Trong nháy mắt, thân mình đang chìm xuống của Thiệu Đê Vĩ nhanh chóng được ôm nổi lên mặt nước.

Dưỡng khí cuồn cuộn tràn vào trong cái miệng nhỏ của y, điều này làm cho Thiệu Đê Vĩ đang trong tình trạng thiếu dưỡng khí nghiêm trọng giống như trời hạn gặp mưa, y gắt gao dựa sát vào khuôn ngực rộng lớn bên cạnh, cố gắng hấp thụ không khí từ đôi môi lạnh run kia chuyển vào.

Thiệu Đê Vĩ kinh hồn vuốt ngực, đang muốn mở miệng cảm kích người đã cứu y, nhưng khi nhìn thấy rõ người đó là ai, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đột nhiên đỏ lên......

Nguyên lai người cứu Thiệu Đê Vĩ chính là Ám Dạ.

Đồng thời, y cũng phát hiện đôi ngân mâu mờ mờ ảo ảo của Ám Dạ đang có một tia lửa giận toát ra.

Ám Dạ sinh khí! Vì cái gì? Đê Vĩ buồn bực cắn cắn môi, nhưng lại không có dũng khí hỏi.

Ngay tại khi Thiệu Đê Vĩ suy tư xem nên mở miệng như thế nào thì Ám Dạ đã cúi đầu điên cuồng hôn lên môi y.

Ám Dạ không ngừng dùng sức hút lấy môi cùng lưỡi Đê Vĩ, hắn giống như là nóng lòng nghĩ muốn xác định bảo bối trong lòng ngực vẫn bình yên vô sự, hắn điên cuồng đoạt lấy đôi môi đó, điên cuồng trừng phạt.

Thiệu Đê Vĩ bị hôn đến phát đau, bắt đầu chống đẩy Ám Dạ ra.

Ám Dạ chế trụ lại hai tay Đê Vĩ, càng thêm hôn sâu.

Phải một lát sau, hắn mới buông Thiệu Đê Vĩ ra. Ám Dạ nhìn chăm chú vào vật nhỏ đang thở hổn hển trong lòng, nhớ tới lúc hắn mang tâm tình sảng khoái trở về tẩm cung lại không thấy y đâu, mà khi hắn theo ma khí vật nhỏ tìm được đến đây, kia trước mắt hắn hiện ra tình cảnh......

Một cỗ tê tâm liệt phế đau thật sâu khiến hắn khó thở......

Hắn thật sự không dám tưởng tượng nếu tới chậm một bước, hắn có thể sẽ mất đi vật nhỏ đáng yêu này.

Nghĩ đến đấy, Ám Dạ lại càng ôm chặt vật nhỏ còn đang run rẩy vào lòng, xác định y đích thực không có việc gì.

“Ngươi vì cái gì không biết quý trọng bản thân như vậy? Chẳng lẽ thật sự muốn ta lấy một cái thiết liên đem ngươi gắt gao cột bên người sao?” Ám Dạ âm trầm hỏi.

Nhưng mà hắn không nghĩ rằng, Thiệu Đê Vĩ bỗng dưng đưa hai tay gắt gao ôm chặt cổ hắn, bên tai truyền đến âm thanh từng trận khóc nức nở.

Đê Vĩ khóc khiến Ám Dạ đau lòng.

“Vật nhỏ, ngươi làm sao vậy? Có phải hay không đau ở đâu? Nói cho ta biết, ta giúp ngươi nhìn xem được không?”

Ám Dạ đau lòng muốn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang vùi vào cổ hắn lên, chính là Thiệu Đê Vĩ lại ôm chặt hắn không buông, mà tiếng khóc ngày càng lớn.

Không thể ngăn Đê Vĩ lại, Ám Dạ đành phải vỗ nhẹ lưng y, sau đó còn ôn nhi vỗ về đầu y.

“Đừng khóc, được không? Ngươi khóc làm ta đau lòng.” Ám Dạ thương tiếc ở bên tai Đê Vĩ nỉ non.

“Nói cho ta biết vì cái gì khóc thành như vậy được chứ?”

Thiệu Đê Vĩ nghẹn ngào gật gật đầu, bất quá mặt y vẫn như trước vùi ở trên vai Ám Dạ.

“Bởi vì...... Ta...... Nghĩ đến...... Sẽ không còn được gặp lại ngươi......”

“Vì cái gì nghĩ không thấy được ta liền khóc thương tâm như thế?” Ám Dạ trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ mong chờ, chẳng lẽ......

“Ta nghĩ...... Ta có thể là thích ngươi.” Thiệu Đê Vĩ rốt cục ngẩng đầu, thẹn thùng nhìn Ám Dạ.

“Vào thời điểm ta nghĩ rằng mình sắp chết, người đầu tiên ta nghĩ đến chính là ngươi, hơn nữa...... Hơn nữa......”

Thiệu Đê Vĩ nhỏ giọng dần, mặt cũng ngượng ngùng cúi thấp xuống, cuối cùng thậm chí còn không dám nói nốt, những từ còn lại tất cả đều nuốt vào trong bụng.

Sự bày tỏ của Thiệu Đê Vĩ làm Ám Dạ trong lòng mừng như điên nhảy nhót, nhưng hắn vẫn nhịn không được muốn trêu chọc tiểu tử đang ửng hồng hai gò má bên trong lòng ngực mình.

“Hơn nữa cái gì? Ngươi không nói rõ ràng ta làm sao biết ngươi muốn nói cái gì?” Ám Dạ mỉm cười đùa y.

“Ách...... Ân......” Thiệu Đê Vĩ vẫn quanh co không nói ra lời, hé ra khuôn mặt lúng túng đỏ như lửa nóng.

“Nói a, ta rất muốn biết.” Ám Dạ bắt đầu đối vật nhỏ đơn thuần ngốc nghếch sử dụng thủ đoạn dụ dỗ.

“Ta...... Ta nếu nói, ngươi không được cười ta!”

Thiệu Đê Vĩ thấp giọng năn nỉ Ám Dạ đáp ứng, đôi mắt mở to long lanh như con chó nhỏ giương lên cầu xin Ám Dạ khiến hắn không tự giác mỉm cười, hắn yêu thương hôn lên khoé mắt Thiệu Đê Vĩ, sau đó gật gật đầu.

“Ta...... Ta nghĩ đến hết thảy đêm qua......”

“Còn đau không?” Ám Dạ yêu thương hỏi Thiệu Đê Vĩ, đồng thời đưa tay hướng xuống cổ gian của y.

Động tác thình lình xảy ra khiến Đê Vĩ kinh hô ra tiếng.

“Tay ngươi đang làm cái gì?” Y kích động nhìn Ám Dạ.

“Ta chỉ muốn xác nhận ngươi còn đau không?” Ám Dạ giả dối đối Thiệu Đê Vĩ nháy mắt.

“Không...... Sẽ không......” Thiệu Đê Vĩ cúi đầu nói.

“Thật sự? Ngươi xác định?”

Y thẹn thùng gật đầu.

“Tốt lắm.”

Nhìn thấy Đê Vĩ cam đoan khẳng định như vậy, đôi ngân mâu của Ám Dạ càng thêm sáng rực “Ta muốn ngươi!”

Thiệu Đê Vĩ kinh ngạc mở lớn mắt, còn không biết nên đáp lại như thế nào thì đôi môi đã bị Ám Dạ công chiếm, mà y lại chỉ có thể bất lực “ưm” ra tiếng......

Ám Dạ hung hãn hôn khiến Đê Vĩ lập tức nhuyễn thân thể, y suy yếu rúc vào trong khuôn ngực rộng lớn vững chắc của Ám Dạ, tuỳ ý hắn âu yếm cơ thể mình.

“Dạ...... Ân......” Thiệu Đê Vĩ vươn tay hoàn trụ cổ Ám Dạ.

Buông đôi môi Thiệu Đê Vĩ ra, Ám Dạ hôn lên xương quai xanh vì thở dốc mà phập phồng của y, bàn tay to lại thâm nhập vào nước suối ấm áp để xoa nắn hai tiểu quả thực hồng nhạt trước ngực......

Thiệu Đê Vĩ run rẩy cảm nhận những nụ hôn ôn nhu đang đặt trên cơ thể mình, trước ngực còn được liên tục vuốt ve chơi đùa, hơn nữa trong cơ thể khô nóng...... Rốt cục, dục vọng đã chiến thắng sự e lệ, y không tự chủ được mà thả lỏng thân thể đáp lại.

Kỹ xảo âu yếm cao siêu của Ám Dạ làm Đê Vĩ kìm lòng không đậu dật ra những tiếng rên rỉ sung sướng......

“A...... Ân...... Dạ......”

Trong cơn mê muội, Thiệu Đê Vĩ đồng thời cũng cảm nhận được một cỗ nóng rực đang đặt gần bụng mình.

Ám Dạ đưa ngón tay thon dài của hắn vào u huyệt chật hẹp, chậm rãi di chuyển ra vào.

Có lẽ nhờ nước suối làm dịu mà Thiệu Đê Vĩ cảm thấy khó có thể chịu được giống với lần đầu tiên, nhưng nếu nói không khó chịu là gạt người, y vẫn như cũ cảm thấy được có một chút không khoẻ.

Chính vì cái cảm giác không khỏe đó khiến Đê Vĩ không tự kìm hãm được mà vặn vẹo thắt lưng, bất quá việc này chỉ khiến cho ngón tay của Ám Dạ càng thêm tiến sâu vào hoa tâm y, mà dục vọng nóng rực của Ám Dạ cũng vì Thiệu Đê Vĩ cứ lộn xộn như vậy nên đã bừng bừng phấn chấn mà động chạm với đùi y.

Cảm giác được thứ nóng rực của Ám Dạ đang ma sát với chính mình, Thiệu Đê Vĩ đột nhiên nhớ lại cảm giác đau đớn doạ người đêm qua, y khiếp sợ muốn tránh né sự ngọt ngào nối tiếp sự tra tấn đáng sợ đó.

“Ác...... Đừng nhúc nhích......” Ám Dạ ở bên tai Thiệu Đê Vĩ gầm nhẹ, thanh âm khàn khàn toát ra một áp lực khó có thể nhẫn lại.

“Đừng sợ, ta cam đoan sẽ không đau như đêm qua. Đem ngươi chính mình giao cho ta.”

Này không phải khẩn cầu, mà là biểu thị ép buộc công khai.

Sau đó, Ám Dạ không quản Thiệu Đê Vĩ có hay không nguyện ý, liền nâng một chân y lên, đẩy vào trong cơ thể Đê Vĩ trừu trạc kịch liệt.

Từng trận khoái cảm sung sướng từ cơ thể Thiệu Đê Vĩ không ngừng trào ra, y lo âu bất an đem thân thể hơi hơi nhích lên, áp sát hướng vào trong ngực Ám Dạ, ép chặt mông nghĩ muốn kẹp lấy ngón tay đang ở trong hoa viên của y làm loạn, ai biết điều này ngược lại càng làm cho ngón tay Ám Dạ thêm chôn sâu vào u huyệt nóng ấm đang mãnh liệt co rút kia.

Thiệu Đê Vĩ một trận khinh suyễn, ngón tay trong cơ thể lại ma sát nhanh hơn.

“Ô...... A...... Ân...... Dạ...... Đủ rồi......”

Thiệu Đê Vĩ nhắm chặt, cảm nhận rõ ràng sự di chuyển ra vào của ngón tay Ám Dạ bên trong cơ thể mình, y nhỏ giọng ngâm nga, giống như vui thích lại giống như thở dài, không ngừng nỉ non.

Khi Đê Vĩ đang cảm thấy sung sướng say mê như vậy, Ám Dạ đột nhiên rút tay ra, Thiệu Đê Vĩ nhất thời cảm thấy trong cơ thể một trận hư không, hơi nhăn mặt khó chịu, giống như kháng nghị mà kêu “ngô” một tiếng, mở ra hai mắt phủ đầy sương mù, cảm giác trống rỗng trong cơ thể khiến đôi mắt y bắt đầu ươn ướt, dục vọng bị đánh thức rồi lại không thể đạt được thỏa mãn không ngừng hò hét phản đối.

“A...... Dạ......”

Ngay khi Đê Vĩ thấp giọng kháng nghị, Ám Dạ trong phút chốc đã vặn bung hai chân y ra, khẩn cấp đem vật thể nóng rực xâm nhập vào trong cơ thể y.

Đột nhiên đau đớn như vậy làm cho Thiệu Đê Vĩ không tự giác nghĩ muốn đứng dậy chạy trốn, nhưng Ám Dạ lại một tay hoàn trụ vòng eo nhỏ nhắn khiến y vẫn như cũ ngồi trên nguồn nhiệt thượng, một tay đỡ lấy xương chẩm của y, khiến cho đầu Đê Vĩ không thể tùy ý chuyển động, bởi vì Ám Dạ muốn nhìn thấy vẻ mặt say mê của vật nhỏ.

“Ngô...... Dạ...... Không cần......” Thiệu Đê Vĩ phát ra âm thanh nức nở bất mãn.

Ám Dạ cúi đầu che lại thanh âm kháng nghị của vật nhỏ, song chưởng to lớn đưa xuống đỡ lấy thắt lưng y, thoải mái ôm lấy thân hình nhỏ bé yếu ớt, đồng thời cũng đem dục vọng nóng rực của chính mình tiến thẳng vào cơ thể bên dưới......

Thiệu Đê Vĩ toàn thân run rẩy đáp lại Ám Dạ nhiệt tình, nước suối ấm áp theo u huyệt mà chảy vào trong cơ thể khiến y cảm thấy toàn thân cùng với hỏa đốt giống nhau.

“A...... Nóng quá......”

“Vật nhỏ, trong cơ thể ngươi so với nước suối còn muốn nóng hơn, quả thực làm ta điên cuồng không thôi.” Ám Dạ ở bên tai Đê Vĩ thấp giọng lẩm bẩm.

Thiệu Đê Vĩ ôm chặt Ám Dạ, từ chỗ sâu thẳm trong cơ thể không ngừng trào ra khoái cảm vui thích khiến y nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ ngọt lịm.

Càng ngày chỗ bọn họ chặt chẽ kết hợp càng xuất hiện nhiều khoái cảm, quá nhiều khoái ý cùng lửa nóng thiêu đốt thân thể khiến Thiệu Đê Vĩ rốt cuộc không thể chịu đựng được, y nức nở cầu xin, đôi mắt phủ đầy sương mù hơi nước.

“A...... Dạ...... Đủ rồi...... Ta, ta chịu không nổi......”

Nghe được thanh âm cầu xin thê lương bi ai của vật nhỏ, Ám Dạ không có dừng động tác, ngược lại càng thêm hưng phấn thẳng tiến mạnh mẽ vào cơ thể Đê Vĩ.

Thiệu Đê Vĩ trốn không được chỉ có thể theo bản năng mà ôm chặt vào cổ Ám Dạ, nhỏ giọng nức nở rên rỉ.

“A...... Từ bỏ...... Hảo thâm...... Nóng quá......”

Trong miệng của y tuy rằng nói như vậy, nhưng thân thể lại vẫn không tự chủ được phối hợp với Ám Dạ, mỗi khi Ám Dạ rời khỏi rồi lại tái đâm sâu vào u huyệt, Thiệu Đê Vĩ liền ức chế không được mà phát ra tiếng kêu mê người ngọt nị như mật đường.

“A...... Ân...... A......” Thiệu Đê Vĩ vừa nắm chặt hai đầu vai Ám Dạ vừa vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh của chính mình.

Rốt cuộc trong cơn mê muội hết sức y đã đạt tới cao trào, nhưng bởi vì khoái cảm quá độ mãnh liệt cùng nhiệt khí quá cao của ôn tuyền mà Đê Vĩ dần dần thiếp đi......

Tại lúc Thiệu Đê Vĩ sắp lâm vào hôn mê, bên tai y truyền đến tiếng gầm nhẹ thỏa mãn của Ám Dạ, thanh âm lúc hắn cao trào.

—————————-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương