Thiếu niên từng tịch mịch

Đêm đang lạnh.

Liêu Quốc Tương vương phủ, đèn sắc tịch liêu.

Đây là một gian thư phòng, ánh nến bập bùng, như mãnh hổ trảo người mà cắn.

” Vương gia.”

Thanh âm rất nhẹ cũng rất lạnh, ám sắc trong thư phòng chính là do thanh âm này mang đến hay sao?

” Ân?”

Người trên ghế miễn cưỡng hô ứng, đôi mắt híp lại có chút lam quang.

” Thuộc hạ đã điều tra rõ thân thế bối cảnh của Lạc Vấn Tâm.”

” Nói.”

” Đây là tư liệu, thỉnh Vương gia xem xét.”

Trong góc tối, một bóng người u ám, xấp tư liệu trong tay lại trắng rành rành.

Không lâu sau, thư phòng lại khôi phục một mảnh yên tĩnh, yên tĩnh rất lạnh lẽo, mãi đến lúc sự yên tĩnh này bị một tiếng cười khẽ cắt đứt.

” A…”

Da Luật Sơn cười với cái gì đó nằm im trên bàn, nụ cười rất hảo sao, tại sao lại cười đến có chút cô đơn?

” Con trai…”

Rõ là hai chữ buồn cười, trong lòng Da Luật Sơn nghĩ, nét cười càng thêm rộng mở.

Lạc Vấn Tâm là con trai hắn.

Tựa hồ mấy năm nay ăn không ít đau khổ.

Cũng đúng thôi, là con trai của Tống quốc Công chúa cùng Liêu Quốc Vương gia, nên đã bị nguyền rủa.

Trong trí nhớ, nữ nhân ấy thiết tha nhìn hắn, trong ánh mắt có hỏa diễm thiêu đốt.

” Thiếu chút nữa thiêu cháy mình.”

Da Luật Sơn than nhẹ.

” Rõ là một nữ nhân nguy hiểm, ngay cả nhi tử sinh ra cũng không thể buông tha ta.”

Không thể không thừa nhận, thật lâu rồi không xuất hiện một người khiến mình cảm thấy hứng thú như vậy.

” Sơn, dẫn thiếp đi, dẫn thiếp đi được không…”

Nữ nhân ấy níu lấy tay áo mình, không có sự quật cường ẩn nhẫn ngày trước, chỉ trần trụi, khát vọng trần trụi, khát vọng nam nhân này có thể cho nàng hạnh phúc, cho nàng hy vọng.

Hy vọng sao, bản thân sớm đã không có gì, còn có thể cho người khác được sao?

Vì thế, lợi dụng sự si tình của nàng, lợi dụng nữ nhân làm chuyện nào cũng không ngu ngốc, cuối cùng ngốc nghếch đem việc quân cơ mật tuỳ tiện báo cho hắn, quân đội nam nhân công phá phòng tuyến Tống quốc như lang như hổ, cuối cùng lại kiêu ngạo hướng hoàng đế Tống quốc nhu nhược khoe khoang, đúng vậy, mọi thứ đều hảo hảo trôi theo kế hoạch, nhưng tại sao mấy năm nay vẫn hơi trống trải, tựa như tâm thiếu một khối.

Không có tâm, còn có thể trống trải hay sao, xem ra mình còn tâm nhỉ, Da Luật Sơn nhìn trang giấy trên bàn, lúc này đây, sẽ không để ngươi chạy thoát.

Không bắt được nữ nhân kia, có con của nàng bầu bạn cũng tốt.

Nhiều năm nay, lần đầu tiên sợ hãi cô độc.

Cô độc, hai chữ rất kỳ quái. Da Luật Sơn không thích có nhược điểm, nhưng đây đã xác xác thực thực trở thành điều hắn sợ nhất.

Con người, theo năm tháng, chung quy vẫn có nhược điểm, không có người hoàn chỉnh vô khuyết, cũng không có cuộc sống vô khuyết hoàn chỉnh. Có nhược điểm mới có gây chiến, mới có thể biết được mình chân chính sống trên đời này, sợ hãi và gây chiến.

” Da Luật Vương gia.”

Thanh âm rất quen thuộc, vang lên đối diện nam nhân.

Da Luật Sơn cười, hôm nay tựa hồ đặc biệt có hứng thú.

” Lạc Vấn Tâm, ngươi đã đến rồi.”

Hài lòng xoay người, để bản thân dựa trên ghế với tư thái thoải mái hơn.

” Ta đang xem tư liệu tuyệt mật Liêu Quốc, ngươi xông tới như vậy, sẽ không là muốn trộm thứ gì đó của nước ta đấy chứ?”

” Mấy thứ đó ta không có hứng thú.”

Bĩu môi không kiên nhẫn, Lạc Vấn Tâm thẳng tắp nhìn trân trân.

” Ta tới tìm ngươi.”

” Nga, ngươi hồi tâm chuyển ý?”

Lơ đãng phóng tư liệu vào trong đống sách, Da Luật Sơn nheo mắt lại, như đang nhìn con mồi trong tay.

” Đúng.”

” Tại sao?”

” Ngươi không phải đã đoán được sao, ta sẽ như ngươi mong muốn, chỉ cần…”

Lạc Vấn Tâm cười lên, mang chút mị ý.

” Chỉ cần ngươi giúp ta giết Trúc Lục Sinh.”

Da Luật Sơn biết Trúc Lục Sinh chính là người cứu Lạc Vấn Tâm lúc bảy tuổi, Lạc Vấn Tâm có thể có hôm nay, Trúc Lục Sinh công không thể thiếu, nhưng nuôi chó cũng phải phòng cẩu, bị cắn ngược lại một cái thì không tốt lắm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương