rũ bên mặt, lại thình lình bị người bắt lấy cổ tay, lão nhân làm thế nào đi tới trước mặt, lại làm thế nào bắt được mình, lão bắt lấy tay là để ngăn chặn hắn bất ngờ làm loạn sao, không ngờ mới sơ suất thế liền bị bắt được. Một cỗ khí tức lạnh lẽo từ cổ tay lan ra, mà Nguyệt Dương chỉ lạnh lùng bất động thanh sắc, ha hả, dù sao cũng là phụ tử, còn biết cái gì gọi là cùng chung kẻ thù.
Trong tâm cực kỳ khó chịu, giống như có một con sâu bò vào trong lòng, chậm rãi gặm nuốt. Lạc Vô Trần muốn vùng vẫy, thân thể lại bị hai phụ tử này gắt gao cầm cố, ngay cả động một đầu ngón tay cũng không thể. Thật lạnh, lạnh đến hắn sắp mất đi tri giác, trên tay kia lại truyền đến độ ấm làm hắn không thể ngủ đi, phảng phất như người chìm trong nước cuối cùng bắt được một cọng rơm rạ cứu mạng, Lạc Vô Trần tựa vào ngực Nguyệt Dương, sắc mặt tái nhợt, cảm giác băng lãnh như muốn đem cả linh hồn hắn gặm mòn sạch sẽ.
” Đừng sợ, tức khắc sẽ xong!”
Thanh âm Nguyệt Dương như từ đám mây bay tới, mênh mông vời vợi phảng phất như từ bầu trời.
Đừng sợ, sợ cái gì, họ muốn làm cái gì? Tại sao? Là mình phải chết sao? Lạc Vô Trần muốn cười, cười vui vẻ, Nguyệt Dương, ta thật sự không muốn tổn thương ngươi, nếu ta chết liền có thể giải trừ thống khổ cho ngươi, vậy để ta lẳng lặng chết đi đi, không cần lo cho ta, xin đừng yêu ta, Liễu Sinh Hương, ngươi cũng vậy, hảo hảo sống tiếp đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook