Ma Vương Đích Bán Mình Nam Hoan
-
Chương 17
Khi Ám Dạ dựa vào ma khí của Thiệu Đê Vĩ mà tìm được chỗ giam giữ y, nhất thời thấy được một cảnh khiến máu của hắn tức khắc đông lại.
Ám Dạ tức giận bùng nổ, bởi vì tiểu tình nhân của hắn đang bị tên phản tặc Y Phất Lý kia đặt trên bàn giở trò, mà trên người vật nhỏ lúc này cũng chỉ còn vài mảnh vải không đủ che đậy thân thể, thân hình thon dài đáng yêu của y hoàn toàn bại lộ trước mặt kẻ kia, tuỳ ý gã bừa bãi vuốt ve.
“Y Phất Lý, mau buông Đê Vĩ ra!” Ám Dạ rống to ra lệnh.
Thiệu Đê Vĩ mông lung nghe được âm thanh vốn nghĩ sẽ không còn được nghe lại nữa, y mơ hồ mở to mắt, nhìn đến thân ảnh quen thuộc đang đứng đó, nước mắt vì thế chảy càng mãnh liệt.
“Dạ......”
Thiệu Đê Vĩ nghẹn ngào khẽ gọi.
“Ngươi nói thả sao? Dựa vào cái gì ta phải nghe lời ngươi? Ta sẽ không buông y ra đâu! Y hiện tại chính là người của ta.” Y Phất Lý cười lạnh nhìn Ám Dạ.
Ám Dạ đau lòng nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Thiệu Đê Vĩ, hắn ước gì lúc này mình có thể gắt gao kéo vật nhỏ vào trong lòng bảo hộ, nhưng mà việc cấp bách trước mắt là phải đem Y Phất Lý đánh bại đã.
“Buông y ra! Nói điều kiện của ngươi đi!” Ám Dạ lạnh lùng hướng Y Phất Lý nói.
“Điều kiện? Cáp! Kỳ thật điều kiện của ta rất đơn giản, chính là ngươi có thể đáp ứng không thôi.”
Y Phất Lý đem Thiệu Đê Vĩ đang nằm ngửa trên bàn kéo vào lòng, còn cố ý để cho Đê Vĩ gần như trần trụi đối mặt với Ám Dạ, bàn tay thô lỗ lại nắm chặt cằm y cố định.
“Ngô...... Không cần......” Thiệu Đê Vĩ khóc chống cự lại tay gã.
Ám Dạ ở trong mắt hiện rõ sự phẫn nộ, đôi ngân mâu bắn ra sát ý lạnh buốt.
“Y Phất Lý, ngươi nếu còn dám động vào y, ta sẽ lấy mạng ngươi!”
“Oa! Thật là khủng khiếp! Ta thật sợ! Ngươi nghĩ rằng ta không dám sao?” Y Phất Lý há mồm cắn vào một bên cổ Thiệu Đê Vĩ.
Hai hàm răng dùng sức nghiến chặt khiến cho Đê Vĩ đau đớn thở dốc, bên gáy cũng chảy ra ồ ồ máu tươi.
Tiếng kêu đau của Thiệu Đê Vĩ làm Ám Dạ đau thắt ruột gan.
“Như thế nào? Đối biểu hiện của ta vừa lòng sao?” Y Phất Lý vừa liếm máu tươi của Thiệu Đê Vĩ, vừa hỏi Ám Dạ.
“Ngươi......”
Ám Dạ đang muốn phát tác thì, Mặc đứng ở phía sau hắn, đúng lúc ngăn lại Ma vương đang nổi giận.
“Vương, thỉnh ngài bớt giận! Hiện tại an toàn của A Vĩ là quan trọng nhất.”
“Nói ra điều kiện mau!”
Khí phách vương giả của Ám Dạ hiển lộ rõ ràng.
“Ta nhất quyết phải cùng ngươi phân cao thấp, ta đã không còn là ta trước kia. Ta không cần cái vương vị chó má kia, ta muốn đánh bại ngươi, ta muốn tất cả mọi người trong Ma giới đều biết ta so với ngươi còn mạnh hơn, ta muốn ngươi vĩnh viễn sống trong sự sỉ nhục này...... Cáp, ha ha......” Y Phất Lý cuồng tiếu đáp.
“Có thể! Ta đáp ứng!”
“Vương......” Mặc cùng Viêm không đồng ý cùng lên tiếng khuyên can.
Ám Dạ nâng tay ngăn lại những gì bọn họ muốn nói.
“Lòng ta đã quyết, không cần nhiều lời!”
“Hảo! Hay lắm! Không hổ là Vương của Ma giới!”
“Bất quá nếu ta thắng?”
“Cáp! Ngươi nếu thắng, ta liền đem y trả lại cho ngươi, mà ta từ nay về sau sẽ biến mất khỏi Ma giới.” Y Phất Lý tràn đầy tự tin cười mỉa nói.
“Đây chính là ngươi nói, không được hối hận!”
Sau vài lần giao thủ kịch liệt cùng Ám Dạ, Y Phất Lý đã bị dồn vào thế hạ phong.
Quá độ tự tin cùng tự mãn là điểm yếu trí mệnh của gã, lúc đầu bộ dáng tự tin thần khí dào dạt không ai bì nổi, hiện tại đã không còn tồn tại nữa, chỉ còn vẻ mặt kích động lo lắng không thôi.
Ban đầu là bình tĩnh tiếp đòn công kích từ Ám Dạ, lúc này sớm đã ốc không mang nổi mình ốc, Y Phất Lý hận chính mình không thể có ba đầu sau tay, có thể dùng để đối phó với những đòn tấn công mãnh liệt của Ám Dạ.
Càng ngày càng mệt mỏi, hơn nữa đầu đổ đầy mồ hôi, Y Phất Lý thở hồng hộc như trâu, chiêu thức đã ra hết, gã đã dùng mọi ma pháp mình đã khổ luyện trong bao năm ẩn núp, nhưng mà gã vẫn như cũ không phải là đối thủ của Ám Dạ.
Trái lại với Y Phất Lý, Ám Dạ chưa từng phải xuất quá toàn lực, thản nhiên ứng phó, thực lực có dư, càng chiến càng thêm dũng mãnh.
Rốt cục, qua lại thêm mấy chiêu nữa, dưới chưởng lực “Thiên địa bạo liệt” của Ám Dạ, Y Phất Lý đã lần thứ hai thất bại thảm hại. Mặc kệ gã tự tin rằng chính mình tài giỏi thế nào, gã đúng là vẫn không thể đánh bại Ám Dạ!
Y Phất Lý quỳ sụp xuống mặt đất, gã không thể tiếp nhận được đả kích rằng mình đã lại lần nữa thảm bại trước Ám Dạ, gã như nổi cơn điên mà mãnh liệt lắc đầu.
“Không có khả năng...... Không có khả năng...... Ta sẽ không thua......” Y Phất Lý miệng không ngừng lặp lại mấy từ đó.
Ám Dạ lạnh lùng liếc nhìn Y Phất Lý đang phát điên một cái, hắn thở dài. Đối với Mặc cùng Viêm đang ở phía sau nói:
“Hết thảy dựa theo kế hoạch mà làm, đem tất cả loạn đảng mang về xử lý.”
“Vâng, Vương!”
Viêm cùng Mặc xoay người chỉ huy binh lính vây bắt loạn đảng dư nghiệt.
Ám Dạ lòng nóng như lửa đốt, theo ma khí của Thiệu Đê Vĩ mà tìm được y đang ngồi khóc ở một góc của đại điện tối tăm.
Hắn đau lòng đem Thiệu Đê Vĩ đang nức nở ôm chặt vào trong lòng, tâm tình lúc này quả thực không lời nào có thể diễn tả nổi.
Khi Ám Dạ vỗ về Thiệu Đê Vĩ, hắn kích động đến hốc mắt đều đỏ.
“Không có việc gì! Ngoan, đừng khóc!” Ám Dạ an ủi Đê Vĩ.
Đối với sự an ủi của Ám Dạ, Thiệu Đê Vĩ lại càng gào khóc thảm thiết, cứ như muốn đem tất cả uỷ khuất theo nước mắt phát tiết ra.
“Ác! Vật nhỏ, ngươi đừng khóc.” Ám Dạ hôn lên những giọt nước mắt trong vắt trên mặt Thiệu Đê Vĩ, chính là nước mắt mãi vẫn không ngừng chảy xuống, điều này khiến hắn đau lòng không thôi.
Mà Thiệu Đê Vĩ chính là nhanh cầm lấy vạt áo Ám Dạ, khuôn mặt nhỏ tái nhợt tràn đầy nước mắt vội vùi vào trong ngực Ám Dạ.
“Ngươi cũng biết nước mắt của ngươi làm ta cảm thấy vô cùng đau lòng mà!” Ám Dạ càng thêm siết chặt thân hình nho nhỏ đang run lên vào lòng.
“Đừng khóc, được chứ? Không có việc gì nữa, hết thảy đều đã qua rồi.”
Thiệu Đê Vĩ không muốn làm Ám Dạ phiền lòng, bởi vậy cố gắng nhịn nước mắt đang lã chã rơi xuống..
“Đến, cười một cái cho ta xem, được không?” Ám Dạ yêu thương nâng cằm Đê Vĩ lên, ôn nhu dụ dỗ.
Thiệu Đê Vĩ hút hấp cái mũi hồng hồng, rốt cuộc nín khóc mỉm cười.
Bất quá, khi tầm mắt Thiệu Đê Vĩ lướt qua phía sau Ám Dạ, vẻ mặt tươi cười cùng máu y trong nháy mắt đông lại ——
Bởi vì trong tay kẻ đang phát điên Y Phất Lý có một khối hoả cầu đỏ như máu, mà gã chính là đang vận sức nhắm ngay phía sau lưng Ám Dạ chuẩn bị xuất chiêu.
“Không!” Thiệu Đê Vĩ thê lương hô to, một tay gạt người Ám Dạ sang một bên, thân hình nhỏ nhắn kiên cường đứng mũi chịu sào lãnh chịu đòn tấn công của Y Phất Lý.
Khi Ám Dạ hoàn hồn xoay người lại đã thấy ——
“Không!” Thiệu Đê Vĩ cơ thể đẫm máu khiến Ám Dạ thoáng chốc mất đi lý trí, hắn điên cuồng hét lên một tiếng, lập tức tung một chưởng đem Y Phất Lý đánh tan thành tro bụi.
Tiếng rống giận dữ của Ám Dạ làm cho Mặc cùng Viêm đang ở bên ngoài chỉ huy hoảng sợ, bởi vì bọn họ chưa bao giờ từng nghe qua âm thanh phẫn nộ bi thương như thế từ Vương.
Khi bọn hắn chạy tiến vào đại điện, đã thấy Ám Dạ hoàn toàn mất bình tĩnh, cùng Thiệu Đê Vĩ cả người đầy máu, sắc mặt nhợt nhạt đang nằm bất động trong lòng Vương.
“Ngươi này tiểu ngu ngốc, mở mắt ra nhìn ta, ngươi có nghe hay không? Ta không cho phép ngươi chết, ngươi có nghe hay không?”
Ám Dạ cuồng loạn đưa ma khí của mình vào cơ thể Thiệu Đê Vĩ, nhưng mà Thiệu Đê Vĩ một chút cũng không có nhận.
“Vật nhỏ, ta nói không cho phép, ngươi có nghe hay không?” Ám Dạ bi thương mãnh liệt lay động thân thể lạnh như băng của Thiệu Đê Vĩ.
“Vương! Ngài không cần như vậy. Hãy để cho A Vĩ an tâm ra đi!” Mặc nghẹn ngào nói, cố gắng kéo đôi tay đang không ngừng lay người Đê Vĩ của Ám Dạ.
“Tránh ra!” Ám Dạ một phen đẩy Mặc ra, hắn lớn tiếng nói: “Ai nói Đê Vĩ đã chết? Ta không cho y chết, ai cũng đừng nghĩ mang y đi khỏi ta!”
Ngay tại thời điểm Mặc cùng Viêm không biết nên làm thế nào cho phải, Kha Tạp Lý Tư Thác đột nhiên bay vào trong đại điện, trong lúc mọi người còn chưa rõ mục đích của nó là gì, Kha Tạp Lý Tư Thác đã nhanh chóng đem Thiệu Đê Vĩ trong lòng Ám Dạ cắp đi.
“Kha Tạp Lý Tư Thác!” Ám Dạ rít gào tên cự long, “Đưa Đê Vĩ trả lại cho ta!” Hắn lập tức đuổi theo sát ở phía sau.
“Vương!”
Mặc cùng Viêm cũng phóng theo phía sau Ma vương.
Ám Dạ tức giận bùng nổ, bởi vì tiểu tình nhân của hắn đang bị tên phản tặc Y Phất Lý kia đặt trên bàn giở trò, mà trên người vật nhỏ lúc này cũng chỉ còn vài mảnh vải không đủ che đậy thân thể, thân hình thon dài đáng yêu của y hoàn toàn bại lộ trước mặt kẻ kia, tuỳ ý gã bừa bãi vuốt ve.
“Y Phất Lý, mau buông Đê Vĩ ra!” Ám Dạ rống to ra lệnh.
Thiệu Đê Vĩ mông lung nghe được âm thanh vốn nghĩ sẽ không còn được nghe lại nữa, y mơ hồ mở to mắt, nhìn đến thân ảnh quen thuộc đang đứng đó, nước mắt vì thế chảy càng mãnh liệt.
“Dạ......”
Thiệu Đê Vĩ nghẹn ngào khẽ gọi.
“Ngươi nói thả sao? Dựa vào cái gì ta phải nghe lời ngươi? Ta sẽ không buông y ra đâu! Y hiện tại chính là người của ta.” Y Phất Lý cười lạnh nhìn Ám Dạ.
Ám Dạ đau lòng nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Thiệu Đê Vĩ, hắn ước gì lúc này mình có thể gắt gao kéo vật nhỏ vào trong lòng bảo hộ, nhưng mà việc cấp bách trước mắt là phải đem Y Phất Lý đánh bại đã.
“Buông y ra! Nói điều kiện của ngươi đi!” Ám Dạ lạnh lùng hướng Y Phất Lý nói.
“Điều kiện? Cáp! Kỳ thật điều kiện của ta rất đơn giản, chính là ngươi có thể đáp ứng không thôi.”
Y Phất Lý đem Thiệu Đê Vĩ đang nằm ngửa trên bàn kéo vào lòng, còn cố ý để cho Đê Vĩ gần như trần trụi đối mặt với Ám Dạ, bàn tay thô lỗ lại nắm chặt cằm y cố định.
“Ngô...... Không cần......” Thiệu Đê Vĩ khóc chống cự lại tay gã.
Ám Dạ ở trong mắt hiện rõ sự phẫn nộ, đôi ngân mâu bắn ra sát ý lạnh buốt.
“Y Phất Lý, ngươi nếu còn dám động vào y, ta sẽ lấy mạng ngươi!”
“Oa! Thật là khủng khiếp! Ta thật sợ! Ngươi nghĩ rằng ta không dám sao?” Y Phất Lý há mồm cắn vào một bên cổ Thiệu Đê Vĩ.
Hai hàm răng dùng sức nghiến chặt khiến cho Đê Vĩ đau đớn thở dốc, bên gáy cũng chảy ra ồ ồ máu tươi.
Tiếng kêu đau của Thiệu Đê Vĩ làm Ám Dạ đau thắt ruột gan.
“Như thế nào? Đối biểu hiện của ta vừa lòng sao?” Y Phất Lý vừa liếm máu tươi của Thiệu Đê Vĩ, vừa hỏi Ám Dạ.
“Ngươi......”
Ám Dạ đang muốn phát tác thì, Mặc đứng ở phía sau hắn, đúng lúc ngăn lại Ma vương đang nổi giận.
“Vương, thỉnh ngài bớt giận! Hiện tại an toàn của A Vĩ là quan trọng nhất.”
“Nói ra điều kiện mau!”
Khí phách vương giả của Ám Dạ hiển lộ rõ ràng.
“Ta nhất quyết phải cùng ngươi phân cao thấp, ta đã không còn là ta trước kia. Ta không cần cái vương vị chó má kia, ta muốn đánh bại ngươi, ta muốn tất cả mọi người trong Ma giới đều biết ta so với ngươi còn mạnh hơn, ta muốn ngươi vĩnh viễn sống trong sự sỉ nhục này...... Cáp, ha ha......” Y Phất Lý cuồng tiếu đáp.
“Có thể! Ta đáp ứng!”
“Vương......” Mặc cùng Viêm không đồng ý cùng lên tiếng khuyên can.
Ám Dạ nâng tay ngăn lại những gì bọn họ muốn nói.
“Lòng ta đã quyết, không cần nhiều lời!”
“Hảo! Hay lắm! Không hổ là Vương của Ma giới!”
“Bất quá nếu ta thắng?”
“Cáp! Ngươi nếu thắng, ta liền đem y trả lại cho ngươi, mà ta từ nay về sau sẽ biến mất khỏi Ma giới.” Y Phất Lý tràn đầy tự tin cười mỉa nói.
“Đây chính là ngươi nói, không được hối hận!”
Sau vài lần giao thủ kịch liệt cùng Ám Dạ, Y Phất Lý đã bị dồn vào thế hạ phong.
Quá độ tự tin cùng tự mãn là điểm yếu trí mệnh của gã, lúc đầu bộ dáng tự tin thần khí dào dạt không ai bì nổi, hiện tại đã không còn tồn tại nữa, chỉ còn vẻ mặt kích động lo lắng không thôi.
Ban đầu là bình tĩnh tiếp đòn công kích từ Ám Dạ, lúc này sớm đã ốc không mang nổi mình ốc, Y Phất Lý hận chính mình không thể có ba đầu sau tay, có thể dùng để đối phó với những đòn tấn công mãnh liệt của Ám Dạ.
Càng ngày càng mệt mỏi, hơn nữa đầu đổ đầy mồ hôi, Y Phất Lý thở hồng hộc như trâu, chiêu thức đã ra hết, gã đã dùng mọi ma pháp mình đã khổ luyện trong bao năm ẩn núp, nhưng mà gã vẫn như cũ không phải là đối thủ của Ám Dạ.
Trái lại với Y Phất Lý, Ám Dạ chưa từng phải xuất quá toàn lực, thản nhiên ứng phó, thực lực có dư, càng chiến càng thêm dũng mãnh.
Rốt cục, qua lại thêm mấy chiêu nữa, dưới chưởng lực “Thiên địa bạo liệt” của Ám Dạ, Y Phất Lý đã lần thứ hai thất bại thảm hại. Mặc kệ gã tự tin rằng chính mình tài giỏi thế nào, gã đúng là vẫn không thể đánh bại Ám Dạ!
Y Phất Lý quỳ sụp xuống mặt đất, gã không thể tiếp nhận được đả kích rằng mình đã lại lần nữa thảm bại trước Ám Dạ, gã như nổi cơn điên mà mãnh liệt lắc đầu.
“Không có khả năng...... Không có khả năng...... Ta sẽ không thua......” Y Phất Lý miệng không ngừng lặp lại mấy từ đó.
Ám Dạ lạnh lùng liếc nhìn Y Phất Lý đang phát điên một cái, hắn thở dài. Đối với Mặc cùng Viêm đang ở phía sau nói:
“Hết thảy dựa theo kế hoạch mà làm, đem tất cả loạn đảng mang về xử lý.”
“Vâng, Vương!”
Viêm cùng Mặc xoay người chỉ huy binh lính vây bắt loạn đảng dư nghiệt.
Ám Dạ lòng nóng như lửa đốt, theo ma khí của Thiệu Đê Vĩ mà tìm được y đang ngồi khóc ở một góc của đại điện tối tăm.
Hắn đau lòng đem Thiệu Đê Vĩ đang nức nở ôm chặt vào trong lòng, tâm tình lúc này quả thực không lời nào có thể diễn tả nổi.
Khi Ám Dạ vỗ về Thiệu Đê Vĩ, hắn kích động đến hốc mắt đều đỏ.
“Không có việc gì! Ngoan, đừng khóc!” Ám Dạ an ủi Đê Vĩ.
Đối với sự an ủi của Ám Dạ, Thiệu Đê Vĩ lại càng gào khóc thảm thiết, cứ như muốn đem tất cả uỷ khuất theo nước mắt phát tiết ra.
“Ác! Vật nhỏ, ngươi đừng khóc.” Ám Dạ hôn lên những giọt nước mắt trong vắt trên mặt Thiệu Đê Vĩ, chính là nước mắt mãi vẫn không ngừng chảy xuống, điều này khiến hắn đau lòng không thôi.
Mà Thiệu Đê Vĩ chính là nhanh cầm lấy vạt áo Ám Dạ, khuôn mặt nhỏ tái nhợt tràn đầy nước mắt vội vùi vào trong ngực Ám Dạ.
“Ngươi cũng biết nước mắt của ngươi làm ta cảm thấy vô cùng đau lòng mà!” Ám Dạ càng thêm siết chặt thân hình nho nhỏ đang run lên vào lòng.
“Đừng khóc, được chứ? Không có việc gì nữa, hết thảy đều đã qua rồi.”
Thiệu Đê Vĩ không muốn làm Ám Dạ phiền lòng, bởi vậy cố gắng nhịn nước mắt đang lã chã rơi xuống..
“Đến, cười một cái cho ta xem, được không?” Ám Dạ yêu thương nâng cằm Đê Vĩ lên, ôn nhu dụ dỗ.
Thiệu Đê Vĩ hút hấp cái mũi hồng hồng, rốt cuộc nín khóc mỉm cười.
Bất quá, khi tầm mắt Thiệu Đê Vĩ lướt qua phía sau Ám Dạ, vẻ mặt tươi cười cùng máu y trong nháy mắt đông lại ——
Bởi vì trong tay kẻ đang phát điên Y Phất Lý có một khối hoả cầu đỏ như máu, mà gã chính là đang vận sức nhắm ngay phía sau lưng Ám Dạ chuẩn bị xuất chiêu.
“Không!” Thiệu Đê Vĩ thê lương hô to, một tay gạt người Ám Dạ sang một bên, thân hình nhỏ nhắn kiên cường đứng mũi chịu sào lãnh chịu đòn tấn công của Y Phất Lý.
Khi Ám Dạ hoàn hồn xoay người lại đã thấy ——
“Không!” Thiệu Đê Vĩ cơ thể đẫm máu khiến Ám Dạ thoáng chốc mất đi lý trí, hắn điên cuồng hét lên một tiếng, lập tức tung một chưởng đem Y Phất Lý đánh tan thành tro bụi.
Tiếng rống giận dữ của Ám Dạ làm cho Mặc cùng Viêm đang ở bên ngoài chỉ huy hoảng sợ, bởi vì bọn họ chưa bao giờ từng nghe qua âm thanh phẫn nộ bi thương như thế từ Vương.
Khi bọn hắn chạy tiến vào đại điện, đã thấy Ám Dạ hoàn toàn mất bình tĩnh, cùng Thiệu Đê Vĩ cả người đầy máu, sắc mặt nhợt nhạt đang nằm bất động trong lòng Vương.
“Ngươi này tiểu ngu ngốc, mở mắt ra nhìn ta, ngươi có nghe hay không? Ta không cho phép ngươi chết, ngươi có nghe hay không?”
Ám Dạ cuồng loạn đưa ma khí của mình vào cơ thể Thiệu Đê Vĩ, nhưng mà Thiệu Đê Vĩ một chút cũng không có nhận.
“Vật nhỏ, ta nói không cho phép, ngươi có nghe hay không?” Ám Dạ bi thương mãnh liệt lay động thân thể lạnh như băng của Thiệu Đê Vĩ.
“Vương! Ngài không cần như vậy. Hãy để cho A Vĩ an tâm ra đi!” Mặc nghẹn ngào nói, cố gắng kéo đôi tay đang không ngừng lay người Đê Vĩ của Ám Dạ.
“Tránh ra!” Ám Dạ một phen đẩy Mặc ra, hắn lớn tiếng nói: “Ai nói Đê Vĩ đã chết? Ta không cho y chết, ai cũng đừng nghĩ mang y đi khỏi ta!”
Ngay tại thời điểm Mặc cùng Viêm không biết nên làm thế nào cho phải, Kha Tạp Lý Tư Thác đột nhiên bay vào trong đại điện, trong lúc mọi người còn chưa rõ mục đích của nó là gì, Kha Tạp Lý Tư Thác đã nhanh chóng đem Thiệu Đê Vĩ trong lòng Ám Dạ cắp đi.
“Kha Tạp Lý Tư Thác!” Ám Dạ rít gào tên cự long, “Đưa Đê Vĩ trả lại cho ta!” Hắn lập tức đuổi theo sát ở phía sau.
“Vương!”
Mặc cùng Viêm cũng phóng theo phía sau Ma vương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook