Ma Vương Ta Muốn Công Ngươi
-
Chương 45
Nguyệt Dương chi tâm
Luôn bất chợt suy nghĩ, rốt cuộc là thế nhân vì ta, hay ta vì thế nhân, trả giá quá nhiều.
Thích cô độc, thích sợ hãi, ta thích thưởng thức từng loại cảm xúc trong cuộc sống, cảm xúc thăng trầm, luôn ở nhân gian mới có, rất nhiều rất đẹp, đẹp như bướm phá kén nhộng.
Tất cả cái đẹp đều có nguyên nhân, đẹp nhất, lừng lẫy nhất, phồn thịnh nhất, đều hình thành trên trụ cột tử vong cùng hủy hoại, toàn bộ sống lại, xuyên qua bi thống cùng tuyệt vọng, thai nghén sinh mệnh cùng tương lai kế tiếp, dùng máu rèn ra sinh mệnh, mới có sắc thái thiên đường cùng tử vong.
Bởi vậy, ta tin, phá hư, hủy diệt, đều là tôn trọng sinh mệnh, đều là theo đuổi cái đẹp.
Tình yêu, thì cần phá hủy, cần xé rách, mới biết than van và quý trọng, mới có thể trọn đời cùng nhau.
Ta yêu hắn, thật sự yêu thương hắn, từ rất nhiều năm trước, hài tử rất nhiều năm trước, hắn vẫn còn nhỏ, ngây ngô quật cường niên thiếu, đứng dưới ánh nắng, ương ương ngạnh ngạnh tổn thương ánh mắt của ta.
Ta nghĩ, đây chính là nhân duyên tìm kiếm mấy trăm năm sao?
Rất nhiều thời điểm, cũng không có nguyên nhân, đơn giản là một ánh mắt, một hành động, chúng ta vẫn có thể chấp nhất mấy tháng, mấy năm, thậm chí cả đời.
Ta chấp nhất hắn, chấp nhất gần như điên cuồng.
Ta không thích thay đổi lịch sử, hồng trần vãng sinh, bỉ ngạn hoa khai, đều là phong cảnh ngoài cửa sổ của ta, trăm năm, như một cái chớp mắt.
Nhưng ta không muốn trở thành khách qua đường. Mỗi người ứng với một cố sự, tối tăm hay hạnh phúc, bình thường hay oanh liệt, nếu như không có, chẳng lẽ không phải quá mức vô vị?
Cho nên, ta thu nhận một cô nhi, ta thích xem diễn, lại không thích diễn, người diễn quá mệt mỏi, xem diễn mới có thể thoải mái vui vẻ, chỉ là, ta thật không ngờ, màn hí kịch tiến hành nhiều năm lại đẩy ta sâu xuống, mãi đến lúc vạn kiếp bất phục.
Trúc Lục Sinh, khởi đầu của hí kịch, là một cảnh đặc sắc do ta bố trí, hài tử này lớn lên trong cô đơn cùng tuyệt vọng, võ công, tài văn, diện mạo, đều phát ra hào quang trong bóng tối tàn khốc. Y là đứa con của bóng tối, có được mọi thứ, hủy diệt mọi thứ, dùng kiếm của y cắt qua màn sân khấu hòa bình.
Y vẫn luôn làm rất tốt, có dã tâm, có đầu óc, có dục vọng, nhưng chính dục vọng, mới là vết thương trí mệnh của y, điểm này ta chưa bao giờ sửa chữa. Ta thấy bọn họ trù tính âm mưu, nhìn cái nam nhân gọi là ma vương, cũng bàng quan lãnh nhãn như ta, có lẽ hắn cũng chán ghét sao, còn muốn nhìn xem phản bội rốt cuộc là tư vị gì.
Một kẻ thú vị, từ thú vị ban đầu, ai biết được ai sẽ có được tâm ai?
Tranh đoạt là bi kịch vĩnh viễn không ngừng nghỉ, ta hài hước nhìn, lại dần dần đau lòng, không muốn để hắn cảm thấy thống khổ, chung quy, cái loại mỹ lệ đó quá mức tuyệt vọng, tuyệt vọng vì phản bội, tuyệt vọng vì âm mưu. Cho nên, Lạc Vô Trần, ta chỉ muốn ngươi sống bình thường đơn giản.
Nhưng bi thương quá nhiều trên thế giới, tuyệt vọng hoang vu, cuối cùng, ngươi vẫn sẽ hóa thành một vốc đất vàng trong phàm trần lầy lội, bỏ lại một mình ta sao?
Cho nên, để ngươi theo thiên mệnh luân hồi, biến mất trong cát bụi, còn không bằng vĩnh viễn sống trong tâm ta, vĩnh viễn chúng ta bầu bạn.
Sống trong tâm của Nguyệt Dương này.
Luôn bất chợt suy nghĩ, rốt cuộc là thế nhân vì ta, hay ta vì thế nhân, trả giá quá nhiều.
Thích cô độc, thích sợ hãi, ta thích thưởng thức từng loại cảm xúc trong cuộc sống, cảm xúc thăng trầm, luôn ở nhân gian mới có, rất nhiều rất đẹp, đẹp như bướm phá kén nhộng.
Tất cả cái đẹp đều có nguyên nhân, đẹp nhất, lừng lẫy nhất, phồn thịnh nhất, đều hình thành trên trụ cột tử vong cùng hủy hoại, toàn bộ sống lại, xuyên qua bi thống cùng tuyệt vọng, thai nghén sinh mệnh cùng tương lai kế tiếp, dùng máu rèn ra sinh mệnh, mới có sắc thái thiên đường cùng tử vong.
Bởi vậy, ta tin, phá hư, hủy diệt, đều là tôn trọng sinh mệnh, đều là theo đuổi cái đẹp.
Tình yêu, thì cần phá hủy, cần xé rách, mới biết than van và quý trọng, mới có thể trọn đời cùng nhau.
Ta yêu hắn, thật sự yêu thương hắn, từ rất nhiều năm trước, hài tử rất nhiều năm trước, hắn vẫn còn nhỏ, ngây ngô quật cường niên thiếu, đứng dưới ánh nắng, ương ương ngạnh ngạnh tổn thương ánh mắt của ta.
Ta nghĩ, đây chính là nhân duyên tìm kiếm mấy trăm năm sao?
Rất nhiều thời điểm, cũng không có nguyên nhân, đơn giản là một ánh mắt, một hành động, chúng ta vẫn có thể chấp nhất mấy tháng, mấy năm, thậm chí cả đời.
Ta chấp nhất hắn, chấp nhất gần như điên cuồng.
Ta không thích thay đổi lịch sử, hồng trần vãng sinh, bỉ ngạn hoa khai, đều là phong cảnh ngoài cửa sổ của ta, trăm năm, như một cái chớp mắt.
Nhưng ta không muốn trở thành khách qua đường. Mỗi người ứng với một cố sự, tối tăm hay hạnh phúc, bình thường hay oanh liệt, nếu như không có, chẳng lẽ không phải quá mức vô vị?
Cho nên, ta thu nhận một cô nhi, ta thích xem diễn, lại không thích diễn, người diễn quá mệt mỏi, xem diễn mới có thể thoải mái vui vẻ, chỉ là, ta thật không ngờ, màn hí kịch tiến hành nhiều năm lại đẩy ta sâu xuống, mãi đến lúc vạn kiếp bất phục.
Trúc Lục Sinh, khởi đầu của hí kịch, là một cảnh đặc sắc do ta bố trí, hài tử này lớn lên trong cô đơn cùng tuyệt vọng, võ công, tài văn, diện mạo, đều phát ra hào quang trong bóng tối tàn khốc. Y là đứa con của bóng tối, có được mọi thứ, hủy diệt mọi thứ, dùng kiếm của y cắt qua màn sân khấu hòa bình.
Y vẫn luôn làm rất tốt, có dã tâm, có đầu óc, có dục vọng, nhưng chính dục vọng, mới là vết thương trí mệnh của y, điểm này ta chưa bao giờ sửa chữa. Ta thấy bọn họ trù tính âm mưu, nhìn cái nam nhân gọi là ma vương, cũng bàng quan lãnh nhãn như ta, có lẽ hắn cũng chán ghét sao, còn muốn nhìn xem phản bội rốt cuộc là tư vị gì.
Một kẻ thú vị, từ thú vị ban đầu, ai biết được ai sẽ có được tâm ai?
Tranh đoạt là bi kịch vĩnh viễn không ngừng nghỉ, ta hài hước nhìn, lại dần dần đau lòng, không muốn để hắn cảm thấy thống khổ, chung quy, cái loại mỹ lệ đó quá mức tuyệt vọng, tuyệt vọng vì phản bội, tuyệt vọng vì âm mưu. Cho nên, Lạc Vô Trần, ta chỉ muốn ngươi sống bình thường đơn giản.
Nhưng bi thương quá nhiều trên thế giới, tuyệt vọng hoang vu, cuối cùng, ngươi vẫn sẽ hóa thành một vốc đất vàng trong phàm trần lầy lội, bỏ lại một mình ta sao?
Cho nên, để ngươi theo thiên mệnh luân hồi, biến mất trong cát bụi, còn không bằng vĩnh viễn sống trong tâm ta, vĩnh viễn chúng ta bầu bạn.
Sống trong tâm của Nguyệt Dương này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook